"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 176: Ngoài ý muốn hay không?
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Chờ đã..." Vương Mãnh chỉ về phía nước mắt trên mặt mình, nói: "Ngươi đãthành công giúp ta chuyển hóa thẻ bài một lần, điều này có tính là đã mua vuithành công hay không?"Thằng hề trầm ngâm, đưa tay rút một lá bài từ trong hư không.[Thẻ bài: Ánh sáng.][Bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu đều có ánh sáng chiếu lên người ngươi, nổi bậtphong cách lẫn dáng người của ngươi.][Ngươi đã làm cho Hiệp khách hài lòng, ngươi có được cơ hội chuyển hóa thẻbài thành thẻ bài chuyên môn.][Thẻ bài đã được chuyển hóa thành thẻ bài chuyên môn.][Thẻ bài: Hút ánh sáng.][Vĩnh viễn không có ánh sáng có thể chiếu lên người ngươi, người bình thườngkhông thể phát hiện ra ngươi có tồn tại, trong buổi biểu diễn, ngươi là Thằng hềẩn nấp trong bóng tối.][Chế tạo ngạc nhiên lẫn kinh hãi đi!]Thằng hề nhìn thẻ bài, vỗ vai Vương Mãnh, nói: "Từ xưa tới nay ta còn khôngbiết làm cho người khác khóc cũng được coi là mua vui đấy, ngươi là người đầutiên, cám ơn."Hắn háo thành một luồng sáng, nhanh chóng bay lên trời, lao về phía Ám Vụtrấn.Bay tới nửa đường, bỗng có một luồng sáng băng hàn bay tới, rơi trên vai hắn,hóa thành một con thỏ do băng điêu khắc thành."Đại đao bốn mươi mét?" Thằng hề kinh ngạc hỏi.Con thỏ nhếch miệng mỉm cười, gật đầu."Được, một lát nữa ta sẽ làm ra một chuyện rất nguy hiểm, ngươi xem ngươi cónên núp đi một lát?" Thằng hề hỏi.Con thỏ lộ ra vẻ ưu sầu, hơi do dự rồi rút một quyển sách từ phía sau ra.Trên đó viết một hàng chữ:[Ngôn ngữ thông dụng của Nhân tộc.]Con thở mở sách ra, chăm chú đọc mấy lần, rồi khép sạch lại, cất lại vào tronghư không.Nó mở miệng nói: "Người anh em, dẫn ta cùng đi chơi nữa đi.""Ta đi làm chuyện xấu." Thằng hề nói.ể ồ ẫ"Ta đã ngửi được mùi nguy hiểm từ trên người ngươi rồi, dẫn ta theo đi làmchuyện xấu đi." Con thỏ hưng phấn nói.Thằng hề nhún vai, nói: "Vậy ngươi phải nghe lời ta, một lát nữa đừng có màlên tiếng.""Không có vấn đề, người anh em!" Con thỏ nói.Thằng hề tiếp tục bay về phía trước.Một lát sau, hắn rút tấm thẻ bài "Hút ánh sáng" ra, ném ra ngoài.Ầm!Một tiếng vang nhỏ.Thằng hề cùng con thỏ đều biến mất.Trong hư không truyền ra tiếng nói của con thỏ: "Chúng ta định làm gì vậy?Nhìn trộm sao?"Giọng nói của Thằng hề vang lên: "Ngươi cảm thấy ta biến thái như vậy sao?""Vậy chúng ta muốn làm gì?""Không biết là ngươi có thích những vụ nổ lớn hay không...""Oa, cái đó chơi rất vui, dẫn ta đi mở mang tầm mắt đi, người anh em."Giọng nói biến mất.Ở một bên khác.Bên ngoài Ám Vụ trấn.Trên hoang dã.Đám Linh cẩu ngồi trên xe máy, yên lặng chờ đợi."Lúc này mà Nhị ca vẫn chưa trở lại, có lẽ..." Một Linh cẩu nói."Lão đại, chúng ta có nên đuổi theo rồi xử lý Thằng hề kia không?" Một tênLinh cẩu khác hỏi.Lão đại Linh cẩu ngẫm nghĩ, ra lệnh:"Quan sát thẻ canh gác, ta muốn biết có nhân tố nào ảnh hưởng tới cuộc săn củachúng ta hay không.""Vâng."Một linh cẩu cầm tấm thẻ bài "Người canh gác" kia giơ thẻ bài lên quan sát, vẻmặt biến đổi, nói: "Tồn tại Thần linh thời đại trước sẽ tỉnh táo lại rất nhanh, Lãođại!"Lão đại Linh cẩu quyết định cực nhanh, nói: "Không đánh nữa, về sau quay lạigiết bọn chúng sau, chúng ta cần phải chạy trốn!""Rõ!"Đám Linh cẩu nhanh chóng đồng ý.ế ấ ồ ềTiếng động cơ xe máy vang vọng, khởi động rất nhanh, rồi chạy về một phươnghướng khác trong hoang dã.Lão đại Linh cẩu đeo kính bảo hộ lên, lớn tiếng hỏi: "Thần linh thời đại trước sẽtỉnh táo lại trong bao lâu?""Khoảng ba phút nữa, Lão đại!""Dùng hết tốc lực đi về phía trước!""Rõ!"Trên hoang dã, những nơi đội xe máy đi qua, bụi đất bay đầy trời.Bỗng nhiên...Chiếc xe máy đi cuối cùng giống như gặp phải chuyện gì đó, đột ngột bị nổ baylên trời, thân xe cũng bị nổ tan tành, Linh cẩu bị nổ máu thịt be bét.Đáng tiếc, tất cả mọi chuyện diễn ra đều không phát ra bất cứ âm thanh nào cả.Ngay cả không khí xung quanh cũng không bị chấn động chút nào.Có vẻ như người kia biết không thể phát ra âm thanh, một chiếc roi màu đenyên lặng vươn ra, quấn quanh tên Linh cẩu đang bay trên trời kia, im hơi lặngtiếng thu về.Không có tiếng động, đương nhiên sẽ không bị kẻ nào phát hiện.Toàn bộ đội xe Linh cẩu phát ra những tiếng động cơ nổ vang, lao vùn vụt vềnơi xa trong hoang dã.Lại mấy giây sau...Hai chiếc xe máy đi song song đều bị nổ tan, Linh cẩu đang ngồi phía trên cũngbị nổ đứt tay gãy chân, thân thể bay lên không trung...Vẫn là tĩnh lặng.Giống như một bộ kịch câm vậy, tất cả âm thanh đều bị xóa bỏ, không ai biếtphía sau đội xe đã xảy ra chuyện gì.Lại là chiếc roi màu đen kia.Nó lặng lẽ vươn ra, phân đôi thành hai cái đầu rắn.Hai cái đầu rắn cắn mạnh về phía hư không, kéo thi thể của Linh cẩu vào tronghư không.Lúc này, sau lưng Lão đại Linh cẩu chỉ còn lại ba chiếc xe máy.Dường như bởi vì thời gian đang gấp...Ba tên Linh cẩu đang điều khiển xe máy bỗng phát hiện chỗ ngồi sau của mình,có thêm một thứ gì đó.Bọn họ liên tục quay đầu nhìn lại.Ở chỗ ngồi phía sau có một chiếc hộp quà màu đỏ yên lặng ở nơi đó, hộp quà đãmở ra, bên trong có một quả bom màu đen mà ngòi nổ còn đang cháy.ắYên tĩnh, im ắng.Ba chiếc xe máy bắn vọt lên bầu trời, tản ra vô số linh kiện, rơi lả tả xuống bêntrong hoang địa đầy đất cát, thế nhưng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nàocả.Chỉ có một luồng bóng đen đang lướt qua lướt lại, kéo cả ba thi thể vào trong hưkhông.Lúc này, toàn bộ đội xe chỉ còn lại Lão đại Linh cẩu."Quan sát lá bài canh gác, xem chúng ta đã rời khỏi khu vực nguy hiểm chưa."Lão đại Linh cẩu vừa vặn tay ga, vừa lớn tiếng ra lệnh.Không có ai trả lời.Trong đội xe, tiếng động cơ cũng nhỏ hơn rất nhiều.Cuối cùng, Lão đại Linh cẩu cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.Gã chậm rãi quay đầu lại.Chỗ ngồi phía sau của mình, có một Thằng hề đang ngồi.Ngoài Thằng hề này ra...Trong hoang dã, không có bất cứ chiếc xe máy nào nữa cả, nhóm Linh cẩu cũngbiến mất không thấy đâu nữa.Không còn bất cứ thứ gì.Thằng hề nhếch miệng mỉm cười, nói: "Thế nào, có bất ngờ hay không? Cóngoài ý muốn hay không?"Trên vai hắn lại có một con thỏ xuất hiện.Con thỏ kia cười lăn lộn, nằm sấp trên vai Thằng hề, cả nửa ngày cũng khôngđứng dậy được.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Chờ đã..." Vương Mãnh chỉ về phía nước mắt trên mặt mình, nói: "Ngươi đãthành công giúp ta chuyển hóa thẻ bài một lần, điều này có tính là đã mua vuithành công hay không?"Thằng hề trầm ngâm, đưa tay rút một lá bài từ trong hư không.[Thẻ bài: Ánh sáng.][Bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu đều có ánh sáng chiếu lên người ngươi, nổi bậtphong cách lẫn dáng người của ngươi.][Ngươi đã làm cho Hiệp khách hài lòng, ngươi có được cơ hội chuyển hóa thẻbài thành thẻ bài chuyên môn.][Thẻ bài đã được chuyển hóa thành thẻ bài chuyên môn.][Thẻ bài: Hút ánh sáng.][Vĩnh viễn không có ánh sáng có thể chiếu lên người ngươi, người bình thườngkhông thể phát hiện ra ngươi có tồn tại, trong buổi biểu diễn, ngươi là Thằng hềẩn nấp trong bóng tối.][Chế tạo ngạc nhiên lẫn kinh hãi đi!]Thằng hề nhìn thẻ bài, vỗ vai Vương Mãnh, nói: "Từ xưa tới nay ta còn khôngbiết làm cho người khác khóc cũng được coi là mua vui đấy, ngươi là người đầutiên, cám ơn."Hắn háo thành một luồng sáng, nhanh chóng bay lên trời, lao về phía Ám Vụtrấn.Bay tới nửa đường, bỗng có một luồng sáng băng hàn bay tới, rơi trên vai hắn,hóa thành một con thỏ do băng điêu khắc thành."Đại đao bốn mươi mét?" Thằng hề kinh ngạc hỏi.Con thỏ nhếch miệng mỉm cười, gật đầu."Được, một lát nữa ta sẽ làm ra một chuyện rất nguy hiểm, ngươi xem ngươi cónên núp đi một lát?" Thằng hề hỏi.Con thỏ lộ ra vẻ ưu sầu, hơi do dự rồi rút một quyển sách từ phía sau ra.Trên đó viết một hàng chữ:[Ngôn ngữ thông dụng của Nhân tộc.]Con thở mở sách ra, chăm chú đọc mấy lần, rồi khép sạch lại, cất lại vào tronghư không.Nó mở miệng nói: "Người anh em, dẫn ta cùng đi chơi nữa đi.""Ta đi làm chuyện xấu." Thằng hề nói.ể ồ ẫ"Ta đã ngửi được mùi nguy hiểm từ trên người ngươi rồi, dẫn ta theo đi làmchuyện xấu đi." Con thỏ hưng phấn nói.Thằng hề nhún vai, nói: "Vậy ngươi phải nghe lời ta, một lát nữa đừng có màlên tiếng.""Không có vấn đề, người anh em!" Con thỏ nói.Thằng hề tiếp tục bay về phía trước.Một lát sau, hắn rút tấm thẻ bài "Hút ánh sáng" ra, ném ra ngoài.Ầm!Một tiếng vang nhỏ.Thằng hề cùng con thỏ đều biến mất.Trong hư không truyền ra tiếng nói của con thỏ: "Chúng ta định làm gì vậy?Nhìn trộm sao?"Giọng nói của Thằng hề vang lên: "Ngươi cảm thấy ta biến thái như vậy sao?""Vậy chúng ta muốn làm gì?""Không biết là ngươi có thích những vụ nổ lớn hay không...""Oa, cái đó chơi rất vui, dẫn ta đi mở mang tầm mắt đi, người anh em."Giọng nói biến mất.Ở một bên khác.Bên ngoài Ám Vụ trấn.Trên hoang dã.Đám Linh cẩu ngồi trên xe máy, yên lặng chờ đợi."Lúc này mà Nhị ca vẫn chưa trở lại, có lẽ..." Một Linh cẩu nói."Lão đại, chúng ta có nên đuổi theo rồi xử lý Thằng hề kia không?" Một tênLinh cẩu khác hỏi.Lão đại Linh cẩu ngẫm nghĩ, ra lệnh:"Quan sát thẻ canh gác, ta muốn biết có nhân tố nào ảnh hưởng tới cuộc săn củachúng ta hay không.""Vâng."Một linh cẩu cầm tấm thẻ bài "Người canh gác" kia giơ thẻ bài lên quan sát, vẻmặt biến đổi, nói: "Tồn tại Thần linh thời đại trước sẽ tỉnh táo lại rất nhanh, Lãođại!"Lão đại Linh cẩu quyết định cực nhanh, nói: "Không đánh nữa, về sau quay lạigiết bọn chúng sau, chúng ta cần phải chạy trốn!""Rõ!"Đám Linh cẩu nhanh chóng đồng ý.ế ấ ồ ềTiếng động cơ xe máy vang vọng, khởi động rất nhanh, rồi chạy về một phươnghướng khác trong hoang dã.Lão đại Linh cẩu đeo kính bảo hộ lên, lớn tiếng hỏi: "Thần linh thời đại trước sẽtỉnh táo lại trong bao lâu?""Khoảng ba phút nữa, Lão đại!""Dùng hết tốc lực đi về phía trước!""Rõ!"Trên hoang dã, những nơi đội xe máy đi qua, bụi đất bay đầy trời.Bỗng nhiên...Chiếc xe máy đi cuối cùng giống như gặp phải chuyện gì đó, đột ngột bị nổ baylên trời, thân xe cũng bị nổ tan tành, Linh cẩu bị nổ máu thịt be bét.Đáng tiếc, tất cả mọi chuyện diễn ra đều không phát ra bất cứ âm thanh nào cả.Ngay cả không khí xung quanh cũng không bị chấn động chút nào.Có vẻ như người kia biết không thể phát ra âm thanh, một chiếc roi màu đenyên lặng vươn ra, quấn quanh tên Linh cẩu đang bay trên trời kia, im hơi lặngtiếng thu về.Không có tiếng động, đương nhiên sẽ không bị kẻ nào phát hiện.Toàn bộ đội xe Linh cẩu phát ra những tiếng động cơ nổ vang, lao vùn vụt vềnơi xa trong hoang dã.Lại mấy giây sau...Hai chiếc xe máy đi song song đều bị nổ tan, Linh cẩu đang ngồi phía trên cũngbị nổ đứt tay gãy chân, thân thể bay lên không trung...Vẫn là tĩnh lặng.Giống như một bộ kịch câm vậy, tất cả âm thanh đều bị xóa bỏ, không ai biếtphía sau đội xe đã xảy ra chuyện gì.Lại là chiếc roi màu đen kia.Nó lặng lẽ vươn ra, phân đôi thành hai cái đầu rắn.Hai cái đầu rắn cắn mạnh về phía hư không, kéo thi thể của Linh cẩu vào tronghư không.Lúc này, sau lưng Lão đại Linh cẩu chỉ còn lại ba chiếc xe máy.Dường như bởi vì thời gian đang gấp...Ba tên Linh cẩu đang điều khiển xe máy bỗng phát hiện chỗ ngồi sau của mình,có thêm một thứ gì đó.Bọn họ liên tục quay đầu nhìn lại.Ở chỗ ngồi phía sau có một chiếc hộp quà màu đỏ yên lặng ở nơi đó, hộp quà đãmở ra, bên trong có một quả bom màu đen mà ngòi nổ còn đang cháy.ắYên tĩnh, im ắng.Ba chiếc xe máy bắn vọt lên bầu trời, tản ra vô số linh kiện, rơi lả tả xuống bêntrong hoang địa đầy đất cát, thế nhưng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nàocả.Chỉ có một luồng bóng đen đang lướt qua lướt lại, kéo cả ba thi thể vào trong hưkhông.Lúc này, toàn bộ đội xe chỉ còn lại Lão đại Linh cẩu."Quan sát lá bài canh gác, xem chúng ta đã rời khỏi khu vực nguy hiểm chưa."Lão đại Linh cẩu vừa vặn tay ga, vừa lớn tiếng ra lệnh.Không có ai trả lời.Trong đội xe, tiếng động cơ cũng nhỏ hơn rất nhiều.Cuối cùng, Lão đại Linh cẩu cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.Gã chậm rãi quay đầu lại.Chỗ ngồi phía sau của mình, có một Thằng hề đang ngồi.Ngoài Thằng hề này ra...Trong hoang dã, không có bất cứ chiếc xe máy nào nữa cả, nhóm Linh cẩu cũngbiến mất không thấy đâu nữa.Không còn bất cứ thứ gì.Thằng hề nhếch miệng mỉm cười, nói: "Thế nào, có bất ngờ hay không? Cóngoài ý muốn hay không?"Trên vai hắn lại có một con thỏ xuất hiện.Con thỏ kia cười lăn lộn, nằm sấp trên vai Thằng hề, cả nửa ngày cũng khôngđứng dậy được.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Chờ đã..." Vương Mãnh chỉ về phía nước mắt trên mặt mình, nói: "Ngươi đãthành công giúp ta chuyển hóa thẻ bài một lần, điều này có tính là đã mua vuithành công hay không?"Thằng hề trầm ngâm, đưa tay rút một lá bài từ trong hư không.[Thẻ bài: Ánh sáng.][Bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu đều có ánh sáng chiếu lên người ngươi, nổi bậtphong cách lẫn dáng người của ngươi.][Ngươi đã làm cho Hiệp khách hài lòng, ngươi có được cơ hội chuyển hóa thẻbài thành thẻ bài chuyên môn.][Thẻ bài đã được chuyển hóa thành thẻ bài chuyên môn.][Thẻ bài: Hút ánh sáng.][Vĩnh viễn không có ánh sáng có thể chiếu lên người ngươi, người bình thườngkhông thể phát hiện ra ngươi có tồn tại, trong buổi biểu diễn, ngươi là Thằng hềẩn nấp trong bóng tối.][Chế tạo ngạc nhiên lẫn kinh hãi đi!]Thằng hề nhìn thẻ bài, vỗ vai Vương Mãnh, nói: "Từ xưa tới nay ta còn khôngbiết làm cho người khác khóc cũng được coi là mua vui đấy, ngươi là người đầutiên, cám ơn."Hắn háo thành một luồng sáng, nhanh chóng bay lên trời, lao về phía Ám Vụtrấn.Bay tới nửa đường, bỗng có một luồng sáng băng hàn bay tới, rơi trên vai hắn,hóa thành một con thỏ do băng điêu khắc thành."Đại đao bốn mươi mét?" Thằng hề kinh ngạc hỏi.Con thỏ nhếch miệng mỉm cười, gật đầu."Được, một lát nữa ta sẽ làm ra một chuyện rất nguy hiểm, ngươi xem ngươi cónên núp đi một lát?" Thằng hề hỏi.Con thỏ lộ ra vẻ ưu sầu, hơi do dự rồi rút một quyển sách từ phía sau ra.Trên đó viết một hàng chữ:[Ngôn ngữ thông dụng của Nhân tộc.]Con thở mở sách ra, chăm chú đọc mấy lần, rồi khép sạch lại, cất lại vào tronghư không.Nó mở miệng nói: "Người anh em, dẫn ta cùng đi chơi nữa đi.""Ta đi làm chuyện xấu." Thằng hề nói.ể ồ ẫ"Ta đã ngửi được mùi nguy hiểm từ trên người ngươi rồi, dẫn ta theo đi làmchuyện xấu đi." Con thỏ hưng phấn nói.Thằng hề nhún vai, nói: "Vậy ngươi phải nghe lời ta, một lát nữa đừng có màlên tiếng.""Không có vấn đề, người anh em!" Con thỏ nói.Thằng hề tiếp tục bay về phía trước.Một lát sau, hắn rút tấm thẻ bài "Hút ánh sáng" ra, ném ra ngoài.Ầm!Một tiếng vang nhỏ.Thằng hề cùng con thỏ đều biến mất.Trong hư không truyền ra tiếng nói của con thỏ: "Chúng ta định làm gì vậy?Nhìn trộm sao?"Giọng nói của Thằng hề vang lên: "Ngươi cảm thấy ta biến thái như vậy sao?""Vậy chúng ta muốn làm gì?""Không biết là ngươi có thích những vụ nổ lớn hay không...""Oa, cái đó chơi rất vui, dẫn ta đi mở mang tầm mắt đi, người anh em."Giọng nói biến mất.Ở một bên khác.Bên ngoài Ám Vụ trấn.Trên hoang dã.Đám Linh cẩu ngồi trên xe máy, yên lặng chờ đợi."Lúc này mà Nhị ca vẫn chưa trở lại, có lẽ..." Một Linh cẩu nói."Lão đại, chúng ta có nên đuổi theo rồi xử lý Thằng hề kia không?" Một tênLinh cẩu khác hỏi.Lão đại Linh cẩu ngẫm nghĩ, ra lệnh:"Quan sát thẻ canh gác, ta muốn biết có nhân tố nào ảnh hưởng tới cuộc săn củachúng ta hay không.""Vâng."Một linh cẩu cầm tấm thẻ bài "Người canh gác" kia giơ thẻ bài lên quan sát, vẻmặt biến đổi, nói: "Tồn tại Thần linh thời đại trước sẽ tỉnh táo lại rất nhanh, Lãođại!"Lão đại Linh cẩu quyết định cực nhanh, nói: "Không đánh nữa, về sau quay lạigiết bọn chúng sau, chúng ta cần phải chạy trốn!""Rõ!"Đám Linh cẩu nhanh chóng đồng ý.ế ấ ồ ềTiếng động cơ xe máy vang vọng, khởi động rất nhanh, rồi chạy về một phươnghướng khác trong hoang dã.Lão đại Linh cẩu đeo kính bảo hộ lên, lớn tiếng hỏi: "Thần linh thời đại trước sẽtỉnh táo lại trong bao lâu?""Khoảng ba phút nữa, Lão đại!""Dùng hết tốc lực đi về phía trước!""Rõ!"Trên hoang dã, những nơi đội xe máy đi qua, bụi đất bay đầy trời.Bỗng nhiên...Chiếc xe máy đi cuối cùng giống như gặp phải chuyện gì đó, đột ngột bị nổ baylên trời, thân xe cũng bị nổ tan tành, Linh cẩu bị nổ máu thịt be bét.Đáng tiếc, tất cả mọi chuyện diễn ra đều không phát ra bất cứ âm thanh nào cả.Ngay cả không khí xung quanh cũng không bị chấn động chút nào.Có vẻ như người kia biết không thể phát ra âm thanh, một chiếc roi màu đenyên lặng vươn ra, quấn quanh tên Linh cẩu đang bay trên trời kia, im hơi lặngtiếng thu về.Không có tiếng động, đương nhiên sẽ không bị kẻ nào phát hiện.Toàn bộ đội xe Linh cẩu phát ra những tiếng động cơ nổ vang, lao vùn vụt vềnơi xa trong hoang dã.Lại mấy giây sau...Hai chiếc xe máy đi song song đều bị nổ tan, Linh cẩu đang ngồi phía trên cũngbị nổ đứt tay gãy chân, thân thể bay lên không trung...Vẫn là tĩnh lặng.Giống như một bộ kịch câm vậy, tất cả âm thanh đều bị xóa bỏ, không ai biếtphía sau đội xe đã xảy ra chuyện gì.Lại là chiếc roi màu đen kia.Nó lặng lẽ vươn ra, phân đôi thành hai cái đầu rắn.Hai cái đầu rắn cắn mạnh về phía hư không, kéo thi thể của Linh cẩu vào tronghư không.Lúc này, sau lưng Lão đại Linh cẩu chỉ còn lại ba chiếc xe máy.Dường như bởi vì thời gian đang gấp...Ba tên Linh cẩu đang điều khiển xe máy bỗng phát hiện chỗ ngồi sau của mình,có thêm một thứ gì đó.Bọn họ liên tục quay đầu nhìn lại.Ở chỗ ngồi phía sau có một chiếc hộp quà màu đỏ yên lặng ở nơi đó, hộp quà đãmở ra, bên trong có một quả bom màu đen mà ngòi nổ còn đang cháy.ắYên tĩnh, im ắng.Ba chiếc xe máy bắn vọt lên bầu trời, tản ra vô số linh kiện, rơi lả tả xuống bêntrong hoang địa đầy đất cát, thế nhưng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nàocả.Chỉ có một luồng bóng đen đang lướt qua lướt lại, kéo cả ba thi thể vào trong hưkhông.Lúc này, toàn bộ đội xe chỉ còn lại Lão đại Linh cẩu."Quan sát lá bài canh gác, xem chúng ta đã rời khỏi khu vực nguy hiểm chưa."Lão đại Linh cẩu vừa vặn tay ga, vừa lớn tiếng ra lệnh.Không có ai trả lời.Trong đội xe, tiếng động cơ cũng nhỏ hơn rất nhiều.Cuối cùng, Lão đại Linh cẩu cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.Gã chậm rãi quay đầu lại.Chỗ ngồi phía sau của mình, có một Thằng hề đang ngồi.Ngoài Thằng hề này ra...Trong hoang dã, không có bất cứ chiếc xe máy nào nữa cả, nhóm Linh cẩu cũngbiến mất không thấy đâu nữa.Không còn bất cứ thứ gì.Thằng hề nhếch miệng mỉm cười, nói: "Thế nào, có bất ngờ hay không? Cóngoài ý muốn hay không?"Trên vai hắn lại có một con thỏ xuất hiện.Con thỏ kia cười lăn lộn, nằm sấp trên vai Thằng hề, cả nửa ngày cũng khôngđứng dậy được.