Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 359: Quyết Định (1)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhưng đó là chuyện rất xa, tạm thời không cần nghĩ tới. Trướcmắt, Trần Bảo Âm đang thuyết phục Đỗ Kim Hoa: "Cố Đình Viễngiao bài tập cho bọn nó, con sẽ xem bọn nó học, không làm trễnãi chuyện của Cố Đình Viễn đâu."Đỗ Kim Hoa không đồng ý: "Lang tiên sinh dạy rất tốt, vậy làđủ rồi."Con gái vừa gả đi đã dẫn theo ba đứa cháu trai cháu gái,không sợ con rể khó chịu sao? Sao mà sống nổi? Thực sự làkhông hiểu chuyện!"Nương à, sao mà giống được." Trần Bảo Âm kéo tay bà vàophòng, nói nhỏ: "Cố Đình Viễn nói với con rồi, cho dù lần này đậuhay không đều sẽ ở lại kinh thành. Kinh thành làm sao giống nhưthôn Trần gia của chúng ta?"Kinh thành có thể để bọn nhỏ mở mang kiến thức đó!Nếu Cố Đình Viễn đậu rồi, vậy thì càng không giống, bọn trẻhọc ở trong thôn nghèo khác biệt rất lớn so với bọn trẻ có cô phụlàm quan, được học ở kinh thành đó!"Sao ta lại không biết?" Đỗ Kim Hoa trừng nàng một cái: "Làcon không biết thì có! Con và Cố Đình Viễn vừa mới thành thân,chẳng lẽ không muốn có con sao? Chờ con mang thai rồi, lấy đâura sức lo cho cháu trai cháu gái? Con nghĩ quá đơn giản rồi!"Con gái vì muốn tốt cho gia đình, bà biết chứ. Nhưng cuộcsống đâu có đơn giản như nó nghĩ như vậy!Trần Bảo Âm há miệng, định nói vốn dĩ nàng không nghĩ tớichuyện sinh con. Trước đây muốn làm bà cô già, có đám cháu traicháu gái dưỡng lão. Mặc dù bây giờ gả cho Cố Đình Viễn, cũngchưa nghĩ tới chuyện sinh con.Những lời này không thể nói với Đỗ Kim Hoa."Dù sao thì ta cũng không đồng ý!" Đỗ Kim Hoa buông taynàng ra rồi đứng dậy đi mất.Trần Bảo Âm vội vàng đuổi theo nói: "Nương, nghe con nói!"Có cái gì mà nói? Đỗ Kim Hoa cảm thấy rằng những gì nữ nhinói quả thật là làm bừa. Bà tiếp tục bước đi: "Đừng nói nữa,nương không đồng ý."Căn bản không cần phải vậy.Trong thôn mời tiên sinh dạy học rất tốt, Kim Lai, Ngân Laichẳng qua cũng chỉ là hai hài tử chẳng lẽ dạy không được sao?Huống chi Lan Lan chỉ là một nữ nhi, sau này cũng không thikhoa cử."Nương."Ngay khi Trần Bảo Âm nắm lấy cánh tay bà, Đỗ Kim Hoa độtnhiên dừng lại, xoay người lại mắng mỏ nghiêm khắc: "Đừng coithường Cố Đình Viễn! Chuyện này nó không thể đồng ý, là con épbuộc nó phải không? Trần Bảo Nha, để nương nói cho con biết,nếu không muốn sống cho tốt, nương không tha cho con đâu!"Như thế này là thế nào? Trần Bảo Âm oan uổng nói: "Sao conlại ép buộc chàng ấy? Là chàng ấy tình nguyện mà!"Ngay từ đầu, chính Cố Đình Viễn đã nói nhận ba hải tử Trầngia làm đệ tử. Nàng chỉ chọn chất nhi chất nữ của mình thôi, épbuộc hắn cái gì chứ? Chẳng lẽ hắn nói hắn nhận đồ đệ chỉ là nóisuông sao?Không thể nào! Nếu đã thua nhận làm đệ tử phải luôn cho đitheo bên cạnh. Hắn làm quan ở kinh thành thì đem đệ tử cùngtheo đến kinh thành. Hắn làm quan ở địa phương thì đem theođến địa phương,"Con còn cãi à!" Đỗ Kim Hoa kéo nàng ra phía sau, nghiêmkhắc nói: "Nuôi hài tử cho người khác, lại nuôi một lúc ba đứa, CốĐình Viễn ngu ngốc như vậy sao? Nó chỉ là tốt bụng chứ khôngphải đồ ngốc! Con ép nó phải chăm sóc chất nhi nhà mình, chodù hiện tại nó đồng ý, nhưng trong lòng khẳng định rất bất mãn,sau này con nhất định sẽ chịu thiệt!"Trần Bảo Âm vặn ngón tay, cảm thấy không thoải mái. Gì vậychứ? Khi Cố Đình Viễn lúc trước nói chuyện không lẽ chỉ là nóiđùa, không coi là thật sao? Nàng lại rất coi trọng chuyện, là nàngkhông hiểu chuyện sao?"Như vậy không tốt sao?" Nàng không phục: "Chàng ấy khôngcó thúc bá huynh đệ, có thể nuôi dạy Ngân Lai, Kim Lai, sau nàylàm quan cũng tốt, không làm quan cũng được, dù sao cũng sẽgiúp đỡ chàng ấy rất nhiều không phải sao?"Cố Đình Viễn đã là cử nhân, trừ khi cả đời không may mắn,không bao giờ có thể vượt lên. Nếu không, sớm muộn gì hắncũng sẽ mở rộng được gia nghiệp. Ai sẽ phụ giúp hắn? Ai quản lýnhững chuyện việc lặt vặt? Tất nhiên, họ hàng thân thích là đángtin cậy nhất!

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhưng đó là chuyện rất xa, tạm thời không cần nghĩ tới. Trướcmắt, Trần Bảo Âm đang thuyết phục Đỗ Kim Hoa: "Cố Đình Viễngiao bài tập cho bọn nó, con sẽ xem bọn nó học, không làm trễnãi chuyện của Cố Đình Viễn đâu."Đỗ Kim Hoa không đồng ý: "Lang tiên sinh dạy rất tốt, vậy làđủ rồi."Con gái vừa gả đi đã dẫn theo ba đứa cháu trai cháu gái,không sợ con rể khó chịu sao? Sao mà sống nổi? Thực sự làkhông hiểu chuyện!"Nương à, sao mà giống được." Trần Bảo Âm kéo tay bà vàophòng, nói nhỏ: "Cố Đình Viễn nói với con rồi, cho dù lần này đậuhay không đều sẽ ở lại kinh thành. Kinh thành làm sao giống nhưthôn Trần gia của chúng ta?"Kinh thành có thể để bọn nhỏ mở mang kiến thức đó!Nếu Cố Đình Viễn đậu rồi, vậy thì càng không giống, bọn trẻhọc ở trong thôn nghèo khác biệt rất lớn so với bọn trẻ có cô phụlàm quan, được học ở kinh thành đó!"Sao ta lại không biết?" Đỗ Kim Hoa trừng nàng một cái: "Làcon không biết thì có! Con và Cố Đình Viễn vừa mới thành thân,chẳng lẽ không muốn có con sao? Chờ con mang thai rồi, lấy đâura sức lo cho cháu trai cháu gái? Con nghĩ quá đơn giản rồi!"Con gái vì muốn tốt cho gia đình, bà biết chứ. Nhưng cuộcsống đâu có đơn giản như nó nghĩ như vậy!Trần Bảo Âm há miệng, định nói vốn dĩ nàng không nghĩ tớichuyện sinh con. Trước đây muốn làm bà cô già, có đám cháu traicháu gái dưỡng lão. Mặc dù bây giờ gả cho Cố Đình Viễn, cũngchưa nghĩ tới chuyện sinh con.Những lời này không thể nói với Đỗ Kim Hoa."Dù sao thì ta cũng không đồng ý!" Đỗ Kim Hoa buông taynàng ra rồi đứng dậy đi mất.Trần Bảo Âm vội vàng đuổi theo nói: "Nương, nghe con nói!"Có cái gì mà nói? Đỗ Kim Hoa cảm thấy rằng những gì nữ nhinói quả thật là làm bừa. Bà tiếp tục bước đi: "Đừng nói nữa,nương không đồng ý."Căn bản không cần phải vậy.Trong thôn mời tiên sinh dạy học rất tốt, Kim Lai, Ngân Laichẳng qua cũng chỉ là hai hài tử chẳng lẽ dạy không được sao?Huống chi Lan Lan chỉ là một nữ nhi, sau này cũng không thikhoa cử."Nương."Ngay khi Trần Bảo Âm nắm lấy cánh tay bà, Đỗ Kim Hoa độtnhiên dừng lại, xoay người lại mắng mỏ nghiêm khắc: "Đừng coithường Cố Đình Viễn! Chuyện này nó không thể đồng ý, là con épbuộc nó phải không? Trần Bảo Nha, để nương nói cho con biết,nếu không muốn sống cho tốt, nương không tha cho con đâu!"Như thế này là thế nào? Trần Bảo Âm oan uổng nói: "Sao conlại ép buộc chàng ấy? Là chàng ấy tình nguyện mà!"Ngay từ đầu, chính Cố Đình Viễn đã nói nhận ba hải tử Trầngia làm đệ tử. Nàng chỉ chọn chất nhi chất nữ của mình thôi, épbuộc hắn cái gì chứ? Chẳng lẽ hắn nói hắn nhận đồ đệ chỉ là nóisuông sao?Không thể nào! Nếu đã thua nhận làm đệ tử phải luôn cho đitheo bên cạnh. Hắn làm quan ở kinh thành thì đem đệ tử cùngtheo đến kinh thành. Hắn làm quan ở địa phương thì đem theođến địa phương,"Con còn cãi à!" Đỗ Kim Hoa kéo nàng ra phía sau, nghiêmkhắc nói: "Nuôi hài tử cho người khác, lại nuôi một lúc ba đứa, CốĐình Viễn ngu ngốc như vậy sao? Nó chỉ là tốt bụng chứ khôngphải đồ ngốc! Con ép nó phải chăm sóc chất nhi nhà mình, chodù hiện tại nó đồng ý, nhưng trong lòng khẳng định rất bất mãn,sau này con nhất định sẽ chịu thiệt!"Trần Bảo Âm vặn ngón tay, cảm thấy không thoải mái. Gì vậychứ? Khi Cố Đình Viễn lúc trước nói chuyện không lẽ chỉ là nóiđùa, không coi là thật sao? Nàng lại rất coi trọng chuyện, là nàngkhông hiểu chuyện sao?"Như vậy không tốt sao?" Nàng không phục: "Chàng ấy khôngcó thúc bá huynh đệ, có thể nuôi dạy Ngân Lai, Kim Lai, sau nàylàm quan cũng tốt, không làm quan cũng được, dù sao cũng sẽgiúp đỡ chàng ấy rất nhiều không phải sao?"Cố Đình Viễn đã là cử nhân, trừ khi cả đời không may mắn,không bao giờ có thể vượt lên. Nếu không, sớm muộn gì hắncũng sẽ mở rộng được gia nghiệp. Ai sẽ phụ giúp hắn? Ai quản lýnhững chuyện việc lặt vặt? Tất nhiên, họ hàng thân thích là đángtin cậy nhất!

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhưng đó là chuyện rất xa, tạm thời không cần nghĩ tới. Trướcmắt, Trần Bảo Âm đang thuyết phục Đỗ Kim Hoa: "Cố Đình Viễngiao bài tập cho bọn nó, con sẽ xem bọn nó học, không làm trễnãi chuyện của Cố Đình Viễn đâu."Đỗ Kim Hoa không đồng ý: "Lang tiên sinh dạy rất tốt, vậy làđủ rồi."Con gái vừa gả đi đã dẫn theo ba đứa cháu trai cháu gái,không sợ con rể khó chịu sao? Sao mà sống nổi? Thực sự làkhông hiểu chuyện!"Nương à, sao mà giống được." Trần Bảo Âm kéo tay bà vàophòng, nói nhỏ: "Cố Đình Viễn nói với con rồi, cho dù lần này đậuhay không đều sẽ ở lại kinh thành. Kinh thành làm sao giống nhưthôn Trần gia của chúng ta?"Kinh thành có thể để bọn nhỏ mở mang kiến thức đó!Nếu Cố Đình Viễn đậu rồi, vậy thì càng không giống, bọn trẻhọc ở trong thôn nghèo khác biệt rất lớn so với bọn trẻ có cô phụlàm quan, được học ở kinh thành đó!"Sao ta lại không biết?" Đỗ Kim Hoa trừng nàng một cái: "Làcon không biết thì có! Con và Cố Đình Viễn vừa mới thành thân,chẳng lẽ không muốn có con sao? Chờ con mang thai rồi, lấy đâura sức lo cho cháu trai cháu gái? Con nghĩ quá đơn giản rồi!"Con gái vì muốn tốt cho gia đình, bà biết chứ. Nhưng cuộcsống đâu có đơn giản như nó nghĩ như vậy!Trần Bảo Âm há miệng, định nói vốn dĩ nàng không nghĩ tớichuyện sinh con. Trước đây muốn làm bà cô già, có đám cháu traicháu gái dưỡng lão. Mặc dù bây giờ gả cho Cố Đình Viễn, cũngchưa nghĩ tới chuyện sinh con.Những lời này không thể nói với Đỗ Kim Hoa."Dù sao thì ta cũng không đồng ý!" Đỗ Kim Hoa buông taynàng ra rồi đứng dậy đi mất.Trần Bảo Âm vội vàng đuổi theo nói: "Nương, nghe con nói!"Có cái gì mà nói? Đỗ Kim Hoa cảm thấy rằng những gì nữ nhinói quả thật là làm bừa. Bà tiếp tục bước đi: "Đừng nói nữa,nương không đồng ý."Căn bản không cần phải vậy.Trong thôn mời tiên sinh dạy học rất tốt, Kim Lai, Ngân Laichẳng qua cũng chỉ là hai hài tử chẳng lẽ dạy không được sao?Huống chi Lan Lan chỉ là một nữ nhi, sau này cũng không thikhoa cử."Nương."Ngay khi Trần Bảo Âm nắm lấy cánh tay bà, Đỗ Kim Hoa độtnhiên dừng lại, xoay người lại mắng mỏ nghiêm khắc: "Đừng coithường Cố Đình Viễn! Chuyện này nó không thể đồng ý, là con épbuộc nó phải không? Trần Bảo Nha, để nương nói cho con biết,nếu không muốn sống cho tốt, nương không tha cho con đâu!"Như thế này là thế nào? Trần Bảo Âm oan uổng nói: "Sao conlại ép buộc chàng ấy? Là chàng ấy tình nguyện mà!"Ngay từ đầu, chính Cố Đình Viễn đã nói nhận ba hải tử Trầngia làm đệ tử. Nàng chỉ chọn chất nhi chất nữ của mình thôi, épbuộc hắn cái gì chứ? Chẳng lẽ hắn nói hắn nhận đồ đệ chỉ là nóisuông sao?Không thể nào! Nếu đã thua nhận làm đệ tử phải luôn cho đitheo bên cạnh. Hắn làm quan ở kinh thành thì đem đệ tử cùngtheo đến kinh thành. Hắn làm quan ở địa phương thì đem theođến địa phương,"Con còn cãi à!" Đỗ Kim Hoa kéo nàng ra phía sau, nghiêmkhắc nói: "Nuôi hài tử cho người khác, lại nuôi một lúc ba đứa, CốĐình Viễn ngu ngốc như vậy sao? Nó chỉ là tốt bụng chứ khôngphải đồ ngốc! Con ép nó phải chăm sóc chất nhi nhà mình, chodù hiện tại nó đồng ý, nhưng trong lòng khẳng định rất bất mãn,sau này con nhất định sẽ chịu thiệt!"Trần Bảo Âm vặn ngón tay, cảm thấy không thoải mái. Gì vậychứ? Khi Cố Đình Viễn lúc trước nói chuyện không lẽ chỉ là nóiđùa, không coi là thật sao? Nàng lại rất coi trọng chuyện, là nàngkhông hiểu chuyện sao?"Như vậy không tốt sao?" Nàng không phục: "Chàng ấy khôngcó thúc bá huynh đệ, có thể nuôi dạy Ngân Lai, Kim Lai, sau nàylàm quan cũng tốt, không làm quan cũng được, dù sao cũng sẽgiúp đỡ chàng ấy rất nhiều không phải sao?"Cố Đình Viễn đã là cử nhân, trừ khi cả đời không may mắn,không bao giờ có thể vượt lên. Nếu không, sớm muộn gì hắncũng sẽ mở rộng được gia nghiệp. Ai sẽ phụ giúp hắn? Ai quản lýnhững chuyện việc lặt vặt? Tất nhiên, họ hàng thân thích là đángtin cậy nhất!

Chương 359: Quyết Định (1)