"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 285: "Vậy đã đi rồi sao?"
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tại một bên khác trong thành thị.Trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh nào đó.Nắp cống bị chuyển dời sang bên cạnh, một bóng hình nhẹ nhàng rơi trên mặtđất.Liễu Bình.Hắn lại đặt nắp cống về vị trí cũ, quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy đượcxung quanh không có bất cứ người nào, lúc này mới đứng dậy, đi ra ngoài conhẻm nhỏ này."Hủy bỏ phụ thân hay không?" Triệu Thiền Y âm thầm hỏi."Hủy bỏ đi, từ giờ trở đi, không thể để cho bất cứ kẻ nào ngộ nhận ta là tồn tạikhông phải loài người được." Liễu Bình nói."Tốt."Triệu Thiền Y nói.Thân hình của Liễu Bình dần dần bình thường trở lại.Hắn đi ra mấy chục mét, bỗng nhiên đứng im tại chỗ.Trong con hẻm nhỏ này vốn chỉ có một con đường nhỏ, bỗng nhiên có mộtbóng đen từ trên trời bay tới, yên lặng rơi vào vị trí chính giữa con đường nhỏ,chặn đường tiến tới của Liễu Bình.Một giọng nói như sắp ngủ tới nơi vậy, vang lên:"Người sở hữu huy chương vàng của Đế quốc, học sinh lớp Anh niên tảo thệcủa Hoàng gia - Liễu Bình, đã muộn như vậy rồi, tại sao ngươi lại đi dạo mộtmình ở nơi này?"Đèn đường u ám chiếu lên bóng người của đối phương.Đó là một ông lão râu tóc bạc trắng, mặc áo ngủ có sọc nâu.Giọng nói của Triệu Thiền Y bỗng vang lên trong đầu Liễu Bình:"Có cần ra tay hay không?""Không, ta biết người này, ngươi không nên xuất hiện." Liễu Bình nói."Ông ta rất mạnh sao?""Không phải là vấn đề mạnh hay không, mà là không cần thiết."Trong đầu Liễu Bình có vô số ý nghĩ xuất hiện, bỗng bật cười nói: "Có đôi khimuốn sống cuộc sống bình thường, loại người như chúng ta không thể khôngche giấu chính bản thân mình."Ông lão kinh ngạc nói: "Tự tin như vậy sao? Liễu Bình, chúng ta có thể so đấumột lần không?"ễ Ô ầ ồLiễu Bình nói: "Ông quá mạnh, chỉ cần một đòn thì linh hồn của ta đã tiêu tánmất rồi.""Ta sẽ hạn chế thực lực của mình tới cùng trình độ với ngươi.""Ông nghiêm túc đấy chứ? Phải biết rằng những kẻ nói chuyện với ta giống nhưông vậy, đều đã chết rồi.""Vậy thì thử một lần đi."Bóng hình ông lão bỗng biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện trước mặt LiễuBình, quải trượng trên tay đâm về phía ngực Liễu Bình với tốc độ nhanh như tiachớp.Liễu Bình lại giống như đã đoán trước, thân thể lắc nhẹ đã tránh khỏi quảitrượng, rồi thuận thế đá ra một cước về phía đối phương.Ông lão bị đá bay lên không trung."Ồ?" Ông lão kinh ngạc vô cùng."Không thể chơi xấu đó."Liễu Bình nói, hai chân đạp đất, cả người bay lên trời, trong nháy mắt đã sửdụng cả vai đụng, khuỷu tay, đấm móc, lên gối, đá cao chân...Ầm!Ông lão bị đá bay ra ngoài, lại nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.Ông ta lấy một tấm thẻ ra, chiếu về phía Liễu Bình.Trên thẻ bài hiện lên mấy dòng chữ:"Linh hồn loài người (tự do)."Ông lão thu thẻ bài lại, cười tủm tỉm nói: "Chàng trai trẻ, khi ngươi còn ởLuyện Ngục, làm sao lại chết?""Tranh cướp tình nhân." Liễu Bình nói."Chắc hẳn cô gái kia cũng không tầm thường chứ.""Đúng, nàng là vị hôn thê của kẻ khác, đó là một gia tộc khổng lồ, thế nhưng tớicuối cùng ta vẫn cướp được nàng tới tay.""Vị hôn phu của nàng thì sao?""Hắn ta chết rồi.""Chậc chậc, thật đúng là một đứa nhóc hung tàn mà, thảo nào lại dám một thânmột mình lẻn vào trong Học viện chém giết côn trùng... à đúng rồi, nghề nghiệpcủa ngươi là gì? Nói thật đi nhé, câu trả lời này có liên quan tới việc ta có saingười tới thẩm vấn ngươi hay không đó." Ông lão nói nửa thật nửa giả.Liễu Bình đang định nói cái gì đó, bỗng nhớ lại lời nói của người kỵ sĩ kia."Ta có thể cho ngươi một đề nghị duy nhất, hãy lợi dụng một chức nghiệp kỵ sĩkhác để che giấu... nhớ kỹ, chỉ có chức nghiệp kỵ sĩ, mới có thể dung hợp với'Thủ Ngục kỵ sĩ', cũng thành công che giấu sự tồn tại của chức nghiệp này."ễLiễu Bình im lặng một giây.Hai tay hắn nâng trước ngực, vẻ mặt trang nghiêm, thầm thì: "Vì tình yêu vàchính nghĩa trên thế gian, ta triệu hồi bữa ăn thần thánh, đại biểu sự từ bi củathượng thiên, tặng bữa tiệc thánh miễn phí này cho mọi người."Trên người hắn tản ra luồng sáng trắng rất nhẹ nhàng, giống như thiên sứ giángtrần vậy.Ngay sau đó, từng luồng sáng trắng hiện lên trước mặt Liễu Bình, hóa thành bànăn dài, bộ đồ ăn bằng bạc, ngọn nến màu vàng kim và một hộp âm nhạc đangvang lên những khúc nhạc êm tai.Canh nóng, bánh mì, sữa bò, salad, rượu nho, cá ướp muối hun khói, bò bít tết,hoa quả, món điểm tâm ngọt, cà phê,... bọn chúng đều tản ra mùi thơm mêngười, nóng hôi hổi, đặt trên bàn dài.Liễu Bình nghiêng người nhường ra một vị trí, chỉ về phía bàn ăn, nói:"Đây chính là nghề nghiệp của ta, nó là một chức nghiệp rất thần thánh, từ bi,chắc chắn sẽ mang tới hi vọng cho loài người, nếu như ngài muốn ăn chút gìđó... xin hãy tự nhiên."Từ đầu tới giờ, ông lão vẫn đang híp mắt, thế nhưng khi thấy bàn ăn xuất hiện,ông lão bỗng trợn to mắt ra, khi nghe được lời nói của Liễu Bình thì ngay cảmiệng đều mở lớn.Ngay sau đó...Từ trong hẻm nhỏ truyền ra tiếng hét chói tai của một người cao tuổi:"Thần Thánh kỵ sĩ! Lại là Thần Thánh kỵ sĩ!"Lời nói này hùng hồn lại ngập tràn lực lượng, làm cho cả con hẻm nhỏ đều sinhra một cơn gió lớn."Ồ? Ngài biết về nghề nghiệp của ta sao?" Liễu Bình bịt lỗ tai, kinh ngạc nói.Ông lão nhìn chằm chằm hắn, khó khăn lắm mới nói ra một câu:"Đáng chết, đã bao lâu rồi ta chưa thấy được cái nghề nghiệp này xuất hiện.""Ngài đúng là một người hiểu biết sâu rộng." Liễu Bình thán phục nói.Ông lão hung hăng nhổ một bãi nước bọt, nói: "Thần Thánh kỵ sĩ... các ngươiđều là một đám lừa đảo trời sinh!"Luồng sát ý mơ hồ trên người ông ta cũng biến mất hoàn toàn, quay đầu rờikhỏi con hẻm nhỏ này, vừa đi vừa lải nhải:"Lãng phí nhiều thời gian như vậy với một tên lừa đảo, sớm muộn cũng sẽ bịthằng nhãi này lừa gạt mất.""Tuyệt đối không thể để người khác tới gần ngươi được.""Loại người vừa thích tranh giành tình nhân lại còn thích lừa gạt người nhưngươi vậy, chắc chắn sẽ phá hoại sự ổn định của Đế quốc."Nói xong, ông ta lóe lên rồi biến mất.ễ ỗ ẫ ấ ấLiễu Bình đứng tại chỗ, chờ đợi vài giây, vẫn không thấy bất cứ thứ gì xảy ratiếp theo cả.Hắn không nhịn được mà nhún vai, nói: "Vậy đã đi rồi sao?"
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tại một bên khác trong thành thị.Trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh nào đó.Nắp cống bị chuyển dời sang bên cạnh, một bóng hình nhẹ nhàng rơi trên mặtđất.Liễu Bình.Hắn lại đặt nắp cống về vị trí cũ, quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy đượcxung quanh không có bất cứ người nào, lúc này mới đứng dậy, đi ra ngoài conhẻm nhỏ này."Hủy bỏ phụ thân hay không?" Triệu Thiền Y âm thầm hỏi."Hủy bỏ đi, từ giờ trở đi, không thể để cho bất cứ kẻ nào ngộ nhận ta là tồn tạikhông phải loài người được." Liễu Bình nói."Tốt."Triệu Thiền Y nói.Thân hình của Liễu Bình dần dần bình thường trở lại.Hắn đi ra mấy chục mét, bỗng nhiên đứng im tại chỗ.Trong con hẻm nhỏ này vốn chỉ có một con đường nhỏ, bỗng nhiên có mộtbóng đen từ trên trời bay tới, yên lặng rơi vào vị trí chính giữa con đường nhỏ,chặn đường tiến tới của Liễu Bình.Một giọng nói như sắp ngủ tới nơi vậy, vang lên:"Người sở hữu huy chương vàng của Đế quốc, học sinh lớp Anh niên tảo thệcủa Hoàng gia - Liễu Bình, đã muộn như vậy rồi, tại sao ngươi lại đi dạo mộtmình ở nơi này?"Đèn đường u ám chiếu lên bóng người của đối phương.Đó là một ông lão râu tóc bạc trắng, mặc áo ngủ có sọc nâu.Giọng nói của Triệu Thiền Y bỗng vang lên trong đầu Liễu Bình:"Có cần ra tay hay không?""Không, ta biết người này, ngươi không nên xuất hiện." Liễu Bình nói."Ông ta rất mạnh sao?""Không phải là vấn đề mạnh hay không, mà là không cần thiết."Trong đầu Liễu Bình có vô số ý nghĩ xuất hiện, bỗng bật cười nói: "Có đôi khimuốn sống cuộc sống bình thường, loại người như chúng ta không thể khôngche giấu chính bản thân mình."Ông lão kinh ngạc nói: "Tự tin như vậy sao? Liễu Bình, chúng ta có thể so đấumột lần không?"ễ Ô ầ ồLiễu Bình nói: "Ông quá mạnh, chỉ cần một đòn thì linh hồn của ta đã tiêu tánmất rồi.""Ta sẽ hạn chế thực lực của mình tới cùng trình độ với ngươi.""Ông nghiêm túc đấy chứ? Phải biết rằng những kẻ nói chuyện với ta giống nhưông vậy, đều đã chết rồi.""Vậy thì thử một lần đi."Bóng hình ông lão bỗng biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện trước mặt LiễuBình, quải trượng trên tay đâm về phía ngực Liễu Bình với tốc độ nhanh như tiachớp.Liễu Bình lại giống như đã đoán trước, thân thể lắc nhẹ đã tránh khỏi quảitrượng, rồi thuận thế đá ra một cước về phía đối phương.Ông lão bị đá bay lên không trung."Ồ?" Ông lão kinh ngạc vô cùng."Không thể chơi xấu đó."Liễu Bình nói, hai chân đạp đất, cả người bay lên trời, trong nháy mắt đã sửdụng cả vai đụng, khuỷu tay, đấm móc, lên gối, đá cao chân...Ầm!Ông lão bị đá bay ra ngoài, lại nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.Ông ta lấy một tấm thẻ ra, chiếu về phía Liễu Bình.Trên thẻ bài hiện lên mấy dòng chữ:"Linh hồn loài người (tự do)."Ông lão thu thẻ bài lại, cười tủm tỉm nói: "Chàng trai trẻ, khi ngươi còn ởLuyện Ngục, làm sao lại chết?""Tranh cướp tình nhân." Liễu Bình nói."Chắc hẳn cô gái kia cũng không tầm thường chứ.""Đúng, nàng là vị hôn thê của kẻ khác, đó là một gia tộc khổng lồ, thế nhưng tớicuối cùng ta vẫn cướp được nàng tới tay.""Vị hôn phu của nàng thì sao?""Hắn ta chết rồi.""Chậc chậc, thật đúng là một đứa nhóc hung tàn mà, thảo nào lại dám một thânmột mình lẻn vào trong Học viện chém giết côn trùng... à đúng rồi, nghề nghiệpcủa ngươi là gì? Nói thật đi nhé, câu trả lời này có liên quan tới việc ta có saingười tới thẩm vấn ngươi hay không đó." Ông lão nói nửa thật nửa giả.Liễu Bình đang định nói cái gì đó, bỗng nhớ lại lời nói của người kỵ sĩ kia."Ta có thể cho ngươi một đề nghị duy nhất, hãy lợi dụng một chức nghiệp kỵ sĩkhác để che giấu... nhớ kỹ, chỉ có chức nghiệp kỵ sĩ, mới có thể dung hợp với'Thủ Ngục kỵ sĩ', cũng thành công che giấu sự tồn tại của chức nghiệp này."ễLiễu Bình im lặng một giây.Hai tay hắn nâng trước ngực, vẻ mặt trang nghiêm, thầm thì: "Vì tình yêu vàchính nghĩa trên thế gian, ta triệu hồi bữa ăn thần thánh, đại biểu sự từ bi củathượng thiên, tặng bữa tiệc thánh miễn phí này cho mọi người."Trên người hắn tản ra luồng sáng trắng rất nhẹ nhàng, giống như thiên sứ giángtrần vậy.Ngay sau đó, từng luồng sáng trắng hiện lên trước mặt Liễu Bình, hóa thành bànăn dài, bộ đồ ăn bằng bạc, ngọn nến màu vàng kim và một hộp âm nhạc đangvang lên những khúc nhạc êm tai.Canh nóng, bánh mì, sữa bò, salad, rượu nho, cá ướp muối hun khói, bò bít tết,hoa quả, món điểm tâm ngọt, cà phê,... bọn chúng đều tản ra mùi thơm mêngười, nóng hôi hổi, đặt trên bàn dài.Liễu Bình nghiêng người nhường ra một vị trí, chỉ về phía bàn ăn, nói:"Đây chính là nghề nghiệp của ta, nó là một chức nghiệp rất thần thánh, từ bi,chắc chắn sẽ mang tới hi vọng cho loài người, nếu như ngài muốn ăn chút gìđó... xin hãy tự nhiên."Từ đầu tới giờ, ông lão vẫn đang híp mắt, thế nhưng khi thấy bàn ăn xuất hiện,ông lão bỗng trợn to mắt ra, khi nghe được lời nói của Liễu Bình thì ngay cảmiệng đều mở lớn.Ngay sau đó...Từ trong hẻm nhỏ truyền ra tiếng hét chói tai của một người cao tuổi:"Thần Thánh kỵ sĩ! Lại là Thần Thánh kỵ sĩ!"Lời nói này hùng hồn lại ngập tràn lực lượng, làm cho cả con hẻm nhỏ đều sinhra một cơn gió lớn."Ồ? Ngài biết về nghề nghiệp của ta sao?" Liễu Bình bịt lỗ tai, kinh ngạc nói.Ông lão nhìn chằm chằm hắn, khó khăn lắm mới nói ra một câu:"Đáng chết, đã bao lâu rồi ta chưa thấy được cái nghề nghiệp này xuất hiện.""Ngài đúng là một người hiểu biết sâu rộng." Liễu Bình thán phục nói.Ông lão hung hăng nhổ một bãi nước bọt, nói: "Thần Thánh kỵ sĩ... các ngươiđều là một đám lừa đảo trời sinh!"Luồng sát ý mơ hồ trên người ông ta cũng biến mất hoàn toàn, quay đầu rờikhỏi con hẻm nhỏ này, vừa đi vừa lải nhải:"Lãng phí nhiều thời gian như vậy với một tên lừa đảo, sớm muộn cũng sẽ bịthằng nhãi này lừa gạt mất.""Tuyệt đối không thể để người khác tới gần ngươi được.""Loại người vừa thích tranh giành tình nhân lại còn thích lừa gạt người nhưngươi vậy, chắc chắn sẽ phá hoại sự ổn định của Đế quốc."Nói xong, ông ta lóe lên rồi biến mất.ễ ỗ ẫ ấ ấLiễu Bình đứng tại chỗ, chờ đợi vài giây, vẫn không thấy bất cứ thứ gì xảy ratiếp theo cả.Hắn không nhịn được mà nhún vai, nói: "Vậy đã đi rồi sao?"
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tại một bên khác trong thành thị.Trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh nào đó.Nắp cống bị chuyển dời sang bên cạnh, một bóng hình nhẹ nhàng rơi trên mặtđất.Liễu Bình.Hắn lại đặt nắp cống về vị trí cũ, quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy đượcxung quanh không có bất cứ người nào, lúc này mới đứng dậy, đi ra ngoài conhẻm nhỏ này."Hủy bỏ phụ thân hay không?" Triệu Thiền Y âm thầm hỏi."Hủy bỏ đi, từ giờ trở đi, không thể để cho bất cứ kẻ nào ngộ nhận ta là tồn tạikhông phải loài người được." Liễu Bình nói."Tốt."Triệu Thiền Y nói.Thân hình của Liễu Bình dần dần bình thường trở lại.Hắn đi ra mấy chục mét, bỗng nhiên đứng im tại chỗ.Trong con hẻm nhỏ này vốn chỉ có một con đường nhỏ, bỗng nhiên có mộtbóng đen từ trên trời bay tới, yên lặng rơi vào vị trí chính giữa con đường nhỏ,chặn đường tiến tới của Liễu Bình.Một giọng nói như sắp ngủ tới nơi vậy, vang lên:"Người sở hữu huy chương vàng của Đế quốc, học sinh lớp Anh niên tảo thệcủa Hoàng gia - Liễu Bình, đã muộn như vậy rồi, tại sao ngươi lại đi dạo mộtmình ở nơi này?"Đèn đường u ám chiếu lên bóng người của đối phương.Đó là một ông lão râu tóc bạc trắng, mặc áo ngủ có sọc nâu.Giọng nói của Triệu Thiền Y bỗng vang lên trong đầu Liễu Bình:"Có cần ra tay hay không?""Không, ta biết người này, ngươi không nên xuất hiện." Liễu Bình nói."Ông ta rất mạnh sao?""Không phải là vấn đề mạnh hay không, mà là không cần thiết."Trong đầu Liễu Bình có vô số ý nghĩ xuất hiện, bỗng bật cười nói: "Có đôi khimuốn sống cuộc sống bình thường, loại người như chúng ta không thể khôngche giấu chính bản thân mình."Ông lão kinh ngạc nói: "Tự tin như vậy sao? Liễu Bình, chúng ta có thể so đấumột lần không?"ễ Ô ầ ồLiễu Bình nói: "Ông quá mạnh, chỉ cần một đòn thì linh hồn của ta đã tiêu tánmất rồi.""Ta sẽ hạn chế thực lực của mình tới cùng trình độ với ngươi.""Ông nghiêm túc đấy chứ? Phải biết rằng những kẻ nói chuyện với ta giống nhưông vậy, đều đã chết rồi.""Vậy thì thử một lần đi."Bóng hình ông lão bỗng biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện trước mặt LiễuBình, quải trượng trên tay đâm về phía ngực Liễu Bình với tốc độ nhanh như tiachớp.Liễu Bình lại giống như đã đoán trước, thân thể lắc nhẹ đã tránh khỏi quảitrượng, rồi thuận thế đá ra một cước về phía đối phương.Ông lão bị đá bay lên không trung."Ồ?" Ông lão kinh ngạc vô cùng."Không thể chơi xấu đó."Liễu Bình nói, hai chân đạp đất, cả người bay lên trời, trong nháy mắt đã sửdụng cả vai đụng, khuỷu tay, đấm móc, lên gối, đá cao chân...Ầm!Ông lão bị đá bay ra ngoài, lại nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.Ông ta lấy một tấm thẻ ra, chiếu về phía Liễu Bình.Trên thẻ bài hiện lên mấy dòng chữ:"Linh hồn loài người (tự do)."Ông lão thu thẻ bài lại, cười tủm tỉm nói: "Chàng trai trẻ, khi ngươi còn ởLuyện Ngục, làm sao lại chết?""Tranh cướp tình nhân." Liễu Bình nói."Chắc hẳn cô gái kia cũng không tầm thường chứ.""Đúng, nàng là vị hôn thê của kẻ khác, đó là một gia tộc khổng lồ, thế nhưng tớicuối cùng ta vẫn cướp được nàng tới tay.""Vị hôn phu của nàng thì sao?""Hắn ta chết rồi.""Chậc chậc, thật đúng là một đứa nhóc hung tàn mà, thảo nào lại dám một thânmột mình lẻn vào trong Học viện chém giết côn trùng... à đúng rồi, nghề nghiệpcủa ngươi là gì? Nói thật đi nhé, câu trả lời này có liên quan tới việc ta có saingười tới thẩm vấn ngươi hay không đó." Ông lão nói nửa thật nửa giả.Liễu Bình đang định nói cái gì đó, bỗng nhớ lại lời nói của người kỵ sĩ kia."Ta có thể cho ngươi một đề nghị duy nhất, hãy lợi dụng một chức nghiệp kỵ sĩkhác để che giấu... nhớ kỹ, chỉ có chức nghiệp kỵ sĩ, mới có thể dung hợp với'Thủ Ngục kỵ sĩ', cũng thành công che giấu sự tồn tại của chức nghiệp này."ễLiễu Bình im lặng một giây.Hai tay hắn nâng trước ngực, vẻ mặt trang nghiêm, thầm thì: "Vì tình yêu vàchính nghĩa trên thế gian, ta triệu hồi bữa ăn thần thánh, đại biểu sự từ bi củathượng thiên, tặng bữa tiệc thánh miễn phí này cho mọi người."Trên người hắn tản ra luồng sáng trắng rất nhẹ nhàng, giống như thiên sứ giángtrần vậy.Ngay sau đó, từng luồng sáng trắng hiện lên trước mặt Liễu Bình, hóa thành bànăn dài, bộ đồ ăn bằng bạc, ngọn nến màu vàng kim và một hộp âm nhạc đangvang lên những khúc nhạc êm tai.Canh nóng, bánh mì, sữa bò, salad, rượu nho, cá ướp muối hun khói, bò bít tết,hoa quả, món điểm tâm ngọt, cà phê,... bọn chúng đều tản ra mùi thơm mêngười, nóng hôi hổi, đặt trên bàn dài.Liễu Bình nghiêng người nhường ra một vị trí, chỉ về phía bàn ăn, nói:"Đây chính là nghề nghiệp của ta, nó là một chức nghiệp rất thần thánh, từ bi,chắc chắn sẽ mang tới hi vọng cho loài người, nếu như ngài muốn ăn chút gìđó... xin hãy tự nhiên."Từ đầu tới giờ, ông lão vẫn đang híp mắt, thế nhưng khi thấy bàn ăn xuất hiện,ông lão bỗng trợn to mắt ra, khi nghe được lời nói của Liễu Bình thì ngay cảmiệng đều mở lớn.Ngay sau đó...Từ trong hẻm nhỏ truyền ra tiếng hét chói tai của một người cao tuổi:"Thần Thánh kỵ sĩ! Lại là Thần Thánh kỵ sĩ!"Lời nói này hùng hồn lại ngập tràn lực lượng, làm cho cả con hẻm nhỏ đều sinhra một cơn gió lớn."Ồ? Ngài biết về nghề nghiệp của ta sao?" Liễu Bình bịt lỗ tai, kinh ngạc nói.Ông lão nhìn chằm chằm hắn, khó khăn lắm mới nói ra một câu:"Đáng chết, đã bao lâu rồi ta chưa thấy được cái nghề nghiệp này xuất hiện.""Ngài đúng là một người hiểu biết sâu rộng." Liễu Bình thán phục nói.Ông lão hung hăng nhổ một bãi nước bọt, nói: "Thần Thánh kỵ sĩ... các ngươiđều là một đám lừa đảo trời sinh!"Luồng sát ý mơ hồ trên người ông ta cũng biến mất hoàn toàn, quay đầu rờikhỏi con hẻm nhỏ này, vừa đi vừa lải nhải:"Lãng phí nhiều thời gian như vậy với một tên lừa đảo, sớm muộn cũng sẽ bịthằng nhãi này lừa gạt mất.""Tuyệt đối không thể để người khác tới gần ngươi được.""Loại người vừa thích tranh giành tình nhân lại còn thích lừa gạt người nhưngươi vậy, chắc chắn sẽ phá hoại sự ổn định của Đế quốc."Nói xong, ông ta lóe lên rồi biến mất.ễ ỗ ẫ ấ ấLiễu Bình đứng tại chỗ, chờ đợi vài giây, vẫn không thấy bất cứ thứ gì xảy ratiếp theo cả.Hắn không nhịn được mà nhún vai, nói: "Vậy đã đi rồi sao?"