Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 358: Định Cư (3)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Lỡ không đậu thì sao?" Trần Bảo Âm đang đưa lưng về phíahắn, nên không thấy được vẻ lạnh lùng thoáng qua của hắn: "Vậythì chẳng phải uổng công thuê nhà sao?"Nàng cảm thấy hắn quá liều lĩnh, nên nói thẳng: "Bỏ ra baonhiêu bạc? Thuê bao lâu?"Lời này nghe thì giống như đang trù ẻo hắn, lại cũng giốngnhư đang xem thường hắn. Nhưng Cố Đình Viễn lại không hềthấy buồn bực, hắn thích nàng có gì nói đó như vậy: "Nương tửchỉ để ý đến tiền bạc, không để ý tới ta.""Xuỳ!" Trần Bảo Âm quay lại xì một tiếng: "Khai báo thành thậtđi!"Cố Đình Viễn nhướng mày rồi nói: "Nàng đánh ta một trận thìta sẽ nói.""..." Trần Bảo Âm.Bị bệnh hả trời? Hay ngứa thịt? Khi không muốn bị người tađánh?Nhưng nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sáng rực của hắn, nàngluôn cảm thấy hắn có ý đồ xấu xa nên chỉ lườm một cái, nói:"Muốn nói thì nói!"Rồi đi ra ngoài tìm Cố Thư Dung.Cố Đình Viễn che giấu nụ cười, đóng cửa phòng, thay y phụcrồi cạo râu. Đã để cho Bảo Âm nhìn thấy bộ dáng đáng thươngcủa hắn rồi, bây giờ nên trở về bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái thôi.Cơm trưa đã nấu xong, Cố Thư Dung hỏi: "Bảo Âm nói đệ thuênhà ở kinh thành, đệ đang tính làm gì?"Tỷ tỷ đã hỏi, tất nhiên Cố Đình Viễn không thể nói bậy, đànhtrả lời: "Đệ có tính toán riêng."Đây là câu trả lời kiểu gì vậy? Trần Bảo Âm trừng hắn.Nhưng Cố Thư Dung lại nói: "Vậy thì được."Tỷ đệ bọn họ sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay,nàng ấy biết trong lòng đệ đệ có tính toán riêng, nhưng khôngphải cái gì cũng sẽ nói cho nàng ấy biết. Cũng chẳng sao cả, dùsao lớn tới từng này rồi, hắn chưa bao giờ làm bậy.Trần Bảo Âm há hốc, chỉ vậy thôi?Cố Đình Viễn ngồi bên cạnh để ý nàng, gắp một đũa rau trộnđể vào chén của nàng, cười nói: "Muốn biết sao? Vậy đánh ta đi."Giọng hắn rất nhỏ, nên Cố Thư Dung ngồi đối diện cũng khônghề nghe thấy.Trần Bảo Âm vừa thẹn vừa giận, lại không phục, vành tai đỏbừng trừng hắn: "Chàng chờ đấy!"Đến ban đêm, tắt đèn rồi hai người lại "đánh" một trận.Cuối cùng Cố Đình Viễn cũng nói: "Ta đã có ý định sống ở kinhthành từ lâu rồi. Trước đó dọn tới thôn Trần gia là vì muốn nhà ởven hồ được hưởng trước ánh trăng ."Nếu hắn đã thi đậu thì phải có cách ở lại kinh. Nếu lỡ khôngđậu thì cũng phải ở kinh thành phát triển, chờ thêm ba năm nữa.Lần thuê nhà này cũng không tốn bao nhiêu tiền, cũng chỉ làthuê một toà nhà nhỏ có hai sân mà thôi, không khác mấy vớicăn nhà hiện tại họ đang ở, chỉ thuê một năm.Kiếp trước, ban đầu bọn họ cũng thuê nhà ở cho tới khi hoàngthượng thưởng cho một tòa nhà. Nhưng cái nhà thuê khi đó,hàng xóm bên trái thì không thân thiết, hàng xóm bên phải nhiềuchuyện còn hay lợi dụng chiếm lời, Trần Bảo Âm rất không thích,nên lần này không thuê nó nữa mà đổi chỗ khác.Trần Bảo Âm nghe hắn nói dọn tới thôn Trần gia là vì nàng,trong lòng vô cùng ngọt nào."Ừm." Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy mặt hắn rồinhắm mắt lại, gối lên tay hắn thiếp đi.Một tháng sau mới có kết quả, Cố Đình Viễn sau khi trở về thìđi loanh quanh trao đổi tâm đắc, chia sẻ kinh nghiệm với các bạnhọc, sẵn tiện mời một vị tiên sinh tới thôn Trần gia dạy học.Vị tiên sinh này hơn bốn mươi tuổi, thi nhiều lần nhưng đềurớt, thành ra không còn ý chí nữa. Nghe nói thôn Trần gia bao ănbao ở, còn có lương tháng, cảnh vật cũng đẹp nên đồng ý.Tổng cộng có mười hai học sinh, không tính Lan Lan, Kim Laivà Ngân Lai.Học thức của vị tiên sinh này đủ để dạy bọn nó, nhưng TrầnBảo Âm càng muốn đem ba đứa nhỏ theo bên người để dạy dỗhơn. Đợi lớn chút nữa thì tìm cơ hội đưa tới học viện trong kinhthành. Nếu Cố Đình Viễn một bước lên mây thì có khi Quốc TửGiám cũng vào được.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Lỡ không đậu thì sao?" Trần Bảo Âm đang đưa lưng về phíahắn, nên không thấy được vẻ lạnh lùng thoáng qua của hắn: "Vậythì chẳng phải uổng công thuê nhà sao?"Nàng cảm thấy hắn quá liều lĩnh, nên nói thẳng: "Bỏ ra baonhiêu bạc? Thuê bao lâu?"Lời này nghe thì giống như đang trù ẻo hắn, lại cũng giốngnhư đang xem thường hắn. Nhưng Cố Đình Viễn lại không hềthấy buồn bực, hắn thích nàng có gì nói đó như vậy: "Nương tửchỉ để ý đến tiền bạc, không để ý tới ta.""Xuỳ!" Trần Bảo Âm quay lại xì một tiếng: "Khai báo thành thậtđi!"Cố Đình Viễn nhướng mày rồi nói: "Nàng đánh ta một trận thìta sẽ nói.""..." Trần Bảo Âm.Bị bệnh hả trời? Hay ngứa thịt? Khi không muốn bị người tađánh?Nhưng nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sáng rực của hắn, nàngluôn cảm thấy hắn có ý đồ xấu xa nên chỉ lườm một cái, nói:"Muốn nói thì nói!"Rồi đi ra ngoài tìm Cố Thư Dung.Cố Đình Viễn che giấu nụ cười, đóng cửa phòng, thay y phụcrồi cạo râu. Đã để cho Bảo Âm nhìn thấy bộ dáng đáng thươngcủa hắn rồi, bây giờ nên trở về bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái thôi.Cơm trưa đã nấu xong, Cố Thư Dung hỏi: "Bảo Âm nói đệ thuênhà ở kinh thành, đệ đang tính làm gì?"Tỷ tỷ đã hỏi, tất nhiên Cố Đình Viễn không thể nói bậy, đànhtrả lời: "Đệ có tính toán riêng."Đây là câu trả lời kiểu gì vậy? Trần Bảo Âm trừng hắn.Nhưng Cố Thư Dung lại nói: "Vậy thì được."Tỷ đệ bọn họ sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay,nàng ấy biết trong lòng đệ đệ có tính toán riêng, nhưng khôngphải cái gì cũng sẽ nói cho nàng ấy biết. Cũng chẳng sao cả, dùsao lớn tới từng này rồi, hắn chưa bao giờ làm bậy.Trần Bảo Âm há hốc, chỉ vậy thôi?Cố Đình Viễn ngồi bên cạnh để ý nàng, gắp một đũa rau trộnđể vào chén của nàng, cười nói: "Muốn biết sao? Vậy đánh ta đi."Giọng hắn rất nhỏ, nên Cố Thư Dung ngồi đối diện cũng khônghề nghe thấy.Trần Bảo Âm vừa thẹn vừa giận, lại không phục, vành tai đỏbừng trừng hắn: "Chàng chờ đấy!"Đến ban đêm, tắt đèn rồi hai người lại "đánh" một trận.Cuối cùng Cố Đình Viễn cũng nói: "Ta đã có ý định sống ở kinhthành từ lâu rồi. Trước đó dọn tới thôn Trần gia là vì muốn nhà ởven hồ được hưởng trước ánh trăng ."Nếu hắn đã thi đậu thì phải có cách ở lại kinh. Nếu lỡ khôngđậu thì cũng phải ở kinh thành phát triển, chờ thêm ba năm nữa.Lần thuê nhà này cũng không tốn bao nhiêu tiền, cũng chỉ làthuê một toà nhà nhỏ có hai sân mà thôi, không khác mấy vớicăn nhà hiện tại họ đang ở, chỉ thuê một năm.Kiếp trước, ban đầu bọn họ cũng thuê nhà ở cho tới khi hoàngthượng thưởng cho một tòa nhà. Nhưng cái nhà thuê khi đó,hàng xóm bên trái thì không thân thiết, hàng xóm bên phải nhiềuchuyện còn hay lợi dụng chiếm lời, Trần Bảo Âm rất không thích,nên lần này không thuê nó nữa mà đổi chỗ khác.Trần Bảo Âm nghe hắn nói dọn tới thôn Trần gia là vì nàng,trong lòng vô cùng ngọt nào."Ừm." Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy mặt hắn rồinhắm mắt lại, gối lên tay hắn thiếp đi.Một tháng sau mới có kết quả, Cố Đình Viễn sau khi trở về thìđi loanh quanh trao đổi tâm đắc, chia sẻ kinh nghiệm với các bạnhọc, sẵn tiện mời một vị tiên sinh tới thôn Trần gia dạy học.Vị tiên sinh này hơn bốn mươi tuổi, thi nhiều lần nhưng đềurớt, thành ra không còn ý chí nữa. Nghe nói thôn Trần gia bao ănbao ở, còn có lương tháng, cảnh vật cũng đẹp nên đồng ý.Tổng cộng có mười hai học sinh, không tính Lan Lan, Kim Laivà Ngân Lai.Học thức của vị tiên sinh này đủ để dạy bọn nó, nhưng TrầnBảo Âm càng muốn đem ba đứa nhỏ theo bên người để dạy dỗhơn. Đợi lớn chút nữa thì tìm cơ hội đưa tới học viện trong kinhthành. Nếu Cố Đình Viễn một bước lên mây thì có khi Quốc TửGiám cũng vào được.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Lỡ không đậu thì sao?" Trần Bảo Âm đang đưa lưng về phíahắn, nên không thấy được vẻ lạnh lùng thoáng qua của hắn: "Vậythì chẳng phải uổng công thuê nhà sao?"Nàng cảm thấy hắn quá liều lĩnh, nên nói thẳng: "Bỏ ra baonhiêu bạc? Thuê bao lâu?"Lời này nghe thì giống như đang trù ẻo hắn, lại cũng giốngnhư đang xem thường hắn. Nhưng Cố Đình Viễn lại không hềthấy buồn bực, hắn thích nàng có gì nói đó như vậy: "Nương tửchỉ để ý đến tiền bạc, không để ý tới ta.""Xuỳ!" Trần Bảo Âm quay lại xì một tiếng: "Khai báo thành thậtđi!"Cố Đình Viễn nhướng mày rồi nói: "Nàng đánh ta một trận thìta sẽ nói.""..." Trần Bảo Âm.Bị bệnh hả trời? Hay ngứa thịt? Khi không muốn bị người tađánh?Nhưng nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sáng rực của hắn, nàngluôn cảm thấy hắn có ý đồ xấu xa nên chỉ lườm một cái, nói:"Muốn nói thì nói!"Rồi đi ra ngoài tìm Cố Thư Dung.Cố Đình Viễn che giấu nụ cười, đóng cửa phòng, thay y phụcrồi cạo râu. Đã để cho Bảo Âm nhìn thấy bộ dáng đáng thươngcủa hắn rồi, bây giờ nên trở về bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái thôi.Cơm trưa đã nấu xong, Cố Thư Dung hỏi: "Bảo Âm nói đệ thuênhà ở kinh thành, đệ đang tính làm gì?"Tỷ tỷ đã hỏi, tất nhiên Cố Đình Viễn không thể nói bậy, đànhtrả lời: "Đệ có tính toán riêng."Đây là câu trả lời kiểu gì vậy? Trần Bảo Âm trừng hắn.Nhưng Cố Thư Dung lại nói: "Vậy thì được."Tỷ đệ bọn họ sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay,nàng ấy biết trong lòng đệ đệ có tính toán riêng, nhưng khôngphải cái gì cũng sẽ nói cho nàng ấy biết. Cũng chẳng sao cả, dùsao lớn tới từng này rồi, hắn chưa bao giờ làm bậy.Trần Bảo Âm há hốc, chỉ vậy thôi?Cố Đình Viễn ngồi bên cạnh để ý nàng, gắp một đũa rau trộnđể vào chén của nàng, cười nói: "Muốn biết sao? Vậy đánh ta đi."Giọng hắn rất nhỏ, nên Cố Thư Dung ngồi đối diện cũng khônghề nghe thấy.Trần Bảo Âm vừa thẹn vừa giận, lại không phục, vành tai đỏbừng trừng hắn: "Chàng chờ đấy!"Đến ban đêm, tắt đèn rồi hai người lại "đánh" một trận.Cuối cùng Cố Đình Viễn cũng nói: "Ta đã có ý định sống ở kinhthành từ lâu rồi. Trước đó dọn tới thôn Trần gia là vì muốn nhà ởven hồ được hưởng trước ánh trăng ."Nếu hắn đã thi đậu thì phải có cách ở lại kinh. Nếu lỡ khôngđậu thì cũng phải ở kinh thành phát triển, chờ thêm ba năm nữa.Lần thuê nhà này cũng không tốn bao nhiêu tiền, cũng chỉ làthuê một toà nhà nhỏ có hai sân mà thôi, không khác mấy vớicăn nhà hiện tại họ đang ở, chỉ thuê một năm.Kiếp trước, ban đầu bọn họ cũng thuê nhà ở cho tới khi hoàngthượng thưởng cho một tòa nhà. Nhưng cái nhà thuê khi đó,hàng xóm bên trái thì không thân thiết, hàng xóm bên phải nhiềuchuyện còn hay lợi dụng chiếm lời, Trần Bảo Âm rất không thích,nên lần này không thuê nó nữa mà đổi chỗ khác.Trần Bảo Âm nghe hắn nói dọn tới thôn Trần gia là vì nàng,trong lòng vô cùng ngọt nào."Ừm." Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy mặt hắn rồinhắm mắt lại, gối lên tay hắn thiếp đi.Một tháng sau mới có kết quả, Cố Đình Viễn sau khi trở về thìđi loanh quanh trao đổi tâm đắc, chia sẻ kinh nghiệm với các bạnhọc, sẵn tiện mời một vị tiên sinh tới thôn Trần gia dạy học.Vị tiên sinh này hơn bốn mươi tuổi, thi nhiều lần nhưng đềurớt, thành ra không còn ý chí nữa. Nghe nói thôn Trần gia bao ănbao ở, còn có lương tháng, cảnh vật cũng đẹp nên đồng ý.Tổng cộng có mười hai học sinh, không tính Lan Lan, Kim Laivà Ngân Lai.Học thức của vị tiên sinh này đủ để dạy bọn nó, nhưng TrầnBảo Âm càng muốn đem ba đứa nhỏ theo bên người để dạy dỗhơn. Đợi lớn chút nữa thì tìm cơ hội đưa tới học viện trong kinhthành. Nếu Cố Đình Viễn một bước lên mây thì có khi Quốc TửGiám cũng vào được.