"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 103: Vậy chúng ta trở về tìm nàng đi!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Vẻ mặt của nàng ta lộ vẻ thương hại, nhìn chăm chú về phía hư không, hai taynâng một đoạn xích sắt màu đen.Xích sắt màu đen trói chặt hai tay của nàng, dọc theo hai tay quấn về phía saulưng, sau đó khóa tại bên hông, lại dọc theo hai chân khóa tại mắt cá chân, hìnhthành một bộ xiềng xích nặng nề."Đây là 'Chứng minh của Nữ sĩ Thống Khổ', ngươi là người làm việc cho Nữ sĩ,ngươi không thể ăn ta!" Đại sư huynh quát.Quái vật im lặng vài giây, bỗng nhiên cười gằn.Vù...Hai luồng lửa từ trong hai mắt của nó bắn ra, bắn trúng tấm thẻ bài xanh sẫmkia.Ngay lập tức, thẻ bài bị đốt thành tro tàn.Vẻ mặt Đại sư huynh trở nên trắng bệch, run run nói: "Ngươi! Chẳng lẽ...""Đúng vậy, ta phản bội nàng... ai bảo nàng ta không hào phóng như Chúa tể TraTấn đây, đương nhiên là ta muốn đi theo Thần linh hào phóng hơn rồi." Quáivật châm chọc nói."Vong ân bạc nghĩa... ngươi chính là Thần linh thời đại trước, tại sao lại nhưvậy?" Đại sư huynh dần dần lùi về phía sau."Lừa gạt là một loại nghệ thuật cao quý mà người phàm các ngươi không thểnào hiểu được..." Quái vật nheo mắt lại, giễu cợt: "Nó là sự chế giễu làm cho kẻđịch tổn thương sâu sắc nhất... chế giễu kẻ địch ngu xuẩn."Đại sư huynh đổ mồ hôi lạnh, bỗng nhiên chỉ về phía Liễu Bình."Nơi này còn có một người nữa, nàng ta ở ngay trước mặt ngươi, tại sao ngươikhông ăn nàng ta trước!" Đại sư huynh cuồng loạn quát.Đôi mắt của quái vật dần dần tiếp cận Đại sư huynh, cao giọng nói:"Không nên hạ thấp phẩm cách của bản thân, con mồi của ta, chẳng lẽ ngươi lạicho rằng một Thần linh như ta, sẽ ăn nàng sao?"Đại sư huynh ngẩn người.Hắn ta miễn cưỡng cũng có thể hiểu được nửa câu đầu của đối phương, thếnhưng không thể nào hiểu được ý nửa câu sau của đối phương."Nể tình Nữ sĩ Thống Khổ, ta nhường ngươi chạy trốn trước." Quái vật trầmgiọng nói.Vừa dứt lời.Thân hình Đại sư huynh chấn động, bỗng bay lên trời, hóa thành một luồngsáng bay về nơi xa.Ngay sau đó...Quái vật khổng lồ dùng tốc độ cực nhanh xông lên bầu trời, thân hình leo lên hưkhông cũng quá linh hoạt, đuổi theo hướng Đại sư huynh biến mất.Sau lưng nó, linh thạch chồng chất trên mặt đất cũng trôi nổi lên, theo quái vậtcùng bay đi mất.Ám Vụ trấn khôi phục yên tĩnh.Liễu Bình quan sát cảnh tượng bốn phía, cũng không thấy bất cứ bóng ngườinào, mà bụi mù khổng lồ trên đống đổ nát này cũng đang dần dần rơi xuống.Đều kết thúc."Nói đùa, ngươi cho rằng nó sẽ ăn ta sao? Thật sự là quá coi thường ta..."Liễu Bình thở dài một hơi, lạnh lùng nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ vẫn ở nơi đó:[Danh hiệu: Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng, thực lực: ? ??: Quái vật đangtrong trạng thái săn mồi.][Ngươi kích hoạt thuật pháp hệ thần bí: Một Người Không Có Phần Diễn.][Năng lực hệ biểu diễn.][Khi ngươi kích hoạt nó, ngươi sẽ tiến vào tầng sâu nhất của trạng thái giấu tài,rất nhiều pháp tắc trên thế gian sẽ tránh ngươi, ngươi sẽ không thu hút sự chú ýcủa bất cứ tồn tại nào cả.][Chú ý!][Chúa tể Ba Hành đã bị hấp dẫn tới nơi này.][Nó chú ý tới đống linh thạch trên mặt đất.][Nó chú ý tới ngươi, thế nhưng ngươi là rác rưởi, cho nên nó lại chú ý tới đốnglinh thạch trên mặt đất.][Nó chú ý tới người tu hành phía đối diện (ngụy trang).][Nó bắt đầu tiến hành săn mồi!]Liễu Bình liếc nhìn qua rồi không quan tâm nữa, ánh mắt chuyển về phía bầutrời cùng đường chân trời.Người Đại sư huynh kia, không phải là người của thế giới Tu Hành!Liễu Bình xoay người, chạy tới bên ngoài thị trấn.Cuộc trò chuyện giữa Đại sư huynh cùng quái vật kia, đã nêu lên một bí mậtcực kỳ kinh người nào đó.Thế nhưng vẫn chưa đủ!Liễu Bình lộ ra vẻ tiếc nuối.Nếu như...ế ẫ ầ ế ầ ềNếu như bản thân mình vẫn có tu vi Thần Chiếu, thực sự là không cần phiềnphức như vậy.Mình có vô số cách có thể móc ra bí mật liên quan tới "Bắt linh" từ trong miệngvị Đại sư huynh kia.Đáng tiếc, hiện tại mình mới có tu vi Trúc Cơ viên mãn mà thôi.Thiên phú của cơ thể này mạnh hơn nữa, cũng không thể tu luyện một lần là tớicảnh giới Thần Chiếu chứ."Chờ đã, còn có một phần thu hoạch nữa, suýt nữa thì quên..."Liễu Bình dừng chân lại, đi vào trong bụi mù, tìm tới túi trữ vật của người bịchết khi nãy.Hắn kiểm tra một phen, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.Có tiền cầm là vui vẻ nhất.Trước đó, vì sử dụng "Sơ Diễn Giả" lên người quái vật kinh khủng kia, đã tiêuhao hàng chục triệu linh thạch rồi.Năng lực hệ biểu diễn quá đốt tiền, mình cũng không thể ngồi mát ăn bát vàngđược.Liễu Bình âm thầm nghĩ."Tình hình hiện tại của chủ nhân ngươi thế nào rồi?" Hắn hỏi.Kiếm linh đáp: "Đan dược mà ngươi đưa cũng không tệ lắm, Trường Tuyết đãbắt đầu tiến vào tầng sâu trạng thái khôi phục... đan dược của Thái Vi cung cácngươi sao? Thật đúng là danh bất hư truyền.""Đúng, đó là đan dược do tiền bối trong môn tặng ta khi ta nhập phái, côngdụng là để tu hành, thế nhưng nó cũng bao gồm cả hiệu quả chữa thương nữa, tacảm thấy rất không tệ." Liễu Bình nói."Vậy chúng ta trở về tìm nàng đi." Kiếm linh nói."Được."Liễu Bình đang định bước đi, bỗng nhiên nhìn về phía bầu trời đêm.Từng luồng sáng xẹt qua bầu trời, bay về phía rừng cây rậm rạp."Là đồng môn của nàng, bọn họ đều tới tìm nàng." Kiếm linh nói với vẻ âu lo.Liễu Bình trầm tư nói: "Sắc chi Y của ta chưa bao giờ bị người khác nhìn thấucả, chỉ là...""Chỉ là cái gì?" Kiếm linh hỏi."Thực lực hiện tại của ta quá thấp, cũng không thể phát huy toàn bộ công năngẩn nấp của Sắc chi Y, cho nên vẫn không an toàn lắm.""Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta mau trở lại tìm nàng!" Kiếm linh vội vàng lalên.ễ ầ ấ"Không được..." Liễu Bình dừng bước, trầm ngâm nói: "Chúng ta vừa đi, rất cóthể thu hút sự chú ý của đám người kia, sau đó nàng ta cũng sẽ bị phát hiện.""Ngươi nghĩ cách nào đó đi, ngươi chính là đạo lữ do nàng lựa chọn mà." Kiếmlinh nói."Có cách.""Cách gì? Phải làm như thế nào?" Kiếm linh vội hỏi."Giết sạch bọn họ là được rồi." Liễu Bình cười khẽ."Thế nhưng ngươi mới chỉ Trúc Cơ mà thôi, bọn họ đều là tu sĩ Kim Đan cùngNguyên Anh đó!""Ngươi nói cũng phải."Liễu Bình chậm rãi bước tới phía trước, trên người bỗng nhiên dâng lên từngluồng gợn sóng linh lực.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Vẻ mặt của nàng ta lộ vẻ thương hại, nhìn chăm chú về phía hư không, hai taynâng một đoạn xích sắt màu đen.Xích sắt màu đen trói chặt hai tay của nàng, dọc theo hai tay quấn về phía saulưng, sau đó khóa tại bên hông, lại dọc theo hai chân khóa tại mắt cá chân, hìnhthành một bộ xiềng xích nặng nề."Đây là 'Chứng minh của Nữ sĩ Thống Khổ', ngươi là người làm việc cho Nữ sĩ,ngươi không thể ăn ta!" Đại sư huynh quát.Quái vật im lặng vài giây, bỗng nhiên cười gằn.Vù...Hai luồng lửa từ trong hai mắt của nó bắn ra, bắn trúng tấm thẻ bài xanh sẫmkia.Ngay lập tức, thẻ bài bị đốt thành tro tàn.Vẻ mặt Đại sư huynh trở nên trắng bệch, run run nói: "Ngươi! Chẳng lẽ...""Đúng vậy, ta phản bội nàng... ai bảo nàng ta không hào phóng như Chúa tể TraTấn đây, đương nhiên là ta muốn đi theo Thần linh hào phóng hơn rồi." Quáivật châm chọc nói."Vong ân bạc nghĩa... ngươi chính là Thần linh thời đại trước, tại sao lại nhưvậy?" Đại sư huynh dần dần lùi về phía sau."Lừa gạt là một loại nghệ thuật cao quý mà người phàm các ngươi không thểnào hiểu được..." Quái vật nheo mắt lại, giễu cợt: "Nó là sự chế giễu làm cho kẻđịch tổn thương sâu sắc nhất... chế giễu kẻ địch ngu xuẩn."Đại sư huynh đổ mồ hôi lạnh, bỗng nhiên chỉ về phía Liễu Bình."Nơi này còn có một người nữa, nàng ta ở ngay trước mặt ngươi, tại sao ngươikhông ăn nàng ta trước!" Đại sư huynh cuồng loạn quát.Đôi mắt của quái vật dần dần tiếp cận Đại sư huynh, cao giọng nói:"Không nên hạ thấp phẩm cách của bản thân, con mồi của ta, chẳng lẽ ngươi lạicho rằng một Thần linh như ta, sẽ ăn nàng sao?"Đại sư huynh ngẩn người.Hắn ta miễn cưỡng cũng có thể hiểu được nửa câu đầu của đối phương, thếnhưng không thể nào hiểu được ý nửa câu sau của đối phương."Nể tình Nữ sĩ Thống Khổ, ta nhường ngươi chạy trốn trước." Quái vật trầmgiọng nói.Vừa dứt lời.Thân hình Đại sư huynh chấn động, bỗng bay lên trời, hóa thành một luồngsáng bay về nơi xa.Ngay sau đó...Quái vật khổng lồ dùng tốc độ cực nhanh xông lên bầu trời, thân hình leo lên hưkhông cũng quá linh hoạt, đuổi theo hướng Đại sư huynh biến mất.Sau lưng nó, linh thạch chồng chất trên mặt đất cũng trôi nổi lên, theo quái vậtcùng bay đi mất.Ám Vụ trấn khôi phục yên tĩnh.Liễu Bình quan sát cảnh tượng bốn phía, cũng không thấy bất cứ bóng ngườinào, mà bụi mù khổng lồ trên đống đổ nát này cũng đang dần dần rơi xuống.Đều kết thúc."Nói đùa, ngươi cho rằng nó sẽ ăn ta sao? Thật sự là quá coi thường ta..."Liễu Bình thở dài một hơi, lạnh lùng nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ vẫn ở nơi đó:[Danh hiệu: Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng, thực lực: ? ??: Quái vật đangtrong trạng thái săn mồi.][Ngươi kích hoạt thuật pháp hệ thần bí: Một Người Không Có Phần Diễn.][Năng lực hệ biểu diễn.][Khi ngươi kích hoạt nó, ngươi sẽ tiến vào tầng sâu nhất của trạng thái giấu tài,rất nhiều pháp tắc trên thế gian sẽ tránh ngươi, ngươi sẽ không thu hút sự chú ýcủa bất cứ tồn tại nào cả.][Chú ý!][Chúa tể Ba Hành đã bị hấp dẫn tới nơi này.][Nó chú ý tới đống linh thạch trên mặt đất.][Nó chú ý tới ngươi, thế nhưng ngươi là rác rưởi, cho nên nó lại chú ý tới đốnglinh thạch trên mặt đất.][Nó chú ý tới người tu hành phía đối diện (ngụy trang).][Nó bắt đầu tiến hành săn mồi!]Liễu Bình liếc nhìn qua rồi không quan tâm nữa, ánh mắt chuyển về phía bầutrời cùng đường chân trời.Người Đại sư huynh kia, không phải là người của thế giới Tu Hành!Liễu Bình xoay người, chạy tới bên ngoài thị trấn.Cuộc trò chuyện giữa Đại sư huynh cùng quái vật kia, đã nêu lên một bí mậtcực kỳ kinh người nào đó.Thế nhưng vẫn chưa đủ!Liễu Bình lộ ra vẻ tiếc nuối.Nếu như...ế ẫ ầ ế ầ ềNếu như bản thân mình vẫn có tu vi Thần Chiếu, thực sự là không cần phiềnphức như vậy.Mình có vô số cách có thể móc ra bí mật liên quan tới "Bắt linh" từ trong miệngvị Đại sư huynh kia.Đáng tiếc, hiện tại mình mới có tu vi Trúc Cơ viên mãn mà thôi.Thiên phú của cơ thể này mạnh hơn nữa, cũng không thể tu luyện một lần là tớicảnh giới Thần Chiếu chứ."Chờ đã, còn có một phần thu hoạch nữa, suýt nữa thì quên..."Liễu Bình dừng chân lại, đi vào trong bụi mù, tìm tới túi trữ vật của người bịchết khi nãy.Hắn kiểm tra một phen, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.Có tiền cầm là vui vẻ nhất.Trước đó, vì sử dụng "Sơ Diễn Giả" lên người quái vật kinh khủng kia, đã tiêuhao hàng chục triệu linh thạch rồi.Năng lực hệ biểu diễn quá đốt tiền, mình cũng không thể ngồi mát ăn bát vàngđược.Liễu Bình âm thầm nghĩ."Tình hình hiện tại của chủ nhân ngươi thế nào rồi?" Hắn hỏi.Kiếm linh đáp: "Đan dược mà ngươi đưa cũng không tệ lắm, Trường Tuyết đãbắt đầu tiến vào tầng sâu trạng thái khôi phục... đan dược của Thái Vi cung cácngươi sao? Thật đúng là danh bất hư truyền.""Đúng, đó là đan dược do tiền bối trong môn tặng ta khi ta nhập phái, côngdụng là để tu hành, thế nhưng nó cũng bao gồm cả hiệu quả chữa thương nữa, tacảm thấy rất không tệ." Liễu Bình nói."Vậy chúng ta trở về tìm nàng đi." Kiếm linh nói."Được."Liễu Bình đang định bước đi, bỗng nhiên nhìn về phía bầu trời đêm.Từng luồng sáng xẹt qua bầu trời, bay về phía rừng cây rậm rạp."Là đồng môn của nàng, bọn họ đều tới tìm nàng." Kiếm linh nói với vẻ âu lo.Liễu Bình trầm tư nói: "Sắc chi Y của ta chưa bao giờ bị người khác nhìn thấucả, chỉ là...""Chỉ là cái gì?" Kiếm linh hỏi."Thực lực hiện tại của ta quá thấp, cũng không thể phát huy toàn bộ công năngẩn nấp của Sắc chi Y, cho nên vẫn không an toàn lắm.""Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta mau trở lại tìm nàng!" Kiếm linh vội vàng lalên.ễ ầ ấ"Không được..." Liễu Bình dừng bước, trầm ngâm nói: "Chúng ta vừa đi, rất cóthể thu hút sự chú ý của đám người kia, sau đó nàng ta cũng sẽ bị phát hiện.""Ngươi nghĩ cách nào đó đi, ngươi chính là đạo lữ do nàng lựa chọn mà." Kiếmlinh nói."Có cách.""Cách gì? Phải làm như thế nào?" Kiếm linh vội hỏi."Giết sạch bọn họ là được rồi." Liễu Bình cười khẽ."Thế nhưng ngươi mới chỉ Trúc Cơ mà thôi, bọn họ đều là tu sĩ Kim Đan cùngNguyên Anh đó!""Ngươi nói cũng phải."Liễu Bình chậm rãi bước tới phía trước, trên người bỗng nhiên dâng lên từngluồng gợn sóng linh lực.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Vẻ mặt của nàng ta lộ vẻ thương hại, nhìn chăm chú về phía hư không, hai taynâng một đoạn xích sắt màu đen.Xích sắt màu đen trói chặt hai tay của nàng, dọc theo hai tay quấn về phía saulưng, sau đó khóa tại bên hông, lại dọc theo hai chân khóa tại mắt cá chân, hìnhthành một bộ xiềng xích nặng nề."Đây là 'Chứng minh của Nữ sĩ Thống Khổ', ngươi là người làm việc cho Nữ sĩ,ngươi không thể ăn ta!" Đại sư huynh quát.Quái vật im lặng vài giây, bỗng nhiên cười gằn.Vù...Hai luồng lửa từ trong hai mắt của nó bắn ra, bắn trúng tấm thẻ bài xanh sẫmkia.Ngay lập tức, thẻ bài bị đốt thành tro tàn.Vẻ mặt Đại sư huynh trở nên trắng bệch, run run nói: "Ngươi! Chẳng lẽ...""Đúng vậy, ta phản bội nàng... ai bảo nàng ta không hào phóng như Chúa tể TraTấn đây, đương nhiên là ta muốn đi theo Thần linh hào phóng hơn rồi." Quáivật châm chọc nói."Vong ân bạc nghĩa... ngươi chính là Thần linh thời đại trước, tại sao lại nhưvậy?" Đại sư huynh dần dần lùi về phía sau."Lừa gạt là một loại nghệ thuật cao quý mà người phàm các ngươi không thểnào hiểu được..." Quái vật nheo mắt lại, giễu cợt: "Nó là sự chế giễu làm cho kẻđịch tổn thương sâu sắc nhất... chế giễu kẻ địch ngu xuẩn."Đại sư huynh đổ mồ hôi lạnh, bỗng nhiên chỉ về phía Liễu Bình."Nơi này còn có một người nữa, nàng ta ở ngay trước mặt ngươi, tại sao ngươikhông ăn nàng ta trước!" Đại sư huynh cuồng loạn quát.Đôi mắt của quái vật dần dần tiếp cận Đại sư huynh, cao giọng nói:"Không nên hạ thấp phẩm cách của bản thân, con mồi của ta, chẳng lẽ ngươi lạicho rằng một Thần linh như ta, sẽ ăn nàng sao?"Đại sư huynh ngẩn người.Hắn ta miễn cưỡng cũng có thể hiểu được nửa câu đầu của đối phương, thếnhưng không thể nào hiểu được ý nửa câu sau của đối phương."Nể tình Nữ sĩ Thống Khổ, ta nhường ngươi chạy trốn trước." Quái vật trầmgiọng nói.Vừa dứt lời.Thân hình Đại sư huynh chấn động, bỗng bay lên trời, hóa thành một luồngsáng bay về nơi xa.Ngay sau đó...Quái vật khổng lồ dùng tốc độ cực nhanh xông lên bầu trời, thân hình leo lên hưkhông cũng quá linh hoạt, đuổi theo hướng Đại sư huynh biến mất.Sau lưng nó, linh thạch chồng chất trên mặt đất cũng trôi nổi lên, theo quái vậtcùng bay đi mất.Ám Vụ trấn khôi phục yên tĩnh.Liễu Bình quan sát cảnh tượng bốn phía, cũng không thấy bất cứ bóng ngườinào, mà bụi mù khổng lồ trên đống đổ nát này cũng đang dần dần rơi xuống.Đều kết thúc."Nói đùa, ngươi cho rằng nó sẽ ăn ta sao? Thật sự là quá coi thường ta..."Liễu Bình thở dài một hơi, lạnh lùng nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ vẫn ở nơi đó:[Danh hiệu: Chúa tể Ba Hành trong Ác Mộng, thực lực: ? ??: Quái vật đangtrong trạng thái săn mồi.][Ngươi kích hoạt thuật pháp hệ thần bí: Một Người Không Có Phần Diễn.][Năng lực hệ biểu diễn.][Khi ngươi kích hoạt nó, ngươi sẽ tiến vào tầng sâu nhất của trạng thái giấu tài,rất nhiều pháp tắc trên thế gian sẽ tránh ngươi, ngươi sẽ không thu hút sự chú ýcủa bất cứ tồn tại nào cả.][Chú ý!][Chúa tể Ba Hành đã bị hấp dẫn tới nơi này.][Nó chú ý tới đống linh thạch trên mặt đất.][Nó chú ý tới ngươi, thế nhưng ngươi là rác rưởi, cho nên nó lại chú ý tới đốnglinh thạch trên mặt đất.][Nó chú ý tới người tu hành phía đối diện (ngụy trang).][Nó bắt đầu tiến hành săn mồi!]Liễu Bình liếc nhìn qua rồi không quan tâm nữa, ánh mắt chuyển về phía bầutrời cùng đường chân trời.Người Đại sư huynh kia, không phải là người của thế giới Tu Hành!Liễu Bình xoay người, chạy tới bên ngoài thị trấn.Cuộc trò chuyện giữa Đại sư huynh cùng quái vật kia, đã nêu lên một bí mậtcực kỳ kinh người nào đó.Thế nhưng vẫn chưa đủ!Liễu Bình lộ ra vẻ tiếc nuối.Nếu như...ế ẫ ầ ế ầ ềNếu như bản thân mình vẫn có tu vi Thần Chiếu, thực sự là không cần phiềnphức như vậy.Mình có vô số cách có thể móc ra bí mật liên quan tới "Bắt linh" từ trong miệngvị Đại sư huynh kia.Đáng tiếc, hiện tại mình mới có tu vi Trúc Cơ viên mãn mà thôi.Thiên phú của cơ thể này mạnh hơn nữa, cũng không thể tu luyện một lần là tớicảnh giới Thần Chiếu chứ."Chờ đã, còn có một phần thu hoạch nữa, suýt nữa thì quên..."Liễu Bình dừng chân lại, đi vào trong bụi mù, tìm tới túi trữ vật của người bịchết khi nãy.Hắn kiểm tra một phen, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.Có tiền cầm là vui vẻ nhất.Trước đó, vì sử dụng "Sơ Diễn Giả" lên người quái vật kinh khủng kia, đã tiêuhao hàng chục triệu linh thạch rồi.Năng lực hệ biểu diễn quá đốt tiền, mình cũng không thể ngồi mát ăn bát vàngđược.Liễu Bình âm thầm nghĩ."Tình hình hiện tại của chủ nhân ngươi thế nào rồi?" Hắn hỏi.Kiếm linh đáp: "Đan dược mà ngươi đưa cũng không tệ lắm, Trường Tuyết đãbắt đầu tiến vào tầng sâu trạng thái khôi phục... đan dược của Thái Vi cung cácngươi sao? Thật đúng là danh bất hư truyền.""Đúng, đó là đan dược do tiền bối trong môn tặng ta khi ta nhập phái, côngdụng là để tu hành, thế nhưng nó cũng bao gồm cả hiệu quả chữa thương nữa, tacảm thấy rất không tệ." Liễu Bình nói."Vậy chúng ta trở về tìm nàng đi." Kiếm linh nói."Được."Liễu Bình đang định bước đi, bỗng nhiên nhìn về phía bầu trời đêm.Từng luồng sáng xẹt qua bầu trời, bay về phía rừng cây rậm rạp."Là đồng môn của nàng, bọn họ đều tới tìm nàng." Kiếm linh nói với vẻ âu lo.Liễu Bình trầm tư nói: "Sắc chi Y của ta chưa bao giờ bị người khác nhìn thấucả, chỉ là...""Chỉ là cái gì?" Kiếm linh hỏi."Thực lực hiện tại của ta quá thấp, cũng không thể phát huy toàn bộ công năngẩn nấp của Sắc chi Y, cho nên vẫn không an toàn lắm.""Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta mau trở lại tìm nàng!" Kiếm linh vội vàng lalên.ễ ầ ấ"Không được..." Liễu Bình dừng bước, trầm ngâm nói: "Chúng ta vừa đi, rất cóthể thu hút sự chú ý của đám người kia, sau đó nàng ta cũng sẽ bị phát hiện.""Ngươi nghĩ cách nào đó đi, ngươi chính là đạo lữ do nàng lựa chọn mà." Kiếmlinh nói."Có cách.""Cách gì? Phải làm như thế nào?" Kiếm linh vội hỏi."Giết sạch bọn họ là được rồi." Liễu Bình cười khẽ."Thế nhưng ngươi mới chỉ Trúc Cơ mà thôi, bọn họ đều là tu sĩ Kim Đan cùngNguyên Anh đó!""Ngươi nói cũng phải."Liễu Bình chậm rãi bước tới phía trước, trên người bỗng nhiên dâng lên từngluồng gợn sóng linh lực.

Chương 103: Vậy chúng ta trở về tìm nàng đi!