"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 80: Chúa tể Chân Hồng (2)
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình đang định cất bước đi về phía đỉnh núi kia...Chợt thấy ngoài xa xa, có thứ gì đang bay về phía nơi này.Ầm!Sau một tiếng nổ lớn, hai bóng người dây dưa với nhau xuất hiện trước mắt hắn.Hầu như chỉ trong nháy mắt, một bóng người trong đó u tối rơi xuống đất,không nhúc nhích được chút nào cả."Hì hì, chửi dựa vào ngươi còn dám tranh cướp địa bàn với ta sao?"Một giọng nói hồn nhiên ngây thơ vang lên.Đây là một cô bé mà phía sau có mấy chục chiếc đuôi dài đầy gai nhọn, haichân cô bé giẫm trên một con quái vật màu xám.Cô bé tùy ý phất tay, lập tức có một cái đuôi lao tới, đâm mạnh vào cơ thể quáivật.Con quái vật màu xám kia hét thảm một tiếng.Cơ thể của nó khô quắt xuống với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cuốicùng chỉ còn lại một tấm da."Không thú vị..."Cô bé nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Liễu Bình."Ta đã chờ ngươi một lúc lâu rồi." Cô bé nói.Trên đầu cô bé xuất hiện hai hàng chữ nhỏ:[Chúa tể Chân Hồng.][Tồn tại có được loại danh hiệu này, lấy mọi ma quỷ làm thức ăn, điều khiểnvạn độc trên thế gian.]Khi thấy dòng chữ trên đầu cô bé này thì vẻ mặt Liễu Bình đã cứng lại.Cô bé này lại là tồn tại khủng bố như vậy!Hơn nữa, ma quỷ là cái gì?Những loại quỷ mà mình đã thấy là tà quỷ, ác quỷ, âm quỷ, yếm quỷ, ngạ quỷ,thủy quỷ, hung quỷ,...Chúng sinh trong quỷ đạo đều có tên của mình, mặc dù có vô số loại khác nhau,thế nhưng không có loài nào tên là ma quỷ cả.Chẳng lẽ là một loại quỷ mới?Hoặc là loài này là loài đặc biệt chỉ có trong thế giới Tử Vong?"Ta nhớ rằng màn thứ nhất không thể đi tới đại doanh Tây Hoang... quả nhiênngươi đã bắt đầu hành động." Cô bé nói với giọng phấn khởi.ắ ễ"Đúng vậy, ngươi có cảm ứng được không? Hình như có chuyện gì đó sắp diễnra." Liễu Bình hỏi."Như vậy mới là bình thường, dù sao kịch bản đã dần dần sụp đổ, chắc hẳn sẽcó thứ gì đó tới đây ngăn cản... cho nên ta đi tới trước mặt ngươi." Cô bé nói.Khi cô bé nói chuyện, mấy chục chiếc đuôi gai phản chiếu ánh sáng màu xanhlục dựng thẳng sau lưng của cô bé, như là chim công xòe đuôi vậy, thỉnh thoảngcòn chập chờn theo gió mấy lần.Liễu Bình không khỏi đưa tay lên trên trận bàn, nhìn về phía những chiếc đuôigai sau lưng cô bé này."Này... cũng không phải là ta muốn tới ngăn cản ngươi, những thứ này đều làthú cưng mà ta nuôi, không có mệnh lệnh của ta sẽ không tùy tiện đâm người."Cô bé nói.Cô bé phất tay.Những chiếc đuôi gai này nhanh chóng chui xuống đất, biến mất không thấy.Hóa ra bọn chúng cũng không phải là bộ phận cơ thể của cô bé này."Nghe lời như vậy, xem ra ngươi nuôi dạy rất tốt." Liễu Bình cười nói."Đúng vậy... ngươi đang sửa đổi kịch bản trên phạm vi lớn, có gặp phải phiềnphức nào không?" Cô bé hỏi."Đương nhiên có, nữ sĩ Thống Khổ là ai?" Liễu Bình hỏi."Nàng ta là chủ nhân nơi này, mọi thứ nơi này đều thuộc về nàng ta." Cô bé trảlời."Nàng ta sai một quái vật tới đuổi bắt ta." Liễu Bình nói."Vậy sao? Ta nhớ rằng ngươi đã từng giết một kẻ truy lùng như vậy." Cô bé nói,không kìm được mà liếm môi."Thế nhưng kẻ tới lần này có tu vi là Kết Đan, với lại đang ở trong doanh địa, takhông thể thật gây nên động tĩnh lớn được, nếu không sau khi giết nó thì tacũng sẽ bị tu sĩ chấp pháp bắt lấy... tóm lại là rất phiền phức." Liễu Bình nói."Vậy nên làm gì bây giờ? Nơi này có được trận pháp phòng ngự bảo vệ, takhông thể công phá loại đại trận siêu cấp này của nhân tộc các ngươi được, chonên chỉ có thể dựa vào chính ngươi." Cô bé nói với vẻ ấm ức.Cô bé này không vào được đại trận.Đúng vậy, pháp trận là một trong lục nghệ, mà lục nghệ lại là thành tựu tối caocủa văn minh Tu Hành.Pháp trận chiến tranh cỡ lớn tương đương với sức công kích của thuật pháp dohàng chục ngàn người tu hành phát ra, cũng không dễ chống lại.Liễu Bình hỏi với vẻ nghiêm túc: "Nếu như ta dẫn tên kia ra thì sao? Ta có khánhiều cách có thể làm được việc này, thế nhưng điều kiện tiên quyết là chínhngươi sẽ giải quyết nó.""Ngươi có thể dẫn nó ra ngoài?" Cô bé này nói với vẻ không tin.ể"Có thể."Ngày xưa mình đã từng nói chuyện với rất nhiều yêu ma, cho nên kinh nghiệmkhi giao tiếp với loài khác vẫn rất phong phú.Nói như vậy, phải nói chuyện về những đề tài có lợi cho bọn chúng, mới có thểđạt thành mục tiêu.Thế nhưng, giao tiếp với quái vật tử vong, lần này cũng là lần đầu."Chỉ cần ngươi có thể dẫn nó ra ngoài, mọi chuyện còn lại giao cho ta." Cô bénói.Liễu Bình lẩm bẩm: "... Vậy được, để ta suy nghĩ một lát đã..."Trận bàn sáng lên.Hắn lùi về đại trận ở ngay phía sau.Cô bé nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.Trong nháy mắt, bóng người Liễu Bình nhập vào trong đại trận, biến mất trướcmặt cô bé này.Khi bước vào phạm vi đại doanh Tây Hoang một lần nữa, Liễu Bình thở dàimột hơi."Lần này phải thể hiện bản lĩnh thật thôi..."Hắn chau mày lo lắng.Cách đó không xa, bỗng nhiên truyền ra một tiếng vỡ tan.Liễu Bình chậm rãi quay đầu lại.Cô gái kia nâng đàn đi ra, xuất hiện trước mặt hắn.Ảo trận đã bị nàng ta phá mất."Ảo trận khá đơn giản, ngươi cố ý nhường ta sao. Hay là, ngươi chỉ có loại bảnlĩnh này?" Nàng ta bật cười, nói.Liễu Bình: "...""Nói chuyện đi, Liễu đạo hữu." Nàng ta nói.Nàng ta cười một cách ngọt ngào, trên người cũng không có sát ý.Liễu Bình nhìn nàng ta, cũng lộ ra một nụ cười.Đúng vậy, nếu như nàng ta muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi.Như vậy, hiện tại nàng ta lại muốn chơi như vậy, chắc hẳn là muốn hiểu rõ thânphận của ta chứ?Dù sao bọn chúng cũng không xác định được, là một vị "đại nhân" nào đó gâyra kịch bản sụp đổ, hay là một dị loại như ta.Như vậy...Trong đầu Liễu Bình xuất hiện một ý tưởng, cười nói:ấ"Tỷ tỷ thật sự lợi hại, gợn sóng linh lực trên người tỷ tỷ cũng rất mờ mịt, takhông thể nhìn ra được, tại sao còn muốn học trận pháp với ta đây?"Nàng ta cười nói: "Lục nghệ cao thâm khó hiểu, cũng không phải là tu vi cao sẽcó thể học được, cho nên trước mặt ngươi, tỷ tỷ ta cũng chỉ là một hạng ngườibình thường mà thôi."
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình đang định cất bước đi về phía đỉnh núi kia...Chợt thấy ngoài xa xa, có thứ gì đang bay về phía nơi này.Ầm!Sau một tiếng nổ lớn, hai bóng người dây dưa với nhau xuất hiện trước mắt hắn.Hầu như chỉ trong nháy mắt, một bóng người trong đó u tối rơi xuống đất,không nhúc nhích được chút nào cả."Hì hì, chửi dựa vào ngươi còn dám tranh cướp địa bàn với ta sao?"Một giọng nói hồn nhiên ngây thơ vang lên.Đây là một cô bé mà phía sau có mấy chục chiếc đuôi dài đầy gai nhọn, haichân cô bé giẫm trên một con quái vật màu xám.Cô bé tùy ý phất tay, lập tức có một cái đuôi lao tới, đâm mạnh vào cơ thể quáivật.Con quái vật màu xám kia hét thảm một tiếng.Cơ thể của nó khô quắt xuống với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cuốicùng chỉ còn lại một tấm da."Không thú vị..."Cô bé nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Liễu Bình."Ta đã chờ ngươi một lúc lâu rồi." Cô bé nói.Trên đầu cô bé xuất hiện hai hàng chữ nhỏ:[Chúa tể Chân Hồng.][Tồn tại có được loại danh hiệu này, lấy mọi ma quỷ làm thức ăn, điều khiểnvạn độc trên thế gian.]Khi thấy dòng chữ trên đầu cô bé này thì vẻ mặt Liễu Bình đã cứng lại.Cô bé này lại là tồn tại khủng bố như vậy!Hơn nữa, ma quỷ là cái gì?Những loại quỷ mà mình đã thấy là tà quỷ, ác quỷ, âm quỷ, yếm quỷ, ngạ quỷ,thủy quỷ, hung quỷ,...Chúng sinh trong quỷ đạo đều có tên của mình, mặc dù có vô số loại khác nhau,thế nhưng không có loài nào tên là ma quỷ cả.Chẳng lẽ là một loại quỷ mới?Hoặc là loài này là loài đặc biệt chỉ có trong thế giới Tử Vong?"Ta nhớ rằng màn thứ nhất không thể đi tới đại doanh Tây Hoang... quả nhiênngươi đã bắt đầu hành động." Cô bé nói với giọng phấn khởi.ắ ễ"Đúng vậy, ngươi có cảm ứng được không? Hình như có chuyện gì đó sắp diễnra." Liễu Bình hỏi."Như vậy mới là bình thường, dù sao kịch bản đã dần dần sụp đổ, chắc hẳn sẽcó thứ gì đó tới đây ngăn cản... cho nên ta đi tới trước mặt ngươi." Cô bé nói.Khi cô bé nói chuyện, mấy chục chiếc đuôi gai phản chiếu ánh sáng màu xanhlục dựng thẳng sau lưng của cô bé, như là chim công xòe đuôi vậy, thỉnh thoảngcòn chập chờn theo gió mấy lần.Liễu Bình không khỏi đưa tay lên trên trận bàn, nhìn về phía những chiếc đuôigai sau lưng cô bé này."Này... cũng không phải là ta muốn tới ngăn cản ngươi, những thứ này đều làthú cưng mà ta nuôi, không có mệnh lệnh của ta sẽ không tùy tiện đâm người."Cô bé nói.Cô bé phất tay.Những chiếc đuôi gai này nhanh chóng chui xuống đất, biến mất không thấy.Hóa ra bọn chúng cũng không phải là bộ phận cơ thể của cô bé này."Nghe lời như vậy, xem ra ngươi nuôi dạy rất tốt." Liễu Bình cười nói."Đúng vậy... ngươi đang sửa đổi kịch bản trên phạm vi lớn, có gặp phải phiềnphức nào không?" Cô bé hỏi."Đương nhiên có, nữ sĩ Thống Khổ là ai?" Liễu Bình hỏi."Nàng ta là chủ nhân nơi này, mọi thứ nơi này đều thuộc về nàng ta." Cô bé trảlời."Nàng ta sai một quái vật tới đuổi bắt ta." Liễu Bình nói."Vậy sao? Ta nhớ rằng ngươi đã từng giết một kẻ truy lùng như vậy." Cô bé nói,không kìm được mà liếm môi."Thế nhưng kẻ tới lần này có tu vi là Kết Đan, với lại đang ở trong doanh địa, takhông thể thật gây nên động tĩnh lớn được, nếu không sau khi giết nó thì tacũng sẽ bị tu sĩ chấp pháp bắt lấy... tóm lại là rất phiền phức." Liễu Bình nói."Vậy nên làm gì bây giờ? Nơi này có được trận pháp phòng ngự bảo vệ, takhông thể công phá loại đại trận siêu cấp này của nhân tộc các ngươi được, chonên chỉ có thể dựa vào chính ngươi." Cô bé nói với vẻ ấm ức.Cô bé này không vào được đại trận.Đúng vậy, pháp trận là một trong lục nghệ, mà lục nghệ lại là thành tựu tối caocủa văn minh Tu Hành.Pháp trận chiến tranh cỡ lớn tương đương với sức công kích của thuật pháp dohàng chục ngàn người tu hành phát ra, cũng không dễ chống lại.Liễu Bình hỏi với vẻ nghiêm túc: "Nếu như ta dẫn tên kia ra thì sao? Ta có khánhiều cách có thể làm được việc này, thế nhưng điều kiện tiên quyết là chínhngươi sẽ giải quyết nó.""Ngươi có thể dẫn nó ra ngoài?" Cô bé này nói với vẻ không tin.ể"Có thể."Ngày xưa mình đã từng nói chuyện với rất nhiều yêu ma, cho nên kinh nghiệmkhi giao tiếp với loài khác vẫn rất phong phú.Nói như vậy, phải nói chuyện về những đề tài có lợi cho bọn chúng, mới có thểđạt thành mục tiêu.Thế nhưng, giao tiếp với quái vật tử vong, lần này cũng là lần đầu."Chỉ cần ngươi có thể dẫn nó ra ngoài, mọi chuyện còn lại giao cho ta." Cô bénói.Liễu Bình lẩm bẩm: "... Vậy được, để ta suy nghĩ một lát đã..."Trận bàn sáng lên.Hắn lùi về đại trận ở ngay phía sau.Cô bé nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.Trong nháy mắt, bóng người Liễu Bình nhập vào trong đại trận, biến mất trướcmặt cô bé này.Khi bước vào phạm vi đại doanh Tây Hoang một lần nữa, Liễu Bình thở dàimột hơi."Lần này phải thể hiện bản lĩnh thật thôi..."Hắn chau mày lo lắng.Cách đó không xa, bỗng nhiên truyền ra một tiếng vỡ tan.Liễu Bình chậm rãi quay đầu lại.Cô gái kia nâng đàn đi ra, xuất hiện trước mặt hắn.Ảo trận đã bị nàng ta phá mất."Ảo trận khá đơn giản, ngươi cố ý nhường ta sao. Hay là, ngươi chỉ có loại bảnlĩnh này?" Nàng ta bật cười, nói.Liễu Bình: "...""Nói chuyện đi, Liễu đạo hữu." Nàng ta nói.Nàng ta cười một cách ngọt ngào, trên người cũng không có sát ý.Liễu Bình nhìn nàng ta, cũng lộ ra một nụ cười.Đúng vậy, nếu như nàng ta muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi.Như vậy, hiện tại nàng ta lại muốn chơi như vậy, chắc hẳn là muốn hiểu rõ thânphận của ta chứ?Dù sao bọn chúng cũng không xác định được, là một vị "đại nhân" nào đó gâyra kịch bản sụp đổ, hay là một dị loại như ta.Như vậy...Trong đầu Liễu Bình xuất hiện một ý tưởng, cười nói:ấ"Tỷ tỷ thật sự lợi hại, gợn sóng linh lực trên người tỷ tỷ cũng rất mờ mịt, takhông thể nhìn ra được, tại sao còn muốn học trận pháp với ta đây?"Nàng ta cười nói: "Lục nghệ cao thâm khó hiểu, cũng không phải là tu vi cao sẽcó thể học được, cho nên trước mặt ngươi, tỷ tỷ ta cũng chỉ là một hạng ngườibình thường mà thôi."
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình đang định cất bước đi về phía đỉnh núi kia...Chợt thấy ngoài xa xa, có thứ gì đang bay về phía nơi này.Ầm!Sau một tiếng nổ lớn, hai bóng người dây dưa với nhau xuất hiện trước mắt hắn.Hầu như chỉ trong nháy mắt, một bóng người trong đó u tối rơi xuống đất,không nhúc nhích được chút nào cả."Hì hì, chửi dựa vào ngươi còn dám tranh cướp địa bàn với ta sao?"Một giọng nói hồn nhiên ngây thơ vang lên.Đây là một cô bé mà phía sau có mấy chục chiếc đuôi dài đầy gai nhọn, haichân cô bé giẫm trên một con quái vật màu xám.Cô bé tùy ý phất tay, lập tức có một cái đuôi lao tới, đâm mạnh vào cơ thể quáivật.Con quái vật màu xám kia hét thảm một tiếng.Cơ thể của nó khô quắt xuống với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cuốicùng chỉ còn lại một tấm da."Không thú vị..."Cô bé nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Liễu Bình."Ta đã chờ ngươi một lúc lâu rồi." Cô bé nói.Trên đầu cô bé xuất hiện hai hàng chữ nhỏ:[Chúa tể Chân Hồng.][Tồn tại có được loại danh hiệu này, lấy mọi ma quỷ làm thức ăn, điều khiểnvạn độc trên thế gian.]Khi thấy dòng chữ trên đầu cô bé này thì vẻ mặt Liễu Bình đã cứng lại.Cô bé này lại là tồn tại khủng bố như vậy!Hơn nữa, ma quỷ là cái gì?Những loại quỷ mà mình đã thấy là tà quỷ, ác quỷ, âm quỷ, yếm quỷ, ngạ quỷ,thủy quỷ, hung quỷ,...Chúng sinh trong quỷ đạo đều có tên của mình, mặc dù có vô số loại khác nhau,thế nhưng không có loài nào tên là ma quỷ cả.Chẳng lẽ là một loại quỷ mới?Hoặc là loài này là loài đặc biệt chỉ có trong thế giới Tử Vong?"Ta nhớ rằng màn thứ nhất không thể đi tới đại doanh Tây Hoang... quả nhiênngươi đã bắt đầu hành động." Cô bé nói với giọng phấn khởi.ắ ễ"Đúng vậy, ngươi có cảm ứng được không? Hình như có chuyện gì đó sắp diễnra." Liễu Bình hỏi."Như vậy mới là bình thường, dù sao kịch bản đã dần dần sụp đổ, chắc hẳn sẽcó thứ gì đó tới đây ngăn cản... cho nên ta đi tới trước mặt ngươi." Cô bé nói.Khi cô bé nói chuyện, mấy chục chiếc đuôi gai phản chiếu ánh sáng màu xanhlục dựng thẳng sau lưng của cô bé, như là chim công xòe đuôi vậy, thỉnh thoảngcòn chập chờn theo gió mấy lần.Liễu Bình không khỏi đưa tay lên trên trận bàn, nhìn về phía những chiếc đuôigai sau lưng cô bé này."Này... cũng không phải là ta muốn tới ngăn cản ngươi, những thứ này đều làthú cưng mà ta nuôi, không có mệnh lệnh của ta sẽ không tùy tiện đâm người."Cô bé nói.Cô bé phất tay.Những chiếc đuôi gai này nhanh chóng chui xuống đất, biến mất không thấy.Hóa ra bọn chúng cũng không phải là bộ phận cơ thể của cô bé này."Nghe lời như vậy, xem ra ngươi nuôi dạy rất tốt." Liễu Bình cười nói."Đúng vậy... ngươi đang sửa đổi kịch bản trên phạm vi lớn, có gặp phải phiềnphức nào không?" Cô bé hỏi."Đương nhiên có, nữ sĩ Thống Khổ là ai?" Liễu Bình hỏi."Nàng ta là chủ nhân nơi này, mọi thứ nơi này đều thuộc về nàng ta." Cô bé trảlời."Nàng ta sai một quái vật tới đuổi bắt ta." Liễu Bình nói."Vậy sao? Ta nhớ rằng ngươi đã từng giết một kẻ truy lùng như vậy." Cô bé nói,không kìm được mà liếm môi."Thế nhưng kẻ tới lần này có tu vi là Kết Đan, với lại đang ở trong doanh địa, takhông thể thật gây nên động tĩnh lớn được, nếu không sau khi giết nó thì tacũng sẽ bị tu sĩ chấp pháp bắt lấy... tóm lại là rất phiền phức." Liễu Bình nói."Vậy nên làm gì bây giờ? Nơi này có được trận pháp phòng ngự bảo vệ, takhông thể công phá loại đại trận siêu cấp này của nhân tộc các ngươi được, chonên chỉ có thể dựa vào chính ngươi." Cô bé nói với vẻ ấm ức.Cô bé này không vào được đại trận.Đúng vậy, pháp trận là một trong lục nghệ, mà lục nghệ lại là thành tựu tối caocủa văn minh Tu Hành.Pháp trận chiến tranh cỡ lớn tương đương với sức công kích của thuật pháp dohàng chục ngàn người tu hành phát ra, cũng không dễ chống lại.Liễu Bình hỏi với vẻ nghiêm túc: "Nếu như ta dẫn tên kia ra thì sao? Ta có khánhiều cách có thể làm được việc này, thế nhưng điều kiện tiên quyết là chínhngươi sẽ giải quyết nó.""Ngươi có thể dẫn nó ra ngoài?" Cô bé này nói với vẻ không tin.ể"Có thể."Ngày xưa mình đã từng nói chuyện với rất nhiều yêu ma, cho nên kinh nghiệmkhi giao tiếp với loài khác vẫn rất phong phú.Nói như vậy, phải nói chuyện về những đề tài có lợi cho bọn chúng, mới có thểđạt thành mục tiêu.Thế nhưng, giao tiếp với quái vật tử vong, lần này cũng là lần đầu."Chỉ cần ngươi có thể dẫn nó ra ngoài, mọi chuyện còn lại giao cho ta." Cô bénói.Liễu Bình lẩm bẩm: "... Vậy được, để ta suy nghĩ một lát đã..."Trận bàn sáng lên.Hắn lùi về đại trận ở ngay phía sau.Cô bé nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.Trong nháy mắt, bóng người Liễu Bình nhập vào trong đại trận, biến mất trướcmặt cô bé này.Khi bước vào phạm vi đại doanh Tây Hoang một lần nữa, Liễu Bình thở dàimột hơi."Lần này phải thể hiện bản lĩnh thật thôi..."Hắn chau mày lo lắng.Cách đó không xa, bỗng nhiên truyền ra một tiếng vỡ tan.Liễu Bình chậm rãi quay đầu lại.Cô gái kia nâng đàn đi ra, xuất hiện trước mặt hắn.Ảo trận đã bị nàng ta phá mất."Ảo trận khá đơn giản, ngươi cố ý nhường ta sao. Hay là, ngươi chỉ có loại bảnlĩnh này?" Nàng ta bật cười, nói.Liễu Bình: "...""Nói chuyện đi, Liễu đạo hữu." Nàng ta nói.Nàng ta cười một cách ngọt ngào, trên người cũng không có sát ý.Liễu Bình nhìn nàng ta, cũng lộ ra một nụ cười.Đúng vậy, nếu như nàng ta muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi.Như vậy, hiện tại nàng ta lại muốn chơi như vậy, chắc hẳn là muốn hiểu rõ thânphận của ta chứ?Dù sao bọn chúng cũng không xác định được, là một vị "đại nhân" nào đó gâyra kịch bản sụp đổ, hay là một dị loại như ta.Như vậy...Trong đầu Liễu Bình xuất hiện một ý tưởng, cười nói:ấ"Tỷ tỷ thật sự lợi hại, gợn sóng linh lực trên người tỷ tỷ cũng rất mờ mịt, takhông thể nhìn ra được, tại sao còn muốn học trận pháp với ta đây?"Nàng ta cười nói: "Lục nghệ cao thâm khó hiểu, cũng không phải là tu vi cao sẽcó thể học được, cho nên trước mặt ngươi, tỷ tỷ ta cũng chỉ là một hạng ngườibình thường mà thôi."