Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 306: Chuẩn Bị (3)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Được, được." Trưởng thôn cười tiễn bọn họ đi ra ngoài: "Làmphiền Cố tiên sinh rồi.""Ta sẽ cố gắng hết sức mình." Cố Đình Viễn chắp tay.Nhìn bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt trưởng thôn ngày càngtươi rói hơn, ông ấy ngâm nga một điệu rồi quay trở lại sân.Trần Bảo Âm ơi Trần Bảo Âm. Ông ấy sớm đã đoán được rằngvới phong cách hành xử ấy của tiểu nha đầu này, sớm muộn gìnàng cũng tạo phúc cho thôn thôi. Bây giờ thì sao? Sắp có đất tổrồi. Có đất tổ rồi thì con cháu của Trần gia sẽ có tương lai hơn.Trần Bảo Âm và Cố Đình Viễn đi bộ trở về."Hôm nay cảm ơn Cố tiên sinh." Trần Bảo Âm nói.Hắn bằng lòng đứng ra làm nhân chứng cũng như đồng ý sẽtìm một vị tiên sinh cho Trần gia thôn, Trần Bảo Âm nợ hắn mộtân tình.Sau đó, Cố Đình Viễn nói: "Trần tiểu thư định cảm ơn tại hạnhư thế nào đây?"Chuyện này...Trần Bảo Âm cũng chưa nói sẽ không cảm ơn hắn mà, nàngcòn định nói nếu trong nhà có đồ ăn ngon sẽ đưa cho hắn một ít.Hắn nói như vậy khiến nàng trông có vẻ keo kiệt và bủn xỉn quá,như thể nàng chỉ định cảm ơn hắn bằng miệng thôi vậy."Ngươi muốn cảm ơn cái gì?" Nàng hỏi.Cố Đình Viễn hỏi: "Muốn cái gì cũng được?""Đương nhiên không phải!" Trần Bảo Âm tức giận nói.Cố Đình Viễn bắt đầu cười, giọng nói dịu dàng. Khi hắn nở nụcười nhẹ, trông như có cơn gió mát thổi qua sông vậy, lúc thìgiống gió xuân ấm áp.Trần Bảo Âm dần dần cắn môi khi lắng nghe. Nàng có tính lúcthương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết, bây giờnghe thấy giọng nói của hắn hay như vậy, chắc là do trong lòngnàng rất thích hắn nhỉ?Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Trần Bảo Âm hiểu rất rõrằng nàng rất dễ dàng bị yêu ghét che mắt, nếu nàng thích ai đóthì nàng sẽ cảm thấy chỗ nào của hắn cũng tốt cả."Khi không có ai, ta có thể gọi nàng là Bảo Âm được không?"Nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của thư sinh vang lên.Trần Bảo Âm sững sờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong mắt hắntràn đầy ý cười nhưng không tùy tiện chút nào. Ánh mắt ấy mangtheo sự mong đợi và vui sướng lấp lánh sáng ngời. Rốt cuộc hắnthật sự thích nàng như thế, hay là do nàng nhìn lầm rồi?Nàng dậm chân một cái, không trả lời hắn mà quay đầu chạy.Trông nàng cứ như đang chạy trối chết vậy.Cố Đình Viễn nhìn bóng lưng nàng chạy đi, hắn đưa tay chemiệng, che lại nụ cười của mình. Chẳng mấy chốc, hắn thầmnghĩ, hai tháng nữa thôi hắn sẽ đến cầu hôn nàng được rồi. Khiđó, hắn sẽ quang minh chính đại gọi tên nàng.Trưởng thôn làm việc rất nhanh chóng, không bao lâu sau ôngấy đã nhìn trúng một mảnh đất màu mỡ, cũng bàn bạc xong vớingười ta rồi. Trần Bảo Âm mang hai trăm lượng ngân phiếu đi tới,hỏi: "Tứ thúc công, có thể để ý một chút hộ ta hay không?"Nàng cũng muốn mua một mảnh đất màu mỡ, không vì cái gìkhác, chỉ coi như của hồi môn thôi.Mất đi hai trăm lượng, trong tay nàng còn có hơn sáu trăm haimươi lượng. Số tiền này, nàng không định chia cho người trongnhà. Ai kiếm được thì tính là của người kiếm được.Nếu ca ca và tẩu tẩu muốn mở tiệm cơm cần tiền để xoay sởthì nàng sẽ cho họ vay. Bọn họ cũng phải viết giấy nợ để trả tiềncho nàng."Người cũng biết trong tay ta có bao nhiêu bạc mà." Trần BảoÂm thẳng thắn nói: "Càng nhiều càng tốt."Trưởng thôn gật đầu: "Ta biết rồi."Tiền Bích Hà chế ra một loại nước ô mai rất được hoannghênh, gần đây ở trấn trên bán nước ô mai, buôn bán còn tốthơn trước kia nữa. Không chỉ là một quầy hàng, đại ca, đại tẩutrông một cái quầy, nhị ca nhị tẩu ở một con phố khác cũng mởthêm quầy nữa.Sau một mùa hè, bọn họ đã kiếm được chút tiền. Khi thời tiếttrở lạnh, nước ô mai không bán chạy nữa, Tôn Ngũ Nương cũngđược chia tiền nên thấy vô cùng vui sướng.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Được, được." Trưởng thôn cười tiễn bọn họ đi ra ngoài: "Làmphiền Cố tiên sinh rồi.""Ta sẽ cố gắng hết sức mình." Cố Đình Viễn chắp tay.Nhìn bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt trưởng thôn ngày càngtươi rói hơn, ông ấy ngâm nga một điệu rồi quay trở lại sân.Trần Bảo Âm ơi Trần Bảo Âm. Ông ấy sớm đã đoán được rằngvới phong cách hành xử ấy của tiểu nha đầu này, sớm muộn gìnàng cũng tạo phúc cho thôn thôi. Bây giờ thì sao? Sắp có đất tổrồi. Có đất tổ rồi thì con cháu của Trần gia sẽ có tương lai hơn.Trần Bảo Âm và Cố Đình Viễn đi bộ trở về."Hôm nay cảm ơn Cố tiên sinh." Trần Bảo Âm nói.Hắn bằng lòng đứng ra làm nhân chứng cũng như đồng ý sẽtìm một vị tiên sinh cho Trần gia thôn, Trần Bảo Âm nợ hắn mộtân tình.Sau đó, Cố Đình Viễn nói: "Trần tiểu thư định cảm ơn tại hạnhư thế nào đây?"Chuyện này...Trần Bảo Âm cũng chưa nói sẽ không cảm ơn hắn mà, nàngcòn định nói nếu trong nhà có đồ ăn ngon sẽ đưa cho hắn một ít.Hắn nói như vậy khiến nàng trông có vẻ keo kiệt và bủn xỉn quá,như thể nàng chỉ định cảm ơn hắn bằng miệng thôi vậy."Ngươi muốn cảm ơn cái gì?" Nàng hỏi.Cố Đình Viễn hỏi: "Muốn cái gì cũng được?""Đương nhiên không phải!" Trần Bảo Âm tức giận nói.Cố Đình Viễn bắt đầu cười, giọng nói dịu dàng. Khi hắn nở nụcười nhẹ, trông như có cơn gió mát thổi qua sông vậy, lúc thìgiống gió xuân ấm áp.Trần Bảo Âm dần dần cắn môi khi lắng nghe. Nàng có tính lúcthương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết, bây giờnghe thấy giọng nói của hắn hay như vậy, chắc là do trong lòngnàng rất thích hắn nhỉ?Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Trần Bảo Âm hiểu rất rõrằng nàng rất dễ dàng bị yêu ghét che mắt, nếu nàng thích ai đóthì nàng sẽ cảm thấy chỗ nào của hắn cũng tốt cả."Khi không có ai, ta có thể gọi nàng là Bảo Âm được không?"Nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của thư sinh vang lên.Trần Bảo Âm sững sờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong mắt hắntràn đầy ý cười nhưng không tùy tiện chút nào. Ánh mắt ấy mangtheo sự mong đợi và vui sướng lấp lánh sáng ngời. Rốt cuộc hắnthật sự thích nàng như thế, hay là do nàng nhìn lầm rồi?Nàng dậm chân một cái, không trả lời hắn mà quay đầu chạy.Trông nàng cứ như đang chạy trối chết vậy.Cố Đình Viễn nhìn bóng lưng nàng chạy đi, hắn đưa tay chemiệng, che lại nụ cười của mình. Chẳng mấy chốc, hắn thầmnghĩ, hai tháng nữa thôi hắn sẽ đến cầu hôn nàng được rồi. Khiđó, hắn sẽ quang minh chính đại gọi tên nàng.Trưởng thôn làm việc rất nhanh chóng, không bao lâu sau ôngấy đã nhìn trúng một mảnh đất màu mỡ, cũng bàn bạc xong vớingười ta rồi. Trần Bảo Âm mang hai trăm lượng ngân phiếu đi tới,hỏi: "Tứ thúc công, có thể để ý một chút hộ ta hay không?"Nàng cũng muốn mua một mảnh đất màu mỡ, không vì cái gìkhác, chỉ coi như của hồi môn thôi.Mất đi hai trăm lượng, trong tay nàng còn có hơn sáu trăm haimươi lượng. Số tiền này, nàng không định chia cho người trongnhà. Ai kiếm được thì tính là của người kiếm được.Nếu ca ca và tẩu tẩu muốn mở tiệm cơm cần tiền để xoay sởthì nàng sẽ cho họ vay. Bọn họ cũng phải viết giấy nợ để trả tiềncho nàng."Người cũng biết trong tay ta có bao nhiêu bạc mà." Trần BảoÂm thẳng thắn nói: "Càng nhiều càng tốt."Trưởng thôn gật đầu: "Ta biết rồi."Tiền Bích Hà chế ra một loại nước ô mai rất được hoannghênh, gần đây ở trấn trên bán nước ô mai, buôn bán còn tốthơn trước kia nữa. Không chỉ là một quầy hàng, đại ca, đại tẩutrông một cái quầy, nhị ca nhị tẩu ở một con phố khác cũng mởthêm quầy nữa.Sau một mùa hè, bọn họ đã kiếm được chút tiền. Khi thời tiếttrở lạnh, nước ô mai không bán chạy nữa, Tôn Ngũ Nương cũngđược chia tiền nên thấy vô cùng vui sướng.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Được, được." Trưởng thôn cười tiễn bọn họ đi ra ngoài: "Làmphiền Cố tiên sinh rồi.""Ta sẽ cố gắng hết sức mình." Cố Đình Viễn chắp tay.Nhìn bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt trưởng thôn ngày càngtươi rói hơn, ông ấy ngâm nga một điệu rồi quay trở lại sân.Trần Bảo Âm ơi Trần Bảo Âm. Ông ấy sớm đã đoán được rằngvới phong cách hành xử ấy của tiểu nha đầu này, sớm muộn gìnàng cũng tạo phúc cho thôn thôi. Bây giờ thì sao? Sắp có đất tổrồi. Có đất tổ rồi thì con cháu của Trần gia sẽ có tương lai hơn.Trần Bảo Âm và Cố Đình Viễn đi bộ trở về."Hôm nay cảm ơn Cố tiên sinh." Trần Bảo Âm nói.Hắn bằng lòng đứng ra làm nhân chứng cũng như đồng ý sẽtìm một vị tiên sinh cho Trần gia thôn, Trần Bảo Âm nợ hắn mộtân tình.Sau đó, Cố Đình Viễn nói: "Trần tiểu thư định cảm ơn tại hạnhư thế nào đây?"Chuyện này...Trần Bảo Âm cũng chưa nói sẽ không cảm ơn hắn mà, nàngcòn định nói nếu trong nhà có đồ ăn ngon sẽ đưa cho hắn một ít.Hắn nói như vậy khiến nàng trông có vẻ keo kiệt và bủn xỉn quá,như thể nàng chỉ định cảm ơn hắn bằng miệng thôi vậy."Ngươi muốn cảm ơn cái gì?" Nàng hỏi.Cố Đình Viễn hỏi: "Muốn cái gì cũng được?""Đương nhiên không phải!" Trần Bảo Âm tức giận nói.Cố Đình Viễn bắt đầu cười, giọng nói dịu dàng. Khi hắn nở nụcười nhẹ, trông như có cơn gió mát thổi qua sông vậy, lúc thìgiống gió xuân ấm áp.Trần Bảo Âm dần dần cắn môi khi lắng nghe. Nàng có tính lúcthương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết, bây giờnghe thấy giọng nói của hắn hay như vậy, chắc là do trong lòngnàng rất thích hắn nhỉ?Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Trần Bảo Âm hiểu rất rõrằng nàng rất dễ dàng bị yêu ghét che mắt, nếu nàng thích ai đóthì nàng sẽ cảm thấy chỗ nào của hắn cũng tốt cả."Khi không có ai, ta có thể gọi nàng là Bảo Âm được không?"Nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của thư sinh vang lên.Trần Bảo Âm sững sờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong mắt hắntràn đầy ý cười nhưng không tùy tiện chút nào. Ánh mắt ấy mangtheo sự mong đợi và vui sướng lấp lánh sáng ngời. Rốt cuộc hắnthật sự thích nàng như thế, hay là do nàng nhìn lầm rồi?Nàng dậm chân một cái, không trả lời hắn mà quay đầu chạy.Trông nàng cứ như đang chạy trối chết vậy.Cố Đình Viễn nhìn bóng lưng nàng chạy đi, hắn đưa tay chemiệng, che lại nụ cười của mình. Chẳng mấy chốc, hắn thầmnghĩ, hai tháng nữa thôi hắn sẽ đến cầu hôn nàng được rồi. Khiđó, hắn sẽ quang minh chính đại gọi tên nàng.Trưởng thôn làm việc rất nhanh chóng, không bao lâu sau ôngấy đã nhìn trúng một mảnh đất màu mỡ, cũng bàn bạc xong vớingười ta rồi. Trần Bảo Âm mang hai trăm lượng ngân phiếu đi tới,hỏi: "Tứ thúc công, có thể để ý một chút hộ ta hay không?"Nàng cũng muốn mua một mảnh đất màu mỡ, không vì cái gìkhác, chỉ coi như của hồi môn thôi.Mất đi hai trăm lượng, trong tay nàng còn có hơn sáu trăm haimươi lượng. Số tiền này, nàng không định chia cho người trongnhà. Ai kiếm được thì tính là của người kiếm được.Nếu ca ca và tẩu tẩu muốn mở tiệm cơm cần tiền để xoay sởthì nàng sẽ cho họ vay. Bọn họ cũng phải viết giấy nợ để trả tiềncho nàng."Người cũng biết trong tay ta có bao nhiêu bạc mà." Trần BảoÂm thẳng thắn nói: "Càng nhiều càng tốt."Trưởng thôn gật đầu: "Ta biết rồi."Tiền Bích Hà chế ra một loại nước ô mai rất được hoannghênh, gần đây ở trấn trên bán nước ô mai, buôn bán còn tốthơn trước kia nữa. Không chỉ là một quầy hàng, đại ca, đại tẩutrông một cái quầy, nhị ca nhị tẩu ở một con phố khác cũng mởthêm quầy nữa.Sau một mùa hè, bọn họ đã kiếm được chút tiền. Khi thời tiếttrở lạnh, nước ô mai không bán chạy nữa, Tôn Ngũ Nương cũngđược chia tiền nên thấy vô cùng vui sướng.