Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 362: Quyết Định (4)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Quả nhiên, Đỗ Kim Hoa giơ tay về phía trước, nhìn như thếmuốn tát một cái. Cố Đình Viễn lo thê tử bị ăn một bạt tai nên vộivàng rót trà đưa cho nhạc mẫu: "Nương, người uống nước đi. Đimột quãng đường rồi, nương có khát nước không?"Đỗ Kim Hoa nhận ly trà cúi đầu uống.Ở một bên, Cố Thư Dung cũng rót cho Lan Lam một ly nước.Uống nước xong, Đỗ Kim Hoa mới nói ra ý định của mình. Ánhmắt bà nhìn qua Cố Thư Dung, Cố Đình Viễn từng người một,cuối cùng là nhìn Trần Bảo Âm: "Nghe nói trong nhà sắp lên kinhthành, ta muốn gửi Lan Lan đến đây làm tiểu nha hoàn."Lúc nói bà nhìn Trần Bảo Âm nhưng lại trong mắt lại chú ý đếnbiểu cảm của tỷ đệ Cố Đình Viễn.Cố Thư Dung nghe thấy chuyện này, đầu tiên là kinh ngạc, sauđó là vui mừng khôn xiết, vội vàng nắm tay Lan Lan: "Ồ! Đạinương đang nói gì vậy? Nếu đại nương gửi Lan Lan tới học thêuvới cháu, trở thành đồ đệ của cháy, cháu sẽ rất vui. Cái gì mà tiểunha hoàn? Đừng hạ thấp Lan Lam của chúng ta!"Cố Thư Dung rất thích Lan Lan. Nàng cảm thấy thương yêu côbé xinh đẹp giỏi giang hơn các bạn cùng trang lứa. Biết nhàthông gia có ý định này, nàng ấy vô cùng mừng rỡ, cực kỳ vui vẻ:"Vậy cứ quyết định vậy đi!".Thật là tốt! Nàng ấy luôn cô đơn tĩnh mịch. Đệ đệ và Bảo Âmbên nhau hạnh phúc rồi, nàng ấy cũng không muốn ra khỏi nhànữa. Lan Lan đến đây, có thể coi như nàng ấy có một người đểgiải tỏa tâm trạng buồn chán.Vẻ vui mừng trên mặt nàng ấy khiến Đỗ Kim Hoa ngạc nhiênđến mức quên nhìn biểu hiện của Cố Đình Viễn."Nương, người nói lời này là quá khách khí rồi." Cố Đình Viễnsắc mặt ôn hòa: "Lan Lan là chất nữ của chúng con, chúng connên cảm kích nó có thể sẵn sàng đi cùng lên kinh thành mớiphải."Hắn lại nói: "Bảo Âm gả cho con lại phải lên kinh thành, rời xaquê hương. Có thể có người thân bên cạnh nàng sẽ rất vui vẻ.Nàng ấy vui, con cũng sẽ vui." Nói xong, hắn đứng dậy, dập đầutạ ơn Đỗ Kim Hoa.Đỗ Kim Hoa trong lòng thở dài, người con rể này luôn khiếnngười ta không biết nói gì."Lan Lan đã chín tuổi rồi. Nó có thể giặt đồ, nhóm lửa, quétnhà quét sân. Có việc gì các con cứ giao cho nó làm." Bà thẳngthắn nói "Ta đưa nó đến đây là để làm nha hoàn cho Bảo Nha."Lan Lan cúi đầu. Cô bé rất thông minh sớm đã hiểu rất rõhoàn cảnh của mình. Hơn nữa, đêm qua nương đã thành thật thổlộ lòng mình với cô bé còn dặn rất nhiều điều. Cô bé hiểu mìnhđã là tiểu nha hoàn của cô cô, cũng là đi theo bên cạnh cô cô họchỏi để mở rộng hiểu biết, sau này sẽ giúp cho việc cưới gả kếthôn.Lan Lan rất vui khi được làm tiểu nha hoàn cho cô cô. Cô côrất tốt, còn cho phụ mẫu vay tiền chữa bệnh, cô bé sẽ hầu hạthật tốt cho cô cô. .Đỗ Kim Hoa giải thích xong ý định của mình, bà cũng không ởlại nữa, cho dù Cố Thư Dung giữ lại mời ăn cơm, bà cũng khôngđồng ý. Bà nắm tay Lan Lan nói: "Hai ngày nữa ta đưa nó đếnđây."Hôm nay chỉ là tới cửa nói vài tiếng, hai ngày nữa mới đưa conbé tới.Còn phải chuẩn bị quần áo, giày dép, giường chiếu, v. v. .Bà đưa ra năm lạng bạc chi phí ăn uống sinh hoạt của LanLan."Nương!" Trần Bảo Âm dở khóc dở cười: "Con còn không thểcho Lan Lan một miếng cơm sao?" Nàng đẩy trả lại.Đỗ Kim Hoa sức lực không địch lại nàng, căn bản đẩy khôngđược: "Con cầm lấy! Không thể ăn không cơm của con! Đừng đểngười nói chúng ta là người thân nghèo hèn!"Trần Bảo Âm cười và nói: "Nương nói cháu tới là để làm tiểunha hoàn của con, vậy con không những không được cầm tiềncủa nương mà còn nên gửi tiền công hàng tháng cho con bé."Đỗ Kim Hoa bị doạ, trợn to hai mắt, giơ tay huých một cái:"Tiền công cái gì! Đó là chát nữ của con! Hầu hạ con không đúngsao?"

Quả nhiên, Đỗ Kim Hoa giơ tay về phía trước, nhìn như thế

muốn tát một cái. Cố Đình Viễn lo thê tử bị ăn một bạt tai nên vội

vàng rót trà đưa cho nhạc mẫu: "Nương, người uống nước đi. Đi

một quãng đường rồi, nương có khát nước không?"

Đỗ Kim Hoa nhận ly trà cúi đầu uống.

Ở một bên, Cố Thư Dung cũng rót cho Lan Lam một ly nước.

Uống nước xong, Đỗ Kim Hoa mới nói ra ý định của mình. Ánh

mắt bà nhìn qua Cố Thư Dung, Cố Đình Viễn từng người một,

cuối cùng là nhìn Trần Bảo Âm: "Nghe nói trong nhà sắp lên kinh

thành, ta muốn gửi Lan Lan đến đây làm tiểu nha hoàn."

Lúc nói bà nhìn Trần Bảo Âm nhưng lại trong mắt lại chú ý đến

biểu cảm của tỷ đệ Cố Đình Viễn.

Cố Thư Dung nghe thấy chuyện này, đầu tiên là kinh ngạc, sau

đó là vui mừng khôn xiết, vội vàng nắm tay Lan Lan: "Ồ! Đại

nương đang nói gì vậy? Nếu đại nương gửi Lan Lan tới học thêu

với cháu, trở thành đồ đệ của cháy, cháu sẽ rất vui. Cái gì mà tiểu

nha hoàn? Đừng hạ thấp Lan Lam của chúng ta!"

Cố Thư Dung rất thích Lan Lan. Nàng cảm thấy thương yêu cô

bé xinh đẹp giỏi giang hơn các bạn cùng trang lứa. Biết nhà

thông gia có ý định này, nàng ấy vô cùng mừng rỡ, cực kỳ vui vẻ:

"Vậy cứ quyết định vậy đi!".

Thật là tốt! Nàng ấy luôn cô đơn tĩnh mịch. Đệ đệ và Bảo Âm

bên nhau hạnh phúc rồi, nàng ấy cũng không muốn ra khỏi nhà

nữa. Lan Lan đến đây, có thể coi như nàng ấy có một người để

giải tỏa tâm trạng buồn chán.

Vẻ vui mừng trên mặt nàng ấy khiến Đỗ Kim Hoa ngạc nhiên

đến mức quên nhìn biểu hiện của Cố Đình Viễn.

"Nương, người nói lời này là quá khách khí rồi." Cố Đình Viễn

sắc mặt ôn hòa: "Lan Lan là chất nữ của chúng con, chúng con

nên cảm kích nó có thể sẵn sàng đi cùng lên kinh thành mới

phải."

Hắn lại nói: "Bảo Âm gả cho con lại phải lên kinh thành, rời xa

quê hương. Có thể có người thân bên cạnh nàng sẽ rất vui vẻ.

Nàng ấy vui, con cũng sẽ vui." Nói xong, hắn đứng dậy, dập đầu

tạ ơn Đỗ Kim Hoa.

Đỗ Kim Hoa trong lòng thở dài, người con rể này luôn khiến

người ta không biết nói gì.

"Lan Lan đã chín tuổi rồi. Nó có thể giặt đồ, nhóm lửa, quét

nhà quét sân. Có việc gì các con cứ giao cho nó làm." Bà thẳng

thắn nói "Ta đưa nó đến đây là để làm nha hoàn cho Bảo Nha."

Lan Lan cúi đầu. Cô bé rất thông minh sớm đã hiểu rất rõ

hoàn cảnh của mình. Hơn nữa, đêm qua nương đã thành thật thổ

lộ lòng mình với cô bé còn dặn rất nhiều điều. Cô bé hiểu mình

đã là tiểu nha hoàn của cô cô, cũng là đi theo bên cạnh cô cô học

hỏi để mở rộng hiểu biết, sau này sẽ giúp cho việc cưới gả kết

hôn.

Lan Lan rất vui khi được làm tiểu nha hoàn cho cô cô. Cô cô

rất tốt, còn cho phụ mẫu vay tiền chữa bệnh, cô bé sẽ hầu hạ

thật tốt cho cô cô. .

Đỗ Kim Hoa giải thích xong ý định của mình, bà cũng không ở

lại nữa, cho dù Cố Thư Dung giữ lại mời ăn cơm, bà cũng không

đồng ý. Bà nắm tay Lan Lan nói: "Hai ngày nữa ta đưa nó đến

đây."

Hôm nay chỉ là tới cửa nói vài tiếng, hai ngày nữa mới đưa con

bé tới.

Còn phải chuẩn bị quần áo, giày dép, giường chiếu, v. v. .

Bà đưa ra năm lạng bạc chi phí ăn uống sinh hoạt của Lan

Lan.

"Nương!" Trần Bảo Âm dở khóc dở cười: "Con còn không thể

cho Lan Lan một miếng cơm sao?" Nàng đẩy trả lại.

Đỗ Kim Hoa sức lực không địch lại nàng, căn bản đẩy không

được: "Con cầm lấy! Không thể ăn không cơm của con! Đừng để

người nói chúng ta là người thân nghèo hèn!"

Trần Bảo Âm cười và nói: "Nương nói cháu tới là để làm tiểu

nha hoàn của con, vậy con không những không được cầm tiền

của nương mà còn nên gửi tiền công hàng tháng cho con bé."

Đỗ Kim Hoa bị doạ, trợn to hai mắt, giơ tay huých một cái:

"Tiền công cái gì! Đó là chát nữ của con! Hầu hạ con không đúng

sao?"

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Quả nhiên, Đỗ Kim Hoa giơ tay về phía trước, nhìn như thếmuốn tát một cái. Cố Đình Viễn lo thê tử bị ăn một bạt tai nên vộivàng rót trà đưa cho nhạc mẫu: "Nương, người uống nước đi. Đimột quãng đường rồi, nương có khát nước không?"Đỗ Kim Hoa nhận ly trà cúi đầu uống.Ở một bên, Cố Thư Dung cũng rót cho Lan Lam một ly nước.Uống nước xong, Đỗ Kim Hoa mới nói ra ý định của mình. Ánhmắt bà nhìn qua Cố Thư Dung, Cố Đình Viễn từng người một,cuối cùng là nhìn Trần Bảo Âm: "Nghe nói trong nhà sắp lên kinhthành, ta muốn gửi Lan Lan đến đây làm tiểu nha hoàn."Lúc nói bà nhìn Trần Bảo Âm nhưng lại trong mắt lại chú ý đếnbiểu cảm của tỷ đệ Cố Đình Viễn.Cố Thư Dung nghe thấy chuyện này, đầu tiên là kinh ngạc, sauđó là vui mừng khôn xiết, vội vàng nắm tay Lan Lan: "Ồ! Đạinương đang nói gì vậy? Nếu đại nương gửi Lan Lan tới học thêuvới cháu, trở thành đồ đệ của cháy, cháu sẽ rất vui. Cái gì mà tiểunha hoàn? Đừng hạ thấp Lan Lam của chúng ta!"Cố Thư Dung rất thích Lan Lan. Nàng cảm thấy thương yêu côbé xinh đẹp giỏi giang hơn các bạn cùng trang lứa. Biết nhàthông gia có ý định này, nàng ấy vô cùng mừng rỡ, cực kỳ vui vẻ:"Vậy cứ quyết định vậy đi!".Thật là tốt! Nàng ấy luôn cô đơn tĩnh mịch. Đệ đệ và Bảo Âmbên nhau hạnh phúc rồi, nàng ấy cũng không muốn ra khỏi nhànữa. Lan Lan đến đây, có thể coi như nàng ấy có một người đểgiải tỏa tâm trạng buồn chán.Vẻ vui mừng trên mặt nàng ấy khiến Đỗ Kim Hoa ngạc nhiênđến mức quên nhìn biểu hiện của Cố Đình Viễn."Nương, người nói lời này là quá khách khí rồi." Cố Đình Viễnsắc mặt ôn hòa: "Lan Lan là chất nữ của chúng con, chúng connên cảm kích nó có thể sẵn sàng đi cùng lên kinh thành mớiphải."Hắn lại nói: "Bảo Âm gả cho con lại phải lên kinh thành, rời xaquê hương. Có thể có người thân bên cạnh nàng sẽ rất vui vẻ.Nàng ấy vui, con cũng sẽ vui." Nói xong, hắn đứng dậy, dập đầutạ ơn Đỗ Kim Hoa.Đỗ Kim Hoa trong lòng thở dài, người con rể này luôn khiếnngười ta không biết nói gì."Lan Lan đã chín tuổi rồi. Nó có thể giặt đồ, nhóm lửa, quétnhà quét sân. Có việc gì các con cứ giao cho nó làm." Bà thẳngthắn nói "Ta đưa nó đến đây là để làm nha hoàn cho Bảo Nha."Lan Lan cúi đầu. Cô bé rất thông minh sớm đã hiểu rất rõhoàn cảnh của mình. Hơn nữa, đêm qua nương đã thành thật thổlộ lòng mình với cô bé còn dặn rất nhiều điều. Cô bé hiểu mìnhđã là tiểu nha hoàn của cô cô, cũng là đi theo bên cạnh cô cô họchỏi để mở rộng hiểu biết, sau này sẽ giúp cho việc cưới gả kếthôn.Lan Lan rất vui khi được làm tiểu nha hoàn cho cô cô. Cô côrất tốt, còn cho phụ mẫu vay tiền chữa bệnh, cô bé sẽ hầu hạthật tốt cho cô cô. .Đỗ Kim Hoa giải thích xong ý định của mình, bà cũng không ởlại nữa, cho dù Cố Thư Dung giữ lại mời ăn cơm, bà cũng khôngđồng ý. Bà nắm tay Lan Lan nói: "Hai ngày nữa ta đưa nó đếnđây."Hôm nay chỉ là tới cửa nói vài tiếng, hai ngày nữa mới đưa conbé tới.Còn phải chuẩn bị quần áo, giày dép, giường chiếu, v. v. .Bà đưa ra năm lạng bạc chi phí ăn uống sinh hoạt của LanLan."Nương!" Trần Bảo Âm dở khóc dở cười: "Con còn không thểcho Lan Lan một miếng cơm sao?" Nàng đẩy trả lại.Đỗ Kim Hoa sức lực không địch lại nàng, căn bản đẩy khôngđược: "Con cầm lấy! Không thể ăn không cơm của con! Đừng đểngười nói chúng ta là người thân nghèo hèn!"Trần Bảo Âm cười và nói: "Nương nói cháu tới là để làm tiểunha hoàn của con, vậy con không những không được cầm tiềncủa nương mà còn nên gửi tiền công hàng tháng cho con bé."Đỗ Kim Hoa bị doạ, trợn to hai mắt, giơ tay huých một cái:"Tiền công cái gì! Đó là chát nữ của con! Hầu hạ con không đúngsao?"

Chương 362: Quyết Định (4)