"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 162: Chính là một Thần khí: Chiếc roi tra tấn cùng thống khổ!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Người gác đêm? Nghề nghiệp này không có tương lai, ngươi nên suy nghĩ kỹlại đi." Vương Vi nói."A, được." Liễu Bình đáp.Nàng ta không muốn mình lựa chọn trở thành Người gác đêm.Ý của nàng ta là sao?Liễu Bình suy tư thật nhanh.Trên thị trấn, ngoài những chức nghiệp kia ra, còn có cái gì sao?Hắn chợt nhớ tới trong một hẻm nhỏ, đi dọc theo con đường chật hẹp tới cuốicon đường, sẽ thấy được một tòa kiến trúc.Giáo đường!Giáo đường của Nữ sĩ Thống Khổ!Nếu mình đã đạt được sự chú ý của nàng ta, làm sao không tới gần hơn nữa, chodù chỉ để thể hiện sự "trung thành" của mình?Ý nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu Liễu Bình.Dựa theo thân phận ban đầu của mình, chính là lưu dân trên hoang dã, cơ bản làkhông được tiếp xúc tới văn minh, khi lựa chọn thân phận, mình ở vào tìnhtrạng hai mắt đen thui.Cũng không biết do Nữ sĩ Thống Khổ cố ý không để ý, hay là thật sự đã quênmất chuyện này.Tóm lại...Nàng ta không giải thích bất cứ thứ gì, mặc cho mình lựa chọn chức nghiệp.Là một lưu dân hoang dã có tri thức cằn cỗi, hiển nhiên rất thích hợp lựa chọntông giáo làm chỗ dựa của bản thân.Người ngu muội, cực kỳ dễ dàng tin tưởng những thứ không biết.Liễu Bình chân thành nói: "Vương Vi tỷ, ta lựa chọn trở thành chức nghiệptrong giáo đường của Nữ thần.""Ồ? Vậy mà ngươi lại làm ra lựa chọn như vậy, không tệ!"Vương Vi khen ngợi, cầm thẻ bài xanh sẫm trong tay ném ra ngoài.Ầm!Tấm thẻ bài màu xanh sẫm bỗng vỡ ra, hóa thành một luồng sáng trắng xoaytròn giữa không trung, khi rơi xuống lần nữa, yên lặng nổi lơ lửng trước mắtLiễu Bình."Cầm đi, tấm thẻ bài này là của ngươi." Vương Vi nói.ễ"Cám ơn Vương Vi tỷ." Liễu Bình nói.Hắn đưa tay nắm chặt tấm thẻ bài kia.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi lựa chọn trở thành chức nghiệp trong giáo đường.][Bởi vì lựa chọn của ngươi, Nữ sĩ Thống Khổ cảm thấy khá hài lòng.][Ngươi thu được chức nghiệp trong giáo hội Thống Khổ: Thánh giả.][Thánh giả (giả)][Thẻ chức nghiệp, Thần chức giả.][Thuyết minh: Ngươi là Thánh giả của giáo hội Thống Khổ, bởi vậy tự động thuhoạch được thân phận cùng kỹ năng tương ứng như sau:][Người chăn thả của Thần.][Bởi vì kỹ năng này có nguồn gốc từ Nữ sĩ Thống Khổ, khi ngươi có được nóthì phải tiếp nhận trình độ đau đớn nhất định, mới có thể hoàn toàn dung hợp kỹnăng này.]Chữ nhỏ dừng ở hư không.Liễu Bình bỗng cảm thấy một cảm giác cực kỳ đau đớn, sâu tận xương tủy từtrong cơ thể truyền tới.Loại cảm giác này đã vượt qua nỗi đau cơ thể, thậm chí ngay cả hồn phách cũngcó thể cảm giác được sự đau đớn này.Liễu Bình đứng im bất động.Khoảng mấy chục phút sau, sự đau đớn trên cơ thể mới dần dần biến mất.Cùng lúc đó, trong đầu Liễu Bình dần dần hiện ra một hệ thống tri thức khổnglồ, nội dung đều có liên quan tới Thần học, thậm chí sau khi đạt được cấp bậcrất cao, những kiến thức này dần dần ngưng tụ trở thành một năng lực của chứcnghiệp...Người chăn thả của Thần.Một cảm giác hiểu ra xuất hiện trong lòng Liễu Bình, làm hắn hiểu được tácdụng của loại Thần kỹ này.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện, giải thích rõ năng lựccủa kỹ năng này:[Người chăn thả của Thần: Càng nhiều người cam tâm tình nguyện đi theongươi, đẳng cấp của thẻ bài mà ngươi rút được lại càng cao.][Chức nghiệp này không có bộ bài, mỗi một lần rút lại thu hoạch được thẻ bàimột cách ngẫu nhiên.]Một đạo ánh sáng lướt qua trong đầu hắn.Thánh giả!ấKhi mình vừa tỉnh lại, trong hang động dưới mặt đất kia, đã gặp phải một sứ giảdo Thánh giả phái tới.Người sứ giả kia dẫn đi hai người tu hành.Nói cách khác, hai người tu hành kia đều trở thành thẻ bài của một Thánh giảnào đó!Thì ra là thế...Thông qua sợ hãi do tử vong mang tới, làm cho rất nhiều người tu hành tựnguyện gia nhập vào phe cánh của một Thánh giả nào đó, sau đó hóa thành thẻbài.Cứ như vậy, cơ bản là không cần dùng quá nhiều công sức, đã có thể đạt đượcsự trung thành của một linh hồn!Về phần những người có đạo tâm kiên cường, ví dụ như Lý Trường Tuyết...Đối mặt với nàng, là vô số cạm bẫy nham hiểm, một ngày rơi vào trong đó, sẽhóa thành thẻ bài của người khác.Vương Vi lại rút thêm một thẻ bài màu đen, đặt trong tay Liễu Bình."Làm việc cho tốt, nếu như ngươi có thể sống sót qua ba tháng tại thị trấn biêngiới, đã chứng minh ngươi có tư cách gặp mặt Nữ thần."Vương Vi nói xong, phía sau đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.Nàng ta gật đầu với Liễu Bình, đi vào trong cánh cửa.Cửa biến mất.Liễu Bình đứng tại chỗ, run lên một lúc lâu.Giọng nói của Yana bỗng vang lên: "Tấm thẻ mà nàng ta đưa cho ngươi, có phảilà không cho phép ngươi có được bộ bài của bản thân mình?""Đúng vậy, chỉ có thể rút bài một cách ngẫu nhiên." Liễu Bình nói."Tấm thẻ đó là cạm bẫy... xem ra nàng ta đánh giá rất cao tương lai của ngươi,chúng ta cần tìm một nơi yên tĩnh, để có thể giải quyết chuyện này." Yana nói.Liễu Bình nhìn về phía bên ngoài bức tường.Các thành viên của tiểu đội chiến thuật lại xuất hiện trên thị trấn, có người đangdùng cơm, có người điều chỉnh thiết bị, tự mình làm việc của bản thân mình.Ban đêm sắp tới."Chúng ta đi tới tòa nhà bị vứt bỏ kia đi."Hắn nhanh chân bước ra bên ngoài, dọc theo con đường còn chào hỏi nhữngngười đi ngang qua, sau đó tiến vào bên trong đống đổ nát nơi đó.Yana lóe lên, tự động rời khỏi ngực của hắn, rơi trên mặt đất."Quyển sách thẻ này do ta chuẩn bị... đây là tập thẻ bài của ta, hiện tại chúng tanhìn xem những thẻ bài vừa mới xuất hiện khi nãy."Yana nói, mở ra một quyển sách dày.ầ"Lá bài đầu tiên." Nàng nói.Trên quyển sách hiện ra một tấm thẻ bài.Trên thẻ bài vẽ một dãy thần điện âm u, vô số chúng sinh quỳ trên mặt đất, lớntiếng cầu xin cái gì đó.Trung tâm của thần điện, một con mắt bằng đá khổng lồ nhìn xuống phía dưới,quan sát toàn bộ chúng sinh."Đây là 'Con mắt Thẩm Phán', nó có thể nhìn ra tất cả điểm yếu cùng khuyếtđiểm của ngươi."Yana giơ tấm thẻ bài này lên, cho Liễu Bình xem xét."Thế nhưng tại sao chúng ta lại phải nhìn lá bài này?" Liễu Bình khó hiểu hỏi."Bởi vì..."Yana im lặng vài giây, rút một chiếc roi da màu đen từ trong hư không ra.Chính là một Thần khí: Chiếc roi tra tấn cùng thống khổ!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Người gác đêm? Nghề nghiệp này không có tương lai, ngươi nên suy nghĩ kỹlại đi." Vương Vi nói."A, được." Liễu Bình đáp.Nàng ta không muốn mình lựa chọn trở thành Người gác đêm.Ý của nàng ta là sao?Liễu Bình suy tư thật nhanh.Trên thị trấn, ngoài những chức nghiệp kia ra, còn có cái gì sao?Hắn chợt nhớ tới trong một hẻm nhỏ, đi dọc theo con đường chật hẹp tới cuốicon đường, sẽ thấy được một tòa kiến trúc.Giáo đường!Giáo đường của Nữ sĩ Thống Khổ!Nếu mình đã đạt được sự chú ý của nàng ta, làm sao không tới gần hơn nữa, chodù chỉ để thể hiện sự "trung thành" của mình?Ý nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu Liễu Bình.Dựa theo thân phận ban đầu của mình, chính là lưu dân trên hoang dã, cơ bản làkhông được tiếp xúc tới văn minh, khi lựa chọn thân phận, mình ở vào tìnhtrạng hai mắt đen thui.Cũng không biết do Nữ sĩ Thống Khổ cố ý không để ý, hay là thật sự đã quênmất chuyện này.Tóm lại...Nàng ta không giải thích bất cứ thứ gì, mặc cho mình lựa chọn chức nghiệp.Là một lưu dân hoang dã có tri thức cằn cỗi, hiển nhiên rất thích hợp lựa chọntông giáo làm chỗ dựa của bản thân.Người ngu muội, cực kỳ dễ dàng tin tưởng những thứ không biết.Liễu Bình chân thành nói: "Vương Vi tỷ, ta lựa chọn trở thành chức nghiệptrong giáo đường của Nữ thần.""Ồ? Vậy mà ngươi lại làm ra lựa chọn như vậy, không tệ!"Vương Vi khen ngợi, cầm thẻ bài xanh sẫm trong tay ném ra ngoài.Ầm!Tấm thẻ bài màu xanh sẫm bỗng vỡ ra, hóa thành một luồng sáng trắng xoaytròn giữa không trung, khi rơi xuống lần nữa, yên lặng nổi lơ lửng trước mắtLiễu Bình."Cầm đi, tấm thẻ bài này là của ngươi." Vương Vi nói.ễ"Cám ơn Vương Vi tỷ." Liễu Bình nói.Hắn đưa tay nắm chặt tấm thẻ bài kia.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi lựa chọn trở thành chức nghiệp trong giáo đường.][Bởi vì lựa chọn của ngươi, Nữ sĩ Thống Khổ cảm thấy khá hài lòng.][Ngươi thu được chức nghiệp trong giáo hội Thống Khổ: Thánh giả.][Thánh giả (giả)][Thẻ chức nghiệp, Thần chức giả.][Thuyết minh: Ngươi là Thánh giả của giáo hội Thống Khổ, bởi vậy tự động thuhoạch được thân phận cùng kỹ năng tương ứng như sau:][Người chăn thả của Thần.][Bởi vì kỹ năng này có nguồn gốc từ Nữ sĩ Thống Khổ, khi ngươi có được nóthì phải tiếp nhận trình độ đau đớn nhất định, mới có thể hoàn toàn dung hợp kỹnăng này.]Chữ nhỏ dừng ở hư không.Liễu Bình bỗng cảm thấy một cảm giác cực kỳ đau đớn, sâu tận xương tủy từtrong cơ thể truyền tới.Loại cảm giác này đã vượt qua nỗi đau cơ thể, thậm chí ngay cả hồn phách cũngcó thể cảm giác được sự đau đớn này.Liễu Bình đứng im bất động.Khoảng mấy chục phút sau, sự đau đớn trên cơ thể mới dần dần biến mất.Cùng lúc đó, trong đầu Liễu Bình dần dần hiện ra một hệ thống tri thức khổnglồ, nội dung đều có liên quan tới Thần học, thậm chí sau khi đạt được cấp bậcrất cao, những kiến thức này dần dần ngưng tụ trở thành một năng lực của chứcnghiệp...Người chăn thả của Thần.Một cảm giác hiểu ra xuất hiện trong lòng Liễu Bình, làm hắn hiểu được tácdụng của loại Thần kỹ này.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện, giải thích rõ năng lựccủa kỹ năng này:[Người chăn thả của Thần: Càng nhiều người cam tâm tình nguyện đi theongươi, đẳng cấp của thẻ bài mà ngươi rút được lại càng cao.][Chức nghiệp này không có bộ bài, mỗi một lần rút lại thu hoạch được thẻ bàimột cách ngẫu nhiên.]Một đạo ánh sáng lướt qua trong đầu hắn.Thánh giả!ấKhi mình vừa tỉnh lại, trong hang động dưới mặt đất kia, đã gặp phải một sứ giảdo Thánh giả phái tới.Người sứ giả kia dẫn đi hai người tu hành.Nói cách khác, hai người tu hành kia đều trở thành thẻ bài của một Thánh giảnào đó!Thì ra là thế...Thông qua sợ hãi do tử vong mang tới, làm cho rất nhiều người tu hành tựnguyện gia nhập vào phe cánh của một Thánh giả nào đó, sau đó hóa thành thẻbài.Cứ như vậy, cơ bản là không cần dùng quá nhiều công sức, đã có thể đạt đượcsự trung thành của một linh hồn!Về phần những người có đạo tâm kiên cường, ví dụ như Lý Trường Tuyết...Đối mặt với nàng, là vô số cạm bẫy nham hiểm, một ngày rơi vào trong đó, sẽhóa thành thẻ bài của người khác.Vương Vi lại rút thêm một thẻ bài màu đen, đặt trong tay Liễu Bình."Làm việc cho tốt, nếu như ngươi có thể sống sót qua ba tháng tại thị trấn biêngiới, đã chứng minh ngươi có tư cách gặp mặt Nữ thần."Vương Vi nói xong, phía sau đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.Nàng ta gật đầu với Liễu Bình, đi vào trong cánh cửa.Cửa biến mất.Liễu Bình đứng tại chỗ, run lên một lúc lâu.Giọng nói của Yana bỗng vang lên: "Tấm thẻ mà nàng ta đưa cho ngươi, có phảilà không cho phép ngươi có được bộ bài của bản thân mình?""Đúng vậy, chỉ có thể rút bài một cách ngẫu nhiên." Liễu Bình nói."Tấm thẻ đó là cạm bẫy... xem ra nàng ta đánh giá rất cao tương lai của ngươi,chúng ta cần tìm một nơi yên tĩnh, để có thể giải quyết chuyện này." Yana nói.Liễu Bình nhìn về phía bên ngoài bức tường.Các thành viên của tiểu đội chiến thuật lại xuất hiện trên thị trấn, có người đangdùng cơm, có người điều chỉnh thiết bị, tự mình làm việc của bản thân mình.Ban đêm sắp tới."Chúng ta đi tới tòa nhà bị vứt bỏ kia đi."Hắn nhanh chân bước ra bên ngoài, dọc theo con đường còn chào hỏi nhữngngười đi ngang qua, sau đó tiến vào bên trong đống đổ nát nơi đó.Yana lóe lên, tự động rời khỏi ngực của hắn, rơi trên mặt đất."Quyển sách thẻ này do ta chuẩn bị... đây là tập thẻ bài của ta, hiện tại chúng tanhìn xem những thẻ bài vừa mới xuất hiện khi nãy."Yana nói, mở ra một quyển sách dày.ầ"Lá bài đầu tiên." Nàng nói.Trên quyển sách hiện ra một tấm thẻ bài.Trên thẻ bài vẽ một dãy thần điện âm u, vô số chúng sinh quỳ trên mặt đất, lớntiếng cầu xin cái gì đó.Trung tâm của thần điện, một con mắt bằng đá khổng lồ nhìn xuống phía dưới,quan sát toàn bộ chúng sinh."Đây là 'Con mắt Thẩm Phán', nó có thể nhìn ra tất cả điểm yếu cùng khuyếtđiểm của ngươi."Yana giơ tấm thẻ bài này lên, cho Liễu Bình xem xét."Thế nhưng tại sao chúng ta lại phải nhìn lá bài này?" Liễu Bình khó hiểu hỏi."Bởi vì..."Yana im lặng vài giây, rút một chiếc roi da màu đen từ trong hư không ra.Chính là một Thần khí: Chiếc roi tra tấn cùng thống khổ!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Người gác đêm? Nghề nghiệp này không có tương lai, ngươi nên suy nghĩ kỹlại đi." Vương Vi nói."A, được." Liễu Bình đáp.Nàng ta không muốn mình lựa chọn trở thành Người gác đêm.Ý của nàng ta là sao?Liễu Bình suy tư thật nhanh.Trên thị trấn, ngoài những chức nghiệp kia ra, còn có cái gì sao?Hắn chợt nhớ tới trong một hẻm nhỏ, đi dọc theo con đường chật hẹp tới cuốicon đường, sẽ thấy được một tòa kiến trúc.Giáo đường!Giáo đường của Nữ sĩ Thống Khổ!Nếu mình đã đạt được sự chú ý của nàng ta, làm sao không tới gần hơn nữa, chodù chỉ để thể hiện sự "trung thành" của mình?Ý nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu Liễu Bình.Dựa theo thân phận ban đầu của mình, chính là lưu dân trên hoang dã, cơ bản làkhông được tiếp xúc tới văn minh, khi lựa chọn thân phận, mình ở vào tìnhtrạng hai mắt đen thui.Cũng không biết do Nữ sĩ Thống Khổ cố ý không để ý, hay là thật sự đã quênmất chuyện này.Tóm lại...Nàng ta không giải thích bất cứ thứ gì, mặc cho mình lựa chọn chức nghiệp.Là một lưu dân hoang dã có tri thức cằn cỗi, hiển nhiên rất thích hợp lựa chọntông giáo làm chỗ dựa của bản thân.Người ngu muội, cực kỳ dễ dàng tin tưởng những thứ không biết.Liễu Bình chân thành nói: "Vương Vi tỷ, ta lựa chọn trở thành chức nghiệptrong giáo đường của Nữ thần.""Ồ? Vậy mà ngươi lại làm ra lựa chọn như vậy, không tệ!"Vương Vi khen ngợi, cầm thẻ bài xanh sẫm trong tay ném ra ngoài.Ầm!Tấm thẻ bài màu xanh sẫm bỗng vỡ ra, hóa thành một luồng sáng trắng xoaytròn giữa không trung, khi rơi xuống lần nữa, yên lặng nổi lơ lửng trước mắtLiễu Bình."Cầm đi, tấm thẻ bài này là của ngươi." Vương Vi nói.ễ"Cám ơn Vương Vi tỷ." Liễu Bình nói.Hắn đưa tay nắm chặt tấm thẻ bài kia.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi lựa chọn trở thành chức nghiệp trong giáo đường.][Bởi vì lựa chọn của ngươi, Nữ sĩ Thống Khổ cảm thấy khá hài lòng.][Ngươi thu được chức nghiệp trong giáo hội Thống Khổ: Thánh giả.][Thánh giả (giả)][Thẻ chức nghiệp, Thần chức giả.][Thuyết minh: Ngươi là Thánh giả của giáo hội Thống Khổ, bởi vậy tự động thuhoạch được thân phận cùng kỹ năng tương ứng như sau:][Người chăn thả của Thần.][Bởi vì kỹ năng này có nguồn gốc từ Nữ sĩ Thống Khổ, khi ngươi có được nóthì phải tiếp nhận trình độ đau đớn nhất định, mới có thể hoàn toàn dung hợp kỹnăng này.]Chữ nhỏ dừng ở hư không.Liễu Bình bỗng cảm thấy một cảm giác cực kỳ đau đớn, sâu tận xương tủy từtrong cơ thể truyền tới.Loại cảm giác này đã vượt qua nỗi đau cơ thể, thậm chí ngay cả hồn phách cũngcó thể cảm giác được sự đau đớn này.Liễu Bình đứng im bất động.Khoảng mấy chục phút sau, sự đau đớn trên cơ thể mới dần dần biến mất.Cùng lúc đó, trong đầu Liễu Bình dần dần hiện ra một hệ thống tri thức khổnglồ, nội dung đều có liên quan tới Thần học, thậm chí sau khi đạt được cấp bậcrất cao, những kiến thức này dần dần ngưng tụ trở thành một năng lực của chứcnghiệp...Người chăn thả của Thần.Một cảm giác hiểu ra xuất hiện trong lòng Liễu Bình, làm hắn hiểu được tácdụng của loại Thần kỹ này.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện, giải thích rõ năng lựccủa kỹ năng này:[Người chăn thả của Thần: Càng nhiều người cam tâm tình nguyện đi theongươi, đẳng cấp của thẻ bài mà ngươi rút được lại càng cao.][Chức nghiệp này không có bộ bài, mỗi một lần rút lại thu hoạch được thẻ bàimột cách ngẫu nhiên.]Một đạo ánh sáng lướt qua trong đầu hắn.Thánh giả!ấKhi mình vừa tỉnh lại, trong hang động dưới mặt đất kia, đã gặp phải một sứ giảdo Thánh giả phái tới.Người sứ giả kia dẫn đi hai người tu hành.Nói cách khác, hai người tu hành kia đều trở thành thẻ bài của một Thánh giảnào đó!Thì ra là thế...Thông qua sợ hãi do tử vong mang tới, làm cho rất nhiều người tu hành tựnguyện gia nhập vào phe cánh của một Thánh giả nào đó, sau đó hóa thành thẻbài.Cứ như vậy, cơ bản là không cần dùng quá nhiều công sức, đã có thể đạt đượcsự trung thành của một linh hồn!Về phần những người có đạo tâm kiên cường, ví dụ như Lý Trường Tuyết...Đối mặt với nàng, là vô số cạm bẫy nham hiểm, một ngày rơi vào trong đó, sẽhóa thành thẻ bài của người khác.Vương Vi lại rút thêm một thẻ bài màu đen, đặt trong tay Liễu Bình."Làm việc cho tốt, nếu như ngươi có thể sống sót qua ba tháng tại thị trấn biêngiới, đã chứng minh ngươi có tư cách gặp mặt Nữ thần."Vương Vi nói xong, phía sau đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.Nàng ta gật đầu với Liễu Bình, đi vào trong cánh cửa.Cửa biến mất.Liễu Bình đứng tại chỗ, run lên một lúc lâu.Giọng nói của Yana bỗng vang lên: "Tấm thẻ mà nàng ta đưa cho ngươi, có phảilà không cho phép ngươi có được bộ bài của bản thân mình?""Đúng vậy, chỉ có thể rút bài một cách ngẫu nhiên." Liễu Bình nói."Tấm thẻ đó là cạm bẫy... xem ra nàng ta đánh giá rất cao tương lai của ngươi,chúng ta cần tìm một nơi yên tĩnh, để có thể giải quyết chuyện này." Yana nói.Liễu Bình nhìn về phía bên ngoài bức tường.Các thành viên của tiểu đội chiến thuật lại xuất hiện trên thị trấn, có người đangdùng cơm, có người điều chỉnh thiết bị, tự mình làm việc của bản thân mình.Ban đêm sắp tới."Chúng ta đi tới tòa nhà bị vứt bỏ kia đi."Hắn nhanh chân bước ra bên ngoài, dọc theo con đường còn chào hỏi nhữngngười đi ngang qua, sau đó tiến vào bên trong đống đổ nát nơi đó.Yana lóe lên, tự động rời khỏi ngực của hắn, rơi trên mặt đất."Quyển sách thẻ này do ta chuẩn bị... đây là tập thẻ bài của ta, hiện tại chúng tanhìn xem những thẻ bài vừa mới xuất hiện khi nãy."Yana nói, mở ra một quyển sách dày.ầ"Lá bài đầu tiên." Nàng nói.Trên quyển sách hiện ra một tấm thẻ bài.Trên thẻ bài vẽ một dãy thần điện âm u, vô số chúng sinh quỳ trên mặt đất, lớntiếng cầu xin cái gì đó.Trung tâm của thần điện, một con mắt bằng đá khổng lồ nhìn xuống phía dưới,quan sát toàn bộ chúng sinh."Đây là 'Con mắt Thẩm Phán', nó có thể nhìn ra tất cả điểm yếu cùng khuyếtđiểm của ngươi."Yana giơ tấm thẻ bài này lên, cho Liễu Bình xem xét."Thế nhưng tại sao chúng ta lại phải nhìn lá bài này?" Liễu Bình khó hiểu hỏi."Bởi vì..."Yana im lặng vài giây, rút một chiếc roi da màu đen từ trong hư không ra.Chính là một Thần khí: Chiếc roi tra tấn cùng thống khổ!