"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 307: Đột biến

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trước mắt Liễu Bình, từng hàng chữ nhỏ điên cuồng xuất hiện:[Linh hồn đối phương tiến vào trạng thái hiến tế!][Trước khi linh hồn của đối phương biến thành vật sở hữu của ngươi, đã bị mộtloại lực lượng tiêu hao hoàn toàn, kích hoạt pháp trận triệu hoán nghịch hướng.][Cẩn thận!][Một con quái vật nào đó có thực lực vượt xa ngươi sắp xuất hiện!]Con ngươi Liễu Bình co rút lại, cao giọng quát:"Triệu Thiền Y!""Ta đây." Triệu Thiền Y chạy như bay tới."Chúng ta phải rời khỏi nơi này... ngay lập tức!" Liễu Bình nhảy thật cao vềphía trước.Triệu Thiền Y cũng không thắc mắc câu gì, biến thành một con mèo trắng caohơn ba mét, đón Liễu Bình tại trên lưng mình."Giữ chặt!"Nàng chỉ nói một câu, lập tức chạy về phía con đường trở về.Trong đường hầm mờ tối, chỉ có thể thấy được một luồng sáng trắng hiện lên,trong nháy mắt đã lướt qua một đoạn khoảng cách rất dài, chẳng biết đi nơi nào.Trong một con đường hầm khác.Đông đảo binh sĩ ngã trên mặt đất.Hoa Tình Không đã tháo kính đen xuống, cả người cũng cao hơn khoảng chụccentimet, khuôn mặt quyến rũ, dáng người duyên dáng mà đầy đặn.Nàng nói với giọng trầm thấp: "Tiểu Tình Không à, ngươi cũng có thể giảiquyết cuộc chiến này mà, làm gì cần gọi ta tới đây?"Ngừng một hơi...Giọng nói ban đầu của Hoa Tình Không xuất hiện, nói: "Ầy, không phải ta códự cảm xấu mà, dù sao ta sợ chết như vậy, hơn nữa có khi đồng đội của ta còncần hỗ trợ, cho nên mới phải làm phiền ngài lần này.""Vậy thì chúng ta đi giải quyết chuyện nơi này nhanh nhanh chút, sau đó ta sẽtrở về đi ngủ.""Oa, quá tốt rồi, cám ơn ngài!"Hoa Tình Không chạy như bay về phía trước, rất nhanh đã trở về nơi ngã rẽ.Bỗng nhiên...Một cơn gió đập vào mặt.ỗ ắ ỗ ế ổMũi của Hoa Tình Không bỗng giật giật, sắc mặt bỗng biến đổi, mở một cánhcửa phía sau lưng, nói nhanh: "Đi!""Chờ đã!" Hoa Tình Không lại kêu lên: "Tại sao phải đi, một đồng đội khác củata vẫn còn ở trong đường hầm.""Nếu ngươi không đi thì sẽ không kịp, một vị Tà Thần tự mình giáng lâm, tuyệtđối không phải là ngươi ở thời điểm hiện tại có thể chống lại được."Lúc này, Liễu Bình cũng vừa xuất hiện tại một con đường hầm khác, cũng đãthấy được Hoa Tình Không.Hoa Tình Không cao giọng nói: "Không được, ta không thể bỏ lại hắn... cứuhắn cùng đi!""Hắn đã bị tên Tà Thần kia dùng thuật pháp tập trung vị trí rồi, đã không cócách nào loại bỏ cả, ta chỉ có thể đảm bảo an toàn của ngươi! Tiểu TìnhKhông!"Cô vừa nói xong, nhanh chóng trốn vào trong cánh cửa phía sau.Cửa đóng lại.Mấy giây sau...Cửa biến mất....Liễu Bình ngồi trên lưng Miêu yêu, liếc mắt thấy được tình huống của Hoa TìnhKhông.Vị Linh kia chỉ có thể cứu được Hoa Tình Không.Nó không dám ở lại nơi này!Điều này càng làm cho Liễu Bình hiểu rõ được cục diện trước mắt như thế nào.Hắn cũng không nói thêm cái gì, liên tục rút thẻ bài ra, quan sát, rồi lại thu về."Không được, không có thẻ bài tăng tốc độ!"Hắn liếc nhìn về phần cuối đường hầm.Nơi đó có một con quái vật đang bò trên đường hầm, toàn thân bị bao phủ trongmột vùng bóng tối như nước thủy triều, chỉ ngẫu nhiên trong một nháy mắt, mớiđể lộ ra chiếc gai xương sắc bén phía sau lưng của nó.Nó ẩn giấu trong vùng bóng tối đen kịt, không lộ rõ bộ dáng thế nào, thế nhưngtốc độ lại cực kỳ nhanh chóng.Nó đang dần dần đuổi tới.Song phương cách nhau một con đường hầm dài dằng dặc, thế nhưng khi LiễuBình liếc nhìn nó, vẫn có thể cảm nhận được một loại áp lực làm cho người tanghẹt thở."Cứ như vậy cũng không được... chắc hẳn sẽ bị đuổi kịp." Liễu Bình trầm ngâmnói.ố ồ ồ"Ta đã dùng toàn lực chạy trốn rồi, đồng thời còn dựa theo phương hướng củagió, đảm bảo sẽ không chạy vào ngõ cụt!" Triệu Thiền Y nói thật nhanh."Thiền Y, cho ta mượn yêu lực." Liễu Bình nói."Làm vậy sẽ làm giảm bớt tốc độ của ta, ngươi chắc chắn chứ?" Triệu Thiền Yhỏi.Liễu Bình liếc nhìn về phía cuối đường hầm.Con quái vật kia vẫn đang dần dần tiếp cận."Tốc độ của nó nhanh hơn ngươi, nhanh đưa yêu lực cho ta... cho ta 70% yêulực, nếu không thì không còn kịp nữa rồi!" Liễu Bình quả quyết nói."Được." Triệu Thiền Y nói.Ngay sau đó...Hai tay hai chân Liễu Bình biến thành móng vuốt, miệng cũng mọc đầy răngnanh, xương cốt toàn thân phát ra những âm thanh lách cách không ổn định.Cùng lúc đó, tốc độ của Triệu Thiền Y cũng chậm đi rất nhiều.Quái vật kia phát hiện điều này, lập tức tăng thêm tốc độ, rút ngắn khoảng cáchsong phương lại.Liễu Bình duỗi hai ngón tay, rút một tấm thẻ bài từ hư không, quát khẽ:"Hiện."Ngay sau đó, tấm thẻ bài kia hóa thành một thanh trường đao, rơi xuống trên tayLiễu Bình.Chính là một tấm thẻ vũ khí trong bộ bài chiến đấu do Danh Sách tặng, trướckhi bọn họ rời khỏi Hoàng thành.Hai tay Liễu Bình cầm đao, dùng toàn lực cách không trảm về phía sau.Chân Không Trảm pháp - Hư Trảm Nhất Thức!Đây là một loại vô hình cách không đao pháp trong Hư Thần Trảm song thức...Gió mạnh đang thổi tới bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó, một tiếng chấn độngmạnh từ đoạn đường hầm phía sau truyền tới.Quái vật kia như bị thứ gì đánh trúng vậy, lập tức từ trên nóc đường hầm rơixuống dưới.Bởi vì công kích của Liễu Bình quá đột ngột, mà tốc độ của nó lại quá nhanh,cơ bản là không kịp điều chỉnh tư thế, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, cày ra mộtcái rãnh dài trên mặt đất.Liễu Bình đặt đao nằm ngang trước ngực, đẩy về phía trước, quát: "Phi HoạtGiai Trảm!"Vù...Trên trường đao truyền ra tiếng đao ngâm.ằ ổĐay là một thức đao thuật chuyên nhằm vào hoàn cảnh, không thương tổnngười sống, thế nhưng có lực phá hoại cực mạnh đối với hoàn cảnh xung quanh.Ầm!Toàn bộ đường hầm bắt đầu sụp đổ.Liễu Bình thu đao lại, quát: "Thu hồi yêu lực đi, toàn lực chạy trốn!""Biết."Mèo trắng run lên, lại tiếp tục gia tốc chạy trốn.Tại con đường hầm phía sau hai người, con quái vật kia bò dậy từ cái hố, phátra những tiếng rít tức giận.Thân hình nó nhanh như điện bắn, đuổi theo.Tảng đá lẫn bùn đất ven đường liên tục đổ sụp xuống, đập mạnh lên cơ thể nó,lại bị nó xông lên đâm nát...Mèo trắng vừa chạy, vừa chú ý tới tình hình phía sau, lúc này lập tức sử dụngpháp quyết, thả ra một loại thuật pháp."Nàng làm gì vậy?" Liễu Bình hỏi."Đánh cược một lần!" Mèo trắng nói.Ngũ hành Thổ pháp - Sơn Hợp!

Trước mắt Liễu Bình, từng hàng chữ nhỏ điên cuồng xuất hiện:

[Linh hồn đối phương tiến vào trạng thái hiến tế!]

[Trước khi linh hồn của đối phương biến thành vật sở hữu của ngươi, đã bị một

loại lực lượng tiêu hao hoàn toàn, kích hoạt pháp trận triệu hoán nghịch hướng.]

[Cẩn thận!]

[Một con quái vật nào đó có thực lực vượt xa ngươi sắp xuất hiện!]

Con ngươi Liễu Bình co rút lại, cao giọng quát:

"Triệu Thiền Y!"

"Ta đây." Triệu Thiền Y chạy như bay tới.

"Chúng ta phải rời khỏi nơi này... ngay lập tức!" Liễu Bình nhảy thật cao về

phía trước.

Triệu Thiền Y cũng không thắc mắc câu gì, biến thành một con mèo trắng cao

hơn ba mét, đón Liễu Bình tại trên lưng mình.

"Giữ chặt!"

Nàng chỉ nói một câu, lập tức chạy về phía con đường trở về.

Trong đường hầm mờ tối, chỉ có thể thấy được một luồng sáng trắng hiện lên,

trong nháy mắt đã lướt qua một đoạn khoảng cách rất dài, chẳng biết đi nơi nào.

Trong một con đường hầm khác.

Đông đảo binh sĩ ngã trên mặt đất.

Hoa Tình Không đã tháo kính đen xuống, cả người cũng cao hơn khoảng chục

centimet, khuôn mặt quyến rũ, dáng người duyên dáng mà đầy đặn.

Nàng nói với giọng trầm thấp: "Tiểu Tình Không à, ngươi cũng có thể giải

quyết cuộc chiến này mà, làm gì cần gọi ta tới đây?"

Ngừng một hơi...

Giọng nói ban đầu của Hoa Tình Không xuất hiện, nói: "Ầy, không phải ta có

dự cảm xấu mà, dù sao ta sợ chết như vậy, hơn nữa có khi đồng đội của ta còn

cần hỗ trợ, cho nên mới phải làm phiền ngài lần này."

"Vậy thì chúng ta đi giải quyết chuyện nơi này nhanh nhanh chút, sau đó ta sẽ

trở về đi ngủ."

"Oa, quá tốt rồi, cám ơn ngài!"

Hoa Tình Không chạy như bay về phía trước, rất nhanh đã trở về nơi ngã rẽ.

Bỗng nhiên...

Một cơn gió đập vào mặt.

ỗ ắ ỗ ế ổ

Mũi của Hoa Tình Không bỗng giật giật, sắc mặt bỗng biến đổi, mở một cánh

cửa phía sau lưng, nói nhanh: "Đi!"

"Chờ đã!" Hoa Tình Không lại kêu lên: "Tại sao phải đi, một đồng đội khác của

ta vẫn còn ở trong đường hầm."

"Nếu ngươi không đi thì sẽ không kịp, một vị Tà Thần tự mình giáng lâm, tuyệt

đối không phải là ngươi ở thời điểm hiện tại có thể chống lại được."

Lúc này, Liễu Bình cũng vừa xuất hiện tại một con đường hầm khác, cũng đã

thấy được Hoa Tình Không.

Hoa Tình Không cao giọng nói: "Không được, ta không thể bỏ lại hắn... cứu

hắn cùng đi!"

"Hắn đã bị tên Tà Thần kia dùng thuật pháp tập trung vị trí rồi, đã không có

cách nào loại bỏ cả, ta chỉ có thể đảm bảo an toàn của ngươi! Tiểu Tình

Không!"

Cô vừa nói xong, nhanh chóng trốn vào trong cánh cửa phía sau.

Cửa đóng lại.

Mấy giây sau...

Cửa biến mất.

...

Liễu Bình ngồi trên lưng Miêu yêu, liếc mắt thấy được tình huống của Hoa Tình

Không.

Vị Linh kia chỉ có thể cứu được Hoa Tình Không.

Nó không dám ở lại nơi này!

Điều này càng làm cho Liễu Bình hiểu rõ được cục diện trước mắt như thế nào.

Hắn cũng không nói thêm cái gì, liên tục rút thẻ bài ra, quan sát, rồi lại thu về.

"Không được, không có thẻ bài tăng tốc độ!"

Hắn liếc nhìn về phần cuối đường hầm.

Nơi đó có một con quái vật đang bò trên đường hầm, toàn thân bị bao phủ trong

một vùng bóng tối như nước thủy triều, chỉ ngẫu nhiên trong một nháy mắt, mới

để lộ ra chiếc gai xương sắc bén phía sau lưng của nó.

Nó ẩn giấu trong vùng bóng tối đen kịt, không lộ rõ bộ dáng thế nào, thế nhưng

tốc độ lại cực kỳ nhanh chóng.

Nó đang dần dần đuổi tới.

Song phương cách nhau một con đường hầm dài dằng dặc, thế nhưng khi Liễu

Bình liếc nhìn nó, vẫn có thể cảm nhận được một loại áp lực làm cho người ta

nghẹt thở.

"Cứ như vậy cũng không được... chắc hẳn sẽ bị đuổi kịp." Liễu Bình trầm ngâm

nói.

ố ồ ồ

"Ta đã dùng toàn lực chạy trốn rồi, đồng thời còn dựa theo phương hướng của

gió, đảm bảo sẽ không chạy vào ngõ cụt!" Triệu Thiền Y nói thật nhanh.

"Thiền Y, cho ta mượn yêu lực." Liễu Bình nói.

"Làm vậy sẽ làm giảm bớt tốc độ của ta, ngươi chắc chắn chứ?" Triệu Thiền Y

hỏi.

Liễu Bình liếc nhìn về phía cuối đường hầm.

Con quái vật kia vẫn đang dần dần tiếp cận.

"Tốc độ của nó nhanh hơn ngươi, nhanh đưa yêu lực cho ta... cho ta 70% yêu

lực, nếu không thì không còn kịp nữa rồi!" Liễu Bình quả quyết nói.

"Được." Triệu Thiền Y nói.

Ngay sau đó...

Hai tay hai chân Liễu Bình biến thành móng vuốt, miệng cũng mọc đầy răng

nanh, xương cốt toàn thân phát ra những âm thanh lách cách không ổn định.

Cùng lúc đó, tốc độ của Triệu Thiền Y cũng chậm đi rất nhiều.

Quái vật kia phát hiện điều này, lập tức tăng thêm tốc độ, rút ngắn khoảng cách

song phương lại.

Liễu Bình duỗi hai ngón tay, rút một tấm thẻ bài từ hư không, quát khẽ:

"Hiện."

Ngay sau đó, tấm thẻ bài kia hóa thành một thanh trường đao, rơi xuống trên tay

Liễu Bình.

Chính là một tấm thẻ vũ khí trong bộ bài chiến đấu do Danh Sách tặng, trước

khi bọn họ rời khỏi Hoàng thành.

Hai tay Liễu Bình cầm đao, dùng toàn lực cách không trảm về phía sau.

Chân Không Trảm pháp - Hư Trảm Nhất Thức!

Đây là một loại vô hình cách không đao pháp trong Hư Thần Trảm song thức...

Gió mạnh đang thổi tới bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó, một tiếng chấn động

mạnh từ đoạn đường hầm phía sau truyền tới.

Quái vật kia như bị thứ gì đánh trúng vậy, lập tức từ trên nóc đường hầm rơi

xuống dưới.

Bởi vì công kích của Liễu Bình quá đột ngột, mà tốc độ của nó lại quá nhanh,

cơ bản là không kịp điều chỉnh tư thế, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, cày ra một

cái rãnh dài trên mặt đất.

Liễu Bình đặt đao nằm ngang trước ngực, đẩy về phía trước, quát: "Phi Hoạt

Giai Trảm!"

Vù...

Trên trường đao truyền ra tiếng đao ngâm.

ằ ổ

Đay là một thức đao thuật chuyên nhằm vào hoàn cảnh, không thương tổn

người sống, thế nhưng có lực phá hoại cực mạnh đối với hoàn cảnh xung quanh.

Ầm!

Toàn bộ đường hầm bắt đầu sụp đổ.

Liễu Bình thu đao lại, quát: "Thu hồi yêu lực đi, toàn lực chạy trốn!"

"Biết."

Mèo trắng run lên, lại tiếp tục gia tốc chạy trốn.

Tại con đường hầm phía sau hai người, con quái vật kia bò dậy từ cái hố, phát

ra những tiếng rít tức giận.

Thân hình nó nhanh như điện bắn, đuổi theo.

Tảng đá lẫn bùn đất ven đường liên tục đổ sụp xuống, đập mạnh lên cơ thể nó,

lại bị nó xông lên đâm nát...

Mèo trắng vừa chạy, vừa chú ý tới tình hình phía sau, lúc này lập tức sử dụng

pháp quyết, thả ra một loại thuật pháp.

"Nàng làm gì vậy?" Liễu Bình hỏi.

"Đánh cược một lần!" Mèo trắng nói.

Ngũ hành Thổ pháp - Sơn Hợp!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trước mắt Liễu Bình, từng hàng chữ nhỏ điên cuồng xuất hiện:[Linh hồn đối phương tiến vào trạng thái hiến tế!][Trước khi linh hồn của đối phương biến thành vật sở hữu của ngươi, đã bị mộtloại lực lượng tiêu hao hoàn toàn, kích hoạt pháp trận triệu hoán nghịch hướng.][Cẩn thận!][Một con quái vật nào đó có thực lực vượt xa ngươi sắp xuất hiện!]Con ngươi Liễu Bình co rút lại, cao giọng quát:"Triệu Thiền Y!""Ta đây." Triệu Thiền Y chạy như bay tới."Chúng ta phải rời khỏi nơi này... ngay lập tức!" Liễu Bình nhảy thật cao vềphía trước.Triệu Thiền Y cũng không thắc mắc câu gì, biến thành một con mèo trắng caohơn ba mét, đón Liễu Bình tại trên lưng mình."Giữ chặt!"Nàng chỉ nói một câu, lập tức chạy về phía con đường trở về.Trong đường hầm mờ tối, chỉ có thể thấy được một luồng sáng trắng hiện lên,trong nháy mắt đã lướt qua một đoạn khoảng cách rất dài, chẳng biết đi nơi nào.Trong một con đường hầm khác.Đông đảo binh sĩ ngã trên mặt đất.Hoa Tình Không đã tháo kính đen xuống, cả người cũng cao hơn khoảng chụccentimet, khuôn mặt quyến rũ, dáng người duyên dáng mà đầy đặn.Nàng nói với giọng trầm thấp: "Tiểu Tình Không à, ngươi cũng có thể giảiquyết cuộc chiến này mà, làm gì cần gọi ta tới đây?"Ngừng một hơi...Giọng nói ban đầu của Hoa Tình Không xuất hiện, nói: "Ầy, không phải ta códự cảm xấu mà, dù sao ta sợ chết như vậy, hơn nữa có khi đồng đội của ta còncần hỗ trợ, cho nên mới phải làm phiền ngài lần này.""Vậy thì chúng ta đi giải quyết chuyện nơi này nhanh nhanh chút, sau đó ta sẽtrở về đi ngủ.""Oa, quá tốt rồi, cám ơn ngài!"Hoa Tình Không chạy như bay về phía trước, rất nhanh đã trở về nơi ngã rẽ.Bỗng nhiên...Một cơn gió đập vào mặt.ỗ ắ ỗ ế ổMũi của Hoa Tình Không bỗng giật giật, sắc mặt bỗng biến đổi, mở một cánhcửa phía sau lưng, nói nhanh: "Đi!""Chờ đã!" Hoa Tình Không lại kêu lên: "Tại sao phải đi, một đồng đội khác củata vẫn còn ở trong đường hầm.""Nếu ngươi không đi thì sẽ không kịp, một vị Tà Thần tự mình giáng lâm, tuyệtđối không phải là ngươi ở thời điểm hiện tại có thể chống lại được."Lúc này, Liễu Bình cũng vừa xuất hiện tại một con đường hầm khác, cũng đãthấy được Hoa Tình Không.Hoa Tình Không cao giọng nói: "Không được, ta không thể bỏ lại hắn... cứuhắn cùng đi!""Hắn đã bị tên Tà Thần kia dùng thuật pháp tập trung vị trí rồi, đã không cócách nào loại bỏ cả, ta chỉ có thể đảm bảo an toàn của ngươi! Tiểu TìnhKhông!"Cô vừa nói xong, nhanh chóng trốn vào trong cánh cửa phía sau.Cửa đóng lại.Mấy giây sau...Cửa biến mất....Liễu Bình ngồi trên lưng Miêu yêu, liếc mắt thấy được tình huống của Hoa TìnhKhông.Vị Linh kia chỉ có thể cứu được Hoa Tình Không.Nó không dám ở lại nơi này!Điều này càng làm cho Liễu Bình hiểu rõ được cục diện trước mắt như thế nào.Hắn cũng không nói thêm cái gì, liên tục rút thẻ bài ra, quan sát, rồi lại thu về."Không được, không có thẻ bài tăng tốc độ!"Hắn liếc nhìn về phần cuối đường hầm.Nơi đó có một con quái vật đang bò trên đường hầm, toàn thân bị bao phủ trongmột vùng bóng tối như nước thủy triều, chỉ ngẫu nhiên trong một nháy mắt, mớiđể lộ ra chiếc gai xương sắc bén phía sau lưng của nó.Nó ẩn giấu trong vùng bóng tối đen kịt, không lộ rõ bộ dáng thế nào, thế nhưngtốc độ lại cực kỳ nhanh chóng.Nó đang dần dần đuổi tới.Song phương cách nhau một con đường hầm dài dằng dặc, thế nhưng khi LiễuBình liếc nhìn nó, vẫn có thể cảm nhận được một loại áp lực làm cho người tanghẹt thở."Cứ như vậy cũng không được... chắc hẳn sẽ bị đuổi kịp." Liễu Bình trầm ngâmnói.ố ồ ồ"Ta đã dùng toàn lực chạy trốn rồi, đồng thời còn dựa theo phương hướng củagió, đảm bảo sẽ không chạy vào ngõ cụt!" Triệu Thiền Y nói thật nhanh."Thiền Y, cho ta mượn yêu lực." Liễu Bình nói."Làm vậy sẽ làm giảm bớt tốc độ của ta, ngươi chắc chắn chứ?" Triệu Thiền Yhỏi.Liễu Bình liếc nhìn về phía cuối đường hầm.Con quái vật kia vẫn đang dần dần tiếp cận."Tốc độ của nó nhanh hơn ngươi, nhanh đưa yêu lực cho ta... cho ta 70% yêulực, nếu không thì không còn kịp nữa rồi!" Liễu Bình quả quyết nói."Được." Triệu Thiền Y nói.Ngay sau đó...Hai tay hai chân Liễu Bình biến thành móng vuốt, miệng cũng mọc đầy răngnanh, xương cốt toàn thân phát ra những âm thanh lách cách không ổn định.Cùng lúc đó, tốc độ của Triệu Thiền Y cũng chậm đi rất nhiều.Quái vật kia phát hiện điều này, lập tức tăng thêm tốc độ, rút ngắn khoảng cáchsong phương lại.Liễu Bình duỗi hai ngón tay, rút một tấm thẻ bài từ hư không, quát khẽ:"Hiện."Ngay sau đó, tấm thẻ bài kia hóa thành một thanh trường đao, rơi xuống trên tayLiễu Bình.Chính là một tấm thẻ vũ khí trong bộ bài chiến đấu do Danh Sách tặng, trướckhi bọn họ rời khỏi Hoàng thành.Hai tay Liễu Bình cầm đao, dùng toàn lực cách không trảm về phía sau.Chân Không Trảm pháp - Hư Trảm Nhất Thức!Đây là một loại vô hình cách không đao pháp trong Hư Thần Trảm song thức...Gió mạnh đang thổi tới bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó, một tiếng chấn độngmạnh từ đoạn đường hầm phía sau truyền tới.Quái vật kia như bị thứ gì đánh trúng vậy, lập tức từ trên nóc đường hầm rơixuống dưới.Bởi vì công kích của Liễu Bình quá đột ngột, mà tốc độ của nó lại quá nhanh,cơ bản là không kịp điều chỉnh tư thế, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, cày ra mộtcái rãnh dài trên mặt đất.Liễu Bình đặt đao nằm ngang trước ngực, đẩy về phía trước, quát: "Phi HoạtGiai Trảm!"Vù...Trên trường đao truyền ra tiếng đao ngâm.ằ ổĐay là một thức đao thuật chuyên nhằm vào hoàn cảnh, không thương tổnngười sống, thế nhưng có lực phá hoại cực mạnh đối với hoàn cảnh xung quanh.Ầm!Toàn bộ đường hầm bắt đầu sụp đổ.Liễu Bình thu đao lại, quát: "Thu hồi yêu lực đi, toàn lực chạy trốn!""Biết."Mèo trắng run lên, lại tiếp tục gia tốc chạy trốn.Tại con đường hầm phía sau hai người, con quái vật kia bò dậy từ cái hố, phátra những tiếng rít tức giận.Thân hình nó nhanh như điện bắn, đuổi theo.Tảng đá lẫn bùn đất ven đường liên tục đổ sụp xuống, đập mạnh lên cơ thể nó,lại bị nó xông lên đâm nát...Mèo trắng vừa chạy, vừa chú ý tới tình hình phía sau, lúc này lập tức sử dụngpháp quyết, thả ra một loại thuật pháp."Nàng làm gì vậy?" Liễu Bình hỏi."Đánh cược một lần!" Mèo trắng nói.Ngũ hành Thổ pháp - Sơn Hợp!

Chương 307: Đột biến