"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 301: Chém giết

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ở một bên khác.Hoa Tình Không lại đang do dự.Thực lực của con mèo yêu này quá kinh khủng, chỉ dựa vào trực giác là có thểbiết, nó không phải là quái vật bình thường.Thực lực cùng thủ đoạn của nó, sâu không thể lường...Triệu hoán thuật bình thường đừng nghĩ tới việc chiến thắng nó, chỉ có thể gọiLinh tới đây, mới có thể đánh một trận.Thế nhưng hiện tại mình đang cải trang, chấp hành nhiệm vụ bí mật.Phải để lộ thực lực chân thật hay sao?Hoa Tình Không đang do dự, bên tai lại vang lên một giọng nữ:"Đừng đánh thật, chúng ta giả vờ một hồi là được... ta là thẻ bài của Liễu Bình."Hoa Tình Không hơi giật mình.Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về đôi mắt dựng thẳng màu xanh biếc kia.Trong đôi mắt mèo yêu lóe lên vẻ nghịch ngợm.Hoa Tình Không không nhịn được mà nhìn về phía Liễu Bình.Đỉnh đầu Liễu Bình có một vòng sáng, tay có thánh quang, đang trị liệu chođám người ở đây.Hắn ở xa xa liếc mắt nhìn về phía Hoa Tình Không, âm thầm ám chỉ.Là thật!Hoa Tình Không thở phào một hơi, thế nhưng vẫn cảm thấy khá khó hiểu.Cái tên này, diễn một màn này là vì sao chứ?Cô đang suy nghĩ, con mèo kia lại truyền âm tiếp, nói: "Những kẻ mà chúng tatấn công, đều là tín đồ tông giáo."Thì ra là thế.Hoa Tình Không nháy mắt với Miêu yêu.Vậy làm sao bây giờ?"Ta chạy ngươi đuổi theo, chúng ta rời khỏi nơi này trước, mọi chuyện còn lạigiao cho Liễu Bình đi." Miêu yêu truyền âm nói.Thân hình Hoa Tình Không hơi cong lại, làm ra tư thế chuẩn bị đuổi.Ta đã biết.Miêu yêu liếc qua, lập tức phát ra tiếng rít lớn, nghiêng người sang nơi khác,chạy thục mạng về phía ngoài quảng trường.ổ ế ốHoa Tình Không đang định đuổi theo, lại nghe được một tiếng rống giận dữ từphía sau truyền tới:"Làm người khác bị thương mà ngươi lại còn muốn chạy sao?"Liễu Bình!Lúc này, hắn đã hoàn toàn trị liệu xong, trên tay cầm một chiếc trường mâu,lướt qua người Hoa Tình Không như một cơn gió, đuổi theo con mèo kia."Đuổi theo."Bên tai Hoa Tình Không vang vọng tiếng nói của hắn.Cái tên này...Đang làm cái gì vậy chứ?"Quái vật, đừng hòng chạy trốn!"Hoa Tình Không quát lớn một tiếng, vội vàng đi theo Liễu Bình chạy ra bênngoài.Hai người di chuyển với tốc độ cực cao, phóng nhanh theo Triệu Thiền Y,nhanh chóng thoát khỏi phạm vi của trấn Hàn Chùy, biến mất tại gió tuyết mênhmông.Tại nơi hoang dã bị mưa tuyết phủ đầy.Liễu Bình lấy chiếc huy hiệu nhà tự nhiên học kia ra, nói: "Danh sách ChiếnTranh, ta có một tin tức tình báo cần báo cáo."Huy hiệu sáng lên.Mấy giây sau.Một giọng điện tự lạnh lẽo vang lên từ trong huy hiệu:"Nhà tự nhiên học Liễu Bình, mời báo cáo tin tức mà ngươi đã phát hiện."Liễu Bình nói: "Ta phát hiện một tông giáo tín ngưỡng Cửu dực Đọa ThiênThần, đang âm thầm thẩm thấu vào các chức nghiệp giả, bọn chúng còn lựachọn giết chết một vài loại chức nghiệp giả trong đó nữa, ví dụ như chức nghiệpcó năng lực chữa trị như ta."Thanh âm điện tử im lặng vài giây, rồi lại vang lên lần nữa:"Tình báo đã được nghiệm chứng thông qua, ngươi thu hoạch được 3 điểm cônghuân.""Ngoài ra, ta sẽ thông báo những tin tức tình báo liên quan tới cho ngươi, làmcăn cứ cho ngươi tiếp tục thăm dò chuyện này.""Những tin tức tình báo này cần thu lấy 1 điểm công huân, ngươi có đồng ý haykhông?""Đồng ý." Liễu Bình nói.Giọng điện tử lạnh lùng nói: "Đúng mười giờ sáng nay, Hoàng đế bệ hạ đã banbố luật pháp mới, cho phép mọi nơi thành lập tông giáo, được phép mở rộng tínồđồ.""Ngoài ra, số người chết của các chức nghiệp giả có năng lực chữa trị ở khắpmọi nơi bắt đầu tăng mạnh.""Lần thông báo này đã kết thúc."Giọng nói điện tử trên huy hiệu bạc đã biến mất.Hoa Tình Không nhìn về phía Liễu Bình, hỏi với vẻ hoang mang: "Ngươi làmsao vậy? Tại sao sắc mặt lại đáng sợ như thế?"Liễu Bình im lặng vài giây, bỗng nói: "Triệu Thiền Y.""Ta đây."Một bóng hình uyển chuyển màu trắng xuất hiện phía sau lưng của hắn."Giết sạch những cuồng tín đồ kia đi.""Được."Bóng hình màu trắng xuyên qua gió tuyết, đi về nơi xa, biến mất khỏi tầm mắtcủa hai người.Lúc này, Liễu Bình mới nhìn về phía Hoa Tình Không, hỏi: "Ngươi thấy thếnào?""Hoàng đế lại cho phép tông giáo thành lập phạm vi thế lực, ông ta bị điên rồichứ!" Hoa Tình Không nói với vẻ lo lắng."Nơi này chính là Vĩnh Dạ, một nơi thiên nhiên đã làm cho người ta cảm thấysợ hãi, những người bình thường ngu muội chắc chắn sẽ gia nhập tông giáo vớisố lượng lớn, cứ như vậy, thế lực của tông giáo sẽ mở rộng cực nhanh, sự thốngtrị của Đế quốc cũng sẽ bị dao động." Liễu Bình nói."Thế nhưng vì sao lại vậy?" Hoa Tình Không hỏi."Chỉ có một nguyên nhân... chuyện này có lợi đối với Hoàng đế bệ hạ." LiễuBình nói."Làm sao lại có lợi được, chuyện này thật đúng là làm cho người ta không nghĩtới mà." Hoa Tình Không suy nghĩ một lát, nói.Bỗng nhiên, gió tuyết hơi lay động.Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên bên người Liễu Bình: "Đều giết sạch."Liễu Bình quay người đi, chạy về phía trấn Hàn Chùy."Những chứng cứ khác đều bị hủy diệt, thế nhưng có lẽ vẫn còn một chỗ, cấtgiấu đáp án mà chúng ta muốn...""Đi thôi, chúng ta cần phải tìm ra một người dẫn đường ngay lập tức, lên đườngđi tới di tích của vương quốc Ceylon!"…Một đội lạc đà tuyết chậm rãi đi tới trong mưa tuyết dày đặc.Liễu Bình lớn tiếng nói:"Chú Zasa, còn bao lâu mới tới biên giới?"Trên một con lạc đà tuyết khác, một người đàn ông nhỏ gầy trả lời: "Thánh kỵ sĩđại nhân, chúng ta đã sắp tới trạm gác rồi, ngươi nhìn xem..."Liễu Bình thuận theo hướng mà ông ta chỉ mà nhìn tới.Phía trước là một ngọn núi nguy nga cao không nhìn thấy đỉnh, ngọn núi nàynhư một vách tường, che chắn toàn bộ đồng bằng ở phía sau.Một con đường nhỏ quanh co kéo dài về phía trước, thông hướng tới tận chânnúi.Dưới chân núi, có mấy tòa kiến trúc."Hai vị, nơi đó chính là trạm gác tại biên giới, các ngươi cần tới đó để xét duyệtgiấy thông hành, sau đó có thể đi vào đường hầm xuyên qua ngọn núi này, tớibên kia của ngọn núi... phía bên kia chính là phạm vi của vương quốc Ceylon."Người dẫn đường nói."Hoàn cảnh bên kia núi như thế nào?" Hoa Tình Không hỏi.Người dẫn đường mỉm cười, lớn tiếng nói: "Hai vị hãy chuẩn bị kỹ càng, ngọnnúi này đã ngăn chặn phần lớn khí lạnh tới từ vương quốc Ceylon, cho nên trấnHàn Chùy mới có thể tồn tại, một khi vượt qua ngọn núi này, hoàn cảnh sẽ càngkhắc nghiệt hơn, người bình thường không thể sống sót nổi."Đội lạc đà tiếp tục đi tới.Cuối cùng...Tiểu đội cũng đi tới vị trí trạm canh gác.Zasa thì đi sắp xếp mấy con lạc đà, Liễu Bình cùng Hoa Tình Không thì đi xétduyệt giấy thông hành.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ở một bên khác.Hoa Tình Không lại đang do dự.Thực lực của con mèo yêu này quá kinh khủng, chỉ dựa vào trực giác là có thểbiết, nó không phải là quái vật bình thường.Thực lực cùng thủ đoạn của nó, sâu không thể lường...Triệu hoán thuật bình thường đừng nghĩ tới việc chiến thắng nó, chỉ có thể gọiLinh tới đây, mới có thể đánh một trận.Thế nhưng hiện tại mình đang cải trang, chấp hành nhiệm vụ bí mật.Phải để lộ thực lực chân thật hay sao?Hoa Tình Không đang do dự, bên tai lại vang lên một giọng nữ:"Đừng đánh thật, chúng ta giả vờ một hồi là được... ta là thẻ bài của Liễu Bình."Hoa Tình Không hơi giật mình.Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về đôi mắt dựng thẳng màu xanh biếc kia.Trong đôi mắt mèo yêu lóe lên vẻ nghịch ngợm.Hoa Tình Không không nhịn được mà nhìn về phía Liễu Bình.Đỉnh đầu Liễu Bình có một vòng sáng, tay có thánh quang, đang trị liệu chođám người ở đây.Hắn ở xa xa liếc mắt nhìn về phía Hoa Tình Không, âm thầm ám chỉ.Là thật!Hoa Tình Không thở phào một hơi, thế nhưng vẫn cảm thấy khá khó hiểu.Cái tên này, diễn một màn này là vì sao chứ?Cô đang suy nghĩ, con mèo kia lại truyền âm tiếp, nói: "Những kẻ mà chúng tatấn công, đều là tín đồ tông giáo."Thì ra là thế.Hoa Tình Không nháy mắt với Miêu yêu.Vậy làm sao bây giờ?"Ta chạy ngươi đuổi theo, chúng ta rời khỏi nơi này trước, mọi chuyện còn lạigiao cho Liễu Bình đi." Miêu yêu truyền âm nói.Thân hình Hoa Tình Không hơi cong lại, làm ra tư thế chuẩn bị đuổi.Ta đã biết.Miêu yêu liếc qua, lập tức phát ra tiếng rít lớn, nghiêng người sang nơi khác,chạy thục mạng về phía ngoài quảng trường.ổ ế ốHoa Tình Không đang định đuổi theo, lại nghe được một tiếng rống giận dữ từphía sau truyền tới:"Làm người khác bị thương mà ngươi lại còn muốn chạy sao?"Liễu Bình!Lúc này, hắn đã hoàn toàn trị liệu xong, trên tay cầm một chiếc trường mâu,lướt qua người Hoa Tình Không như một cơn gió, đuổi theo con mèo kia."Đuổi theo."Bên tai Hoa Tình Không vang vọng tiếng nói của hắn.Cái tên này...Đang làm cái gì vậy chứ?"Quái vật, đừng hòng chạy trốn!"Hoa Tình Không quát lớn một tiếng, vội vàng đi theo Liễu Bình chạy ra bênngoài.Hai người di chuyển với tốc độ cực cao, phóng nhanh theo Triệu Thiền Y,nhanh chóng thoát khỏi phạm vi của trấn Hàn Chùy, biến mất tại gió tuyết mênhmông.Tại nơi hoang dã bị mưa tuyết phủ đầy.Liễu Bình lấy chiếc huy hiệu nhà tự nhiên học kia ra, nói: "Danh sách ChiếnTranh, ta có một tin tức tình báo cần báo cáo."Huy hiệu sáng lên.Mấy giây sau.Một giọng điện tự lạnh lẽo vang lên từ trong huy hiệu:"Nhà tự nhiên học Liễu Bình, mời báo cáo tin tức mà ngươi đã phát hiện."Liễu Bình nói: "Ta phát hiện một tông giáo tín ngưỡng Cửu dực Đọa ThiênThần, đang âm thầm thẩm thấu vào các chức nghiệp giả, bọn chúng còn lựachọn giết chết một vài loại chức nghiệp giả trong đó nữa, ví dụ như chức nghiệpcó năng lực chữa trị như ta."Thanh âm điện tử im lặng vài giây, rồi lại vang lên lần nữa:"Tình báo đã được nghiệm chứng thông qua, ngươi thu hoạch được 3 điểm cônghuân.""Ngoài ra, ta sẽ thông báo những tin tức tình báo liên quan tới cho ngươi, làmcăn cứ cho ngươi tiếp tục thăm dò chuyện này.""Những tin tức tình báo này cần thu lấy 1 điểm công huân, ngươi có đồng ý haykhông?""Đồng ý." Liễu Bình nói.Giọng điện tử lạnh lùng nói: "Đúng mười giờ sáng nay, Hoàng đế bệ hạ đã banbố luật pháp mới, cho phép mọi nơi thành lập tông giáo, được phép mở rộng tínồđồ.""Ngoài ra, số người chết của các chức nghiệp giả có năng lực chữa trị ở khắpmọi nơi bắt đầu tăng mạnh.""Lần thông báo này đã kết thúc."Giọng nói điện tử trên huy hiệu bạc đã biến mất.Hoa Tình Không nhìn về phía Liễu Bình, hỏi với vẻ hoang mang: "Ngươi làmsao vậy? Tại sao sắc mặt lại đáng sợ như thế?"Liễu Bình im lặng vài giây, bỗng nói: "Triệu Thiền Y.""Ta đây."Một bóng hình uyển chuyển màu trắng xuất hiện phía sau lưng của hắn."Giết sạch những cuồng tín đồ kia đi.""Được."Bóng hình màu trắng xuyên qua gió tuyết, đi về nơi xa, biến mất khỏi tầm mắtcủa hai người.Lúc này, Liễu Bình mới nhìn về phía Hoa Tình Không, hỏi: "Ngươi thấy thếnào?""Hoàng đế lại cho phép tông giáo thành lập phạm vi thế lực, ông ta bị điên rồichứ!" Hoa Tình Không nói với vẻ lo lắng."Nơi này chính là Vĩnh Dạ, một nơi thiên nhiên đã làm cho người ta cảm thấysợ hãi, những người bình thường ngu muội chắc chắn sẽ gia nhập tông giáo vớisố lượng lớn, cứ như vậy, thế lực của tông giáo sẽ mở rộng cực nhanh, sự thốngtrị của Đế quốc cũng sẽ bị dao động." Liễu Bình nói."Thế nhưng vì sao lại vậy?" Hoa Tình Không hỏi."Chỉ có một nguyên nhân... chuyện này có lợi đối với Hoàng đế bệ hạ." LiễuBình nói."Làm sao lại có lợi được, chuyện này thật đúng là làm cho người ta không nghĩtới mà." Hoa Tình Không suy nghĩ một lát, nói.Bỗng nhiên, gió tuyết hơi lay động.Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên bên người Liễu Bình: "Đều giết sạch."Liễu Bình quay người đi, chạy về phía trấn Hàn Chùy."Những chứng cứ khác đều bị hủy diệt, thế nhưng có lẽ vẫn còn một chỗ, cấtgiấu đáp án mà chúng ta muốn...""Đi thôi, chúng ta cần phải tìm ra một người dẫn đường ngay lập tức, lên đườngđi tới di tích của vương quốc Ceylon!"…Một đội lạc đà tuyết chậm rãi đi tới trong mưa tuyết dày đặc.Liễu Bình lớn tiếng nói:"Chú Zasa, còn bao lâu mới tới biên giới?"Trên một con lạc đà tuyết khác, một người đàn ông nhỏ gầy trả lời: "Thánh kỵ sĩđại nhân, chúng ta đã sắp tới trạm gác rồi, ngươi nhìn xem..."Liễu Bình thuận theo hướng mà ông ta chỉ mà nhìn tới.Phía trước là một ngọn núi nguy nga cao không nhìn thấy đỉnh, ngọn núi nàynhư một vách tường, che chắn toàn bộ đồng bằng ở phía sau.Một con đường nhỏ quanh co kéo dài về phía trước, thông hướng tới tận chânnúi.Dưới chân núi, có mấy tòa kiến trúc."Hai vị, nơi đó chính là trạm gác tại biên giới, các ngươi cần tới đó để xét duyệtgiấy thông hành, sau đó có thể đi vào đường hầm xuyên qua ngọn núi này, tớibên kia của ngọn núi... phía bên kia chính là phạm vi của vương quốc Ceylon."Người dẫn đường nói."Hoàn cảnh bên kia núi như thế nào?" Hoa Tình Không hỏi.Người dẫn đường mỉm cười, lớn tiếng nói: "Hai vị hãy chuẩn bị kỹ càng, ngọnnúi này đã ngăn chặn phần lớn khí lạnh tới từ vương quốc Ceylon, cho nên trấnHàn Chùy mới có thể tồn tại, một khi vượt qua ngọn núi này, hoàn cảnh sẽ càngkhắc nghiệt hơn, người bình thường không thể sống sót nổi."Đội lạc đà tiếp tục đi tới.Cuối cùng...Tiểu đội cũng đi tới vị trí trạm canh gác.Zasa thì đi sắp xếp mấy con lạc đà, Liễu Bình cùng Hoa Tình Không thì đi xétduyệt giấy thông hành.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ở một bên khác.Hoa Tình Không lại đang do dự.Thực lực của con mèo yêu này quá kinh khủng, chỉ dựa vào trực giác là có thểbiết, nó không phải là quái vật bình thường.Thực lực cùng thủ đoạn của nó, sâu không thể lường...Triệu hoán thuật bình thường đừng nghĩ tới việc chiến thắng nó, chỉ có thể gọiLinh tới đây, mới có thể đánh một trận.Thế nhưng hiện tại mình đang cải trang, chấp hành nhiệm vụ bí mật.Phải để lộ thực lực chân thật hay sao?Hoa Tình Không đang do dự, bên tai lại vang lên một giọng nữ:"Đừng đánh thật, chúng ta giả vờ một hồi là được... ta là thẻ bài của Liễu Bình."Hoa Tình Không hơi giật mình.Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về đôi mắt dựng thẳng màu xanh biếc kia.Trong đôi mắt mèo yêu lóe lên vẻ nghịch ngợm.Hoa Tình Không không nhịn được mà nhìn về phía Liễu Bình.Đỉnh đầu Liễu Bình có một vòng sáng, tay có thánh quang, đang trị liệu chođám người ở đây.Hắn ở xa xa liếc mắt nhìn về phía Hoa Tình Không, âm thầm ám chỉ.Là thật!Hoa Tình Không thở phào một hơi, thế nhưng vẫn cảm thấy khá khó hiểu.Cái tên này, diễn một màn này là vì sao chứ?Cô đang suy nghĩ, con mèo kia lại truyền âm tiếp, nói: "Những kẻ mà chúng tatấn công, đều là tín đồ tông giáo."Thì ra là thế.Hoa Tình Không nháy mắt với Miêu yêu.Vậy làm sao bây giờ?"Ta chạy ngươi đuổi theo, chúng ta rời khỏi nơi này trước, mọi chuyện còn lạigiao cho Liễu Bình đi." Miêu yêu truyền âm nói.Thân hình Hoa Tình Không hơi cong lại, làm ra tư thế chuẩn bị đuổi.Ta đã biết.Miêu yêu liếc qua, lập tức phát ra tiếng rít lớn, nghiêng người sang nơi khác,chạy thục mạng về phía ngoài quảng trường.ổ ế ốHoa Tình Không đang định đuổi theo, lại nghe được một tiếng rống giận dữ từphía sau truyền tới:"Làm người khác bị thương mà ngươi lại còn muốn chạy sao?"Liễu Bình!Lúc này, hắn đã hoàn toàn trị liệu xong, trên tay cầm một chiếc trường mâu,lướt qua người Hoa Tình Không như một cơn gió, đuổi theo con mèo kia."Đuổi theo."Bên tai Hoa Tình Không vang vọng tiếng nói của hắn.Cái tên này...Đang làm cái gì vậy chứ?"Quái vật, đừng hòng chạy trốn!"Hoa Tình Không quát lớn một tiếng, vội vàng đi theo Liễu Bình chạy ra bênngoài.Hai người di chuyển với tốc độ cực cao, phóng nhanh theo Triệu Thiền Y,nhanh chóng thoát khỏi phạm vi của trấn Hàn Chùy, biến mất tại gió tuyết mênhmông.Tại nơi hoang dã bị mưa tuyết phủ đầy.Liễu Bình lấy chiếc huy hiệu nhà tự nhiên học kia ra, nói: "Danh sách ChiếnTranh, ta có một tin tức tình báo cần báo cáo."Huy hiệu sáng lên.Mấy giây sau.Một giọng điện tự lạnh lẽo vang lên từ trong huy hiệu:"Nhà tự nhiên học Liễu Bình, mời báo cáo tin tức mà ngươi đã phát hiện."Liễu Bình nói: "Ta phát hiện một tông giáo tín ngưỡng Cửu dực Đọa ThiênThần, đang âm thầm thẩm thấu vào các chức nghiệp giả, bọn chúng còn lựachọn giết chết một vài loại chức nghiệp giả trong đó nữa, ví dụ như chức nghiệpcó năng lực chữa trị như ta."Thanh âm điện tử im lặng vài giây, rồi lại vang lên lần nữa:"Tình báo đã được nghiệm chứng thông qua, ngươi thu hoạch được 3 điểm cônghuân.""Ngoài ra, ta sẽ thông báo những tin tức tình báo liên quan tới cho ngươi, làmcăn cứ cho ngươi tiếp tục thăm dò chuyện này.""Những tin tức tình báo này cần thu lấy 1 điểm công huân, ngươi có đồng ý haykhông?""Đồng ý." Liễu Bình nói.Giọng điện tử lạnh lùng nói: "Đúng mười giờ sáng nay, Hoàng đế bệ hạ đã banbố luật pháp mới, cho phép mọi nơi thành lập tông giáo, được phép mở rộng tínồđồ.""Ngoài ra, số người chết của các chức nghiệp giả có năng lực chữa trị ở khắpmọi nơi bắt đầu tăng mạnh.""Lần thông báo này đã kết thúc."Giọng nói điện tử trên huy hiệu bạc đã biến mất.Hoa Tình Không nhìn về phía Liễu Bình, hỏi với vẻ hoang mang: "Ngươi làmsao vậy? Tại sao sắc mặt lại đáng sợ như thế?"Liễu Bình im lặng vài giây, bỗng nói: "Triệu Thiền Y.""Ta đây."Một bóng hình uyển chuyển màu trắng xuất hiện phía sau lưng của hắn."Giết sạch những cuồng tín đồ kia đi.""Được."Bóng hình màu trắng xuyên qua gió tuyết, đi về nơi xa, biến mất khỏi tầm mắtcủa hai người.Lúc này, Liễu Bình mới nhìn về phía Hoa Tình Không, hỏi: "Ngươi thấy thếnào?""Hoàng đế lại cho phép tông giáo thành lập phạm vi thế lực, ông ta bị điên rồichứ!" Hoa Tình Không nói với vẻ lo lắng."Nơi này chính là Vĩnh Dạ, một nơi thiên nhiên đã làm cho người ta cảm thấysợ hãi, những người bình thường ngu muội chắc chắn sẽ gia nhập tông giáo vớisố lượng lớn, cứ như vậy, thế lực của tông giáo sẽ mở rộng cực nhanh, sự thốngtrị của Đế quốc cũng sẽ bị dao động." Liễu Bình nói."Thế nhưng vì sao lại vậy?" Hoa Tình Không hỏi."Chỉ có một nguyên nhân... chuyện này có lợi đối với Hoàng đế bệ hạ." LiễuBình nói."Làm sao lại có lợi được, chuyện này thật đúng là làm cho người ta không nghĩtới mà." Hoa Tình Không suy nghĩ một lát, nói.Bỗng nhiên, gió tuyết hơi lay động.Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên bên người Liễu Bình: "Đều giết sạch."Liễu Bình quay người đi, chạy về phía trấn Hàn Chùy."Những chứng cứ khác đều bị hủy diệt, thế nhưng có lẽ vẫn còn một chỗ, cấtgiấu đáp án mà chúng ta muốn...""Đi thôi, chúng ta cần phải tìm ra một người dẫn đường ngay lập tức, lên đườngđi tới di tích của vương quốc Ceylon!"…Một đội lạc đà tuyết chậm rãi đi tới trong mưa tuyết dày đặc.Liễu Bình lớn tiếng nói:"Chú Zasa, còn bao lâu mới tới biên giới?"Trên một con lạc đà tuyết khác, một người đàn ông nhỏ gầy trả lời: "Thánh kỵ sĩđại nhân, chúng ta đã sắp tới trạm gác rồi, ngươi nhìn xem..."Liễu Bình thuận theo hướng mà ông ta chỉ mà nhìn tới.Phía trước là một ngọn núi nguy nga cao không nhìn thấy đỉnh, ngọn núi nàynhư một vách tường, che chắn toàn bộ đồng bằng ở phía sau.Một con đường nhỏ quanh co kéo dài về phía trước, thông hướng tới tận chânnúi.Dưới chân núi, có mấy tòa kiến trúc."Hai vị, nơi đó chính là trạm gác tại biên giới, các ngươi cần tới đó để xét duyệtgiấy thông hành, sau đó có thể đi vào đường hầm xuyên qua ngọn núi này, tớibên kia của ngọn núi... phía bên kia chính là phạm vi của vương quốc Ceylon."Người dẫn đường nói."Hoàn cảnh bên kia núi như thế nào?" Hoa Tình Không hỏi.Người dẫn đường mỉm cười, lớn tiếng nói: "Hai vị hãy chuẩn bị kỹ càng, ngọnnúi này đã ngăn chặn phần lớn khí lạnh tới từ vương quốc Ceylon, cho nên trấnHàn Chùy mới có thể tồn tại, một khi vượt qua ngọn núi này, hoàn cảnh sẽ càngkhắc nghiệt hơn, người bình thường không thể sống sót nổi."Đội lạc đà tiếp tục đi tới.Cuối cùng...Tiểu đội cũng đi tới vị trí trạm canh gác.Zasa thì đi sắp xếp mấy con lạc đà, Liễu Bình cùng Hoa Tình Không thì đi xétduyệt giấy thông hành.

Chương 301: Chém giết