Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 344: Sau Khi Cưới Gả (1)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Vừa khát vừa đói cả ngày, một chén nước còn lâu mới đủ. TrầnBảo Âm uống xong hai chén nước vẫn muốn uống nữa thì bị CốĐình Viễn ngăn lại: "Lát nữa nàng còn phải ăn cơm, uống nhiềusẽ ăn không vô."Trần Bảo Âm lúc này mới không uống nữa. Xoắn ngón tay,ngồi ở bên giường, tim nàng đập thình thịch, có chút không dámngẩng đầu nhìn hắn.Hỷ phục màu đỏ trải trên đầu gối, phía trên thêu hoa văn longphượng, nhắc nhở nàng đã thành thân. Từ đó về sau, giữa nàngvà Cố Đình Viễn không còn là Trần tiên sinh và Cố tiên sinh nữa,mà là phu thê."Nàng vui không?" Nàng chỉ nghe bên cạnh hỏi vậy.Trần Bảo Âm ngẩng đầu đã thấy Cố Đình Viễn không nhìnnàng, mà là nhìn về phía trước, đường nét sườn mặt hắn nhuhòa, nói: "Ta thật sự rất vui." Nói xong, như là để lấy được lòngtin của nàng, hắn nhấn mạnh lặp lại một lần nữa: "Thật sự rấtvui."Vui vì cái gì? Đương nhiên là vì đã được thành thân với nàng.Trần Bảo Âm mím môi, trong lòng như có hũ mật ngọt ngào.Vốn không có ý định đáp lại hắn, nhưng lúc thu hồi tầm mắt, lạinhìn thấy hai tay hắn khoát trên đầu gối, đang không ngừng nắmchặt rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt.Nàng hơi ngẩn người, lại ngước mắt lên đánh giá hắn. Vừa rồinàng không để ý, lỗ tai của hắn thế mà lại đỏ ửng, trên mặt cóchút sượng cứng không khống chế được, gân mạch trên cổ khi thìnhô lên khi thì biến mất.Thì ra hắn cũng rất khẩn trương.Trần Bảo Âm bỗng nhiên trầm tĩnh lại. Nàng cúi đầu, mím môi,nhẹ giọng nói: "Ta hơi sợ."Cố Đình Viễn vẫn đắm chìm trong ngọt ngào. Hắn ngồi bêncạnh nàng, nhìn nàng uống nước. Nàng mặc hỷ phục đỏ thẫm,không có chút miễn cưỡng hay ép buộc nào, nàng thuận theo tựnhiên gả cho hắn, tâm nguyện của hắn đã trở thành sự thật.Nghe nàng nói câu này xong, hắn như bị một thùng nước lạnhdội xuống cả người, những ngọt ngào và ước mơ kia lập tức bịhắn vứt ra sau đầu, lập tức nhìn về phía nàng hỏi: "Sao vậy?""Nàng có phải sợ ta đối xử với nàng không tốt không?" Giờphút này, đầu óc hắn hoạt động hết công suất: "Bảo Âm, tathề..."Hắn có thể dùng tính mạng, dùng tương lai, dùng tất cả nhữnggì mình có để thề, hắn tuyệt đối sẽ không phụ bạc nàng.Một bàn tay mềm mại che miệng hắn lại."Không cần thề." Trần Bảo Âm nhìn hắn nói: "Vĩnh viễn cũngkhông cần thề."Cố Đình Viễn nhìn đôi mắt bình tĩnh của nàng, khựng một chútrồi cảm thấy có chút ảo não, sao hắn lại quên, nàng cực kỳ ghétchuyện thề thốt chứ?Vốn dĩ nàng không ghét chuyện này, nhưng sau khi đi theohắn đến kinh thành, thấy quá nhiều cặp phu thê quay lưng vớinhau, thấy nhiều lúc chân tình bị lợi ích, sự ngu xuẩn, sự thiểncận, sự nghèo khó nghiền nát, nàng lập tức thay đổi, không baogiờ tin vào lời thề nưa .Hắn nhớ lúc đó nàng nói: "Lời mình nói ra, cũng có thể nuốtvào, giống như lại ăn phân vậy, ghê tởm muốn chết!"Kiếp trước Bảo Âm sẽ nghĩ như vậy, nhưng kiếp này Bảo Âmlớn lên ở Hầu phủ..."Được." Hắn gật đầu, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Ta nghe lờinàng."Người này, làm sao chỉ biết mềm mỏng thuận theo ý nàng?Trần Bảo Âm rũ mắt, nhận ra hắn đang cầm tay nàng, nàng giãytay một chút không rút tay ra được thì buông bỏ dựa vào ngườihắn.Trên mặt nàng hơi nóng nên có chút ửng hồng, tim đập nàngnhanh hơn, suýt nữa đã quên lời vừa rồi nàng muốn nói."Ta hơi sợ." Lấy lại bình tĩnh, nàng nói: "Ta không biết sau khigả cho chàng còn có thể sống tốt hay không, tựa như lúc ta ởnhà vậy."Ở nhà không khí náo nhiệt, tất cả mọi người đều rất tốt. Tuyrằng Trần Bảo Âm không mấy khi tâm sự cùng các ca ca và tẩutẩu, phần lớn là tán gẫu việc nhà, nói xấu, nhưng bọn họ đều rấtbảo vệ nàng, còn có Đỗ Kim Hoa rất thiên vị nàng, Trần Bảo Âmthật sự không tin nàng có thể sống tốt hơn ở nhà hay không.
Vừa khát vừa đói cả ngày, một chén nước còn lâu mới đủ. Trần
Bảo Âm uống xong hai chén nước vẫn muốn uống nữa thì bị Cố
Đình Viễn ngăn lại: "Lát nữa nàng còn phải ăn cơm, uống nhiều
sẽ ăn không vô."
Trần Bảo Âm lúc này mới không uống nữa. Xoắn ngón tay,
ngồi ở bên giường, tim nàng đập thình thịch, có chút không dám
ngẩng đầu nhìn hắn.
Hỷ phục màu đỏ trải trên đầu gối, phía trên thêu hoa văn long
phượng, nhắc nhở nàng đã thành thân. Từ đó về sau, giữa nàng
và Cố Đình Viễn không còn là Trần tiên sinh và Cố tiên sinh nữa,
mà là phu thê.
"Nàng vui không?" Nàng chỉ nghe bên cạnh hỏi vậy.
Trần Bảo Âm ngẩng đầu đã thấy Cố Đình Viễn không nhìn
nàng, mà là nhìn về phía trước, đường nét sườn mặt hắn nhu
hòa, nói: "Ta thật sự rất vui." Nói xong, như là để lấy được lòng
tin của nàng, hắn nhấn mạnh lặp lại một lần nữa: "Thật sự rất
vui."
Vui vì cái gì? Đương nhiên là vì đã được thành thân với nàng.
Trần Bảo Âm mím môi, trong lòng như có hũ mật ngọt ngào.
Vốn không có ý định đáp lại hắn, nhưng lúc thu hồi tầm mắt, lại
nhìn thấy hai tay hắn khoát trên đầu gối, đang không ngừng nắm
chặt rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt.
Nàng hơi ngẩn người, lại ngước mắt lên đánh giá hắn. Vừa rồi
nàng không để ý, lỗ tai của hắn thế mà lại đỏ ửng, trên mặt có
chút sượng cứng không khống chế được, gân mạch trên cổ khi thì
nhô lên khi thì biến mất.
Thì ra hắn cũng rất khẩn trương.
Trần Bảo Âm bỗng nhiên trầm tĩnh lại. Nàng cúi đầu, mím môi,
nhẹ giọng nói: "Ta hơi sợ."
Cố Đình Viễn vẫn đắm chìm trong ngọt ngào. Hắn ngồi bên
cạnh nàng, nhìn nàng uống nước. Nàng mặc hỷ phục đỏ thẫm,
không có chút miễn cưỡng hay ép buộc nào, nàng thuận theo tự
nhiên gả cho hắn, tâm nguyện của hắn đã trở thành sự thật.
Nghe nàng nói câu này xong, hắn như bị một thùng nước lạnh
dội xuống cả người, những ngọt ngào và ước mơ kia lập tức bị
hắn vứt ra sau đầu, lập tức nhìn về phía nàng hỏi: "Sao vậy?"
"Nàng có phải sợ ta đối xử với nàng không tốt không?" Giờ
phút này, đầu óc hắn hoạt động hết công suất: "Bảo Âm, ta
thề..."
Hắn có thể dùng tính mạng, dùng tương lai, dùng tất cả những
gì mình có để thề, hắn tuyệt đối sẽ không phụ bạc nàng.
Một bàn tay mềm mại che miệng hắn lại.
"Không cần thề." Trần Bảo Âm nhìn hắn nói: "Vĩnh viễn cũng
không cần thề."
Cố Đình Viễn nhìn đôi mắt bình tĩnh của nàng, khựng một chút
rồi cảm thấy có chút ảo não, sao hắn lại quên, nàng cực kỳ ghét
chuyện thề thốt chứ?
Vốn dĩ nàng không ghét chuyện này, nhưng sau khi đi theo
hắn đến kinh thành, thấy quá nhiều cặp phu thê quay lưng với
nhau, thấy nhiều lúc chân tình bị lợi ích, sự ngu xuẩn, sự thiển
cận, sự nghèo khó nghiền nát, nàng lập tức thay đổi, không bao
giờ tin vào lời thề nưa .
Hắn nhớ lúc đó nàng nói: "Lời mình nói ra, cũng có thể nuốt
vào, giống như lại ăn phân vậy, ghê tởm muốn chết!"
Kiếp trước Bảo Âm sẽ nghĩ như vậy, nhưng kiếp này Bảo Âm
lớn lên ở Hầu phủ...
"Được." Hắn gật đầu, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Ta nghe lời
nàng."
Người này, làm sao chỉ biết mềm mỏng thuận theo ý nàng?
Trần Bảo Âm rũ mắt, nhận ra hắn đang cầm tay nàng, nàng giãy
tay một chút không rút tay ra được thì buông bỏ dựa vào người
hắn.
Trên mặt nàng hơi nóng nên có chút ửng hồng, tim đập nàng
nhanh hơn, suýt nữa đã quên lời vừa rồi nàng muốn nói.
"Ta hơi sợ." Lấy lại bình tĩnh, nàng nói: "Ta không biết sau khi
gả cho chàng còn có thể sống tốt hay không, tựa như lúc ta ở
nhà vậy."
Ở nhà không khí náo nhiệt, tất cả mọi người đều rất tốt. Tuy
rằng Trần Bảo Âm không mấy khi tâm sự cùng các ca ca và tẩu
tẩu, phần lớn là tán gẫu việc nhà, nói xấu, nhưng bọn họ đều rất
bảo vệ nàng, còn có Đỗ Kim Hoa rất thiên vị nàng, Trần Bảo Âm
thật sự không tin nàng có thể sống tốt hơn ở nhà hay không.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Vừa khát vừa đói cả ngày, một chén nước còn lâu mới đủ. TrầnBảo Âm uống xong hai chén nước vẫn muốn uống nữa thì bị CốĐình Viễn ngăn lại: "Lát nữa nàng còn phải ăn cơm, uống nhiềusẽ ăn không vô."Trần Bảo Âm lúc này mới không uống nữa. Xoắn ngón tay,ngồi ở bên giường, tim nàng đập thình thịch, có chút không dámngẩng đầu nhìn hắn.Hỷ phục màu đỏ trải trên đầu gối, phía trên thêu hoa văn longphượng, nhắc nhở nàng đã thành thân. Từ đó về sau, giữa nàngvà Cố Đình Viễn không còn là Trần tiên sinh và Cố tiên sinh nữa,mà là phu thê."Nàng vui không?" Nàng chỉ nghe bên cạnh hỏi vậy.Trần Bảo Âm ngẩng đầu đã thấy Cố Đình Viễn không nhìnnàng, mà là nhìn về phía trước, đường nét sườn mặt hắn nhuhòa, nói: "Ta thật sự rất vui." Nói xong, như là để lấy được lòngtin của nàng, hắn nhấn mạnh lặp lại một lần nữa: "Thật sự rấtvui."Vui vì cái gì? Đương nhiên là vì đã được thành thân với nàng.Trần Bảo Âm mím môi, trong lòng như có hũ mật ngọt ngào.Vốn không có ý định đáp lại hắn, nhưng lúc thu hồi tầm mắt, lạinhìn thấy hai tay hắn khoát trên đầu gối, đang không ngừng nắmchặt rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt.Nàng hơi ngẩn người, lại ngước mắt lên đánh giá hắn. Vừa rồinàng không để ý, lỗ tai của hắn thế mà lại đỏ ửng, trên mặt cóchút sượng cứng không khống chế được, gân mạch trên cổ khi thìnhô lên khi thì biến mất.Thì ra hắn cũng rất khẩn trương.Trần Bảo Âm bỗng nhiên trầm tĩnh lại. Nàng cúi đầu, mím môi,nhẹ giọng nói: "Ta hơi sợ."Cố Đình Viễn vẫn đắm chìm trong ngọt ngào. Hắn ngồi bêncạnh nàng, nhìn nàng uống nước. Nàng mặc hỷ phục đỏ thẫm,không có chút miễn cưỡng hay ép buộc nào, nàng thuận theo tựnhiên gả cho hắn, tâm nguyện của hắn đã trở thành sự thật.Nghe nàng nói câu này xong, hắn như bị một thùng nước lạnhdội xuống cả người, những ngọt ngào và ước mơ kia lập tức bịhắn vứt ra sau đầu, lập tức nhìn về phía nàng hỏi: "Sao vậy?""Nàng có phải sợ ta đối xử với nàng không tốt không?" Giờphút này, đầu óc hắn hoạt động hết công suất: "Bảo Âm, tathề..."Hắn có thể dùng tính mạng, dùng tương lai, dùng tất cả nhữnggì mình có để thề, hắn tuyệt đối sẽ không phụ bạc nàng.Một bàn tay mềm mại che miệng hắn lại."Không cần thề." Trần Bảo Âm nhìn hắn nói: "Vĩnh viễn cũngkhông cần thề."Cố Đình Viễn nhìn đôi mắt bình tĩnh của nàng, khựng một chútrồi cảm thấy có chút ảo não, sao hắn lại quên, nàng cực kỳ ghétchuyện thề thốt chứ?Vốn dĩ nàng không ghét chuyện này, nhưng sau khi đi theohắn đến kinh thành, thấy quá nhiều cặp phu thê quay lưng vớinhau, thấy nhiều lúc chân tình bị lợi ích, sự ngu xuẩn, sự thiểncận, sự nghèo khó nghiền nát, nàng lập tức thay đổi, không baogiờ tin vào lời thề nưa .Hắn nhớ lúc đó nàng nói: "Lời mình nói ra, cũng có thể nuốtvào, giống như lại ăn phân vậy, ghê tởm muốn chết!"Kiếp trước Bảo Âm sẽ nghĩ như vậy, nhưng kiếp này Bảo Âmlớn lên ở Hầu phủ..."Được." Hắn gật đầu, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Ta nghe lờinàng."Người này, làm sao chỉ biết mềm mỏng thuận theo ý nàng?Trần Bảo Âm rũ mắt, nhận ra hắn đang cầm tay nàng, nàng giãytay một chút không rút tay ra được thì buông bỏ dựa vào ngườihắn.Trên mặt nàng hơi nóng nên có chút ửng hồng, tim đập nàngnhanh hơn, suýt nữa đã quên lời vừa rồi nàng muốn nói."Ta hơi sợ." Lấy lại bình tĩnh, nàng nói: "Ta không biết sau khigả cho chàng còn có thể sống tốt hay không, tựa như lúc ta ởnhà vậy."Ở nhà không khí náo nhiệt, tất cả mọi người đều rất tốt. Tuyrằng Trần Bảo Âm không mấy khi tâm sự cùng các ca ca và tẩutẩu, phần lớn là tán gẫu việc nhà, nói xấu, nhưng bọn họ đều rấtbảo vệ nàng, còn có Đỗ Kim Hoa rất thiên vị nàng, Trần Bảo Âmthật sự không tin nàng có thể sống tốt hơn ở nhà hay không.