Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 354: Thổ Lộ (2)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hừ, nương không chỉ bảo nàng phải đối xử tốt với hắn, cònbắt nàng theo dõi hắn, đừng để người khác đoạt đi."Ta có đoán đúng không?" Cố Đình Viễn thấy nàng không nóigì, liền hỏi."Không đúng." Trần Bảo Âm quay đầu đi nói. Đừng nói khôngđoán trúng, cho dù đoán trúng, nàng cũng sẽ không thừa nhận.Cố Đình Viễn nắm tay nàng, nói: "Ta không cần nàng đối tốtvới ta. Chỉ cần nàng đối xử thật lòng, ta đã thấy mỹ mãn rồi."Lạnh thì đợi hắn, mắng hắn, giận dỗi hắn, cãi nhau với hắn,đều là thật tình thật lòng. Hắn thích Bảo Âm như vậy, hắn khôngcần một hiền thê đối xử tốt với hắn, săn sóc khắp nơi, nhưng dùkhông vui cũng phải giả vờ vui, giả làm một thê tử hoàn mỹkhông tỳ vết.Sở dĩ nghĩ như vậy, là bởi vì hắn phát hiện thái độ của nhạcmẫu đối với hắn, có chút bất đồng với kiếp trước. Kiếp trước, lúchắn cưới Bảo Âm, vẫn chưa thi được công danh. Nhạc mẫu nhìnhắn, có chút không vừa mắt. Nhưng một đời này, nhạc mẫu lạikhách khí với hắn hơn rất nhiều.Kiếp trước, sau khi hắn làm quan thì bắt đầu kiêu ngạo, BảoÂm cũng khách khí với hắn rất nhiều. Nhưng hắn nhìn ra được,nàng không muốn khách khí, là do có người nói gì đó với nàng,khiến nàng nghĩ đến thân phận nông nữ của mình, không nên đốixử với hắn theo kiểu gọi là đến đuổi thì đi. Có khi nàng tức giậnđến nỗi rưng rưng nước mắt, còn phải nhịn không cãi nhau vớihắn."Nếu ta chọc giận nàng, nàng cứ mắng ta, đánh ta cũngđược." Cố Đình Viễn nói: "Nếu nàng lo cho ta, cứ việc nhìn chằmchằm ta, nhìn ta. Ta thích được nàng nhìn chằm chằm."Giống như kiếp trước, nàng thường thường theo dõi hắn, hắncũng không tức giận. Ngược lại, hắn nghĩ rằng đây là thú vuikhuê phòng.Nói nhiều như vậy, Trần Bảo Âm vốn dĩ không để trong lòng,cho đến khi một câu cuối cùng rơi vào trong tai, nàng không khỏinói: "Được nha!"Tránh tay hắn, nhéo lỗ tai hắn, mày liễu dựng thẳng: "Nhìnchằm chằm chàng? Nhìn chàng? Có phải còn cần giữ chàng lạihay không?"Hứ!"Ta nói cho chàng biết, chàng muốn làm thế nào thì làm, nếucòn liếc chàng một cái thì ta thua!" Dùng sức vặn lỗ tai hắn nửavòng, đau đến nỗi sắc mặt hắn thay đổi, mới thả lỏng tay.Hừ một tiếng, đi nhanh về phía trước.Hắn là ai chứ!Ai muốn giữ hắn? Ai không yên tâm về hắn? Còn nói gìmà"Thích được nàng nhìn chằm chằm" , hừ! Hắn cho rằng nhưvậy là có thể che giấu sự ngạo mạn của hắn hay sao? Chắc là hắnkhông nghĩ rằng, nàng nên vạn phần si tình, gả cho hắn rồi thì cảđời này đều là người của hắn, từ nay về sau trong lòng trong mắtđều chỉ có hắn đó chứ?Nằm mơ!Cố Đình Viễn không biết chọc nàng chỗ nào, mới khiến nàngnổi giận đùng đùng như thế, làn váy tung bay kịch liệt, như mâybay cuồn cuộn. Sợ run một cái, vội đuổi theo."Ta đoán sai rồi sao?" Cố Đình Viễn đi theo sau nàng, nhắmmắt theo đuôi: "Vậy phạt ta nấu ăn cho nàng được không? Buổitối nàng muốn ăn cái gì?"Trần Bảo Âm bước đi, không thèm để ý."Còn muốn ăn cá chua ngọt không?" Cố Đình Viễn hỏi.Trần Bảo Âm không trả lời."Tào phớ?""Cánh gà kho?""Mì thịt dê?"Thấy Trần Bảo Âm vẫn không đáp lời, hắn lại nói: "Vậy ta dẫnnàng đi Xuân Phong Lâu ăn, có được không?"Kỳ thật, lúc Cố Đình Viễn nói đến cánh gà kho, Trần Bảo Âmđã bị câu ra con sâu thèm ăn rồi."Đi Xuân Phong Lâu làm gì? Không tốn bạc sao?" Nàng quayđầu lại, trừng mắt liếc hắn một cái.Cố Đình Viễn thấy cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện, nhẹnhàng thở ra: "Bạc tiêu rồi vẫn còn kiếm lại được, nàng vui vẻ làtốt rồi.""Sợ ta không vui đến vậy sao?" Trần Bảo Âm xem xét hắn.Cố Đình Viễn gật gật đầu: "Ta rất sợ nàng không vui, sợ nhấtlà nàng không vui vì ta."Trần Bảo Âm có chút mềm lòng. Nam nhân này, biết cách nóilời ngon tiếng ngọt lắm."Chàng..." Trần Bảo Âm có chút ngượng ngùng, khó có thể mởmiệng: "Chàng thích ta, đơn giản là vì nhìn ta xinh đẹp thôi haysao?"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hừ, nương không chỉ bảo nàng phải đối xử tốt với hắn, cònbắt nàng theo dõi hắn, đừng để người khác đoạt đi."Ta có đoán đúng không?" Cố Đình Viễn thấy nàng không nóigì, liền hỏi."Không đúng." Trần Bảo Âm quay đầu đi nói. Đừng nói khôngđoán trúng, cho dù đoán trúng, nàng cũng sẽ không thừa nhận.Cố Đình Viễn nắm tay nàng, nói: "Ta không cần nàng đối tốtvới ta. Chỉ cần nàng đối xử thật lòng, ta đã thấy mỹ mãn rồi."Lạnh thì đợi hắn, mắng hắn, giận dỗi hắn, cãi nhau với hắn,đều là thật tình thật lòng. Hắn thích Bảo Âm như vậy, hắn khôngcần một hiền thê đối xử tốt với hắn, săn sóc khắp nơi, nhưng dùkhông vui cũng phải giả vờ vui, giả làm một thê tử hoàn mỹkhông tỳ vết.Sở dĩ nghĩ như vậy, là bởi vì hắn phát hiện thái độ của nhạcmẫu đối với hắn, có chút bất đồng với kiếp trước. Kiếp trước, lúchắn cưới Bảo Âm, vẫn chưa thi được công danh. Nhạc mẫu nhìnhắn, có chút không vừa mắt. Nhưng một đời này, nhạc mẫu lạikhách khí với hắn hơn rất nhiều.Kiếp trước, sau khi hắn làm quan thì bắt đầu kiêu ngạo, BảoÂm cũng khách khí với hắn rất nhiều. Nhưng hắn nhìn ra được,nàng không muốn khách khí, là do có người nói gì đó với nàng,khiến nàng nghĩ đến thân phận nông nữ của mình, không nên đốixử với hắn theo kiểu gọi là đến đuổi thì đi. Có khi nàng tức giậnđến nỗi rưng rưng nước mắt, còn phải nhịn không cãi nhau vớihắn."Nếu ta chọc giận nàng, nàng cứ mắng ta, đánh ta cũngđược." Cố Đình Viễn nói: "Nếu nàng lo cho ta, cứ việc nhìn chằmchằm ta, nhìn ta. Ta thích được nàng nhìn chằm chằm."Giống như kiếp trước, nàng thường thường theo dõi hắn, hắncũng không tức giận. Ngược lại, hắn nghĩ rằng đây là thú vuikhuê phòng.Nói nhiều như vậy, Trần Bảo Âm vốn dĩ không để trong lòng,cho đến khi một câu cuối cùng rơi vào trong tai, nàng không khỏinói: "Được nha!"Tránh tay hắn, nhéo lỗ tai hắn, mày liễu dựng thẳng: "Nhìnchằm chằm chàng? Nhìn chàng? Có phải còn cần giữ chàng lạihay không?"Hứ!"Ta nói cho chàng biết, chàng muốn làm thế nào thì làm, nếucòn liếc chàng một cái thì ta thua!" Dùng sức vặn lỗ tai hắn nửavòng, đau đến nỗi sắc mặt hắn thay đổi, mới thả lỏng tay.Hừ một tiếng, đi nhanh về phía trước.Hắn là ai chứ!Ai muốn giữ hắn? Ai không yên tâm về hắn? Còn nói gìmà"Thích được nàng nhìn chằm chằm" , hừ! Hắn cho rằng nhưvậy là có thể che giấu sự ngạo mạn của hắn hay sao? Chắc là hắnkhông nghĩ rằng, nàng nên vạn phần si tình, gả cho hắn rồi thì cảđời này đều là người của hắn, từ nay về sau trong lòng trong mắtđều chỉ có hắn đó chứ?Nằm mơ!Cố Đình Viễn không biết chọc nàng chỗ nào, mới khiến nàngnổi giận đùng đùng như thế, làn váy tung bay kịch liệt, như mâybay cuồn cuộn. Sợ run một cái, vội đuổi theo."Ta đoán sai rồi sao?" Cố Đình Viễn đi theo sau nàng, nhắmmắt theo đuôi: "Vậy phạt ta nấu ăn cho nàng được không? Buổitối nàng muốn ăn cái gì?"Trần Bảo Âm bước đi, không thèm để ý."Còn muốn ăn cá chua ngọt không?" Cố Đình Viễn hỏi.Trần Bảo Âm không trả lời."Tào phớ?""Cánh gà kho?""Mì thịt dê?"Thấy Trần Bảo Âm vẫn không đáp lời, hắn lại nói: "Vậy ta dẫnnàng đi Xuân Phong Lâu ăn, có được không?"Kỳ thật, lúc Cố Đình Viễn nói đến cánh gà kho, Trần Bảo Âmđã bị câu ra con sâu thèm ăn rồi."Đi Xuân Phong Lâu làm gì? Không tốn bạc sao?" Nàng quayđầu lại, trừng mắt liếc hắn một cái.Cố Đình Viễn thấy cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện, nhẹnhàng thở ra: "Bạc tiêu rồi vẫn còn kiếm lại được, nàng vui vẻ làtốt rồi.""Sợ ta không vui đến vậy sao?" Trần Bảo Âm xem xét hắn.Cố Đình Viễn gật gật đầu: "Ta rất sợ nàng không vui, sợ nhấtlà nàng không vui vì ta."Trần Bảo Âm có chút mềm lòng. Nam nhân này, biết cách nóilời ngon tiếng ngọt lắm."Chàng..." Trần Bảo Âm có chút ngượng ngùng, khó có thể mởmiệng: "Chàng thích ta, đơn giản là vì nhìn ta xinh đẹp thôi haysao?"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hừ, nương không chỉ bảo nàng phải đối xử tốt với hắn, cònbắt nàng theo dõi hắn, đừng để người khác đoạt đi."Ta có đoán đúng không?" Cố Đình Viễn thấy nàng không nóigì, liền hỏi."Không đúng." Trần Bảo Âm quay đầu đi nói. Đừng nói khôngđoán trúng, cho dù đoán trúng, nàng cũng sẽ không thừa nhận.Cố Đình Viễn nắm tay nàng, nói: "Ta không cần nàng đối tốtvới ta. Chỉ cần nàng đối xử thật lòng, ta đã thấy mỹ mãn rồi."Lạnh thì đợi hắn, mắng hắn, giận dỗi hắn, cãi nhau với hắn,đều là thật tình thật lòng. Hắn thích Bảo Âm như vậy, hắn khôngcần một hiền thê đối xử tốt với hắn, săn sóc khắp nơi, nhưng dùkhông vui cũng phải giả vờ vui, giả làm một thê tử hoàn mỹkhông tỳ vết.Sở dĩ nghĩ như vậy, là bởi vì hắn phát hiện thái độ của nhạcmẫu đối với hắn, có chút bất đồng với kiếp trước. Kiếp trước, lúchắn cưới Bảo Âm, vẫn chưa thi được công danh. Nhạc mẫu nhìnhắn, có chút không vừa mắt. Nhưng một đời này, nhạc mẫu lạikhách khí với hắn hơn rất nhiều.Kiếp trước, sau khi hắn làm quan thì bắt đầu kiêu ngạo, BảoÂm cũng khách khí với hắn rất nhiều. Nhưng hắn nhìn ra được,nàng không muốn khách khí, là do có người nói gì đó với nàng,khiến nàng nghĩ đến thân phận nông nữ của mình, không nên đốixử với hắn theo kiểu gọi là đến đuổi thì đi. Có khi nàng tức giậnđến nỗi rưng rưng nước mắt, còn phải nhịn không cãi nhau vớihắn."Nếu ta chọc giận nàng, nàng cứ mắng ta, đánh ta cũngđược." Cố Đình Viễn nói: "Nếu nàng lo cho ta, cứ việc nhìn chằmchằm ta, nhìn ta. Ta thích được nàng nhìn chằm chằm."Giống như kiếp trước, nàng thường thường theo dõi hắn, hắncũng không tức giận. Ngược lại, hắn nghĩ rằng đây là thú vuikhuê phòng.Nói nhiều như vậy, Trần Bảo Âm vốn dĩ không để trong lòng,cho đến khi một câu cuối cùng rơi vào trong tai, nàng không khỏinói: "Được nha!"Tránh tay hắn, nhéo lỗ tai hắn, mày liễu dựng thẳng: "Nhìnchằm chằm chàng? Nhìn chàng? Có phải còn cần giữ chàng lạihay không?"Hứ!"Ta nói cho chàng biết, chàng muốn làm thế nào thì làm, nếucòn liếc chàng một cái thì ta thua!" Dùng sức vặn lỗ tai hắn nửavòng, đau đến nỗi sắc mặt hắn thay đổi, mới thả lỏng tay.Hừ một tiếng, đi nhanh về phía trước.Hắn là ai chứ!Ai muốn giữ hắn? Ai không yên tâm về hắn? Còn nói gìmà"Thích được nàng nhìn chằm chằm" , hừ! Hắn cho rằng nhưvậy là có thể che giấu sự ngạo mạn của hắn hay sao? Chắc là hắnkhông nghĩ rằng, nàng nên vạn phần si tình, gả cho hắn rồi thì cảđời này đều là người của hắn, từ nay về sau trong lòng trong mắtđều chỉ có hắn đó chứ?Nằm mơ!Cố Đình Viễn không biết chọc nàng chỗ nào, mới khiến nàngnổi giận đùng đùng như thế, làn váy tung bay kịch liệt, như mâybay cuồn cuộn. Sợ run một cái, vội đuổi theo."Ta đoán sai rồi sao?" Cố Đình Viễn đi theo sau nàng, nhắmmắt theo đuôi: "Vậy phạt ta nấu ăn cho nàng được không? Buổitối nàng muốn ăn cái gì?"Trần Bảo Âm bước đi, không thèm để ý."Còn muốn ăn cá chua ngọt không?" Cố Đình Viễn hỏi.Trần Bảo Âm không trả lời."Tào phớ?""Cánh gà kho?""Mì thịt dê?"Thấy Trần Bảo Âm vẫn không đáp lời, hắn lại nói: "Vậy ta dẫnnàng đi Xuân Phong Lâu ăn, có được không?"Kỳ thật, lúc Cố Đình Viễn nói đến cánh gà kho, Trần Bảo Âmđã bị câu ra con sâu thèm ăn rồi."Đi Xuân Phong Lâu làm gì? Không tốn bạc sao?" Nàng quayđầu lại, trừng mắt liếc hắn một cái.Cố Đình Viễn thấy cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện, nhẹnhàng thở ra: "Bạc tiêu rồi vẫn còn kiếm lại được, nàng vui vẻ làtốt rồi.""Sợ ta không vui đến vậy sao?" Trần Bảo Âm xem xét hắn.Cố Đình Viễn gật gật đầu: "Ta rất sợ nàng không vui, sợ nhấtlà nàng không vui vì ta."Trần Bảo Âm có chút mềm lòng. Nam nhân này, biết cách nóilời ngon tiếng ngọt lắm."Chàng..." Trần Bảo Âm có chút ngượng ngùng, khó có thể mởmiệng: "Chàng thích ta, đơn giản là vì nhìn ta xinh đẹp thôi haysao?"