"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 69: Nhập phái (1)
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình đi lại trên đường lát đá tại đại doanh Tây Hoang, ngửa đầu quan sátbầu trời.Màn đêm buông xuống.Thế giới Tử Vong vẫn luôn là vậy, thế nhưng ở trong thế giới người sống, vàolúc này chắc hẳn là tại giữa trưa.Trước khi ban đêm chân chính xuất hiện, mình phải điều tra nguyên nhân quáivật điên cuồng, sau đó chạy trở lại Ám Vụ trấn, thông báo tin tức mà mình cóđược cho mọi người.Sau đó, giữ vững Ám Vụ trấn.Dựa theo lời của Karadu mà nói...Chỉ khi đạt thành hai mục tiêu này, bản thân mới không bị treo cổ.Thần thái của những người tu hành đi trên đường đều rất vội vàng.Bọn họ đều tập kết thành đội ngũ, chạy tới trận pháp truyền tống.Chiến tranh...Có vẻ như sắp tới thời điểm kết thúc.Lông mày Liễu Bình thư giãn, rồi lại nhíu lại.Chẳng biết khi nào, dáng vẻ quỷ dị của Vương Thành lại xuất hiện trong đầucủa hắn.Người chết sống lại..Giọng nói của sư phụ vẫn vang vọng:"Trong hư không có đại khủng bố ẩn nấp, nó đã chú ý tới thế giới của chúng ta,ta suy tư đã lâu, thế nhưng vẫn không có bất cứ cách nào cả... thậm chí ngay cảchân tướng là gì ta cũng không kịp thấy rõ, đã phải chết.""Đồ nhi, ta hi vọng con có thể... sống sót..."Liễu Bình dừng bước.Chắc hẳn sư phụ biết một vài thứ gì đó, thế nhưng lại không nói với chính mình.Vào thời khắc cuối cùng, sư phụ ở cùng Chưởng môn của bảy môn phái lớn,chắc hẳn ông ấy đã nói về chuyện đó cho Chưởng môn của bảy đại phái biết.Hơn nữa...Nếu như Vương Thành có thể sống lại, như vậy, sư phụ thì sao?Vị trưởng lão vừa rồi đã nói, ông ấy đã chết, chẳng lẽ ông ấy không sống lạisao?Xem ra chỉ khi tiến vào bảy đại phái, mới có cơ hội thăm dò những chuyện bíẩn như này.ắ ềHắn nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ bình thường hiện lên ở nơi đó:[Ngươi tiến vào màn thứ ba.][Nơi này là một màn chuyên môn dùng để bái sư nhập phái.][Rất dễ dàng khi muốn gia nhập môn phái nhỏ.][Tại môn phái cỡ trung, muốn đi vào thì cẩn thử thách nhất định, hướng dẫntương ứng cũng đã được phát ra.][Muốn tiến vào bảy đại phái, rất khó khăn, trong đó khó khăn nhất là hai tôngmôn Thiên m tông và Thái Vi cung, theo tình hình trước mắt, chưa từng có aithành công gia nhập vào hai môn phái này.][Về phần năm phái khác trong bảy đại phái, muốn gia nhập cũng rất khó, cho dùcó hướng dẫn cũng cần thêm cả may mắn của bản thân nữa, ví dụ cụ thể như...]Liễu Bình nhìn lướt qua, âm thầm nói: "Danh Sách, có thể loại bỏ tất cả nhữnglời hướng dẫn này hay không?"Trong nháy mắt...Tất cả chữ bình thường đều biến mất.Một hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện trong hư không:[Bản Danh Sách đã loại bỏ nó.]"Vậy mới đúng chứ, về sau chúng ta cần dựa theo ý nghĩ của bản thân để thayđổi tất cả, không cần biết nó là như thế nào cả." Liễu Bình nói.Hai chữ nhỏ lấp lóe nhảy nhót trong hư không: [Cố lên!]Liễu Bình thu hồi ánh mắt, nhanh chân bước tới phía đông của doanh địa.Rất nhanh, lại có tu sĩ chấp pháp ngăn cản đường đi của hắn, sau khi thấy đượclệnh bài của hắn thì mới dẫn hắn tới mảnh đất phía đông của doanh địa.Phóng tầm mắt nhìn tới, nơi này có khá nhiều lều trại được dựng lên, phía trêncó ký hiệu phân biệt các tông môn một cách rõ ràng.Rất nhiều tu sĩ đi qua đi lại giữa các lều trại, thỉnh thoảng lại đi vào trong mộtlều trại nào đó.Còn những tu sĩ đi ra lều trại, hoặc là lộ ra nét mừng, hoặc là ủ rũ, biểu hiệnkhông giống nhau.Tu sĩ chấp pháp thấy hắn là người mới nên giải thích: "Có thể đi tới đây đều làngười tu hành cấp thấp có thân phận trong sạch, tình trạng cũng không khácngươi là bao... nếu như ngươi muốn gia nhập vào môn phái nào thì có thể tớithử, nếu như được môn phái nào đó vừa ý, cũng có thể gia nhập vào môn pháiđó.""Tại hạ đã rõ, cám ơn tiền bối." Liễu Bình ôm quyền nói.Người tu sĩ chấp pháp kia gật đầu, quay người rời đi.ễLiễu Bình tìm một nơi hẻo lánh, quan sát những môn phái kia.Đại doanh Tây Hoang chỉ là một doanh địa dành cho các tu sĩ nghỉ ngơi lâmthời, những môn phái lớn đương nhiên cũng sẽ không để ý tới nơi này quánhiều.Ở nơi này, hầu như đều là nơi thu người của những môn phái tầm trung vànhững môn phái nhỏ mà thôi, dù sao bọn họ đã mất rất nhiều người trong chiếntranh, có nhu cầu lớn bổ sung máu mới.Về phần bảy đại phái, bọn họ rất để ý tới truyền thừa của bản thân, tiêu chuẩnthu đồ đệ cực cao, mặc dù cũng xây dựng nơi nhận người tại các quân doanh,thế nhưng bình thường cũng chỉ coi như là một loại thái độ, chứ không phải thậtsự muốn thu lượng lớn đồ đệ.Phù Vân, Thái Vi, Thần Quang, Thiên m, Thanh Minh, Phục Ma, Tiêu Tương.Đây là bảy đại phái.Phù Vân tiên tông cổ xưa nhất; Thái Vi cung chỉ thu đồ đệ có tài năng tuyệtđỉnh; Thần Quang tông - thuật pháp đệ nhất; Thiên m các, m chú đứng đầu thiênhạ; Thanh Minh môn sở trường chiến đấu đánh trận; Phục Ma cốc là khắc tinhcủa yêu ma; Tiêu Tương phái dùng bí pháp nổi danh thiên hạ.Liễu Bình đi một vòng, phát hiện trong đại doanh Tây Hoang này, chỉ có bốnmôn phái trong bảy đại phái xây dựng nơi thu đồ đệ mà thôi.Theo thứ tự là Phù Vân tiên tông, Thái Vi cung, Thanh Minh môn và Thiên mcác.Từng đợt âm thanh của đàn tranh từ trong lều trại của Thiên m các truyền tới, cógiọng nữ êm tai hát lên:"Thiên lý sơn hà cảnh vật tân, thu cao khí sảng tịnh vô trần;Hân phùng giai tiết đồng du thưởng, bán nhật thâu nhàn tửu nhất tôn..."Vào lúc này, bóng đêm thâm sâu, mây đen dày đặc, không khí ngột ngạt, thếnhưng khi tiếng ca này vừa vang lên, lại làm cho người ta cảm thấy vui mừng.Các tu sĩ phát hiện được tình trạng khác lạ của bản thân, vội vàng nhìn về phíalều trại của Thiên m các.Phạm vi công kích của âm luật khá là rộng.Người tu hành có thiên phú về âm luật quá hiếm thấy, mà âm luật công kíchcũng rất khó ngăn cản, cũng không phải chỉ cần che lỗ tai là có thể ngăn cản.Liễu Bình thu hồi ánh mắt, âm thầm suy tư.Có bốn tông môn ở đây.Mình nên gia nhập tông môn nào?
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình đi lại trên đường lát đá tại đại doanh Tây Hoang, ngửa đầu quan sátbầu trời.Màn đêm buông xuống.Thế giới Tử Vong vẫn luôn là vậy, thế nhưng ở trong thế giới người sống, vàolúc này chắc hẳn là tại giữa trưa.Trước khi ban đêm chân chính xuất hiện, mình phải điều tra nguyên nhân quáivật điên cuồng, sau đó chạy trở lại Ám Vụ trấn, thông báo tin tức mà mình cóđược cho mọi người.Sau đó, giữ vững Ám Vụ trấn.Dựa theo lời của Karadu mà nói...Chỉ khi đạt thành hai mục tiêu này, bản thân mới không bị treo cổ.Thần thái của những người tu hành đi trên đường đều rất vội vàng.Bọn họ đều tập kết thành đội ngũ, chạy tới trận pháp truyền tống.Chiến tranh...Có vẻ như sắp tới thời điểm kết thúc.Lông mày Liễu Bình thư giãn, rồi lại nhíu lại.Chẳng biết khi nào, dáng vẻ quỷ dị của Vương Thành lại xuất hiện trong đầucủa hắn.Người chết sống lại..Giọng nói của sư phụ vẫn vang vọng:"Trong hư không có đại khủng bố ẩn nấp, nó đã chú ý tới thế giới của chúng ta,ta suy tư đã lâu, thế nhưng vẫn không có bất cứ cách nào cả... thậm chí ngay cảchân tướng là gì ta cũng không kịp thấy rõ, đã phải chết.""Đồ nhi, ta hi vọng con có thể... sống sót..."Liễu Bình dừng bước.Chắc hẳn sư phụ biết một vài thứ gì đó, thế nhưng lại không nói với chính mình.Vào thời khắc cuối cùng, sư phụ ở cùng Chưởng môn của bảy môn phái lớn,chắc hẳn ông ấy đã nói về chuyện đó cho Chưởng môn của bảy đại phái biết.Hơn nữa...Nếu như Vương Thành có thể sống lại, như vậy, sư phụ thì sao?Vị trưởng lão vừa rồi đã nói, ông ấy đã chết, chẳng lẽ ông ấy không sống lạisao?Xem ra chỉ khi tiến vào bảy đại phái, mới có cơ hội thăm dò những chuyện bíẩn như này.ắ ềHắn nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ bình thường hiện lên ở nơi đó:[Ngươi tiến vào màn thứ ba.][Nơi này là một màn chuyên môn dùng để bái sư nhập phái.][Rất dễ dàng khi muốn gia nhập môn phái nhỏ.][Tại môn phái cỡ trung, muốn đi vào thì cẩn thử thách nhất định, hướng dẫntương ứng cũng đã được phát ra.][Muốn tiến vào bảy đại phái, rất khó khăn, trong đó khó khăn nhất là hai tôngmôn Thiên m tông và Thái Vi cung, theo tình hình trước mắt, chưa từng có aithành công gia nhập vào hai môn phái này.][Về phần năm phái khác trong bảy đại phái, muốn gia nhập cũng rất khó, cho dùcó hướng dẫn cũng cần thêm cả may mắn của bản thân nữa, ví dụ cụ thể như...]Liễu Bình nhìn lướt qua, âm thầm nói: "Danh Sách, có thể loại bỏ tất cả nhữnglời hướng dẫn này hay không?"Trong nháy mắt...Tất cả chữ bình thường đều biến mất.Một hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện trong hư không:[Bản Danh Sách đã loại bỏ nó.]"Vậy mới đúng chứ, về sau chúng ta cần dựa theo ý nghĩ của bản thân để thayđổi tất cả, không cần biết nó là như thế nào cả." Liễu Bình nói.Hai chữ nhỏ lấp lóe nhảy nhót trong hư không: [Cố lên!]Liễu Bình thu hồi ánh mắt, nhanh chân bước tới phía đông của doanh địa.Rất nhanh, lại có tu sĩ chấp pháp ngăn cản đường đi của hắn, sau khi thấy đượclệnh bài của hắn thì mới dẫn hắn tới mảnh đất phía đông của doanh địa.Phóng tầm mắt nhìn tới, nơi này có khá nhiều lều trại được dựng lên, phía trêncó ký hiệu phân biệt các tông môn một cách rõ ràng.Rất nhiều tu sĩ đi qua đi lại giữa các lều trại, thỉnh thoảng lại đi vào trong mộtlều trại nào đó.Còn những tu sĩ đi ra lều trại, hoặc là lộ ra nét mừng, hoặc là ủ rũ, biểu hiệnkhông giống nhau.Tu sĩ chấp pháp thấy hắn là người mới nên giải thích: "Có thể đi tới đây đều làngười tu hành cấp thấp có thân phận trong sạch, tình trạng cũng không khácngươi là bao... nếu như ngươi muốn gia nhập vào môn phái nào thì có thể tớithử, nếu như được môn phái nào đó vừa ý, cũng có thể gia nhập vào môn pháiđó.""Tại hạ đã rõ, cám ơn tiền bối." Liễu Bình ôm quyền nói.Người tu sĩ chấp pháp kia gật đầu, quay người rời đi.ễLiễu Bình tìm một nơi hẻo lánh, quan sát những môn phái kia.Đại doanh Tây Hoang chỉ là một doanh địa dành cho các tu sĩ nghỉ ngơi lâmthời, những môn phái lớn đương nhiên cũng sẽ không để ý tới nơi này quánhiều.Ở nơi này, hầu như đều là nơi thu người của những môn phái tầm trung vànhững môn phái nhỏ mà thôi, dù sao bọn họ đã mất rất nhiều người trong chiếntranh, có nhu cầu lớn bổ sung máu mới.Về phần bảy đại phái, bọn họ rất để ý tới truyền thừa của bản thân, tiêu chuẩnthu đồ đệ cực cao, mặc dù cũng xây dựng nơi nhận người tại các quân doanh,thế nhưng bình thường cũng chỉ coi như là một loại thái độ, chứ không phải thậtsự muốn thu lượng lớn đồ đệ.Phù Vân, Thái Vi, Thần Quang, Thiên m, Thanh Minh, Phục Ma, Tiêu Tương.Đây là bảy đại phái.Phù Vân tiên tông cổ xưa nhất; Thái Vi cung chỉ thu đồ đệ có tài năng tuyệtđỉnh; Thần Quang tông - thuật pháp đệ nhất; Thiên m các, m chú đứng đầu thiênhạ; Thanh Minh môn sở trường chiến đấu đánh trận; Phục Ma cốc là khắc tinhcủa yêu ma; Tiêu Tương phái dùng bí pháp nổi danh thiên hạ.Liễu Bình đi một vòng, phát hiện trong đại doanh Tây Hoang này, chỉ có bốnmôn phái trong bảy đại phái xây dựng nơi thu đồ đệ mà thôi.Theo thứ tự là Phù Vân tiên tông, Thái Vi cung, Thanh Minh môn và Thiên mcác.Từng đợt âm thanh của đàn tranh từ trong lều trại của Thiên m các truyền tới, cógiọng nữ êm tai hát lên:"Thiên lý sơn hà cảnh vật tân, thu cao khí sảng tịnh vô trần;Hân phùng giai tiết đồng du thưởng, bán nhật thâu nhàn tửu nhất tôn..."Vào lúc này, bóng đêm thâm sâu, mây đen dày đặc, không khí ngột ngạt, thếnhưng khi tiếng ca này vừa vang lên, lại làm cho người ta cảm thấy vui mừng.Các tu sĩ phát hiện được tình trạng khác lạ của bản thân, vội vàng nhìn về phíalều trại của Thiên m các.Phạm vi công kích của âm luật khá là rộng.Người tu hành có thiên phú về âm luật quá hiếm thấy, mà âm luật công kíchcũng rất khó ngăn cản, cũng không phải chỉ cần che lỗ tai là có thể ngăn cản.Liễu Bình thu hồi ánh mắt, âm thầm suy tư.Có bốn tông môn ở đây.Mình nên gia nhập tông môn nào?
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình đi lại trên đường lát đá tại đại doanh Tây Hoang, ngửa đầu quan sátbầu trời.Màn đêm buông xuống.Thế giới Tử Vong vẫn luôn là vậy, thế nhưng ở trong thế giới người sống, vàolúc này chắc hẳn là tại giữa trưa.Trước khi ban đêm chân chính xuất hiện, mình phải điều tra nguyên nhân quáivật điên cuồng, sau đó chạy trở lại Ám Vụ trấn, thông báo tin tức mà mình cóđược cho mọi người.Sau đó, giữ vững Ám Vụ trấn.Dựa theo lời của Karadu mà nói...Chỉ khi đạt thành hai mục tiêu này, bản thân mới không bị treo cổ.Thần thái của những người tu hành đi trên đường đều rất vội vàng.Bọn họ đều tập kết thành đội ngũ, chạy tới trận pháp truyền tống.Chiến tranh...Có vẻ như sắp tới thời điểm kết thúc.Lông mày Liễu Bình thư giãn, rồi lại nhíu lại.Chẳng biết khi nào, dáng vẻ quỷ dị của Vương Thành lại xuất hiện trong đầucủa hắn.Người chết sống lại..Giọng nói của sư phụ vẫn vang vọng:"Trong hư không có đại khủng bố ẩn nấp, nó đã chú ý tới thế giới của chúng ta,ta suy tư đã lâu, thế nhưng vẫn không có bất cứ cách nào cả... thậm chí ngay cảchân tướng là gì ta cũng không kịp thấy rõ, đã phải chết.""Đồ nhi, ta hi vọng con có thể... sống sót..."Liễu Bình dừng bước.Chắc hẳn sư phụ biết một vài thứ gì đó, thế nhưng lại không nói với chính mình.Vào thời khắc cuối cùng, sư phụ ở cùng Chưởng môn của bảy môn phái lớn,chắc hẳn ông ấy đã nói về chuyện đó cho Chưởng môn của bảy đại phái biết.Hơn nữa...Nếu như Vương Thành có thể sống lại, như vậy, sư phụ thì sao?Vị trưởng lão vừa rồi đã nói, ông ấy đã chết, chẳng lẽ ông ấy không sống lạisao?Xem ra chỉ khi tiến vào bảy đại phái, mới có cơ hội thăm dò những chuyện bíẩn như này.ắ ềHắn nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ bình thường hiện lên ở nơi đó:[Ngươi tiến vào màn thứ ba.][Nơi này là một màn chuyên môn dùng để bái sư nhập phái.][Rất dễ dàng khi muốn gia nhập môn phái nhỏ.][Tại môn phái cỡ trung, muốn đi vào thì cẩn thử thách nhất định, hướng dẫntương ứng cũng đã được phát ra.][Muốn tiến vào bảy đại phái, rất khó khăn, trong đó khó khăn nhất là hai tôngmôn Thiên m tông và Thái Vi cung, theo tình hình trước mắt, chưa từng có aithành công gia nhập vào hai môn phái này.][Về phần năm phái khác trong bảy đại phái, muốn gia nhập cũng rất khó, cho dùcó hướng dẫn cũng cần thêm cả may mắn của bản thân nữa, ví dụ cụ thể như...]Liễu Bình nhìn lướt qua, âm thầm nói: "Danh Sách, có thể loại bỏ tất cả nhữnglời hướng dẫn này hay không?"Trong nháy mắt...Tất cả chữ bình thường đều biến mất.Một hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện trong hư không:[Bản Danh Sách đã loại bỏ nó.]"Vậy mới đúng chứ, về sau chúng ta cần dựa theo ý nghĩ của bản thân để thayđổi tất cả, không cần biết nó là như thế nào cả." Liễu Bình nói.Hai chữ nhỏ lấp lóe nhảy nhót trong hư không: [Cố lên!]Liễu Bình thu hồi ánh mắt, nhanh chân bước tới phía đông của doanh địa.Rất nhanh, lại có tu sĩ chấp pháp ngăn cản đường đi của hắn, sau khi thấy đượclệnh bài của hắn thì mới dẫn hắn tới mảnh đất phía đông của doanh địa.Phóng tầm mắt nhìn tới, nơi này có khá nhiều lều trại được dựng lên, phía trêncó ký hiệu phân biệt các tông môn một cách rõ ràng.Rất nhiều tu sĩ đi qua đi lại giữa các lều trại, thỉnh thoảng lại đi vào trong mộtlều trại nào đó.Còn những tu sĩ đi ra lều trại, hoặc là lộ ra nét mừng, hoặc là ủ rũ, biểu hiệnkhông giống nhau.Tu sĩ chấp pháp thấy hắn là người mới nên giải thích: "Có thể đi tới đây đều làngười tu hành cấp thấp có thân phận trong sạch, tình trạng cũng không khácngươi là bao... nếu như ngươi muốn gia nhập vào môn phái nào thì có thể tớithử, nếu như được môn phái nào đó vừa ý, cũng có thể gia nhập vào môn pháiđó.""Tại hạ đã rõ, cám ơn tiền bối." Liễu Bình ôm quyền nói.Người tu sĩ chấp pháp kia gật đầu, quay người rời đi.ễLiễu Bình tìm một nơi hẻo lánh, quan sát những môn phái kia.Đại doanh Tây Hoang chỉ là một doanh địa dành cho các tu sĩ nghỉ ngơi lâmthời, những môn phái lớn đương nhiên cũng sẽ không để ý tới nơi này quánhiều.Ở nơi này, hầu như đều là nơi thu người của những môn phái tầm trung vànhững môn phái nhỏ mà thôi, dù sao bọn họ đã mất rất nhiều người trong chiếntranh, có nhu cầu lớn bổ sung máu mới.Về phần bảy đại phái, bọn họ rất để ý tới truyền thừa của bản thân, tiêu chuẩnthu đồ đệ cực cao, mặc dù cũng xây dựng nơi nhận người tại các quân doanh,thế nhưng bình thường cũng chỉ coi như là một loại thái độ, chứ không phải thậtsự muốn thu lượng lớn đồ đệ.Phù Vân, Thái Vi, Thần Quang, Thiên m, Thanh Minh, Phục Ma, Tiêu Tương.Đây là bảy đại phái.Phù Vân tiên tông cổ xưa nhất; Thái Vi cung chỉ thu đồ đệ có tài năng tuyệtđỉnh; Thần Quang tông - thuật pháp đệ nhất; Thiên m các, m chú đứng đầu thiênhạ; Thanh Minh môn sở trường chiến đấu đánh trận; Phục Ma cốc là khắc tinhcủa yêu ma; Tiêu Tương phái dùng bí pháp nổi danh thiên hạ.Liễu Bình đi một vòng, phát hiện trong đại doanh Tây Hoang này, chỉ có bốnmôn phái trong bảy đại phái xây dựng nơi thu đồ đệ mà thôi.Theo thứ tự là Phù Vân tiên tông, Thái Vi cung, Thanh Minh môn và Thiên mcác.Từng đợt âm thanh của đàn tranh từ trong lều trại của Thiên m các truyền tới, cógiọng nữ êm tai hát lên:"Thiên lý sơn hà cảnh vật tân, thu cao khí sảng tịnh vô trần;Hân phùng giai tiết đồng du thưởng, bán nhật thâu nhàn tửu nhất tôn..."Vào lúc này, bóng đêm thâm sâu, mây đen dày đặc, không khí ngột ngạt, thếnhưng khi tiếng ca này vừa vang lên, lại làm cho người ta cảm thấy vui mừng.Các tu sĩ phát hiện được tình trạng khác lạ của bản thân, vội vàng nhìn về phíalều trại của Thiên m các.Phạm vi công kích của âm luật khá là rộng.Người tu hành có thiên phú về âm luật quá hiếm thấy, mà âm luật công kíchcũng rất khó ngăn cản, cũng không phải chỉ cần che lỗ tai là có thể ngăn cản.Liễu Bình thu hồi ánh mắt, âm thầm suy tư.Có bốn tông môn ở đây.Mình nên gia nhập tông môn nào?