Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 318: Từ Chối (3)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Bảo Âm cười nói: "Không phải nhà chúng ta có núi vàngsao? Nương, con không phải là núi vàng của nương sao?"Đỗ Kim Hoa giơ tay, muốn vỗ vỗ lưng nàng một cái, rồi bà lạikhông nỡ. Ôm cánh tay của nàng, nói: "Đúng đúng, núi vàng núibạc của nương. Ai muốn cướp ngươi đi, nương nhất định phải liềumạng với người đó!"Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào cửa viện."Chào ma ma." Sau khi vào gian nhà chính, nhìn thấy ngườiđang ngồi ở cạnh bàn, Trần Bảo Âm nhẹ nhàng cúi chào ngườiđó.Nàng không còn là thiên kim của Hầu Phủ nữa, nhưng Lý mama là thân tín bên người Hầu phu nhân, tôn trọng bà ấy như tôntrọng Hầu phu nhân, người ta đã chăm sóc nàng một thời giandài, chút tôn trọng ngày nàng vẫn phải có."Bảo Âm tiểu thư". Lý ma ma khẽ gật đầu với nàng.Trần Bảo Âm đỡ Đỗ Kim Hoa ngồi xuống, sau đó tự mình ngồixuống bên cạnh Đỗ Kim Hoa, hỏi: "Không biết ma ma tới đây cóchuyện gì?"Lý ma ma liếc nhìn về phía Đỗ Kim Hoa."Chuyện gì mà ta không thể nghe?" Đỗ Kim Hoa lập tức nói.Lý ma ma nói: "Vẫn xin Trần lão thái thái bình tĩnh."Đỗ Kim Hoa kìm nén đến sợ hãi, bà liếc mắt nhìn khuê nữ,thấy nàng nở nụ cười an ủi: "Nương, con muốn ăn đậu rán,nương làm cho con một bát được không?"Khuê nữ muốn ăn, bà còn có thể thế nào nữa? Đỗ Kim Hoaliếc nhìn Lý ma ma, miễn cưỡng đứng dậy bước ra ngoài."Có lợi gì thì ma ma có thể nói." Sau khi Đỗ Kim Hoa đi rangoài, nụ cười trên mặt Trần Bảo Âm nhạt đi.Thăm nom? Trần Bảo Âm không tin điều đó."Phu nhân nhớ tiểu thư." Lý ma ma nói: "Phái ta tới xem mộtchút tiểu thư thế nào?"Hầu phu nhân nhớ nàng. Khi biết mình bị lừa nên lo lắng cóphải hay không.Điều này không có gì kỳ quái. Một cô nương nuôi mười mấynăm sao có thể không có chút cảm tình chứ? Trước đó đuổi nàngra ngoài là vì tức giận. Hiện tại không còn tức giận nữa liền khôngnhịn được nhớ nhung.Chỉ là người đã bị đuổi đi rồi, không thể đón trở lại được nữa.Tất cả những gì Hầu phu nhân có thể làm là quan tâm đến nàngmột chút."Ta không sao." Trần Bảo Âm trả lời: "Cảm ơn phu nhân đãquan tâm."Hầu phu nhân vẫn còn nhớ tới nàng, trong lòng nàng liền dânglên chút ấm áp, nhìn Lý ma ma, chân thành nói: "Không biết phunhân có khỏe không?"Nàng cũng nhớ Hầu phu nhân, nhưng không dám nói hay hỏigì? Hỏi như thế nào? Ngưỡng cửa của Hầu phủ cao như vậy, nàngbước vào không được, càng không muốn người ta cảm thấy nàngđang cố bám víu vào."Vẫn như trước vậy." Lý ma ma đáp: "Tiểu thư cũng biết trongphủ chúng ta có rất nhiều chuyện, phu nhân thường xuyên mệtmỏi, vừa rồi còn ngã bệnh một trận."Trần Bảo Âm im lặng.Sức khỏe của Hầu phu nhân không được tốt lắm. Trong lòngbà chứa nhiều chuyện, làm nhiều việc, lo lắng nhiều như, thânthể sao có thể tốt được?Nhưng bà phải mạnh mẽ, bà không bao giờ nói bất cứ điều gìra, khi bà khó chịu cũng sẽ thoa trang điểm che phủ đi để duy trìsự uy nghiêm của mình. Trần Bảo Âm luôn muốn giúp đỡ nhưngHầu phu nhân không tin tưởng nàng, bà luôn chỉ dạy nàng cáchlàm như thế nào, dạy cho người hầu làm, chứ chưa bao giờ đemchuyện giao cho năng làm"Phu nhân thật cực khổ" Nàng nói.Trước đây nàng không thể giúp đỡ, bây giờ thì lại càng khôngthể."Thì có thể như thế nào chứ?" Lý ma ma thở dài nói: "Đây làsố mệnh cả."Gả vào Hoài Âm Hầu phủ, trở thành Hoài Âm Hầu phu nhân,chuyện của một đại gia tộc đều đè nặng lên vai bà, bà khôngmuốn gánh nhưng cũng phải gánh lấy.Cũng không thể giống như một ít phu nhân có số tốt, sau khithành thân là có thể hưởng phúc, chỉ có thể nói đó là số mạngcủa Hầu phu nhân.Môi của Trần Bảo Âm mấp máy, không biết nên nói gì. Tronglòng có chút khó chịu, nếu Hầu phu nhân vận mệnh không tốt,vậy Đỗ Kim Hoa thì được coi là gì?

Trần Bảo Âm cười nói: "Không phải nhà chúng ta có núi vàng

sao? Nương, con không phải là núi vàng của nương sao?"

Đỗ Kim Hoa giơ tay, muốn vỗ vỗ lưng nàng một cái, rồi bà lại

không nỡ. Ôm cánh tay của nàng, nói: "Đúng đúng, núi vàng núi

bạc của nương. Ai muốn cướp ngươi đi, nương nhất định phải liều

mạng với người đó!"

Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào cửa viện.

"Chào ma ma." Sau khi vào gian nhà chính, nhìn thấy người

đang ngồi ở cạnh bàn, Trần Bảo Âm nhẹ nhàng cúi chào người

đó.

Nàng không còn là thiên kim của Hầu Phủ nữa, nhưng Lý ma

ma là thân tín bên người Hầu phu nhân, tôn trọng bà ấy như tôn

trọng Hầu phu nhân, người ta đã chăm sóc nàng một thời gian

dài, chút tôn trọng ngày nàng vẫn phải có.

"Bảo Âm tiểu thư". Lý ma ma khẽ gật đầu với nàng.

Trần Bảo Âm đỡ Đỗ Kim Hoa ngồi xuống, sau đó tự mình ngồi

xuống bên cạnh Đỗ Kim Hoa, hỏi: "Không biết ma ma tới đây có

chuyện gì?"

Lý ma ma liếc nhìn về phía Đỗ Kim Hoa.

"Chuyện gì mà ta không thể nghe?" Đỗ Kim Hoa lập tức nói.

Lý ma ma nói: "Vẫn xin Trần lão thái thái bình tĩnh."

Đỗ Kim Hoa kìm nén đến sợ hãi, bà liếc mắt nhìn khuê nữ,

thấy nàng nở nụ cười an ủi: "Nương, con muốn ăn đậu rán,

nương làm cho con một bát được không?"

Khuê nữ muốn ăn, bà còn có thể thế nào nữa? Đỗ Kim Hoa

liếc nhìn Lý ma ma, miễn cưỡng đứng dậy bước ra ngoài.

"Có lợi gì thì ma ma có thể nói." Sau khi Đỗ Kim Hoa đi ra

ngoài, nụ cười trên mặt Trần Bảo Âm nhạt đi.

Thăm nom? Trần Bảo Âm không tin điều đó.

"Phu nhân nhớ tiểu thư." Lý ma ma nói: "Phái ta tới xem một

chút tiểu thư thế nào?"

Hầu phu nhân nhớ nàng. Khi biết mình bị lừa nên lo lắng có

phải hay không.

Điều này không có gì kỳ quái. Một cô nương nuôi mười mấy

năm sao có thể không có chút cảm tình chứ? Trước đó đuổi nàng

ra ngoài là vì tức giận. Hiện tại không còn tức giận nữa liền không

nhịn được nhớ nhung.

Chỉ là người đã bị đuổi đi rồi, không thể đón trở lại được nữa.

Tất cả những gì Hầu phu nhân có thể làm là quan tâm đến nàng

một chút.

"Ta không sao." Trần Bảo Âm trả lời: "Cảm ơn phu nhân đã

quan tâm."

Hầu phu nhân vẫn còn nhớ tới nàng, trong lòng nàng liền dâng

lên chút ấm áp, nhìn Lý ma ma, chân thành nói: "Không biết phu

nhân có khỏe không?"

Nàng cũng nhớ Hầu phu nhân, nhưng không dám nói hay hỏi

gì? Hỏi như thế nào? Ngưỡng cửa của Hầu phủ cao như vậy, nàng

bước vào không được, càng không muốn người ta cảm thấy nàng

đang cố bám víu vào.

"Vẫn như trước vậy." Lý ma ma đáp: "Tiểu thư cũng biết trong

phủ chúng ta có rất nhiều chuyện, phu nhân thường xuyên mệt

mỏi, vừa rồi còn ngã bệnh một trận."

Trần Bảo Âm im lặng.

Sức khỏe của Hầu phu nhân không được tốt lắm. Trong lòng

bà chứa nhiều chuyện, làm nhiều việc, lo lắng nhiều như, thân

thể sao có thể tốt được?

Nhưng bà phải mạnh mẽ, bà không bao giờ nói bất cứ điều gì

ra, khi bà khó chịu cũng sẽ thoa trang điểm che phủ đi để duy trì

sự uy nghiêm của mình. Trần Bảo Âm luôn muốn giúp đỡ nhưng

Hầu phu nhân không tin tưởng nàng, bà luôn chỉ dạy nàng cách

làm như thế nào, dạy cho người hầu làm, chứ chưa bao giờ đem

chuyện giao cho năng làm

"Phu nhân thật cực khổ" Nàng nói.

Trước đây nàng không thể giúp đỡ, bây giờ thì lại càng không

thể.

"Thì có thể như thế nào chứ?" Lý ma ma thở dài nói: "Đây là

số mệnh cả."

Gả vào Hoài Âm Hầu phủ, trở thành Hoài Âm Hầu phu nhân,

chuyện của một đại gia tộc đều đè nặng lên vai bà, bà không

muốn gánh nhưng cũng phải gánh lấy.

Cũng không thể giống như một ít phu nhân có số tốt, sau khi

thành thân là có thể hưởng phúc, chỉ có thể nói đó là số mạng

của Hầu phu nhân.

Môi của Trần Bảo Âm mấp máy, không biết nên nói gì. Trong

lòng có chút khó chịu, nếu Hầu phu nhân vận mệnh không tốt,

vậy Đỗ Kim Hoa thì được coi là gì?

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Bảo Âm cười nói: "Không phải nhà chúng ta có núi vàngsao? Nương, con không phải là núi vàng của nương sao?"Đỗ Kim Hoa giơ tay, muốn vỗ vỗ lưng nàng một cái, rồi bà lạikhông nỡ. Ôm cánh tay của nàng, nói: "Đúng đúng, núi vàng núibạc của nương. Ai muốn cướp ngươi đi, nương nhất định phải liềumạng với người đó!"Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào cửa viện."Chào ma ma." Sau khi vào gian nhà chính, nhìn thấy ngườiđang ngồi ở cạnh bàn, Trần Bảo Âm nhẹ nhàng cúi chào ngườiđó.Nàng không còn là thiên kim của Hầu Phủ nữa, nhưng Lý mama là thân tín bên người Hầu phu nhân, tôn trọng bà ấy như tôntrọng Hầu phu nhân, người ta đã chăm sóc nàng một thời giandài, chút tôn trọng ngày nàng vẫn phải có."Bảo Âm tiểu thư". Lý ma ma khẽ gật đầu với nàng.Trần Bảo Âm đỡ Đỗ Kim Hoa ngồi xuống, sau đó tự mình ngồixuống bên cạnh Đỗ Kim Hoa, hỏi: "Không biết ma ma tới đây cóchuyện gì?"Lý ma ma liếc nhìn về phía Đỗ Kim Hoa."Chuyện gì mà ta không thể nghe?" Đỗ Kim Hoa lập tức nói.Lý ma ma nói: "Vẫn xin Trần lão thái thái bình tĩnh."Đỗ Kim Hoa kìm nén đến sợ hãi, bà liếc mắt nhìn khuê nữ,thấy nàng nở nụ cười an ủi: "Nương, con muốn ăn đậu rán,nương làm cho con một bát được không?"Khuê nữ muốn ăn, bà còn có thể thế nào nữa? Đỗ Kim Hoaliếc nhìn Lý ma ma, miễn cưỡng đứng dậy bước ra ngoài."Có lợi gì thì ma ma có thể nói." Sau khi Đỗ Kim Hoa đi rangoài, nụ cười trên mặt Trần Bảo Âm nhạt đi.Thăm nom? Trần Bảo Âm không tin điều đó."Phu nhân nhớ tiểu thư." Lý ma ma nói: "Phái ta tới xem mộtchút tiểu thư thế nào?"Hầu phu nhân nhớ nàng. Khi biết mình bị lừa nên lo lắng cóphải hay không.Điều này không có gì kỳ quái. Một cô nương nuôi mười mấynăm sao có thể không có chút cảm tình chứ? Trước đó đuổi nàngra ngoài là vì tức giận. Hiện tại không còn tức giận nữa liền khôngnhịn được nhớ nhung.Chỉ là người đã bị đuổi đi rồi, không thể đón trở lại được nữa.Tất cả những gì Hầu phu nhân có thể làm là quan tâm đến nàngmột chút."Ta không sao." Trần Bảo Âm trả lời: "Cảm ơn phu nhân đãquan tâm."Hầu phu nhân vẫn còn nhớ tới nàng, trong lòng nàng liền dânglên chút ấm áp, nhìn Lý ma ma, chân thành nói: "Không biết phunhân có khỏe không?"Nàng cũng nhớ Hầu phu nhân, nhưng không dám nói hay hỏigì? Hỏi như thế nào? Ngưỡng cửa của Hầu phủ cao như vậy, nàngbước vào không được, càng không muốn người ta cảm thấy nàngđang cố bám víu vào."Vẫn như trước vậy." Lý ma ma đáp: "Tiểu thư cũng biết trongphủ chúng ta có rất nhiều chuyện, phu nhân thường xuyên mệtmỏi, vừa rồi còn ngã bệnh một trận."Trần Bảo Âm im lặng.Sức khỏe của Hầu phu nhân không được tốt lắm. Trong lòngbà chứa nhiều chuyện, làm nhiều việc, lo lắng nhiều như, thânthể sao có thể tốt được?Nhưng bà phải mạnh mẽ, bà không bao giờ nói bất cứ điều gìra, khi bà khó chịu cũng sẽ thoa trang điểm che phủ đi để duy trìsự uy nghiêm của mình. Trần Bảo Âm luôn muốn giúp đỡ nhưngHầu phu nhân không tin tưởng nàng, bà luôn chỉ dạy nàng cáchlàm như thế nào, dạy cho người hầu làm, chứ chưa bao giờ đemchuyện giao cho năng làm"Phu nhân thật cực khổ" Nàng nói.Trước đây nàng không thể giúp đỡ, bây giờ thì lại càng khôngthể."Thì có thể như thế nào chứ?" Lý ma ma thở dài nói: "Đây làsố mệnh cả."Gả vào Hoài Âm Hầu phủ, trở thành Hoài Âm Hầu phu nhân,chuyện của một đại gia tộc đều đè nặng lên vai bà, bà khôngmuốn gánh nhưng cũng phải gánh lấy.Cũng không thể giống như một ít phu nhân có số tốt, sau khithành thân là có thể hưởng phúc, chỉ có thể nói đó là số mạngcủa Hầu phu nhân.Môi của Trần Bảo Âm mấp máy, không biết nên nói gì. Tronglòng có chút khó chịu, nếu Hầu phu nhân vận mệnh không tốt,vậy Đỗ Kim Hoa thì được coi là gì?

Chương 318: Từ Chối (3)