Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 323: Dỗ Người (1)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhìn thân thể có chút run rẩy cùng vẻ mặt căng thẳng củanàng, Cố Đình Viễn âm thầm thở dài. Hắn biết là sẽ như vậy,nhưng dù sao hắn cũng phải nói ra. Thôn Trần gia không có bímật gì, nếu hôm nay hắn không nói thì nàng cũng sẽ nghe đượctừ miệng người khác.Thay vì nàng tới hỏi hắn, không bằng hiện tại hắn nói luôn chonàng biết."Ta có chút sợ hãi." Hắn nhìn nàng nói.Trần Bảo Âm miễn cưỡng nuốt bánh hành trong miệng, ngẩngđầu lên: "Chàng muốn từ hôn?"Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nghe không giống như nhữnggì được phát ra từ miệng nàng.Cố Đình Viễn chưa bao giờ có ý định hủy bỏ hôn ước, nàng làngười hắn yêu, hắn rất mong được cưới nàng và sống bên nhauđến bạc đầu."Nếu như ta từ bỏ hôn ước, chẳng lẽ tâm ta không thuần?"Trong mắt hắn mang theo ý cười nói: "Hơn nữa ta đọc nhiều sáchthánh hiền, ý chí cũng không nhu nhược như bề ngoài, uy hiếpnhư vậy cũng không thể khiến ta thay đổi chủ ý."Khi hắn nói điều này, nó khiến Trần Bảo Âm nhớ đến những lờimà cuốn thoại đã viết. Thư sinh bị con thỏ yêu nhỏ cắn, sợ hãingã bệnh, nằm trên giường một lúc lâu mới hồi phục. Hắn lúc đóphản bác lại là thư sinh chưa chắc mềm yếu như vậy.Chính là bản thân hắn chưa hẳn yếu đuối. Người đời, khôngriêng gì người có học, hầu hết mọi người đều sợ hãi quyền thế,luôn cúi đầu khuất phục trước áp lực của quyền thế."Chàng không sợ không có tên trên bảng sao?" Dưới ánh mắtôn nhu bao dung của hắn, Trần Bảo Âm chỉ cảm thấy xấu hổ ởtrong lòng tiêu tan đi 2 phần, yên lặng nhìn hắn hỏi.Cố Định Viễn mím môi, nhẹ giọng nói: "Sợ." Trong mắt hắnhiện lên một tia sáng: "Nàng dỗ ta có được không?"Cái gì? Trần Bảo Âm sững sờ một hồi.Ầm!Ngay sau đó, ý thức được hắn đang nói cái gì, sắc mặt củanàng nóng bừng, khuôn mặt đỏ ửng: "Chàng, không biết xấu hổ!"Hắn nói cái gì?Thật không biết xấu hổ! Thừa dịp cháy nhà hôi của! Mặt dàyvô sỉ!Trong lòng Trần Bảo Âm thầm mắng một trận, tất cả đều làtrách móc hắn, nhưng trong lòng lại nảy sinh chút ngọt ngào,khiến đôi mắt nàng trông không dữ tợn mà ẩm ướt long lanh,quyến rũ mê người.Cố Đình Viễn nhìn thấy, nụ cười càng rạng rỡ hơn: "Có thểđược mỹ nhân dỗ dành, xấu hổ có là gì, không cần cũng được."Nó vốn là một chủ đề khá sâu nặng, nhưng hết lần này đếnlần khác hắn làm thành khác biệt, cuối cùng biến thành cuộc nóichuyện lãng mạn.Trần Bảo Âm mím môi, cúi đầu xuống, một hồi sau tỉnh táo lại,nàng ngẩng đầu lên: "Ta đi nói với bà ấy không cản trở tiền đồcủa chàng."Dương mâu có lẽ là vì muốn tốt cho nàng.Tuy nhiên, Trần Bảo Âm Không tiếp nhận nổi loại tốt bụng này.Khi thành thân với Cố Đình Viễn, trong lòng nàng rõ ràng chấpnhận nguy hiểm. Đây là lựa chọn của chính nàng, nàng muốn trởthành Trần Bảo Âm dũng cảm, nếu yêu thì cứ yêu, hận thì cứhận. Nhiều năm sau nếu hắn đối tốt với nàng thì nàng cũng sẽđối tốt với hắn. Nếu hắn không ổn, nàng cũng sẽ tự mình sốngtốt.Có lẽ, số phận của nàng không tốt, cuối cùng lại rơi vào kếtcục thê thảm. Nhưng đó là lỗi do chính mình làm thì chính mìnhgánh, nàng cũng không oán trách ai, tự chuốc lấy đau khổ tựmình chịu, không cần dưỡng mẫu lo lắng vì nàng.Bà là chủ mẫu Từ gia, nàng là khuê nữ nông dân của Trần gia,ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, sau này bà cũng không cầnnhớ nhưng gì nàng nữa."Chàng yên tâm đi." Nàng vừa nói, vừa nghĩ tới việc đi kinhthành xin vào cửa Từ gia, trong lòng lại cảm thấy kiên định khôngkhuất phục,"Chàng sẽ có công đạo của chính mình!"Chuyến đi này không phải vì cái gì khác, mà là vì tương lai củaCố Đình Viễn, tương lai mà hắn nên có.Nếu... có cơ hội, nàng sẽ từ biệt dưỡng mẫu của mình. Đó làmột nuối tiếc khi hai người họ không nói lời tạm biệt khi nàng rờikhỏi Hầu Phủ.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhìn thân thể có chút run rẩy cùng vẻ mặt căng thẳng củanàng, Cố Đình Viễn âm thầm thở dài. Hắn biết là sẽ như vậy,nhưng dù sao hắn cũng phải nói ra. Thôn Trần gia không có bímật gì, nếu hôm nay hắn không nói thì nàng cũng sẽ nghe đượctừ miệng người khác.Thay vì nàng tới hỏi hắn, không bằng hiện tại hắn nói luôn chonàng biết."Ta có chút sợ hãi." Hắn nhìn nàng nói.Trần Bảo Âm miễn cưỡng nuốt bánh hành trong miệng, ngẩngđầu lên: "Chàng muốn từ hôn?"Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nghe không giống như nhữnggì được phát ra từ miệng nàng.Cố Đình Viễn chưa bao giờ có ý định hủy bỏ hôn ước, nàng làngười hắn yêu, hắn rất mong được cưới nàng và sống bên nhauđến bạc đầu."Nếu như ta từ bỏ hôn ước, chẳng lẽ tâm ta không thuần?"Trong mắt hắn mang theo ý cười nói: "Hơn nữa ta đọc nhiều sáchthánh hiền, ý chí cũng không nhu nhược như bề ngoài, uy hiếpnhư vậy cũng không thể khiến ta thay đổi chủ ý."Khi hắn nói điều này, nó khiến Trần Bảo Âm nhớ đến những lờimà cuốn thoại đã viết. Thư sinh bị con thỏ yêu nhỏ cắn, sợ hãingã bệnh, nằm trên giường một lúc lâu mới hồi phục. Hắn lúc đóphản bác lại là thư sinh chưa chắc mềm yếu như vậy.Chính là bản thân hắn chưa hẳn yếu đuối. Người đời, khôngriêng gì người có học, hầu hết mọi người đều sợ hãi quyền thế,luôn cúi đầu khuất phục trước áp lực của quyền thế."Chàng không sợ không có tên trên bảng sao?" Dưới ánh mắtôn nhu bao dung của hắn, Trần Bảo Âm chỉ cảm thấy xấu hổ ởtrong lòng tiêu tan đi 2 phần, yên lặng nhìn hắn hỏi.Cố Định Viễn mím môi, nhẹ giọng nói: "Sợ." Trong mắt hắnhiện lên một tia sáng: "Nàng dỗ ta có được không?"Cái gì? Trần Bảo Âm sững sờ một hồi.Ầm!Ngay sau đó, ý thức được hắn đang nói cái gì, sắc mặt củanàng nóng bừng, khuôn mặt đỏ ửng: "Chàng, không biết xấu hổ!"Hắn nói cái gì?Thật không biết xấu hổ! Thừa dịp cháy nhà hôi của! Mặt dàyvô sỉ!Trong lòng Trần Bảo Âm thầm mắng một trận, tất cả đều làtrách móc hắn, nhưng trong lòng lại nảy sinh chút ngọt ngào,khiến đôi mắt nàng trông không dữ tợn mà ẩm ướt long lanh,quyến rũ mê người.Cố Đình Viễn nhìn thấy, nụ cười càng rạng rỡ hơn: "Có thểđược mỹ nhân dỗ dành, xấu hổ có là gì, không cần cũng được."Nó vốn là một chủ đề khá sâu nặng, nhưng hết lần này đếnlần khác hắn làm thành khác biệt, cuối cùng biến thành cuộc nóichuyện lãng mạn.Trần Bảo Âm mím môi, cúi đầu xuống, một hồi sau tỉnh táo lại,nàng ngẩng đầu lên: "Ta đi nói với bà ấy không cản trở tiền đồcủa chàng."Dương mâu có lẽ là vì muốn tốt cho nàng.Tuy nhiên, Trần Bảo Âm Không tiếp nhận nổi loại tốt bụng này.Khi thành thân với Cố Đình Viễn, trong lòng nàng rõ ràng chấpnhận nguy hiểm. Đây là lựa chọn của chính nàng, nàng muốn trởthành Trần Bảo Âm dũng cảm, nếu yêu thì cứ yêu, hận thì cứhận. Nhiều năm sau nếu hắn đối tốt với nàng thì nàng cũng sẽđối tốt với hắn. Nếu hắn không ổn, nàng cũng sẽ tự mình sốngtốt.Có lẽ, số phận của nàng không tốt, cuối cùng lại rơi vào kếtcục thê thảm. Nhưng đó là lỗi do chính mình làm thì chính mìnhgánh, nàng cũng không oán trách ai, tự chuốc lấy đau khổ tựmình chịu, không cần dưỡng mẫu lo lắng vì nàng.Bà là chủ mẫu Từ gia, nàng là khuê nữ nông dân của Trần gia,ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, sau này bà cũng không cầnnhớ nhưng gì nàng nữa."Chàng yên tâm đi." Nàng vừa nói, vừa nghĩ tới việc đi kinhthành xin vào cửa Từ gia, trong lòng lại cảm thấy kiên định khôngkhuất phục,"Chàng sẽ có công đạo của chính mình!"Chuyến đi này không phải vì cái gì khác, mà là vì tương lai củaCố Đình Viễn, tương lai mà hắn nên có.Nếu... có cơ hội, nàng sẽ từ biệt dưỡng mẫu của mình. Đó làmột nuối tiếc khi hai người họ không nói lời tạm biệt khi nàng rờikhỏi Hầu Phủ.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhìn thân thể có chút run rẩy cùng vẻ mặt căng thẳng củanàng, Cố Đình Viễn âm thầm thở dài. Hắn biết là sẽ như vậy,nhưng dù sao hắn cũng phải nói ra. Thôn Trần gia không có bímật gì, nếu hôm nay hắn không nói thì nàng cũng sẽ nghe đượctừ miệng người khác.Thay vì nàng tới hỏi hắn, không bằng hiện tại hắn nói luôn chonàng biết."Ta có chút sợ hãi." Hắn nhìn nàng nói.Trần Bảo Âm miễn cưỡng nuốt bánh hành trong miệng, ngẩngđầu lên: "Chàng muốn từ hôn?"Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nghe không giống như nhữnggì được phát ra từ miệng nàng.Cố Đình Viễn chưa bao giờ có ý định hủy bỏ hôn ước, nàng làngười hắn yêu, hắn rất mong được cưới nàng và sống bên nhauđến bạc đầu."Nếu như ta từ bỏ hôn ước, chẳng lẽ tâm ta không thuần?"Trong mắt hắn mang theo ý cười nói: "Hơn nữa ta đọc nhiều sáchthánh hiền, ý chí cũng không nhu nhược như bề ngoài, uy hiếpnhư vậy cũng không thể khiến ta thay đổi chủ ý."Khi hắn nói điều này, nó khiến Trần Bảo Âm nhớ đến những lờimà cuốn thoại đã viết. Thư sinh bị con thỏ yêu nhỏ cắn, sợ hãingã bệnh, nằm trên giường một lúc lâu mới hồi phục. Hắn lúc đóphản bác lại là thư sinh chưa chắc mềm yếu như vậy.Chính là bản thân hắn chưa hẳn yếu đuối. Người đời, khôngriêng gì người có học, hầu hết mọi người đều sợ hãi quyền thế,luôn cúi đầu khuất phục trước áp lực của quyền thế."Chàng không sợ không có tên trên bảng sao?" Dưới ánh mắtôn nhu bao dung của hắn, Trần Bảo Âm chỉ cảm thấy xấu hổ ởtrong lòng tiêu tan đi 2 phần, yên lặng nhìn hắn hỏi.Cố Định Viễn mím môi, nhẹ giọng nói: "Sợ." Trong mắt hắnhiện lên một tia sáng: "Nàng dỗ ta có được không?"Cái gì? Trần Bảo Âm sững sờ một hồi.Ầm!Ngay sau đó, ý thức được hắn đang nói cái gì, sắc mặt củanàng nóng bừng, khuôn mặt đỏ ửng: "Chàng, không biết xấu hổ!"Hắn nói cái gì?Thật không biết xấu hổ! Thừa dịp cháy nhà hôi của! Mặt dàyvô sỉ!Trong lòng Trần Bảo Âm thầm mắng một trận, tất cả đều làtrách móc hắn, nhưng trong lòng lại nảy sinh chút ngọt ngào,khiến đôi mắt nàng trông không dữ tợn mà ẩm ướt long lanh,quyến rũ mê người.Cố Đình Viễn nhìn thấy, nụ cười càng rạng rỡ hơn: "Có thểđược mỹ nhân dỗ dành, xấu hổ có là gì, không cần cũng được."Nó vốn là một chủ đề khá sâu nặng, nhưng hết lần này đếnlần khác hắn làm thành khác biệt, cuối cùng biến thành cuộc nóichuyện lãng mạn.Trần Bảo Âm mím môi, cúi đầu xuống, một hồi sau tỉnh táo lại,nàng ngẩng đầu lên: "Ta đi nói với bà ấy không cản trở tiền đồcủa chàng."Dương mâu có lẽ là vì muốn tốt cho nàng.Tuy nhiên, Trần Bảo Âm Không tiếp nhận nổi loại tốt bụng này.Khi thành thân với Cố Đình Viễn, trong lòng nàng rõ ràng chấpnhận nguy hiểm. Đây là lựa chọn của chính nàng, nàng muốn trởthành Trần Bảo Âm dũng cảm, nếu yêu thì cứ yêu, hận thì cứhận. Nhiều năm sau nếu hắn đối tốt với nàng thì nàng cũng sẽđối tốt với hắn. Nếu hắn không ổn, nàng cũng sẽ tự mình sốngtốt.Có lẽ, số phận của nàng không tốt, cuối cùng lại rơi vào kếtcục thê thảm. Nhưng đó là lỗi do chính mình làm thì chính mìnhgánh, nàng cũng không oán trách ai, tự chuốc lấy đau khổ tựmình chịu, không cần dưỡng mẫu lo lắng vì nàng.Bà là chủ mẫu Từ gia, nàng là khuê nữ nông dân của Trần gia,ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, sau này bà cũng không cầnnhớ nhưng gì nàng nữa."Chàng yên tâm đi." Nàng vừa nói, vừa nghĩ tới việc đi kinhthành xin vào cửa Từ gia, trong lòng lại cảm thấy kiên định khôngkhuất phục,"Chàng sẽ có công đạo của chính mình!"Chuyến đi này không phải vì cái gì khác, mà là vì tương lai củaCố Đình Viễn, tương lai mà hắn nên có.Nếu... có cơ hội, nàng sẽ từ biệt dưỡng mẫu của mình. Đó làmột nuối tiếc khi hai người họ không nói lời tạm biệt khi nàng rờikhỏi Hầu Phủ.