Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 353: Thổ Lộ (1)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Kỳ thi xuân sắp tới, kinh thành sẽ vô cùng náo nhiệt. Bảo Âmở trong khách điếm cả ngày thì còn được, nếu mà ra cửa đi dạo,khó tránh khỏi chuyện đụng tới người quen lúc trước. Tố vô cũoán, gặp mặt thì xấu hổ. Có những chuyện không vui, sợ khiếnnàng lúng túng.Đỗ Kim Hoa nghe vậy, vẻ mặt giật mình. Thì ra là thế, bà lạikhông nghĩ tới chuyện này.Bảo Nha Nhi không phải đứa nhẫn nhịn được, nếu nàng đi đếnkinh thành, nhất định sẽ muốn đi dạo đây đó. Cho dù mình đitheo, nhưng một bà già như bà, nếu gặp phải những quan to quýnhân kia, sao có thể bảo vệ được Bảo Nha Nhi?Không nói ai khác, ngay cả nhũ mẫu của người ta bà cũngkhông đấu lại.Nhìn lại con rể, lại vừa lòng thêm một phần. Hắn nghĩ tớichuyện mà bà không nghĩ tới được, trong lòng bà rất vui mừng!"Được rồi." Bà xụ mặt: "Chờ tới lúc ngươi đi xem yết bảng, lạinói chuyện này."Cố Đình Viễn lập tức vái lạy: "Đa tạ nhạc mẫu thông cảm."Đa tạ gì mà đa tạ? Bà lo cho khuê nữ của mình, còn cần hắncảm ơn sao? Bà răn dạy hắn vài lần, rồi nói: "Ngươi tự cẩn thậtchút, hiểu không?""Hiểu ạ." Cố Đình Viễn trả lời.Kiếp trước, hắn đã thua trong tay đồng nghiệp, đột nhiên cóđược cơ duyên này. Nếu lại ngã xuống lần nữa, lần này chưa chắchắn lại nhận được cơ duyên này lần nữa. Lần này, hắn không chophép xảy ra sai lầm gì nữa.Ăn một bữa cơm, hai người đi về.Trần Bảo Âm như chạy trốn, vội vã rời đi.Đỗ Kim Hoa kéo nàng vào trong phòng, hỏi nàng hai ngày nàyăn gì, làm gì, mấy giờ rời giường vân vân. Sau đó lại bắt đầu dạybảo nàng, bảo nàng sửa lại tính tình, bỏ cái tôi xuống.Bà nói, Cố Đình Viễn không giống với nam nhân khác. Như chanàng Trần Hữu Phúc, là một kẻ vô dụng, không cần trông coi làmgì. Nhưng Cố Đình Viễn là một bảo tàng, nàng phải canh giữ.Giữ hắn, giống như đang giữ những ngày tháng tươi đẹp củamình. Lúc này, nàng không đi theo cũng không sao. Nhưng vềsau, không thể không để bụng.Đã đi cách ra khoảng ba tiểu viện, nhưng Trần Bảo Âm cúiđầu, cau mày, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Cứnhư lòng ngực bị đè nén lại, vô cùng khó chịu.Cố Đình Viễn phát hiện, chờ tới lúc ra khỏi thôn, trước sau đềukhông có người, lặng lẽ nắm tay nàng, hỏi nàng: "Sao lại khôngvui rồi?"Trần Bảo Âm dùng sức vẫy hai lần, không giãy ra được, bĩumôi nói: "Còn không phải là vì chàng!"Cố Đình Viễn khiêm tốn hỏi: "Xin mời Trần tiên sinh chỉ giáo."Người này! Trần Bảo Âm trừng mắt liếc hắn một cái, cảm thấyhắn không có chút tính nóng giận nào. Đá hòn đá nhỏ trênđường, nói: "Không có gì."Những lời mà Đỗ Kim Hoa nói với nàng, đương nhiên khôngthể nói với hắn.Cái gì mà phải giữ hắn, xem hắn như bảo bối, nói cho hắn rồi,cái đuôi của hắn còn không vểnh lên trời luôn?Huống hồ, Trần Bảo Âm cũng không làm ra tư thái kia được.Tính khí gì đó, đúng là nàng có. Nàng chính là người tâm cao khíngạo, không muốn nhìn chằm chằm vào nam nhân của mình, tứcgiận vì hắn thưởng cho tiểu thiếp, bực mình vì hắn đi đêm khôngvề, lại còn tan nát cõi lòng vì hắn nạp thiếp.Một số người, như dưỡng mẫu của nàng, sau khi tan nát cõilòng thì không hàn gắn lại được nữa, mà là phong bế nội tâm,không bao giờ trông chờ gì nữa. Một số người khác, thì như cáctẩu tử của nàng, luôn cãi nhau với thiếp thất, rồi lại cãi nhau vớitrượng phu, biến mình thành bộ dáng mặt xám mày tro, còntưởng rằng bôi son phấn lên thì che dấu rất tốt."Nàng không nói, vậy ta đây đoán thử nhé?" Cố Đình Viễn nói.Ai muốn hắn đoán? Trần Bảo Âm cũng không muốn nói chuyệnnày. Nhưng nàng lại cảm thấy, hắn không thể đoán trúng, vì thếnói: "Được, chàng đoán đi."Cố Đình Viễn liền nghi ngờ nói: "Có phải nhạc mẫu bảo nàngđối xử tốt với ta?"Trần Bảo Âm lé mắt nhìn hắn, mím môi không nói.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Kỳ thi xuân sắp tới, kinh thành sẽ vô cùng náo nhiệt. Bảo Âmở trong khách điếm cả ngày thì còn được, nếu mà ra cửa đi dạo,khó tránh khỏi chuyện đụng tới người quen lúc trước. Tố vô cũoán, gặp mặt thì xấu hổ. Có những chuyện không vui, sợ khiếnnàng lúng túng.Đỗ Kim Hoa nghe vậy, vẻ mặt giật mình. Thì ra là thế, bà lạikhông nghĩ tới chuyện này.Bảo Nha Nhi không phải đứa nhẫn nhịn được, nếu nàng đi đếnkinh thành, nhất định sẽ muốn đi dạo đây đó. Cho dù mình đitheo, nhưng một bà già như bà, nếu gặp phải những quan to quýnhân kia, sao có thể bảo vệ được Bảo Nha Nhi?Không nói ai khác, ngay cả nhũ mẫu của người ta bà cũngkhông đấu lại.Nhìn lại con rể, lại vừa lòng thêm một phần. Hắn nghĩ tớichuyện mà bà không nghĩ tới được, trong lòng bà rất vui mừng!"Được rồi." Bà xụ mặt: "Chờ tới lúc ngươi đi xem yết bảng, lạinói chuyện này."Cố Đình Viễn lập tức vái lạy: "Đa tạ nhạc mẫu thông cảm."Đa tạ gì mà đa tạ? Bà lo cho khuê nữ của mình, còn cần hắncảm ơn sao? Bà răn dạy hắn vài lần, rồi nói: "Ngươi tự cẩn thậtchút, hiểu không?""Hiểu ạ." Cố Đình Viễn trả lời.Kiếp trước, hắn đã thua trong tay đồng nghiệp, đột nhiên cóđược cơ duyên này. Nếu lại ngã xuống lần nữa, lần này chưa chắchắn lại nhận được cơ duyên này lần nữa. Lần này, hắn không chophép xảy ra sai lầm gì nữa.Ăn một bữa cơm, hai người đi về.Trần Bảo Âm như chạy trốn, vội vã rời đi.Đỗ Kim Hoa kéo nàng vào trong phòng, hỏi nàng hai ngày nàyăn gì, làm gì, mấy giờ rời giường vân vân. Sau đó lại bắt đầu dạybảo nàng, bảo nàng sửa lại tính tình, bỏ cái tôi xuống.Bà nói, Cố Đình Viễn không giống với nam nhân khác. Như chanàng Trần Hữu Phúc, là một kẻ vô dụng, không cần trông coi làmgì. Nhưng Cố Đình Viễn là một bảo tàng, nàng phải canh giữ.Giữ hắn, giống như đang giữ những ngày tháng tươi đẹp củamình. Lúc này, nàng không đi theo cũng không sao. Nhưng vềsau, không thể không để bụng.Đã đi cách ra khoảng ba tiểu viện, nhưng Trần Bảo Âm cúiđầu, cau mày, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Cứnhư lòng ngực bị đè nén lại, vô cùng khó chịu.Cố Đình Viễn phát hiện, chờ tới lúc ra khỏi thôn, trước sau đềukhông có người, lặng lẽ nắm tay nàng, hỏi nàng: "Sao lại khôngvui rồi?"Trần Bảo Âm dùng sức vẫy hai lần, không giãy ra được, bĩumôi nói: "Còn không phải là vì chàng!"Cố Đình Viễn khiêm tốn hỏi: "Xin mời Trần tiên sinh chỉ giáo."Người này! Trần Bảo Âm trừng mắt liếc hắn một cái, cảm thấyhắn không có chút tính nóng giận nào. Đá hòn đá nhỏ trênđường, nói: "Không có gì."Những lời mà Đỗ Kim Hoa nói với nàng, đương nhiên khôngthể nói với hắn.Cái gì mà phải giữ hắn, xem hắn như bảo bối, nói cho hắn rồi,cái đuôi của hắn còn không vểnh lên trời luôn?Huống hồ, Trần Bảo Âm cũng không làm ra tư thái kia được.Tính khí gì đó, đúng là nàng có. Nàng chính là người tâm cao khíngạo, không muốn nhìn chằm chằm vào nam nhân của mình, tứcgiận vì hắn thưởng cho tiểu thiếp, bực mình vì hắn đi đêm khôngvề, lại còn tan nát cõi lòng vì hắn nạp thiếp.Một số người, như dưỡng mẫu của nàng, sau khi tan nát cõilòng thì không hàn gắn lại được nữa, mà là phong bế nội tâm,không bao giờ trông chờ gì nữa. Một số người khác, thì như cáctẩu tử của nàng, luôn cãi nhau với thiếp thất, rồi lại cãi nhau vớitrượng phu, biến mình thành bộ dáng mặt xám mày tro, còntưởng rằng bôi son phấn lên thì che dấu rất tốt."Nàng không nói, vậy ta đây đoán thử nhé?" Cố Đình Viễn nói.Ai muốn hắn đoán? Trần Bảo Âm cũng không muốn nói chuyệnnày. Nhưng nàng lại cảm thấy, hắn không thể đoán trúng, vì thếnói: "Được, chàng đoán đi."Cố Đình Viễn liền nghi ngờ nói: "Có phải nhạc mẫu bảo nàngđối xử tốt với ta?"Trần Bảo Âm lé mắt nhìn hắn, mím môi không nói.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Kỳ thi xuân sắp tới, kinh thành sẽ vô cùng náo nhiệt. Bảo Âmở trong khách điếm cả ngày thì còn được, nếu mà ra cửa đi dạo,khó tránh khỏi chuyện đụng tới người quen lúc trước. Tố vô cũoán, gặp mặt thì xấu hổ. Có những chuyện không vui, sợ khiếnnàng lúng túng.Đỗ Kim Hoa nghe vậy, vẻ mặt giật mình. Thì ra là thế, bà lạikhông nghĩ tới chuyện này.Bảo Nha Nhi không phải đứa nhẫn nhịn được, nếu nàng đi đếnkinh thành, nhất định sẽ muốn đi dạo đây đó. Cho dù mình đitheo, nhưng một bà già như bà, nếu gặp phải những quan to quýnhân kia, sao có thể bảo vệ được Bảo Nha Nhi?Không nói ai khác, ngay cả nhũ mẫu của người ta bà cũngkhông đấu lại.Nhìn lại con rể, lại vừa lòng thêm một phần. Hắn nghĩ tớichuyện mà bà không nghĩ tới được, trong lòng bà rất vui mừng!"Được rồi." Bà xụ mặt: "Chờ tới lúc ngươi đi xem yết bảng, lạinói chuyện này."Cố Đình Viễn lập tức vái lạy: "Đa tạ nhạc mẫu thông cảm."Đa tạ gì mà đa tạ? Bà lo cho khuê nữ của mình, còn cần hắncảm ơn sao? Bà răn dạy hắn vài lần, rồi nói: "Ngươi tự cẩn thậtchút, hiểu không?""Hiểu ạ." Cố Đình Viễn trả lời.Kiếp trước, hắn đã thua trong tay đồng nghiệp, đột nhiên cóđược cơ duyên này. Nếu lại ngã xuống lần nữa, lần này chưa chắchắn lại nhận được cơ duyên này lần nữa. Lần này, hắn không chophép xảy ra sai lầm gì nữa.Ăn một bữa cơm, hai người đi về.Trần Bảo Âm như chạy trốn, vội vã rời đi.Đỗ Kim Hoa kéo nàng vào trong phòng, hỏi nàng hai ngày nàyăn gì, làm gì, mấy giờ rời giường vân vân. Sau đó lại bắt đầu dạybảo nàng, bảo nàng sửa lại tính tình, bỏ cái tôi xuống.Bà nói, Cố Đình Viễn không giống với nam nhân khác. Như chanàng Trần Hữu Phúc, là một kẻ vô dụng, không cần trông coi làmgì. Nhưng Cố Đình Viễn là một bảo tàng, nàng phải canh giữ.Giữ hắn, giống như đang giữ những ngày tháng tươi đẹp củamình. Lúc này, nàng không đi theo cũng không sao. Nhưng vềsau, không thể không để bụng.Đã đi cách ra khoảng ba tiểu viện, nhưng Trần Bảo Âm cúiđầu, cau mày, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Cứnhư lòng ngực bị đè nén lại, vô cùng khó chịu.Cố Đình Viễn phát hiện, chờ tới lúc ra khỏi thôn, trước sau đềukhông có người, lặng lẽ nắm tay nàng, hỏi nàng: "Sao lại khôngvui rồi?"Trần Bảo Âm dùng sức vẫy hai lần, không giãy ra được, bĩumôi nói: "Còn không phải là vì chàng!"Cố Đình Viễn khiêm tốn hỏi: "Xin mời Trần tiên sinh chỉ giáo."Người này! Trần Bảo Âm trừng mắt liếc hắn một cái, cảm thấyhắn không có chút tính nóng giận nào. Đá hòn đá nhỏ trênđường, nói: "Không có gì."Những lời mà Đỗ Kim Hoa nói với nàng, đương nhiên khôngthể nói với hắn.Cái gì mà phải giữ hắn, xem hắn như bảo bối, nói cho hắn rồi,cái đuôi của hắn còn không vểnh lên trời luôn?Huống hồ, Trần Bảo Âm cũng không làm ra tư thái kia được.Tính khí gì đó, đúng là nàng có. Nàng chính là người tâm cao khíngạo, không muốn nhìn chằm chằm vào nam nhân của mình, tứcgiận vì hắn thưởng cho tiểu thiếp, bực mình vì hắn đi đêm khôngvề, lại còn tan nát cõi lòng vì hắn nạp thiếp.Một số người, như dưỡng mẫu của nàng, sau khi tan nát cõilòng thì không hàn gắn lại được nữa, mà là phong bế nội tâm,không bao giờ trông chờ gì nữa. Một số người khác, thì như cáctẩu tử của nàng, luôn cãi nhau với thiếp thất, rồi lại cãi nhau vớitrượng phu, biến mình thành bộ dáng mặt xám mày tro, còntưởng rằng bôi son phấn lên thì che dấu rất tốt."Nàng không nói, vậy ta đây đoán thử nhé?" Cố Đình Viễn nói.Ai muốn hắn đoán? Trần Bảo Âm cũng không muốn nói chuyệnnày. Nhưng nàng lại cảm thấy, hắn không thể đoán trúng, vì thếnói: "Được, chàng đoán đi."Cố Đình Viễn liền nghi ngờ nói: "Có phải nhạc mẫu bảo nàngđối xử tốt với ta?"Trần Bảo Âm lé mắt nhìn hắn, mím môi không nói.

Chương 353: Thổ Lộ (1)