Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 343: Động Phòng (3)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Bảo Âm ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng thì trong lòngkhông khỏi khẩn trương, đầu cúi thấp xuống rồi rất nhanh bịnàng ngẩng lên, đổi thành hành động xoắn ngón tay."Cạch." Gậy hỷ đặt ở một bên bị cầm lên.Khác với tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô nương, nam nhândần dần đến gần giường, giọng nói trầm thấp của nam nhân vanglên: "Đoán xem ta là ai nào?""..." Trần Bảo Âm.Một lòng tràn đầy khẩn trương trong nháy mắt vỡ tan.Nàng có chút tức giận, rất muốn tự kéo khăn voan xuống, nhìnkỹ xem người không đứng đắn này rốt cuộc là ai!Tay mới vừa cử động, đã nghe hắn ngăn cản nói: "Đừng nhúcnhích, để ta."Gậy hỷ vươn ra, nhẹ nhàng vén khăn voan, nhất thời nàng bịánh sáng chiếu vào đáy mắt. Trần Bảo Âm chớp chớp mắt vài cáimới thấy rõ người trước mặt.Nến đỏ, hỷ phục, tóc màu mực.Nàng mím môi, nhịn không được nhẹ giọng gọi tên: "Cố ĐìnhViễn."Tên của hắn, Cố Đình Viễn.Không phải ai khác, là người nàng muốn gả về, hắn tên là CốĐình Viễn."Ừ." Cố Đình Viễn đáp, Đặt gậy hỷ và khăn voan xuống rồingồi xuống bên cạnh nàng.Hắn rất chú ý chừng mực, còn ngồi ở cách nàng một sải tay,điều này khiến nàng khẩn trương hơn một chút, toàn thân TrầnBảo Âm đang căng thẳng cũng không tiện nhúc nhích sang bêncạnh.Cố Đình Viễn sau khi ngồi xuống thì thò tay xuống phía dướichăn lấy ra một nắm đồ ăn, đưa sang hỏi nàng: "Nàng muốn ănkhông?"Phía dưới chăn tất cả đều là táo tàu, đậu phộng, nhãn lồng,hạt sen.Sớm sinh quý tử.Trần Bảo Âm hiểu được ý này.Trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó vươn tay, cầm lấy một quảtáo tàu gặm. Đói bụng cả ngày giờ mới có đồ ăn, nàng còn xoimói cái gì chứ?Cố Đình Viễn nhìn nàng ăn táo tàu, rồi lại thò tay xuống dướichăn lấy ra một nắm mới đặt trong lòng bàn tay, để nàng lấy từtrong tay hắn ăn."Ta muốn uống nước." Ăn hai quả táo tài xong, Trần Bảo Âmnói.Cố Đình Viễn lên tiếng đáp lời, lập tức đứng dậy đi rót nước.Trần Bảo Âm nhìn hắn. Dưới ánh nến đỏ, bóng lưng của hắnso với trong ấn tượng của nàng có chút xa lạ. Mà khi hắn cầm ấmtrà lên, động tác rót nước cực kỳ quy củ nhã nhặn, thoạt nhìncũng là một cảnh đẹp.Tuy rằng trước đây Trần Bảo Âm không muốn thành thân,nhưng giờ phút này nhìn Cố Đình Viễn, nàng nghĩ thầm, nhìn mãivẫn không tìm ra điểm xấu của hắn. Hắn, ngay cả sợi tóc nhìnkhông thôi cũng không khiến người ta chán ghét nổi.Rất nhanh Cố Đình Viễn đã bưng ly nước trở về, ngồi xuốngbên giường.Trần Bảo Âm đưa tay ra nhận hắn cũng không đưa luôn.Nàng trừng tròn mắt, hơi cao giọng một chút: "Chàng làm gìđó?""Ta đút nàng." Hắn nói, biểu tình của hắn cũng không quákhủng bố, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập dịu dàng và yêuchiều, hết lần này tới lần khác làm Trần Bảo Âm không được tựnhiên, thầm nghĩ chỉ muốn trốn càng xa càng tốt.Nàng không muốn rụt rè nữa, như vậy sẽ làm nàng trông rấtnhát gan, vì thế nàng lấy can đảm lớn tiếng nói: "Để ta tự uống."Cố Đình Viễn lẳng lặng nhìn nàng, giọng điệu như thường:"Nàng đói bụng cả ngày rồi thì còn sức không?"Trần Bảo Âm lớn tiếng nói: "Ta không chỉ có thể uống nước, tacòn có thể ăn cơm!"Đáy mắt nam nhân xẹt qua chút ý cười, đưa chén trà chonàng: "Uống từ từ thôi."Trần Bảo Âm nhận lấy."Chàng làm gì vậy?" Nàng đang định uống lại thấy hắn ngồixuống, lập tức đề phòng trừng mắt nhìn.Cố Đình Viễn khuôn mặt dịu dàng, nói: "Ta lo nàng cầm chénkhông vững, nếu đổ lên người sẽ không tốt. Ta ngồi cạnh trôngchừng để nàng yên tâm uống."Trần Bảo Âm nhìn dáng vẻ đoan chính của hắn, nàng chậm rãiđỏ mặt.Người này rõ là không có ý tốt.Hắn cũng không phải là người đứng đắn gì, Trần Bảo Âm thầmnói.Rất muốn bảo hắn tránh ra nàng một chút nhưng lại nói khôngnên lời. Nàng xoay người, nghiêng về phía hắn, cụp mắt chậm rãiuống cạn chén nước."Ta còn muốn uống nữa." Nàng nghiêng người, trả lại chénnước cho hắn, nói.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Bảo Âm ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng thì trong lòngkhông khỏi khẩn trương, đầu cúi thấp xuống rồi rất nhanh bịnàng ngẩng lên, đổi thành hành động xoắn ngón tay."Cạch." Gậy hỷ đặt ở một bên bị cầm lên.Khác với tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô nương, nam nhândần dần đến gần giường, giọng nói trầm thấp của nam nhân vanglên: "Đoán xem ta là ai nào?""..." Trần Bảo Âm.Một lòng tràn đầy khẩn trương trong nháy mắt vỡ tan.Nàng có chút tức giận, rất muốn tự kéo khăn voan xuống, nhìnkỹ xem người không đứng đắn này rốt cuộc là ai!Tay mới vừa cử động, đã nghe hắn ngăn cản nói: "Đừng nhúcnhích, để ta."Gậy hỷ vươn ra, nhẹ nhàng vén khăn voan, nhất thời nàng bịánh sáng chiếu vào đáy mắt. Trần Bảo Âm chớp chớp mắt vài cáimới thấy rõ người trước mặt.Nến đỏ, hỷ phục, tóc màu mực.Nàng mím môi, nhịn không được nhẹ giọng gọi tên: "Cố ĐìnhViễn."Tên của hắn, Cố Đình Viễn.Không phải ai khác, là người nàng muốn gả về, hắn tên là CốĐình Viễn."Ừ." Cố Đình Viễn đáp, Đặt gậy hỷ và khăn voan xuống rồingồi xuống bên cạnh nàng.Hắn rất chú ý chừng mực, còn ngồi ở cách nàng một sải tay,điều này khiến nàng khẩn trương hơn một chút, toàn thân TrầnBảo Âm đang căng thẳng cũng không tiện nhúc nhích sang bêncạnh.Cố Đình Viễn sau khi ngồi xuống thì thò tay xuống phía dướichăn lấy ra một nắm đồ ăn, đưa sang hỏi nàng: "Nàng muốn ănkhông?"Phía dưới chăn tất cả đều là táo tàu, đậu phộng, nhãn lồng,hạt sen.Sớm sinh quý tử.Trần Bảo Âm hiểu được ý này.Trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó vươn tay, cầm lấy một quảtáo tàu gặm. Đói bụng cả ngày giờ mới có đồ ăn, nàng còn xoimói cái gì chứ?Cố Đình Viễn nhìn nàng ăn táo tàu, rồi lại thò tay xuống dướichăn lấy ra một nắm mới đặt trong lòng bàn tay, để nàng lấy từtrong tay hắn ăn."Ta muốn uống nước." Ăn hai quả táo tài xong, Trần Bảo Âmnói.Cố Đình Viễn lên tiếng đáp lời, lập tức đứng dậy đi rót nước.Trần Bảo Âm nhìn hắn. Dưới ánh nến đỏ, bóng lưng của hắnso với trong ấn tượng của nàng có chút xa lạ. Mà khi hắn cầm ấmtrà lên, động tác rót nước cực kỳ quy củ nhã nhặn, thoạt nhìncũng là một cảnh đẹp.Tuy rằng trước đây Trần Bảo Âm không muốn thành thân,nhưng giờ phút này nhìn Cố Đình Viễn, nàng nghĩ thầm, nhìn mãivẫn không tìm ra điểm xấu của hắn. Hắn, ngay cả sợi tóc nhìnkhông thôi cũng không khiến người ta chán ghét nổi.Rất nhanh Cố Đình Viễn đã bưng ly nước trở về, ngồi xuốngbên giường.Trần Bảo Âm đưa tay ra nhận hắn cũng không đưa luôn.Nàng trừng tròn mắt, hơi cao giọng một chút: "Chàng làm gìđó?""Ta đút nàng." Hắn nói, biểu tình của hắn cũng không quákhủng bố, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập dịu dàng và yêuchiều, hết lần này tới lần khác làm Trần Bảo Âm không được tựnhiên, thầm nghĩ chỉ muốn trốn càng xa càng tốt.Nàng không muốn rụt rè nữa, như vậy sẽ làm nàng trông rấtnhát gan, vì thế nàng lấy can đảm lớn tiếng nói: "Để ta tự uống."Cố Đình Viễn lẳng lặng nhìn nàng, giọng điệu như thường:"Nàng đói bụng cả ngày rồi thì còn sức không?"Trần Bảo Âm lớn tiếng nói: "Ta không chỉ có thể uống nước, tacòn có thể ăn cơm!"Đáy mắt nam nhân xẹt qua chút ý cười, đưa chén trà chonàng: "Uống từ từ thôi."Trần Bảo Âm nhận lấy."Chàng làm gì vậy?" Nàng đang định uống lại thấy hắn ngồixuống, lập tức đề phòng trừng mắt nhìn.Cố Đình Viễn khuôn mặt dịu dàng, nói: "Ta lo nàng cầm chénkhông vững, nếu đổ lên người sẽ không tốt. Ta ngồi cạnh trôngchừng để nàng yên tâm uống."Trần Bảo Âm nhìn dáng vẻ đoan chính của hắn, nàng chậm rãiđỏ mặt.Người này rõ là không có ý tốt.Hắn cũng không phải là người đứng đắn gì, Trần Bảo Âm thầmnói.Rất muốn bảo hắn tránh ra nàng một chút nhưng lại nói khôngnên lời. Nàng xoay người, nghiêng về phía hắn, cụp mắt chậm rãiuống cạn chén nước."Ta còn muốn uống nữa." Nàng nghiêng người, trả lại chénnước cho hắn, nói.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Bảo Âm ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng thì trong lòngkhông khỏi khẩn trương, đầu cúi thấp xuống rồi rất nhanh bịnàng ngẩng lên, đổi thành hành động xoắn ngón tay."Cạch." Gậy hỷ đặt ở một bên bị cầm lên.Khác với tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô nương, nam nhândần dần đến gần giường, giọng nói trầm thấp của nam nhân vanglên: "Đoán xem ta là ai nào?""..." Trần Bảo Âm.Một lòng tràn đầy khẩn trương trong nháy mắt vỡ tan.Nàng có chút tức giận, rất muốn tự kéo khăn voan xuống, nhìnkỹ xem người không đứng đắn này rốt cuộc là ai!Tay mới vừa cử động, đã nghe hắn ngăn cản nói: "Đừng nhúcnhích, để ta."Gậy hỷ vươn ra, nhẹ nhàng vén khăn voan, nhất thời nàng bịánh sáng chiếu vào đáy mắt. Trần Bảo Âm chớp chớp mắt vài cáimới thấy rõ người trước mặt.Nến đỏ, hỷ phục, tóc màu mực.Nàng mím môi, nhịn không được nhẹ giọng gọi tên: "Cố ĐìnhViễn."Tên của hắn, Cố Đình Viễn.Không phải ai khác, là người nàng muốn gả về, hắn tên là CốĐình Viễn."Ừ." Cố Đình Viễn đáp, Đặt gậy hỷ và khăn voan xuống rồingồi xuống bên cạnh nàng.Hắn rất chú ý chừng mực, còn ngồi ở cách nàng một sải tay,điều này khiến nàng khẩn trương hơn một chút, toàn thân TrầnBảo Âm đang căng thẳng cũng không tiện nhúc nhích sang bêncạnh.Cố Đình Viễn sau khi ngồi xuống thì thò tay xuống phía dướichăn lấy ra một nắm đồ ăn, đưa sang hỏi nàng: "Nàng muốn ănkhông?"Phía dưới chăn tất cả đều là táo tàu, đậu phộng, nhãn lồng,hạt sen.Sớm sinh quý tử.Trần Bảo Âm hiểu được ý này.Trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó vươn tay, cầm lấy một quảtáo tàu gặm. Đói bụng cả ngày giờ mới có đồ ăn, nàng còn xoimói cái gì chứ?Cố Đình Viễn nhìn nàng ăn táo tàu, rồi lại thò tay xuống dướichăn lấy ra một nắm mới đặt trong lòng bàn tay, để nàng lấy từtrong tay hắn ăn."Ta muốn uống nước." Ăn hai quả táo tài xong, Trần Bảo Âmnói.Cố Đình Viễn lên tiếng đáp lời, lập tức đứng dậy đi rót nước.Trần Bảo Âm nhìn hắn. Dưới ánh nến đỏ, bóng lưng của hắnso với trong ấn tượng của nàng có chút xa lạ. Mà khi hắn cầm ấmtrà lên, động tác rót nước cực kỳ quy củ nhã nhặn, thoạt nhìncũng là một cảnh đẹp.Tuy rằng trước đây Trần Bảo Âm không muốn thành thân,nhưng giờ phút này nhìn Cố Đình Viễn, nàng nghĩ thầm, nhìn mãivẫn không tìm ra điểm xấu của hắn. Hắn, ngay cả sợi tóc nhìnkhông thôi cũng không khiến người ta chán ghét nổi.Rất nhanh Cố Đình Viễn đã bưng ly nước trở về, ngồi xuốngbên giường.Trần Bảo Âm đưa tay ra nhận hắn cũng không đưa luôn.Nàng trừng tròn mắt, hơi cao giọng một chút: "Chàng làm gìđó?""Ta đút nàng." Hắn nói, biểu tình của hắn cũng không quákhủng bố, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập dịu dàng và yêuchiều, hết lần này tới lần khác làm Trần Bảo Âm không được tựnhiên, thầm nghĩ chỉ muốn trốn càng xa càng tốt.Nàng không muốn rụt rè nữa, như vậy sẽ làm nàng trông rấtnhát gan, vì thế nàng lấy can đảm lớn tiếng nói: "Để ta tự uống."Cố Đình Viễn lẳng lặng nhìn nàng, giọng điệu như thường:"Nàng đói bụng cả ngày rồi thì còn sức không?"Trần Bảo Âm lớn tiếng nói: "Ta không chỉ có thể uống nước, tacòn có thể ăn cơm!"Đáy mắt nam nhân xẹt qua chút ý cười, đưa chén trà chonàng: "Uống từ từ thôi."Trần Bảo Âm nhận lấy."Chàng làm gì vậy?" Nàng đang định uống lại thấy hắn ngồixuống, lập tức đề phòng trừng mắt nhìn.Cố Đình Viễn khuôn mặt dịu dàng, nói: "Ta lo nàng cầm chénkhông vững, nếu đổ lên người sẽ không tốt. Ta ngồi cạnh trôngchừng để nàng yên tâm uống."Trần Bảo Âm nhìn dáng vẻ đoan chính của hắn, nàng chậm rãiđỏ mặt.Người này rõ là không có ý tốt.Hắn cũng không phải là người đứng đắn gì, Trần Bảo Âm thầmnói.Rất muốn bảo hắn tránh ra nàng một chút nhưng lại nói khôngnên lời. Nàng xoay người, nghiêng về phía hắn, cụp mắt chậm rãiuống cạn chén nước."Ta còn muốn uống nữa." Nàng nghiêng người, trả lại chénnước cho hắn, nói.