"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 78: Nữ sĩ Thống Khổ (2)

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Có một đống "m Nhân phù" này trên tay, Liễu Bình cảm thấy yên lòng rấtnhiều.Đây là tay nghề độc môn của hắn.Ngoài hắn ra, trong lịch sử giới tu hành cho tới ngày nay cũng không ai nghĩ tớichế tạo loại phù này ra, cũng không ai sáng tác loại phù này cả.Thế nhưng như vậy chỉ là bước đầu tiên.Sau khi nghỉ ngơi một lát, vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc, bắt đầu chế tạotấm phù quan trọng nhất trong hôm nay.Hắn ngồi xếp bằng, cầm phù bút trên tay, bắt đầu vẽ một tấm Pháp phù.Tay của hắn rất ổn định, mỗi một nét đều phác họa ra pháp văn rất linh động,làm cho linh lực bốn phía hội tụ tới.Dù cho bên ngoài truyền tới âm thanh gì đi nữa, đều không thể ảnh hưởng tớiviệc hắn chế tạo tấm phù này ra.Coi như trời sập xuống, đều không thể ảnh hưởng tới bút trong tay hắn.Mấy chục giây sau...Liễu Bình mới chậm rãi thu bút.Linh lực xung quanh hội tụ tới, dọc theo pháp văn uốn lượn trên lá phù hìnhthành một loại gợn sóng đặc biệt của thuật pháp.Chế tạo tấm phù rất phức tạp này, hoàn thành.Liễu Bình xoa mồ hôi trán, thở dài một hơi.Với cảnh giới Trúc Cơ đã vẽ tấm phù này, thật sự là hơi miễn cưỡng, nếu nhưlục nghệ của hắn không phải đã tới đỉnh cao, lại có lý giải rất sâu với Phù đạothì căn bản là không thể chế tạo tấm phù này.Đây chính là Tá Pháp phù.Tá Pháp phù có thể làm cho người tu hành dựa vào linh thạch, có thể điều khiểnlượng linh lực gấp năm bản thân mình, tới tiến hành điều khiển pháp trận.Chỉ có thể điều khiển pháp trận.Hoàn toàn có thể nói, tấm phù này là loại rất hiếm thấy.Thế nhưng đối với Liễu Bình mà nói, đây là một loại phù rất quý giá và thựcdụng.Liễu Bình ngồi im một chỗ điều hòa hơi thở, khôi phục thể lực đã tiêu hao.Lại đợi một lát sau...Khi hắn xác nhận trạng thái của bản thân đã trở lại đỉnh cao, lúc này mới vỗ túitrữ vật, lấy ra trận bàn tinh xảo mà khi trước hắn mua."Mở."Liễu Bình quát khẽ, hai tay nhấn liên tục trên trận bàn.Trận bàn truyền ra những tiếng vù vù, bắt đầu phóng ra một màn sáng tản ra ánhsáng trắng mịt mờ.Pháp trận ẩn nấp cỡ nhỏ, thành lập!"Mấy vạn linh thạch... đổi lấy quyền kiểm soát tất cả pháp trận chiến tranh củađại doanh Tây Hoang... cũng không tính là thiệt thòi."Vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc, vỗ liên tục lên túi trữ vật, mở hơn mườitúi trữ vật ra.Soạt! Soạt! Soạt!Linh thạch chất thành đống lớn, xếp thành một ngọn núi nhỏ trong pháp trận.Linh khí nồng nặc hóa thành sương mù, quay xung quanh người Liễu Bình.Bởi vì xung quanh có trận pháp ẩn nấp cỡ nhỏ cho nên không ai có thể pháthiện linh khí nơi này trở nên nồng nặc như vậy.Thời điểm quan trọng nhất đã tới!Liễu Bình nhặt tấm Tá Pháp phù lên, dán lên cánh tay trái của mình.Trúc Cơ kỳ.Pháp lực thật sự không đủ dùng.Phải mượn dùng lượng linh thạch khổng lồ, mới có thể hoàn thành việc điềukhiển trận bàn!Lá phù chấn động, sương mù linh khí giữa không trung giống như sống lại, toànbộ rơi xuống, lượn lờ xung quanh cơ thể Liễu Bình, cuối cùng hoàn toàn nhậpvào cơ thể của hắn.Tay Liễu Bình nhanh như điện, nhấn liên tục vào trận bàn.Từng luồng gợn sóng linh lực lớn mạnh từ trên trận bàn tản ra ngoài, cấu trúcthành từng trận văn đặc biệt.Khi trận văn thứ bảy thành hình, trong hư không bỗng phát ra tiếng cộng minhngắn ngủi.Hoàn thành...Là đệ tử chân truyền của lục nghệ đệ nhất thiên hạ, Tá Pháp phù mà hắn vẽ, dựavào lượng lớn linh thạch, điều khiển trận bàn cỡ nhỏ, cuối cùng cũng có thể kếtnối với toàn bộ đại trận phòng ngự chiến tranh của đại doanh Tây Hoang.Thế nhưng khâu quan trọng hơn vẫn còn ở phía sau!Liễu Bình ngừng thở.Tất cả linh thạch bùng lên hào quang lộng lẫy chói mắt.Trong luồng sáng này, hai tay Liễu Bình như tàn ảnh hoàn thành liên tiếp cácđộng tác gạch, xóa, nhấn, vỗ vào trên trận bàn.Một lát sau...Tất cả hào quang dần dần tắt đi.Trong hư không truyền tới tiếng vù vù, âm thanh này dần dần truyền tới trậnbàn, chậm chậm nhập vào trận bàn rồi biến mất không thấy đâu nữa.Thành công!Giờ phút này, Liễu Bình có được quyền kiểm soát pháp trận phòng ngự chiếntranh của đại doanh Tây Hoang!Tá Pháp phù trên cánh tay Liễu Bình bị đốt cháy hầu như không còn, tất cả linhthạch trên mặt đất cũng hóa thành từng tảng đá màu xám trắng...Trong thời gian ngắn như vậy, vì kiểm soát pháp trận của doanh địa, Liễu Bìnhđã tiêu hao hết sạch linh lực ẩn chứa trong số linh thạch này.Liễu Bình thở dốc một cách mệt mỏi, rồi mới cẩn thận cất trận bàn đi.Hắn lấy đấu lạp ra đội trên đầu, tiện tay thu hết tất cả linh thạch trên đất vào túitrữ vật, rồi lại lồng trận bàn vào trong tay áo, đi ra ngoài lều trại.Bầu trời bên ngoài vẫn là màu đen.Liễu Bình đứng tại cửa lều trại, yên lặng nhìn về cảnh tượng xung quanh.Dựa theo thời gian bình thường mà tính, lúc này mới vừa qua giữa trưa.Người đi đường thưa thớt.Quan sát thêm vài giây, Liễu Bình mới bước chân rời đi.Hắn đi tới phía bắc của đại doanh Tây Hoang, đi tới dọc theo biên giới của pháptrận.Cử động này rất nhanh đưa tới sự chú ý của hai tên tu sĩ chấp pháp."Ngươi là người phương nào? Tại sao lại đi lại tại biên giới pháp trận?" Một tusĩ chấp pháp quát lớn.Liễu Bình tháo đấu lạp xuống, ném lệnh bài qua, nói: "Thái Vi cung Liễu Bình,vì học tập trận pháp cho nên ở nơi đây nghiên cứu pháp trận, nếu như có quấyrầy thì xin thứ lỗi."Tu sĩ chấp pháp nhận lệnh bài, cảm ứng một lát thì thái độ trở nên thân thiết.Người hiểu lục nghệ vốn là ít.Hiểu lục nghệ, lại được Thái Vi cung thu làm đệ tử, tương lai chắc chắn sẽthành một vị nhân vật lớn.Một người nói: "Hóa ra là trận pháp sư của Thái Vi cung."Liễu Bình nói: "Không dám, tại hạ mới tới Trúc Cơ, cũng vừa mới học trậnpháp mà thôi, bởi vậy mới tới đây nghiên cứu cách vận hành của đại trận phòngngự, xin hai vị thông cảm chút."Nói xong, hắn lấy hai túi linh thạch nhỏ ra, không nói gì, âm thầm đưa cho haitên tu sĩ chấp pháp."Cái này...""Aiz, đừng..."Hai người đang định nói chuyện thì Liễu Bình đã cướp lời: "Hai vị đại nhânkhông cần khách sáo, ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, chắc hẳn không thểảnh hưởng tới đại trận này được, với lại ta chỉ ở nơi này quan sát, tuyệt đốikhông làm bất cứ chuyện gì không hợp lý cả."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Có một đống "m Nhân phù" này trên tay, Liễu Bình cảm thấy yên lòng rấtnhiều.Đây là tay nghề độc môn của hắn.Ngoài hắn ra, trong lịch sử giới tu hành cho tới ngày nay cũng không ai nghĩ tớichế tạo loại phù này ra, cũng không ai sáng tác loại phù này cả.Thế nhưng như vậy chỉ là bước đầu tiên.Sau khi nghỉ ngơi một lát, vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc, bắt đầu chế tạotấm phù quan trọng nhất trong hôm nay.Hắn ngồi xếp bằng, cầm phù bút trên tay, bắt đầu vẽ một tấm Pháp phù.Tay của hắn rất ổn định, mỗi một nét đều phác họa ra pháp văn rất linh động,làm cho linh lực bốn phía hội tụ tới.Dù cho bên ngoài truyền tới âm thanh gì đi nữa, đều không thể ảnh hưởng tớiviệc hắn chế tạo tấm phù này ra.Coi như trời sập xuống, đều không thể ảnh hưởng tới bút trong tay hắn.Mấy chục giây sau...Liễu Bình mới chậm rãi thu bút.Linh lực xung quanh hội tụ tới, dọc theo pháp văn uốn lượn trên lá phù hìnhthành một loại gợn sóng đặc biệt của thuật pháp.Chế tạo tấm phù rất phức tạp này, hoàn thành.Liễu Bình xoa mồ hôi trán, thở dài một hơi.Với cảnh giới Trúc Cơ đã vẽ tấm phù này, thật sự là hơi miễn cưỡng, nếu nhưlục nghệ của hắn không phải đã tới đỉnh cao, lại có lý giải rất sâu với Phù đạothì căn bản là không thể chế tạo tấm phù này.Đây chính là Tá Pháp phù.Tá Pháp phù có thể làm cho người tu hành dựa vào linh thạch, có thể điều khiểnlượng linh lực gấp năm bản thân mình, tới tiến hành điều khiển pháp trận.Chỉ có thể điều khiển pháp trận.Hoàn toàn có thể nói, tấm phù này là loại rất hiếm thấy.Thế nhưng đối với Liễu Bình mà nói, đây là một loại phù rất quý giá và thựcdụng.Liễu Bình ngồi im một chỗ điều hòa hơi thở, khôi phục thể lực đã tiêu hao.Lại đợi một lát sau...Khi hắn xác nhận trạng thái của bản thân đã trở lại đỉnh cao, lúc này mới vỗ túitrữ vật, lấy ra trận bàn tinh xảo mà khi trước hắn mua."Mở."Liễu Bình quát khẽ, hai tay nhấn liên tục trên trận bàn.Trận bàn truyền ra những tiếng vù vù, bắt đầu phóng ra một màn sáng tản ra ánhsáng trắng mịt mờ.Pháp trận ẩn nấp cỡ nhỏ, thành lập!"Mấy vạn linh thạch... đổi lấy quyền kiểm soát tất cả pháp trận chiến tranh củađại doanh Tây Hoang... cũng không tính là thiệt thòi."Vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc, vỗ liên tục lên túi trữ vật, mở hơn mườitúi trữ vật ra.Soạt! Soạt! Soạt!Linh thạch chất thành đống lớn, xếp thành một ngọn núi nhỏ trong pháp trận.Linh khí nồng nặc hóa thành sương mù, quay xung quanh người Liễu Bình.Bởi vì xung quanh có trận pháp ẩn nấp cỡ nhỏ cho nên không ai có thể pháthiện linh khí nơi này trở nên nồng nặc như vậy.Thời điểm quan trọng nhất đã tới!Liễu Bình nhặt tấm Tá Pháp phù lên, dán lên cánh tay trái của mình.Trúc Cơ kỳ.Pháp lực thật sự không đủ dùng.Phải mượn dùng lượng linh thạch khổng lồ, mới có thể hoàn thành việc điềukhiển trận bàn!Lá phù chấn động, sương mù linh khí giữa không trung giống như sống lại, toànbộ rơi xuống, lượn lờ xung quanh cơ thể Liễu Bình, cuối cùng hoàn toàn nhậpvào cơ thể của hắn.Tay Liễu Bình nhanh như điện, nhấn liên tục vào trận bàn.Từng luồng gợn sóng linh lực lớn mạnh từ trên trận bàn tản ra ngoài, cấu trúcthành từng trận văn đặc biệt.Khi trận văn thứ bảy thành hình, trong hư không bỗng phát ra tiếng cộng minhngắn ngủi.Hoàn thành...Là đệ tử chân truyền của lục nghệ đệ nhất thiên hạ, Tá Pháp phù mà hắn vẽ, dựavào lượng lớn linh thạch, điều khiển trận bàn cỡ nhỏ, cuối cùng cũng có thể kếtnối với toàn bộ đại trận phòng ngự chiến tranh của đại doanh Tây Hoang.Thế nhưng khâu quan trọng hơn vẫn còn ở phía sau!Liễu Bình ngừng thở.Tất cả linh thạch bùng lên hào quang lộng lẫy chói mắt.Trong luồng sáng này, hai tay Liễu Bình như tàn ảnh hoàn thành liên tiếp cácđộng tác gạch, xóa, nhấn, vỗ vào trên trận bàn.Một lát sau...Tất cả hào quang dần dần tắt đi.Trong hư không truyền tới tiếng vù vù, âm thanh này dần dần truyền tới trậnbàn, chậm chậm nhập vào trận bàn rồi biến mất không thấy đâu nữa.Thành công!Giờ phút này, Liễu Bình có được quyền kiểm soát pháp trận phòng ngự chiếntranh của đại doanh Tây Hoang!Tá Pháp phù trên cánh tay Liễu Bình bị đốt cháy hầu như không còn, tất cả linhthạch trên mặt đất cũng hóa thành từng tảng đá màu xám trắng...Trong thời gian ngắn như vậy, vì kiểm soát pháp trận của doanh địa, Liễu Bìnhđã tiêu hao hết sạch linh lực ẩn chứa trong số linh thạch này.Liễu Bình thở dốc một cách mệt mỏi, rồi mới cẩn thận cất trận bàn đi.Hắn lấy đấu lạp ra đội trên đầu, tiện tay thu hết tất cả linh thạch trên đất vào túitrữ vật, rồi lại lồng trận bàn vào trong tay áo, đi ra ngoài lều trại.Bầu trời bên ngoài vẫn là màu đen.Liễu Bình đứng tại cửa lều trại, yên lặng nhìn về cảnh tượng xung quanh.Dựa theo thời gian bình thường mà tính, lúc này mới vừa qua giữa trưa.Người đi đường thưa thớt.Quan sát thêm vài giây, Liễu Bình mới bước chân rời đi.Hắn đi tới phía bắc của đại doanh Tây Hoang, đi tới dọc theo biên giới của pháptrận.Cử động này rất nhanh đưa tới sự chú ý của hai tên tu sĩ chấp pháp."Ngươi là người phương nào? Tại sao lại đi lại tại biên giới pháp trận?" Một tusĩ chấp pháp quát lớn.Liễu Bình tháo đấu lạp xuống, ném lệnh bài qua, nói: "Thái Vi cung Liễu Bình,vì học tập trận pháp cho nên ở nơi đây nghiên cứu pháp trận, nếu như có quấyrầy thì xin thứ lỗi."Tu sĩ chấp pháp nhận lệnh bài, cảm ứng một lát thì thái độ trở nên thân thiết.Người hiểu lục nghệ vốn là ít.Hiểu lục nghệ, lại được Thái Vi cung thu làm đệ tử, tương lai chắc chắn sẽthành một vị nhân vật lớn.Một người nói: "Hóa ra là trận pháp sư của Thái Vi cung."Liễu Bình nói: "Không dám, tại hạ mới tới Trúc Cơ, cũng vừa mới học trậnpháp mà thôi, bởi vậy mới tới đây nghiên cứu cách vận hành của đại trận phòngngự, xin hai vị thông cảm chút."Nói xong, hắn lấy hai túi linh thạch nhỏ ra, không nói gì, âm thầm đưa cho haitên tu sĩ chấp pháp."Cái này...""Aiz, đừng..."Hai người đang định nói chuyện thì Liễu Bình đã cướp lời: "Hai vị đại nhânkhông cần khách sáo, ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, chắc hẳn không thểảnh hưởng tới đại trận này được, với lại ta chỉ ở nơi này quan sát, tuyệt đốikhông làm bất cứ chuyện gì không hợp lý cả."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Có một đống "m Nhân phù" này trên tay, Liễu Bình cảm thấy yên lòng rấtnhiều.Đây là tay nghề độc môn của hắn.Ngoài hắn ra, trong lịch sử giới tu hành cho tới ngày nay cũng không ai nghĩ tớichế tạo loại phù này ra, cũng không ai sáng tác loại phù này cả.Thế nhưng như vậy chỉ là bước đầu tiên.Sau khi nghỉ ngơi một lát, vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc, bắt đầu chế tạotấm phù quan trọng nhất trong hôm nay.Hắn ngồi xếp bằng, cầm phù bút trên tay, bắt đầu vẽ một tấm Pháp phù.Tay của hắn rất ổn định, mỗi một nét đều phác họa ra pháp văn rất linh động,làm cho linh lực bốn phía hội tụ tới.Dù cho bên ngoài truyền tới âm thanh gì đi nữa, đều không thể ảnh hưởng tớiviệc hắn chế tạo tấm phù này ra.Coi như trời sập xuống, đều không thể ảnh hưởng tới bút trong tay hắn.Mấy chục giây sau...Liễu Bình mới chậm rãi thu bút.Linh lực xung quanh hội tụ tới, dọc theo pháp văn uốn lượn trên lá phù hìnhthành một loại gợn sóng đặc biệt của thuật pháp.Chế tạo tấm phù rất phức tạp này, hoàn thành.Liễu Bình xoa mồ hôi trán, thở dài một hơi.Với cảnh giới Trúc Cơ đã vẽ tấm phù này, thật sự là hơi miễn cưỡng, nếu nhưlục nghệ của hắn không phải đã tới đỉnh cao, lại có lý giải rất sâu với Phù đạothì căn bản là không thể chế tạo tấm phù này.Đây chính là Tá Pháp phù.Tá Pháp phù có thể làm cho người tu hành dựa vào linh thạch, có thể điều khiểnlượng linh lực gấp năm bản thân mình, tới tiến hành điều khiển pháp trận.Chỉ có thể điều khiển pháp trận.Hoàn toàn có thể nói, tấm phù này là loại rất hiếm thấy.Thế nhưng đối với Liễu Bình mà nói, đây là một loại phù rất quý giá và thựcdụng.Liễu Bình ngồi im một chỗ điều hòa hơi thở, khôi phục thể lực đã tiêu hao.Lại đợi một lát sau...Khi hắn xác nhận trạng thái của bản thân đã trở lại đỉnh cao, lúc này mới vỗ túitrữ vật, lấy ra trận bàn tinh xảo mà khi trước hắn mua."Mở."Liễu Bình quát khẽ, hai tay nhấn liên tục trên trận bàn.Trận bàn truyền ra những tiếng vù vù, bắt đầu phóng ra một màn sáng tản ra ánhsáng trắng mịt mờ.Pháp trận ẩn nấp cỡ nhỏ, thành lập!"Mấy vạn linh thạch... đổi lấy quyền kiểm soát tất cả pháp trận chiến tranh củađại doanh Tây Hoang... cũng không tính là thiệt thòi."Vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc, vỗ liên tục lên túi trữ vật, mở hơn mườitúi trữ vật ra.Soạt! Soạt! Soạt!Linh thạch chất thành đống lớn, xếp thành một ngọn núi nhỏ trong pháp trận.Linh khí nồng nặc hóa thành sương mù, quay xung quanh người Liễu Bình.Bởi vì xung quanh có trận pháp ẩn nấp cỡ nhỏ cho nên không ai có thể pháthiện linh khí nơi này trở nên nồng nặc như vậy.Thời điểm quan trọng nhất đã tới!Liễu Bình nhặt tấm Tá Pháp phù lên, dán lên cánh tay trái của mình.Trúc Cơ kỳ.Pháp lực thật sự không đủ dùng.Phải mượn dùng lượng linh thạch khổng lồ, mới có thể hoàn thành việc điềukhiển trận bàn!Lá phù chấn động, sương mù linh khí giữa không trung giống như sống lại, toànbộ rơi xuống, lượn lờ xung quanh cơ thể Liễu Bình, cuối cùng hoàn toàn nhậpvào cơ thể của hắn.Tay Liễu Bình nhanh như điện, nhấn liên tục vào trận bàn.Từng luồng gợn sóng linh lực lớn mạnh từ trên trận bàn tản ra ngoài, cấu trúcthành từng trận văn đặc biệt.Khi trận văn thứ bảy thành hình, trong hư không bỗng phát ra tiếng cộng minhngắn ngủi.Hoàn thành...Là đệ tử chân truyền của lục nghệ đệ nhất thiên hạ, Tá Pháp phù mà hắn vẽ, dựavào lượng lớn linh thạch, điều khiển trận bàn cỡ nhỏ, cuối cùng cũng có thể kếtnối với toàn bộ đại trận phòng ngự chiến tranh của đại doanh Tây Hoang.Thế nhưng khâu quan trọng hơn vẫn còn ở phía sau!Liễu Bình ngừng thở.Tất cả linh thạch bùng lên hào quang lộng lẫy chói mắt.Trong luồng sáng này, hai tay Liễu Bình như tàn ảnh hoàn thành liên tiếp cácđộng tác gạch, xóa, nhấn, vỗ vào trên trận bàn.Một lát sau...Tất cả hào quang dần dần tắt đi.Trong hư không truyền tới tiếng vù vù, âm thanh này dần dần truyền tới trậnbàn, chậm chậm nhập vào trận bàn rồi biến mất không thấy đâu nữa.Thành công!Giờ phút này, Liễu Bình có được quyền kiểm soát pháp trận phòng ngự chiếntranh của đại doanh Tây Hoang!Tá Pháp phù trên cánh tay Liễu Bình bị đốt cháy hầu như không còn, tất cả linhthạch trên mặt đất cũng hóa thành từng tảng đá màu xám trắng...Trong thời gian ngắn như vậy, vì kiểm soát pháp trận của doanh địa, Liễu Bìnhđã tiêu hao hết sạch linh lực ẩn chứa trong số linh thạch này.Liễu Bình thở dốc một cách mệt mỏi, rồi mới cẩn thận cất trận bàn đi.Hắn lấy đấu lạp ra đội trên đầu, tiện tay thu hết tất cả linh thạch trên đất vào túitrữ vật, rồi lại lồng trận bàn vào trong tay áo, đi ra ngoài lều trại.Bầu trời bên ngoài vẫn là màu đen.Liễu Bình đứng tại cửa lều trại, yên lặng nhìn về cảnh tượng xung quanh.Dựa theo thời gian bình thường mà tính, lúc này mới vừa qua giữa trưa.Người đi đường thưa thớt.Quan sát thêm vài giây, Liễu Bình mới bước chân rời đi.Hắn đi tới phía bắc của đại doanh Tây Hoang, đi tới dọc theo biên giới của pháptrận.Cử động này rất nhanh đưa tới sự chú ý của hai tên tu sĩ chấp pháp."Ngươi là người phương nào? Tại sao lại đi lại tại biên giới pháp trận?" Một tusĩ chấp pháp quát lớn.Liễu Bình tháo đấu lạp xuống, ném lệnh bài qua, nói: "Thái Vi cung Liễu Bình,vì học tập trận pháp cho nên ở nơi đây nghiên cứu pháp trận, nếu như có quấyrầy thì xin thứ lỗi."Tu sĩ chấp pháp nhận lệnh bài, cảm ứng một lát thì thái độ trở nên thân thiết.Người hiểu lục nghệ vốn là ít.Hiểu lục nghệ, lại được Thái Vi cung thu làm đệ tử, tương lai chắc chắn sẽthành một vị nhân vật lớn.Một người nói: "Hóa ra là trận pháp sư của Thái Vi cung."Liễu Bình nói: "Không dám, tại hạ mới tới Trúc Cơ, cũng vừa mới học trậnpháp mà thôi, bởi vậy mới tới đây nghiên cứu cách vận hành của đại trận phòngngự, xin hai vị thông cảm chút."Nói xong, hắn lấy hai túi linh thạch nhỏ ra, không nói gì, âm thầm đưa cho haitên tu sĩ chấp pháp."Cái này...""Aiz, đừng..."Hai người đang định nói chuyện thì Liễu Bình đã cướp lời: "Hai vị đại nhânkhông cần khách sáo, ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, chắc hẳn không thểảnh hưởng tới đại trận này được, với lại ta chỉ ở nơi này quan sát, tuyệt đốikhông làm bất cứ chuyện gì không hợp lý cả."

Chương 78: Nữ sĩ Thống Khổ (2)