Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 319: Từ Chối (4)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Vất vả cả một đời, người chưa nhàn rỗi được một ngày nào,vậy đó gọi là số mệnh gì?"Nghe nói tiểu thư định hôn với một thư sinh xuất thân nghèokhó." Lý ma ma lại nói: "Thư sinh này rất có tài, đã thi đậu cửnhân rồi?""Vâng." Khi nhắc đến Cố Đình Viễn, Trần Bảo Âm có chút vuivẻ, giọng nói trở nên mềm mại hơn, nàng hơi cúi đầu xuống.Dưỡng mẫu biết chuyện rồi? Vậy là tới chúc mừng nàng sao?Phái Lý ma ma tới là muốn dặn dò nàng điều gì?Đang nghĩ như vậy, nàng bèn nghe thấy Lý ma ma nói: "BảoÂm tiểu thư, ngươi còn trẻ, lại sống trong một hoàn cảnh đơnthuần, có rất nhiều chuyện ngươi không biết."Trần Bảo Âm giật mình, nàng ngẩng đầu lên."Có người nhìn bề ngoài rất tốt, nhưng trong bụng lại đầy vẻtính toán." Lý ma ma kể cho nàng nghe một câu chuyện.Đó là một câu chuyện có thật, có một cô nương xuất thân từgia cảnh rất tốt, bị nuôi thành một người có tâm tính ngây thơ, lạibị một người nam nhân ngang ngược và tham vọng dụ dỗ, nàngấy nhất quyết lấy hắn ta, cuối cùng có kết cục bi thảm."Trước đây ngươi ở trong phủ thì có phu nhân xem cho, ngâythơ thì ngây thơ cũng được, cũng không gấp." Lý ma ma thở dài.Ai có thể nghĩ tới nàng không phải Hầu Phủ tiểu thư, lại bị Hầuphủ đuổi ra ngoài?Lại có ai ngờ nàng đã rời đi Hầu gia, còn có thư sinh ánh mắtác độc, nhìn thấy trên người nàng có thể có cơ hội thu được lợiích rồi sẽ lập mưu hại nàng chứ?Trần Bảo Âm cảm thấy như trái tim mình bị ném vào chốnbăng tuyết, nàng lạnh đến phát run, đôi môi run rẩy. Vừa rồi, vìdưỡng mẫu nhớ nàng mà trong lòng ấm áp nay đã bị gió lạnhtràn vào bên trong.Họ có phải là cảm thấy nàng không có ưu điểm gì, căn bảnkhông đáng giá khiến người ta thích? Nếu như có người thíchnàng, nhất định là bởi vì nàng từng là thiên kim của Hoài Âm HầuPhủ sao?"Đa tạ phu nhân đã quan tâm." Trần Bảo Âm siết chặt lòngbàn tay, ngừng run rẩy, rũ lông mi xuống: "Ta vừa đổi thành họTrần, chỉ là một nữ nhân nông dân Trần Bảo Âm, sẽ không gâyphiền toái cho Hầu Phủ."Người nàng sẻ gả, dù tốt hay xấu, được thế cũng sẽ khôngđến cầu vinh hoa, khi mất thế cũng không đến cửa cầu cạnh.Bọn họ cũng không cần để ý xem nàng gả cho ai!"Bảo Âm tiểu thư, ngươi nói cái gì vậy?" Lý ma ma sửng sốt,sau đó nổi giận: "Phu nhân lo lắng cho ngươi đến mức ngủ khôngngon giấc, ngươi lại đạp đổ tâm ý của người ấy như vậy?"Bà ấy vốn đang rất hài lòng vì nàng đang nhu thuận tôn kínhnhư vậy, ai ngờ nàng lại không biết phải trái, lại phụ một mảnhchân tình của phu nhân.Trần Bảo Âm mím môi, miệng đắng chát.Quá lo lắng rồi ngủ không ngon giấc? Lo lắng cho nàng nhưvậy? Nếu như nhớ nàng, không quên được nàng, vậy tại sao lạikhông để người đến thăm nàng?Một năm qua, bà có thể sai người mang cơm ngon, áo đẹp,son phấn hữu dụng đến cho nàng. Nàng thích cái gì, không thíchcái gì từ trước tới giờ đều nói thẳng ra, huống chi là Hầu phủ,toàn bộ kinh thành đều biết nàng thích cái gì, nàng thích cái gìkhông có ai mà không biết cả.Nếu ngại nàng xa hoa lãng phí, không mang theo gì cũngchẳng sao. Bà có thể tới gặp nàng mà, kinh thành cách nơi đâykhông xa, bà chỉ cần đích thân tới gặp nàng, nhìn nàng một cái,nói với nàng vài ba câu, như vậy nàng cũng sẽ rất vui vẻ, có thểcái gì cũng không muốn.Nhưng mà, không có gì cả."Ta không cần bà ấy quan tâm." Trần Bảo Âm cúi đầu nghẹnngào, giọng vô tình.Bà ấy không nên chỉ có một chút, một ít quan tâm như vậy!Nếu như trong lòng bà giả vờ có nhiều người, nhiều chuyệnnhư vậy, vậy thì không cần chia ra một phần tình cảm cho nàng."Bảo Âm!" Lý ma ma trầm giọng quát: "Đừng có làm càn!"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Vất vả cả một đời, người chưa nhàn rỗi được một ngày nào,vậy đó gọi là số mệnh gì?"Nghe nói tiểu thư định hôn với một thư sinh xuất thân nghèokhó." Lý ma ma lại nói: "Thư sinh này rất có tài, đã thi đậu cửnhân rồi?""Vâng." Khi nhắc đến Cố Đình Viễn, Trần Bảo Âm có chút vuivẻ, giọng nói trở nên mềm mại hơn, nàng hơi cúi đầu xuống.Dưỡng mẫu biết chuyện rồi? Vậy là tới chúc mừng nàng sao?Phái Lý ma ma tới là muốn dặn dò nàng điều gì?Đang nghĩ như vậy, nàng bèn nghe thấy Lý ma ma nói: "BảoÂm tiểu thư, ngươi còn trẻ, lại sống trong một hoàn cảnh đơnthuần, có rất nhiều chuyện ngươi không biết."Trần Bảo Âm giật mình, nàng ngẩng đầu lên."Có người nhìn bề ngoài rất tốt, nhưng trong bụng lại đầy vẻtính toán." Lý ma ma kể cho nàng nghe một câu chuyện.Đó là một câu chuyện có thật, có một cô nương xuất thân từgia cảnh rất tốt, bị nuôi thành một người có tâm tính ngây thơ, lạibị một người nam nhân ngang ngược và tham vọng dụ dỗ, nàngấy nhất quyết lấy hắn ta, cuối cùng có kết cục bi thảm."Trước đây ngươi ở trong phủ thì có phu nhân xem cho, ngâythơ thì ngây thơ cũng được, cũng không gấp." Lý ma ma thở dài.Ai có thể nghĩ tới nàng không phải Hầu Phủ tiểu thư, lại bị Hầuphủ đuổi ra ngoài?Lại có ai ngờ nàng đã rời đi Hầu gia, còn có thư sinh ánh mắtác độc, nhìn thấy trên người nàng có thể có cơ hội thu được lợiích rồi sẽ lập mưu hại nàng chứ?Trần Bảo Âm cảm thấy như trái tim mình bị ném vào chốnbăng tuyết, nàng lạnh đến phát run, đôi môi run rẩy. Vừa rồi, vìdưỡng mẫu nhớ nàng mà trong lòng ấm áp nay đã bị gió lạnhtràn vào bên trong.Họ có phải là cảm thấy nàng không có ưu điểm gì, căn bảnkhông đáng giá khiến người ta thích? Nếu như có người thíchnàng, nhất định là bởi vì nàng từng là thiên kim của Hoài Âm HầuPhủ sao?"Đa tạ phu nhân đã quan tâm." Trần Bảo Âm siết chặt lòngbàn tay, ngừng run rẩy, rũ lông mi xuống: "Ta vừa đổi thành họTrần, chỉ là một nữ nhân nông dân Trần Bảo Âm, sẽ không gâyphiền toái cho Hầu Phủ."Người nàng sẻ gả, dù tốt hay xấu, được thế cũng sẽ khôngđến cầu vinh hoa, khi mất thế cũng không đến cửa cầu cạnh.Bọn họ cũng không cần để ý xem nàng gả cho ai!"Bảo Âm tiểu thư, ngươi nói cái gì vậy?" Lý ma ma sửng sốt,sau đó nổi giận: "Phu nhân lo lắng cho ngươi đến mức ngủ khôngngon giấc, ngươi lại đạp đổ tâm ý của người ấy như vậy?"Bà ấy vốn đang rất hài lòng vì nàng đang nhu thuận tôn kínhnhư vậy, ai ngờ nàng lại không biết phải trái, lại phụ một mảnhchân tình của phu nhân.Trần Bảo Âm mím môi, miệng đắng chát.Quá lo lắng rồi ngủ không ngon giấc? Lo lắng cho nàng nhưvậy? Nếu như nhớ nàng, không quên được nàng, vậy tại sao lạikhông để người đến thăm nàng?Một năm qua, bà có thể sai người mang cơm ngon, áo đẹp,son phấn hữu dụng đến cho nàng. Nàng thích cái gì, không thíchcái gì từ trước tới giờ đều nói thẳng ra, huống chi là Hầu phủ,toàn bộ kinh thành đều biết nàng thích cái gì, nàng thích cái gìkhông có ai mà không biết cả.Nếu ngại nàng xa hoa lãng phí, không mang theo gì cũngchẳng sao. Bà có thể tới gặp nàng mà, kinh thành cách nơi đâykhông xa, bà chỉ cần đích thân tới gặp nàng, nhìn nàng một cái,nói với nàng vài ba câu, như vậy nàng cũng sẽ rất vui vẻ, có thểcái gì cũng không muốn.Nhưng mà, không có gì cả."Ta không cần bà ấy quan tâm." Trần Bảo Âm cúi đầu nghẹnngào, giọng vô tình.Bà ấy không nên chỉ có một chút, một ít quan tâm như vậy!Nếu như trong lòng bà giả vờ có nhiều người, nhiều chuyệnnhư vậy, vậy thì không cần chia ra một phần tình cảm cho nàng."Bảo Âm!" Lý ma ma trầm giọng quát: "Đừng có làm càn!"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Vất vả cả một đời, người chưa nhàn rỗi được một ngày nào,vậy đó gọi là số mệnh gì?"Nghe nói tiểu thư định hôn với một thư sinh xuất thân nghèokhó." Lý ma ma lại nói: "Thư sinh này rất có tài, đã thi đậu cửnhân rồi?""Vâng." Khi nhắc đến Cố Đình Viễn, Trần Bảo Âm có chút vuivẻ, giọng nói trở nên mềm mại hơn, nàng hơi cúi đầu xuống.Dưỡng mẫu biết chuyện rồi? Vậy là tới chúc mừng nàng sao?Phái Lý ma ma tới là muốn dặn dò nàng điều gì?Đang nghĩ như vậy, nàng bèn nghe thấy Lý ma ma nói: "BảoÂm tiểu thư, ngươi còn trẻ, lại sống trong một hoàn cảnh đơnthuần, có rất nhiều chuyện ngươi không biết."Trần Bảo Âm giật mình, nàng ngẩng đầu lên."Có người nhìn bề ngoài rất tốt, nhưng trong bụng lại đầy vẻtính toán." Lý ma ma kể cho nàng nghe một câu chuyện.Đó là một câu chuyện có thật, có một cô nương xuất thân từgia cảnh rất tốt, bị nuôi thành một người có tâm tính ngây thơ, lạibị một người nam nhân ngang ngược và tham vọng dụ dỗ, nàngấy nhất quyết lấy hắn ta, cuối cùng có kết cục bi thảm."Trước đây ngươi ở trong phủ thì có phu nhân xem cho, ngâythơ thì ngây thơ cũng được, cũng không gấp." Lý ma ma thở dài.Ai có thể nghĩ tới nàng không phải Hầu Phủ tiểu thư, lại bị Hầuphủ đuổi ra ngoài?Lại có ai ngờ nàng đã rời đi Hầu gia, còn có thư sinh ánh mắtác độc, nhìn thấy trên người nàng có thể có cơ hội thu được lợiích rồi sẽ lập mưu hại nàng chứ?Trần Bảo Âm cảm thấy như trái tim mình bị ném vào chốnbăng tuyết, nàng lạnh đến phát run, đôi môi run rẩy. Vừa rồi, vìdưỡng mẫu nhớ nàng mà trong lòng ấm áp nay đã bị gió lạnhtràn vào bên trong.Họ có phải là cảm thấy nàng không có ưu điểm gì, căn bảnkhông đáng giá khiến người ta thích? Nếu như có người thíchnàng, nhất định là bởi vì nàng từng là thiên kim của Hoài Âm HầuPhủ sao?"Đa tạ phu nhân đã quan tâm." Trần Bảo Âm siết chặt lòngbàn tay, ngừng run rẩy, rũ lông mi xuống: "Ta vừa đổi thành họTrần, chỉ là một nữ nhân nông dân Trần Bảo Âm, sẽ không gâyphiền toái cho Hầu Phủ."Người nàng sẻ gả, dù tốt hay xấu, được thế cũng sẽ khôngđến cầu vinh hoa, khi mất thế cũng không đến cửa cầu cạnh.Bọn họ cũng không cần để ý xem nàng gả cho ai!"Bảo Âm tiểu thư, ngươi nói cái gì vậy?" Lý ma ma sửng sốt,sau đó nổi giận: "Phu nhân lo lắng cho ngươi đến mức ngủ khôngngon giấc, ngươi lại đạp đổ tâm ý của người ấy như vậy?"Bà ấy vốn đang rất hài lòng vì nàng đang nhu thuận tôn kínhnhư vậy, ai ngờ nàng lại không biết phải trái, lại phụ một mảnhchân tình của phu nhân.Trần Bảo Âm mím môi, miệng đắng chát.Quá lo lắng rồi ngủ không ngon giấc? Lo lắng cho nàng nhưvậy? Nếu như nhớ nàng, không quên được nàng, vậy tại sao lạikhông để người đến thăm nàng?Một năm qua, bà có thể sai người mang cơm ngon, áo đẹp,son phấn hữu dụng đến cho nàng. Nàng thích cái gì, không thíchcái gì từ trước tới giờ đều nói thẳng ra, huống chi là Hầu phủ,toàn bộ kinh thành đều biết nàng thích cái gì, nàng thích cái gìkhông có ai mà không biết cả.Nếu ngại nàng xa hoa lãng phí, không mang theo gì cũngchẳng sao. Bà có thể tới gặp nàng mà, kinh thành cách nơi đâykhông xa, bà chỉ cần đích thân tới gặp nàng, nhìn nàng một cái,nói với nàng vài ba câu, như vậy nàng cũng sẽ rất vui vẻ, có thểcái gì cũng không muốn.Nhưng mà, không có gì cả."Ta không cần bà ấy quan tâm." Trần Bảo Âm cúi đầu nghẹnngào, giọng vô tình.Bà ấy không nên chỉ có một chút, một ít quan tâm như vậy!Nếu như trong lòng bà giả vờ có nhiều người, nhiều chuyệnnhư vậy, vậy thì không cần chia ra một phần tình cảm cho nàng."Bảo Âm!" Lý ma ma trầm giọng quát: "Đừng có làm càn!"