Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 322: Đưa Bánh (2)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nghe vậy, Cố Đình Viễn kêu lên một tiếng "vâng" rồi bước vàosân."Ngươi làm món gì vậy?" Đỗ Kim Hoa đến gần ngửi được mùihành lá, vừa nhìn cái giỏ trên tay hắn vừa nói.Cố Đình Viễn thành thật cười trả lời: "Ta đã làm bánh kếp hànhlá, vội tới đưa cho Bảo Âm nếm thử."Hắn và Bảo Âm là một cặp trời sinh, tên đã được khắc trên đánhân duyên, ai nói gì cũng không có tác dụng, bọn họ như vậychính là tốt nhất.Đỗ Kim Hoa bĩu môi một cái. Bà coi như đã nhìn thấu ngườinam nhân này, không phải là một người thành thật. Trước đâycòn nói "Ta làm cái này cái kia, đưa tới cho đại nương nếm thửmột chút", còn hôm nay lại nói thẳng "Đưa tới cho Bảo Âm nếmthử"."Ừ." Nàng gật đầu một cái "Ngươi có tâm đấy."Bất kể ngoài miệng hắn nói gì, thì hắn cũng tặng đồ cho BảoNha Nhi nhà bà, phần tâm ý này là tốt. Tức giận khi bị người HầuPhủ chọc tức cũng đã vơi bớt đi hai phần."Sao chàng lại tới đây?" Trần Bảo Âm đang ngồi ở trongphòng, nàng hỏi khi nhìn cái giỏ với một đĩa bánh hành chiên.Cố Đình Viễn ngồi đối diện với nàng, nhẹ giọng nói: "Ta đã làmmột ít bánh hành chiên, nghĩ đến nàng vẫn chưa có ăn gì nênđưa cho nàng một ít."Bọn họ là hôn phu hôn thê chưa cưới, khi hắn đến tìm Bảo Âmthì cũng nói rõ ràng nên dĩ nhiên Đỗ Kim Hoa sẽ không cố ý ngăncản hắn, bà nói vài câu liền đi ra ngoài, nhường gian phòng chínhcho hai người trẻ tuổi."Nàng ném thử đi, xem hợp khẩu vị không?" Cố Đình Viễn đẩyđĩa thức ăn qua đối diện, chờ mong nói.Trần Bảo Âm đã bị mùi hương thu hút, mặc dù nàng đang cótâm trạng không tốt nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ănuống của nàng. Nói cách khác, nếu như đang có tâm trạng khôngtốt, thì ăn một món gì đó ngon sẽ khiến người ta cảm thấy dễchịu hơn."Thấy thế nào?" Thấy nàng bốc một miếng lên ăn, Cố ĐìnhViễn căng thẳng hỏi.Trần Bảo Âm gật đầu một cái: "Ngon lắm." Cho dù hương vị cótầm thường, nàng vẫn sẽ nói nó rất ngon, đây là món hắn cố ýđến đưa cho nàng, nàng cũng không thể làm hắn tổn thươngđược.Huống chi mùi vị cũng không tệ. Bánh còn nóng hổi, bên ngoàigiòn rụm, dậy mùi hành thơm đặc trưng. Đó là một bánh rất đơngiản, nhưng hắn làm lại cực kỳ ngon miệng."Ta rất thích." Nàng bổ sung thêm một câu.Cố Đình Viễn hiển nhiên rất vui vẻ, nói: "Chỉ cần nàng thích làđược."Nàng ăn bánh còn hắn nhìn nàng ăn.Chuyện người Hầu Phủ đến khiến cho tâm trạng của nàngkhông tốt. Nàng ở trước mặt hắn không cần phải gượng cười, vìvậy nàng cúi đầu im lặng ăn bánh.Cố Đình Viễn nhìn một lúc, rồi đột nhiên nói: "Hôm nay mộtngười tự xưng là quản sự của Hoài Âm Hầu Phủ đã đến gặp ta."Trần Bảo Âm bất ngờ không kịp đề phòng nên bị nghẹn:"Chàng, chàng nói cái gì vậy?"Cố Đình Viễn lặp lại: "Một người có bộ dạng như quản sự đếntìm ta, tự xưng là người của Hoài Âm Hầu Phủ phái đến, yêu cầuta ..."Hắn liếc nhìn nàng một cái."Yêu cầu chàng làm gì?" Khuôn mặt của Trần Bảo Âm khó coiđến mức ăn bánh cũng không vô nữa.Cố Đình Viễn thấp giọng tố cáo: "Lợi dụng điểm yếu của ta làvào mùa xuân năm sau để dọa ta, bảo ta không được có ý đồ gìvới nàng nữa."Lời vừa dứt, trong phòng yên lặng đến mức kim rơi cũng cóthể nghe được.Không khí như đông cứng lại.Khuôn mặt của Trần Bảo Âm khó coi đến mức cơ thể nàng cóchút run lên, sự tức giận và khó chịu cùng xông tới, chiếm hết cảtâm tình của nàng. Dưỡng mẫu, sao có thể... sao có thể? Tại saolại như vậy? Coi nàng thành cái gì chứ? Đặt mặt mũi của nàng ởđâu?Nàng không biết nên đối mặt với Cố Đình Viễn như thế nào,miếng bánh hành giòn tan trong miệng trở nên đắng ngắt khónuốt trôi. Hắn đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, thật đúng làtai hoạ tự dưng ập đến!
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nghe vậy, Cố Đình Viễn kêu lên một tiếng "vâng" rồi bước vàosân."Ngươi làm món gì vậy?" Đỗ Kim Hoa đến gần ngửi được mùihành lá, vừa nhìn cái giỏ trên tay hắn vừa nói.Cố Đình Viễn thành thật cười trả lời: "Ta đã làm bánh kếp hànhlá, vội tới đưa cho Bảo Âm nếm thử."Hắn và Bảo Âm là một cặp trời sinh, tên đã được khắc trên đánhân duyên, ai nói gì cũng không có tác dụng, bọn họ như vậychính là tốt nhất.Đỗ Kim Hoa bĩu môi một cái. Bà coi như đã nhìn thấu ngườinam nhân này, không phải là một người thành thật. Trước đâycòn nói "Ta làm cái này cái kia, đưa tới cho đại nương nếm thửmột chút", còn hôm nay lại nói thẳng "Đưa tới cho Bảo Âm nếmthử"."Ừ." Nàng gật đầu một cái "Ngươi có tâm đấy."Bất kể ngoài miệng hắn nói gì, thì hắn cũng tặng đồ cho BảoNha Nhi nhà bà, phần tâm ý này là tốt. Tức giận khi bị người HầuPhủ chọc tức cũng đã vơi bớt đi hai phần."Sao chàng lại tới đây?" Trần Bảo Âm đang ngồi ở trongphòng, nàng hỏi khi nhìn cái giỏ với một đĩa bánh hành chiên.Cố Đình Viễn ngồi đối diện với nàng, nhẹ giọng nói: "Ta đã làmmột ít bánh hành chiên, nghĩ đến nàng vẫn chưa có ăn gì nênđưa cho nàng một ít."Bọn họ là hôn phu hôn thê chưa cưới, khi hắn đến tìm Bảo Âmthì cũng nói rõ ràng nên dĩ nhiên Đỗ Kim Hoa sẽ không cố ý ngăncản hắn, bà nói vài câu liền đi ra ngoài, nhường gian phòng chínhcho hai người trẻ tuổi."Nàng ném thử đi, xem hợp khẩu vị không?" Cố Đình Viễn đẩyđĩa thức ăn qua đối diện, chờ mong nói.Trần Bảo Âm đã bị mùi hương thu hút, mặc dù nàng đang cótâm trạng không tốt nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ănuống của nàng. Nói cách khác, nếu như đang có tâm trạng khôngtốt, thì ăn một món gì đó ngon sẽ khiến người ta cảm thấy dễchịu hơn."Thấy thế nào?" Thấy nàng bốc một miếng lên ăn, Cố ĐìnhViễn căng thẳng hỏi.Trần Bảo Âm gật đầu một cái: "Ngon lắm." Cho dù hương vị cótầm thường, nàng vẫn sẽ nói nó rất ngon, đây là món hắn cố ýđến đưa cho nàng, nàng cũng không thể làm hắn tổn thươngđược.Huống chi mùi vị cũng không tệ. Bánh còn nóng hổi, bên ngoàigiòn rụm, dậy mùi hành thơm đặc trưng. Đó là một bánh rất đơngiản, nhưng hắn làm lại cực kỳ ngon miệng."Ta rất thích." Nàng bổ sung thêm một câu.Cố Đình Viễn hiển nhiên rất vui vẻ, nói: "Chỉ cần nàng thích làđược."Nàng ăn bánh còn hắn nhìn nàng ăn.Chuyện người Hầu Phủ đến khiến cho tâm trạng của nàngkhông tốt. Nàng ở trước mặt hắn không cần phải gượng cười, vìvậy nàng cúi đầu im lặng ăn bánh.Cố Đình Viễn nhìn một lúc, rồi đột nhiên nói: "Hôm nay mộtngười tự xưng là quản sự của Hoài Âm Hầu Phủ đã đến gặp ta."Trần Bảo Âm bất ngờ không kịp đề phòng nên bị nghẹn:"Chàng, chàng nói cái gì vậy?"Cố Đình Viễn lặp lại: "Một người có bộ dạng như quản sự đếntìm ta, tự xưng là người của Hoài Âm Hầu Phủ phái đến, yêu cầuta ..."Hắn liếc nhìn nàng một cái."Yêu cầu chàng làm gì?" Khuôn mặt của Trần Bảo Âm khó coiđến mức ăn bánh cũng không vô nữa.Cố Đình Viễn thấp giọng tố cáo: "Lợi dụng điểm yếu của ta làvào mùa xuân năm sau để dọa ta, bảo ta không được có ý đồ gìvới nàng nữa."Lời vừa dứt, trong phòng yên lặng đến mức kim rơi cũng cóthể nghe được.Không khí như đông cứng lại.Khuôn mặt của Trần Bảo Âm khó coi đến mức cơ thể nàng cóchút run lên, sự tức giận và khó chịu cùng xông tới, chiếm hết cảtâm tình của nàng. Dưỡng mẫu, sao có thể... sao có thể? Tại saolại như vậy? Coi nàng thành cái gì chứ? Đặt mặt mũi của nàng ởđâu?Nàng không biết nên đối mặt với Cố Đình Viễn như thế nào,miếng bánh hành giòn tan trong miệng trở nên đắng ngắt khónuốt trôi. Hắn đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, thật đúng làtai hoạ tự dưng ập đến!
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nghe vậy, Cố Đình Viễn kêu lên một tiếng "vâng" rồi bước vàosân."Ngươi làm món gì vậy?" Đỗ Kim Hoa đến gần ngửi được mùihành lá, vừa nhìn cái giỏ trên tay hắn vừa nói.Cố Đình Viễn thành thật cười trả lời: "Ta đã làm bánh kếp hànhlá, vội tới đưa cho Bảo Âm nếm thử."Hắn và Bảo Âm là một cặp trời sinh, tên đã được khắc trên đánhân duyên, ai nói gì cũng không có tác dụng, bọn họ như vậychính là tốt nhất.Đỗ Kim Hoa bĩu môi một cái. Bà coi như đã nhìn thấu ngườinam nhân này, không phải là một người thành thật. Trước đâycòn nói "Ta làm cái này cái kia, đưa tới cho đại nương nếm thửmột chút", còn hôm nay lại nói thẳng "Đưa tới cho Bảo Âm nếmthử"."Ừ." Nàng gật đầu một cái "Ngươi có tâm đấy."Bất kể ngoài miệng hắn nói gì, thì hắn cũng tặng đồ cho BảoNha Nhi nhà bà, phần tâm ý này là tốt. Tức giận khi bị người HầuPhủ chọc tức cũng đã vơi bớt đi hai phần."Sao chàng lại tới đây?" Trần Bảo Âm đang ngồi ở trongphòng, nàng hỏi khi nhìn cái giỏ với một đĩa bánh hành chiên.Cố Đình Viễn ngồi đối diện với nàng, nhẹ giọng nói: "Ta đã làmmột ít bánh hành chiên, nghĩ đến nàng vẫn chưa có ăn gì nênđưa cho nàng một ít."Bọn họ là hôn phu hôn thê chưa cưới, khi hắn đến tìm Bảo Âmthì cũng nói rõ ràng nên dĩ nhiên Đỗ Kim Hoa sẽ không cố ý ngăncản hắn, bà nói vài câu liền đi ra ngoài, nhường gian phòng chínhcho hai người trẻ tuổi."Nàng ném thử đi, xem hợp khẩu vị không?" Cố Đình Viễn đẩyđĩa thức ăn qua đối diện, chờ mong nói.Trần Bảo Âm đã bị mùi hương thu hút, mặc dù nàng đang cótâm trạng không tốt nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ănuống của nàng. Nói cách khác, nếu như đang có tâm trạng khôngtốt, thì ăn một món gì đó ngon sẽ khiến người ta cảm thấy dễchịu hơn."Thấy thế nào?" Thấy nàng bốc một miếng lên ăn, Cố ĐìnhViễn căng thẳng hỏi.Trần Bảo Âm gật đầu một cái: "Ngon lắm." Cho dù hương vị cótầm thường, nàng vẫn sẽ nói nó rất ngon, đây là món hắn cố ýđến đưa cho nàng, nàng cũng không thể làm hắn tổn thươngđược.Huống chi mùi vị cũng không tệ. Bánh còn nóng hổi, bên ngoàigiòn rụm, dậy mùi hành thơm đặc trưng. Đó là một bánh rất đơngiản, nhưng hắn làm lại cực kỳ ngon miệng."Ta rất thích." Nàng bổ sung thêm một câu.Cố Đình Viễn hiển nhiên rất vui vẻ, nói: "Chỉ cần nàng thích làđược."Nàng ăn bánh còn hắn nhìn nàng ăn.Chuyện người Hầu Phủ đến khiến cho tâm trạng của nàngkhông tốt. Nàng ở trước mặt hắn không cần phải gượng cười, vìvậy nàng cúi đầu im lặng ăn bánh.Cố Đình Viễn nhìn một lúc, rồi đột nhiên nói: "Hôm nay mộtngười tự xưng là quản sự của Hoài Âm Hầu Phủ đã đến gặp ta."Trần Bảo Âm bất ngờ không kịp đề phòng nên bị nghẹn:"Chàng, chàng nói cái gì vậy?"Cố Đình Viễn lặp lại: "Một người có bộ dạng như quản sự đếntìm ta, tự xưng là người của Hoài Âm Hầu Phủ phái đến, yêu cầuta ..."Hắn liếc nhìn nàng một cái."Yêu cầu chàng làm gì?" Khuôn mặt của Trần Bảo Âm khó coiđến mức ăn bánh cũng không vô nữa.Cố Đình Viễn thấp giọng tố cáo: "Lợi dụng điểm yếu của ta làvào mùa xuân năm sau để dọa ta, bảo ta không được có ý đồ gìvới nàng nữa."Lời vừa dứt, trong phòng yên lặng đến mức kim rơi cũng cóthể nghe được.Không khí như đông cứng lại.Khuôn mặt của Trần Bảo Âm khó coi đến mức cơ thể nàng cóchút run lên, sự tức giận và khó chịu cùng xông tới, chiếm hết cảtâm tình của nàng. Dưỡng mẫu, sao có thể... sao có thể? Tại saolại như vậy? Coi nàng thành cái gì chứ? Đặt mặt mũi của nàng ởđâu?Nàng không biết nên đối mặt với Cố Đình Viễn như thế nào,miếng bánh hành giòn tan trong miệng trở nên đắng ngắt khónuốt trôi. Hắn đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, thật đúng làtai hoạ tự dưng ập đến!