Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 336: Tâm Sự (2)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hắn nghe theo lời Đỗ Kim Hoa đã nói, không thiếu ăn khôngthiếu mặc, tốn tiền làm gì? Mua đồ mang về cũng chẳng thấy aiphấn khích, nói không chừng còn có thể bị đánh một trận, hắncòn lâu mới làm cái chuyện làm ơn mắc oán này.Trần Bảo Âm thì không mua gì cả. Lần trước từ kinh thành về,nàng mang về cho Đỗ Kim Hoa một đống đồ ăn, còn mua đồ choĐỗ Kim Hoa, kết quả là về đến nhà nàng cũng phải nghe bà lảinhải.Ở lại nhà trọ thì phải tốn tiền, vậy nên hai người mua đồ xongthì lập tức khởi hành.Người đánh xe ngựa đưa bọn họ đến cửa thôn Trần gia mới rờiđi.Quay lại Triệu gia, người đánh xe ngựa đi bẩm Triệu Văn Khúctrước: "Đại gia, bọn họ đến kinh thành, là Trần cô nương bị ômnhầm nhà đó, tiểu nhân đã hỏi thăm qua, nàng ta đến nơi nào đógọi là Hoài Âm Hầu phủ.""Nàng ấy vào rồi à?" Triệu Văn Khúc hỏi.Người đánh xe ngựa trả lời: "Lúc đầu Trần cô nương không đivào, sau đó gặp quản sự quen biết nàng ấy thì mới dẫn nàng ấyvào. Thế nhưng, lúc Trần cô nương đi ra là được người đó cungkính đưa ra."Triệu Văn Khúc gật đầu: "Ta biết rồi."Người đánh xe ngựa thấy hắn không hỏi gì khác thì lui xuốnglàm việc.Triệu Văn Khúc cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mộtlát sau hắn mới ngẩng đầu lên, khẽ cười một tiếng rồi nhấc chânra cửa.Thôn Trần gia."Thế nào? Nói rõ chưa?" Đỗ Kim Hoa cầm lấy cánh tay khuênữ hỏi.Trần Bảo Âm nhìn khuôn mặt thô ráp giản dị cùng ánh mắttràn ngập ân cần của bà, một nỗi tủi thân xông thẳng lên đầu.Rõ ràng không chịu oan ức gì, nhưng trong lòng nàng lại cómột nỗi tủi hờn không nói nên lời, hơi nóng xông lên hốc mắt, rấtmuốn nhào vào trong lòng Đỗ Kim Hoa."Nói rõ ràng rồi ạ." Nàng kìm nén cơn xúc động, không biểuhiện ra ngoài dù chỉ là một chút: "Bên kia sẽ không can thiệp vàochuyện của con nữa."Đỗ Kim Hoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó lớn tiếng nói: "Vốnchính là phải như vậy! Liên quan gì đến bọn họ chứ? Việc vốnkhông cần đến bọn họ quản!"Nhiều chuyện!Lo chuyện bao đồng!Nếu là vì tốt cho Bảo Nha Nhi thì bà cũng không nói làm gì.Nhiều người lo lắng chăm sóc cho Bảo Nha Nhi, bà làm mẹ vuimừng còn không kịp.Nhưng bọn họ có vì tốt cho Bảo Nha Nhi hay không?Tiểu Cố là đứa nhỏ rất ngoan, khác hẳn với bọn họ. Vậy bọnhọ dựa vào đâu nói rằng tiểu Cố không phải người tốt chứ?"Thiếu chút nữa làm hỏng chuyện tốt của chúng ta!" Đỗ KimHoa bất mãn lải nhải, nhân duyên tốt như vậy có biết bà phảithăm dò bao lâu rồi không? Cuối cùng mới viên mãn mà thiếuchút nữa bị bên kia phá hỏng!Bà cằn nhằn đến mức trút giận, sau đó nói: "Mệt không? Đóikhông? Nương làm cho con bát mì nhé?""Dạ." Trần Bảo Âm gật gật đầu: "Con muốn thêm trứng chầnnữa.""Rồi!" Đỗ Kim Hoa lưu loát đáp một tiếng, rồi đi nấu mì chonàng.Không phải chỉ là trứng chần thôi sao? To tát gì chứ! Bà đãkhông thể cho khuê nữ mặc y phục bằng tơ lụa đẹp đẽ rồi, cònkhông thể cho nàng ăn trứng chần được sao?Đỗ Kim Hoa một lúc đã nấu xong hai món!Bát mì sợi trắng vắt mịn, bên trên rắc hành lá xanh trắng cắtnhỏ, nhỏ thêm vài giọt dầu mè, lại thêm hai quả trứng chần đặtbên cạnh được dọn ra bàn nóng hổi."Ăn đi." Đỗ Kim Hoa đưa đũa cho nàng.Trần Bảo Âm nhận lấy đũa, nói: "Cảm ơn nương."Mì sợi trắng nóng hổi, khói bốc lên hun ướt cả hai mắt nàng.Nàng cúi đầu gắp một quả trứng chần cắn một miếng, mệt mỏitrong nháy mắt tan đi hết, cả người từ trong ra ngoài đều ấm lên.Về đến nhà nàng như được an ủi trong lòng.Cuộc sống lại khôi phục như thường. Sóng gió duy nhất là,vòng tay hạch đào Trần Nhị Lang mua bị Trần Hữu Phúc phát hiệnrồi bị ông tịch thu."Hừ, cha ngươi còn chưa có vòng để đeo đâu." Trần Hữu Phúcnói.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hắn nghe theo lời Đỗ Kim Hoa đã nói, không thiếu ăn khôngthiếu mặc, tốn tiền làm gì? Mua đồ mang về cũng chẳng thấy aiphấn khích, nói không chừng còn có thể bị đánh một trận, hắncòn lâu mới làm cái chuyện làm ơn mắc oán này.Trần Bảo Âm thì không mua gì cả. Lần trước từ kinh thành về,nàng mang về cho Đỗ Kim Hoa một đống đồ ăn, còn mua đồ choĐỗ Kim Hoa, kết quả là về đến nhà nàng cũng phải nghe bà lảinhải.Ở lại nhà trọ thì phải tốn tiền, vậy nên hai người mua đồ xongthì lập tức khởi hành.Người đánh xe ngựa đưa bọn họ đến cửa thôn Trần gia mới rờiđi.Quay lại Triệu gia, người đánh xe ngựa đi bẩm Triệu Văn Khúctrước: "Đại gia, bọn họ đến kinh thành, là Trần cô nương bị ômnhầm nhà đó, tiểu nhân đã hỏi thăm qua, nàng ta đến nơi nào đógọi là Hoài Âm Hầu phủ.""Nàng ấy vào rồi à?" Triệu Văn Khúc hỏi.Người đánh xe ngựa trả lời: "Lúc đầu Trần cô nương không đivào, sau đó gặp quản sự quen biết nàng ấy thì mới dẫn nàng ấyvào. Thế nhưng, lúc Trần cô nương đi ra là được người đó cungkính đưa ra."Triệu Văn Khúc gật đầu: "Ta biết rồi."Người đánh xe ngựa thấy hắn không hỏi gì khác thì lui xuốnglàm việc.Triệu Văn Khúc cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mộtlát sau hắn mới ngẩng đầu lên, khẽ cười một tiếng rồi nhấc chânra cửa.Thôn Trần gia."Thế nào? Nói rõ chưa?" Đỗ Kim Hoa cầm lấy cánh tay khuênữ hỏi.Trần Bảo Âm nhìn khuôn mặt thô ráp giản dị cùng ánh mắttràn ngập ân cần của bà, một nỗi tủi thân xông thẳng lên đầu.Rõ ràng không chịu oan ức gì, nhưng trong lòng nàng lại cómột nỗi tủi hờn không nói nên lời, hơi nóng xông lên hốc mắt, rấtmuốn nhào vào trong lòng Đỗ Kim Hoa."Nói rõ ràng rồi ạ." Nàng kìm nén cơn xúc động, không biểuhiện ra ngoài dù chỉ là một chút: "Bên kia sẽ không can thiệp vàochuyện của con nữa."Đỗ Kim Hoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó lớn tiếng nói: "Vốnchính là phải như vậy! Liên quan gì đến bọn họ chứ? Việc vốnkhông cần đến bọn họ quản!"Nhiều chuyện!Lo chuyện bao đồng!Nếu là vì tốt cho Bảo Nha Nhi thì bà cũng không nói làm gì.Nhiều người lo lắng chăm sóc cho Bảo Nha Nhi, bà làm mẹ vuimừng còn không kịp.Nhưng bọn họ có vì tốt cho Bảo Nha Nhi hay không?Tiểu Cố là đứa nhỏ rất ngoan, khác hẳn với bọn họ. Vậy bọnhọ dựa vào đâu nói rằng tiểu Cố không phải người tốt chứ?"Thiếu chút nữa làm hỏng chuyện tốt của chúng ta!" Đỗ KimHoa bất mãn lải nhải, nhân duyên tốt như vậy có biết bà phảithăm dò bao lâu rồi không? Cuối cùng mới viên mãn mà thiếuchút nữa bị bên kia phá hỏng!Bà cằn nhằn đến mức trút giận, sau đó nói: "Mệt không? Đóikhông? Nương làm cho con bát mì nhé?""Dạ." Trần Bảo Âm gật gật đầu: "Con muốn thêm trứng chầnnữa.""Rồi!" Đỗ Kim Hoa lưu loát đáp một tiếng, rồi đi nấu mì chonàng.Không phải chỉ là trứng chần thôi sao? To tát gì chứ! Bà đãkhông thể cho khuê nữ mặc y phục bằng tơ lụa đẹp đẽ rồi, cònkhông thể cho nàng ăn trứng chần được sao?Đỗ Kim Hoa một lúc đã nấu xong hai món!Bát mì sợi trắng vắt mịn, bên trên rắc hành lá xanh trắng cắtnhỏ, nhỏ thêm vài giọt dầu mè, lại thêm hai quả trứng chần đặtbên cạnh được dọn ra bàn nóng hổi."Ăn đi." Đỗ Kim Hoa đưa đũa cho nàng.Trần Bảo Âm nhận lấy đũa, nói: "Cảm ơn nương."Mì sợi trắng nóng hổi, khói bốc lên hun ướt cả hai mắt nàng.Nàng cúi đầu gắp một quả trứng chần cắn một miếng, mệt mỏitrong nháy mắt tan đi hết, cả người từ trong ra ngoài đều ấm lên.Về đến nhà nàng như được an ủi trong lòng.Cuộc sống lại khôi phục như thường. Sóng gió duy nhất là,vòng tay hạch đào Trần Nhị Lang mua bị Trần Hữu Phúc phát hiệnrồi bị ông tịch thu."Hừ, cha ngươi còn chưa có vòng để đeo đâu." Trần Hữu Phúcnói.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hắn nghe theo lời Đỗ Kim Hoa đã nói, không thiếu ăn khôngthiếu mặc, tốn tiền làm gì? Mua đồ mang về cũng chẳng thấy aiphấn khích, nói không chừng còn có thể bị đánh một trận, hắncòn lâu mới làm cái chuyện làm ơn mắc oán này.Trần Bảo Âm thì không mua gì cả. Lần trước từ kinh thành về,nàng mang về cho Đỗ Kim Hoa một đống đồ ăn, còn mua đồ choĐỗ Kim Hoa, kết quả là về đến nhà nàng cũng phải nghe bà lảinhải.Ở lại nhà trọ thì phải tốn tiền, vậy nên hai người mua đồ xongthì lập tức khởi hành.Người đánh xe ngựa đưa bọn họ đến cửa thôn Trần gia mới rờiđi.Quay lại Triệu gia, người đánh xe ngựa đi bẩm Triệu Văn Khúctrước: "Đại gia, bọn họ đến kinh thành, là Trần cô nương bị ômnhầm nhà đó, tiểu nhân đã hỏi thăm qua, nàng ta đến nơi nào đógọi là Hoài Âm Hầu phủ.""Nàng ấy vào rồi à?" Triệu Văn Khúc hỏi.Người đánh xe ngựa trả lời: "Lúc đầu Trần cô nương không đivào, sau đó gặp quản sự quen biết nàng ấy thì mới dẫn nàng ấyvào. Thế nhưng, lúc Trần cô nương đi ra là được người đó cungkính đưa ra."Triệu Văn Khúc gật đầu: "Ta biết rồi."Người đánh xe ngựa thấy hắn không hỏi gì khác thì lui xuốnglàm việc.Triệu Văn Khúc cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mộtlát sau hắn mới ngẩng đầu lên, khẽ cười một tiếng rồi nhấc chânra cửa.Thôn Trần gia."Thế nào? Nói rõ chưa?" Đỗ Kim Hoa cầm lấy cánh tay khuênữ hỏi.Trần Bảo Âm nhìn khuôn mặt thô ráp giản dị cùng ánh mắttràn ngập ân cần của bà, một nỗi tủi thân xông thẳng lên đầu.Rõ ràng không chịu oan ức gì, nhưng trong lòng nàng lại cómột nỗi tủi hờn không nói nên lời, hơi nóng xông lên hốc mắt, rấtmuốn nhào vào trong lòng Đỗ Kim Hoa."Nói rõ ràng rồi ạ." Nàng kìm nén cơn xúc động, không biểuhiện ra ngoài dù chỉ là một chút: "Bên kia sẽ không can thiệp vàochuyện của con nữa."Đỗ Kim Hoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó lớn tiếng nói: "Vốnchính là phải như vậy! Liên quan gì đến bọn họ chứ? Việc vốnkhông cần đến bọn họ quản!"Nhiều chuyện!Lo chuyện bao đồng!Nếu là vì tốt cho Bảo Nha Nhi thì bà cũng không nói làm gì.Nhiều người lo lắng chăm sóc cho Bảo Nha Nhi, bà làm mẹ vuimừng còn không kịp.Nhưng bọn họ có vì tốt cho Bảo Nha Nhi hay không?Tiểu Cố là đứa nhỏ rất ngoan, khác hẳn với bọn họ. Vậy bọnhọ dựa vào đâu nói rằng tiểu Cố không phải người tốt chứ?"Thiếu chút nữa làm hỏng chuyện tốt của chúng ta!" Đỗ KimHoa bất mãn lải nhải, nhân duyên tốt như vậy có biết bà phảithăm dò bao lâu rồi không? Cuối cùng mới viên mãn mà thiếuchút nữa bị bên kia phá hỏng!Bà cằn nhằn đến mức trút giận, sau đó nói: "Mệt không? Đóikhông? Nương làm cho con bát mì nhé?""Dạ." Trần Bảo Âm gật gật đầu: "Con muốn thêm trứng chầnnữa.""Rồi!" Đỗ Kim Hoa lưu loát đáp một tiếng, rồi đi nấu mì chonàng.Không phải chỉ là trứng chần thôi sao? To tát gì chứ! Bà đãkhông thể cho khuê nữ mặc y phục bằng tơ lụa đẹp đẽ rồi, cònkhông thể cho nàng ăn trứng chần được sao?Đỗ Kim Hoa một lúc đã nấu xong hai món!Bát mì sợi trắng vắt mịn, bên trên rắc hành lá xanh trắng cắtnhỏ, nhỏ thêm vài giọt dầu mè, lại thêm hai quả trứng chần đặtbên cạnh được dọn ra bàn nóng hổi."Ăn đi." Đỗ Kim Hoa đưa đũa cho nàng.Trần Bảo Âm nhận lấy đũa, nói: "Cảm ơn nương."Mì sợi trắng nóng hổi, khói bốc lên hun ướt cả hai mắt nàng.Nàng cúi đầu gắp một quả trứng chần cắn một miếng, mệt mỏitrong nháy mắt tan đi hết, cả người từ trong ra ngoài đều ấm lên.Về đến nhà nàng như được an ủi trong lòng.Cuộc sống lại khôi phục như thường. Sóng gió duy nhất là,vòng tay hạch đào Trần Nhị Lang mua bị Trần Hữu Phúc phát hiệnrồi bị ông tịch thu."Hừ, cha ngươi còn chưa có vòng để đeo đâu." Trần Hữu Phúcnói.

Chương 336: Tâm Sự (2)