Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 342: Động Phòng (2)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Nếu hắn đối xử với muội không tốt muội phải lập tức về nhàđó." Lúc lên kiệu hoa, Trần Bảo Âm nghe thấy đại ca nói: "Để đạica dạy dỗ hắn!"Cho dù sau này Cố Đình Viễn có tương lai có thể làm quan lớnthì sao chứ, suy cho cùng hắn vẫn là muội trượng của hắn ta thôi.Hắn ta là đại ca, giáo huấn cô gia một chút, có gì sai chứ? Đều làchuyện nên làm!"Dạ." Hốc mắt Trần Bảo Âm nóng lên.Màn kiệu vén lên, nàng ngồi lên kiệu, cách lớp khăn voan màuđỏ mới nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài một chút. Xácpháo rơi đầy đất, từng đôi giày chất hết vào một góc hàng rào sáttường.Chỉ là không thấy Đỗ Kim Hoa đâu, nàng nhìn thêm vài lầncũng không tìm được bóng dáng Đỗ Kim Hoa. Trong lòng nàngtràn đầy tiếc nuối, rèm kiệu rơi xuống, nàng cũng không nhìnthấy gì nữa.Một tiếng "Khởi kiệu" vang lên, dưới thân nàng đột nhiên xócnảy một chút, Trần Bảo Âm cực kỳ tỉnh táo ý thức được, nàng sẽrời khỏi đây.Một lần nữa, nàng sắp rời khỏi nhà rồi. Nhưng lần này, nàngmới chỉ ở nhà một năm rưỡi mà giờ đã đi đến ở nhà mới rồi.Tí tách, nước mắt rơi trên hỷ phục, thấm ướt một mảng hỷphục.Tiếng chiêng trống gõ rung trời, tựa như đây là một chuyệnvui lớn, nhưng Trần Bảo Âm chỉ cảm thấy rất buồn, bỗng nhiênnàng hối hận rồi, nàng không muốn gả nữa.Tại sao phải xuất giá chứ? Nàng nhớ nương.Nhưng kiệu gỗ lắc lư, đi thẳng về phía trước. Việc lớn nhưchuyện thành thân này, tất nhiên không thể cử hành ở trong cănnhà tranh phía Bắc thôn, Cố Đình Viễn trước đó vài ngày đã trởlại trên trấn, quét dọn sân ngõ Thanh Thủy một lượt để bố trí chỗđó thành nơi hành lễ.Kiệu gỗ lung lay lắc lư nâng lên trên trấn.Trong ngõ nhỏ cũng rất náo nhiệt, hàng xóm của Cố ĐìnhViễn, bạn học, cha nương nuôi của Cố Thư Dung, đám ngườiVương viên ngoại, đều đang chờ tân nương vào cửa. Nhìn thấyđội ngũ đón tân nương trở về, không khí nhất thời náo nhiệt hẳnlên.Xuống kiệu, vào cửa.Bái thiên địa.Trần Bảo Âm đội khăn voan, được người khác đỡ hoàn thànhnghi thức thành thân. Sau đó nàng được đưa vào hỷ phòng.Cố Đình Viễn ở bên ngoài chiêu đãi khách quý, các nữ quyếnthì ở trong hỷ phòng cùng Trần Bảo Âm, còn có đứa trẻ nghịchngợm muốn vén khăn voan lên nhìn bộ dáng tân nương thì kịpthời bị ngăn lại."Két" một tiếng, cửa mở ra.Cố Thư Dung chào hỏi các nữ quyến, sau đó đi tới bên giường,nắm lấy Trần Bảo Âm, nhét vào tay nàng một nắm gì đó: "Thờigian còn sớm, nếu muội mệt mỏi thì dựa vào thành giường chợpmắt một lát đi."Đây là hành động trái với quy củ, nhưng Cố Thư Dung khôngphải người để ý quy củ, nàng ấy lại càng xót Bảo Âm hơn."Dạ." Trần Bảo Âm gật gật đầu.Cố Thư Dung còn phải tiếp khách, khom lưng nói bên tai nàng:"Chút nữa rồi muội hẵng ăn." Sau đó đứng dậy rời đi.Không ai thấy nàng ấy nhét đồ gì vào tay Trần Bảo Âm. TrầnBảo Âm thừa dịp người khác không chú ý cúi đầu nhìn vào lòngbàn tay, sau đó nàng hơi kinh ngạc.Là một nắm thịt khô đã được xào rất khô, vừa để nàng màirăng lại giúp nàng đỡ đói. Nàng ấy sợ nàng bị đói bụng, tâmtrạng lo lắng của Trần Bảo Âm bỗng nhiên được dịu đi một chút.Sợ cái gì chứ? Mặc dù là vào nhà mới, nhưng người trong nhànàng đều quen biết hết rồi. Cố Đình Viễn không dám bắt nạtnàng, mà Cố Thư Dung là tỷ tỷ rất tốt. Nghĩ như vậy, nàng mớithả lỏng một chút, lặng lẽ nhét một miếng thịt khô vào trongmiệng.Thịt khô rất thơm, ăn một miếng có thể giết thời gian thật lâu.Đợi đến khi nàng ăn hết thịt khô, lễ thành thân cũng đến hồikết. Cố Đình Viễn, Cố Thư Dung, còn có bà cụ hàng xóm giúp đỡbọn họ cùng nhau tiễn khách.Ngoài cửa dần dần yên tĩnh trở lại.Rất nhanh, cửa lại mở ra: "Két" một tiếng, tiếng bước chânnhẹ nhàng chậm rãi đi về phía trước giường.

"Nếu hắn đối xử với muội không tốt muội phải lập tức về nhà

đó." Lúc lên kiệu hoa, Trần Bảo Âm nghe thấy đại ca nói: "Để đại

ca dạy dỗ hắn!"

Cho dù sau này Cố Đình Viễn có tương lai có thể làm quan lớn

thì sao chứ, suy cho cùng hắn vẫn là muội trượng của hắn ta thôi.

Hắn ta là đại ca, giáo huấn cô gia một chút, có gì sai chứ? Đều là

chuyện nên làm!

"Dạ." Hốc mắt Trần Bảo Âm nóng lên.

Màn kiệu vén lên, nàng ngồi lên kiệu, cách lớp khăn voan màu

đỏ mới nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài một chút. Xác

pháo rơi đầy đất, từng đôi giày chất hết vào một góc hàng rào sát

tường.

Chỉ là không thấy Đỗ Kim Hoa đâu, nàng nhìn thêm vài lần

cũng không tìm được bóng dáng Đỗ Kim Hoa. Trong lòng nàng

tràn đầy tiếc nuối, rèm kiệu rơi xuống, nàng cũng không nhìn

thấy gì nữa.

Một tiếng "Khởi kiệu" vang lên, dưới thân nàng đột nhiên xóc

nảy một chút, Trần Bảo Âm cực kỳ tỉnh táo ý thức được, nàng sẽ

rời khỏi đây.

Một lần nữa, nàng sắp rời khỏi nhà rồi. Nhưng lần này, nàng

mới chỉ ở nhà một năm rưỡi mà giờ đã đi đến ở nhà mới rồi.

Tí tách, nước mắt rơi trên hỷ phục, thấm ướt một mảng hỷ

phục.

Tiếng chiêng trống gõ rung trời, tựa như đây là một chuyện

vui lớn, nhưng Trần Bảo Âm chỉ cảm thấy rất buồn, bỗng nhiên

nàng hối hận rồi, nàng không muốn gả nữa.

Tại sao phải xuất giá chứ? Nàng nhớ nương.

Nhưng kiệu gỗ lắc lư, đi thẳng về phía trước. Việc lớn như

chuyện thành thân này, tất nhiên không thể cử hành ở trong căn

nhà tranh phía Bắc thôn, Cố Đình Viễn trước đó vài ngày đã trở

lại trên trấn, quét dọn sân ngõ Thanh Thủy một lượt để bố trí chỗ

đó thành nơi hành lễ.

Kiệu gỗ lung lay lắc lư nâng lên trên trấn.

Trong ngõ nhỏ cũng rất náo nhiệt, hàng xóm của Cố Đình

Viễn, bạn học, cha nương nuôi của Cố Thư Dung, đám người

Vương viên ngoại, đều đang chờ tân nương vào cửa. Nhìn thấy

đội ngũ đón tân nương trở về, không khí nhất thời náo nhiệt hẳn

lên.

Xuống kiệu, vào cửa.

Bái thiên địa.

Trần Bảo Âm đội khăn voan, được người khác đỡ hoàn thành

nghi thức thành thân. Sau đó nàng được đưa vào hỷ phòng.

Cố Đình Viễn ở bên ngoài chiêu đãi khách quý, các nữ quyến

thì ở trong hỷ phòng cùng Trần Bảo Âm, còn có đứa trẻ nghịch

ngợm muốn vén khăn voan lên nhìn bộ dáng tân nương thì kịp

thời bị ngăn lại.

"Két" một tiếng, cửa mở ra.

Cố Thư Dung chào hỏi các nữ quyến, sau đó đi tới bên giường,

nắm lấy Trần Bảo Âm, nhét vào tay nàng một nắm gì đó: "Thời

gian còn sớm, nếu muội mệt mỏi thì dựa vào thành giường chợp

mắt một lát đi."

Đây là hành động trái với quy củ, nhưng Cố Thư Dung không

phải người để ý quy củ, nàng ấy lại càng xót Bảo Âm hơn.

"Dạ." Trần Bảo Âm gật gật đầu.

Cố Thư Dung còn phải tiếp khách, khom lưng nói bên tai nàng:

"Chút nữa rồi muội hẵng ăn." Sau đó đứng dậy rời đi.

Không ai thấy nàng ấy nhét đồ gì vào tay Trần Bảo Âm. Trần

Bảo Âm thừa dịp người khác không chú ý cúi đầu nhìn vào lòng

bàn tay, sau đó nàng hơi kinh ngạc.

Là một nắm thịt khô đã được xào rất khô, vừa để nàng mài

răng lại giúp nàng đỡ đói. Nàng ấy sợ nàng bị đói bụng, tâm

trạng lo lắng của Trần Bảo Âm bỗng nhiên được dịu đi một chút.

Sợ cái gì chứ? Mặc dù là vào nhà mới, nhưng người trong nhà

nàng đều quen biết hết rồi. Cố Đình Viễn không dám bắt nạt

nàng, mà Cố Thư Dung là tỷ tỷ rất tốt. Nghĩ như vậy, nàng mới

thả lỏng một chút, lặng lẽ nhét một miếng thịt khô vào trong

miệng.

Thịt khô rất thơm, ăn một miếng có thể giết thời gian thật lâu.

Đợi đến khi nàng ăn hết thịt khô, lễ thành thân cũng đến hồi

kết. Cố Đình Viễn, Cố Thư Dung, còn có bà cụ hàng xóm giúp đỡ

bọn họ cùng nhau tiễn khách.

Ngoài cửa dần dần yên tĩnh trở lại.

Rất nhanh, cửa lại mở ra: "Két" một tiếng, tiếng bước chân

nhẹ nhàng chậm rãi đi về phía trước giường.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Nếu hắn đối xử với muội không tốt muội phải lập tức về nhàđó." Lúc lên kiệu hoa, Trần Bảo Âm nghe thấy đại ca nói: "Để đạica dạy dỗ hắn!"Cho dù sau này Cố Đình Viễn có tương lai có thể làm quan lớnthì sao chứ, suy cho cùng hắn vẫn là muội trượng của hắn ta thôi.Hắn ta là đại ca, giáo huấn cô gia một chút, có gì sai chứ? Đều làchuyện nên làm!"Dạ." Hốc mắt Trần Bảo Âm nóng lên.Màn kiệu vén lên, nàng ngồi lên kiệu, cách lớp khăn voan màuđỏ mới nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài một chút. Xácpháo rơi đầy đất, từng đôi giày chất hết vào một góc hàng rào sáttường.Chỉ là không thấy Đỗ Kim Hoa đâu, nàng nhìn thêm vài lầncũng không tìm được bóng dáng Đỗ Kim Hoa. Trong lòng nàngtràn đầy tiếc nuối, rèm kiệu rơi xuống, nàng cũng không nhìnthấy gì nữa.Một tiếng "Khởi kiệu" vang lên, dưới thân nàng đột nhiên xócnảy một chút, Trần Bảo Âm cực kỳ tỉnh táo ý thức được, nàng sẽrời khỏi đây.Một lần nữa, nàng sắp rời khỏi nhà rồi. Nhưng lần này, nàngmới chỉ ở nhà một năm rưỡi mà giờ đã đi đến ở nhà mới rồi.Tí tách, nước mắt rơi trên hỷ phục, thấm ướt một mảng hỷphục.Tiếng chiêng trống gõ rung trời, tựa như đây là một chuyệnvui lớn, nhưng Trần Bảo Âm chỉ cảm thấy rất buồn, bỗng nhiênnàng hối hận rồi, nàng không muốn gả nữa.Tại sao phải xuất giá chứ? Nàng nhớ nương.Nhưng kiệu gỗ lắc lư, đi thẳng về phía trước. Việc lớn nhưchuyện thành thân này, tất nhiên không thể cử hành ở trong cănnhà tranh phía Bắc thôn, Cố Đình Viễn trước đó vài ngày đã trởlại trên trấn, quét dọn sân ngõ Thanh Thủy một lượt để bố trí chỗđó thành nơi hành lễ.Kiệu gỗ lung lay lắc lư nâng lên trên trấn.Trong ngõ nhỏ cũng rất náo nhiệt, hàng xóm của Cố ĐìnhViễn, bạn học, cha nương nuôi của Cố Thư Dung, đám ngườiVương viên ngoại, đều đang chờ tân nương vào cửa. Nhìn thấyđội ngũ đón tân nương trở về, không khí nhất thời náo nhiệt hẳnlên.Xuống kiệu, vào cửa.Bái thiên địa.Trần Bảo Âm đội khăn voan, được người khác đỡ hoàn thànhnghi thức thành thân. Sau đó nàng được đưa vào hỷ phòng.Cố Đình Viễn ở bên ngoài chiêu đãi khách quý, các nữ quyếnthì ở trong hỷ phòng cùng Trần Bảo Âm, còn có đứa trẻ nghịchngợm muốn vén khăn voan lên nhìn bộ dáng tân nương thì kịpthời bị ngăn lại."Két" một tiếng, cửa mở ra.Cố Thư Dung chào hỏi các nữ quyến, sau đó đi tới bên giường,nắm lấy Trần Bảo Âm, nhét vào tay nàng một nắm gì đó: "Thờigian còn sớm, nếu muội mệt mỏi thì dựa vào thành giường chợpmắt một lát đi."Đây là hành động trái với quy củ, nhưng Cố Thư Dung khôngphải người để ý quy củ, nàng ấy lại càng xót Bảo Âm hơn."Dạ." Trần Bảo Âm gật gật đầu.Cố Thư Dung còn phải tiếp khách, khom lưng nói bên tai nàng:"Chút nữa rồi muội hẵng ăn." Sau đó đứng dậy rời đi.Không ai thấy nàng ấy nhét đồ gì vào tay Trần Bảo Âm. TrầnBảo Âm thừa dịp người khác không chú ý cúi đầu nhìn vào lòngbàn tay, sau đó nàng hơi kinh ngạc.Là một nắm thịt khô đã được xào rất khô, vừa để nàng màirăng lại giúp nàng đỡ đói. Nàng ấy sợ nàng bị đói bụng, tâmtrạng lo lắng của Trần Bảo Âm bỗng nhiên được dịu đi một chút.Sợ cái gì chứ? Mặc dù là vào nhà mới, nhưng người trong nhànàng đều quen biết hết rồi. Cố Đình Viễn không dám bắt nạtnàng, mà Cố Thư Dung là tỷ tỷ rất tốt. Nghĩ như vậy, nàng mớithả lỏng một chút, lặng lẽ nhét một miếng thịt khô vào trongmiệng.Thịt khô rất thơm, ăn một miếng có thể giết thời gian thật lâu.Đợi đến khi nàng ăn hết thịt khô, lễ thành thân cũng đến hồikết. Cố Đình Viễn, Cố Thư Dung, còn có bà cụ hàng xóm giúp đỡbọn họ cùng nhau tiễn khách.Ngoài cửa dần dần yên tĩnh trở lại.Rất nhanh, cửa lại mở ra: "Két" một tiếng, tiếng bước chânnhẹ nhàng chậm rãi đi về phía trước giường.

Chương 342: Động Phòng (2)