Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 341: Động Phòng (1)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhưng Trần Bảo Âm không cảm thấy phiền, bởi vì nàng phảithành thân, sau này thời gian còn có thể nghe bà nhắc nhở sẽ ítđi rất nhiều.Đỗ Kim Hoa lại làm như không nghe thấy, vẫn đang nói liêntục không ngừng nghỉ: "Sau khi vào hỷ phòng, khăn voan khôngđược tự nâng lên, phải chờ tân lang tới nâng khăn."Cổ họng Trần Bảo Âm nghẹn lại, nàng muốn gật đầu nhưngđầu nàng căn bản không nhúc nhích được, nàng nói: "Dạ."Tiền Bích Hà nhận ra điều gì đó thì đuổi Đỗ Kim Hoa đi:"Nương, thức ăn của khách đã chuẩn bị xong chưa? Hay người đixem một chút đi."Hôm nay Bảo Nha Nhi thành thân, trong nhà nhiều chuyệnphải làm nên hàng xóm đến hỗ trợ cũng nhiều, cũng nên mờingười ta một bữa cơm. Mà cơm này cũng không nhất thiết phảido bà bà và tức phụ các nàng làm vì cũng không có thời gian, tấtcả đều nhờ đại nương cùng các tẩu tẩu của Bảo Nha Nhi tới giúp."Kêu ta làm gì, con không đi sao?" Đỗ Kim Hoa hỏi ngược lại.Bà không muốn đi. Nhưng vòng vo không đầu không đuôi hailượt, trong miệng bà cằn nhằn nhưng chân vẫn bước ra ngoài.Chỉ là lúc ra cửa bà lén cúi đầu lau khóe mắt.Trần Bảo Âm không phát hiện ra, nàng đang bị hai tẩu tẩu vâyquanh mặc hỷ phục.Trời dần dần sáng, âm thanh náo nhiệt dần dần nhộn nhịp, tấtcả mọi người đang bận rộn làm gì đó mà Trần Bảo Âm khônghiểu, nàng chỉ cần đoan đoan chính chính ngồi ở trong phòng,không nhúc nhích, chờ tân lang rước kiệu đến đón.Nếu là ngày trước, Trần Bảo Âm bị ép ngồi như vậy sẽ rấtkhông vui. Nhưng hôm nay, trong đầu nàng giống như bị úngnước phồng lên, suy nghĩ trì độn hơn, động tác chậm chạp hẳnđi, chỉ thấy người vào người ra, chỉ nghe tiếng nói chuyện to nhỏ,vang đến tai nàng đang cúi đầu ngồi yên.Không biết qua bao lâu, bên ngoài ầm ầm náo nhiệt hẳn lên,có người hô: "Tân lang tới!""Tân lang đến rồi!"Tiếng pháo ầm ầm vang lên, tựa như tiếng sấm nổ trên mặtđất, khiến Trần Bảo Âm bắt buộc phải tỉnh táo lại. Nàng bỗngnhiên hoảng hốt, tựa như vừa mới ý thực lại rằng nàng sắp thànhthân rồi!Nhưng không có ai ở bên cạnh trấn an nàng, tất cả đều đãchạy ra ngoài tiếp đón khách khứa, bận rộn chuẩn bị nghi thứcđón tân nương.Tiếng chiêng trống vui sướng hân hoan, trẻ con chạy qua dướicửa sổ, không khí cực kỳ náo nhiệt, từng âm thanh vang lên đềuđang nhắc nhở Trần Bảo Âm, nàng chuẩn bị thành thân, ngayhôm nay.Cố Đình Viễn mang theo đội ngũ đón tân nương đến trước sânrào.Lúc vào cửa, dựa theo quy củ hành lễ, hắn sẽ bị "làm khó dễ"một chút. Thế nhưng, tài văn chương của hắn quá xuất chúng,toàn bộ người thôn Trần gia cộng lại cũng không làm khó đượchắn.Trong phòng, Trần Bảo Âm mơ hồ nghe được giọng nói ônnhuận của hắn: "Vãn bối nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.""Cả đời ta, không dám phụ bạc nàng."Lời này rất dễ nghe nên rất nhiều người hưởng ứng ủng hộhắn. Trần Nhị Lang lại ra đề kiểm tra thể trạng của hắn. Cố ĐìnhViễn hơi chật vật một chút mới qua cửa.Trần Đại Lang vào nhà, trầm mặc cõng muội muội ra đưa lênkiệu hoa.Hắn ta là người cao nhất trong nhà và là người có xương sốngrộng nhất. Trần Bảo Âm ghé vào trên lưng hắn ta, tuy rằng nàngkhông quá thân thiết với đại ca, nhưng giờ phút này không hiểusao nàng lại có chút không nỡ.Đỗ Kim Hoa đã sớm khóc đến mức đứng không vững, đượcTiền Bích Hà đỡ, kìm lòng không được gọi khẽ "Bảo Nha Nhi""Bảo Nha Nhi".Tiền Bích Hà một tay đỡ nương, một tay chấm khóe mắt, cũngrất luyến tiếc khi thấy phu muội xuất giá.Chỉ có Tôn Ngũ Nương thì không lộ ra chút đau buồn nào, chỉlộ ra một chút thương cảm. Nhìn kỹ còn thấy khóe mắt đuôi lôngmày của nàng ấy lộ ra chút vui mừng, Sao không vui được chứ?Phu muội của nàng ấy xuất giá, gả cho người tốt, về sau sẽ sốngnhững ngày tháng tốt lành, tựa như nàng ấy và Trần Nhị Langvậy, bọn họ sẽ sống rất tốt đẹp, nàng ấy thấy mừng thay cho phumuội!

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhưng Trần Bảo Âm không cảm thấy phiền, bởi vì nàng phảithành thân, sau này thời gian còn có thể nghe bà nhắc nhở sẽ ítđi rất nhiều.Đỗ Kim Hoa lại làm như không nghe thấy, vẫn đang nói liêntục không ngừng nghỉ: "Sau khi vào hỷ phòng, khăn voan khôngđược tự nâng lên, phải chờ tân lang tới nâng khăn."Cổ họng Trần Bảo Âm nghẹn lại, nàng muốn gật đầu nhưngđầu nàng căn bản không nhúc nhích được, nàng nói: "Dạ."Tiền Bích Hà nhận ra điều gì đó thì đuổi Đỗ Kim Hoa đi:"Nương, thức ăn của khách đã chuẩn bị xong chưa? Hay người đixem một chút đi."Hôm nay Bảo Nha Nhi thành thân, trong nhà nhiều chuyệnphải làm nên hàng xóm đến hỗ trợ cũng nhiều, cũng nên mờingười ta một bữa cơm. Mà cơm này cũng không nhất thiết phảido bà bà và tức phụ các nàng làm vì cũng không có thời gian, tấtcả đều nhờ đại nương cùng các tẩu tẩu của Bảo Nha Nhi tới giúp."Kêu ta làm gì, con không đi sao?" Đỗ Kim Hoa hỏi ngược lại.Bà không muốn đi. Nhưng vòng vo không đầu không đuôi hailượt, trong miệng bà cằn nhằn nhưng chân vẫn bước ra ngoài.Chỉ là lúc ra cửa bà lén cúi đầu lau khóe mắt.Trần Bảo Âm không phát hiện ra, nàng đang bị hai tẩu tẩu vâyquanh mặc hỷ phục.Trời dần dần sáng, âm thanh náo nhiệt dần dần nhộn nhịp, tấtcả mọi người đang bận rộn làm gì đó mà Trần Bảo Âm khônghiểu, nàng chỉ cần đoan đoan chính chính ngồi ở trong phòng,không nhúc nhích, chờ tân lang rước kiệu đến đón.Nếu là ngày trước, Trần Bảo Âm bị ép ngồi như vậy sẽ rấtkhông vui. Nhưng hôm nay, trong đầu nàng giống như bị úngnước phồng lên, suy nghĩ trì độn hơn, động tác chậm chạp hẳnđi, chỉ thấy người vào người ra, chỉ nghe tiếng nói chuyện to nhỏ,vang đến tai nàng đang cúi đầu ngồi yên.Không biết qua bao lâu, bên ngoài ầm ầm náo nhiệt hẳn lên,có người hô: "Tân lang tới!""Tân lang đến rồi!"Tiếng pháo ầm ầm vang lên, tựa như tiếng sấm nổ trên mặtđất, khiến Trần Bảo Âm bắt buộc phải tỉnh táo lại. Nàng bỗngnhiên hoảng hốt, tựa như vừa mới ý thực lại rằng nàng sắp thànhthân rồi!Nhưng không có ai ở bên cạnh trấn an nàng, tất cả đều đãchạy ra ngoài tiếp đón khách khứa, bận rộn chuẩn bị nghi thứcđón tân nương.Tiếng chiêng trống vui sướng hân hoan, trẻ con chạy qua dướicửa sổ, không khí cực kỳ náo nhiệt, từng âm thanh vang lên đềuđang nhắc nhở Trần Bảo Âm, nàng chuẩn bị thành thân, ngayhôm nay.Cố Đình Viễn mang theo đội ngũ đón tân nương đến trước sânrào.Lúc vào cửa, dựa theo quy củ hành lễ, hắn sẽ bị "làm khó dễ"một chút. Thế nhưng, tài văn chương của hắn quá xuất chúng,toàn bộ người thôn Trần gia cộng lại cũng không làm khó đượchắn.Trong phòng, Trần Bảo Âm mơ hồ nghe được giọng nói ônnhuận của hắn: "Vãn bối nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.""Cả đời ta, không dám phụ bạc nàng."Lời này rất dễ nghe nên rất nhiều người hưởng ứng ủng hộhắn. Trần Nhị Lang lại ra đề kiểm tra thể trạng của hắn. Cố ĐìnhViễn hơi chật vật một chút mới qua cửa.Trần Đại Lang vào nhà, trầm mặc cõng muội muội ra đưa lênkiệu hoa.Hắn ta là người cao nhất trong nhà và là người có xương sốngrộng nhất. Trần Bảo Âm ghé vào trên lưng hắn ta, tuy rằng nàngkhông quá thân thiết với đại ca, nhưng giờ phút này không hiểusao nàng lại có chút không nỡ.Đỗ Kim Hoa đã sớm khóc đến mức đứng không vững, đượcTiền Bích Hà đỡ, kìm lòng không được gọi khẽ "Bảo Nha Nhi""Bảo Nha Nhi".Tiền Bích Hà một tay đỡ nương, một tay chấm khóe mắt, cũngrất luyến tiếc khi thấy phu muội xuất giá.Chỉ có Tôn Ngũ Nương thì không lộ ra chút đau buồn nào, chỉlộ ra một chút thương cảm. Nhìn kỹ còn thấy khóe mắt đuôi lôngmày của nàng ấy lộ ra chút vui mừng, Sao không vui được chứ?Phu muội của nàng ấy xuất giá, gả cho người tốt, về sau sẽ sốngnhững ngày tháng tốt lành, tựa như nàng ấy và Trần Nhị Langvậy, bọn họ sẽ sống rất tốt đẹp, nàng ấy thấy mừng thay cho phumuội!

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhưng Trần Bảo Âm không cảm thấy phiền, bởi vì nàng phảithành thân, sau này thời gian còn có thể nghe bà nhắc nhở sẽ ítđi rất nhiều.Đỗ Kim Hoa lại làm như không nghe thấy, vẫn đang nói liêntục không ngừng nghỉ: "Sau khi vào hỷ phòng, khăn voan khôngđược tự nâng lên, phải chờ tân lang tới nâng khăn."Cổ họng Trần Bảo Âm nghẹn lại, nàng muốn gật đầu nhưngđầu nàng căn bản không nhúc nhích được, nàng nói: "Dạ."Tiền Bích Hà nhận ra điều gì đó thì đuổi Đỗ Kim Hoa đi:"Nương, thức ăn của khách đã chuẩn bị xong chưa? Hay người đixem một chút đi."Hôm nay Bảo Nha Nhi thành thân, trong nhà nhiều chuyệnphải làm nên hàng xóm đến hỗ trợ cũng nhiều, cũng nên mờingười ta một bữa cơm. Mà cơm này cũng không nhất thiết phảido bà bà và tức phụ các nàng làm vì cũng không có thời gian, tấtcả đều nhờ đại nương cùng các tẩu tẩu của Bảo Nha Nhi tới giúp."Kêu ta làm gì, con không đi sao?" Đỗ Kim Hoa hỏi ngược lại.Bà không muốn đi. Nhưng vòng vo không đầu không đuôi hailượt, trong miệng bà cằn nhằn nhưng chân vẫn bước ra ngoài.Chỉ là lúc ra cửa bà lén cúi đầu lau khóe mắt.Trần Bảo Âm không phát hiện ra, nàng đang bị hai tẩu tẩu vâyquanh mặc hỷ phục.Trời dần dần sáng, âm thanh náo nhiệt dần dần nhộn nhịp, tấtcả mọi người đang bận rộn làm gì đó mà Trần Bảo Âm khônghiểu, nàng chỉ cần đoan đoan chính chính ngồi ở trong phòng,không nhúc nhích, chờ tân lang rước kiệu đến đón.Nếu là ngày trước, Trần Bảo Âm bị ép ngồi như vậy sẽ rấtkhông vui. Nhưng hôm nay, trong đầu nàng giống như bị úngnước phồng lên, suy nghĩ trì độn hơn, động tác chậm chạp hẳnđi, chỉ thấy người vào người ra, chỉ nghe tiếng nói chuyện to nhỏ,vang đến tai nàng đang cúi đầu ngồi yên.Không biết qua bao lâu, bên ngoài ầm ầm náo nhiệt hẳn lên,có người hô: "Tân lang tới!""Tân lang đến rồi!"Tiếng pháo ầm ầm vang lên, tựa như tiếng sấm nổ trên mặtđất, khiến Trần Bảo Âm bắt buộc phải tỉnh táo lại. Nàng bỗngnhiên hoảng hốt, tựa như vừa mới ý thực lại rằng nàng sắp thànhthân rồi!Nhưng không có ai ở bên cạnh trấn an nàng, tất cả đều đãchạy ra ngoài tiếp đón khách khứa, bận rộn chuẩn bị nghi thứcđón tân nương.Tiếng chiêng trống vui sướng hân hoan, trẻ con chạy qua dướicửa sổ, không khí cực kỳ náo nhiệt, từng âm thanh vang lên đềuđang nhắc nhở Trần Bảo Âm, nàng chuẩn bị thành thân, ngayhôm nay.Cố Đình Viễn mang theo đội ngũ đón tân nương đến trước sânrào.Lúc vào cửa, dựa theo quy củ hành lễ, hắn sẽ bị "làm khó dễ"một chút. Thế nhưng, tài văn chương của hắn quá xuất chúng,toàn bộ người thôn Trần gia cộng lại cũng không làm khó đượchắn.Trong phòng, Trần Bảo Âm mơ hồ nghe được giọng nói ônnhuận của hắn: "Vãn bối nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.""Cả đời ta, không dám phụ bạc nàng."Lời này rất dễ nghe nên rất nhiều người hưởng ứng ủng hộhắn. Trần Nhị Lang lại ra đề kiểm tra thể trạng của hắn. Cố ĐìnhViễn hơi chật vật một chút mới qua cửa.Trần Đại Lang vào nhà, trầm mặc cõng muội muội ra đưa lênkiệu hoa.Hắn ta là người cao nhất trong nhà và là người có xương sốngrộng nhất. Trần Bảo Âm ghé vào trên lưng hắn ta, tuy rằng nàngkhông quá thân thiết với đại ca, nhưng giờ phút này không hiểusao nàng lại có chút không nỡ.Đỗ Kim Hoa đã sớm khóc đến mức đứng không vững, đượcTiền Bích Hà đỡ, kìm lòng không được gọi khẽ "Bảo Nha Nhi""Bảo Nha Nhi".Tiền Bích Hà một tay đỡ nương, một tay chấm khóe mắt, cũngrất luyến tiếc khi thấy phu muội xuất giá.Chỉ có Tôn Ngũ Nương thì không lộ ra chút đau buồn nào, chỉlộ ra một chút thương cảm. Nhìn kỹ còn thấy khóe mắt đuôi lôngmày của nàng ấy lộ ra chút vui mừng, Sao không vui được chứ?Phu muội của nàng ấy xuất giá, gả cho người tốt, về sau sẽ sốngnhững ngày tháng tốt lành, tựa như nàng ấy và Trần Nhị Langvậy, bọn họ sẽ sống rất tốt đẹp, nàng ấy thấy mừng thay cho phumuội!

Chương 341: Động Phòng (1)