"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 329: Nữ Yêu Rừng Rậm
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Sau khi hắn đi.Những người còn lại lập tức phát ra từng trận tiếng cười.“Lão Tư Thông cũng thật hư.”“Chứ còn gì nữa, nếu tên ăn mày kia vẫn luôn đi dọc theo đường bên trái ——”“Ha ha, hắn chết chắc rồi!”Trên mặt vệ binh tên là Tư Thông hiện lên nụ cười, nói: “Các vị, ta chỉ giảm bớtmột chút gánh nặng cho các cơ cấu từ thiện mà thôi.”Phía bên kia.Liễu Bình đi trong chốc lát, lại phát hiện con đường phía trước càng ngày cànghẻo lánh.Con đường vốn được đá trải lên đã biến thành lối mòn lầy lội.Ngẫu nhiên có mạng nhện kéo dài qua nhánh cây hai bên lối mòn, chắn ở conđường phía trước.“Không đúng, nếu là con đường này thường xuyên có người đi lại thì sao lại cónhiều mạng nhện như vậy?”Liễu Bình nhớ lại vẻ mặt của người nói chuyện trước đó, trong lòng thoáng suynghĩ một chút thì đã rõ.Hắn thở dài, cảm thấy có chút không thú vị.“Thôi bỏ đi, vẫn là trở lại đường lớn đi, đợi lát nữa hỏi những người khác.”Sau khi hạ quyết tâm, Liễu Bình đang muốn xoay người trở về thì sâu bên trongrừng cây phía trước bỗng truyền đến tiếng nước chảy róc rách.Suối nước?Liễu Bình dừng chân lại.Thật ra hắn còn có mấy bộ chế phục kỵ sĩ để thay, không bằng đi đến dòng suốiphía trước tắm rửa một cái, sau đó thay quần áo sạch sẽ.Nếu vậy thì khi hỏi đường lần nữa, có lẽ người khác không dám tùy tiện lừa gạthắn tiếp.Đã quyết định như vậy, Liễu Bình đẩy nhánh cây hai bên lối mòn ra, sải bước đivề phía trước.Rất nhanh.Phía trước rộng mở thông suốt.Một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy tới, hình thành hồ nước sâu thẳm ở cách đókhông xa.—— Tắm rửa!ễLiễu Bình vừa đi vừa cởi áo trên của mình.Cả bộ quần áo này bị khói bụi cuồn cuộn ở thành York xông thẳng vào, trở nênđen thùi, mặc vào thật sự không quá thoải mái.Hắn đi đến trước hồ nước, đang chuẩn bị cởi quần thì bỗng nghe thấy một tiếngca xa xăm.Có người!Hơn nữa là một người phụ nữ!Liễu Bình cuống quít nhặt quần áo trên mặt đất rồi khoác lên trên người, nhìnkhắp bốn phía.Vách núi.Rừng cây.Bãi đá.Suối nước.Nơi nơi đều không có người.Vậy rốt cục tiếng ca này từ đâu tới đây?Ánh mắt của Liễu Bình dần dần dừng lại trên hồ nước.Chỉ thấy một cái rồi lại một cái bọt khí nổi lên từ sâu bên dưới hồ nước, ngaysau đó, một nữ tử mặc trường bào màu xanh lá đã xuất hiện.Trên đầu nàng ta có hai nhánh cây, trên đó nở rộ những đóa hoa, hai mắt là mộtvệt màu xanh nhạt, nàng ta đang tò mò đánh giá Liễu Bình.Một hàng chữ nhỏ lơ lửng trên đầu nàng.“Nữ Yêu Rừng Rậm.”“Người có danh hào này sẽ bảo vệ bí mật của thế giới, mang trên người sứcmạnh nhân quả nhất định.”Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng.Hắn lại gặp phải một tồn tại không thể tưởng tượng như thế ở chỗ này!“Ngươi là ai?” Nữ tử hỏi.“Ta —— Chào ngươi, ta là Liễu Bình, đi ngang qua nơi này.” Liễu Bình nói.“Ngươi tới làm gì?” Nữ tử lại hỏi.“Tắm rửa... Nhưng nếu nơi này đã bị ngươi chiếm, vậy ta đổi chỗ khác cũngđược.” Liễu Bình nói.Hắn đang muốn xoay người rời đi, nàng lại hỏi: “Vừa rồi ngươi có nghe thấytiếng ca không?”“A, có nghe, là ngươi hát đó sao?” Liễu Bình hỏi lại.“Đúng vậy.” Nữ tử nói.ấ ễ“Rất êm tai!” Liễu Bình khen ngợi.“Ngươi nói thật sao?” Nữ tử vội hỏi.“Tính ra ta cũng là người chuyên nghiệp trên phương diện nhạc cụ, ngươi phảitin tưởng đánh giá của ta, thật ra tiêu chuẩn của ta rất khắc nghiệt, bình thườngcũng không khen ai.” Liễu Bình cười nói.Nữ tử cười rộ lên, vẻ mặt trở nên mềm mại mang theo gió xuân, nàng nhẹ giọngkhẽ khàng: “Những người nghe thấy tiếng ca của ta đều chỉ biết sợ hãi, đã rấtlâu không có ai thiệt tình ca ngợi ta như vậy.”“Vì sao bọn họ sợ ngươi?” Liễu Bình hỏi.“Bởi vì nghe thấy tiếng ca thì nhất định phải trả lời câu hỏi của ta, nếu đápkhông được thì linh hồn sẽ hóa thành chất dinh dưỡng của rừng rậm.” Nữ tửnói.“Là câu hỏi gì?” Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà nói.Nữ tử nao nao, đánh giá hắn rồi nói: “Thôi, ngươi đi đi, hôm nay tâm tình của tarất tốt, ta không hỏi ngươi.”“A, không sao đâu không sao đâu, nếu là mấy chuyện như chiến đấu linh tinhthì bỏ qua đi, dù sao ta mới mười bốn tuổi, còn chưa phát dục trưởng thành, sứcchiến đấu hữu hạn, đương nhiên không dám lỗ mãng —— Nhưng nếu là câu hỏithì ta lại cảm thấy hứng thú.” Liễu Bình nói.“Ngươi không sợ đáp không được à?” Nữ tử cười nói.“Lỡ như đáp không được thì ta có thể đi tìm đáp án không?” Liễu Bình hỏi.Nữ tử lại ngẩn ra, nhịn không được mà hỏi: “Vì sao muốn đi tìm đáp án?”“Một câu hỏi hay là cực kỳ khó được, nó sẽ giao cho chúng ta rất nhiều tri thứcvà bí mật, ta thích câu hỏi như vậy và cả đáp án của nó nữa.” Liễu Bình nói.Nữ tử bơi một vòng trong hồ nước, bỗng nhiên thở dài rồi nói: “Ngươi còn rấttrẻ... Lại có được nội tâm như vậy, thôi, ngươi đi đi...”Liễu Bình nói: “Ta cảm nhận được thiện ý của ngươi, như vậy đi, ngươi cho tamột tiêu chuẩn, khi ta đạt tới tiêu chuẩn kia thì ngươi nói ra câu hỏi cho ta biết.”Nữ tử nói: “Cũng đúng, chờ ngươi hiểu được thế giới này là cấu thành từ cái gìthì có thể trở lại nơi này, ta sẽ hỏi ra câu hỏi.”“Đáp sai thì sẽ chết?”“Đúng vậy.”“Đáp đúng thì sao?”“Lúc mà ngươi đáp đúng, sẽ biết được đáp án.”“Được, thật ra ta biết thế giới này cấu thành từ cái gì.”“Cái gì?”“Danh sách.”ể“Nói cụ thể một chút.”“Được, ta đoán là một bộ bài.”Oanh ——Nước trong hồ như dòng thác chảy ngược, hoàn toàn phóng lên cao.Nữ tử kia lơ lửng trước mặt Liễu Bình, cả người nàng tỏa ra dao động yêu dị,mở miệng hỏi: “Câu hỏi của ta là, sau khi thế giới này tử vong, làm cách nào đểnó sống lại lần nữa?”Liễu Bình thoáng im lặng, sau đó khen: “Thật là một câu hỏi hay... Ta khôngngờ lại nghe được câu này ở nơi đây.”“Ngươi từng nghe qua câu hỏi này?”“Đúng vậy, nó là câu hỏi cuối cùng trong Tam Trọng Đấu của Thế Giới ChiVong.”
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Sau khi hắn đi.Những người còn lại lập tức phát ra từng trận tiếng cười.“Lão Tư Thông cũng thật hư.”“Chứ còn gì nữa, nếu tên ăn mày kia vẫn luôn đi dọc theo đường bên trái ——”“Ha ha, hắn chết chắc rồi!”Trên mặt vệ binh tên là Tư Thông hiện lên nụ cười, nói: “Các vị, ta chỉ giảm bớtmột chút gánh nặng cho các cơ cấu từ thiện mà thôi.”Phía bên kia.Liễu Bình đi trong chốc lát, lại phát hiện con đường phía trước càng ngày cànghẻo lánh.Con đường vốn được đá trải lên đã biến thành lối mòn lầy lội.Ngẫu nhiên có mạng nhện kéo dài qua nhánh cây hai bên lối mòn, chắn ở conđường phía trước.“Không đúng, nếu là con đường này thường xuyên có người đi lại thì sao lại cónhiều mạng nhện như vậy?”Liễu Bình nhớ lại vẻ mặt của người nói chuyện trước đó, trong lòng thoáng suynghĩ một chút thì đã rõ.Hắn thở dài, cảm thấy có chút không thú vị.“Thôi bỏ đi, vẫn là trở lại đường lớn đi, đợi lát nữa hỏi những người khác.”Sau khi hạ quyết tâm, Liễu Bình đang muốn xoay người trở về thì sâu bên trongrừng cây phía trước bỗng truyền đến tiếng nước chảy róc rách.Suối nước?Liễu Bình dừng chân lại.Thật ra hắn còn có mấy bộ chế phục kỵ sĩ để thay, không bằng đi đến dòng suốiphía trước tắm rửa một cái, sau đó thay quần áo sạch sẽ.Nếu vậy thì khi hỏi đường lần nữa, có lẽ người khác không dám tùy tiện lừa gạthắn tiếp.Đã quyết định như vậy, Liễu Bình đẩy nhánh cây hai bên lối mòn ra, sải bước đivề phía trước.Rất nhanh.Phía trước rộng mở thông suốt.Một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy tới, hình thành hồ nước sâu thẳm ở cách đókhông xa.—— Tắm rửa!ễLiễu Bình vừa đi vừa cởi áo trên của mình.Cả bộ quần áo này bị khói bụi cuồn cuộn ở thành York xông thẳng vào, trở nênđen thùi, mặc vào thật sự không quá thoải mái.Hắn đi đến trước hồ nước, đang chuẩn bị cởi quần thì bỗng nghe thấy một tiếngca xa xăm.Có người!Hơn nữa là một người phụ nữ!Liễu Bình cuống quít nhặt quần áo trên mặt đất rồi khoác lên trên người, nhìnkhắp bốn phía.Vách núi.Rừng cây.Bãi đá.Suối nước.Nơi nơi đều không có người.Vậy rốt cục tiếng ca này từ đâu tới đây?Ánh mắt của Liễu Bình dần dần dừng lại trên hồ nước.Chỉ thấy một cái rồi lại một cái bọt khí nổi lên từ sâu bên dưới hồ nước, ngaysau đó, một nữ tử mặc trường bào màu xanh lá đã xuất hiện.Trên đầu nàng ta có hai nhánh cây, trên đó nở rộ những đóa hoa, hai mắt là mộtvệt màu xanh nhạt, nàng ta đang tò mò đánh giá Liễu Bình.Một hàng chữ nhỏ lơ lửng trên đầu nàng.“Nữ Yêu Rừng Rậm.”“Người có danh hào này sẽ bảo vệ bí mật của thế giới, mang trên người sứcmạnh nhân quả nhất định.”Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng.Hắn lại gặp phải một tồn tại không thể tưởng tượng như thế ở chỗ này!“Ngươi là ai?” Nữ tử hỏi.“Ta —— Chào ngươi, ta là Liễu Bình, đi ngang qua nơi này.” Liễu Bình nói.“Ngươi tới làm gì?” Nữ tử lại hỏi.“Tắm rửa... Nhưng nếu nơi này đã bị ngươi chiếm, vậy ta đổi chỗ khác cũngđược.” Liễu Bình nói.Hắn đang muốn xoay người rời đi, nàng lại hỏi: “Vừa rồi ngươi có nghe thấytiếng ca không?”“A, có nghe, là ngươi hát đó sao?” Liễu Bình hỏi lại.“Đúng vậy.” Nữ tử nói.ấ ễ“Rất êm tai!” Liễu Bình khen ngợi.“Ngươi nói thật sao?” Nữ tử vội hỏi.“Tính ra ta cũng là người chuyên nghiệp trên phương diện nhạc cụ, ngươi phảitin tưởng đánh giá của ta, thật ra tiêu chuẩn của ta rất khắc nghiệt, bình thườngcũng không khen ai.” Liễu Bình cười nói.Nữ tử cười rộ lên, vẻ mặt trở nên mềm mại mang theo gió xuân, nàng nhẹ giọngkhẽ khàng: “Những người nghe thấy tiếng ca của ta đều chỉ biết sợ hãi, đã rấtlâu không có ai thiệt tình ca ngợi ta như vậy.”“Vì sao bọn họ sợ ngươi?” Liễu Bình hỏi.“Bởi vì nghe thấy tiếng ca thì nhất định phải trả lời câu hỏi của ta, nếu đápkhông được thì linh hồn sẽ hóa thành chất dinh dưỡng của rừng rậm.” Nữ tửnói.“Là câu hỏi gì?” Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà nói.Nữ tử nao nao, đánh giá hắn rồi nói: “Thôi, ngươi đi đi, hôm nay tâm tình của tarất tốt, ta không hỏi ngươi.”“A, không sao đâu không sao đâu, nếu là mấy chuyện như chiến đấu linh tinhthì bỏ qua đi, dù sao ta mới mười bốn tuổi, còn chưa phát dục trưởng thành, sứcchiến đấu hữu hạn, đương nhiên không dám lỗ mãng —— Nhưng nếu là câu hỏithì ta lại cảm thấy hứng thú.” Liễu Bình nói.“Ngươi không sợ đáp không được à?” Nữ tử cười nói.“Lỡ như đáp không được thì ta có thể đi tìm đáp án không?” Liễu Bình hỏi.Nữ tử lại ngẩn ra, nhịn không được mà hỏi: “Vì sao muốn đi tìm đáp án?”“Một câu hỏi hay là cực kỳ khó được, nó sẽ giao cho chúng ta rất nhiều tri thứcvà bí mật, ta thích câu hỏi như vậy và cả đáp án của nó nữa.” Liễu Bình nói.Nữ tử bơi một vòng trong hồ nước, bỗng nhiên thở dài rồi nói: “Ngươi còn rấttrẻ... Lại có được nội tâm như vậy, thôi, ngươi đi đi...”Liễu Bình nói: “Ta cảm nhận được thiện ý của ngươi, như vậy đi, ngươi cho tamột tiêu chuẩn, khi ta đạt tới tiêu chuẩn kia thì ngươi nói ra câu hỏi cho ta biết.”Nữ tử nói: “Cũng đúng, chờ ngươi hiểu được thế giới này là cấu thành từ cái gìthì có thể trở lại nơi này, ta sẽ hỏi ra câu hỏi.”“Đáp sai thì sẽ chết?”“Đúng vậy.”“Đáp đúng thì sao?”“Lúc mà ngươi đáp đúng, sẽ biết được đáp án.”“Được, thật ra ta biết thế giới này cấu thành từ cái gì.”“Cái gì?”“Danh sách.”ể“Nói cụ thể một chút.”“Được, ta đoán là một bộ bài.”Oanh ——Nước trong hồ như dòng thác chảy ngược, hoàn toàn phóng lên cao.Nữ tử kia lơ lửng trước mặt Liễu Bình, cả người nàng tỏa ra dao động yêu dị,mở miệng hỏi: “Câu hỏi của ta là, sau khi thế giới này tử vong, làm cách nào đểnó sống lại lần nữa?”Liễu Bình thoáng im lặng, sau đó khen: “Thật là một câu hỏi hay... Ta khôngngờ lại nghe được câu này ở nơi đây.”“Ngươi từng nghe qua câu hỏi này?”“Đúng vậy, nó là câu hỏi cuối cùng trong Tam Trọng Đấu của Thế Giới ChiVong.”
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Sau khi hắn đi.Những người còn lại lập tức phát ra từng trận tiếng cười.“Lão Tư Thông cũng thật hư.”“Chứ còn gì nữa, nếu tên ăn mày kia vẫn luôn đi dọc theo đường bên trái ——”“Ha ha, hắn chết chắc rồi!”Trên mặt vệ binh tên là Tư Thông hiện lên nụ cười, nói: “Các vị, ta chỉ giảm bớtmột chút gánh nặng cho các cơ cấu từ thiện mà thôi.”Phía bên kia.Liễu Bình đi trong chốc lát, lại phát hiện con đường phía trước càng ngày cànghẻo lánh.Con đường vốn được đá trải lên đã biến thành lối mòn lầy lội.Ngẫu nhiên có mạng nhện kéo dài qua nhánh cây hai bên lối mòn, chắn ở conđường phía trước.“Không đúng, nếu là con đường này thường xuyên có người đi lại thì sao lại cónhiều mạng nhện như vậy?”Liễu Bình nhớ lại vẻ mặt của người nói chuyện trước đó, trong lòng thoáng suynghĩ một chút thì đã rõ.Hắn thở dài, cảm thấy có chút không thú vị.“Thôi bỏ đi, vẫn là trở lại đường lớn đi, đợi lát nữa hỏi những người khác.”Sau khi hạ quyết tâm, Liễu Bình đang muốn xoay người trở về thì sâu bên trongrừng cây phía trước bỗng truyền đến tiếng nước chảy róc rách.Suối nước?Liễu Bình dừng chân lại.Thật ra hắn còn có mấy bộ chế phục kỵ sĩ để thay, không bằng đi đến dòng suốiphía trước tắm rửa một cái, sau đó thay quần áo sạch sẽ.Nếu vậy thì khi hỏi đường lần nữa, có lẽ người khác không dám tùy tiện lừa gạthắn tiếp.Đã quyết định như vậy, Liễu Bình đẩy nhánh cây hai bên lối mòn ra, sải bước đivề phía trước.Rất nhanh.Phía trước rộng mở thông suốt.Một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy tới, hình thành hồ nước sâu thẳm ở cách đókhông xa.—— Tắm rửa!ễLiễu Bình vừa đi vừa cởi áo trên của mình.Cả bộ quần áo này bị khói bụi cuồn cuộn ở thành York xông thẳng vào, trở nênđen thùi, mặc vào thật sự không quá thoải mái.Hắn đi đến trước hồ nước, đang chuẩn bị cởi quần thì bỗng nghe thấy một tiếngca xa xăm.Có người!Hơn nữa là một người phụ nữ!Liễu Bình cuống quít nhặt quần áo trên mặt đất rồi khoác lên trên người, nhìnkhắp bốn phía.Vách núi.Rừng cây.Bãi đá.Suối nước.Nơi nơi đều không có người.Vậy rốt cục tiếng ca này từ đâu tới đây?Ánh mắt của Liễu Bình dần dần dừng lại trên hồ nước.Chỉ thấy một cái rồi lại một cái bọt khí nổi lên từ sâu bên dưới hồ nước, ngaysau đó, một nữ tử mặc trường bào màu xanh lá đã xuất hiện.Trên đầu nàng ta có hai nhánh cây, trên đó nở rộ những đóa hoa, hai mắt là mộtvệt màu xanh nhạt, nàng ta đang tò mò đánh giá Liễu Bình.Một hàng chữ nhỏ lơ lửng trên đầu nàng.“Nữ Yêu Rừng Rậm.”“Người có danh hào này sẽ bảo vệ bí mật của thế giới, mang trên người sứcmạnh nhân quả nhất định.”Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng.Hắn lại gặp phải một tồn tại không thể tưởng tượng như thế ở chỗ này!“Ngươi là ai?” Nữ tử hỏi.“Ta —— Chào ngươi, ta là Liễu Bình, đi ngang qua nơi này.” Liễu Bình nói.“Ngươi tới làm gì?” Nữ tử lại hỏi.“Tắm rửa... Nhưng nếu nơi này đã bị ngươi chiếm, vậy ta đổi chỗ khác cũngđược.” Liễu Bình nói.Hắn đang muốn xoay người rời đi, nàng lại hỏi: “Vừa rồi ngươi có nghe thấytiếng ca không?”“A, có nghe, là ngươi hát đó sao?” Liễu Bình hỏi lại.“Đúng vậy.” Nữ tử nói.ấ ễ“Rất êm tai!” Liễu Bình khen ngợi.“Ngươi nói thật sao?” Nữ tử vội hỏi.“Tính ra ta cũng là người chuyên nghiệp trên phương diện nhạc cụ, ngươi phảitin tưởng đánh giá của ta, thật ra tiêu chuẩn của ta rất khắc nghiệt, bình thườngcũng không khen ai.” Liễu Bình cười nói.Nữ tử cười rộ lên, vẻ mặt trở nên mềm mại mang theo gió xuân, nàng nhẹ giọngkhẽ khàng: “Những người nghe thấy tiếng ca của ta đều chỉ biết sợ hãi, đã rấtlâu không có ai thiệt tình ca ngợi ta như vậy.”“Vì sao bọn họ sợ ngươi?” Liễu Bình hỏi.“Bởi vì nghe thấy tiếng ca thì nhất định phải trả lời câu hỏi của ta, nếu đápkhông được thì linh hồn sẽ hóa thành chất dinh dưỡng của rừng rậm.” Nữ tửnói.“Là câu hỏi gì?” Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà nói.Nữ tử nao nao, đánh giá hắn rồi nói: “Thôi, ngươi đi đi, hôm nay tâm tình của tarất tốt, ta không hỏi ngươi.”“A, không sao đâu không sao đâu, nếu là mấy chuyện như chiến đấu linh tinhthì bỏ qua đi, dù sao ta mới mười bốn tuổi, còn chưa phát dục trưởng thành, sứcchiến đấu hữu hạn, đương nhiên không dám lỗ mãng —— Nhưng nếu là câu hỏithì ta lại cảm thấy hứng thú.” Liễu Bình nói.“Ngươi không sợ đáp không được à?” Nữ tử cười nói.“Lỡ như đáp không được thì ta có thể đi tìm đáp án không?” Liễu Bình hỏi.Nữ tử lại ngẩn ra, nhịn không được mà hỏi: “Vì sao muốn đi tìm đáp án?”“Một câu hỏi hay là cực kỳ khó được, nó sẽ giao cho chúng ta rất nhiều tri thứcvà bí mật, ta thích câu hỏi như vậy và cả đáp án của nó nữa.” Liễu Bình nói.Nữ tử bơi một vòng trong hồ nước, bỗng nhiên thở dài rồi nói: “Ngươi còn rấttrẻ... Lại có được nội tâm như vậy, thôi, ngươi đi đi...”Liễu Bình nói: “Ta cảm nhận được thiện ý của ngươi, như vậy đi, ngươi cho tamột tiêu chuẩn, khi ta đạt tới tiêu chuẩn kia thì ngươi nói ra câu hỏi cho ta biết.”Nữ tử nói: “Cũng đúng, chờ ngươi hiểu được thế giới này là cấu thành từ cái gìthì có thể trở lại nơi này, ta sẽ hỏi ra câu hỏi.”“Đáp sai thì sẽ chết?”“Đúng vậy.”“Đáp đúng thì sao?”“Lúc mà ngươi đáp đúng, sẽ biết được đáp án.”“Được, thật ra ta biết thế giới này cấu thành từ cái gì.”“Cái gì?”“Danh sách.”ể“Nói cụ thể một chút.”“Được, ta đoán là một bộ bài.”Oanh ——Nước trong hồ như dòng thác chảy ngược, hoàn toàn phóng lên cao.Nữ tử kia lơ lửng trước mặt Liễu Bình, cả người nàng tỏa ra dao động yêu dị,mở miệng hỏi: “Câu hỏi của ta là, sau khi thế giới này tử vong, làm cách nào đểnó sống lại lần nữa?”Liễu Bình thoáng im lặng, sau đó khen: “Thật là một câu hỏi hay... Ta khôngngờ lại nghe được câu này ở nơi đây.”“Ngươi từng nghe qua câu hỏi này?”“Đúng vậy, nó là câu hỏi cuối cùng trong Tam Trọng Đấu của Thế Giới ChiVong.”