"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 126: Ra bài

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Người kia vươn tay, làm ra động tác rút bài trong hư không.Một tấm thẻ bài xuất hiện trong tay của hắn.Đây là một tấm thẻ bài cấp bậc thấp nhất.[Thẻ bài: Một bó hoa tươi.][Thẻ vật phẩm.][Nó là dấu hiệu của quà tặng, ngươi có thể tặng nó cho người nào đó, mang tớichút vui sướng cho người đó.]Ngay sau đó...Tất cả chữ nhỏ đều biến đổi...[Thẻ bài: Một bó hoa tươi.][Bởi vì người sử dụng thẻ bài là thằng hề, thẻ bài này đã chuyển thành đạo cụchuyên môn của thằng hề.][Ngươi thu hoạch được thẻ bài: Hoa tươi tán dương.][Đây là đạo cụ chuyên môn của ngươi, không cần Danh Sách giải thích, ngươicũng biết tác dụng của nó.]Ầm!Trên tay người kia lập tức xuất hiện một bó hoa tươi.Hắn ngơ ngác một lát, cẩn thận nâng hoa tươi, chậm rãi đứng dậy khỏi bứctường.Quá khó khăn.Cho tới giờ phút này, thử thách vốn không có chút phần thắng nào này cuốicùng cũng hiện ra một tia hi vọng."Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" Hắn hỏi."Cái gì? Ngươi lại định chơi trò xiếc gì?" Lão K cảnh giác hỏi.Người kia nhếch miệng mỉm cười, nói nhỏ:"Đúng vậy, vẫn là trò xiếc.""Nhưng dù cho là trò xiếc gì đi nữa, ta đều có thể đảm bảo với các ngươi, nóchắc chắn đều là buổi biểu diễn đặc sắc hơn so với bất cứ buổi biểu diễn nào màcác ngươi từng xem.""Dù sao, ta chính là thằng hề tuyệt thế mà.""Liễu Bình, cậu định làm cái gì?" Lão K không nhịn được mà hỏi.Trên bức tường, người kia đứng dậy vỗ bụi trên người, nói: "Ta mới vừa nói rồimà, chúng ta chỉ cần tâm sự, chờ tới giờ thì ta sẽ đầu hàng."ề ầ"Đúng vậy, cậu đã nói." Tề Luật trầm giọng nói.Người kia chậm rãi leo xuống khỏi bức tường, cầm bó hoa tươi đi về phía bangười."Đừng tới đây!"Alger quát to một tiếng, dựng thẳng lá chắn.Lão K cũng giơ súng lên.Người kia khá bất đắc dĩ, đứng im tại chỗ, hái một vài bông trong bó hoa ra,nghĩ nghĩ, lại hái thêm mấy bông nữa.Hắn giơ mấy bông hoa trong tay, nói với vẻ nghiêm túc:"Ta muốn đưa mấy người vài bông hoa tươi để thể hiện sự xin lỗi.""Dù sao ta mới nói đầu hàng, là lừa các người."Lời còn chưa dứt.Mấy đóa hoa bỗng hóa thành dây lửa, lao vụt tới, đâm vào trên mặt lá chắn củaAlger.Từng đóa pháo hoa tuyệt đẹp nở rộ trên đường phố, tựa như tiệc pháo hoa,chiếu sáng bầu trời đêm tăm tối.Mấy quả pháo hoa đâm vào vách tường bốn phía cùng trên đường phố, lập tứcnổ thành từng hố nhỏ.Ma pháp hỏa diễm!Trong chớp mắt này, dù là Lão K hay Tề Luật, hoặc Alger đều bị trận pháo hoalong trọng này bao phủ, tới mức không thể phân biệt được cảnh tượng xungquanh."Đều cẩn thận chút." Có người quát."Đương nhiên!" Lão K, Tề Luật cùng Alger đồng thanh đáp.Còn chưa dứt lời, bọn họ bỗng phát hiện có gì đó không đúng.Thế nhưng đã chậm.Một bàn tay.Một bàn tay từ sau lưng vươn ra, cẩn thận cắm hoa tươi vào khe hở của mũ giápsắt mà Tề Luật đang đội.Ầm!Trong mũ sát nổ tung ra một luồng sáng, thân hình Tề Luật chấn động.Anh ta ngã xuống mặt đất."Lừa đảo đáng chết!"Lão K tức giận giơ súng lên, cũng không quay đầu lại nói: "Alger, yểm hộ ta bắtlấy hắn!"Alger không trả lời.ầ ấ ầ ỗLão K quay đầu lại, thấy được trong miệng Alger đầy hoa tươi, đứng tại chỗkhông dám cử động.Người kia.Người kia vẫn nở nụ cười đứng bên người Alger, vỗ vai hắn ta, nói với vẻ vuisướng: "Lão K, ta nhớ rằng anh đã đưa tặng ta một cây súng lục, hiện tại tacũng có một thứ tặng cho anh, xin hãy nhìn xung quanh đi."Lão K đề phòng mà nhìn hắn, đồng thời dùng khóe mắt liếc cảnh tượng xungquanh.Tại mặt đất xung quanh người mình có từng đóa hoa tươi xếp thành hình tròn."Anh đã bị bao vây, Lão K." Người kia cười đùa nói."Đáng chết, Liễu Bình, ngươi...""Xuỵt! Không nên cử động, chỉ cần các anh hơi động thôi, những đóa hoa nàysẽ nổ tung, giống như vừa rồi vậy."Người kia bước từng bước về phía sau.Alger cùng Lão K cũng không dám cử động.Người kia thấy vậy, lúc này mới yên tâm xoay người, chạy về phía quán rượu."Kỹ xảo chiến đấu của các anh quá kém, cứ ngoan ngoãn đứng tại chỗ đi."Hắn nói mà cũng không quay đầu lại.Khóe mắt Lão K nhảy lên, chậm rãi giơ súng máy trên tay, đang định nhắmchuẩn người, đã thấy trên họng súng có một đóa hoa đang cắm vào đó."Liễu Bình!"Lão K bỗng quát lớn.Người kia dừng lại."Ngươi cho rằng trói chân chúng ta coi như là thắng rồi sao? Lão đại sẽ xử lýngươi!" Lão K nói.Người kia im lặng một giây sau đó bật cười, giơ cổ tay lên làm ra vẻ như đangnhìn đồng hồ."A, đã tới giờ."Đường phố bên kia.Hoa tươi trong miệng Alger, hoa tươi xung quanh Lão K cùng đóa hoa trongnòng súng đồng thời sáng lên.Ầm!Pháo hoa tuyệt đẹp phóng lên tận trời, phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:[Thời gian sắp đặt của Hoa tươi tán dương đã vượt quá hai mươi giây.][Thời gian tới.]ấ ắ ầ ổ[Tất cả hoa tươi bắt đầu nổ tung!]Sau khi hoa tươi bình thường trở thành đạo cụ chuyên môn cho thằng hề, vậymà biến thành lựu đạn ma pháp không thể lưu giữ lâu được!Gió mạnh thổi tới.Người kia vuốt tóc, nói nhỏ:"Cầm chân các người? Không, vừa rồi là ta lừa các ngươi đó."Ánh lửa bùng lên tận trời chiếu sáng bóng người của người này.Hắn dậm chân, ngửa đầu cười to thể hiện sự giễu cợt.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi chế tạo một rắc rối.][Ngươi dùng phương thức dậm chân và cười to để thể hiện sự vui vẻ cùng sungsướng của bản thân.][Thẻ bài tiếp theo mà ngươi rút được sẽ chuyển hóa thành đạo cụ chuyên môndành cho thằng hề.]Người kia bỗng ngưng cười."Lũ nhóc ngây thơ."Hắn thu hồi ánh mắt, đi về phía cuối con đường.Quán rượu.Hắn ngồi xuống trước mặt Người bán rượu."Ban đầu ở Ám Vụ trấn, khi anh phục sinh mọi người thì ta đã cảm thấy rất kỳquái rồi, tại sao tất cả mọi người đều có thẻ bài để phòng ngừa, mà ta khôngcó... lúc đó ta còn cho rằng mình là người mới, cho nên vẫn chưa đạt được tiêuchuẩn để phục sinh." Hắn nói."Hiện tại đã biết rõ rồi sao? Bởi vì cậu không phải thẻ bài của ta." Người bánrượu nói."Đúng, hiện tại ta đã biết điều này, thế nhưng phải làm như thế nào mới có thểđể một người trở thành nô lệ của mình... phi nói nhầm, là trở thành thẻ bài củamình." Hắn hỏi."Đầu tiên, đối phương phải cam tâm tình nguyện, sau đó còn phải thông quamột loại thử thách giống như hiện tại, cuối cùng cần Thần linh tặng cho ngươimột tấm thẻ bài chuyên môn dùng để nô dịch kẻ khác... các Thần linh am hiểucách nô dịch kẻ khác." Người bán rượu nói."Thì ra là thế."

Người kia vươn tay, làm ra động tác rút bài trong hư không.

Một tấm thẻ bài xuất hiện trong tay của hắn.

Đây là một tấm thẻ bài cấp bậc thấp nhất.

[Thẻ bài: Một bó hoa tươi.]

[Thẻ vật phẩm.]

[Nó là dấu hiệu của quà tặng, ngươi có thể tặng nó cho người nào đó, mang tới

chút vui sướng cho người đó.]

Ngay sau đó...

Tất cả chữ nhỏ đều biến đổi...

[Thẻ bài: Một bó hoa tươi.]

[Bởi vì người sử dụng thẻ bài là thằng hề, thẻ bài này đã chuyển thành đạo cụ

chuyên môn của thằng hề.]

[Ngươi thu hoạch được thẻ bài: Hoa tươi tán dương.]

[Đây là đạo cụ chuyên môn của ngươi, không cần Danh Sách giải thích, ngươi

cũng biết tác dụng của nó.]

Ầm!

Trên tay người kia lập tức xuất hiện một bó hoa tươi.

Hắn ngơ ngác một lát, cẩn thận nâng hoa tươi, chậm rãi đứng dậy khỏi bức

tường.

Quá khó khăn.

Cho tới giờ phút này, thử thách vốn không có chút phần thắng nào này cuối

cùng cũng hiện ra một tia hi vọng.

"Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" Hắn hỏi.

"Cái gì? Ngươi lại định chơi trò xiếc gì?" Lão K cảnh giác hỏi.

Người kia nhếch miệng mỉm cười, nói nhỏ:

"Đúng vậy, vẫn là trò xiếc."

"Nhưng dù cho là trò xiếc gì đi nữa, ta đều có thể đảm bảo với các ngươi, nó

chắc chắn đều là buổi biểu diễn đặc sắc hơn so với bất cứ buổi biểu diễn nào mà

các ngươi từng xem."

"Dù sao, ta chính là thằng hề tuyệt thế mà."

"Liễu Bình, cậu định làm cái gì?" Lão K không nhịn được mà hỏi.

Trên bức tường, người kia đứng dậy vỗ bụi trên người, nói: "Ta mới vừa nói rồi

mà, chúng ta chỉ cần tâm sự, chờ tới giờ thì ta sẽ đầu hàng."

ề ầ

"Đúng vậy, cậu đã nói." Tề Luật trầm giọng nói.

Người kia chậm rãi leo xuống khỏi bức tường, cầm bó hoa tươi đi về phía ba

người.

"Đừng tới đây!"

Alger quát to một tiếng, dựng thẳng lá chắn.

Lão K cũng giơ súng lên.

Người kia khá bất đắc dĩ, đứng im tại chỗ, hái một vài bông trong bó hoa ra,

nghĩ nghĩ, lại hái thêm mấy bông nữa.

Hắn giơ mấy bông hoa trong tay, nói với vẻ nghiêm túc:

"Ta muốn đưa mấy người vài bông hoa tươi để thể hiện sự xin lỗi."

"Dù sao ta mới nói đầu hàng, là lừa các người."

Lời còn chưa dứt.

Mấy đóa hoa bỗng hóa thành dây lửa, lao vụt tới, đâm vào trên mặt lá chắn của

Alger.

Từng đóa pháo hoa tuyệt đẹp nở rộ trên đường phố, tựa như tiệc pháo hoa,

chiếu sáng bầu trời đêm tăm tối.

Mấy quả pháo hoa đâm vào vách tường bốn phía cùng trên đường phố, lập tức

nổ thành từng hố nhỏ.

Ma pháp hỏa diễm!

Trong chớp mắt này, dù là Lão K hay Tề Luật, hoặc Alger đều bị trận pháo hoa

long trọng này bao phủ, tới mức không thể phân biệt được cảnh tượng xung

quanh.

"Đều cẩn thận chút." Có người quát.

"Đương nhiên!" Lão K, Tề Luật cùng Alger đồng thanh đáp.

Còn chưa dứt lời, bọn họ bỗng phát hiện có gì đó không đúng.

Thế nhưng đã chậm.

Một bàn tay.

Một bàn tay từ sau lưng vươn ra, cẩn thận cắm hoa tươi vào khe hở của mũ giáp

sắt mà Tề Luật đang đội.

Ầm!

Trong mũ sát nổ tung ra một luồng sáng, thân hình Tề Luật chấn động.

Anh ta ngã xuống mặt đất.

"Lừa đảo đáng chết!"

Lão K tức giận giơ súng lên, cũng không quay đầu lại nói: "Alger, yểm hộ ta bắt

lấy hắn!"

Alger không trả lời.

ầ ấ ầ ỗ

Lão K quay đầu lại, thấy được trong miệng Alger đầy hoa tươi, đứng tại chỗ

không dám cử động.

Người kia.

Người kia vẫn nở nụ cười đứng bên người Alger, vỗ vai hắn ta, nói với vẻ vui

sướng: "Lão K, ta nhớ rằng anh đã đưa tặng ta một cây súng lục, hiện tại ta

cũng có một thứ tặng cho anh, xin hãy nhìn xung quanh đi."

Lão K đề phòng mà nhìn hắn, đồng thời dùng khóe mắt liếc cảnh tượng xung

quanh.

Tại mặt đất xung quanh người mình có từng đóa hoa tươi xếp thành hình tròn.

"Anh đã bị bao vây, Lão K." Người kia cười đùa nói.

"Đáng chết, Liễu Bình, ngươi..."

"Xuỵt! Không nên cử động, chỉ cần các anh hơi động thôi, những đóa hoa này

sẽ nổ tung, giống như vừa rồi vậy."

Người kia bước từng bước về phía sau.

Alger cùng Lão K cũng không dám cử động.

Người kia thấy vậy, lúc này mới yên tâm xoay người, chạy về phía quán rượu.

"Kỹ xảo chiến đấu của các anh quá kém, cứ ngoan ngoãn đứng tại chỗ đi."

Hắn nói mà cũng không quay đầu lại.

Khóe mắt Lão K nhảy lên, chậm rãi giơ súng máy trên tay, đang định nhắm

chuẩn người, đã thấy trên họng súng có một đóa hoa đang cắm vào đó.

"Liễu Bình!"

Lão K bỗng quát lớn.

Người kia dừng lại.

"Ngươi cho rằng trói chân chúng ta coi như là thắng rồi sao? Lão đại sẽ xử lý

ngươi!" Lão K nói.

Người kia im lặng một giây sau đó bật cười, giơ cổ tay lên làm ra vẻ như đang

nhìn đồng hồ.

"A, đã tới giờ."

Đường phố bên kia.

Hoa tươi trong miệng Alger, hoa tươi xung quanh Lão K cùng đóa hoa trong

nòng súng đồng thời sáng lên.

Ầm!

Pháo hoa tuyệt đẹp phóng lên tận trời, phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:

[Thời gian sắp đặt của Hoa tươi tán dương đã vượt quá hai mươi giây.]

[Thời gian tới.]

ấ ắ ầ ổ

[Tất cả hoa tươi bắt đầu nổ tung!]

Sau khi hoa tươi bình thường trở thành đạo cụ chuyên môn cho thằng hề, vậy

mà biến thành lựu đạn ma pháp không thể lưu giữ lâu được!

Gió mạnh thổi tới.

Người kia vuốt tóc, nói nhỏ:

"Cầm chân các người? Không, vừa rồi là ta lừa các ngươi đó."

Ánh lửa bùng lên tận trời chiếu sáng bóng người của người này.

Hắn dậm chân, ngửa đầu cười to thể hiện sự giễu cợt.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:

[Ngươi chế tạo một rắc rối.]

[Ngươi dùng phương thức dậm chân và cười to để thể hiện sự vui vẻ cùng sung

sướng của bản thân.]

[Thẻ bài tiếp theo mà ngươi rút được sẽ chuyển hóa thành đạo cụ chuyên môn

dành cho thằng hề.]

Người kia bỗng ngưng cười.

"Lũ nhóc ngây thơ."

Hắn thu hồi ánh mắt, đi về phía cuối con đường.

Quán rượu.

Hắn ngồi xuống trước mặt Người bán rượu.

"Ban đầu ở Ám Vụ trấn, khi anh phục sinh mọi người thì ta đã cảm thấy rất kỳ

quái rồi, tại sao tất cả mọi người đều có thẻ bài để phòng ngừa, mà ta không

có... lúc đó ta còn cho rằng mình là người mới, cho nên vẫn chưa đạt được tiêu

chuẩn để phục sinh." Hắn nói.

"Hiện tại đã biết rõ rồi sao? Bởi vì cậu không phải thẻ bài của ta." Người bán

rượu nói.

"Đúng, hiện tại ta đã biết điều này, thế nhưng phải làm như thế nào mới có thể

để một người trở thành nô lệ của mình... phi nói nhầm, là trở thành thẻ bài của

mình." Hắn hỏi.

"Đầu tiên, đối phương phải cam tâm tình nguyện, sau đó còn phải thông qua

một loại thử thách giống như hiện tại, cuối cùng cần Thần linh tặng cho ngươi

một tấm thẻ bài chuyên môn dùng để nô dịch kẻ khác... các Thần linh am hiểu

cách nô dịch kẻ khác." Người bán rượu nói.

"Thì ra là thế."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Người kia vươn tay, làm ra động tác rút bài trong hư không.Một tấm thẻ bài xuất hiện trong tay của hắn.Đây là một tấm thẻ bài cấp bậc thấp nhất.[Thẻ bài: Một bó hoa tươi.][Thẻ vật phẩm.][Nó là dấu hiệu của quà tặng, ngươi có thể tặng nó cho người nào đó, mang tớichút vui sướng cho người đó.]Ngay sau đó...Tất cả chữ nhỏ đều biến đổi...[Thẻ bài: Một bó hoa tươi.][Bởi vì người sử dụng thẻ bài là thằng hề, thẻ bài này đã chuyển thành đạo cụchuyên môn của thằng hề.][Ngươi thu hoạch được thẻ bài: Hoa tươi tán dương.][Đây là đạo cụ chuyên môn của ngươi, không cần Danh Sách giải thích, ngươicũng biết tác dụng của nó.]Ầm!Trên tay người kia lập tức xuất hiện một bó hoa tươi.Hắn ngơ ngác một lát, cẩn thận nâng hoa tươi, chậm rãi đứng dậy khỏi bứctường.Quá khó khăn.Cho tới giờ phút này, thử thách vốn không có chút phần thắng nào này cuốicùng cũng hiện ra một tia hi vọng."Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" Hắn hỏi."Cái gì? Ngươi lại định chơi trò xiếc gì?" Lão K cảnh giác hỏi.Người kia nhếch miệng mỉm cười, nói nhỏ:"Đúng vậy, vẫn là trò xiếc.""Nhưng dù cho là trò xiếc gì đi nữa, ta đều có thể đảm bảo với các ngươi, nóchắc chắn đều là buổi biểu diễn đặc sắc hơn so với bất cứ buổi biểu diễn nào màcác ngươi từng xem.""Dù sao, ta chính là thằng hề tuyệt thế mà.""Liễu Bình, cậu định làm cái gì?" Lão K không nhịn được mà hỏi.Trên bức tường, người kia đứng dậy vỗ bụi trên người, nói: "Ta mới vừa nói rồimà, chúng ta chỉ cần tâm sự, chờ tới giờ thì ta sẽ đầu hàng."ề ầ"Đúng vậy, cậu đã nói." Tề Luật trầm giọng nói.Người kia chậm rãi leo xuống khỏi bức tường, cầm bó hoa tươi đi về phía bangười."Đừng tới đây!"Alger quát to một tiếng, dựng thẳng lá chắn.Lão K cũng giơ súng lên.Người kia khá bất đắc dĩ, đứng im tại chỗ, hái một vài bông trong bó hoa ra,nghĩ nghĩ, lại hái thêm mấy bông nữa.Hắn giơ mấy bông hoa trong tay, nói với vẻ nghiêm túc:"Ta muốn đưa mấy người vài bông hoa tươi để thể hiện sự xin lỗi.""Dù sao ta mới nói đầu hàng, là lừa các người."Lời còn chưa dứt.Mấy đóa hoa bỗng hóa thành dây lửa, lao vụt tới, đâm vào trên mặt lá chắn củaAlger.Từng đóa pháo hoa tuyệt đẹp nở rộ trên đường phố, tựa như tiệc pháo hoa,chiếu sáng bầu trời đêm tăm tối.Mấy quả pháo hoa đâm vào vách tường bốn phía cùng trên đường phố, lập tứcnổ thành từng hố nhỏ.Ma pháp hỏa diễm!Trong chớp mắt này, dù là Lão K hay Tề Luật, hoặc Alger đều bị trận pháo hoalong trọng này bao phủ, tới mức không thể phân biệt được cảnh tượng xungquanh."Đều cẩn thận chút." Có người quát."Đương nhiên!" Lão K, Tề Luật cùng Alger đồng thanh đáp.Còn chưa dứt lời, bọn họ bỗng phát hiện có gì đó không đúng.Thế nhưng đã chậm.Một bàn tay.Một bàn tay từ sau lưng vươn ra, cẩn thận cắm hoa tươi vào khe hở của mũ giápsắt mà Tề Luật đang đội.Ầm!Trong mũ sát nổ tung ra một luồng sáng, thân hình Tề Luật chấn động.Anh ta ngã xuống mặt đất."Lừa đảo đáng chết!"Lão K tức giận giơ súng lên, cũng không quay đầu lại nói: "Alger, yểm hộ ta bắtlấy hắn!"Alger không trả lời.ầ ấ ầ ỗLão K quay đầu lại, thấy được trong miệng Alger đầy hoa tươi, đứng tại chỗkhông dám cử động.Người kia.Người kia vẫn nở nụ cười đứng bên người Alger, vỗ vai hắn ta, nói với vẻ vuisướng: "Lão K, ta nhớ rằng anh đã đưa tặng ta một cây súng lục, hiện tại tacũng có một thứ tặng cho anh, xin hãy nhìn xung quanh đi."Lão K đề phòng mà nhìn hắn, đồng thời dùng khóe mắt liếc cảnh tượng xungquanh.Tại mặt đất xung quanh người mình có từng đóa hoa tươi xếp thành hình tròn."Anh đã bị bao vây, Lão K." Người kia cười đùa nói."Đáng chết, Liễu Bình, ngươi...""Xuỵt! Không nên cử động, chỉ cần các anh hơi động thôi, những đóa hoa nàysẽ nổ tung, giống như vừa rồi vậy."Người kia bước từng bước về phía sau.Alger cùng Lão K cũng không dám cử động.Người kia thấy vậy, lúc này mới yên tâm xoay người, chạy về phía quán rượu."Kỹ xảo chiến đấu của các anh quá kém, cứ ngoan ngoãn đứng tại chỗ đi."Hắn nói mà cũng không quay đầu lại.Khóe mắt Lão K nhảy lên, chậm rãi giơ súng máy trên tay, đang định nhắmchuẩn người, đã thấy trên họng súng có một đóa hoa đang cắm vào đó."Liễu Bình!"Lão K bỗng quát lớn.Người kia dừng lại."Ngươi cho rằng trói chân chúng ta coi như là thắng rồi sao? Lão đại sẽ xử lýngươi!" Lão K nói.Người kia im lặng một giây sau đó bật cười, giơ cổ tay lên làm ra vẻ như đangnhìn đồng hồ."A, đã tới giờ."Đường phố bên kia.Hoa tươi trong miệng Alger, hoa tươi xung quanh Lão K cùng đóa hoa trongnòng súng đồng thời sáng lên.Ầm!Pháo hoa tuyệt đẹp phóng lên tận trời, phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:[Thời gian sắp đặt của Hoa tươi tán dương đã vượt quá hai mươi giây.][Thời gian tới.]ấ ắ ầ ổ[Tất cả hoa tươi bắt đầu nổ tung!]Sau khi hoa tươi bình thường trở thành đạo cụ chuyên môn cho thằng hề, vậymà biến thành lựu đạn ma pháp không thể lưu giữ lâu được!Gió mạnh thổi tới.Người kia vuốt tóc, nói nhỏ:"Cầm chân các người? Không, vừa rồi là ta lừa các ngươi đó."Ánh lửa bùng lên tận trời chiếu sáng bóng người của người này.Hắn dậm chân, ngửa đầu cười to thể hiện sự giễu cợt.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi chế tạo một rắc rối.][Ngươi dùng phương thức dậm chân và cười to để thể hiện sự vui vẻ cùng sungsướng của bản thân.][Thẻ bài tiếp theo mà ngươi rút được sẽ chuyển hóa thành đạo cụ chuyên môndành cho thằng hề.]Người kia bỗng ngưng cười."Lũ nhóc ngây thơ."Hắn thu hồi ánh mắt, đi về phía cuối con đường.Quán rượu.Hắn ngồi xuống trước mặt Người bán rượu."Ban đầu ở Ám Vụ trấn, khi anh phục sinh mọi người thì ta đã cảm thấy rất kỳquái rồi, tại sao tất cả mọi người đều có thẻ bài để phòng ngừa, mà ta khôngcó... lúc đó ta còn cho rằng mình là người mới, cho nên vẫn chưa đạt được tiêuchuẩn để phục sinh." Hắn nói."Hiện tại đã biết rõ rồi sao? Bởi vì cậu không phải thẻ bài của ta." Người bánrượu nói."Đúng, hiện tại ta đã biết điều này, thế nhưng phải làm như thế nào mới có thểđể một người trở thành nô lệ của mình... phi nói nhầm, là trở thành thẻ bài củamình." Hắn hỏi."Đầu tiên, đối phương phải cam tâm tình nguyện, sau đó còn phải thông quamột loại thử thách giống như hiện tại, cuối cùng cần Thần linh tặng cho ngươimột tấm thẻ bài chuyên môn dùng để nô dịch kẻ khác... các Thần linh am hiểucách nô dịch kẻ khác." Người bán rượu nói."Thì ra là thế."

Chương 126: Ra bài