"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 89: Tiềm nhập giả

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ầm ầm...Cánh cửa sắt thép mở ra, cảnh tượng bên trong chính là màn đêm vĩnh hằngcùng hoang dã bao la.Một người từ bên trong cánh cửa đi ra.Liễu Bình.Hắn nhắm mắt lại, mặc cho sắc trời chiếu rọi bản thân, vẻ mặt hiện lên vẻhưởng thụ.Lúc này là khi mặt trời sắp xuống núi, toàn bộ trấn nhỏ bị nhiễm lên một tầngmàu vàng óng, sự ấm áp truyền tới theo những cơn gió làm người ta cảm thấysảng khoái."Cơn gió mang theo khí tức sinh mạng... còn sống vẫn tốt hơn... chết thì khôngcòn cái gì nữa."Hắn hít một hơi thật sâu, rồi mới bước chân đi về phía trấn nhỏ.Sau lưng hắn, hai cánh cửa lớn đóng lại.Với giới hạn tại cánh cửa kim loại này, trong hoang dã rộng lớn phía ngoài, mànđêm đen kịt đã bao phủ tất cả.Khu vực màn đêm đen kịt đó chính là một bộ phận của Vĩnh Dạ, nó như vậtsống vậy liên tục hoạt động, chỉ chờ mặt trời xuống núi, nó liền vội vàng muốnnuốt sạch thị trấn trước mắt.Ánh sáng đang dần dần yếu bớt, bóng tối chuẩn bị bao phủ tất cả."Ngươi vừa từ trong thế giới Tử Vong đi ra, thu hoạch như thế nào?"Một giọng nói truyền tới từ phía xa.Đó là một người mà hắn chưa từng gặp.Hắn ta mặc một bộ quần áo việt dã, trên tay cầm một chai rượu, đang đứng tạicổng Ám Vụ trấn, chuẩn bị đi vào trong thị trấn.Liễu Bình đứng lại, hỏi: "Các hạ là ai?""Ta là Người bán rượu của Sương Thiết trấn, tới đây ôn chuyện với Người bánrượu của các ngươi." Người kia nói.Hóa ra là một Người bán rượu khác.Liễu Bình đang định nói chuyện thì thấy trên đỉnh đầu của người này xuất hiệnmột hàng chữ:[Quái vật, Bác bì tiềm phục giả (Đang bị giam cầm).][Thực lực: Nguyên Anh.]ế ế ố ể ể[Thuyết minh: Tại thế giới người sống, nó chỉ có thể bị giam giữ trong cơ thểnày, không thể phát huy ra thực lực vốn có được.][Khi màn đêm buông xuống, nó sẽ thu hoạch được tự do.]Liễu Bình liếc mắt nhìn tới, nói: "Hóa ra là vậy, ta là bạn của Người bán rượu,có thể mời ngươi uống một chén.""Ha ha ha, ta đoán ngươi là Người gác đêm chứ? Chúng ta cùng đi gặp hắn tathôi." Quái vật đang quan sát Liễu Bình."Không, ta là một Người nhặt rác... à đúng rồi, vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?"Liễu Bình bỗng hỏi."Ta hỏi thu hoạch của ngươi như thế nào." Quái vật nói."Lần đi vào thế giới Tử Vong này, ta cũng lấy được một vài thứ tốt, đang muốnđổi lấy một chút tiếp tế, ngươi có thu lấy hay không?" Liễu Bình lại hỏi."Thứ gì?" Người bán rượu hỏi với vẻ hứng thú."Là những thứ của đám người tu hành kia, ngươi xem một chút, ta tới gọiNgười bán rượu tới đón ngươi." Liễu Bình nói.Hắn lấy một nắm lá phù, tiện tay ném cho đối phương.Người bán rượu đón lấy nắm lá phù kia, liếc nhìn tới lại rút một lá ra quan sátmột cách tỉ mỉ, cười lắc đầu nói: "Thứ này là lá phù trống, không có bất cứ giátrị gì...""Thật sao? Vậy thì quá đáng tiếc." Liễu Bình thở dài với vẻ tiếc nuối, lướt quangười Người bán rượu, đi vào trong thị trấn."Này, chờ ta đi vào cùng nữa." Người bán rượu quay đầu lại nói."Ta sẽ thông báo giúp ngươi... ngươi phải chờ một lát, hắn ta đang ngủ, ta phảigọi hắn ta tới đón ngươi." Liễu Bình nói, cũng không quay đầu lại."Lá phù này của ngươi...""Nếu đã không có giá trị gì thì tặng cho ngươi đó."Liễu Bình xua tay, bước nhanh về phía thị trấn.Hắn nhanh chóng rẽ tới một khu đổ nát, dựa người trên tường, sử dụng một đạopháp quyết, quát khẽ:"Bùm."Ầm...Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền lại từ phía cổng thị trấn, sóng xung kích mãnhliệt tạo nên gió lốc, thổi qua vài giây mới dần dần dừng lại.Liễu Bình mặc chiến giáp lên người, lấy đao ra, quay người chạy về phía cổngthị trấn.Rất nhiều kiến trúc tại cổng thị trấn đã biến mất, toàn bộ cổng vào đã bị santhành đất bằng, nơi ban đầu Người bán rượu đứng xuất hiện một hố sâu rất lớn.ể ằ ốMột thi thể nằm trong hố sâu, cả người là máu, một cánh tay cùng một cái chânđã biến mất.Thi thể không nhúc nhích, cũng không có bất cứ hơi thở nào cả.Liễu Bình vọt tới trước hố, lấy thêm mấy lá phù ném xuống hố, bịt tai, vội vànglùi về phía sau.Ầm!Bụi đất tung bay, hố to lại bị nổ tung một lần nữa.Thi thể vẫn bất động, nửa người dưới đã bị nổ nát vụn.Liễu Bình lại xông đi tới, lấy thêm mấy lá phù ném xuống, sau đó vội vàngchạy về phía sau...Ầm!Hắn xông tới, lại ném phù, lại bịt tai quay người chạy đi.Ầm!Hắn xông tới, lại ném phù, lại bịt tai chạy trốn!Ầm!Tới khi nổ năm sáu lượt, hắn mới đi tới trước hố, nhìn xuống phía dưới.Người bán rượu chỉ còn lại một cái đầu."Còn chưa nổ nát hết sao? Ngươi rất lợi hại..."Liễu Bình buông tay xuống, khen ngợi.Hắn rút Tuyết Ảnh đao ra...Cái đầu kia cũng biết rằng mình không chờ được cơ hội tới.Nó mở mắt ra, trong mắt bắn ra sự oán độc, nói với giọng căm hận: "Làm saomà ngươi phát hiện ra ta? Rõ ràng vừa rồi ta đã chết, tại sao ngươi lại không tớigần ta?"Liễu Bình không nói lời nào, dựng thẳng trường đao trước người.Vù vù...Trường đao trong tay hắn réo vang.Dưới hố, cái đầu kia lập tức nổ tung, lại bị lưỡi đao vô hình chém đi chém lạivài lần, hóa thành từng đám tro tàn, chầm chậm rơi trên mặt đất.Bí đao thuật - Cách Không Trảm.Đây là bí kỹ cơ bản nhất của Thuật đao mà Liễu Bình sáng tạo.Trải qua thời gian dài dằng dặc, loại đao thuật cực kỳ hiếm thấy này cuối cùngcũng xuất hiện trên thế gian một lần nữa.Liễu Bình nhìn về phía đáy hố.ề ề ầ ề"Đám phù kia đều do ta dùng tiền mua được, chỉ một lần đã phải dùng nhiềunhư vậy..."Hắn cảm thấy rất tiếc của, thế nhưng lại không thể làm gì khác.Cảnh giới Nguyên Anh.Chênh lệch quá lớn.Nếu như đối phương có thần thông ngũ hành, chưa biết chừng có thể dùng mộtchiêu giết chết mình.Cho nên chỉ có thể âm thầm hãm hại nó.m thầm hãm hại là một phương thức chiến đấu có vẻ nhã nhặn nhất, kết quảtrước mắt cũng không tệ lắm, mình không bị tổn thương, nó cũng đã nhận đượckết cục tốt đẹp.May mắn có được năng lực "Kiến Văn Như Danh" có thể so với quẻ thuật này.Nếu như không có năng lực này, mình lại gác đêm với quái vật này nữa, có lẽ đãkhông có bất cứ cơ hội sống sót nào cả, sẽ bị ăn sạch.Từ xa, từng giọng nói truyền ra từ trong thị trấn."Chuyện gì vậy?""Liễu Bình, có chuyện gì đó?""Kẻ địch là ai?"Mấy người gác đêm chạy tới.

Ầm ầm...

Cánh cửa sắt thép mở ra, cảnh tượng bên trong chính là màn đêm vĩnh hằng

cùng hoang dã bao la.

Một người từ bên trong cánh cửa đi ra.

Liễu Bình.

Hắn nhắm mắt lại, mặc cho sắc trời chiếu rọi bản thân, vẻ mặt hiện lên vẻ

hưởng thụ.

Lúc này là khi mặt trời sắp xuống núi, toàn bộ trấn nhỏ bị nhiễm lên một tầng

màu vàng óng, sự ấm áp truyền tới theo những cơn gió làm người ta cảm thấy

sảng khoái.

"Cơn gió mang theo khí tức sinh mạng... còn sống vẫn tốt hơn... chết thì không

còn cái gì nữa."

Hắn hít một hơi thật sâu, rồi mới bước chân đi về phía trấn nhỏ.

Sau lưng hắn, hai cánh cửa lớn đóng lại.

Với giới hạn tại cánh cửa kim loại này, trong hoang dã rộng lớn phía ngoài, màn

đêm đen kịt đã bao phủ tất cả.

Khu vực màn đêm đen kịt đó chính là một bộ phận của Vĩnh Dạ, nó như vật

sống vậy liên tục hoạt động, chỉ chờ mặt trời xuống núi, nó liền vội vàng muốn

nuốt sạch thị trấn trước mắt.

Ánh sáng đang dần dần yếu bớt, bóng tối chuẩn bị bao phủ tất cả.

"Ngươi vừa từ trong thế giới Tử Vong đi ra, thu hoạch như thế nào?"

Một giọng nói truyền tới từ phía xa.

Đó là một người mà hắn chưa từng gặp.

Hắn ta mặc một bộ quần áo việt dã, trên tay cầm một chai rượu, đang đứng tại

cổng Ám Vụ trấn, chuẩn bị đi vào trong thị trấn.

Liễu Bình đứng lại, hỏi: "Các hạ là ai?"

"Ta là Người bán rượu của Sương Thiết trấn, tới đây ôn chuyện với Người bán

rượu của các ngươi." Người kia nói.

Hóa ra là một Người bán rượu khác.

Liễu Bình đang định nói chuyện thì thấy trên đỉnh đầu của người này xuất hiện

một hàng chữ:

[Quái vật, Bác bì tiềm phục giả (Đang bị giam cầm).]

[Thực lực: Nguyên Anh.]

ế ế ố ể ể

[Thuyết minh: Tại thế giới người sống, nó chỉ có thể bị giam giữ trong cơ thể

này, không thể phát huy ra thực lực vốn có được.]

[Khi màn đêm buông xuống, nó sẽ thu hoạch được tự do.]

Liễu Bình liếc mắt nhìn tới, nói: "Hóa ra là vậy, ta là bạn của Người bán rượu,

có thể mời ngươi uống một chén."

"Ha ha ha, ta đoán ngươi là Người gác đêm chứ? Chúng ta cùng đi gặp hắn ta

thôi." Quái vật đang quan sát Liễu Bình.

"Không, ta là một Người nhặt rác... à đúng rồi, vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?"

Liễu Bình bỗng hỏi.

"Ta hỏi thu hoạch của ngươi như thế nào." Quái vật nói.

"Lần đi vào thế giới Tử Vong này, ta cũng lấy được một vài thứ tốt, đang muốn

đổi lấy một chút tiếp tế, ngươi có thu lấy hay không?" Liễu Bình lại hỏi.

"Thứ gì?" Người bán rượu hỏi với vẻ hứng thú.

"Là những thứ của đám người tu hành kia, ngươi xem một chút, ta tới gọi

Người bán rượu tới đón ngươi." Liễu Bình nói.

Hắn lấy một nắm lá phù, tiện tay ném cho đối phương.

Người bán rượu đón lấy nắm lá phù kia, liếc nhìn tới lại rút một lá ra quan sát

một cách tỉ mỉ, cười lắc đầu nói: "Thứ này là lá phù trống, không có bất cứ giá

trị gì..."

"Thật sao? Vậy thì quá đáng tiếc." Liễu Bình thở dài với vẻ tiếc nuối, lướt qua

người Người bán rượu, đi vào trong thị trấn.

"Này, chờ ta đi vào cùng nữa." Người bán rượu quay đầu lại nói.

"Ta sẽ thông báo giúp ngươi... ngươi phải chờ một lát, hắn ta đang ngủ, ta phải

gọi hắn ta tới đón ngươi." Liễu Bình nói, cũng không quay đầu lại.

"Lá phù này của ngươi..."

"Nếu đã không có giá trị gì thì tặng cho ngươi đó."

Liễu Bình xua tay, bước nhanh về phía thị trấn.

Hắn nhanh chóng rẽ tới một khu đổ nát, dựa người trên tường, sử dụng một đạo

pháp quyết, quát khẽ:

"Bùm."

Ầm...

Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền lại từ phía cổng thị trấn, sóng xung kích mãnh

liệt tạo nên gió lốc, thổi qua vài giây mới dần dần dừng lại.

Liễu Bình mặc chiến giáp lên người, lấy đao ra, quay người chạy về phía cổng

thị trấn.

Rất nhiều kiến trúc tại cổng thị trấn đã biến mất, toàn bộ cổng vào đã bị san

thành đất bằng, nơi ban đầu Người bán rượu đứng xuất hiện một hố sâu rất lớn.

ể ằ ố

Một thi thể nằm trong hố sâu, cả người là máu, một cánh tay cùng một cái chân

đã biến mất.

Thi thể không nhúc nhích, cũng không có bất cứ hơi thở nào cả.

Liễu Bình vọt tới trước hố, lấy thêm mấy lá phù ném xuống hố, bịt tai, vội vàng

lùi về phía sau.

Ầm!

Bụi đất tung bay, hố to lại bị nổ tung một lần nữa.

Thi thể vẫn bất động, nửa người dưới đã bị nổ nát vụn.

Liễu Bình lại xông đi tới, lấy thêm mấy lá phù ném xuống, sau đó vội vàng

chạy về phía sau...

Ầm!

Hắn xông tới, lại ném phù, lại bịt tai quay người chạy đi.

Ầm!

Hắn xông tới, lại ném phù, lại bịt tai chạy trốn!

Ầm!

Tới khi nổ năm sáu lượt, hắn mới đi tới trước hố, nhìn xuống phía dưới.

Người bán rượu chỉ còn lại một cái đầu.

"Còn chưa nổ nát hết sao? Ngươi rất lợi hại..."

Liễu Bình buông tay xuống, khen ngợi.

Hắn rút Tuyết Ảnh đao ra...

Cái đầu kia cũng biết rằng mình không chờ được cơ hội tới.

Nó mở mắt ra, trong mắt bắn ra sự oán độc, nói với giọng căm hận: "Làm sao

mà ngươi phát hiện ra ta? Rõ ràng vừa rồi ta đã chết, tại sao ngươi lại không tới

gần ta?"

Liễu Bình không nói lời nào, dựng thẳng trường đao trước người.

Vù vù...

Trường đao trong tay hắn réo vang.

Dưới hố, cái đầu kia lập tức nổ tung, lại bị lưỡi đao vô hình chém đi chém lại

vài lần, hóa thành từng đám tro tàn, chầm chậm rơi trên mặt đất.

Bí đao thuật - Cách Không Trảm.

Đây là bí kỹ cơ bản nhất của Thuật đao mà Liễu Bình sáng tạo.

Trải qua thời gian dài dằng dặc, loại đao thuật cực kỳ hiếm thấy này cuối cùng

cũng xuất hiện trên thế gian một lần nữa.

Liễu Bình nhìn về phía đáy hố.

ề ề ầ ề

"Đám phù kia đều do ta dùng tiền mua được, chỉ một lần đã phải dùng nhiều

như vậy..."

Hắn cảm thấy rất tiếc của, thế nhưng lại không thể làm gì khác.

Cảnh giới Nguyên Anh.

Chênh lệch quá lớn.

Nếu như đối phương có thần thông ngũ hành, chưa biết chừng có thể dùng một

chiêu giết chết mình.

Cho nên chỉ có thể âm thầm hãm hại nó.

m thầm hãm hại là một phương thức chiến đấu có vẻ nhã nhặn nhất, kết quả

trước mắt cũng không tệ lắm, mình không bị tổn thương, nó cũng đã nhận được

kết cục tốt đẹp.

May mắn có được năng lực "Kiến Văn Như Danh" có thể so với quẻ thuật này.

Nếu như không có năng lực này, mình lại gác đêm với quái vật này nữa, có lẽ đã

không có bất cứ cơ hội sống sót nào cả, sẽ bị ăn sạch.

Từ xa, từng giọng nói truyền ra từ trong thị trấn.

"Chuyện gì vậy?"

"Liễu Bình, có chuyện gì đó?"

"Kẻ địch là ai?"

Mấy người gác đêm chạy tới.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ầm ầm...Cánh cửa sắt thép mở ra, cảnh tượng bên trong chính là màn đêm vĩnh hằngcùng hoang dã bao la.Một người từ bên trong cánh cửa đi ra.Liễu Bình.Hắn nhắm mắt lại, mặc cho sắc trời chiếu rọi bản thân, vẻ mặt hiện lên vẻhưởng thụ.Lúc này là khi mặt trời sắp xuống núi, toàn bộ trấn nhỏ bị nhiễm lên một tầngmàu vàng óng, sự ấm áp truyền tới theo những cơn gió làm người ta cảm thấysảng khoái."Cơn gió mang theo khí tức sinh mạng... còn sống vẫn tốt hơn... chết thì khôngcòn cái gì nữa."Hắn hít một hơi thật sâu, rồi mới bước chân đi về phía trấn nhỏ.Sau lưng hắn, hai cánh cửa lớn đóng lại.Với giới hạn tại cánh cửa kim loại này, trong hoang dã rộng lớn phía ngoài, mànđêm đen kịt đã bao phủ tất cả.Khu vực màn đêm đen kịt đó chính là một bộ phận của Vĩnh Dạ, nó như vậtsống vậy liên tục hoạt động, chỉ chờ mặt trời xuống núi, nó liền vội vàng muốnnuốt sạch thị trấn trước mắt.Ánh sáng đang dần dần yếu bớt, bóng tối chuẩn bị bao phủ tất cả."Ngươi vừa từ trong thế giới Tử Vong đi ra, thu hoạch như thế nào?"Một giọng nói truyền tới từ phía xa.Đó là một người mà hắn chưa từng gặp.Hắn ta mặc một bộ quần áo việt dã, trên tay cầm một chai rượu, đang đứng tạicổng Ám Vụ trấn, chuẩn bị đi vào trong thị trấn.Liễu Bình đứng lại, hỏi: "Các hạ là ai?""Ta là Người bán rượu của Sương Thiết trấn, tới đây ôn chuyện với Người bánrượu của các ngươi." Người kia nói.Hóa ra là một Người bán rượu khác.Liễu Bình đang định nói chuyện thì thấy trên đỉnh đầu của người này xuất hiệnmột hàng chữ:[Quái vật, Bác bì tiềm phục giả (Đang bị giam cầm).][Thực lực: Nguyên Anh.]ế ế ố ể ể[Thuyết minh: Tại thế giới người sống, nó chỉ có thể bị giam giữ trong cơ thểnày, không thể phát huy ra thực lực vốn có được.][Khi màn đêm buông xuống, nó sẽ thu hoạch được tự do.]Liễu Bình liếc mắt nhìn tới, nói: "Hóa ra là vậy, ta là bạn của Người bán rượu,có thể mời ngươi uống một chén.""Ha ha ha, ta đoán ngươi là Người gác đêm chứ? Chúng ta cùng đi gặp hắn tathôi." Quái vật đang quan sát Liễu Bình."Không, ta là một Người nhặt rác... à đúng rồi, vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?"Liễu Bình bỗng hỏi."Ta hỏi thu hoạch của ngươi như thế nào." Quái vật nói."Lần đi vào thế giới Tử Vong này, ta cũng lấy được một vài thứ tốt, đang muốnđổi lấy một chút tiếp tế, ngươi có thu lấy hay không?" Liễu Bình lại hỏi."Thứ gì?" Người bán rượu hỏi với vẻ hứng thú."Là những thứ của đám người tu hành kia, ngươi xem một chút, ta tới gọiNgười bán rượu tới đón ngươi." Liễu Bình nói.Hắn lấy một nắm lá phù, tiện tay ném cho đối phương.Người bán rượu đón lấy nắm lá phù kia, liếc nhìn tới lại rút một lá ra quan sátmột cách tỉ mỉ, cười lắc đầu nói: "Thứ này là lá phù trống, không có bất cứ giátrị gì...""Thật sao? Vậy thì quá đáng tiếc." Liễu Bình thở dài với vẻ tiếc nuối, lướt quangười Người bán rượu, đi vào trong thị trấn."Này, chờ ta đi vào cùng nữa." Người bán rượu quay đầu lại nói."Ta sẽ thông báo giúp ngươi... ngươi phải chờ một lát, hắn ta đang ngủ, ta phảigọi hắn ta tới đón ngươi." Liễu Bình nói, cũng không quay đầu lại."Lá phù này của ngươi...""Nếu đã không có giá trị gì thì tặng cho ngươi đó."Liễu Bình xua tay, bước nhanh về phía thị trấn.Hắn nhanh chóng rẽ tới một khu đổ nát, dựa người trên tường, sử dụng một đạopháp quyết, quát khẽ:"Bùm."Ầm...Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền lại từ phía cổng thị trấn, sóng xung kích mãnhliệt tạo nên gió lốc, thổi qua vài giây mới dần dần dừng lại.Liễu Bình mặc chiến giáp lên người, lấy đao ra, quay người chạy về phía cổngthị trấn.Rất nhiều kiến trúc tại cổng thị trấn đã biến mất, toàn bộ cổng vào đã bị santhành đất bằng, nơi ban đầu Người bán rượu đứng xuất hiện một hố sâu rất lớn.ể ằ ốMột thi thể nằm trong hố sâu, cả người là máu, một cánh tay cùng một cái chânđã biến mất.Thi thể không nhúc nhích, cũng không có bất cứ hơi thở nào cả.Liễu Bình vọt tới trước hố, lấy thêm mấy lá phù ném xuống hố, bịt tai, vội vànglùi về phía sau.Ầm!Bụi đất tung bay, hố to lại bị nổ tung một lần nữa.Thi thể vẫn bất động, nửa người dưới đã bị nổ nát vụn.Liễu Bình lại xông đi tới, lấy thêm mấy lá phù ném xuống, sau đó vội vàngchạy về phía sau...Ầm!Hắn xông tới, lại ném phù, lại bịt tai quay người chạy đi.Ầm!Hắn xông tới, lại ném phù, lại bịt tai chạy trốn!Ầm!Tới khi nổ năm sáu lượt, hắn mới đi tới trước hố, nhìn xuống phía dưới.Người bán rượu chỉ còn lại một cái đầu."Còn chưa nổ nát hết sao? Ngươi rất lợi hại..."Liễu Bình buông tay xuống, khen ngợi.Hắn rút Tuyết Ảnh đao ra...Cái đầu kia cũng biết rằng mình không chờ được cơ hội tới.Nó mở mắt ra, trong mắt bắn ra sự oán độc, nói với giọng căm hận: "Làm saomà ngươi phát hiện ra ta? Rõ ràng vừa rồi ta đã chết, tại sao ngươi lại không tớigần ta?"Liễu Bình không nói lời nào, dựng thẳng trường đao trước người.Vù vù...Trường đao trong tay hắn réo vang.Dưới hố, cái đầu kia lập tức nổ tung, lại bị lưỡi đao vô hình chém đi chém lạivài lần, hóa thành từng đám tro tàn, chầm chậm rơi trên mặt đất.Bí đao thuật - Cách Không Trảm.Đây là bí kỹ cơ bản nhất của Thuật đao mà Liễu Bình sáng tạo.Trải qua thời gian dài dằng dặc, loại đao thuật cực kỳ hiếm thấy này cuối cùngcũng xuất hiện trên thế gian một lần nữa.Liễu Bình nhìn về phía đáy hố.ề ề ầ ề"Đám phù kia đều do ta dùng tiền mua được, chỉ một lần đã phải dùng nhiềunhư vậy..."Hắn cảm thấy rất tiếc của, thế nhưng lại không thể làm gì khác.Cảnh giới Nguyên Anh.Chênh lệch quá lớn.Nếu như đối phương có thần thông ngũ hành, chưa biết chừng có thể dùng mộtchiêu giết chết mình.Cho nên chỉ có thể âm thầm hãm hại nó.m thầm hãm hại là một phương thức chiến đấu có vẻ nhã nhặn nhất, kết quảtrước mắt cũng không tệ lắm, mình không bị tổn thương, nó cũng đã nhận đượckết cục tốt đẹp.May mắn có được năng lực "Kiến Văn Như Danh" có thể so với quẻ thuật này.Nếu như không có năng lực này, mình lại gác đêm với quái vật này nữa, có lẽ đãkhông có bất cứ cơ hội sống sót nào cả, sẽ bị ăn sạch.Từ xa, từng giọng nói truyền ra từ trong thị trấn."Chuyện gì vậy?""Liễu Bình, có chuyện gì đó?""Kẻ địch là ai?"Mấy người gác đêm chạy tới.

Chương 89: Tiềm nhập giả