"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 366: Báo thù vì Thụ tinh linh
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bên kia.Phi thuyền số tám.Chúng giáo đồ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy một tiếng pha lê vỡvụn.Trong khoang điều khiển, có người lập tức tiến đến xem xét tình hình.“Có chuyện gì thế?” Giáo chủ không ngẩng đầu lên mà hỏi.Một người mặc đồng phục hàng không đáp: “Xin yên tâm về chuyện kính WCbị vỡ vụn, chúng tôi có biện pháp giải quyết khẩn cấp, đang khắc phục chuyệnnày.”Giáo chủ tiếp tục nhìn bản đồ trong tay, đưa tay ra hiệu cho hai gã giáo đồ bêncạnh mình.Hai người đứng lên, đi đến WC xem xét.Quả nhiên, thủy tinh vỡ vụn rơi xuống đầy đất, mà trận gió to đã bị cái chắnkhông khí phòng ngự khẩn cấp ngăn cản lại.Một nhân viên đang nhanh chóng thay thế tấm kính.“Vì sao cái kính lại tự nhiên vỡ vụn?” Một giáo đồ hỏi.“Có rất nhiều nguyên nhân, dòng khí, nhiệt độ thay đổi, đụng phải chim bay haylà những nguyên nhân khác, yên tâm đi, sẽ lập tức thay ngay thôi.” Người nhânviên đó đáp.Hai tên giáo đồ nhìn nhau, khẽ gật đầu.Bọn họ như nhớ tới cái gì, lại khẽ gật đầu với một người khác đang đứng ở bêncạnh.“Không có vấn đề gì.” Người kia cũng nói.Vì thế bọn họ đi ra khỏi WC.Ba tên giáo đồ cùng nhau trở lại bên cạnh giáo chủ, thấp giọng báo cáo: “Chỉ dokính bị vỡ bình thường thôi, đã hoàn thành hành động khắc phục, không có dịthường gì.”Giáo chủ buông bản đồ, đứng lên nhìn ra chung quanh.Tất cả giáo chúng đều đang nhắm mắt cầu nguyện.Tất cả đều bình thường.Giáo chủ khẽ gật đầu vừa lòng, ngồi xuống lần nữa rồi nói: “Công việc tiếp ứngthành St.Tosif đã an bài xong chưa?”Trong ba gã giáo đồ, một người mở miệng nói: “Đều đã an bài thỏa đáng, chúngta vừa đến nơi thì lập tức có người tới tiếp ứng.”ồ ế ấNgười thứ hai mở miệng nói: “Chúng ta sẽ ngồi trên chiếc xe nhanh nhất, trongvòng mười phút sẽ lướt qua đường biên giới, chuyện kế tiếp hoàn toàn nghengài chỉ huy.”Người thứ ba nói: “Bọn họ nói rất đúng.”Giáo chủ nói: “Rất tốt, ta không quá thông thạo địa lý, thừa dịp lúc này còn thờigian, chúng ta lại nghiên cứu bản đồ một chút, nhìn xem rốt cục nên chọn vị trínào là tốt nhất.”“Ngài nói đúng.” Hai gã giáo đồ đồng loạt nói.Hai người và giáo chủ cùng nhau ngồi xuống.Bọn họ cứ như quên mất người thứ ba, mà cũng không biết người thứ ba đã điđâu mất.Giáo chủ duỗi tay sờ một cái, bỗng phát hiện bản đồ bên cạnh chỗ ngồi khôngthấy đâu nữa, lập tức lắp bắp kinh hãi.“Trên mặt đất.”“À, nó rơi xuống đất.”Giáo chủ nhặt tấm bản đồ lên.Tấm bản đồ này không có thay đổi gì, thậm chí một ít đánh dấu còn do giáo chủtự tay vẽ lên.Giáo chủ bắt đầu thảo luận vấn đề chọn địa điểm với hai người còn lại.Cùng thời khắc đó.Bên ngoài tàu bay.Một cô bé dán người lên tường ngoài tàu bay yên lặng lắng nghe một lát, nhẹgiọng nói: “Đúng vậy.”Thân thể cô bé rung lên, bay vút lên trời cao từ tường ngoài tàu bay, hóa thànhmột ánh lưu quang, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời....Tàu bay đã đến cảng hàng không.Dưới sự dẫn dắt của giáo chủ, tất cả giáo đồ nhanh chóng đi xuống tàu bay.“Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm!” Giáo chủ lớn tiếng quát to.Người phụ trách tiếp đón nói: “Xin yên tâm, chỉ cần chừng mười phút là đếnđược biên cảnh!”Giáo chủ khẽ gật đầu, mang theo mọi người bước lên một dãy xe sớm đã chờmột bên, dứt khoát chạy đi.Bảy tám phút sau.Đoàn xe chạy đến trước một con đường hoang vu.“Ngừng!” Giáo chủ ra lệnh.ấ ếTất cả chiếc xe chậm rãi dừng lại.Hắn ta nhảy xuống xe, vừa nhìn bản đồ trong tay, vừa đi đến phía trước bảnghướng dẫn.Chỉ thấy trên bảng hướng dẫn có viết một hàng chữ to bắt mắt:“Nguy hiểm!”“Ngươi sắp lướt qua đường biên giới.”“Phía trước là vùng hoang dã ma quỷ lui tới, xin đừng tới gần.”Giáo chủ nhìn bản đồ, lại quan sát bốn phía.Không sai.Bản đồ và bảng hướng dẫn hoàn toàn ăn khớp.Là nơi này.Nơi này chính là đường biên giới!Trên mặt giáo chủ lộ ra vẻ mặt vui vẻ, cao giọng nói: “Các vị, làm thật tuyệt,thời gian còn sớm hơn mong muốn!”Chúng giáo đồ cùng kêu lên: “Ca ngợi đọa thiên thần chín cánh!”Giáo chủ lớn tiếng nói: “Tuy là như thế, nhưng chúng ta vẫn không thể sơ suất,mọi người cùng ta đi lên, chúng ta đã chọn ra được địa điểm là bãi đất trống ởcách phía trước hơn ba trăm mét!”Mọi người nhanh chóng di chuyển xuyên qua đường biên giới, chỉ tốn vài phútlà đến được mảnh đất trống kia.Nơi này đã không phải lãnh thổ của Đế quốc.“Còn bảy phút, sắp không kịp rồi, chúng ta phải lập tức bắt đầu!” Giáo chủ nói.Mấy tên giáo đồ lập tức lấy ra từng mảnh kim loại sớm đã khắc đầy phù văn.Bọn họ ghép nối những mảnh kim loại này lại với nhau, hình thành một vòngphù văn trận triệu hoán hình tròn, sau đó cẩn thận đặt chúng lên mặt đất.Thời gian lại trôi qua ba phút.Còn lại bốn phút cuối cùng.Giáo chủ bắt đầu khẩn trương, quát: “Bắt đầu triệu hoán nghịch hướng thần chủ,chúng ta phải triệu hoán ngài đến đây, ngay bây giờ!”Mọi người đứng theo thứ tự ở bên ngoài trận phù văn, bắt đầu nhanh chóngniệm tụng chú ngữ.Rất nhanh, phù văn trận triệu hoán bắt đầu tỏa ra ánh sáng lạnh nhạt.Còn lại hai phút.Làm kịp rồi!Cách đó mấy chục vạn dặm, trên đỉnh một ngọn núi hoang.ế ế ố ốHoàng đế Đế quốc lạnh lùng nhìn lão giả và nữ tử đối diện.“Các ngươi kéo chân ta mãi, chẳng lẽ các ngươi có biện pháp thoát khỏi thờikhông đình trệ của nơi này hay sao?” Hắn ta hỏi.“Chúng ta có thể đi vào bất cứ lúc nào.” Lão giả cười tủm tỉm nói.“Rất tốt, xem ra ta đã không thể thoát thân, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, sớm muộngì thù này cũng được báo.” Hoàng đế nói.“Ngươi đã bị nhốt ở chỗ này rồi mà còn kiêu ngạo như vậy à?” Nữ tử kia cườinói.Khóe miệng hoàng đế hơi nhếch lên, nói: “Vậy thì chưa chắc.”Trong nháy mắt tiếp theo.Trên người hắn ta bỗng tỏa ra một vòng sáng.Lão giả ngẩn ra, thất thanh mà quát lên: “Không xong, hắn dùng phương pháphiến tế linh hồn!”“Đáng chết!” Nữ tử hối hận nói.“Hai vị, sớm muộn gì ta cũng sẽ ăn luôn các ngươi, nhưng hiện tại ta phải đi.”Hoàng đế mang đầy vẻ châm chọc nói.Nữ tử khẽ cắn môi, cứ như đang đưa ra quyết định nào đó.Lại thấy vòng sáng kia nhanh chóng biến hóa, mở ra hư khôngBỗng nhiên, hư không lại khép kín lần nữa.Vòng sáng vẫn quay chung quanh hoàng đế.Nhưng hắn ta vẫn chưa truyền tống rời đi.Trong một phút cuối cùng.Hoàng đế đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.Một sự yên tĩnh quỷ dị kéo dài.Nàng đột nhiên cười ha hả: “Ha ha ha ha! Xem ra an bài của ngươi xảy ra chútvấn đề!”“Không có thời gian, chúng ta đi.” Lão giả thúc giục.“Xem ra nó đã không thể thoát ly quốc gia này, ta cũng không cần hao phí quánhiều sức mạnh để ngăn cản nó... Dù sao cũng phải báo thù vì Thụ tinh linh!”Nữ tử hả hận mà nói.Bọn họ hóa thành hai ánh lưu quang, trong nháy mắt đã biến mất không thấyđâu nữa.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bên kia.Phi thuyền số tám.Chúng giáo đồ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy một tiếng pha lê vỡvụn.Trong khoang điều khiển, có người lập tức tiến đến xem xét tình hình.“Có chuyện gì thế?” Giáo chủ không ngẩng đầu lên mà hỏi.Một người mặc đồng phục hàng không đáp: “Xin yên tâm về chuyện kính WCbị vỡ vụn, chúng tôi có biện pháp giải quyết khẩn cấp, đang khắc phục chuyệnnày.”Giáo chủ tiếp tục nhìn bản đồ trong tay, đưa tay ra hiệu cho hai gã giáo đồ bêncạnh mình.Hai người đứng lên, đi đến WC xem xét.Quả nhiên, thủy tinh vỡ vụn rơi xuống đầy đất, mà trận gió to đã bị cái chắnkhông khí phòng ngự khẩn cấp ngăn cản lại.Một nhân viên đang nhanh chóng thay thế tấm kính.“Vì sao cái kính lại tự nhiên vỡ vụn?” Một giáo đồ hỏi.“Có rất nhiều nguyên nhân, dòng khí, nhiệt độ thay đổi, đụng phải chim bay haylà những nguyên nhân khác, yên tâm đi, sẽ lập tức thay ngay thôi.” Người nhânviên đó đáp.Hai tên giáo đồ nhìn nhau, khẽ gật đầu.Bọn họ như nhớ tới cái gì, lại khẽ gật đầu với một người khác đang đứng ở bêncạnh.“Không có vấn đề gì.” Người kia cũng nói.Vì thế bọn họ đi ra khỏi WC.Ba tên giáo đồ cùng nhau trở lại bên cạnh giáo chủ, thấp giọng báo cáo: “Chỉ dokính bị vỡ bình thường thôi, đã hoàn thành hành động khắc phục, không có dịthường gì.”Giáo chủ buông bản đồ, đứng lên nhìn ra chung quanh.Tất cả giáo chúng đều đang nhắm mắt cầu nguyện.Tất cả đều bình thường.Giáo chủ khẽ gật đầu vừa lòng, ngồi xuống lần nữa rồi nói: “Công việc tiếp ứngthành St.Tosif đã an bài xong chưa?”Trong ba gã giáo đồ, một người mở miệng nói: “Đều đã an bài thỏa đáng, chúngta vừa đến nơi thì lập tức có người tới tiếp ứng.”ồ ế ấNgười thứ hai mở miệng nói: “Chúng ta sẽ ngồi trên chiếc xe nhanh nhất, trongvòng mười phút sẽ lướt qua đường biên giới, chuyện kế tiếp hoàn toàn nghengài chỉ huy.”Người thứ ba nói: “Bọn họ nói rất đúng.”Giáo chủ nói: “Rất tốt, ta không quá thông thạo địa lý, thừa dịp lúc này còn thờigian, chúng ta lại nghiên cứu bản đồ một chút, nhìn xem rốt cục nên chọn vị trínào là tốt nhất.”“Ngài nói đúng.” Hai gã giáo đồ đồng loạt nói.Hai người và giáo chủ cùng nhau ngồi xuống.Bọn họ cứ như quên mất người thứ ba, mà cũng không biết người thứ ba đã điđâu mất.Giáo chủ duỗi tay sờ một cái, bỗng phát hiện bản đồ bên cạnh chỗ ngồi khôngthấy đâu nữa, lập tức lắp bắp kinh hãi.“Trên mặt đất.”“À, nó rơi xuống đất.”Giáo chủ nhặt tấm bản đồ lên.Tấm bản đồ này không có thay đổi gì, thậm chí một ít đánh dấu còn do giáo chủtự tay vẽ lên.Giáo chủ bắt đầu thảo luận vấn đề chọn địa điểm với hai người còn lại.Cùng thời khắc đó.Bên ngoài tàu bay.Một cô bé dán người lên tường ngoài tàu bay yên lặng lắng nghe một lát, nhẹgiọng nói: “Đúng vậy.”Thân thể cô bé rung lên, bay vút lên trời cao từ tường ngoài tàu bay, hóa thànhmột ánh lưu quang, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời....Tàu bay đã đến cảng hàng không.Dưới sự dẫn dắt của giáo chủ, tất cả giáo đồ nhanh chóng đi xuống tàu bay.“Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm!” Giáo chủ lớn tiếng quát to.Người phụ trách tiếp đón nói: “Xin yên tâm, chỉ cần chừng mười phút là đếnđược biên cảnh!”Giáo chủ khẽ gật đầu, mang theo mọi người bước lên một dãy xe sớm đã chờmột bên, dứt khoát chạy đi.Bảy tám phút sau.Đoàn xe chạy đến trước một con đường hoang vu.“Ngừng!” Giáo chủ ra lệnh.ấ ếTất cả chiếc xe chậm rãi dừng lại.Hắn ta nhảy xuống xe, vừa nhìn bản đồ trong tay, vừa đi đến phía trước bảnghướng dẫn.Chỉ thấy trên bảng hướng dẫn có viết một hàng chữ to bắt mắt:“Nguy hiểm!”“Ngươi sắp lướt qua đường biên giới.”“Phía trước là vùng hoang dã ma quỷ lui tới, xin đừng tới gần.”Giáo chủ nhìn bản đồ, lại quan sát bốn phía.Không sai.Bản đồ và bảng hướng dẫn hoàn toàn ăn khớp.Là nơi này.Nơi này chính là đường biên giới!Trên mặt giáo chủ lộ ra vẻ mặt vui vẻ, cao giọng nói: “Các vị, làm thật tuyệt,thời gian còn sớm hơn mong muốn!”Chúng giáo đồ cùng kêu lên: “Ca ngợi đọa thiên thần chín cánh!”Giáo chủ lớn tiếng nói: “Tuy là như thế, nhưng chúng ta vẫn không thể sơ suất,mọi người cùng ta đi lên, chúng ta đã chọn ra được địa điểm là bãi đất trống ởcách phía trước hơn ba trăm mét!”Mọi người nhanh chóng di chuyển xuyên qua đường biên giới, chỉ tốn vài phútlà đến được mảnh đất trống kia.Nơi này đã không phải lãnh thổ của Đế quốc.“Còn bảy phút, sắp không kịp rồi, chúng ta phải lập tức bắt đầu!” Giáo chủ nói.Mấy tên giáo đồ lập tức lấy ra từng mảnh kim loại sớm đã khắc đầy phù văn.Bọn họ ghép nối những mảnh kim loại này lại với nhau, hình thành một vòngphù văn trận triệu hoán hình tròn, sau đó cẩn thận đặt chúng lên mặt đất.Thời gian lại trôi qua ba phút.Còn lại bốn phút cuối cùng.Giáo chủ bắt đầu khẩn trương, quát: “Bắt đầu triệu hoán nghịch hướng thần chủ,chúng ta phải triệu hoán ngài đến đây, ngay bây giờ!”Mọi người đứng theo thứ tự ở bên ngoài trận phù văn, bắt đầu nhanh chóngniệm tụng chú ngữ.Rất nhanh, phù văn trận triệu hoán bắt đầu tỏa ra ánh sáng lạnh nhạt.Còn lại hai phút.Làm kịp rồi!Cách đó mấy chục vạn dặm, trên đỉnh một ngọn núi hoang.ế ế ố ốHoàng đế Đế quốc lạnh lùng nhìn lão giả và nữ tử đối diện.“Các ngươi kéo chân ta mãi, chẳng lẽ các ngươi có biện pháp thoát khỏi thờikhông đình trệ của nơi này hay sao?” Hắn ta hỏi.“Chúng ta có thể đi vào bất cứ lúc nào.” Lão giả cười tủm tỉm nói.“Rất tốt, xem ra ta đã không thể thoát thân, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, sớm muộngì thù này cũng được báo.” Hoàng đế nói.“Ngươi đã bị nhốt ở chỗ này rồi mà còn kiêu ngạo như vậy à?” Nữ tử kia cườinói.Khóe miệng hoàng đế hơi nhếch lên, nói: “Vậy thì chưa chắc.”Trong nháy mắt tiếp theo.Trên người hắn ta bỗng tỏa ra một vòng sáng.Lão giả ngẩn ra, thất thanh mà quát lên: “Không xong, hắn dùng phương pháphiến tế linh hồn!”“Đáng chết!” Nữ tử hối hận nói.“Hai vị, sớm muộn gì ta cũng sẽ ăn luôn các ngươi, nhưng hiện tại ta phải đi.”Hoàng đế mang đầy vẻ châm chọc nói.Nữ tử khẽ cắn môi, cứ như đang đưa ra quyết định nào đó.Lại thấy vòng sáng kia nhanh chóng biến hóa, mở ra hư khôngBỗng nhiên, hư không lại khép kín lần nữa.Vòng sáng vẫn quay chung quanh hoàng đế.Nhưng hắn ta vẫn chưa truyền tống rời đi.Trong một phút cuối cùng.Hoàng đế đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.Một sự yên tĩnh quỷ dị kéo dài.Nàng đột nhiên cười ha hả: “Ha ha ha ha! Xem ra an bài của ngươi xảy ra chútvấn đề!”“Không có thời gian, chúng ta đi.” Lão giả thúc giục.“Xem ra nó đã không thể thoát ly quốc gia này, ta cũng không cần hao phí quánhiều sức mạnh để ngăn cản nó... Dù sao cũng phải báo thù vì Thụ tinh linh!”Nữ tử hả hận mà nói.Bọn họ hóa thành hai ánh lưu quang, trong nháy mắt đã biến mất không thấyđâu nữa.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bên kia.Phi thuyền số tám.Chúng giáo đồ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy một tiếng pha lê vỡvụn.Trong khoang điều khiển, có người lập tức tiến đến xem xét tình hình.“Có chuyện gì thế?” Giáo chủ không ngẩng đầu lên mà hỏi.Một người mặc đồng phục hàng không đáp: “Xin yên tâm về chuyện kính WCbị vỡ vụn, chúng tôi có biện pháp giải quyết khẩn cấp, đang khắc phục chuyệnnày.”Giáo chủ tiếp tục nhìn bản đồ trong tay, đưa tay ra hiệu cho hai gã giáo đồ bêncạnh mình.Hai người đứng lên, đi đến WC xem xét.Quả nhiên, thủy tinh vỡ vụn rơi xuống đầy đất, mà trận gió to đã bị cái chắnkhông khí phòng ngự khẩn cấp ngăn cản lại.Một nhân viên đang nhanh chóng thay thế tấm kính.“Vì sao cái kính lại tự nhiên vỡ vụn?” Một giáo đồ hỏi.“Có rất nhiều nguyên nhân, dòng khí, nhiệt độ thay đổi, đụng phải chim bay haylà những nguyên nhân khác, yên tâm đi, sẽ lập tức thay ngay thôi.” Người nhânviên đó đáp.Hai tên giáo đồ nhìn nhau, khẽ gật đầu.Bọn họ như nhớ tới cái gì, lại khẽ gật đầu với một người khác đang đứng ở bêncạnh.“Không có vấn đề gì.” Người kia cũng nói.Vì thế bọn họ đi ra khỏi WC.Ba tên giáo đồ cùng nhau trở lại bên cạnh giáo chủ, thấp giọng báo cáo: “Chỉ dokính bị vỡ bình thường thôi, đã hoàn thành hành động khắc phục, không có dịthường gì.”Giáo chủ buông bản đồ, đứng lên nhìn ra chung quanh.Tất cả giáo chúng đều đang nhắm mắt cầu nguyện.Tất cả đều bình thường.Giáo chủ khẽ gật đầu vừa lòng, ngồi xuống lần nữa rồi nói: “Công việc tiếp ứngthành St.Tosif đã an bài xong chưa?”Trong ba gã giáo đồ, một người mở miệng nói: “Đều đã an bài thỏa đáng, chúngta vừa đến nơi thì lập tức có người tới tiếp ứng.”ồ ế ấNgười thứ hai mở miệng nói: “Chúng ta sẽ ngồi trên chiếc xe nhanh nhất, trongvòng mười phút sẽ lướt qua đường biên giới, chuyện kế tiếp hoàn toàn nghengài chỉ huy.”Người thứ ba nói: “Bọn họ nói rất đúng.”Giáo chủ nói: “Rất tốt, ta không quá thông thạo địa lý, thừa dịp lúc này còn thờigian, chúng ta lại nghiên cứu bản đồ một chút, nhìn xem rốt cục nên chọn vị trínào là tốt nhất.”“Ngài nói đúng.” Hai gã giáo đồ đồng loạt nói.Hai người và giáo chủ cùng nhau ngồi xuống.Bọn họ cứ như quên mất người thứ ba, mà cũng không biết người thứ ba đã điđâu mất.Giáo chủ duỗi tay sờ một cái, bỗng phát hiện bản đồ bên cạnh chỗ ngồi khôngthấy đâu nữa, lập tức lắp bắp kinh hãi.“Trên mặt đất.”“À, nó rơi xuống đất.”Giáo chủ nhặt tấm bản đồ lên.Tấm bản đồ này không có thay đổi gì, thậm chí một ít đánh dấu còn do giáo chủtự tay vẽ lên.Giáo chủ bắt đầu thảo luận vấn đề chọn địa điểm với hai người còn lại.Cùng thời khắc đó.Bên ngoài tàu bay.Một cô bé dán người lên tường ngoài tàu bay yên lặng lắng nghe một lát, nhẹgiọng nói: “Đúng vậy.”Thân thể cô bé rung lên, bay vút lên trời cao từ tường ngoài tàu bay, hóa thànhmột ánh lưu quang, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời....Tàu bay đã đến cảng hàng không.Dưới sự dẫn dắt của giáo chủ, tất cả giáo đồ nhanh chóng đi xuống tàu bay.“Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm!” Giáo chủ lớn tiếng quát to.Người phụ trách tiếp đón nói: “Xin yên tâm, chỉ cần chừng mười phút là đếnđược biên cảnh!”Giáo chủ khẽ gật đầu, mang theo mọi người bước lên một dãy xe sớm đã chờmột bên, dứt khoát chạy đi.Bảy tám phút sau.Đoàn xe chạy đến trước một con đường hoang vu.“Ngừng!” Giáo chủ ra lệnh.ấ ếTất cả chiếc xe chậm rãi dừng lại.Hắn ta nhảy xuống xe, vừa nhìn bản đồ trong tay, vừa đi đến phía trước bảnghướng dẫn.Chỉ thấy trên bảng hướng dẫn có viết một hàng chữ to bắt mắt:“Nguy hiểm!”“Ngươi sắp lướt qua đường biên giới.”“Phía trước là vùng hoang dã ma quỷ lui tới, xin đừng tới gần.”Giáo chủ nhìn bản đồ, lại quan sát bốn phía.Không sai.Bản đồ và bảng hướng dẫn hoàn toàn ăn khớp.Là nơi này.Nơi này chính là đường biên giới!Trên mặt giáo chủ lộ ra vẻ mặt vui vẻ, cao giọng nói: “Các vị, làm thật tuyệt,thời gian còn sớm hơn mong muốn!”Chúng giáo đồ cùng kêu lên: “Ca ngợi đọa thiên thần chín cánh!”Giáo chủ lớn tiếng nói: “Tuy là như thế, nhưng chúng ta vẫn không thể sơ suất,mọi người cùng ta đi lên, chúng ta đã chọn ra được địa điểm là bãi đất trống ởcách phía trước hơn ba trăm mét!”Mọi người nhanh chóng di chuyển xuyên qua đường biên giới, chỉ tốn vài phútlà đến được mảnh đất trống kia.Nơi này đã không phải lãnh thổ của Đế quốc.“Còn bảy phút, sắp không kịp rồi, chúng ta phải lập tức bắt đầu!” Giáo chủ nói.Mấy tên giáo đồ lập tức lấy ra từng mảnh kim loại sớm đã khắc đầy phù văn.Bọn họ ghép nối những mảnh kim loại này lại với nhau, hình thành một vòngphù văn trận triệu hoán hình tròn, sau đó cẩn thận đặt chúng lên mặt đất.Thời gian lại trôi qua ba phút.Còn lại bốn phút cuối cùng.Giáo chủ bắt đầu khẩn trương, quát: “Bắt đầu triệu hoán nghịch hướng thần chủ,chúng ta phải triệu hoán ngài đến đây, ngay bây giờ!”Mọi người đứng theo thứ tự ở bên ngoài trận phù văn, bắt đầu nhanh chóngniệm tụng chú ngữ.Rất nhanh, phù văn trận triệu hoán bắt đầu tỏa ra ánh sáng lạnh nhạt.Còn lại hai phút.Làm kịp rồi!Cách đó mấy chục vạn dặm, trên đỉnh một ngọn núi hoang.ế ế ố ốHoàng đế Đế quốc lạnh lùng nhìn lão giả và nữ tử đối diện.“Các ngươi kéo chân ta mãi, chẳng lẽ các ngươi có biện pháp thoát khỏi thờikhông đình trệ của nơi này hay sao?” Hắn ta hỏi.“Chúng ta có thể đi vào bất cứ lúc nào.” Lão giả cười tủm tỉm nói.“Rất tốt, xem ra ta đã không thể thoát thân, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, sớm muộngì thù này cũng được báo.” Hoàng đế nói.“Ngươi đã bị nhốt ở chỗ này rồi mà còn kiêu ngạo như vậy à?” Nữ tử kia cườinói.Khóe miệng hoàng đế hơi nhếch lên, nói: “Vậy thì chưa chắc.”Trong nháy mắt tiếp theo.Trên người hắn ta bỗng tỏa ra một vòng sáng.Lão giả ngẩn ra, thất thanh mà quát lên: “Không xong, hắn dùng phương pháphiến tế linh hồn!”“Đáng chết!” Nữ tử hối hận nói.“Hai vị, sớm muộn gì ta cũng sẽ ăn luôn các ngươi, nhưng hiện tại ta phải đi.”Hoàng đế mang đầy vẻ châm chọc nói.Nữ tử khẽ cắn môi, cứ như đang đưa ra quyết định nào đó.Lại thấy vòng sáng kia nhanh chóng biến hóa, mở ra hư khôngBỗng nhiên, hư không lại khép kín lần nữa.Vòng sáng vẫn quay chung quanh hoàng đế.Nhưng hắn ta vẫn chưa truyền tống rời đi.Trong một phút cuối cùng.Hoàng đế đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.Một sự yên tĩnh quỷ dị kéo dài.Nàng đột nhiên cười ha hả: “Ha ha ha ha! Xem ra an bài của ngươi xảy ra chútvấn đề!”“Không có thời gian, chúng ta đi.” Lão giả thúc giục.“Xem ra nó đã không thể thoát ly quốc gia này, ta cũng không cần hao phí quánhiều sức mạnh để ngăn cản nó... Dù sao cũng phải báo thù vì Thụ tinh linh!”Nữ tử hả hận mà nói.Bọn họ hóa thành hai ánh lưu quang, trong nháy mắt đã biến mất không thấyđâu nữa.