"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 73: Bại lộ! (2)

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình cố nén sự kinh ngạc của bản thân, suy tư cực nhanh.Kẻ truy lùng!Lần trước, khi Kẻ truy lùng xuất hiện, chính là lúc mình vừa mới tỉnh dậy từ nơimộ táng.Lần này, bởi vì kịch bản sụp đổ, lại có Kẻ truy lùng xuất hiện.Hơn nữa, còn có thêm một vị Thẩm phán giả!Liễu Bình cố nén cảm xúc của bản thân, cười nói với ba vị tu sĩ Nguyên Anh:"Cám ơn ba vị đồng môn, ngày sau về núi ta sẽ mời các người ăn cơm.""Ngươi biết linh thực?" Một nữ tu hỏi."Hiểu một chút, cũng tạm được." Liễu Bình nói.Tạ Đông Lưu vỗ vai Liễu Bình, cười to nói: "Ha ha, tốt, quá tốt, về sau chúng tacó thể ăn ké rồi... Thái Vi cung chúng ta có quá ít người theo đuổi Linh thựcđạo, lúc này lại thêm một người.""Vậy chúng ta cũng muốn ăn chực." Một nữ tu khác cười nói.Bốn người cười cười nói nói, bầu không khí rất vui vẻ, nếu không phải LiễuBình biết có chuyện sắp diễn ra, có lẽ sẽ càng dung nhập vào trong đó.Bỗng nhiên...Một luồng sáng bay tới, hạ xuống trước mặt hai nữ tu, hóa thành phù truyền tin.Một nữ tu nhận phù truyền tin, đọc được tin tức trong đó."Tiền tuyến yêu cầu chi viện, điểm danh hai người chúng ta phải lập tức xuấtphát.""Quái lạ, không phải tiền tuyến đã ngưng chiến rồi sao? Tình huống hiện tại lànhư nào?""Không biết, yêu cầu rất gấp, chúng ta phải rời đi ngay lập tức."Hai nữ tu vội vàng muốn rời đi.Lúc gần đi, một nữ tu nói với Tạ Đông Lưu: "Huynh ở lại đây thêm hai ngàynữa, rồi dẫn hắn về tông môn đi, dù sao nơi này cũng không an toàn.""Ta sẽ chỉ đợi thêm một ngày, nếu như không có thêm nhân tài nào phù hợpđiều kiện nữa, ta sẽ đưa Liễu Bình trở về." Tạ Đông Lưu nói.Một nữ tu khác xoa đầu Liễu Bình, trong ánh mắt hiện lên vẻ sầu lo: "Linh giáccủa ta đã báo hiệu cho ta biết có điều gì đó không ổn sắp xảy ra, các ngươi hãyvề tông môn sớm chút."Liễu Bình đã bao giờ bị người xoa đầu như này chứ?ắ ỗ ếHắn còn định tránh đi, bỗng nhiên nhớ tới bây giờ chính mình là một thiếu niênmười chín tuổi, mà đối phương lại là tiền bối của tông môn, cũng không biết đãsống mấy trăm năm rồi.Hơn nữa, cũng bởi vì đối phương quan tâm mình mới xoa đầu của mình.Hắn đành phải đứng im tại chỗ, nghe Tạ Đông Lưu nói: "Sư muội yên tâm,ngày mai chúng ta sẽ đi."..."Ha ha ha, đây chính là bí pháp của ta, vì ăn con gà nướng này, chuyên mônmua mấy trăm đơn thuốc từ người khác, từ cơ sở đó mới nghiên cứu chế tạothành công.""Lợi hại! Mùi rượu rất thơm đó.""Rượu là rượu ngon, thế nhưng ngươi mới mười chín, rượu này vẫn quá mạnh,nào, uống chén rượu gạo này đi."Trong lều trại, Tạ Đông Lưu ngồi bệt trên mặt đất, tóm nửa con gà quay, ngoạmmiếng thịt lớn, uống bát rượu mạnh.Liễu Bình bưng một chén rượu nhỏ, yên lặng đứng bên cạnh.Tạ Đông Lưu ợ một hơi, lấy một chiếc giường từ túi trữ vật ra rồi nằm trên đó,ngáp một cái nói: "Nơi này của ta không cần ngươi quan tâm, nếu không có việcgì làm thì có thể tu hành, cũng có thể đi dạo xung quanh doanh địa.""Được." Liễu Bình đứng lên nói.Hắn đã từ từ quen thuộc cách dùng mắt thấy vật, lúc này đi ra lều trại, dọc theođường nhỏ đi về phía trước, tìm tới phường thị cỡ nhỏ trong doanh địa này.Trong tu hành giới, các tu sĩ thuộc các môn phái khác biệt, sở trường của bảnthân cũng khác biệt, chỉ cần tụ tập chung một chỗ, tất cả mọi người đều nghĩ tớimuốn trao đổi với người khác một vài thứ, hoặc có thể dùng linh thạch mua.Liễu Bình bước nhanh trong phường thị này.Thời gian còn không nhiều lắm.Thanh đao khi trước đã gãy mất rồi.Vì chống lại quái vật, hiện tại hắn phải tìm ra một vũ khí mà bản thân có thể sửdụng.Thực ra khẩu súng shotgun phối hợp với đạn thần thánh, cũng coi như là mộtloại vũ khí không tệ.Thế nhưng dù sao cũng là vật ngoài thân, chỉ có thể dùng để tiết kiệm linh lực,muốn phát huy sức chiến đấu của bản thân, vẫn còn phải dựa vào vũ khí của vănminh Tu Hành.Đại khái đi một vòng, Liễu Bình dừng lại trước một sạp hàng."Thanh đao này bán thế nào?" Liễu Bình hỏi.ế ắ ắ ầ ầTu sĩ kia liếc nhìn hắn, lắc đầu nói: "Với thực lực của ngươi, không cần dùngnhiều linh thạch tới như vậy để mua thanh đao này, hay là tới xem mấy thanhđao này đi, mấy thanh đao này rất thích hợp tu sĩ Trúc Cơ sử dụng."Đối phương nói không sai, thanh đao này đối với mình mà nói là dư xài.Dù cho có vũ khí mạnh hơn thanh đao này thì với linh lực của mình thực sựkhông sử dụng nổi.Liễu Bình xem đi xem lại, không nhịn được mà nắm chặt chuôi đao kia.Hắn là đệ tử của Quẻ Thánh, thông thạo lục nghệ, vừa nhìn cũng có thể biếtđược vũ khí nào thích hợp bản thân.Mặc dù thanh đao trên tay mình cũng không phải bảo vật gì, thế nhưng linh vănđược khắc trên thân đao rất khéo léo, hoàn toàn có thể thừa nhận chiến đấu củatu sĩ Trúc Cơ.Trừ điều này ra, càng quan trọng hơn chính là trên sống đao có vệt màu xanhđậm lệch đen, nhìn qua thì tưởng rằng đây là màu sau khi rèn luyện cùng tôinước lạnh, thế nhưng...Liễu Bình xoa nhẹ, cũng đã hiểu rõ.Vệt màu này là một loại vật liệu rất đặc biệt, có tên là Thôn Ma thạch.Không ai nhận biết loại vật liệu này cả.Dù sao, tiêu chuẩn của phần lớn Luyện khí sư đều không thể đạt tới cảnh giớiđăng phong tạo cực, cho dù có rất ít người có thể đạt tới cảnh giới này, bìnhthường thì cũng dừng bước không thể tiến thêm.Cho nên, trên đời không ai biết tác dụng của vật này là gì cả.Chỉ có Liễu Bình biết.Hắn là đệ nhất thiên hạ về lục nghệ, là tồn tại có một không hai trên Luyện khíđạo, không ai có thể nhìn thấy bóng lưng.Thậm chí ngay cả cái tên "Thôn Ma thạch" cũng là do hắn đặt.Đao không quan trọng.Quan trọng là cần mua thanh đao này, hòa tan nó ra, lấy lại Thôn Ma thạch.Nó là vật liệu chủ yếu để có thể rèn ra một thanh thuật đao.Mà thuật đao...Lại là vũ khí do chính Liễu Bình phát minh, phù hợp với đặc điểm chiến đấucủa hắn, có thể phát huy ra sức chiến đấu cao nhất của hắn."Thanh đao này của ngươi cần bao nhiêu linh thạch?" Liễu Bình hỏi.Người kia thấy hắn không nghe mình khuyên thì lắc đầu, nói: "Nếu như ngươicó thể sử dụng thanh đao này, đưa cho ngươi thì thế nào."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình cố nén sự kinh ngạc của bản thân, suy tư cực nhanh.Kẻ truy lùng!Lần trước, khi Kẻ truy lùng xuất hiện, chính là lúc mình vừa mới tỉnh dậy từ nơimộ táng.Lần này, bởi vì kịch bản sụp đổ, lại có Kẻ truy lùng xuất hiện.Hơn nữa, còn có thêm một vị Thẩm phán giả!Liễu Bình cố nén cảm xúc của bản thân, cười nói với ba vị tu sĩ Nguyên Anh:"Cám ơn ba vị đồng môn, ngày sau về núi ta sẽ mời các người ăn cơm.""Ngươi biết linh thực?" Một nữ tu hỏi."Hiểu một chút, cũng tạm được." Liễu Bình nói.Tạ Đông Lưu vỗ vai Liễu Bình, cười to nói: "Ha ha, tốt, quá tốt, về sau chúng tacó thể ăn ké rồi... Thái Vi cung chúng ta có quá ít người theo đuổi Linh thựcđạo, lúc này lại thêm một người.""Vậy chúng ta cũng muốn ăn chực." Một nữ tu khác cười nói.Bốn người cười cười nói nói, bầu không khí rất vui vẻ, nếu không phải LiễuBình biết có chuyện sắp diễn ra, có lẽ sẽ càng dung nhập vào trong đó.Bỗng nhiên...Một luồng sáng bay tới, hạ xuống trước mặt hai nữ tu, hóa thành phù truyền tin.Một nữ tu nhận phù truyền tin, đọc được tin tức trong đó."Tiền tuyến yêu cầu chi viện, điểm danh hai người chúng ta phải lập tức xuấtphát.""Quái lạ, không phải tiền tuyến đã ngưng chiến rồi sao? Tình huống hiện tại lànhư nào?""Không biết, yêu cầu rất gấp, chúng ta phải rời đi ngay lập tức."Hai nữ tu vội vàng muốn rời đi.Lúc gần đi, một nữ tu nói với Tạ Đông Lưu: "Huynh ở lại đây thêm hai ngàynữa, rồi dẫn hắn về tông môn đi, dù sao nơi này cũng không an toàn.""Ta sẽ chỉ đợi thêm một ngày, nếu như không có thêm nhân tài nào phù hợpđiều kiện nữa, ta sẽ đưa Liễu Bình trở về." Tạ Đông Lưu nói.Một nữ tu khác xoa đầu Liễu Bình, trong ánh mắt hiện lên vẻ sầu lo: "Linh giáccủa ta đã báo hiệu cho ta biết có điều gì đó không ổn sắp xảy ra, các ngươi hãyvề tông môn sớm chút."Liễu Bình đã bao giờ bị người xoa đầu như này chứ?ắ ỗ ếHắn còn định tránh đi, bỗng nhiên nhớ tới bây giờ chính mình là một thiếu niênmười chín tuổi, mà đối phương lại là tiền bối của tông môn, cũng không biết đãsống mấy trăm năm rồi.Hơn nữa, cũng bởi vì đối phương quan tâm mình mới xoa đầu của mình.Hắn đành phải đứng im tại chỗ, nghe Tạ Đông Lưu nói: "Sư muội yên tâm,ngày mai chúng ta sẽ đi."..."Ha ha ha, đây chính là bí pháp của ta, vì ăn con gà nướng này, chuyên mônmua mấy trăm đơn thuốc từ người khác, từ cơ sở đó mới nghiên cứu chế tạothành công.""Lợi hại! Mùi rượu rất thơm đó.""Rượu là rượu ngon, thế nhưng ngươi mới mười chín, rượu này vẫn quá mạnh,nào, uống chén rượu gạo này đi."Trong lều trại, Tạ Đông Lưu ngồi bệt trên mặt đất, tóm nửa con gà quay, ngoạmmiếng thịt lớn, uống bát rượu mạnh.Liễu Bình bưng một chén rượu nhỏ, yên lặng đứng bên cạnh.Tạ Đông Lưu ợ một hơi, lấy một chiếc giường từ túi trữ vật ra rồi nằm trên đó,ngáp một cái nói: "Nơi này của ta không cần ngươi quan tâm, nếu không có việcgì làm thì có thể tu hành, cũng có thể đi dạo xung quanh doanh địa.""Được." Liễu Bình đứng lên nói.Hắn đã từ từ quen thuộc cách dùng mắt thấy vật, lúc này đi ra lều trại, dọc theođường nhỏ đi về phía trước, tìm tới phường thị cỡ nhỏ trong doanh địa này.Trong tu hành giới, các tu sĩ thuộc các môn phái khác biệt, sở trường của bảnthân cũng khác biệt, chỉ cần tụ tập chung một chỗ, tất cả mọi người đều nghĩ tớimuốn trao đổi với người khác một vài thứ, hoặc có thể dùng linh thạch mua.Liễu Bình bước nhanh trong phường thị này.Thời gian còn không nhiều lắm.Thanh đao khi trước đã gãy mất rồi.Vì chống lại quái vật, hiện tại hắn phải tìm ra một vũ khí mà bản thân có thể sửdụng.Thực ra khẩu súng shotgun phối hợp với đạn thần thánh, cũng coi như là mộtloại vũ khí không tệ.Thế nhưng dù sao cũng là vật ngoài thân, chỉ có thể dùng để tiết kiệm linh lực,muốn phát huy sức chiến đấu của bản thân, vẫn còn phải dựa vào vũ khí của vănminh Tu Hành.Đại khái đi một vòng, Liễu Bình dừng lại trước một sạp hàng."Thanh đao này bán thế nào?" Liễu Bình hỏi.ế ắ ắ ầ ầTu sĩ kia liếc nhìn hắn, lắc đầu nói: "Với thực lực của ngươi, không cần dùngnhiều linh thạch tới như vậy để mua thanh đao này, hay là tới xem mấy thanhđao này đi, mấy thanh đao này rất thích hợp tu sĩ Trúc Cơ sử dụng."Đối phương nói không sai, thanh đao này đối với mình mà nói là dư xài.Dù cho có vũ khí mạnh hơn thanh đao này thì với linh lực của mình thực sựkhông sử dụng nổi.Liễu Bình xem đi xem lại, không nhịn được mà nắm chặt chuôi đao kia.Hắn là đệ tử của Quẻ Thánh, thông thạo lục nghệ, vừa nhìn cũng có thể biếtđược vũ khí nào thích hợp bản thân.Mặc dù thanh đao trên tay mình cũng không phải bảo vật gì, thế nhưng linh vănđược khắc trên thân đao rất khéo léo, hoàn toàn có thể thừa nhận chiến đấu củatu sĩ Trúc Cơ.Trừ điều này ra, càng quan trọng hơn chính là trên sống đao có vệt màu xanhđậm lệch đen, nhìn qua thì tưởng rằng đây là màu sau khi rèn luyện cùng tôinước lạnh, thế nhưng...Liễu Bình xoa nhẹ, cũng đã hiểu rõ.Vệt màu này là một loại vật liệu rất đặc biệt, có tên là Thôn Ma thạch.Không ai nhận biết loại vật liệu này cả.Dù sao, tiêu chuẩn của phần lớn Luyện khí sư đều không thể đạt tới cảnh giớiđăng phong tạo cực, cho dù có rất ít người có thể đạt tới cảnh giới này, bìnhthường thì cũng dừng bước không thể tiến thêm.Cho nên, trên đời không ai biết tác dụng của vật này là gì cả.Chỉ có Liễu Bình biết.Hắn là đệ nhất thiên hạ về lục nghệ, là tồn tại có một không hai trên Luyện khíđạo, không ai có thể nhìn thấy bóng lưng.Thậm chí ngay cả cái tên "Thôn Ma thạch" cũng là do hắn đặt.Đao không quan trọng.Quan trọng là cần mua thanh đao này, hòa tan nó ra, lấy lại Thôn Ma thạch.Nó là vật liệu chủ yếu để có thể rèn ra một thanh thuật đao.Mà thuật đao...Lại là vũ khí do chính Liễu Bình phát minh, phù hợp với đặc điểm chiến đấucủa hắn, có thể phát huy ra sức chiến đấu cao nhất của hắn."Thanh đao này của ngươi cần bao nhiêu linh thạch?" Liễu Bình hỏi.Người kia thấy hắn không nghe mình khuyên thì lắc đầu, nói: "Nếu như ngươicó thể sử dụng thanh đao này, đưa cho ngươi thì thế nào."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình cố nén sự kinh ngạc của bản thân, suy tư cực nhanh.Kẻ truy lùng!Lần trước, khi Kẻ truy lùng xuất hiện, chính là lúc mình vừa mới tỉnh dậy từ nơimộ táng.Lần này, bởi vì kịch bản sụp đổ, lại có Kẻ truy lùng xuất hiện.Hơn nữa, còn có thêm một vị Thẩm phán giả!Liễu Bình cố nén cảm xúc của bản thân, cười nói với ba vị tu sĩ Nguyên Anh:"Cám ơn ba vị đồng môn, ngày sau về núi ta sẽ mời các người ăn cơm.""Ngươi biết linh thực?" Một nữ tu hỏi."Hiểu một chút, cũng tạm được." Liễu Bình nói.Tạ Đông Lưu vỗ vai Liễu Bình, cười to nói: "Ha ha, tốt, quá tốt, về sau chúng tacó thể ăn ké rồi... Thái Vi cung chúng ta có quá ít người theo đuổi Linh thựcđạo, lúc này lại thêm một người.""Vậy chúng ta cũng muốn ăn chực." Một nữ tu khác cười nói.Bốn người cười cười nói nói, bầu không khí rất vui vẻ, nếu không phải LiễuBình biết có chuyện sắp diễn ra, có lẽ sẽ càng dung nhập vào trong đó.Bỗng nhiên...Một luồng sáng bay tới, hạ xuống trước mặt hai nữ tu, hóa thành phù truyền tin.Một nữ tu nhận phù truyền tin, đọc được tin tức trong đó."Tiền tuyến yêu cầu chi viện, điểm danh hai người chúng ta phải lập tức xuấtphát.""Quái lạ, không phải tiền tuyến đã ngưng chiến rồi sao? Tình huống hiện tại lànhư nào?""Không biết, yêu cầu rất gấp, chúng ta phải rời đi ngay lập tức."Hai nữ tu vội vàng muốn rời đi.Lúc gần đi, một nữ tu nói với Tạ Đông Lưu: "Huynh ở lại đây thêm hai ngàynữa, rồi dẫn hắn về tông môn đi, dù sao nơi này cũng không an toàn.""Ta sẽ chỉ đợi thêm một ngày, nếu như không có thêm nhân tài nào phù hợpđiều kiện nữa, ta sẽ đưa Liễu Bình trở về." Tạ Đông Lưu nói.Một nữ tu khác xoa đầu Liễu Bình, trong ánh mắt hiện lên vẻ sầu lo: "Linh giáccủa ta đã báo hiệu cho ta biết có điều gì đó không ổn sắp xảy ra, các ngươi hãyvề tông môn sớm chút."Liễu Bình đã bao giờ bị người xoa đầu như này chứ?ắ ỗ ếHắn còn định tránh đi, bỗng nhiên nhớ tới bây giờ chính mình là một thiếu niênmười chín tuổi, mà đối phương lại là tiền bối của tông môn, cũng không biết đãsống mấy trăm năm rồi.Hơn nữa, cũng bởi vì đối phương quan tâm mình mới xoa đầu của mình.Hắn đành phải đứng im tại chỗ, nghe Tạ Đông Lưu nói: "Sư muội yên tâm,ngày mai chúng ta sẽ đi."..."Ha ha ha, đây chính là bí pháp của ta, vì ăn con gà nướng này, chuyên mônmua mấy trăm đơn thuốc từ người khác, từ cơ sở đó mới nghiên cứu chế tạothành công.""Lợi hại! Mùi rượu rất thơm đó.""Rượu là rượu ngon, thế nhưng ngươi mới mười chín, rượu này vẫn quá mạnh,nào, uống chén rượu gạo này đi."Trong lều trại, Tạ Đông Lưu ngồi bệt trên mặt đất, tóm nửa con gà quay, ngoạmmiếng thịt lớn, uống bát rượu mạnh.Liễu Bình bưng một chén rượu nhỏ, yên lặng đứng bên cạnh.Tạ Đông Lưu ợ một hơi, lấy một chiếc giường từ túi trữ vật ra rồi nằm trên đó,ngáp một cái nói: "Nơi này của ta không cần ngươi quan tâm, nếu không có việcgì làm thì có thể tu hành, cũng có thể đi dạo xung quanh doanh địa.""Được." Liễu Bình đứng lên nói.Hắn đã từ từ quen thuộc cách dùng mắt thấy vật, lúc này đi ra lều trại, dọc theođường nhỏ đi về phía trước, tìm tới phường thị cỡ nhỏ trong doanh địa này.Trong tu hành giới, các tu sĩ thuộc các môn phái khác biệt, sở trường của bảnthân cũng khác biệt, chỉ cần tụ tập chung một chỗ, tất cả mọi người đều nghĩ tớimuốn trao đổi với người khác một vài thứ, hoặc có thể dùng linh thạch mua.Liễu Bình bước nhanh trong phường thị này.Thời gian còn không nhiều lắm.Thanh đao khi trước đã gãy mất rồi.Vì chống lại quái vật, hiện tại hắn phải tìm ra một vũ khí mà bản thân có thể sửdụng.Thực ra khẩu súng shotgun phối hợp với đạn thần thánh, cũng coi như là mộtloại vũ khí không tệ.Thế nhưng dù sao cũng là vật ngoài thân, chỉ có thể dùng để tiết kiệm linh lực,muốn phát huy sức chiến đấu của bản thân, vẫn còn phải dựa vào vũ khí của vănminh Tu Hành.Đại khái đi một vòng, Liễu Bình dừng lại trước một sạp hàng."Thanh đao này bán thế nào?" Liễu Bình hỏi.ế ắ ắ ầ ầTu sĩ kia liếc nhìn hắn, lắc đầu nói: "Với thực lực của ngươi, không cần dùngnhiều linh thạch tới như vậy để mua thanh đao này, hay là tới xem mấy thanhđao này đi, mấy thanh đao này rất thích hợp tu sĩ Trúc Cơ sử dụng."Đối phương nói không sai, thanh đao này đối với mình mà nói là dư xài.Dù cho có vũ khí mạnh hơn thanh đao này thì với linh lực của mình thực sựkhông sử dụng nổi.Liễu Bình xem đi xem lại, không nhịn được mà nắm chặt chuôi đao kia.Hắn là đệ tử của Quẻ Thánh, thông thạo lục nghệ, vừa nhìn cũng có thể biếtđược vũ khí nào thích hợp bản thân.Mặc dù thanh đao trên tay mình cũng không phải bảo vật gì, thế nhưng linh vănđược khắc trên thân đao rất khéo léo, hoàn toàn có thể thừa nhận chiến đấu củatu sĩ Trúc Cơ.Trừ điều này ra, càng quan trọng hơn chính là trên sống đao có vệt màu xanhđậm lệch đen, nhìn qua thì tưởng rằng đây là màu sau khi rèn luyện cùng tôinước lạnh, thế nhưng...Liễu Bình xoa nhẹ, cũng đã hiểu rõ.Vệt màu này là một loại vật liệu rất đặc biệt, có tên là Thôn Ma thạch.Không ai nhận biết loại vật liệu này cả.Dù sao, tiêu chuẩn của phần lớn Luyện khí sư đều không thể đạt tới cảnh giớiđăng phong tạo cực, cho dù có rất ít người có thể đạt tới cảnh giới này, bìnhthường thì cũng dừng bước không thể tiến thêm.Cho nên, trên đời không ai biết tác dụng của vật này là gì cả.Chỉ có Liễu Bình biết.Hắn là đệ nhất thiên hạ về lục nghệ, là tồn tại có một không hai trên Luyện khíđạo, không ai có thể nhìn thấy bóng lưng.Thậm chí ngay cả cái tên "Thôn Ma thạch" cũng là do hắn đặt.Đao không quan trọng.Quan trọng là cần mua thanh đao này, hòa tan nó ra, lấy lại Thôn Ma thạch.Nó là vật liệu chủ yếu để có thể rèn ra một thanh thuật đao.Mà thuật đao...Lại là vũ khí do chính Liễu Bình phát minh, phù hợp với đặc điểm chiến đấucủa hắn, có thể phát huy ra sức chiến đấu cao nhất của hắn."Thanh đao này của ngươi cần bao nhiêu linh thạch?" Liễu Bình hỏi.Người kia thấy hắn không nghe mình khuyên thì lắc đầu, nói: "Nếu như ngươicó thể sử dụng thanh đao này, đưa cho ngươi thì thế nào."

Chương 73: Bại lộ! (2)