Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 363: Quyết Định (5)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Đình Viễn nhanh tay lẹ mắt, kéo thê tử một cái, vội vàngnói: "Cầm đi, chúng ta cầm đi." Vừa nói, hắn vừa nháy mắt rahiệu cho thê tử.Nhạc mẫu đã nhất quyết muốn cho thì cứ nhận đi. Năm lượngbạc không nhiều. Sau này, chỉ cần đưa tiền hàng tháng cho LanLan, hoặc để dành cho cô bé, khi cô bé lớn lên kết hôn lại thêmvào của hồi môn."Vậy được." Trần Bảo Âm nói, nhận lấy năm lượng bạc. Thấysắc mặt Đỗ Kim Hoa có chút khó chịu, bởi vì vừa rồi không đánhđược nàng, nàng nghiêng người nói: "Nào, đánh con đi, nhanhlên, đừng để Cố Đình Viễn nhìn thấy, đừng để chàng ấy ngănnương lại."Đỗ Kim Hoa không vui nói: "Tránh ra." Hài tử phá phách chỉchọc giận người ta.Lúc đi ra khỏi nhà, mắt Đỗ Kim Hoa đỏ lên, nắm tay nữ nhinói: "Con cẩn thận một chút, đừng cãi, đừng cãi... hiện tại ĐìnhViễn đối xử rất tốt với con. Nhưng nương nói con nghe, lòngngười rất dễ thay đổi. Khi lên tới kinh thành, nếu con có điều gìmuốn nói, cứ nói với Lan Lan. Con bé tuy còn nhỏ nhưng lại làngười hiểu chuyện, có thể giúp con chia sẻ. Hoặc là con có thểviết thư về nhà, Kim Lai biết đọc, trong thôn chúng ta người biếtchữ rất nhiều, đều có thể đọc, phụ mẫu, ca ca tẩu tẩu của con,sẽ không để cho con bị người ta ức hiếp đâu!"Nghe xong, đôi mắt của Trần Bảo Âm cũng đỏ lên. Nàngkhông kìm được ôm lấy Đỗ Kim Hoa, nghẹn ngào nói: "Nương,con rất hối hận." Nàng lại một lần nữa hối hận vì đã kết hôn.Đỗ Kim Hoa đẩy nàng ra, mắng: "Nương không thể ngày ngàylàm đồ ngọt này nọ cho con đâu." Nói rồi bà quay đầu bỏ đi.Trần Bảo Âm cứ nhìn theo bóng lưng của bà cho đến khikhông còn thấy nữa, sau đó nàng cúi đầu lau nước mắt rồi bướcvào sân.Lan Lan đang chơi với Đậu Tương và Kim Quất trong sân. Khicô bé tới đay chỉ yêu cầu duy nhất một điều là được ôm theo ĐậuTương, cô bé không nỡ để Đậu Tương ở lại.Đậu Tương và Kim Quất cùng một lứa chó, tuy đã lớn nhưngngửi thấy mùi quen thuộc, chúng quấn lấy nhau lăn lộn, chơi đùa."Cô cô." Thấy Trần Bảo Âm trở về, trong lòng cô bé vui mừngnhưng cũng có chút giữ ý tứ.Trần Bảo Âm cười với cô bé nói: "Nãi nãi nói cháu, cái gì màtiểu nha hoàn, đừng coi là thật. Cháu là chất nữ đến ở với ta, takhông cần đưa tiền công hàng tháng cho cháu. Còn nếu cháu làtiểu nha hoàn, ta sẽ trả cho cháu tiền công hàng tháng hai trămvăn tiền."Lan Lan nở một nụ cười, lại hành lễ, nhéo cổ lấy giọng nói:"Vâng, thưa phu nhân."Cô cô chất nữ ruột thịt ăn chung nồi, cần gì phải câu nệ chứ?Hơn nữa, lại rất quen thuộc với Cố Thư Dung, nên Lan Lan nhanhchóng hòa nhập.Chớp mắt đã đến ngày yết bảng.Cố Đình Viễn cùng Trần Bảo Âm lên đường đi kinh thành chờyết bảng. Cố Thư Dung ở nhà, chuẩn bị tiền mừng, cùng Lan Lanchờ đợi tin vui.Ngày yết bảng, rất nhiều người đã tụ tập tại trường thi từ rấtsớm.Cố Đình Viễn và Trần Bảo Âm không vội, ăn xong bữa sáng, họtừ từ sửa soạn rồi mới cùng nhau ra ngoài.Bảng vàng đã được dán lên, phía trước tấp nập người qua kẻlại. Có người vui mừng nhảy múa, có người thất vọng, có ngườikhóc lóc thảm thiết.Nhìn những biểu cảm khác nhau của đám đông, Trần Bảo Âmcó chút lo lắng. Nàng nghiêng đầu nhìn, Cố Đình Viễn vẫn bìnhtĩnh như trước, trong lòng căng thẳng nhưng không biểu lộ rabên ngoài.Hai người chậm rãi đi tới gần đám người, không chen vào, chỉđứng yên ở bên ngoài, cùng ngước mắt lên, nhìn thẳng về phíatrước.Nhiều người nhìn bảng vàng từ vị trí cuối cùng trở lên trên,nhưng Cố Đình Viễn rất tự tin, nhìn từ trên xuống. Rất nhanh,hắn đã tìm thấy tên mình trên bảng.Quá chói mắt, tên hắn đứng đầu tiên, chính là hội nguyên."Cố Định Viễn!" Trần Bảo Âm bên cạnh gọi hắn: "Kia, kia làchàng sao?"

Cố Đình Viễn nhanh tay lẹ mắt, kéo thê tử một cái, vội vàng

nói: "Cầm đi, chúng ta cầm đi." Vừa nói, hắn vừa nháy mắt ra

hiệu cho thê tử.

Nhạc mẫu đã nhất quyết muốn cho thì cứ nhận đi. Năm lượng

bạc không nhiều. Sau này, chỉ cần đưa tiền hàng tháng cho Lan

Lan, hoặc để dành cho cô bé, khi cô bé lớn lên kết hôn lại thêm

vào của hồi môn.

"Vậy được." Trần Bảo Âm nói, nhận lấy năm lượng bạc. Thấy

sắc mặt Đỗ Kim Hoa có chút khó chịu, bởi vì vừa rồi không đánh

được nàng, nàng nghiêng người nói: "Nào, đánh con đi, nhanh

lên, đừng để Cố Đình Viễn nhìn thấy, đừng để chàng ấy ngăn

nương lại."

Đỗ Kim Hoa không vui nói: "Tránh ra." Hài tử phá phách chỉ

chọc giận người ta.

Lúc đi ra khỏi nhà, mắt Đỗ Kim Hoa đỏ lên, nắm tay nữ nhi

nói: "Con cẩn thận một chút, đừng cãi, đừng cãi... hiện tại Đình

Viễn đối xử rất tốt với con. Nhưng nương nói con nghe, lòng

người rất dễ thay đổi. Khi lên tới kinh thành, nếu con có điều gì

muốn nói, cứ nói với Lan Lan. Con bé tuy còn nhỏ nhưng lại là

người hiểu chuyện, có thể giúp con chia sẻ. Hoặc là con có thể

viết thư về nhà, Kim Lai biết đọc, trong thôn chúng ta người biết

chữ rất nhiều, đều có thể đọc, phụ mẫu, ca ca tẩu tẩu của con,

sẽ không để cho con bị người ta ức hiếp đâu!"

Nghe xong, đôi mắt của Trần Bảo Âm cũng đỏ lên. Nàng

không kìm được ôm lấy Đỗ Kim Hoa, nghẹn ngào nói: "Nương,

con rất hối hận." Nàng lại một lần nữa hối hận vì đã kết hôn.

Đỗ Kim Hoa đẩy nàng ra, mắng: "Nương không thể ngày ngày

làm đồ ngọt này nọ cho con đâu." Nói rồi bà quay đầu bỏ đi.

Trần Bảo Âm cứ nhìn theo bóng lưng của bà cho đến khi

không còn thấy nữa, sau đó nàng cúi đầu lau nước mắt rồi bước

vào sân.

Lan Lan đang chơi với Đậu Tương và Kim Quất trong sân. Khi

cô bé tới đay chỉ yêu cầu duy nhất một điều là được ôm theo Đậu

Tương, cô bé không nỡ để Đậu Tương ở lại.

Đậu Tương và Kim Quất cùng một lứa chó, tuy đã lớn nhưng

ngửi thấy mùi quen thuộc, chúng quấn lấy nhau lăn lộn, chơi đùa.

"Cô cô." Thấy Trần Bảo Âm trở về, trong lòng cô bé vui mừng

nhưng cũng có chút giữ ý tứ.

Trần Bảo Âm cười với cô bé nói: "Nãi nãi nói cháu, cái gì mà

tiểu nha hoàn, đừng coi là thật. Cháu là chất nữ đến ở với ta, ta

không cần đưa tiền công hàng tháng cho cháu. Còn nếu cháu là

tiểu nha hoàn, ta sẽ trả cho cháu tiền công hàng tháng hai trăm

văn tiền."

Lan Lan nở một nụ cười, lại hành lễ, nhéo cổ lấy giọng nói:

"Vâng, thưa phu nhân."

Cô cô chất nữ ruột thịt ăn chung nồi, cần gì phải câu nệ chứ?

Hơn nữa, lại rất quen thuộc với Cố Thư Dung, nên Lan Lan nhanh

chóng hòa nhập.

Chớp mắt đã đến ngày yết bảng.

Cố Đình Viễn cùng Trần Bảo Âm lên đường đi kinh thành chờ

yết bảng. Cố Thư Dung ở nhà, chuẩn bị tiền mừng, cùng Lan Lan

chờ đợi tin vui.

Ngày yết bảng, rất nhiều người đã tụ tập tại trường thi từ rất

sớm.

Cố Đình Viễn và Trần Bảo Âm không vội, ăn xong bữa sáng, họ

từ từ sửa soạn rồi mới cùng nhau ra ngoài.

Bảng vàng đã được dán lên, phía trước tấp nập người qua kẻ

lại. Có người vui mừng nhảy múa, có người thất vọng, có người

khóc lóc thảm thiết.

Nhìn những biểu cảm khác nhau của đám đông, Trần Bảo Âm

có chút lo lắng. Nàng nghiêng đầu nhìn, Cố Đình Viễn vẫn bình

tĩnh như trước, trong lòng căng thẳng nhưng không biểu lộ ra

bên ngoài.

Hai người chậm rãi đi tới gần đám người, không chen vào, chỉ

đứng yên ở bên ngoài, cùng ngước mắt lên, nhìn thẳng về phía

trước.

Nhiều người nhìn bảng vàng từ vị trí cuối cùng trở lên trên,

nhưng Cố Đình Viễn rất tự tin, nhìn từ trên xuống. Rất nhanh,

hắn đã tìm thấy tên mình trên bảng.

Quá chói mắt, tên hắn đứng đầu tiên, chính là hội nguyên.

"Cố Định Viễn!" Trần Bảo Âm bên cạnh gọi hắn: "Kia, kia là

chàng sao?"

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Đình Viễn nhanh tay lẹ mắt, kéo thê tử một cái, vội vàngnói: "Cầm đi, chúng ta cầm đi." Vừa nói, hắn vừa nháy mắt rahiệu cho thê tử.Nhạc mẫu đã nhất quyết muốn cho thì cứ nhận đi. Năm lượngbạc không nhiều. Sau này, chỉ cần đưa tiền hàng tháng cho LanLan, hoặc để dành cho cô bé, khi cô bé lớn lên kết hôn lại thêmvào của hồi môn."Vậy được." Trần Bảo Âm nói, nhận lấy năm lượng bạc. Thấysắc mặt Đỗ Kim Hoa có chút khó chịu, bởi vì vừa rồi không đánhđược nàng, nàng nghiêng người nói: "Nào, đánh con đi, nhanhlên, đừng để Cố Đình Viễn nhìn thấy, đừng để chàng ấy ngănnương lại."Đỗ Kim Hoa không vui nói: "Tránh ra." Hài tử phá phách chỉchọc giận người ta.Lúc đi ra khỏi nhà, mắt Đỗ Kim Hoa đỏ lên, nắm tay nữ nhinói: "Con cẩn thận một chút, đừng cãi, đừng cãi... hiện tại ĐìnhViễn đối xử rất tốt với con. Nhưng nương nói con nghe, lòngngười rất dễ thay đổi. Khi lên tới kinh thành, nếu con có điều gìmuốn nói, cứ nói với Lan Lan. Con bé tuy còn nhỏ nhưng lại làngười hiểu chuyện, có thể giúp con chia sẻ. Hoặc là con có thểviết thư về nhà, Kim Lai biết đọc, trong thôn chúng ta người biếtchữ rất nhiều, đều có thể đọc, phụ mẫu, ca ca tẩu tẩu của con,sẽ không để cho con bị người ta ức hiếp đâu!"Nghe xong, đôi mắt của Trần Bảo Âm cũng đỏ lên. Nàngkhông kìm được ôm lấy Đỗ Kim Hoa, nghẹn ngào nói: "Nương,con rất hối hận." Nàng lại một lần nữa hối hận vì đã kết hôn.Đỗ Kim Hoa đẩy nàng ra, mắng: "Nương không thể ngày ngàylàm đồ ngọt này nọ cho con đâu." Nói rồi bà quay đầu bỏ đi.Trần Bảo Âm cứ nhìn theo bóng lưng của bà cho đến khikhông còn thấy nữa, sau đó nàng cúi đầu lau nước mắt rồi bướcvào sân.Lan Lan đang chơi với Đậu Tương và Kim Quất trong sân. Khicô bé tới đay chỉ yêu cầu duy nhất một điều là được ôm theo ĐậuTương, cô bé không nỡ để Đậu Tương ở lại.Đậu Tương và Kim Quất cùng một lứa chó, tuy đã lớn nhưngngửi thấy mùi quen thuộc, chúng quấn lấy nhau lăn lộn, chơi đùa."Cô cô." Thấy Trần Bảo Âm trở về, trong lòng cô bé vui mừngnhưng cũng có chút giữ ý tứ.Trần Bảo Âm cười với cô bé nói: "Nãi nãi nói cháu, cái gì màtiểu nha hoàn, đừng coi là thật. Cháu là chất nữ đến ở với ta, takhông cần đưa tiền công hàng tháng cho cháu. Còn nếu cháu làtiểu nha hoàn, ta sẽ trả cho cháu tiền công hàng tháng hai trămvăn tiền."Lan Lan nở một nụ cười, lại hành lễ, nhéo cổ lấy giọng nói:"Vâng, thưa phu nhân."Cô cô chất nữ ruột thịt ăn chung nồi, cần gì phải câu nệ chứ?Hơn nữa, lại rất quen thuộc với Cố Thư Dung, nên Lan Lan nhanhchóng hòa nhập.Chớp mắt đã đến ngày yết bảng.Cố Đình Viễn cùng Trần Bảo Âm lên đường đi kinh thành chờyết bảng. Cố Thư Dung ở nhà, chuẩn bị tiền mừng, cùng Lan Lanchờ đợi tin vui.Ngày yết bảng, rất nhiều người đã tụ tập tại trường thi từ rấtsớm.Cố Đình Viễn và Trần Bảo Âm không vội, ăn xong bữa sáng, họtừ từ sửa soạn rồi mới cùng nhau ra ngoài.Bảng vàng đã được dán lên, phía trước tấp nập người qua kẻlại. Có người vui mừng nhảy múa, có người thất vọng, có ngườikhóc lóc thảm thiết.Nhìn những biểu cảm khác nhau của đám đông, Trần Bảo Âmcó chút lo lắng. Nàng nghiêng đầu nhìn, Cố Đình Viễn vẫn bìnhtĩnh như trước, trong lòng căng thẳng nhưng không biểu lộ rabên ngoài.Hai người chậm rãi đi tới gần đám người, không chen vào, chỉđứng yên ở bên ngoài, cùng ngước mắt lên, nhìn thẳng về phíatrước.Nhiều người nhìn bảng vàng từ vị trí cuối cùng trở lên trên,nhưng Cố Đình Viễn rất tự tin, nhìn từ trên xuống. Rất nhanh,hắn đã tìm thấy tên mình trên bảng.Quá chói mắt, tên hắn đứng đầu tiên, chính là hội nguyên."Cố Định Viễn!" Trần Bảo Âm bên cạnh gọi hắn: "Kia, kia làchàng sao?"

Chương 363: Quyết Định (5)