"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 385: Thập Tự Trảm

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bên trong danh sách Ngu Giả, tăng lên mười cấp mới có thể đạt được một kỹnăng, hơn nữa là cực kỳ yếu.Bên trong thế giới danh sách kia, tất cả đều đã được thiết lập sẵn, gần nhưkhông có liên quan gì đến Vĩnh Dạ.Hiện giờ.Cuối cùng hắn cũng đi tới Vĩnh Dạ thật sự!“Còn 1% sao? Xem ra chỉ cần ta đến ‘Hôi Lâm Chi Thạch’ thì có thể dựa vàothăm dò để gia tăng kinh nghiệm, tăng lên cấp 8.” Liễu Bình lẩm bẩm.Hắn xoay người lên ngựa, nhận diện phương hướng rồi quát: “Giá!”Chiến mã hí vang một tiếng, nhanh chóng chạy về hướng Hôi Lâm Chi Thạch.Thời gian chậm rãi trôi đi.Khi chiến mã đến được Hôi Lâm Chi Thạch, Liễu Bình nhảy xuống ngựa rồi cấtvật cưỡi đi.Hắn nhìn quanh bốn phía.Có lẽ nơi này là chỗ một dòng suối chảy qua, chẳng qua vì mùa màng hoặc lànguyên nhân gì khác mà suối nước đã hoàn toàn khô cạn, để lộ ra những cục đáhình dạng dài vốn nằm dưới đáy nước.“Đây là ‘Hôi Lâm Chi Thạch’.” Liễu Bình nói.Lilith nắm lấy tóc của hắn, đứng lên nhìn quanh bốn phía.“Không có người nào hết.” Nàng kỳ quái nói.“Có lẽ chúng ta đến tương đối sớm, những người đó còn chưa tới.” Liễu Bìnhnói.Hắn nhìn về phía hư không.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt đúng hạn xuất hiện:“Ngươi phát hiện ‘Hôi Lâm Chi Thạch’.”“Giá trị kinh nghiệm của ngươi đã đạt tới 100%.”“Chúc mừng.”“Cấp bậc của ngươi tăng lên thành 8.”“Các hạng thuộc tính tăng lên 1 điểm.”“Ngươi đạt được kỹ năng của kỵ sĩ cấp 8: Thập Tự Trảm.”“Thập Tự Trảm: Điều khiển hồn lực, chém ra một mũi nhọn hình chữ ‘Thập’ vềphía trước nhằm chém giết kẻ địch.”ổ ế ấ ểĐây là kỹ xảo công kích phổ biến nhất của kỵ sĩ, có thể dùng các loại vũ khílạnh thi triển.”Một đoạn kỹ xảo chiến đấu xuất hiện trong đầu của Liễu Bình.Hắn nhắm mắt một lát, sau đó bỗng nhăn mày lại.“Kỹ xảo đơn sơ như vậy...” Liễu Bình nhỏ giọng lẩm bẩm.Trong nháy mắt tiếp theo.Toàn bộ thế giới rơi vào đình trệ.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn:“Ngươi bị dừng lại vào thời khắc này.”“Đăng Thần Chiến Tướng được tiến hành trong thời khắc này, đồng thời cũngquyết định sinh tử của ngươi.”“Xác nhận lần cuối, ngươi muốn làm thẻ bài của Yana, tiến hành trận ĐăngThần Chiến này vì nàng hay không?”Liễu Bình bị cắt ngang suy nghĩ.Hắn bỗng nhớ tới, đã thật lâu không kích phát Đăng Thần Chiến…Trong khoảng thời gian này hắn chỉ lo vật lộn với danh sách ‘Ngu Giả’, đã suýtquên mất còn có chuyện này.“Xác nhận!” Liễu Bình nói.Một ánh sáng quấn quanh người hắn, lập tức mang theo hắn chui vào hư không,biến mất không thấy đâu nữa....Trong đấu trường không có một bóng người.Bỗng nhiên.Hai ánh hào quang rơi xuống.Một ánh hóa thành Liễu Bình.Ánh còn lại hóa thành một con khỉ cả người phủ kín lửa cháy, có mọc hai cáiđầu.Con khỉ vừa rơi xuống đất thì đã nhìn về phía Liễu Bình.“Một kỵ sĩ cấp 8 à? Kỳ quái... Trước nay chưa nhìn thấy trong trang viên, là kẻxâm lấn sao? Chờ bắt lấy ngươi thì ta sẽ đi tìm Odrich tranh công!”Con khỉ linh hoạt nhảy qua nhảy lại, hi hi ha ha nhào về hướng Liễu Bình.Liễu Bình không chút do dự rút trường đao ra, toàn lực chém về phía trước!“Thập Tự Trảm? Một kỹ xảo cấp thấp đáng buồn.”Hai cái đầu bốn con mắt của con khỉ đều hiện ra vẻ châm chọc.Thân thể nó xoay tròn trên không trung, lập tức tránh đi…Từ từ!Bay ra từ trường đao của Liễu Bình không phải là đao quang hồn lực hình chữ“Thập”.Thức đao quang này có hình dạng càng thêm kín kẽ, nên trong khe hở chữ“Thập” này cũng che giấu đao quang.Con khỉ không kịp phòng ngừa nên bị một đao đột nhiên chém trúng, trongmiệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết khẹc khẹc quang quác, liên tục lui vềphía sau.Nó cảnh giác kéo ra khoảng cách, nhìn chằm chằm thẳng vào Liễu Bình.Liễu Bình vẫy vẫy đao, cũng không tiến lên đuổi theo, hình như đang suy tư cáigì đó.“Đòn vừa rồi của ngươi là Thập Tự Trảm sao?” Con khỉ che lại miệng vếtthương, nhịn không được mà hỏi.Liễu Bình lấy lại tinh thần, nói tiếp: “Không phải Thập Tự Trảm, là ‘Mễ’ TựTrảm.”“Mễ Tự Trảm?” Con khỉ sửng sốt.Trước nay chỉ có Thập Tự Trảm, chưa từng nghe qua còn có Mễ Tự Trảm gì cả!Nhưng nói ra thì…“Mễ” thật sự càng chặt chẽ hơn “Thập”, cũng càng không dễ trốn tránh.Vừa rồi nó trốn trong khe hở chữ “Thập”, vốn tưởng có thể xông lên xé nát tiểutử này, ai ngờ trong khe hở kia lại có một ánh đao quang hình cung.“Đúng vậy, giống như điều ngươi đã nghĩ trước đó, Thập Tự Trảm quá dễ trốnthoát, tạm thời ngươi đừng nói chuyện, để ta ngẫm lại chiêu này còn có thể sửanhư thế nào?”Liễu Bình nói xong thì không phản ứng con khỉ kia nữa.Hắn vừa dạo bước, vừa tự hỏi phải làm sao để tiếp tục cải tiến thức trảm phápkỵ sĩ này.…Trên đấu trường.Cả người con khỉ có lửa đỏ đang bừng cháy, hai cái đầu chậm rãi đong đưa.Ở đối diện nó, thiếu niên kia cầm một thanh trường đao trong tay, hắn đang caumày, vừa dạo bước vừa tự hỏi chuyện gì đó.Cái đầu bên trái của con khỉ nói: “Thằng khốn... Kéo ta tới nơi này rõ ràng làmuốn làm tan rã phòng tuyến cảnh giới nghiêm ngặt, vậy mà còn bày ra dáng vẻnhư tự hỏi chiêu thức...”Cái đầu bên phải của con khỉ nói: “Phải cho hắn nếm thử sự lợi hại của chúngta!”Cái đầu bên trái nói: “Dùng chiêu kia à?”ầ ế ắCái đầu bên phải kêu lên: “Đúng vậy, dùng chiêu kia giết hắn!”Hai cái đầu đồng thời kêu lên một tiếng, ngọn lửa quanh người nhanh chóngbừng cháy, dần dần hóa thành một vòng dung nham không ngừng chảy xuôi.Một luồng uy thế mãnh liệt tản mát ra từ trên người nó.Nó chỉ vào Liễu Bình, cao giọng nói: “Ngươi …”“Suỵt!”Một âm thanh bỗng cắt ngang lời nó.Không biết từ khi nào, một cô bé mặc váy dài tuyệt đẹp, tóc dài xõa trên vailặng lẽ xuất hiện.Cô bé mở to đôi mắt màu đỏ thẫm, dựng ngón tay ở trước môi, ý bảo Liệt DiễmHỏa Hầu đừng nói chuyện lớn tiếng.“Hắn đang tự hỏi, ngươi chờ một lát đi.” Cô bé nói.Tiếng nói vừa dứt.Một luồng dao động vô hình tỏa ra từ trên người cô bé, làm lông cả người LiệtDiễm Hỏa Hầu đều dựng lên.“Rốt cục ngươi là thứ gì?” Liệt Diễm Hỏa Hầu cảnh giác hỏi.Cô bé không đoái hoài đến nó, chỉ rất hứng thú mà đánh giá bốn phía, nhỏgiọng nói: “Đây là Đăng Thần Chiến của Yana tỷ tỷ sao?”

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bên trong danh sách Ngu Giả, tăng lên mười cấp mới có thể đạt được một kỹnăng, hơn nữa là cực kỳ yếu.Bên trong thế giới danh sách kia, tất cả đều đã được thiết lập sẵn, gần nhưkhông có liên quan gì đến Vĩnh Dạ.Hiện giờ.Cuối cùng hắn cũng đi tới Vĩnh Dạ thật sự!“Còn 1% sao? Xem ra chỉ cần ta đến ‘Hôi Lâm Chi Thạch’ thì có thể dựa vàothăm dò để gia tăng kinh nghiệm, tăng lên cấp 8.” Liễu Bình lẩm bẩm.Hắn xoay người lên ngựa, nhận diện phương hướng rồi quát: “Giá!”Chiến mã hí vang một tiếng, nhanh chóng chạy về hướng Hôi Lâm Chi Thạch.Thời gian chậm rãi trôi đi.Khi chiến mã đến được Hôi Lâm Chi Thạch, Liễu Bình nhảy xuống ngựa rồi cấtvật cưỡi đi.Hắn nhìn quanh bốn phía.Có lẽ nơi này là chỗ một dòng suối chảy qua, chẳng qua vì mùa màng hoặc lànguyên nhân gì khác mà suối nước đã hoàn toàn khô cạn, để lộ ra những cục đáhình dạng dài vốn nằm dưới đáy nước.“Đây là ‘Hôi Lâm Chi Thạch’.” Liễu Bình nói.Lilith nắm lấy tóc của hắn, đứng lên nhìn quanh bốn phía.“Không có người nào hết.” Nàng kỳ quái nói.“Có lẽ chúng ta đến tương đối sớm, những người đó còn chưa tới.” Liễu Bìnhnói.Hắn nhìn về phía hư không.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt đúng hạn xuất hiện:“Ngươi phát hiện ‘Hôi Lâm Chi Thạch’.”“Giá trị kinh nghiệm của ngươi đã đạt tới 100%.”“Chúc mừng.”“Cấp bậc của ngươi tăng lên thành 8.”“Các hạng thuộc tính tăng lên 1 điểm.”“Ngươi đạt được kỹ năng của kỵ sĩ cấp 8: Thập Tự Trảm.”“Thập Tự Trảm: Điều khiển hồn lực, chém ra một mũi nhọn hình chữ ‘Thập’ vềphía trước nhằm chém giết kẻ địch.”ổ ế ấ ểĐây là kỹ xảo công kích phổ biến nhất của kỵ sĩ, có thể dùng các loại vũ khílạnh thi triển.”Một đoạn kỹ xảo chiến đấu xuất hiện trong đầu của Liễu Bình.Hắn nhắm mắt một lát, sau đó bỗng nhăn mày lại.“Kỹ xảo đơn sơ như vậy...” Liễu Bình nhỏ giọng lẩm bẩm.Trong nháy mắt tiếp theo.Toàn bộ thế giới rơi vào đình trệ.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn:“Ngươi bị dừng lại vào thời khắc này.”“Đăng Thần Chiến Tướng được tiến hành trong thời khắc này, đồng thời cũngquyết định sinh tử của ngươi.”“Xác nhận lần cuối, ngươi muốn làm thẻ bài của Yana, tiến hành trận ĐăngThần Chiến này vì nàng hay không?”Liễu Bình bị cắt ngang suy nghĩ.Hắn bỗng nhớ tới, đã thật lâu không kích phát Đăng Thần Chiến…Trong khoảng thời gian này hắn chỉ lo vật lộn với danh sách ‘Ngu Giả’, đã suýtquên mất còn có chuyện này.“Xác nhận!” Liễu Bình nói.Một ánh sáng quấn quanh người hắn, lập tức mang theo hắn chui vào hư không,biến mất không thấy đâu nữa....Trong đấu trường không có một bóng người.Bỗng nhiên.Hai ánh hào quang rơi xuống.Một ánh hóa thành Liễu Bình.Ánh còn lại hóa thành một con khỉ cả người phủ kín lửa cháy, có mọc hai cáiđầu.Con khỉ vừa rơi xuống đất thì đã nhìn về phía Liễu Bình.“Một kỵ sĩ cấp 8 à? Kỳ quái... Trước nay chưa nhìn thấy trong trang viên, là kẻxâm lấn sao? Chờ bắt lấy ngươi thì ta sẽ đi tìm Odrich tranh công!”Con khỉ linh hoạt nhảy qua nhảy lại, hi hi ha ha nhào về hướng Liễu Bình.Liễu Bình không chút do dự rút trường đao ra, toàn lực chém về phía trước!“Thập Tự Trảm? Một kỹ xảo cấp thấp đáng buồn.”Hai cái đầu bốn con mắt của con khỉ đều hiện ra vẻ châm chọc.Thân thể nó xoay tròn trên không trung, lập tức tránh đi…Từ từ!Bay ra từ trường đao của Liễu Bình không phải là đao quang hồn lực hình chữ“Thập”.Thức đao quang này có hình dạng càng thêm kín kẽ, nên trong khe hở chữ“Thập” này cũng che giấu đao quang.Con khỉ không kịp phòng ngừa nên bị một đao đột nhiên chém trúng, trongmiệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết khẹc khẹc quang quác, liên tục lui vềphía sau.Nó cảnh giác kéo ra khoảng cách, nhìn chằm chằm thẳng vào Liễu Bình.Liễu Bình vẫy vẫy đao, cũng không tiến lên đuổi theo, hình như đang suy tư cáigì đó.“Đòn vừa rồi của ngươi là Thập Tự Trảm sao?” Con khỉ che lại miệng vếtthương, nhịn không được mà hỏi.Liễu Bình lấy lại tinh thần, nói tiếp: “Không phải Thập Tự Trảm, là ‘Mễ’ TựTrảm.”“Mễ Tự Trảm?” Con khỉ sửng sốt.Trước nay chỉ có Thập Tự Trảm, chưa từng nghe qua còn có Mễ Tự Trảm gì cả!Nhưng nói ra thì…“Mễ” thật sự càng chặt chẽ hơn “Thập”, cũng càng không dễ trốn tránh.Vừa rồi nó trốn trong khe hở chữ “Thập”, vốn tưởng có thể xông lên xé nát tiểutử này, ai ngờ trong khe hở kia lại có một ánh đao quang hình cung.“Đúng vậy, giống như điều ngươi đã nghĩ trước đó, Thập Tự Trảm quá dễ trốnthoát, tạm thời ngươi đừng nói chuyện, để ta ngẫm lại chiêu này còn có thể sửanhư thế nào?”Liễu Bình nói xong thì không phản ứng con khỉ kia nữa.Hắn vừa dạo bước, vừa tự hỏi phải làm sao để tiếp tục cải tiến thức trảm phápkỵ sĩ này.…Trên đấu trường.Cả người con khỉ có lửa đỏ đang bừng cháy, hai cái đầu chậm rãi đong đưa.Ở đối diện nó, thiếu niên kia cầm một thanh trường đao trong tay, hắn đang caumày, vừa dạo bước vừa tự hỏi chuyện gì đó.Cái đầu bên trái của con khỉ nói: “Thằng khốn... Kéo ta tới nơi này rõ ràng làmuốn làm tan rã phòng tuyến cảnh giới nghiêm ngặt, vậy mà còn bày ra dáng vẻnhư tự hỏi chiêu thức...”Cái đầu bên phải của con khỉ nói: “Phải cho hắn nếm thử sự lợi hại của chúngta!”Cái đầu bên trái nói: “Dùng chiêu kia à?”ầ ế ắCái đầu bên phải kêu lên: “Đúng vậy, dùng chiêu kia giết hắn!”Hai cái đầu đồng thời kêu lên một tiếng, ngọn lửa quanh người nhanh chóngbừng cháy, dần dần hóa thành một vòng dung nham không ngừng chảy xuôi.Một luồng uy thế mãnh liệt tản mát ra từ trên người nó.Nó chỉ vào Liễu Bình, cao giọng nói: “Ngươi …”“Suỵt!”Một âm thanh bỗng cắt ngang lời nó.Không biết từ khi nào, một cô bé mặc váy dài tuyệt đẹp, tóc dài xõa trên vailặng lẽ xuất hiện.Cô bé mở to đôi mắt màu đỏ thẫm, dựng ngón tay ở trước môi, ý bảo Liệt DiễmHỏa Hầu đừng nói chuyện lớn tiếng.“Hắn đang tự hỏi, ngươi chờ một lát đi.” Cô bé nói.Tiếng nói vừa dứt.Một luồng dao động vô hình tỏa ra từ trên người cô bé, làm lông cả người LiệtDiễm Hỏa Hầu đều dựng lên.“Rốt cục ngươi là thứ gì?” Liệt Diễm Hỏa Hầu cảnh giác hỏi.Cô bé không đoái hoài đến nó, chỉ rất hứng thú mà đánh giá bốn phía, nhỏgiọng nói: “Đây là Đăng Thần Chiến của Yana tỷ tỷ sao?”

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bên trong danh sách Ngu Giả, tăng lên mười cấp mới có thể đạt được một kỹnăng, hơn nữa là cực kỳ yếu.Bên trong thế giới danh sách kia, tất cả đều đã được thiết lập sẵn, gần nhưkhông có liên quan gì đến Vĩnh Dạ.Hiện giờ.Cuối cùng hắn cũng đi tới Vĩnh Dạ thật sự!“Còn 1% sao? Xem ra chỉ cần ta đến ‘Hôi Lâm Chi Thạch’ thì có thể dựa vàothăm dò để gia tăng kinh nghiệm, tăng lên cấp 8.” Liễu Bình lẩm bẩm.Hắn xoay người lên ngựa, nhận diện phương hướng rồi quát: “Giá!”Chiến mã hí vang một tiếng, nhanh chóng chạy về hướng Hôi Lâm Chi Thạch.Thời gian chậm rãi trôi đi.Khi chiến mã đến được Hôi Lâm Chi Thạch, Liễu Bình nhảy xuống ngựa rồi cấtvật cưỡi đi.Hắn nhìn quanh bốn phía.Có lẽ nơi này là chỗ một dòng suối chảy qua, chẳng qua vì mùa màng hoặc lànguyên nhân gì khác mà suối nước đã hoàn toàn khô cạn, để lộ ra những cục đáhình dạng dài vốn nằm dưới đáy nước.“Đây là ‘Hôi Lâm Chi Thạch’.” Liễu Bình nói.Lilith nắm lấy tóc của hắn, đứng lên nhìn quanh bốn phía.“Không có người nào hết.” Nàng kỳ quái nói.“Có lẽ chúng ta đến tương đối sớm, những người đó còn chưa tới.” Liễu Bìnhnói.Hắn nhìn về phía hư không.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt đúng hạn xuất hiện:“Ngươi phát hiện ‘Hôi Lâm Chi Thạch’.”“Giá trị kinh nghiệm của ngươi đã đạt tới 100%.”“Chúc mừng.”“Cấp bậc của ngươi tăng lên thành 8.”“Các hạng thuộc tính tăng lên 1 điểm.”“Ngươi đạt được kỹ năng của kỵ sĩ cấp 8: Thập Tự Trảm.”“Thập Tự Trảm: Điều khiển hồn lực, chém ra một mũi nhọn hình chữ ‘Thập’ vềphía trước nhằm chém giết kẻ địch.”ổ ế ấ ểĐây là kỹ xảo công kích phổ biến nhất của kỵ sĩ, có thể dùng các loại vũ khílạnh thi triển.”Một đoạn kỹ xảo chiến đấu xuất hiện trong đầu của Liễu Bình.Hắn nhắm mắt một lát, sau đó bỗng nhăn mày lại.“Kỹ xảo đơn sơ như vậy...” Liễu Bình nhỏ giọng lẩm bẩm.Trong nháy mắt tiếp theo.Toàn bộ thế giới rơi vào đình trệ.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn:“Ngươi bị dừng lại vào thời khắc này.”“Đăng Thần Chiến Tướng được tiến hành trong thời khắc này, đồng thời cũngquyết định sinh tử của ngươi.”“Xác nhận lần cuối, ngươi muốn làm thẻ bài của Yana, tiến hành trận ĐăngThần Chiến này vì nàng hay không?”Liễu Bình bị cắt ngang suy nghĩ.Hắn bỗng nhớ tới, đã thật lâu không kích phát Đăng Thần Chiến…Trong khoảng thời gian này hắn chỉ lo vật lộn với danh sách ‘Ngu Giả’, đã suýtquên mất còn có chuyện này.“Xác nhận!” Liễu Bình nói.Một ánh sáng quấn quanh người hắn, lập tức mang theo hắn chui vào hư không,biến mất không thấy đâu nữa....Trong đấu trường không có một bóng người.Bỗng nhiên.Hai ánh hào quang rơi xuống.Một ánh hóa thành Liễu Bình.Ánh còn lại hóa thành một con khỉ cả người phủ kín lửa cháy, có mọc hai cáiđầu.Con khỉ vừa rơi xuống đất thì đã nhìn về phía Liễu Bình.“Một kỵ sĩ cấp 8 à? Kỳ quái... Trước nay chưa nhìn thấy trong trang viên, là kẻxâm lấn sao? Chờ bắt lấy ngươi thì ta sẽ đi tìm Odrich tranh công!”Con khỉ linh hoạt nhảy qua nhảy lại, hi hi ha ha nhào về hướng Liễu Bình.Liễu Bình không chút do dự rút trường đao ra, toàn lực chém về phía trước!“Thập Tự Trảm? Một kỹ xảo cấp thấp đáng buồn.”Hai cái đầu bốn con mắt của con khỉ đều hiện ra vẻ châm chọc.Thân thể nó xoay tròn trên không trung, lập tức tránh đi…Từ từ!Bay ra từ trường đao của Liễu Bình không phải là đao quang hồn lực hình chữ“Thập”.Thức đao quang này có hình dạng càng thêm kín kẽ, nên trong khe hở chữ“Thập” này cũng che giấu đao quang.Con khỉ không kịp phòng ngừa nên bị một đao đột nhiên chém trúng, trongmiệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết khẹc khẹc quang quác, liên tục lui vềphía sau.Nó cảnh giác kéo ra khoảng cách, nhìn chằm chằm thẳng vào Liễu Bình.Liễu Bình vẫy vẫy đao, cũng không tiến lên đuổi theo, hình như đang suy tư cáigì đó.“Đòn vừa rồi của ngươi là Thập Tự Trảm sao?” Con khỉ che lại miệng vếtthương, nhịn không được mà hỏi.Liễu Bình lấy lại tinh thần, nói tiếp: “Không phải Thập Tự Trảm, là ‘Mễ’ TựTrảm.”“Mễ Tự Trảm?” Con khỉ sửng sốt.Trước nay chỉ có Thập Tự Trảm, chưa từng nghe qua còn có Mễ Tự Trảm gì cả!Nhưng nói ra thì…“Mễ” thật sự càng chặt chẽ hơn “Thập”, cũng càng không dễ trốn tránh.Vừa rồi nó trốn trong khe hở chữ “Thập”, vốn tưởng có thể xông lên xé nát tiểutử này, ai ngờ trong khe hở kia lại có một ánh đao quang hình cung.“Đúng vậy, giống như điều ngươi đã nghĩ trước đó, Thập Tự Trảm quá dễ trốnthoát, tạm thời ngươi đừng nói chuyện, để ta ngẫm lại chiêu này còn có thể sửanhư thế nào?”Liễu Bình nói xong thì không phản ứng con khỉ kia nữa.Hắn vừa dạo bước, vừa tự hỏi phải làm sao để tiếp tục cải tiến thức trảm phápkỵ sĩ này.…Trên đấu trường.Cả người con khỉ có lửa đỏ đang bừng cháy, hai cái đầu chậm rãi đong đưa.Ở đối diện nó, thiếu niên kia cầm một thanh trường đao trong tay, hắn đang caumày, vừa dạo bước vừa tự hỏi chuyện gì đó.Cái đầu bên trái của con khỉ nói: “Thằng khốn... Kéo ta tới nơi này rõ ràng làmuốn làm tan rã phòng tuyến cảnh giới nghiêm ngặt, vậy mà còn bày ra dáng vẻnhư tự hỏi chiêu thức...”Cái đầu bên phải của con khỉ nói: “Phải cho hắn nếm thử sự lợi hại của chúngta!”Cái đầu bên trái nói: “Dùng chiêu kia à?”ầ ế ắCái đầu bên phải kêu lên: “Đúng vậy, dùng chiêu kia giết hắn!”Hai cái đầu đồng thời kêu lên một tiếng, ngọn lửa quanh người nhanh chóngbừng cháy, dần dần hóa thành một vòng dung nham không ngừng chảy xuôi.Một luồng uy thế mãnh liệt tản mát ra từ trên người nó.Nó chỉ vào Liễu Bình, cao giọng nói: “Ngươi …”“Suỵt!”Một âm thanh bỗng cắt ngang lời nó.Không biết từ khi nào, một cô bé mặc váy dài tuyệt đẹp, tóc dài xõa trên vailặng lẽ xuất hiện.Cô bé mở to đôi mắt màu đỏ thẫm, dựng ngón tay ở trước môi, ý bảo Liệt DiễmHỏa Hầu đừng nói chuyện lớn tiếng.“Hắn đang tự hỏi, ngươi chờ một lát đi.” Cô bé nói.Tiếng nói vừa dứt.Một luồng dao động vô hình tỏa ra từ trên người cô bé, làm lông cả người LiệtDiễm Hỏa Hầu đều dựng lên.“Rốt cục ngươi là thứ gì?” Liệt Diễm Hỏa Hầu cảnh giác hỏi.Cô bé không đoái hoài đến nó, chỉ rất hứng thú mà đánh giá bốn phía, nhỏgiọng nói: “Đây là Đăng Thần Chiến của Yana tỷ tỷ sao?”

Chương 385: Thập Tự Trảm