Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 466: Chạy (2)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nàng xuất thân phú quý, nhà chồng tất nhiên cũng là gia đìnhphú quý, nữ chủ nhân có tư cách tiến cung gặp hoàng hậu. Chỉlà, mẹ chồng nàng nghe xong, một mực từ chối.Giang Diệu Vân không có cách nào, lại trở về hỏi mẫu thân.Nhưng Giang phu nhân nghe xong việc này, nói chuyện rất kháchkhí, nhưng vẫn cự tuyệt.Hoàng Thượng vừa tới đây, thế cục khó lường, ai biết kế tiếpsẽ thế nào? Tóm lại là không muốn xuất đầu vào lúc này."Ta không có biện pháp, xin lỗi." Giang Diệu Vân thở dài nói.Trần Bảo Âm biết nàng ta đã cố gắng hết sức, nắm tay nàngnói: "Cám ơn ngươi, Diệu Vân.""Ai." Giang Diệu Vân thở dài, ngược lại khuyên nàng: "Ngươiđừng như vậy. Từ gia cũng không nhận ngươi, còn đuổi ngươi rangoài, ngươi cần gì phải bôn ba vì bọn họ."Chuyện này vẫn là nút thắt trong lòng Trần Bảo Âm."Ta không phải vì Từ gia." Nàng rũ mắt xuống: "Ta vì phunhân."Tuy rằng Hầu phu nhân đối với nàng lãnh đạm, không thânthiết bằng Đỗ Kim Hoa, nhưng đó là bởi vì bà là người như thế,không phải không thích nàng.Lúc ấy đuổi nàng đi, cũng là trong cơn tức giận. Nếu nàng mộtmực quấn quýt, thật ra có thể lưu lại, trong giấc mộng kia chínhlà như thế."Ai." Giang Diệu Vân thở dài: "Vậy ngươi chuẩn bị làm gì bâygiờ?"Nàng ta nơi này không nhờ được ai, chỗ người khác lại càngkhông nhờ được. Đám người Thôi Như Thảo, Hứa Lan Tâm cănbản sẽ không nguyện ý giúp nàng."Ta đi gặp Từ Lâm Lang." Trần Bảo Âm nói.Giang Diệu Vân sửng sốt một chút, nói: "Đây cũng là mộtcách."Trần Bảo Âm từ biệt nàng ta, sau đó đi tới Tô phủ.Từ Lâm Lang gả cho gia đình có chút danh vọng ở trong triềuđình, ba đời đều làm quan trong triều, trượng phu của nàng làthống lĩnh ngự lâm quân."Ngươi tìm ta." Từ Lâm Lang thấy nàng, mời nàng ngồi trongphòng khách."Ngươi hẳn là biết ý đồ của ta." Trần Bảo Âm nhìn nàng nói.Vành mắt Từ Lâm Lang ửng đỏ, còn có chút sưng, nàng ngồi ởbên cạnh bàn, một tay nắm chặt khăn tay, vẻ mặt hơi lãnh đạm:"Ngươi tìm ta cũng vô dụng.""Ta không phải tìm ngươi để cứu Hầu phủ." Trần Bảo Âm nói:"Ngươi đi cầu xin mẹ chồng, để bà dẫn ta vào cung, ta đi cầu xinhoàng hậu.""Ngươi cầu xin hoàng hậu có ích lợi gì?" Từ Lâm Lang nhìnnàng, ánh mắt hơi bén nhọn: "Ý chỉ là hoàng thượng đã hạ, tộiHầu phủ phạm phải, hoàng hậu chẳng lẽ có thể khiến HoàngThượng lật lọng hay sao?"Nàng đã cầu xin chồng, những người trong gia đình có thể cầuxin thì đều cầu xin. Trượng phu từ chối, nói rằng chuyện nàykhông thể khoan nhượng."Ta không có ý cứu Hầu phủ, ta chỉ muốn cứu một người." Sắcmặt Trần Bảo Âm cũng lạnh nhạt hơn: "Ngươi có giúp đượckhông?"Từ Lâm Lang không có cách nào không hỗ trợ.Nàng đứng dậy và rời đi.Trần Bảo Âm ở trong phòng khách, uống hai chén trà, đợi nửacanh giờ, Từ Lâm Lang đã trở lại.Thân hình nàng có chút lay động, sắc mặt trắng bệch, vàophòng liền nói: "Tô phủ hữu tâm vô lực, ngươi trở về đi." Nhìncũng không thèm nhìn Trần Bảo Âm, được nha hoàn đỡ vào bêntrong.Trần Bảo Âm im lặng.Sau khi rời khỏi Tô phủ, nàng đứng ở bên đường, không biếtđi đâu.Còn có thể cầu xin ai nữa? Đang trong lúc xuất thần, đột nhiêncó người gọi nàng: "Này! Từ Tứ!"Từ Tứ? Nào còn Từ Tứ gì nữa? Hiện giờ Từ Tứ, cũng khôngphải là nàng. Nhưng âm thanh này hơi quen tai, nàng không khỏingẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt thần thái phấn chấn.Thiếu niên cũng đã trưởng thành, thân mặc giáp bạc, thắtlưng đeo bội đao, nhìn qua anh tuấn uy vũ.Hai mắt hắn tỏa sáng, sải bước đến gần nói: "Thật sự làngươi! Ta đây vận khí không tệ, vừa về kinh đã gặp cố nhân.""Tiểu công gia." Trần Bảo Âm hành lễ.Tào Huyễn đã chú ý tới búi tóc phụ nhân của nàng. Khôngphải là điều đáng ngạc nhiên, dù sao cũng đã qua bốn năm nămrồi.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nàng xuất thân phú quý, nhà chồng tất nhiên cũng là gia đìnhphú quý, nữ chủ nhân có tư cách tiến cung gặp hoàng hậu. Chỉlà, mẹ chồng nàng nghe xong, một mực từ chối.Giang Diệu Vân không có cách nào, lại trở về hỏi mẫu thân.Nhưng Giang phu nhân nghe xong việc này, nói chuyện rất kháchkhí, nhưng vẫn cự tuyệt.Hoàng Thượng vừa tới đây, thế cục khó lường, ai biết kế tiếpsẽ thế nào? Tóm lại là không muốn xuất đầu vào lúc này."Ta không có biện pháp, xin lỗi." Giang Diệu Vân thở dài nói.Trần Bảo Âm biết nàng ta đã cố gắng hết sức, nắm tay nàngnói: "Cám ơn ngươi, Diệu Vân.""Ai." Giang Diệu Vân thở dài, ngược lại khuyên nàng: "Ngươiđừng như vậy. Từ gia cũng không nhận ngươi, còn đuổi ngươi rangoài, ngươi cần gì phải bôn ba vì bọn họ."Chuyện này vẫn là nút thắt trong lòng Trần Bảo Âm."Ta không phải vì Từ gia." Nàng rũ mắt xuống: "Ta vì phunhân."Tuy rằng Hầu phu nhân đối với nàng lãnh đạm, không thânthiết bằng Đỗ Kim Hoa, nhưng đó là bởi vì bà là người như thế,không phải không thích nàng.Lúc ấy đuổi nàng đi, cũng là trong cơn tức giận. Nếu nàng mộtmực quấn quýt, thật ra có thể lưu lại, trong giấc mộng kia chínhlà như thế."Ai." Giang Diệu Vân thở dài: "Vậy ngươi chuẩn bị làm gì bâygiờ?"Nàng ta nơi này không nhờ được ai, chỗ người khác lại càngkhông nhờ được. Đám người Thôi Như Thảo, Hứa Lan Tâm cănbản sẽ không nguyện ý giúp nàng."Ta đi gặp Từ Lâm Lang." Trần Bảo Âm nói.Giang Diệu Vân sửng sốt một chút, nói: "Đây cũng là mộtcách."Trần Bảo Âm từ biệt nàng ta, sau đó đi tới Tô phủ.Từ Lâm Lang gả cho gia đình có chút danh vọng ở trong triềuđình, ba đời đều làm quan trong triều, trượng phu của nàng làthống lĩnh ngự lâm quân."Ngươi tìm ta." Từ Lâm Lang thấy nàng, mời nàng ngồi trongphòng khách."Ngươi hẳn là biết ý đồ của ta." Trần Bảo Âm nhìn nàng nói.Vành mắt Từ Lâm Lang ửng đỏ, còn có chút sưng, nàng ngồi ởbên cạnh bàn, một tay nắm chặt khăn tay, vẻ mặt hơi lãnh đạm:"Ngươi tìm ta cũng vô dụng.""Ta không phải tìm ngươi để cứu Hầu phủ." Trần Bảo Âm nói:"Ngươi đi cầu xin mẹ chồng, để bà dẫn ta vào cung, ta đi cầu xinhoàng hậu.""Ngươi cầu xin hoàng hậu có ích lợi gì?" Từ Lâm Lang nhìnnàng, ánh mắt hơi bén nhọn: "Ý chỉ là hoàng thượng đã hạ, tộiHầu phủ phạm phải, hoàng hậu chẳng lẽ có thể khiến HoàngThượng lật lọng hay sao?"Nàng đã cầu xin chồng, những người trong gia đình có thể cầuxin thì đều cầu xin. Trượng phu từ chối, nói rằng chuyện nàykhông thể khoan nhượng."Ta không có ý cứu Hầu phủ, ta chỉ muốn cứu một người." Sắcmặt Trần Bảo Âm cũng lạnh nhạt hơn: "Ngươi có giúp đượckhông?"Từ Lâm Lang không có cách nào không hỗ trợ.Nàng đứng dậy và rời đi.Trần Bảo Âm ở trong phòng khách, uống hai chén trà, đợi nửacanh giờ, Từ Lâm Lang đã trở lại.Thân hình nàng có chút lay động, sắc mặt trắng bệch, vàophòng liền nói: "Tô phủ hữu tâm vô lực, ngươi trở về đi." Nhìncũng không thèm nhìn Trần Bảo Âm, được nha hoàn đỡ vào bêntrong.Trần Bảo Âm im lặng.Sau khi rời khỏi Tô phủ, nàng đứng ở bên đường, không biếtđi đâu.Còn có thể cầu xin ai nữa? Đang trong lúc xuất thần, đột nhiêncó người gọi nàng: "Này! Từ Tứ!"Từ Tứ? Nào còn Từ Tứ gì nữa? Hiện giờ Từ Tứ, cũng khôngphải là nàng. Nhưng âm thanh này hơi quen tai, nàng không khỏingẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt thần thái phấn chấn.Thiếu niên cũng đã trưởng thành, thân mặc giáp bạc, thắtlưng đeo bội đao, nhìn qua anh tuấn uy vũ.Hai mắt hắn tỏa sáng, sải bước đến gần nói: "Thật sự làngươi! Ta đây vận khí không tệ, vừa về kinh đã gặp cố nhân.""Tiểu công gia." Trần Bảo Âm hành lễ.Tào Huyễn đã chú ý tới búi tóc phụ nhân của nàng. Khôngphải là điều đáng ngạc nhiên, dù sao cũng đã qua bốn năm nămrồi.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nàng xuất thân phú quý, nhà chồng tất nhiên cũng là gia đìnhphú quý, nữ chủ nhân có tư cách tiến cung gặp hoàng hậu. Chỉlà, mẹ chồng nàng nghe xong, một mực từ chối.Giang Diệu Vân không có cách nào, lại trở về hỏi mẫu thân.Nhưng Giang phu nhân nghe xong việc này, nói chuyện rất kháchkhí, nhưng vẫn cự tuyệt.Hoàng Thượng vừa tới đây, thế cục khó lường, ai biết kế tiếpsẽ thế nào? Tóm lại là không muốn xuất đầu vào lúc này."Ta không có biện pháp, xin lỗi." Giang Diệu Vân thở dài nói.Trần Bảo Âm biết nàng ta đã cố gắng hết sức, nắm tay nàngnói: "Cám ơn ngươi, Diệu Vân.""Ai." Giang Diệu Vân thở dài, ngược lại khuyên nàng: "Ngươiđừng như vậy. Từ gia cũng không nhận ngươi, còn đuổi ngươi rangoài, ngươi cần gì phải bôn ba vì bọn họ."Chuyện này vẫn là nút thắt trong lòng Trần Bảo Âm."Ta không phải vì Từ gia." Nàng rũ mắt xuống: "Ta vì phunhân."Tuy rằng Hầu phu nhân đối với nàng lãnh đạm, không thânthiết bằng Đỗ Kim Hoa, nhưng đó là bởi vì bà là người như thế,không phải không thích nàng.Lúc ấy đuổi nàng đi, cũng là trong cơn tức giận. Nếu nàng mộtmực quấn quýt, thật ra có thể lưu lại, trong giấc mộng kia chínhlà như thế."Ai." Giang Diệu Vân thở dài: "Vậy ngươi chuẩn bị làm gì bâygiờ?"Nàng ta nơi này không nhờ được ai, chỗ người khác lại càngkhông nhờ được. Đám người Thôi Như Thảo, Hứa Lan Tâm cănbản sẽ không nguyện ý giúp nàng."Ta đi gặp Từ Lâm Lang." Trần Bảo Âm nói.Giang Diệu Vân sửng sốt một chút, nói: "Đây cũng là mộtcách."Trần Bảo Âm từ biệt nàng ta, sau đó đi tới Tô phủ.Từ Lâm Lang gả cho gia đình có chút danh vọng ở trong triềuđình, ba đời đều làm quan trong triều, trượng phu của nàng làthống lĩnh ngự lâm quân."Ngươi tìm ta." Từ Lâm Lang thấy nàng, mời nàng ngồi trongphòng khách."Ngươi hẳn là biết ý đồ của ta." Trần Bảo Âm nhìn nàng nói.Vành mắt Từ Lâm Lang ửng đỏ, còn có chút sưng, nàng ngồi ởbên cạnh bàn, một tay nắm chặt khăn tay, vẻ mặt hơi lãnh đạm:"Ngươi tìm ta cũng vô dụng.""Ta không phải tìm ngươi để cứu Hầu phủ." Trần Bảo Âm nói:"Ngươi đi cầu xin mẹ chồng, để bà dẫn ta vào cung, ta đi cầu xinhoàng hậu.""Ngươi cầu xin hoàng hậu có ích lợi gì?" Từ Lâm Lang nhìnnàng, ánh mắt hơi bén nhọn: "Ý chỉ là hoàng thượng đã hạ, tộiHầu phủ phạm phải, hoàng hậu chẳng lẽ có thể khiến HoàngThượng lật lọng hay sao?"Nàng đã cầu xin chồng, những người trong gia đình có thể cầuxin thì đều cầu xin. Trượng phu từ chối, nói rằng chuyện nàykhông thể khoan nhượng."Ta không có ý cứu Hầu phủ, ta chỉ muốn cứu một người." Sắcmặt Trần Bảo Âm cũng lạnh nhạt hơn: "Ngươi có giúp đượckhông?"Từ Lâm Lang không có cách nào không hỗ trợ.Nàng đứng dậy và rời đi.Trần Bảo Âm ở trong phòng khách, uống hai chén trà, đợi nửacanh giờ, Từ Lâm Lang đã trở lại.Thân hình nàng có chút lay động, sắc mặt trắng bệch, vàophòng liền nói: "Tô phủ hữu tâm vô lực, ngươi trở về đi." Nhìncũng không thèm nhìn Trần Bảo Âm, được nha hoàn đỡ vào bêntrong.Trần Bảo Âm im lặng.Sau khi rời khỏi Tô phủ, nàng đứng ở bên đường, không biếtđi đâu.Còn có thể cầu xin ai nữa? Đang trong lúc xuất thần, đột nhiêncó người gọi nàng: "Này! Từ Tứ!"Từ Tứ? Nào còn Từ Tứ gì nữa? Hiện giờ Từ Tứ, cũng khôngphải là nàng. Nhưng âm thanh này hơi quen tai, nàng không khỏingẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt thần thái phấn chấn.Thiếu niên cũng đã trưởng thành, thân mặc giáp bạc, thắtlưng đeo bội đao, nhìn qua anh tuấn uy vũ.Hai mắt hắn tỏa sáng, sải bước đến gần nói: "Thật sự làngươi! Ta đây vận khí không tệ, vừa về kinh đã gặp cố nhân.""Tiểu công gia." Trần Bảo Âm hành lễ.Tào Huyễn đã chú ý tới búi tóc phụ nhân của nàng. Khôngphải là điều đáng ngạc nhiên, dù sao cũng đã qua bốn năm nămrồi.