Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 467: Chạy (3)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Ngươi vẫn như vậy, không thay đổi gì." Trong lòng Tào Huyễnrất cao hứng, mặt mày nàng không có phong sương sầu khổ, cóthể thấy được cuộc sống không tệ, chỉ là có chút phiền muộn, bởivậy mới hỏi: "Ngươi làm sao lại đứng ở đây? Ngươi có gặp khókhăn không?"Trần Bảo Âm đột nhiên nghĩ đến, Tào Huyễn có một cô cô ởtrong cung làm nương nương, nếu hắn vào cung thăm cô cô, cóphải có thể mang theo nàng hay không?Trong mắt sinh ra vài phần hy vọng, bước về phía trước, nói:"Có một chuyện muốn cầu tiểu công gia hỗ trợ.""Chuyện gì?" Tào Huyễn hỏi.Trần Bảo nói chuyện Hoài Âm Hầu phủ bị xét nhà lưu cho hắnnghe, sau đó lại nói tiếp: "Mẹ nuôi ta, thân thể nàng gần hai nămnay không tốt lắm, Bắc Cương xa như vậy, ta sợ..."Nghe đến đó, Tào Huyễn nhíu mày."Hoàng hậu nương nương từng nói thích ta, cho nên ta muốncầu xin hoàng hậu, có thể khai ân hay không, giáng tội của mẹnuôi xuống một bậc." Nàng cúi đầu nói: "Ta không vào đượctrong cung, nếu tiểu công gia có thể hỗ trợ, Trần Bảo Âm vô cùngcảm kích. Nếu bất tiện, cũng không sao cả."Trầm mặc một lát, Tào Huyễn nói: "Nhìn những gì ngươi nói.Không phải là đưa ngươi vào cung thôi sao? Đi!"Mấy năm nay hắn ở Bắc Cương, lập được chút công lao, cũngchỉ là dẫn nàng vào cung mà thôi, chính mình không ra mặt nóicái gì, Hoàng Thượng sẽ không trách tội."Thật vậy?" Trần Bảo Âm kinh ngạc nói."Nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi." Tào Huyễn cười nhạonói: "Tiểu gia đã lừa ai chưa?"Trần Bảo Âm rất muốn nói, mấy năm trước bọn họ không hợpnhau, hắn lừa gạt nàng không ít. Nhưng đó đã là một số chuyệncũ trong quá khứ, nàng cảm kích: "Tiểu công gia trượng nghĩa.""Tất nhiên." Tào Huyễn nói.Hắn cưỡi ngựa hồi kinh, mang theo nàng bất tiện, vì thế nói:"Ngươi theo ta đến Quốc Công phủ, thay quần áo, ta mang ngươitiến cung."Trần Bảo Âm lắc đầu, nói: "Đa tạ ý tốt của tiểu công gia,nhưng ta có xiêm y tiến cung.""Vậy được." Tào Huyễn liền nói: "Nhà ngươi ở chỗ nào, ta vềphủ nói một tiếng, quay lại đón ngươi.""Tại..." Trần Bảo Âm nói ra địa chỉ, sau đó lại cảm ơn ba lần,mới xoay người về nhà.Cố Đình Viễn không ở nhà, hôm nay hắn không được nghỉ. CốThư Dung đi ra ngoài mua đồ ăn, chỉ có Lan Lan cùng Bảo ĐảnNhi ở nhà.Bảo Đản Nhi nửa ngày không gặp nương, vui đến mức cườikhanh khách không ngừng, nhào tới muốn nàng ôm."Bảo Đản Nhi!" Trần Bảo Âm nhịn không được lộ ra tươi cười,ôm lấy nữ nhi, hôn hai má tuyết trắng của bé.Lan Lan nói,"Muội muội mới ăn xong, cũng đã ngủ rồi, mớitỉnh một lát.""Ừm." Trần Bảo Âm gật đầu, nói: "Lát nữa cô cô còn phải đi rangoài, phiền con chăm sóc cho con bé."Đừng nói Lan Lan đã mười hai tuổi. Ở nông thôn, trẻ em bảyhoặc tám tuổi trông hài tử rất phổ biến. Lan Lan lại cẩn thận,Trần Bảo Âm không có gì lo lắng.Lan Lan đáp: "Vâng!"Nàng tiếp nhận Bảo Đản Nhi, bảo cô cô đi thay quần áo,nhưng Bảo Đản Nhi không muốn, giãy giụa gào thét, Lan Lanđành phải nói: "Đi, tỷ tỷ dẫn muội đi tìm cẩu cẩu."Bảo Đản Nhi ngay từ đầu không muốn, đợi đến khi Đậu Hoàngcùng Kim Quất vây quanh bé, bé lập tức quên tìm nương.Trần Bảo Âm hơi áy náy nhìn nữ nhi, nhanh chóng đổi trangphục, chờ Tào Huyễn đến đón nàng."Cầu xin mấy nhà rồi?" Trên đường đi, Tào Huyễn hỏi.Trần Bảo Âm cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Có thể cầu thì đều đãcầu.""Ngươi vẫn rất nhớ tình cũ." Tào Huyễn ngồi ở phía bên kia xengựa, chân dài giãn ra, tay ôm trường đao, nhướng mày nhìnnàng: "Từ gia đối với ngươi vô tình, vậy mà ngươi còn nguyện ýbôn ba vì bọn họ."Lúc ấy chuyện thiên kim thật giả truyền ra, trong kinh không ítngười đều đàm luận, Tào gia tất nhiên cũng biết. Mẫu thân củaTào Huyễn nói Từ gia kia vô tình, nuôi con gái nhiều năm, xemnhư là con gái ruột mà nuôi lớn, nói đuổi ra ngoài thì lập tức đuổira ngoài?"Ta không vì Từ gia." Trần Bảo Âm mím môi.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Ngươi vẫn như vậy, không thay đổi gì." Trong lòng Tào Huyễnrất cao hứng, mặt mày nàng không có phong sương sầu khổ, cóthể thấy được cuộc sống không tệ, chỉ là có chút phiền muộn, bởivậy mới hỏi: "Ngươi làm sao lại đứng ở đây? Ngươi có gặp khókhăn không?"Trần Bảo Âm đột nhiên nghĩ đến, Tào Huyễn có một cô cô ởtrong cung làm nương nương, nếu hắn vào cung thăm cô cô, cóphải có thể mang theo nàng hay không?Trong mắt sinh ra vài phần hy vọng, bước về phía trước, nói:"Có một chuyện muốn cầu tiểu công gia hỗ trợ.""Chuyện gì?" Tào Huyễn hỏi.Trần Bảo nói chuyện Hoài Âm Hầu phủ bị xét nhà lưu cho hắnnghe, sau đó lại nói tiếp: "Mẹ nuôi ta, thân thể nàng gần hai nămnay không tốt lắm, Bắc Cương xa như vậy, ta sợ..."Nghe đến đó, Tào Huyễn nhíu mày."Hoàng hậu nương nương từng nói thích ta, cho nên ta muốncầu xin hoàng hậu, có thể khai ân hay không, giáng tội của mẹnuôi xuống một bậc." Nàng cúi đầu nói: "Ta không vào đượctrong cung, nếu tiểu công gia có thể hỗ trợ, Trần Bảo Âm vô cùngcảm kích. Nếu bất tiện, cũng không sao cả."Trầm mặc một lát, Tào Huyễn nói: "Nhìn những gì ngươi nói.Không phải là đưa ngươi vào cung thôi sao? Đi!"Mấy năm nay hắn ở Bắc Cương, lập được chút công lao, cũngchỉ là dẫn nàng vào cung mà thôi, chính mình không ra mặt nóicái gì, Hoàng Thượng sẽ không trách tội."Thật vậy?" Trần Bảo Âm kinh ngạc nói."Nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi." Tào Huyễn cười nhạonói: "Tiểu gia đã lừa ai chưa?"Trần Bảo Âm rất muốn nói, mấy năm trước bọn họ không hợpnhau, hắn lừa gạt nàng không ít. Nhưng đó đã là một số chuyệncũ trong quá khứ, nàng cảm kích: "Tiểu công gia trượng nghĩa.""Tất nhiên." Tào Huyễn nói.Hắn cưỡi ngựa hồi kinh, mang theo nàng bất tiện, vì thế nói:"Ngươi theo ta đến Quốc Công phủ, thay quần áo, ta mang ngươitiến cung."Trần Bảo Âm lắc đầu, nói: "Đa tạ ý tốt của tiểu công gia,nhưng ta có xiêm y tiến cung.""Vậy được." Tào Huyễn liền nói: "Nhà ngươi ở chỗ nào, ta vềphủ nói một tiếng, quay lại đón ngươi.""Tại..." Trần Bảo Âm nói ra địa chỉ, sau đó lại cảm ơn ba lần,mới xoay người về nhà.Cố Đình Viễn không ở nhà, hôm nay hắn không được nghỉ. CốThư Dung đi ra ngoài mua đồ ăn, chỉ có Lan Lan cùng Bảo ĐảnNhi ở nhà.Bảo Đản Nhi nửa ngày không gặp nương, vui đến mức cườikhanh khách không ngừng, nhào tới muốn nàng ôm."Bảo Đản Nhi!" Trần Bảo Âm nhịn không được lộ ra tươi cười,ôm lấy nữ nhi, hôn hai má tuyết trắng của bé.Lan Lan nói,"Muội muội mới ăn xong, cũng đã ngủ rồi, mớitỉnh một lát.""Ừm." Trần Bảo Âm gật đầu, nói: "Lát nữa cô cô còn phải đi rangoài, phiền con chăm sóc cho con bé."Đừng nói Lan Lan đã mười hai tuổi. Ở nông thôn, trẻ em bảyhoặc tám tuổi trông hài tử rất phổ biến. Lan Lan lại cẩn thận,Trần Bảo Âm không có gì lo lắng.Lan Lan đáp: "Vâng!"Nàng tiếp nhận Bảo Đản Nhi, bảo cô cô đi thay quần áo,nhưng Bảo Đản Nhi không muốn, giãy giụa gào thét, Lan Lanđành phải nói: "Đi, tỷ tỷ dẫn muội đi tìm cẩu cẩu."Bảo Đản Nhi ngay từ đầu không muốn, đợi đến khi Đậu Hoàngcùng Kim Quất vây quanh bé, bé lập tức quên tìm nương.Trần Bảo Âm hơi áy náy nhìn nữ nhi, nhanh chóng đổi trangphục, chờ Tào Huyễn đến đón nàng."Cầu xin mấy nhà rồi?" Trên đường đi, Tào Huyễn hỏi.Trần Bảo Âm cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Có thể cầu thì đều đãcầu.""Ngươi vẫn rất nhớ tình cũ." Tào Huyễn ngồi ở phía bên kia xengựa, chân dài giãn ra, tay ôm trường đao, nhướng mày nhìnnàng: "Từ gia đối với ngươi vô tình, vậy mà ngươi còn nguyện ýbôn ba vì bọn họ."Lúc ấy chuyện thiên kim thật giả truyền ra, trong kinh không ítngười đều đàm luận, Tào gia tất nhiên cũng biết. Mẫu thân củaTào Huyễn nói Từ gia kia vô tình, nuôi con gái nhiều năm, xemnhư là con gái ruột mà nuôi lớn, nói đuổi ra ngoài thì lập tức đuổira ngoài?"Ta không vì Từ gia." Trần Bảo Âm mím môi.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Ngươi vẫn như vậy, không thay đổi gì." Trong lòng Tào Huyễnrất cao hứng, mặt mày nàng không có phong sương sầu khổ, cóthể thấy được cuộc sống không tệ, chỉ là có chút phiền muộn, bởivậy mới hỏi: "Ngươi làm sao lại đứng ở đây? Ngươi có gặp khókhăn không?"Trần Bảo Âm đột nhiên nghĩ đến, Tào Huyễn có một cô cô ởtrong cung làm nương nương, nếu hắn vào cung thăm cô cô, cóphải có thể mang theo nàng hay không?Trong mắt sinh ra vài phần hy vọng, bước về phía trước, nói:"Có một chuyện muốn cầu tiểu công gia hỗ trợ.""Chuyện gì?" Tào Huyễn hỏi.Trần Bảo nói chuyện Hoài Âm Hầu phủ bị xét nhà lưu cho hắnnghe, sau đó lại nói tiếp: "Mẹ nuôi ta, thân thể nàng gần hai nămnay không tốt lắm, Bắc Cương xa như vậy, ta sợ..."Nghe đến đó, Tào Huyễn nhíu mày."Hoàng hậu nương nương từng nói thích ta, cho nên ta muốncầu xin hoàng hậu, có thể khai ân hay không, giáng tội của mẹnuôi xuống một bậc." Nàng cúi đầu nói: "Ta không vào đượctrong cung, nếu tiểu công gia có thể hỗ trợ, Trần Bảo Âm vô cùngcảm kích. Nếu bất tiện, cũng không sao cả."Trầm mặc một lát, Tào Huyễn nói: "Nhìn những gì ngươi nói.Không phải là đưa ngươi vào cung thôi sao? Đi!"Mấy năm nay hắn ở Bắc Cương, lập được chút công lao, cũngchỉ là dẫn nàng vào cung mà thôi, chính mình không ra mặt nóicái gì, Hoàng Thượng sẽ không trách tội."Thật vậy?" Trần Bảo Âm kinh ngạc nói."Nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi." Tào Huyễn cười nhạonói: "Tiểu gia đã lừa ai chưa?"Trần Bảo Âm rất muốn nói, mấy năm trước bọn họ không hợpnhau, hắn lừa gạt nàng không ít. Nhưng đó đã là một số chuyệncũ trong quá khứ, nàng cảm kích: "Tiểu công gia trượng nghĩa.""Tất nhiên." Tào Huyễn nói.Hắn cưỡi ngựa hồi kinh, mang theo nàng bất tiện, vì thế nói:"Ngươi theo ta đến Quốc Công phủ, thay quần áo, ta mang ngươitiến cung."Trần Bảo Âm lắc đầu, nói: "Đa tạ ý tốt của tiểu công gia,nhưng ta có xiêm y tiến cung.""Vậy được." Tào Huyễn liền nói: "Nhà ngươi ở chỗ nào, ta vềphủ nói một tiếng, quay lại đón ngươi.""Tại..." Trần Bảo Âm nói ra địa chỉ, sau đó lại cảm ơn ba lần,mới xoay người về nhà.Cố Đình Viễn không ở nhà, hôm nay hắn không được nghỉ. CốThư Dung đi ra ngoài mua đồ ăn, chỉ có Lan Lan cùng Bảo ĐảnNhi ở nhà.Bảo Đản Nhi nửa ngày không gặp nương, vui đến mức cườikhanh khách không ngừng, nhào tới muốn nàng ôm."Bảo Đản Nhi!" Trần Bảo Âm nhịn không được lộ ra tươi cười,ôm lấy nữ nhi, hôn hai má tuyết trắng của bé.Lan Lan nói,"Muội muội mới ăn xong, cũng đã ngủ rồi, mớitỉnh một lát.""Ừm." Trần Bảo Âm gật đầu, nói: "Lát nữa cô cô còn phải đi rangoài, phiền con chăm sóc cho con bé."Đừng nói Lan Lan đã mười hai tuổi. Ở nông thôn, trẻ em bảyhoặc tám tuổi trông hài tử rất phổ biến. Lan Lan lại cẩn thận,Trần Bảo Âm không có gì lo lắng.Lan Lan đáp: "Vâng!"Nàng tiếp nhận Bảo Đản Nhi, bảo cô cô đi thay quần áo,nhưng Bảo Đản Nhi không muốn, giãy giụa gào thét, Lan Lanđành phải nói: "Đi, tỷ tỷ dẫn muội đi tìm cẩu cẩu."Bảo Đản Nhi ngay từ đầu không muốn, đợi đến khi Đậu Hoàngcùng Kim Quất vây quanh bé, bé lập tức quên tìm nương.Trần Bảo Âm hơi áy náy nhìn nữ nhi, nhanh chóng đổi trangphục, chờ Tào Huyễn đến đón nàng."Cầu xin mấy nhà rồi?" Trên đường đi, Tào Huyễn hỏi.Trần Bảo Âm cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Có thể cầu thì đều đãcầu.""Ngươi vẫn rất nhớ tình cũ." Tào Huyễn ngồi ở phía bên kia xengựa, chân dài giãn ra, tay ôm trường đao, nhướng mày nhìnnàng: "Từ gia đối với ngươi vô tình, vậy mà ngươi còn nguyện ýbôn ba vì bọn họ."Lúc ấy chuyện thiên kim thật giả truyền ra, trong kinh không ítngười đều đàm luận, Tào gia tất nhiên cũng biết. Mẫu thân củaTào Huyễn nói Từ gia kia vô tình, nuôi con gái nhiều năm, xemnhư là con gái ruột mà nuôi lớn, nói đuổi ra ngoài thì lập tức đuổira ngoài?"Ta không vì Từ gia." Trần Bảo Âm mím môi.

Chương 467: Chạy (3)