"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 92: Thống Khổ và Tra Tấn
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tốt nhất là có thể giữ lại giọt máu này.Liễu Bình nghĩ xong, lấy bình ngọc ra, đổ hết đan dược bên trong ra ngoài, cẩnthận cất giọt máu kia vào bên trong.Hắn ngồi trong bóng đêm tĩnh lặng, yên lặng chờ quái vật tới.Một giờ trôi qua...Trong hoang dã bên ngoài tường thành, bỗng nhiên có từng tiếng sột soạt liêntục.Những tiếng này càng ngày càng gần tường thành, đó là một vầng sáng trắngxóa chiếu rọi cảnh vật bốn phía, nhìn qua rất đẹp mắt.Liễu Bình nhìn về phía vầng sáng kia...Trong vầng sáng là một con đường dài khoảng trăm mét, liên tục nhúc nhíchtrên mặt đất.Hai bên vầng sáng, có lít nha lít nhít chân đốt.Những tiếng sột soạt vừa rồi, là do những cái chân này chạy trên mặt đất màphát ra."Thứ này thật thú vị, hơi giống con rết... thế nhưng lại có một khuôn mặtngười."Liễu Bình lẩm bẩm.Luồng sáng kia chính là lớp vỏ ngoài của quái vật thả ra ánh sáng.Thân hình quái vật cực kỳ to lớn, phần thân rất dài, nhìn qua có vẻ rất khóchống lại.Liễu Bình sử dụng Liễm Tức quyết, sau đó lấy đấu lạp có thể ẩn giấu khí tức ra,đội ở trên đầu.Con quái vật như con rết kia cũng không đi, đứng tại chỗ mà nhìn quanh.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lấy trận bàn ra, liên tục nhấn lên trên đó.Ngay lập tức, trên trận bàn bắn ra một luồng sáng, dán lên trên người Liễu Bìnhrồi lập tức biến mất không thấy gì nữa.Trận pháp cực nhỏ - Sắc chi Y!Đây là một loại pháp trận bó sát người do chính Liễu Bình sáng tạo, tác dụngcũng giống với pháp trận ẩn nấp khác, có thể che giấu người tu hành.Thứ khác biệt duy nhất chính là, trận pháp này cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể chegiấu một người, với lại nếu người này vận dụng linh lực, pháp trận sẽ xuất hiệngợn sóng, công hiệu lập tức biến mất.Thế nhưng nó cũng có ưu điểm.ểNó có thể bám quanh người mà di động.Năm đó có người nhờ hắn nghiên cứu loại pháp trận này, hứa cho tiền côngcũng rất phong phú.Liễu Bình cảm thấy ý tưởng này rất hay, cho nên cũng thu tiền, bắt đầu nghiêncứu phát minh trận pháp này.Đáng tiếc người kia lại bị phát hiện trong một trường hợp nhìn trộm cấp bậc rấtcao, bị mấy vị tiên tử giết chết, chuyển thế đầu thai.Chờ Liễu Bình thành công nghiên cứu ra trận pháp này, mới biết được cóchuyện này, cho nên hắn cảm thấy trận pháp này không tiện truyền ra ngoài.Cho nên sau khi trận pháp này thành công sáng tạo, vẫn để đó, không ai trên thếgian biết được.Thời thế biến đổi.Cuối cùng thì trận pháp này cũng phát huy ra công dụng của mình!Vù vù...Pháp trận loại nhỏ phát ra những tiếng vù vù.Liễu Bình biến mất trên tường thành.Lúc đầu, khoảng cách với những Người gác đêm khác đã rất xa, lần này lạithêm cả Liễm Tức quyết, đấu lạp ẩn linh, Sắc chi Y.Dưới sự đảm bảo của ba lớp phòng vệ này, những Người gác đêm khác chắchản không cảm ứng được bất cứ thứ gì từ bên này nữa.Ngay cả con quái vật kia cũng không phát hiện chút nào, chỉ là liên tục bò đitrên vùng hoang dã này.Từng hàng chữ nhỏ dần dần xuất hiện trên đỉnh đầu quái vật:[Thủy Trùng Tra Tấn, ma trùng trong Vĩnh Dạ.][Thuyết minh: Nơi nó xuất hiện, cũng là điểm khởi đầu của mọi sự tra tấn.]Liễu Bình cảm thấy ngạc nhiên.Đoạn văn này lập lờ nước đôi, cuối cùng có ý gì chứ?Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy yên lặng xuất hiện:[Đây là danh hiệu do rất nhiều quy tắc trên người nó tạo thành, chỉ có thể hiệnra tới loại đó, cần chính ngươi tìm hiểu kỹ càng hơn.]Tra tấn...Tra tấn có quan hệ gì với thống khổ?Thế giới Tu Hành, thuộc về Nữ sĩ Thống Khổ.Thẩm phán giả.Vẻ mặt Liễu Bình cứng đờ.Con quái vật tên là "Thủy Trùng Tra Tấn" này, chẳng lẽ là tới dò đường?ồNó đã phát hiện chính mình là kẻ phá hoại kịch bản rồi sao?... Không đúng.Khi đó kẻ ra tay giết chết người hầu của Thẩm phán giả, chính là cô bé kia cùngđại trận Tây Hoang, không liên quan gì tới mình cả.Dùng trận giết người có điều đó là tốt, chỉ cần trốn ở phía sau đông đảo trậnpháp ẩn nấp, kẻ điều tra cũng chỉ có thể tra ra là do pháp trận, cũng không thểđiều tra người nào đã điều khiển pháp trận cả.Kệ nó, giết trước rồi nói sau.Liễu Bình treo trận bàn ở bên hông, nhanh chóng kiểm tra các loại vũ khí trênngười mình.Súng ngắn, súng tiểu liên, shotgun hai nòng đều đã lắp đầy đạn.Đao đã đeo bên eo.Sắc chi Y cũng không phải là một loại pháp trận ổn định, ít nhất cần tu vi KimĐan mới có thể điều khiển nó một cách hoàn mỹ, cho nên lúc này phải đeo trậnbàn lên người.Liễu Bình ngẫm nghĩ, buộc trận bàn lên vai.Chiến giáp của kiếm tu cũng đã mặc trên người.Mọi thứ đều sẵn sàng.Liễu Bình nhìn qua quái vật bên ngoài tường thành.Con quái vật kia chậm rãi xoay người lại, bò về phía Ám Vụ trấn.Nó đã phát hiện bên này có một trấn nhỏ xuất hiện.Nếu để nó lên tới tường thành thì phiền phức.Liễu Bình không do dự nữa, nhảy lên cao, lướt xuống phía dưới, bay tới bóngđêm bên ngoài tường thành.Hắn im lặng hạ xuống bên trong hoang dã.Quái vật không phát hiện ra có gì khác biệt.Tới gần quan sát, vỏ ngoài của nó lóe lên ánh sáng trắng với một quy luật đặcbiệt.Loại ánh sáng trắng này... là dùng để săn mồi, hay là có tác dụng nào khác?Liễu Bình thở dài, cảm thấy khá tiếc nuối.Nếu có thể cho mình thêm thời gian, để cho mình tỉ mỉ nghiên cứu loại vỏ ngoàicủa nó, có lẽ sẽ phát minh ra thứ gì đó.Ví dụ như đèn đường hai bên đường của Ám Vụ trấn, có thể đổi thành loại vỏngoài này, đã bảo vệ môi trường còn có hiệu quả kinh tế, bởi vì vỏ ngoài là củaquái vật tử vong, còn có thể che đi khí tức của người sống nữa.Hắn rút ra khẩu shotgun hai nòng từ sau lưng, đẩy viên đạn bình thường ra, đổithành hai viên đạn thần thánh.ầTheo như lời nói của Người bán rượu, viên đạn thần thánh có hiệu quả đặc biệtđối với quái vật tử vong.Quái vật kia tới...Với bộ dáng đi lại đong đưa của nó, có vẻ như nó không phát hiện ra Liễu Bình.Sàn sạt...Quái vật phát ra những tiếng sàn sạt, khoảng cách với Liễu Bình càng ngàycàng gần.Liễu Bình lấy một tấm Phá Ma Bạo Liệt phù ra, gấp nó lại thành hạc giấy, phunmột hơi linh khí, đưa tay lên cao...Bay!Hạc giấy bay ra ngoài, rơi vào một nơi cách nơi đây hàng trăm mét.Ầm...Tiếng nổ lớn vang lên, làm cho quái vật kia lập tức dừng lại, quay đầu nhìn vềnơi đó.Liễu Bình rút Tuyết Ảnh đao ra, lại lấy thêm một tờ Phá Ma Bạo Liệt phù, dánphù lên trên thân đao trắng như tuyết rồi lau một lượt!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tốt nhất là có thể giữ lại giọt máu này.Liễu Bình nghĩ xong, lấy bình ngọc ra, đổ hết đan dược bên trong ra ngoài, cẩnthận cất giọt máu kia vào bên trong.Hắn ngồi trong bóng đêm tĩnh lặng, yên lặng chờ quái vật tới.Một giờ trôi qua...Trong hoang dã bên ngoài tường thành, bỗng nhiên có từng tiếng sột soạt liêntục.Những tiếng này càng ngày càng gần tường thành, đó là một vầng sáng trắngxóa chiếu rọi cảnh vật bốn phía, nhìn qua rất đẹp mắt.Liễu Bình nhìn về phía vầng sáng kia...Trong vầng sáng là một con đường dài khoảng trăm mét, liên tục nhúc nhíchtrên mặt đất.Hai bên vầng sáng, có lít nha lít nhít chân đốt.Những tiếng sột soạt vừa rồi, là do những cái chân này chạy trên mặt đất màphát ra."Thứ này thật thú vị, hơi giống con rết... thế nhưng lại có một khuôn mặtngười."Liễu Bình lẩm bẩm.Luồng sáng kia chính là lớp vỏ ngoài của quái vật thả ra ánh sáng.Thân hình quái vật cực kỳ to lớn, phần thân rất dài, nhìn qua có vẻ rất khóchống lại.Liễu Bình sử dụng Liễm Tức quyết, sau đó lấy đấu lạp có thể ẩn giấu khí tức ra,đội ở trên đầu.Con quái vật như con rết kia cũng không đi, đứng tại chỗ mà nhìn quanh.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lấy trận bàn ra, liên tục nhấn lên trên đó.Ngay lập tức, trên trận bàn bắn ra một luồng sáng, dán lên trên người Liễu Bìnhrồi lập tức biến mất không thấy gì nữa.Trận pháp cực nhỏ - Sắc chi Y!Đây là một loại pháp trận bó sát người do chính Liễu Bình sáng tạo, tác dụngcũng giống với pháp trận ẩn nấp khác, có thể che giấu người tu hành.Thứ khác biệt duy nhất chính là, trận pháp này cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể chegiấu một người, với lại nếu người này vận dụng linh lực, pháp trận sẽ xuất hiệngợn sóng, công hiệu lập tức biến mất.Thế nhưng nó cũng có ưu điểm.ểNó có thể bám quanh người mà di động.Năm đó có người nhờ hắn nghiên cứu loại pháp trận này, hứa cho tiền côngcũng rất phong phú.Liễu Bình cảm thấy ý tưởng này rất hay, cho nên cũng thu tiền, bắt đầu nghiêncứu phát minh trận pháp này.Đáng tiếc người kia lại bị phát hiện trong một trường hợp nhìn trộm cấp bậc rấtcao, bị mấy vị tiên tử giết chết, chuyển thế đầu thai.Chờ Liễu Bình thành công nghiên cứu ra trận pháp này, mới biết được cóchuyện này, cho nên hắn cảm thấy trận pháp này không tiện truyền ra ngoài.Cho nên sau khi trận pháp này thành công sáng tạo, vẫn để đó, không ai trên thếgian biết được.Thời thế biến đổi.Cuối cùng thì trận pháp này cũng phát huy ra công dụng của mình!Vù vù...Pháp trận loại nhỏ phát ra những tiếng vù vù.Liễu Bình biến mất trên tường thành.Lúc đầu, khoảng cách với những Người gác đêm khác đã rất xa, lần này lạithêm cả Liễm Tức quyết, đấu lạp ẩn linh, Sắc chi Y.Dưới sự đảm bảo của ba lớp phòng vệ này, những Người gác đêm khác chắchản không cảm ứng được bất cứ thứ gì từ bên này nữa.Ngay cả con quái vật kia cũng không phát hiện chút nào, chỉ là liên tục bò đitrên vùng hoang dã này.Từng hàng chữ nhỏ dần dần xuất hiện trên đỉnh đầu quái vật:[Thủy Trùng Tra Tấn, ma trùng trong Vĩnh Dạ.][Thuyết minh: Nơi nó xuất hiện, cũng là điểm khởi đầu của mọi sự tra tấn.]Liễu Bình cảm thấy ngạc nhiên.Đoạn văn này lập lờ nước đôi, cuối cùng có ý gì chứ?Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy yên lặng xuất hiện:[Đây là danh hiệu do rất nhiều quy tắc trên người nó tạo thành, chỉ có thể hiệnra tới loại đó, cần chính ngươi tìm hiểu kỹ càng hơn.]Tra tấn...Tra tấn có quan hệ gì với thống khổ?Thế giới Tu Hành, thuộc về Nữ sĩ Thống Khổ.Thẩm phán giả.Vẻ mặt Liễu Bình cứng đờ.Con quái vật tên là "Thủy Trùng Tra Tấn" này, chẳng lẽ là tới dò đường?ồNó đã phát hiện chính mình là kẻ phá hoại kịch bản rồi sao?... Không đúng.Khi đó kẻ ra tay giết chết người hầu của Thẩm phán giả, chính là cô bé kia cùngđại trận Tây Hoang, không liên quan gì tới mình cả.Dùng trận giết người có điều đó là tốt, chỉ cần trốn ở phía sau đông đảo trậnpháp ẩn nấp, kẻ điều tra cũng chỉ có thể tra ra là do pháp trận, cũng không thểđiều tra người nào đã điều khiển pháp trận cả.Kệ nó, giết trước rồi nói sau.Liễu Bình treo trận bàn ở bên hông, nhanh chóng kiểm tra các loại vũ khí trênngười mình.Súng ngắn, súng tiểu liên, shotgun hai nòng đều đã lắp đầy đạn.Đao đã đeo bên eo.Sắc chi Y cũng không phải là một loại pháp trận ổn định, ít nhất cần tu vi KimĐan mới có thể điều khiển nó một cách hoàn mỹ, cho nên lúc này phải đeo trậnbàn lên người.Liễu Bình ngẫm nghĩ, buộc trận bàn lên vai.Chiến giáp của kiếm tu cũng đã mặc trên người.Mọi thứ đều sẵn sàng.Liễu Bình nhìn qua quái vật bên ngoài tường thành.Con quái vật kia chậm rãi xoay người lại, bò về phía Ám Vụ trấn.Nó đã phát hiện bên này có một trấn nhỏ xuất hiện.Nếu để nó lên tới tường thành thì phiền phức.Liễu Bình không do dự nữa, nhảy lên cao, lướt xuống phía dưới, bay tới bóngđêm bên ngoài tường thành.Hắn im lặng hạ xuống bên trong hoang dã.Quái vật không phát hiện ra có gì khác biệt.Tới gần quan sát, vỏ ngoài của nó lóe lên ánh sáng trắng với một quy luật đặcbiệt.Loại ánh sáng trắng này... là dùng để săn mồi, hay là có tác dụng nào khác?Liễu Bình thở dài, cảm thấy khá tiếc nuối.Nếu có thể cho mình thêm thời gian, để cho mình tỉ mỉ nghiên cứu loại vỏ ngoàicủa nó, có lẽ sẽ phát minh ra thứ gì đó.Ví dụ như đèn đường hai bên đường của Ám Vụ trấn, có thể đổi thành loại vỏngoài này, đã bảo vệ môi trường còn có hiệu quả kinh tế, bởi vì vỏ ngoài là củaquái vật tử vong, còn có thể che đi khí tức của người sống nữa.Hắn rút ra khẩu shotgun hai nòng từ sau lưng, đẩy viên đạn bình thường ra, đổithành hai viên đạn thần thánh.ầTheo như lời nói của Người bán rượu, viên đạn thần thánh có hiệu quả đặc biệtđối với quái vật tử vong.Quái vật kia tới...Với bộ dáng đi lại đong đưa của nó, có vẻ như nó không phát hiện ra Liễu Bình.Sàn sạt...Quái vật phát ra những tiếng sàn sạt, khoảng cách với Liễu Bình càng ngàycàng gần.Liễu Bình lấy một tấm Phá Ma Bạo Liệt phù ra, gấp nó lại thành hạc giấy, phunmột hơi linh khí, đưa tay lên cao...Bay!Hạc giấy bay ra ngoài, rơi vào một nơi cách nơi đây hàng trăm mét.Ầm...Tiếng nổ lớn vang lên, làm cho quái vật kia lập tức dừng lại, quay đầu nhìn vềnơi đó.Liễu Bình rút Tuyết Ảnh đao ra, lại lấy thêm một tờ Phá Ma Bạo Liệt phù, dánphù lên trên thân đao trắng như tuyết rồi lau một lượt!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tốt nhất là có thể giữ lại giọt máu này.Liễu Bình nghĩ xong, lấy bình ngọc ra, đổ hết đan dược bên trong ra ngoài, cẩnthận cất giọt máu kia vào bên trong.Hắn ngồi trong bóng đêm tĩnh lặng, yên lặng chờ quái vật tới.Một giờ trôi qua...Trong hoang dã bên ngoài tường thành, bỗng nhiên có từng tiếng sột soạt liêntục.Những tiếng này càng ngày càng gần tường thành, đó là một vầng sáng trắngxóa chiếu rọi cảnh vật bốn phía, nhìn qua rất đẹp mắt.Liễu Bình nhìn về phía vầng sáng kia...Trong vầng sáng là một con đường dài khoảng trăm mét, liên tục nhúc nhíchtrên mặt đất.Hai bên vầng sáng, có lít nha lít nhít chân đốt.Những tiếng sột soạt vừa rồi, là do những cái chân này chạy trên mặt đất màphát ra."Thứ này thật thú vị, hơi giống con rết... thế nhưng lại có một khuôn mặtngười."Liễu Bình lẩm bẩm.Luồng sáng kia chính là lớp vỏ ngoài của quái vật thả ra ánh sáng.Thân hình quái vật cực kỳ to lớn, phần thân rất dài, nhìn qua có vẻ rất khóchống lại.Liễu Bình sử dụng Liễm Tức quyết, sau đó lấy đấu lạp có thể ẩn giấu khí tức ra,đội ở trên đầu.Con quái vật như con rết kia cũng không đi, đứng tại chỗ mà nhìn quanh.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lấy trận bàn ra, liên tục nhấn lên trên đó.Ngay lập tức, trên trận bàn bắn ra một luồng sáng, dán lên trên người Liễu Bìnhrồi lập tức biến mất không thấy gì nữa.Trận pháp cực nhỏ - Sắc chi Y!Đây là một loại pháp trận bó sát người do chính Liễu Bình sáng tạo, tác dụngcũng giống với pháp trận ẩn nấp khác, có thể che giấu người tu hành.Thứ khác biệt duy nhất chính là, trận pháp này cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể chegiấu một người, với lại nếu người này vận dụng linh lực, pháp trận sẽ xuất hiệngợn sóng, công hiệu lập tức biến mất.Thế nhưng nó cũng có ưu điểm.ểNó có thể bám quanh người mà di động.Năm đó có người nhờ hắn nghiên cứu loại pháp trận này, hứa cho tiền côngcũng rất phong phú.Liễu Bình cảm thấy ý tưởng này rất hay, cho nên cũng thu tiền, bắt đầu nghiêncứu phát minh trận pháp này.Đáng tiếc người kia lại bị phát hiện trong một trường hợp nhìn trộm cấp bậc rấtcao, bị mấy vị tiên tử giết chết, chuyển thế đầu thai.Chờ Liễu Bình thành công nghiên cứu ra trận pháp này, mới biết được cóchuyện này, cho nên hắn cảm thấy trận pháp này không tiện truyền ra ngoài.Cho nên sau khi trận pháp này thành công sáng tạo, vẫn để đó, không ai trên thếgian biết được.Thời thế biến đổi.Cuối cùng thì trận pháp này cũng phát huy ra công dụng của mình!Vù vù...Pháp trận loại nhỏ phát ra những tiếng vù vù.Liễu Bình biến mất trên tường thành.Lúc đầu, khoảng cách với những Người gác đêm khác đã rất xa, lần này lạithêm cả Liễm Tức quyết, đấu lạp ẩn linh, Sắc chi Y.Dưới sự đảm bảo của ba lớp phòng vệ này, những Người gác đêm khác chắchản không cảm ứng được bất cứ thứ gì từ bên này nữa.Ngay cả con quái vật kia cũng không phát hiện chút nào, chỉ là liên tục bò đitrên vùng hoang dã này.Từng hàng chữ nhỏ dần dần xuất hiện trên đỉnh đầu quái vật:[Thủy Trùng Tra Tấn, ma trùng trong Vĩnh Dạ.][Thuyết minh: Nơi nó xuất hiện, cũng là điểm khởi đầu của mọi sự tra tấn.]Liễu Bình cảm thấy ngạc nhiên.Đoạn văn này lập lờ nước đôi, cuối cùng có ý gì chứ?Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy yên lặng xuất hiện:[Đây là danh hiệu do rất nhiều quy tắc trên người nó tạo thành, chỉ có thể hiệnra tới loại đó, cần chính ngươi tìm hiểu kỹ càng hơn.]Tra tấn...Tra tấn có quan hệ gì với thống khổ?Thế giới Tu Hành, thuộc về Nữ sĩ Thống Khổ.Thẩm phán giả.Vẻ mặt Liễu Bình cứng đờ.Con quái vật tên là "Thủy Trùng Tra Tấn" này, chẳng lẽ là tới dò đường?ồNó đã phát hiện chính mình là kẻ phá hoại kịch bản rồi sao?... Không đúng.Khi đó kẻ ra tay giết chết người hầu của Thẩm phán giả, chính là cô bé kia cùngđại trận Tây Hoang, không liên quan gì tới mình cả.Dùng trận giết người có điều đó là tốt, chỉ cần trốn ở phía sau đông đảo trậnpháp ẩn nấp, kẻ điều tra cũng chỉ có thể tra ra là do pháp trận, cũng không thểđiều tra người nào đã điều khiển pháp trận cả.Kệ nó, giết trước rồi nói sau.Liễu Bình treo trận bàn ở bên hông, nhanh chóng kiểm tra các loại vũ khí trênngười mình.Súng ngắn, súng tiểu liên, shotgun hai nòng đều đã lắp đầy đạn.Đao đã đeo bên eo.Sắc chi Y cũng không phải là một loại pháp trận ổn định, ít nhất cần tu vi KimĐan mới có thể điều khiển nó một cách hoàn mỹ, cho nên lúc này phải đeo trậnbàn lên người.Liễu Bình ngẫm nghĩ, buộc trận bàn lên vai.Chiến giáp của kiếm tu cũng đã mặc trên người.Mọi thứ đều sẵn sàng.Liễu Bình nhìn qua quái vật bên ngoài tường thành.Con quái vật kia chậm rãi xoay người lại, bò về phía Ám Vụ trấn.Nó đã phát hiện bên này có một trấn nhỏ xuất hiện.Nếu để nó lên tới tường thành thì phiền phức.Liễu Bình không do dự nữa, nhảy lên cao, lướt xuống phía dưới, bay tới bóngđêm bên ngoài tường thành.Hắn im lặng hạ xuống bên trong hoang dã.Quái vật không phát hiện ra có gì khác biệt.Tới gần quan sát, vỏ ngoài của nó lóe lên ánh sáng trắng với một quy luật đặcbiệt.Loại ánh sáng trắng này... là dùng để săn mồi, hay là có tác dụng nào khác?Liễu Bình thở dài, cảm thấy khá tiếc nuối.Nếu có thể cho mình thêm thời gian, để cho mình tỉ mỉ nghiên cứu loại vỏ ngoàicủa nó, có lẽ sẽ phát minh ra thứ gì đó.Ví dụ như đèn đường hai bên đường của Ám Vụ trấn, có thể đổi thành loại vỏngoài này, đã bảo vệ môi trường còn có hiệu quả kinh tế, bởi vì vỏ ngoài là củaquái vật tử vong, còn có thể che đi khí tức của người sống nữa.Hắn rút ra khẩu shotgun hai nòng từ sau lưng, đẩy viên đạn bình thường ra, đổithành hai viên đạn thần thánh.ầTheo như lời nói của Người bán rượu, viên đạn thần thánh có hiệu quả đặc biệtđối với quái vật tử vong.Quái vật kia tới...Với bộ dáng đi lại đong đưa của nó, có vẻ như nó không phát hiện ra Liễu Bình.Sàn sạt...Quái vật phát ra những tiếng sàn sạt, khoảng cách với Liễu Bình càng ngàycàng gần.Liễu Bình lấy một tấm Phá Ma Bạo Liệt phù ra, gấp nó lại thành hạc giấy, phunmột hơi linh khí, đưa tay lên cao...Bay!Hạc giấy bay ra ngoài, rơi vào một nơi cách nơi đây hàng trăm mét.Ầm...Tiếng nổ lớn vang lên, làm cho quái vật kia lập tức dừng lại, quay đầu nhìn vềnơi đó.Liễu Bình rút Tuyết Ảnh đao ra, lại lấy thêm một tờ Phá Ma Bạo Liệt phù, dánphù lên trên thân đao trắng như tuyết rồi lau một lượt!