"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 354: Thành công!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ted dẫn Liễu Bình đi tới khu nhà của khoa kiểm nghiệm đặc biệt."Thầy?" Liễu Bình chần chờ hỏi."Thân là nhà tự nhiên học, từ xưa tới nay chúng ta đều không e ngại quyền lựcthế tục, chỉ có chân lý mới có thể làm chúng ta phục tùng." Ted nói."Vậy...""Ta dẫn trò đi vào, trò thông minh chút, tìm đúng cơ hội thì hãy ra tay.""Cám ơn thầy."Liễu Bình đi theo Ted tiến vào khu nhà cao tầng này.Cũng có người ngăn lại hỏi thăm.Dưới sự ra hiệu của Ted, Liễu Bình lấy huy hiệu nhà tự nhiên học của mình ra,sau đó được Ted đảm bảo, liền được cho qua.Thang máy hạ xuống dưới mặt đất.Tầng thứ ba mươi hai.Thang máy mở ra.Xuyên qua mấy cánh cửa, Liễu Bình đi theo Ted tới một căn phòng thay đổitrang phục phòng hộ, đeo mặt nạ phòng độc, trải qua một loạt các biện pháp trừđộc rồi mới đi tới trước một cánh cửa sắt to lớn."Thầy...""Không sao, nơi này do chúng ta quyết định."Ầm ầm!Cánh cửa mở ra.Vài nhóm người mặc quân trang, đeo găng tay cao su cùng mặt nạ chống độcnhìn về phía hai người.Theo ánh mắt của những người này, Liễu Bình phát hiện có Duray cùng Jess,thậm chí còn có mấy người có khí chất học giả rất đậm."Đây là học trò của ta, Liễu Bình." Ted giới thiệu.Mọi người cùng cười lên, từng người đều chào hỏi với Liễu Bình."Nghe nói có người trẻ tuổi đọc hết toàn bộ sách trong thư viện, chắc hẳn là cậuchứ.""Đúng là nhân tài mà.""Thật trẻ tuổi, lại thêm một người gia nhập đại gia đình chúng ta.""Đã xác định phương hướng nghiên cứu chưa?"Đám người nhao nhao hỏi.ễ ềLiễu Bình hơi giật mình, vừa chào hỏi với mọi người, vừa nhìn về phía Ted.Ted bật cười, nói: "Ngoài học giả nghiên cứu ra, trò cảm thấy còn loại ngườinào hứng thú đối với thi thể của quái vật cơ chứ?""Đáng lẽ ta phải sớm nghĩ tới điều này." Liễu Bình thở dài nói."Được rồi, về chuyện côn trùng thì lát nữa rời khỏi lại nói, tới, cùng quan sátcon quái vật này với chúng ta đi."Ted nói.Sau khi nói xong, vẻ mặt của mọi người cũng trở nên nghiêm túc.Ba người học giả cùng rút thẻ bài ra.Thẻ bài trên tay bọn họ, đều có một hàng con số liên tục biến đổi."Đây là thẻ mật mã, ba chuỗi mật mã đều khớp với nhau, cũng thông qua việcnhận diện đối tượng, mới có thể mở phong ấn ra." Ted nói.Một giây sau.Một giọng nói lạnh lẽo vang lên:"Quyền hạn được thông qua, phong ấn được mở ra."Ầm!Một luồng khí lạnh rất nồng từ phía đối diện tản ra.Trong luồng khí lạnh này, có thể thấy một vài vật thể màu đen lờ mờ.Liễu Bình thấy được một vài thi thể côn trùng bị băng sương bao phủ, đôngcứng trên mặt bàn.Mà tại vị trí trung tâm, có một thi thể khổng lồ cao tới bảy, tám mét.Nhìn qua thì nó giống như một người cực kỳ vạm vỡ, toàn thân đều có cơ bắpcuồn cuộn, thế nhưng trong khe hở của cơ bắp đều là những con mắt dựngthẳng.Chỉ liếc nhìn qua, cũng làm cho người khác rùng mình."Thầy à, thứ này là cái gì?"Liễu Bình hỏi."Ta tìm được tại Bắc Cương... nói tới chuyện này cũng rất rung động lòngngười, hoàn toàn có thể viết thành một quyển tiểu thuyết, thế nhưng để nói ngắngọn thì là ta dã dùng máy thăm dò tự động để điều tra địa hình một khu vực bênngoài biên cảnh, phát hiện ra thi thể này ở nơi đó." Ted nói."Ngày hôm qua mới chở về đây, nói cách khác..." Duray nói."Đây là sinh vật bên ngoài biên cảnh, chúng ta chưa từng thấy qua, rất quý giá."Jess nói.Liễu Bình cũng rất hứng thú, đi vòng quanh quái vật này một vòng mới nói:"Có một đặc điểm mà quái vật này giống với côn trùng.""Cái gì?" Ted hỏi."Ban đầu nó là một con người." Liễu Bình nói."Côn trùng là do loài người biến thành sao?" Một học giả nhạy cảm hỏi."Đúng vậy, ta vừa lúc điều tra ra một sự kiện, sự kiện tại đường Phù Đăng, là domột sĩ quan tên là Tiền Võ Chu làm ra, hắn ta có thể biến thành côn trùng." LiễuBình nói.Ted ra lệnh: "Lập tức tra tìm danh sách người mất tích của Đế quốc, so sánh vớikhuôn mặt của quái vật, xem xem có phát hiện mới gì không."Mấy người học giả rút thẻ bài ra, bắt đầu tìm kiếm danh sách người mất tích.Ted nháy mắt với Liễu Bình, nói: "Trò đi quan sát những con côn trùng kia đi...xem xem có thể tìm tới đầu mối nào khác hay không."Ông ta đưa tới một cái khay.Trên khay có rất nhiều công cụ giải phẫu."Dạ vâng."Liễu Bình nhận lấy khay, đi tới gần thi thể quái vật, tùy ý tìm một thi thể côntrùng, bắt đầu cẩn thận cắt chém.Các học giả cũng rất thức thời quay lưng lại.Liễu Bình cầm dao giải phẫu sắc bén lên, cắt hết toàn bộ chân đốt của côn trùngxuống."Không biết có đủ hay không..."Hắn đặt những chiếc chân này xuống dưới đất, lấy một thanh kiếm ngắn ra,dùng mũi kiếm đụng vào một chiếc chân côn trùng.Chiếc chân côn trùng biến mất trong nháy mắt.Từ trong kiếm ngắn lại truyền ra những tiếng "rộp rộp", như có thứ gì đang nhainuốt vậy.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Nó cần nhiều thi thể hơn, mới có thể hoàn toàn hiểu rõ điểm yếu của Thi trùngnày.]Điều này cũng dễ thôi.Liễu Bình đi tới trước mặt con côn trùng kia, cắt xuống một mảnh cánh của côntrùng, đút cho kiếm ngắn ăn.Kiếm ngắn ăn chúng rất nhanh.Lại có thêm một hàng chữ xuất hiện:[Nó còn cần ăn bộ phận thân thể.]Liễu Bình nắm chặt đao giải phẫu, mở ngực côn trùng, moi trái tim của nó ra,đặt dưới đất.ắ ể ế ế ể ếHắn cũng không dám để thanh kiếm này tiếp xúc tới thi thể của côn trùng, nếukhông thanh kiếm này sẽ ăn sạch thi thể côn trùng mất, làm vậy thì không thểăn nói với thầy giáo của mình được.Giống như bây giờ, côn trùng thiếu khuyết một vài bộ phận lẻ tẻ, thầy giáo cũnghoàn toàn có thể nói là dùng để nghiên cứu, tiêu hao mất.Thanh kiếm phát ra những tiếng "rộp rộp".Mặt ngoài của nó dần dần biến thành mũi nhọn rất dài, từ màu xanh lục biếnthành màu xám đậm.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Thuật pháp kiếm của ngươi: Kiếm Diệt Tuyệt của thung lũng Lục Ma, chuyênmôn sát thương côn trùng đã chuẩn bị sẵn sàng.][Số lần sử dụng: 1 lần.][Nó đã biến thành một vũ khí chuyên môn, có thể giết chết loại Thi trùng vừa ănsạch.][Đặc biệt thuyết minh: Thi trùng do tù phạm biến thành là đặc biệt nhất, thựclực cũng mạnh mẽ nhất, thanh kiếm này chưa chắc đã có thể giết chết nó, xinhãy chuẩn bị những thủ đoạn khác.]Thành công!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ted dẫn Liễu Bình đi tới khu nhà của khoa kiểm nghiệm đặc biệt."Thầy?" Liễu Bình chần chờ hỏi."Thân là nhà tự nhiên học, từ xưa tới nay chúng ta đều không e ngại quyền lựcthế tục, chỉ có chân lý mới có thể làm chúng ta phục tùng." Ted nói."Vậy...""Ta dẫn trò đi vào, trò thông minh chút, tìm đúng cơ hội thì hãy ra tay.""Cám ơn thầy."Liễu Bình đi theo Ted tiến vào khu nhà cao tầng này.Cũng có người ngăn lại hỏi thăm.Dưới sự ra hiệu của Ted, Liễu Bình lấy huy hiệu nhà tự nhiên học của mình ra,sau đó được Ted đảm bảo, liền được cho qua.Thang máy hạ xuống dưới mặt đất.Tầng thứ ba mươi hai.Thang máy mở ra.Xuyên qua mấy cánh cửa, Liễu Bình đi theo Ted tới một căn phòng thay đổitrang phục phòng hộ, đeo mặt nạ phòng độc, trải qua một loạt các biện pháp trừđộc rồi mới đi tới trước một cánh cửa sắt to lớn."Thầy...""Không sao, nơi này do chúng ta quyết định."Ầm ầm!Cánh cửa mở ra.Vài nhóm người mặc quân trang, đeo găng tay cao su cùng mặt nạ chống độcnhìn về phía hai người.Theo ánh mắt của những người này, Liễu Bình phát hiện có Duray cùng Jess,thậm chí còn có mấy người có khí chất học giả rất đậm."Đây là học trò của ta, Liễu Bình." Ted giới thiệu.Mọi người cùng cười lên, từng người đều chào hỏi với Liễu Bình."Nghe nói có người trẻ tuổi đọc hết toàn bộ sách trong thư viện, chắc hẳn là cậuchứ.""Đúng là nhân tài mà.""Thật trẻ tuổi, lại thêm một người gia nhập đại gia đình chúng ta.""Đã xác định phương hướng nghiên cứu chưa?"Đám người nhao nhao hỏi.ễ ềLiễu Bình hơi giật mình, vừa chào hỏi với mọi người, vừa nhìn về phía Ted.Ted bật cười, nói: "Ngoài học giả nghiên cứu ra, trò cảm thấy còn loại ngườinào hứng thú đối với thi thể của quái vật cơ chứ?""Đáng lẽ ta phải sớm nghĩ tới điều này." Liễu Bình thở dài nói."Được rồi, về chuyện côn trùng thì lát nữa rời khỏi lại nói, tới, cùng quan sátcon quái vật này với chúng ta đi."Ted nói.Sau khi nói xong, vẻ mặt của mọi người cũng trở nên nghiêm túc.Ba người học giả cùng rút thẻ bài ra.Thẻ bài trên tay bọn họ, đều có một hàng con số liên tục biến đổi."Đây là thẻ mật mã, ba chuỗi mật mã đều khớp với nhau, cũng thông qua việcnhận diện đối tượng, mới có thể mở phong ấn ra." Ted nói.Một giây sau.Một giọng nói lạnh lẽo vang lên:"Quyền hạn được thông qua, phong ấn được mở ra."Ầm!Một luồng khí lạnh rất nồng từ phía đối diện tản ra.Trong luồng khí lạnh này, có thể thấy một vài vật thể màu đen lờ mờ.Liễu Bình thấy được một vài thi thể côn trùng bị băng sương bao phủ, đôngcứng trên mặt bàn.Mà tại vị trí trung tâm, có một thi thể khổng lồ cao tới bảy, tám mét.Nhìn qua thì nó giống như một người cực kỳ vạm vỡ, toàn thân đều có cơ bắpcuồn cuộn, thế nhưng trong khe hở của cơ bắp đều là những con mắt dựngthẳng.Chỉ liếc nhìn qua, cũng làm cho người khác rùng mình."Thầy à, thứ này là cái gì?"Liễu Bình hỏi."Ta tìm được tại Bắc Cương... nói tới chuyện này cũng rất rung động lòngngười, hoàn toàn có thể viết thành một quyển tiểu thuyết, thế nhưng để nói ngắngọn thì là ta dã dùng máy thăm dò tự động để điều tra địa hình một khu vực bênngoài biên cảnh, phát hiện ra thi thể này ở nơi đó." Ted nói."Ngày hôm qua mới chở về đây, nói cách khác..." Duray nói."Đây là sinh vật bên ngoài biên cảnh, chúng ta chưa từng thấy qua, rất quý giá."Jess nói.Liễu Bình cũng rất hứng thú, đi vòng quanh quái vật này một vòng mới nói:"Có một đặc điểm mà quái vật này giống với côn trùng.""Cái gì?" Ted hỏi."Ban đầu nó là một con người." Liễu Bình nói."Côn trùng là do loài người biến thành sao?" Một học giả nhạy cảm hỏi."Đúng vậy, ta vừa lúc điều tra ra một sự kiện, sự kiện tại đường Phù Đăng, là domột sĩ quan tên là Tiền Võ Chu làm ra, hắn ta có thể biến thành côn trùng." LiễuBình nói.Ted ra lệnh: "Lập tức tra tìm danh sách người mất tích của Đế quốc, so sánh vớikhuôn mặt của quái vật, xem xem có phát hiện mới gì không."Mấy người học giả rút thẻ bài ra, bắt đầu tìm kiếm danh sách người mất tích.Ted nháy mắt với Liễu Bình, nói: "Trò đi quan sát những con côn trùng kia đi...xem xem có thể tìm tới đầu mối nào khác hay không."Ông ta đưa tới một cái khay.Trên khay có rất nhiều công cụ giải phẫu."Dạ vâng."Liễu Bình nhận lấy khay, đi tới gần thi thể quái vật, tùy ý tìm một thi thể côntrùng, bắt đầu cẩn thận cắt chém.Các học giả cũng rất thức thời quay lưng lại.Liễu Bình cầm dao giải phẫu sắc bén lên, cắt hết toàn bộ chân đốt của côn trùngxuống."Không biết có đủ hay không..."Hắn đặt những chiếc chân này xuống dưới đất, lấy một thanh kiếm ngắn ra,dùng mũi kiếm đụng vào một chiếc chân côn trùng.Chiếc chân côn trùng biến mất trong nháy mắt.Từ trong kiếm ngắn lại truyền ra những tiếng "rộp rộp", như có thứ gì đang nhainuốt vậy.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Nó cần nhiều thi thể hơn, mới có thể hoàn toàn hiểu rõ điểm yếu của Thi trùngnày.]Điều này cũng dễ thôi.Liễu Bình đi tới trước mặt con côn trùng kia, cắt xuống một mảnh cánh của côntrùng, đút cho kiếm ngắn ăn.Kiếm ngắn ăn chúng rất nhanh.Lại có thêm một hàng chữ xuất hiện:[Nó còn cần ăn bộ phận thân thể.]Liễu Bình nắm chặt đao giải phẫu, mở ngực côn trùng, moi trái tim của nó ra,đặt dưới đất.ắ ể ế ế ể ếHắn cũng không dám để thanh kiếm này tiếp xúc tới thi thể của côn trùng, nếukhông thanh kiếm này sẽ ăn sạch thi thể côn trùng mất, làm vậy thì không thểăn nói với thầy giáo của mình được.Giống như bây giờ, côn trùng thiếu khuyết một vài bộ phận lẻ tẻ, thầy giáo cũnghoàn toàn có thể nói là dùng để nghiên cứu, tiêu hao mất.Thanh kiếm phát ra những tiếng "rộp rộp".Mặt ngoài của nó dần dần biến thành mũi nhọn rất dài, từ màu xanh lục biếnthành màu xám đậm.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Thuật pháp kiếm của ngươi: Kiếm Diệt Tuyệt của thung lũng Lục Ma, chuyênmôn sát thương côn trùng đã chuẩn bị sẵn sàng.][Số lần sử dụng: 1 lần.][Nó đã biến thành một vũ khí chuyên môn, có thể giết chết loại Thi trùng vừa ănsạch.][Đặc biệt thuyết minh: Thi trùng do tù phạm biến thành là đặc biệt nhất, thựclực cũng mạnh mẽ nhất, thanh kiếm này chưa chắc đã có thể giết chết nó, xinhãy chuẩn bị những thủ đoạn khác.]Thành công!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ted dẫn Liễu Bình đi tới khu nhà của khoa kiểm nghiệm đặc biệt."Thầy?" Liễu Bình chần chờ hỏi."Thân là nhà tự nhiên học, từ xưa tới nay chúng ta đều không e ngại quyền lựcthế tục, chỉ có chân lý mới có thể làm chúng ta phục tùng." Ted nói."Vậy...""Ta dẫn trò đi vào, trò thông minh chút, tìm đúng cơ hội thì hãy ra tay.""Cám ơn thầy."Liễu Bình đi theo Ted tiến vào khu nhà cao tầng này.Cũng có người ngăn lại hỏi thăm.Dưới sự ra hiệu của Ted, Liễu Bình lấy huy hiệu nhà tự nhiên học của mình ra,sau đó được Ted đảm bảo, liền được cho qua.Thang máy hạ xuống dưới mặt đất.Tầng thứ ba mươi hai.Thang máy mở ra.Xuyên qua mấy cánh cửa, Liễu Bình đi theo Ted tới một căn phòng thay đổitrang phục phòng hộ, đeo mặt nạ phòng độc, trải qua một loạt các biện pháp trừđộc rồi mới đi tới trước một cánh cửa sắt to lớn."Thầy...""Không sao, nơi này do chúng ta quyết định."Ầm ầm!Cánh cửa mở ra.Vài nhóm người mặc quân trang, đeo găng tay cao su cùng mặt nạ chống độcnhìn về phía hai người.Theo ánh mắt của những người này, Liễu Bình phát hiện có Duray cùng Jess,thậm chí còn có mấy người có khí chất học giả rất đậm."Đây là học trò của ta, Liễu Bình." Ted giới thiệu.Mọi người cùng cười lên, từng người đều chào hỏi với Liễu Bình."Nghe nói có người trẻ tuổi đọc hết toàn bộ sách trong thư viện, chắc hẳn là cậuchứ.""Đúng là nhân tài mà.""Thật trẻ tuổi, lại thêm một người gia nhập đại gia đình chúng ta.""Đã xác định phương hướng nghiên cứu chưa?"Đám người nhao nhao hỏi.ễ ềLiễu Bình hơi giật mình, vừa chào hỏi với mọi người, vừa nhìn về phía Ted.Ted bật cười, nói: "Ngoài học giả nghiên cứu ra, trò cảm thấy còn loại ngườinào hứng thú đối với thi thể của quái vật cơ chứ?""Đáng lẽ ta phải sớm nghĩ tới điều này." Liễu Bình thở dài nói."Được rồi, về chuyện côn trùng thì lát nữa rời khỏi lại nói, tới, cùng quan sátcon quái vật này với chúng ta đi."Ted nói.Sau khi nói xong, vẻ mặt của mọi người cũng trở nên nghiêm túc.Ba người học giả cùng rút thẻ bài ra.Thẻ bài trên tay bọn họ, đều có một hàng con số liên tục biến đổi."Đây là thẻ mật mã, ba chuỗi mật mã đều khớp với nhau, cũng thông qua việcnhận diện đối tượng, mới có thể mở phong ấn ra." Ted nói.Một giây sau.Một giọng nói lạnh lẽo vang lên:"Quyền hạn được thông qua, phong ấn được mở ra."Ầm!Một luồng khí lạnh rất nồng từ phía đối diện tản ra.Trong luồng khí lạnh này, có thể thấy một vài vật thể màu đen lờ mờ.Liễu Bình thấy được một vài thi thể côn trùng bị băng sương bao phủ, đôngcứng trên mặt bàn.Mà tại vị trí trung tâm, có một thi thể khổng lồ cao tới bảy, tám mét.Nhìn qua thì nó giống như một người cực kỳ vạm vỡ, toàn thân đều có cơ bắpcuồn cuộn, thế nhưng trong khe hở của cơ bắp đều là những con mắt dựngthẳng.Chỉ liếc nhìn qua, cũng làm cho người khác rùng mình."Thầy à, thứ này là cái gì?"Liễu Bình hỏi."Ta tìm được tại Bắc Cương... nói tới chuyện này cũng rất rung động lòngngười, hoàn toàn có thể viết thành một quyển tiểu thuyết, thế nhưng để nói ngắngọn thì là ta dã dùng máy thăm dò tự động để điều tra địa hình một khu vực bênngoài biên cảnh, phát hiện ra thi thể này ở nơi đó." Ted nói."Ngày hôm qua mới chở về đây, nói cách khác..." Duray nói."Đây là sinh vật bên ngoài biên cảnh, chúng ta chưa từng thấy qua, rất quý giá."Jess nói.Liễu Bình cũng rất hứng thú, đi vòng quanh quái vật này một vòng mới nói:"Có một đặc điểm mà quái vật này giống với côn trùng.""Cái gì?" Ted hỏi."Ban đầu nó là một con người." Liễu Bình nói."Côn trùng là do loài người biến thành sao?" Một học giả nhạy cảm hỏi."Đúng vậy, ta vừa lúc điều tra ra một sự kiện, sự kiện tại đường Phù Đăng, là domột sĩ quan tên là Tiền Võ Chu làm ra, hắn ta có thể biến thành côn trùng." LiễuBình nói.Ted ra lệnh: "Lập tức tra tìm danh sách người mất tích của Đế quốc, so sánh vớikhuôn mặt của quái vật, xem xem có phát hiện mới gì không."Mấy người học giả rút thẻ bài ra, bắt đầu tìm kiếm danh sách người mất tích.Ted nháy mắt với Liễu Bình, nói: "Trò đi quan sát những con côn trùng kia đi...xem xem có thể tìm tới đầu mối nào khác hay không."Ông ta đưa tới một cái khay.Trên khay có rất nhiều công cụ giải phẫu."Dạ vâng."Liễu Bình nhận lấy khay, đi tới gần thi thể quái vật, tùy ý tìm một thi thể côntrùng, bắt đầu cẩn thận cắt chém.Các học giả cũng rất thức thời quay lưng lại.Liễu Bình cầm dao giải phẫu sắc bén lên, cắt hết toàn bộ chân đốt của côn trùngxuống."Không biết có đủ hay không..."Hắn đặt những chiếc chân này xuống dưới đất, lấy một thanh kiếm ngắn ra,dùng mũi kiếm đụng vào một chiếc chân côn trùng.Chiếc chân côn trùng biến mất trong nháy mắt.Từ trong kiếm ngắn lại truyền ra những tiếng "rộp rộp", như có thứ gì đang nhainuốt vậy.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Nó cần nhiều thi thể hơn, mới có thể hoàn toàn hiểu rõ điểm yếu của Thi trùngnày.]Điều này cũng dễ thôi.Liễu Bình đi tới trước mặt con côn trùng kia, cắt xuống một mảnh cánh của côntrùng, đút cho kiếm ngắn ăn.Kiếm ngắn ăn chúng rất nhanh.Lại có thêm một hàng chữ xuất hiện:[Nó còn cần ăn bộ phận thân thể.]Liễu Bình nắm chặt đao giải phẫu, mở ngực côn trùng, moi trái tim của nó ra,đặt dưới đất.ắ ể ế ế ể ếHắn cũng không dám để thanh kiếm này tiếp xúc tới thi thể của côn trùng, nếukhông thanh kiếm này sẽ ăn sạch thi thể côn trùng mất, làm vậy thì không thểăn nói với thầy giáo của mình được.Giống như bây giờ, côn trùng thiếu khuyết một vài bộ phận lẻ tẻ, thầy giáo cũnghoàn toàn có thể nói là dùng để nghiên cứu, tiêu hao mất.Thanh kiếm phát ra những tiếng "rộp rộp".Mặt ngoài của nó dần dần biến thành mũi nhọn rất dài, từ màu xanh lục biếnthành màu xám đậm.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:[Thuật pháp kiếm của ngươi: Kiếm Diệt Tuyệt của thung lũng Lục Ma, chuyênmôn sát thương côn trùng đã chuẩn bị sẵn sàng.][Số lần sử dụng: 1 lần.][Nó đã biến thành một vũ khí chuyên môn, có thể giết chết loại Thi trùng vừa ănsạch.][Đặc biệt thuyết minh: Thi trùng do tù phạm biến thành là đặc biệt nhất, thựclực cũng mạnh mẽ nhất, thanh kiếm này chưa chắc đã có thể giết chết nó, xinhãy chuẩn bị những thủ đoạn khác.]Thành công!

Chương 354: Thành công!