"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 109: Kiếm tu Lý Trường Tuyết

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Người ta không trúng độc, cũng không có bất cứ tình cảm nào, ngươi lại cònmuốn người ta làm đạo lữ?Thực sự là không có khả năng.Mọi thứ đều giải quyết dễ dàng."Đi, chúng ta đi tìm nàng." Liễu Bình quả quyết nói.Liễu Bình chạy như bay về phía rừng cây.Khoảng mười lăm phút sau...Dưới cây đại thụ, Lý Trường Tuyết đã tỉnh lại.Sắc chi Y đã bị nàng gỡ xuống.Khi Liễu Bình vừa xuất hiện, lập tức nàng quay đầu nhìn qua, quan sát từ trênxuống dưới."A, đừng để ý, vừa rồi có mấy người đuổi bắt ngươi, ta giả dạng thành ngươi đigặp mặt bọn họ mà thôi."Liễu Bình nói xong, gỡ toàn bộ phù thuật trên mặt, áo giáp trên người cùng nắmđất trước ngực xuống, sau đó run run người.Sau từng đợt tiếng xương cốt răng rắc vang lên, hắn khôi phục thân hình cùngkhuôn mặt như cũ.Lý Trường Tuyết không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hắn."Ngươi làm sao vậy?"Liễu Bình đi tới, nắm tay của nàng, đưa linh lực vào cơ thể nàng rồi vận chuyểnmột vòng, lại không phát hiện tình huống khác lạ nào cả.Hắn đang định nói cái gì đó bỗng ngẩng đầu lên.Từ trên bầu trời có mấy luồng sáng bay xuống, trong nháy mắt rơi xuống trướcmặt hai người.Lại là mấy người tu hành."Sư tỷ ở nơi này sao." Một người cười nói."A, hình như người nam này là kẻ phàm nhân mà sư tỷ chọn thì phải." Mộtngười khác nói."Phàm nhân? Phàm nhân làm sao có thể xứng với sư tỷ chứ?" Người thứ ba nói."Như vậy thì..." Người thứ tư nở một nụ cười xấu xa.Liễu Bình thở dài, nắm chặt Tuyết Ảnh đao...Những người này chỉ phụ trách xây dựng bầu không khí mà thôi.ổ ố ểTác dụng của bọn họ trong màn kịch này, là làm nổi bật tình huống nguy hiểm,chỉ có như vậy, khi Đại sư huynh cứu Lý Trường Tuyết, mới có được sự tánthành của Lý Trường Tuyết.Nhưng...Đại sư huynh đã bị vị cựu thần kia đuổi giết, cũng không biết còn sống hay đãchết.Có lẽ hắn ta đã không còn cơ hội đi tới trước mặt Lý Trường Tuyết nữa.Như vậy, những tu sĩ chỉ dùng để xây dựng bầu không khí này, trở thành nhânvật chính."Các ngươi muốn giết ta?" Liễu Bình mỉm cười.Hiện tại mình cũng đã trở thành tu sĩ Kim Đan, tổng lượng linh lực được tănglên trên phạm vi lớn, coi như đánh nhau cũng chưa chắc sẽ thua đám người này.Bỗng nhiên, có một bóng người đi tới, chắn trước mặt hắn.Lý Trường Tuyết.Người cầm đầu kia trở nên chần chờ: "Sư muội... muội...""Đây là đạo lữ của ta, kẻ nào dám ra tay với hắn, ta giết kẻ đó." Lý TrườngTuyết nhẹ giọng nói.Mấy người nhìn nhau.Người kia nói: "Hắn chưa được tông môn thừa nhận, còn không tính..."Hắn ta còn chưa nói xong, đã thấy được một thanh kiếm.Đó là kiếm của sư muội.Tại sao lại đau như vậy?Đây là suy nghĩ cuối cùng trong cuộc đời của hắn ta.Sau đó...Mọi thứ đều hóa thành đen kịt.Lý Trường Tuyết thuận theo trường kiếm, lóe lên xuất hiện trong đám người tuhành, múa ra đầy trời kiếm ảnh.Kiếm khí tung hoành, nhanh như sấm sét.Khi kiếm ảnh biến mất, vạn vật đều im lặng.Bốn người còn chưa kịp phản ứng lại đã nằm trên mặt đất.Máu tươi chảy ra như suối, thân thể tách rời, không còn hơi thở.Đều chết."Dựa vào việc cùng một tông môn, ta mới cảnh cáo các ngươi một lần mà thôi.""Thế nhưng các ngươi lại bỏ qua."ế ắ ế ế ẩLý Trường Tuyết lắc nhẹ trường kiếm, làm cho vết máu bám trên đó vẩy rangoài.Ánh mắt của nàng trong sáng có thần, quanh người có kiếm khí sắc bén, toànthân anh khí bừng bừng, cũng không còn hồn nhiên như khi trước."Cám ơn đã giải vây." Liễu Bình thu đao, ôm quyền nói.Lý Trường Tuyết lại đi trở về, đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn."Mặc dù khoảng cách rất xa, thế nhưng kiếm của ta có thần thông 'tâm hữu linhtê', làm cho ta biết được mọi chuyện đã xảy ra... Tới cùng thì ngươi là ai?" Nànghỏi.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lấy một tấm lệnh bài ra.Lý Trường Tuyết nhìn lệnh bài kia, nói với vẻ thoải mái: "Hóa ra ngươi là ngườicủa Thái Vi cung, mỗi một tu sĩ của Thái Vi cung đều là người có tài năng tuyệtđỉnh, hôm nay gặp mặt thật sự là danh bất hư truyền... thế nhưng tại sao ngươilại đóng giả tiểu nhị trong quán rượu? À ta đã hiểu, hóa ra ngươi đang rèn luyệntrong hồng trần."Liễu Bình mỉm cười không nói.Khuôn mặt Lý Trường Tuyết bỗng đỏ lên."Xin lỗi, đã liên lụy ngươi vào chuyện như vậy, còn nhét lọn tóc cho ngươinữa." Nàng cúi đầu nói."Vừa rồi khi ngươi ra tay, đã dùng toàn lực áp chế độc trong người, thế nhưnglàm như vậy, lần bùng phát độc tiếp theo sẽ càng mạnh mẽ hơn." Liễu Bình nói."Chết một lần mà thôi, chỉ là làm ngươi bị liên lụy." Lý Trường Tuyết nói."Lúc đó ngươi đã không có cách nào tự cứu, ta đoán ngươi chỉ dựa vào trựcgiác mà tìm tới ta... nào, ăn hết thứ này."Liễu Bình lấy bình ngọc kia ra, đổ thần đan ra, đưa cho Lý Trường Tuyết.Lý Trường Tuyết nhìn thần đan, lẩm bẩm nói: "Đây là Thái Thượng Vong Tìnhđan."Thái Thượng Vong Tình đan, có thể loại bỏ độc Song Tình kiếp, còn có thể đểngười tu hành né khỏi một lần thiên kiếp, làm cho tu vi người ăn tăng lên mộtcảnh giới lớn trong vòng ba ngày."Đúng vậy, ăn nó đi, chất độc trên người ngươi sẽ biến mất." Liễu Bình nói.Lý Trường Tuyết nói: "Ta ăn viên đan dược này, loại tình cảm mông lung tronglòng sẽ biến mất, có lẽ ta sẽ không còn thích ngươi nữa, ngươi hiểu không?""Ai quan tâm ngươi còn thích ta nữa hay không." Liễu Bình thản nhiên nói."Vậy tại sao ngươi lại cứu ta?""Cứu ngươi chỉ là một chuyện rất đơn giản, ta còn kiếm một lượng lớn linhthạch, ngươi không cần quá để ý." Liễu Bình nói.Lý Trường Tuyết ăn viên đan dược kia, nhìn về phía Liễu Bình.ế ề"Tại hạ Lý Trường Tuyết, đệ tử chân truyền của Thanh Minh môn." Nàngnghiêm túc hành lễ nói.Thanh Minh môn là một trong bảy đại phái.Nàng đang báo sơn môn."Tại hạ Liễu Bình, đệ tử nhập môn của Thái Vi cung." Liễu Bình cũng đáp lễ."Liễu... sư đệ, ngươi cho rằng ta dựa vào trực giác đã chọn ngươi làm đạo lữsao?" Nàng hỏi."Không phải sao?" Liễu Bình hỏi."Đương nhiên không phải." Lý Trường Tuyết lắc đầu."Chẳng lẽ ngươi biết ta?" Liễu Bình cười nói, nhưng lại âm thầm cảnh giác.Yêu vương có thể nhận ra ta, là bởi vì thời gian tiếp xúc với nhau rất lâu, ngươidựa vào cái gì?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Người ta không trúng độc, cũng không có bất cứ tình cảm nào, ngươi lại cònmuốn người ta làm đạo lữ?Thực sự là không có khả năng.Mọi thứ đều giải quyết dễ dàng."Đi, chúng ta đi tìm nàng." Liễu Bình quả quyết nói.Liễu Bình chạy như bay về phía rừng cây.Khoảng mười lăm phút sau...Dưới cây đại thụ, Lý Trường Tuyết đã tỉnh lại.Sắc chi Y đã bị nàng gỡ xuống.Khi Liễu Bình vừa xuất hiện, lập tức nàng quay đầu nhìn qua, quan sát từ trênxuống dưới."A, đừng để ý, vừa rồi có mấy người đuổi bắt ngươi, ta giả dạng thành ngươi đigặp mặt bọn họ mà thôi."Liễu Bình nói xong, gỡ toàn bộ phù thuật trên mặt, áo giáp trên người cùng nắmđất trước ngực xuống, sau đó run run người.Sau từng đợt tiếng xương cốt răng rắc vang lên, hắn khôi phục thân hình cùngkhuôn mặt như cũ.Lý Trường Tuyết không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hắn."Ngươi làm sao vậy?"Liễu Bình đi tới, nắm tay của nàng, đưa linh lực vào cơ thể nàng rồi vận chuyểnmột vòng, lại không phát hiện tình huống khác lạ nào cả.Hắn đang định nói cái gì đó bỗng ngẩng đầu lên.Từ trên bầu trời có mấy luồng sáng bay xuống, trong nháy mắt rơi xuống trướcmặt hai người.Lại là mấy người tu hành."Sư tỷ ở nơi này sao." Một người cười nói."A, hình như người nam này là kẻ phàm nhân mà sư tỷ chọn thì phải." Mộtngười khác nói."Phàm nhân? Phàm nhân làm sao có thể xứng với sư tỷ chứ?" Người thứ ba nói."Như vậy thì..." Người thứ tư nở một nụ cười xấu xa.Liễu Bình thở dài, nắm chặt Tuyết Ảnh đao...Những người này chỉ phụ trách xây dựng bầu không khí mà thôi.ổ ố ểTác dụng của bọn họ trong màn kịch này, là làm nổi bật tình huống nguy hiểm,chỉ có như vậy, khi Đại sư huynh cứu Lý Trường Tuyết, mới có được sự tánthành của Lý Trường Tuyết.Nhưng...Đại sư huynh đã bị vị cựu thần kia đuổi giết, cũng không biết còn sống hay đãchết.Có lẽ hắn ta đã không còn cơ hội đi tới trước mặt Lý Trường Tuyết nữa.Như vậy, những tu sĩ chỉ dùng để xây dựng bầu không khí này, trở thành nhânvật chính."Các ngươi muốn giết ta?" Liễu Bình mỉm cười.Hiện tại mình cũng đã trở thành tu sĩ Kim Đan, tổng lượng linh lực được tănglên trên phạm vi lớn, coi như đánh nhau cũng chưa chắc sẽ thua đám người này.Bỗng nhiên, có một bóng người đi tới, chắn trước mặt hắn.Lý Trường Tuyết.Người cầm đầu kia trở nên chần chờ: "Sư muội... muội...""Đây là đạo lữ của ta, kẻ nào dám ra tay với hắn, ta giết kẻ đó." Lý TrườngTuyết nhẹ giọng nói.Mấy người nhìn nhau.Người kia nói: "Hắn chưa được tông môn thừa nhận, còn không tính..."Hắn ta còn chưa nói xong, đã thấy được một thanh kiếm.Đó là kiếm của sư muội.Tại sao lại đau như vậy?Đây là suy nghĩ cuối cùng trong cuộc đời của hắn ta.Sau đó...Mọi thứ đều hóa thành đen kịt.Lý Trường Tuyết thuận theo trường kiếm, lóe lên xuất hiện trong đám người tuhành, múa ra đầy trời kiếm ảnh.Kiếm khí tung hoành, nhanh như sấm sét.Khi kiếm ảnh biến mất, vạn vật đều im lặng.Bốn người còn chưa kịp phản ứng lại đã nằm trên mặt đất.Máu tươi chảy ra như suối, thân thể tách rời, không còn hơi thở.Đều chết."Dựa vào việc cùng một tông môn, ta mới cảnh cáo các ngươi một lần mà thôi.""Thế nhưng các ngươi lại bỏ qua."ế ắ ế ế ẩLý Trường Tuyết lắc nhẹ trường kiếm, làm cho vết máu bám trên đó vẩy rangoài.Ánh mắt của nàng trong sáng có thần, quanh người có kiếm khí sắc bén, toànthân anh khí bừng bừng, cũng không còn hồn nhiên như khi trước."Cám ơn đã giải vây." Liễu Bình thu đao, ôm quyền nói.Lý Trường Tuyết lại đi trở về, đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn."Mặc dù khoảng cách rất xa, thế nhưng kiếm của ta có thần thông 'tâm hữu linhtê', làm cho ta biết được mọi chuyện đã xảy ra... Tới cùng thì ngươi là ai?" Nànghỏi.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lấy một tấm lệnh bài ra.Lý Trường Tuyết nhìn lệnh bài kia, nói với vẻ thoải mái: "Hóa ra ngươi là ngườicủa Thái Vi cung, mỗi một tu sĩ của Thái Vi cung đều là người có tài năng tuyệtđỉnh, hôm nay gặp mặt thật sự là danh bất hư truyền... thế nhưng tại sao ngươilại đóng giả tiểu nhị trong quán rượu? À ta đã hiểu, hóa ra ngươi đang rèn luyệntrong hồng trần."Liễu Bình mỉm cười không nói.Khuôn mặt Lý Trường Tuyết bỗng đỏ lên."Xin lỗi, đã liên lụy ngươi vào chuyện như vậy, còn nhét lọn tóc cho ngươinữa." Nàng cúi đầu nói."Vừa rồi khi ngươi ra tay, đã dùng toàn lực áp chế độc trong người, thế nhưnglàm như vậy, lần bùng phát độc tiếp theo sẽ càng mạnh mẽ hơn." Liễu Bình nói."Chết một lần mà thôi, chỉ là làm ngươi bị liên lụy." Lý Trường Tuyết nói."Lúc đó ngươi đã không có cách nào tự cứu, ta đoán ngươi chỉ dựa vào trựcgiác mà tìm tới ta... nào, ăn hết thứ này."Liễu Bình lấy bình ngọc kia ra, đổ thần đan ra, đưa cho Lý Trường Tuyết.Lý Trường Tuyết nhìn thần đan, lẩm bẩm nói: "Đây là Thái Thượng Vong Tìnhđan."Thái Thượng Vong Tình đan, có thể loại bỏ độc Song Tình kiếp, còn có thể đểngười tu hành né khỏi một lần thiên kiếp, làm cho tu vi người ăn tăng lên mộtcảnh giới lớn trong vòng ba ngày."Đúng vậy, ăn nó đi, chất độc trên người ngươi sẽ biến mất." Liễu Bình nói.Lý Trường Tuyết nói: "Ta ăn viên đan dược này, loại tình cảm mông lung tronglòng sẽ biến mất, có lẽ ta sẽ không còn thích ngươi nữa, ngươi hiểu không?""Ai quan tâm ngươi còn thích ta nữa hay không." Liễu Bình thản nhiên nói."Vậy tại sao ngươi lại cứu ta?""Cứu ngươi chỉ là một chuyện rất đơn giản, ta còn kiếm một lượng lớn linhthạch, ngươi không cần quá để ý." Liễu Bình nói.Lý Trường Tuyết ăn viên đan dược kia, nhìn về phía Liễu Bình.ế ề"Tại hạ Lý Trường Tuyết, đệ tử chân truyền của Thanh Minh môn." Nàngnghiêm túc hành lễ nói.Thanh Minh môn là một trong bảy đại phái.Nàng đang báo sơn môn."Tại hạ Liễu Bình, đệ tử nhập môn của Thái Vi cung." Liễu Bình cũng đáp lễ."Liễu... sư đệ, ngươi cho rằng ta dựa vào trực giác đã chọn ngươi làm đạo lữsao?" Nàng hỏi."Không phải sao?" Liễu Bình hỏi."Đương nhiên không phải." Lý Trường Tuyết lắc đầu."Chẳng lẽ ngươi biết ta?" Liễu Bình cười nói, nhưng lại âm thầm cảnh giác.Yêu vương có thể nhận ra ta, là bởi vì thời gian tiếp xúc với nhau rất lâu, ngươidựa vào cái gì?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Người ta không trúng độc, cũng không có bất cứ tình cảm nào, ngươi lại cònmuốn người ta làm đạo lữ?Thực sự là không có khả năng.Mọi thứ đều giải quyết dễ dàng."Đi, chúng ta đi tìm nàng." Liễu Bình quả quyết nói.Liễu Bình chạy như bay về phía rừng cây.Khoảng mười lăm phút sau...Dưới cây đại thụ, Lý Trường Tuyết đã tỉnh lại.Sắc chi Y đã bị nàng gỡ xuống.Khi Liễu Bình vừa xuất hiện, lập tức nàng quay đầu nhìn qua, quan sát từ trênxuống dưới."A, đừng để ý, vừa rồi có mấy người đuổi bắt ngươi, ta giả dạng thành ngươi đigặp mặt bọn họ mà thôi."Liễu Bình nói xong, gỡ toàn bộ phù thuật trên mặt, áo giáp trên người cùng nắmđất trước ngực xuống, sau đó run run người.Sau từng đợt tiếng xương cốt răng rắc vang lên, hắn khôi phục thân hình cùngkhuôn mặt như cũ.Lý Trường Tuyết không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hắn."Ngươi làm sao vậy?"Liễu Bình đi tới, nắm tay của nàng, đưa linh lực vào cơ thể nàng rồi vận chuyểnmột vòng, lại không phát hiện tình huống khác lạ nào cả.Hắn đang định nói cái gì đó bỗng ngẩng đầu lên.Từ trên bầu trời có mấy luồng sáng bay xuống, trong nháy mắt rơi xuống trướcmặt hai người.Lại là mấy người tu hành."Sư tỷ ở nơi này sao." Một người cười nói."A, hình như người nam này là kẻ phàm nhân mà sư tỷ chọn thì phải." Mộtngười khác nói."Phàm nhân? Phàm nhân làm sao có thể xứng với sư tỷ chứ?" Người thứ ba nói."Như vậy thì..." Người thứ tư nở một nụ cười xấu xa.Liễu Bình thở dài, nắm chặt Tuyết Ảnh đao...Những người này chỉ phụ trách xây dựng bầu không khí mà thôi.ổ ố ểTác dụng của bọn họ trong màn kịch này, là làm nổi bật tình huống nguy hiểm,chỉ có như vậy, khi Đại sư huynh cứu Lý Trường Tuyết, mới có được sự tánthành của Lý Trường Tuyết.Nhưng...Đại sư huynh đã bị vị cựu thần kia đuổi giết, cũng không biết còn sống hay đãchết.Có lẽ hắn ta đã không còn cơ hội đi tới trước mặt Lý Trường Tuyết nữa.Như vậy, những tu sĩ chỉ dùng để xây dựng bầu không khí này, trở thành nhânvật chính."Các ngươi muốn giết ta?" Liễu Bình mỉm cười.Hiện tại mình cũng đã trở thành tu sĩ Kim Đan, tổng lượng linh lực được tănglên trên phạm vi lớn, coi như đánh nhau cũng chưa chắc sẽ thua đám người này.Bỗng nhiên, có một bóng người đi tới, chắn trước mặt hắn.Lý Trường Tuyết.Người cầm đầu kia trở nên chần chờ: "Sư muội... muội...""Đây là đạo lữ của ta, kẻ nào dám ra tay với hắn, ta giết kẻ đó." Lý TrườngTuyết nhẹ giọng nói.Mấy người nhìn nhau.Người kia nói: "Hắn chưa được tông môn thừa nhận, còn không tính..."Hắn ta còn chưa nói xong, đã thấy được một thanh kiếm.Đó là kiếm của sư muội.Tại sao lại đau như vậy?Đây là suy nghĩ cuối cùng trong cuộc đời của hắn ta.Sau đó...Mọi thứ đều hóa thành đen kịt.Lý Trường Tuyết thuận theo trường kiếm, lóe lên xuất hiện trong đám người tuhành, múa ra đầy trời kiếm ảnh.Kiếm khí tung hoành, nhanh như sấm sét.Khi kiếm ảnh biến mất, vạn vật đều im lặng.Bốn người còn chưa kịp phản ứng lại đã nằm trên mặt đất.Máu tươi chảy ra như suối, thân thể tách rời, không còn hơi thở.Đều chết."Dựa vào việc cùng một tông môn, ta mới cảnh cáo các ngươi một lần mà thôi.""Thế nhưng các ngươi lại bỏ qua."ế ắ ế ế ẩLý Trường Tuyết lắc nhẹ trường kiếm, làm cho vết máu bám trên đó vẩy rangoài.Ánh mắt của nàng trong sáng có thần, quanh người có kiếm khí sắc bén, toànthân anh khí bừng bừng, cũng không còn hồn nhiên như khi trước."Cám ơn đã giải vây." Liễu Bình thu đao, ôm quyền nói.Lý Trường Tuyết lại đi trở về, đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn."Mặc dù khoảng cách rất xa, thế nhưng kiếm của ta có thần thông 'tâm hữu linhtê', làm cho ta biết được mọi chuyện đã xảy ra... Tới cùng thì ngươi là ai?" Nànghỏi.Liễu Bình ngẫm nghĩ, lấy một tấm lệnh bài ra.Lý Trường Tuyết nhìn lệnh bài kia, nói với vẻ thoải mái: "Hóa ra ngươi là ngườicủa Thái Vi cung, mỗi một tu sĩ của Thái Vi cung đều là người có tài năng tuyệtđỉnh, hôm nay gặp mặt thật sự là danh bất hư truyền... thế nhưng tại sao ngươilại đóng giả tiểu nhị trong quán rượu? À ta đã hiểu, hóa ra ngươi đang rèn luyệntrong hồng trần."Liễu Bình mỉm cười không nói.Khuôn mặt Lý Trường Tuyết bỗng đỏ lên."Xin lỗi, đã liên lụy ngươi vào chuyện như vậy, còn nhét lọn tóc cho ngươinữa." Nàng cúi đầu nói."Vừa rồi khi ngươi ra tay, đã dùng toàn lực áp chế độc trong người, thế nhưnglàm như vậy, lần bùng phát độc tiếp theo sẽ càng mạnh mẽ hơn." Liễu Bình nói."Chết một lần mà thôi, chỉ là làm ngươi bị liên lụy." Lý Trường Tuyết nói."Lúc đó ngươi đã không có cách nào tự cứu, ta đoán ngươi chỉ dựa vào trựcgiác mà tìm tới ta... nào, ăn hết thứ này."Liễu Bình lấy bình ngọc kia ra, đổ thần đan ra, đưa cho Lý Trường Tuyết.Lý Trường Tuyết nhìn thần đan, lẩm bẩm nói: "Đây là Thái Thượng Vong Tìnhđan."Thái Thượng Vong Tình đan, có thể loại bỏ độc Song Tình kiếp, còn có thể đểngười tu hành né khỏi một lần thiên kiếp, làm cho tu vi người ăn tăng lên mộtcảnh giới lớn trong vòng ba ngày."Đúng vậy, ăn nó đi, chất độc trên người ngươi sẽ biến mất." Liễu Bình nói.Lý Trường Tuyết nói: "Ta ăn viên đan dược này, loại tình cảm mông lung tronglòng sẽ biến mất, có lẽ ta sẽ không còn thích ngươi nữa, ngươi hiểu không?""Ai quan tâm ngươi còn thích ta nữa hay không." Liễu Bình thản nhiên nói."Vậy tại sao ngươi lại cứu ta?""Cứu ngươi chỉ là một chuyện rất đơn giản, ta còn kiếm một lượng lớn linhthạch, ngươi không cần quá để ý." Liễu Bình nói.Lý Trường Tuyết ăn viên đan dược kia, nhìn về phía Liễu Bình.ế ề"Tại hạ Lý Trường Tuyết, đệ tử chân truyền của Thanh Minh môn." Nàngnghiêm túc hành lễ nói.Thanh Minh môn là một trong bảy đại phái.Nàng đang báo sơn môn."Tại hạ Liễu Bình, đệ tử nhập môn của Thái Vi cung." Liễu Bình cũng đáp lễ."Liễu... sư đệ, ngươi cho rằng ta dựa vào trực giác đã chọn ngươi làm đạo lữsao?" Nàng hỏi."Không phải sao?" Liễu Bình hỏi."Đương nhiên không phải." Lý Trường Tuyết lắc đầu."Chẳng lẽ ngươi biết ta?" Liễu Bình cười nói, nhưng lại âm thầm cảnh giác.Yêu vương có thể nhận ra ta, là bởi vì thời gian tiếp xúc với nhau rất lâu, ngươidựa vào cái gì?

Chương 109: Kiếm tu Lý Trường Tuyết