Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 426: Trung Thu (4)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Không nói đến những cái khác, mười lăm năm trước nàng vẫnlà thiên kim Hầu phủ đấy, chỉ chớp mắt, liền biến thành con gáingười nhà nông. Ly kỳ không? Cho nên mới nói, vạn sự không thểchỉ trước mắt."Ngài không thúc dục ta, như thế này vẫn tốt hơn."Nàng ngả người ra sau, cả người nằm dài trên giường: "Conkhông có mẹ chồng, dù thế nào thì Cố tỷ tỷ cũng chỉ là tỷ tỷ, ngàikhông thúc dục con thì con sẽ bớt được chuyện phiền lòng."Đỗ Kim Hoa đánh nàng một cái, nói: "Thúc dục ngươi là hạingươi sao?"Ăn tết xong đã là mười tám, ở độ tuổi này thì bà đã sinh hạTrần Đại Lang. Nghĩ đến cái gì đó, bà lại hỏi: "Người chị chồng kiacủa con còn chưa lấy chồng đâu? Cố Đình Viễn cũng không giớithiệu những đồng liêu tốt của mình sao?"Trần Bảo Âm nói: "Không thích hợp."Nàng cũng thực phát sầu vì Cố tỷ tỷ.Nếu là người mà Cố tỷ tỷ không muốn gả cho thì cũng thôi đi.Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của Cố tỷ tỷ thì vẫn rất muốn tìm nhàchồng. Trần Bảo Âm không dám khuyên, chỉ có thể trấn an nàng,đã nói cơm không sợ trễ, nhân duyên tốt chẳng mấy chốc sẽ tới."Ôi, người chị chồng kia của con đúng là khiến người khácphát sầu." Đỗ Kim Hoa nghĩ đến tướng mạo Cố Thư Dung, lạingẫm lại tuổi của nàng, không khỏi thở dài. Lập tức, lại hỏi:"Không phải lúc trước có nhắc đến sao, nam nhân kia đang họctại kinh thành sao? Thấy người không?"Trần Bảo Âm vội vàng nhỏ giọng nói: "Gặp được. Nhìn dángngười, thật đúng là không phải thứ tốt."Kể lại chuyện gặp phải Phương Tấn Như với nương, tiếp đóthổn thức nói: "Chúng con không dám nói cho Cố tỷ tỷ, sợ chọcgiận khiến nàng thương tâm."Nam nhân kia, thật sự là một hỗn trướng, nếu Cố Thư Dungthấy hắn ta thì nhất định sẽ giận không chỗ phát tiết, tức giận hạisức khỏe sẽ không tốt."Con chó hư hỏng!"Đỗ Kim Hoa liền mắng: "Chậm trễ người ta cả một đời, bị thiênlôi đánh cũng đáng, hắn sẽ không thi không đậu công danh! Vàotrong ruộng đào phân đi thôi!"Trần Bảo Âm nghe xong thì thực sự hâm mộ nói: "Nương, conkhông có một cái miệng như người. Bằng không thì sẽ chẳng cóai là đối thủ của con?"Đỗ Kim Hoa nghe xong, tức giận nói: "Bẩn lão nương!""Chỗ nào chứ, khen ngài mà." Trần Bảo Âm cười hì hì nói.Trần Đại Lang cùng Trần Nhị Lang lôi kéo Cố Đình Viễn nóichuyện.Lan Lan bị Tiền Bích Hà gọi đi, nắm tay, nhìn khuôn mặt khuênữ cũng trắng, tay cũng nhỏ, vóc người thay đổi, cái eo ưỡnthẳng, tú lệ cao vút, không giống con gái nông gia mà ngược lạicó bộ dáng của một tiểu thư, không biết là vui đến mức nào."Nương."Lan Lan dựa vào trong ngực nàng: "Người cùng cha có sốngtốt không?"Tiền Bích Hà ôn nhu đáp: "Tốt, đều tốt. Nương đã tích lũy đồcưới cho con rồi đấy, chờ con trưởng thành, nương sẽ may chocon một bộ đồ cưới rất thể diện, 10 dặm tám hương ai cũngkhông sánh bằng con."Lan Lan không có cảm giác gì với đồ cưới, không vui cũngkhông xấu hổ, nàng chỉ nhìn ánh mắt Tiền Bích Hà, bên trongcũng không đặc biệt vui sướng, vậy là đã biết cho em trai haykhông.Nàng buông mắt xuống, nói: "Cảm tạ nương."Cố Đình Viễn về tới quê nhà, có không ít hàng xóm láng giềngtới bái phỏng, nhất là trưởng thôn. Cũng có rất nhiều hàng xómláng giềng tới bái phỏng hắn, tặng cho hắn bạc, bánh Trung thu,các loại rượu.Triệu Văn Khúc cũng tới, gọi người kéo một xe ngựa trở hộpquà, còn cùng Cố Đình Viễn nói riêng một hồi."Hắn đã nói gì với chàng?"Chờ Cố Đình Viễn trở về, Trần Bảo Âm hiếu kỳ hỏi.Cố Đình Viễn khẽ cười nói: "Nàng nhất định sẽ không đoánđược."Trần Bảo Âm cảm thấy Triệu Văn Khúc có việc muốn nhờ.Dù Cố Đình Viễn không phải là quan phụ mẫu nơi đây, nhưnghắn nhậm chức tại Hàn Lâm viện, phẩm cấp còn cao hơn so vớiHuyện lệnh, lại có thể diện kiến Thiên Tử, có thể nói chuyện vớiHuyện lệnh.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Không nói đến những cái khác, mười lăm năm trước nàng vẫnlà thiên kim Hầu phủ đấy, chỉ chớp mắt, liền biến thành con gáingười nhà nông. Ly kỳ không? Cho nên mới nói, vạn sự không thểchỉ trước mắt."Ngài không thúc dục ta, như thế này vẫn tốt hơn."Nàng ngả người ra sau, cả người nằm dài trên giường: "Conkhông có mẹ chồng, dù thế nào thì Cố tỷ tỷ cũng chỉ là tỷ tỷ, ngàikhông thúc dục con thì con sẽ bớt được chuyện phiền lòng."Đỗ Kim Hoa đánh nàng một cái, nói: "Thúc dục ngươi là hạingươi sao?"Ăn tết xong đã là mười tám, ở độ tuổi này thì bà đã sinh hạTrần Đại Lang. Nghĩ đến cái gì đó, bà lại hỏi: "Người chị chồng kiacủa con còn chưa lấy chồng đâu? Cố Đình Viễn cũng không giớithiệu những đồng liêu tốt của mình sao?"Trần Bảo Âm nói: "Không thích hợp."Nàng cũng thực phát sầu vì Cố tỷ tỷ.Nếu là người mà Cố tỷ tỷ không muốn gả cho thì cũng thôi đi.Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của Cố tỷ tỷ thì vẫn rất muốn tìm nhàchồng. Trần Bảo Âm không dám khuyên, chỉ có thể trấn an nàng,đã nói cơm không sợ trễ, nhân duyên tốt chẳng mấy chốc sẽ tới."Ôi, người chị chồng kia của con đúng là khiến người khácphát sầu." Đỗ Kim Hoa nghĩ đến tướng mạo Cố Thư Dung, lạingẫm lại tuổi của nàng, không khỏi thở dài. Lập tức, lại hỏi:"Không phải lúc trước có nhắc đến sao, nam nhân kia đang họctại kinh thành sao? Thấy người không?"Trần Bảo Âm vội vàng nhỏ giọng nói: "Gặp được. Nhìn dángngười, thật đúng là không phải thứ tốt."Kể lại chuyện gặp phải Phương Tấn Như với nương, tiếp đóthổn thức nói: "Chúng con không dám nói cho Cố tỷ tỷ, sợ chọcgiận khiến nàng thương tâm."Nam nhân kia, thật sự là một hỗn trướng, nếu Cố Thư Dungthấy hắn ta thì nhất định sẽ giận không chỗ phát tiết, tức giận hạisức khỏe sẽ không tốt."Con chó hư hỏng!"Đỗ Kim Hoa liền mắng: "Chậm trễ người ta cả một đời, bị thiênlôi đánh cũng đáng, hắn sẽ không thi không đậu công danh! Vàotrong ruộng đào phân đi thôi!"Trần Bảo Âm nghe xong thì thực sự hâm mộ nói: "Nương, conkhông có một cái miệng như người. Bằng không thì sẽ chẳng cóai là đối thủ của con?"Đỗ Kim Hoa nghe xong, tức giận nói: "Bẩn lão nương!""Chỗ nào chứ, khen ngài mà." Trần Bảo Âm cười hì hì nói.Trần Đại Lang cùng Trần Nhị Lang lôi kéo Cố Đình Viễn nóichuyện.Lan Lan bị Tiền Bích Hà gọi đi, nắm tay, nhìn khuôn mặt khuênữ cũng trắng, tay cũng nhỏ, vóc người thay đổi, cái eo ưỡnthẳng, tú lệ cao vút, không giống con gái nông gia mà ngược lạicó bộ dáng của một tiểu thư, không biết là vui đến mức nào."Nương."Lan Lan dựa vào trong ngực nàng: "Người cùng cha có sốngtốt không?"Tiền Bích Hà ôn nhu đáp: "Tốt, đều tốt. Nương đã tích lũy đồcưới cho con rồi đấy, chờ con trưởng thành, nương sẽ may chocon một bộ đồ cưới rất thể diện, 10 dặm tám hương ai cũngkhông sánh bằng con."Lan Lan không có cảm giác gì với đồ cưới, không vui cũngkhông xấu hổ, nàng chỉ nhìn ánh mắt Tiền Bích Hà, bên trongcũng không đặc biệt vui sướng, vậy là đã biết cho em trai haykhông.Nàng buông mắt xuống, nói: "Cảm tạ nương."Cố Đình Viễn về tới quê nhà, có không ít hàng xóm láng giềngtới bái phỏng, nhất là trưởng thôn. Cũng có rất nhiều hàng xómláng giềng tới bái phỏng hắn, tặng cho hắn bạc, bánh Trung thu,các loại rượu.Triệu Văn Khúc cũng tới, gọi người kéo một xe ngựa trở hộpquà, còn cùng Cố Đình Viễn nói riêng một hồi."Hắn đã nói gì với chàng?"Chờ Cố Đình Viễn trở về, Trần Bảo Âm hiếu kỳ hỏi.Cố Đình Viễn khẽ cười nói: "Nàng nhất định sẽ không đoánđược."Trần Bảo Âm cảm thấy Triệu Văn Khúc có việc muốn nhờ.Dù Cố Đình Viễn không phải là quan phụ mẫu nơi đây, nhưnghắn nhậm chức tại Hàn Lâm viện, phẩm cấp còn cao hơn so vớiHuyện lệnh, lại có thể diện kiến Thiên Tử, có thể nói chuyện vớiHuyện lệnh.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Không nói đến những cái khác, mười lăm năm trước nàng vẫnlà thiên kim Hầu phủ đấy, chỉ chớp mắt, liền biến thành con gáingười nhà nông. Ly kỳ không? Cho nên mới nói, vạn sự không thểchỉ trước mắt."Ngài không thúc dục ta, như thế này vẫn tốt hơn."Nàng ngả người ra sau, cả người nằm dài trên giường: "Conkhông có mẹ chồng, dù thế nào thì Cố tỷ tỷ cũng chỉ là tỷ tỷ, ngàikhông thúc dục con thì con sẽ bớt được chuyện phiền lòng."Đỗ Kim Hoa đánh nàng một cái, nói: "Thúc dục ngươi là hạingươi sao?"Ăn tết xong đã là mười tám, ở độ tuổi này thì bà đã sinh hạTrần Đại Lang. Nghĩ đến cái gì đó, bà lại hỏi: "Người chị chồng kiacủa con còn chưa lấy chồng đâu? Cố Đình Viễn cũng không giớithiệu những đồng liêu tốt của mình sao?"Trần Bảo Âm nói: "Không thích hợp."Nàng cũng thực phát sầu vì Cố tỷ tỷ.Nếu là người mà Cố tỷ tỷ không muốn gả cho thì cũng thôi đi.Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của Cố tỷ tỷ thì vẫn rất muốn tìm nhàchồng. Trần Bảo Âm không dám khuyên, chỉ có thể trấn an nàng,đã nói cơm không sợ trễ, nhân duyên tốt chẳng mấy chốc sẽ tới."Ôi, người chị chồng kia của con đúng là khiến người khácphát sầu." Đỗ Kim Hoa nghĩ đến tướng mạo Cố Thư Dung, lạingẫm lại tuổi của nàng, không khỏi thở dài. Lập tức, lại hỏi:"Không phải lúc trước có nhắc đến sao, nam nhân kia đang họctại kinh thành sao? Thấy người không?"Trần Bảo Âm vội vàng nhỏ giọng nói: "Gặp được. Nhìn dángngười, thật đúng là không phải thứ tốt."Kể lại chuyện gặp phải Phương Tấn Như với nương, tiếp đóthổn thức nói: "Chúng con không dám nói cho Cố tỷ tỷ, sợ chọcgiận khiến nàng thương tâm."Nam nhân kia, thật sự là một hỗn trướng, nếu Cố Thư Dungthấy hắn ta thì nhất định sẽ giận không chỗ phát tiết, tức giận hạisức khỏe sẽ không tốt."Con chó hư hỏng!"Đỗ Kim Hoa liền mắng: "Chậm trễ người ta cả một đời, bị thiênlôi đánh cũng đáng, hắn sẽ không thi không đậu công danh! Vàotrong ruộng đào phân đi thôi!"Trần Bảo Âm nghe xong thì thực sự hâm mộ nói: "Nương, conkhông có một cái miệng như người. Bằng không thì sẽ chẳng cóai là đối thủ của con?"Đỗ Kim Hoa nghe xong, tức giận nói: "Bẩn lão nương!""Chỗ nào chứ, khen ngài mà." Trần Bảo Âm cười hì hì nói.Trần Đại Lang cùng Trần Nhị Lang lôi kéo Cố Đình Viễn nóichuyện.Lan Lan bị Tiền Bích Hà gọi đi, nắm tay, nhìn khuôn mặt khuênữ cũng trắng, tay cũng nhỏ, vóc người thay đổi, cái eo ưỡnthẳng, tú lệ cao vút, không giống con gái nông gia mà ngược lạicó bộ dáng của một tiểu thư, không biết là vui đến mức nào."Nương."Lan Lan dựa vào trong ngực nàng: "Người cùng cha có sốngtốt không?"Tiền Bích Hà ôn nhu đáp: "Tốt, đều tốt. Nương đã tích lũy đồcưới cho con rồi đấy, chờ con trưởng thành, nương sẽ may chocon một bộ đồ cưới rất thể diện, 10 dặm tám hương ai cũngkhông sánh bằng con."Lan Lan không có cảm giác gì với đồ cưới, không vui cũngkhông xấu hổ, nàng chỉ nhìn ánh mắt Tiền Bích Hà, bên trongcũng không đặc biệt vui sướng, vậy là đã biết cho em trai haykhông.Nàng buông mắt xuống, nói: "Cảm tạ nương."Cố Đình Viễn về tới quê nhà, có không ít hàng xóm láng giềngtới bái phỏng, nhất là trưởng thôn. Cũng có rất nhiều hàng xómláng giềng tới bái phỏng hắn, tặng cho hắn bạc, bánh Trung thu,các loại rượu.Triệu Văn Khúc cũng tới, gọi người kéo một xe ngựa trở hộpquà, còn cùng Cố Đình Viễn nói riêng một hồi."Hắn đã nói gì với chàng?"Chờ Cố Đình Viễn trở về, Trần Bảo Âm hiếu kỳ hỏi.Cố Đình Viễn khẽ cười nói: "Nàng nhất định sẽ không đoánđược."Trần Bảo Âm cảm thấy Triệu Văn Khúc có việc muốn nhờ.Dù Cố Đình Viễn không phải là quan phụ mẫu nơi đây, nhưnghắn nhậm chức tại Hàn Lâm viện, phẩm cấp còn cao hơn so vớiHuyện lệnh, lại có thể diện kiến Thiên Tử, có thể nói chuyện vớiHuyện lệnh.