"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 401: Thẻ bài này bán thế nào?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Vài phút sau.Thang máy mở ra.Bên ngoài là một khu chợ vô cùng náo nhiệt.Đủ loại người ngồi trên mặt đất, trước mặt họ có bày một cái sạp, trên sạp đặtcác loại hàng hoá.“Tầng này là chuyên dùng để buôn bán, để ta nhìn xem, quầy hàng số 19.”Norton đi phía trước, Liễu Bình bước theo sau, hai người đi thẳng một mạchxuyên qua đám người nhốn nháo.“Tới rồi.” Norton nói.Người bán hang ở nơi này là một cô bé, cô đang ngồi khoanh chân dưới đất, bêncạnh đặt mấy thẻ bài.“Thẻ bài này bán thế nào?” Norton hứng thú bừng bừng mà hỏi.Cô bé kia liếc hắn một cái, nói: “Bậc thầy Thẻ Bài hệ không gian à?”“Không sai.” Norton nói.“Được rồi, ngươi có thể dùng thẻ này, số lần sử dụng là ba.” Cô bé đưa thẻ bàicho y, tiện cho y xem kỹ.“Liễu Bình, ngươi nhìn xem.” Norton lại đưa thẻ bài cho Liễu Bình.Liễu Bình nắm lấy thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có một cây thang, liên thông với thái dương phía trên vàánh trăng phía dưới.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:“Quật Bảo Chi Thang.”“Thẻ bài không gian hệ, dạng tiêu hao.”“Thuyết minh: Khi sử dụng thẻ bài này thì trước mặt ngươi sẽ lập tức xuất hiệnmột cây thang, bò lên trên đỉnh của nó, ngươi sẽ đến địa điểm mà trước đó đãthiết lập sẵn.”“Một lần có thể cho phép mười người sử dụng.”“Số lần sử dụng còn lại: Ba lần.”Liễu Bình vui vẻ nói: “Thẻ bài này bán thế nào?”“Một ngàn hai trăm Cơ Giới Tệ.” Cô bé nói.“Có thể rẻ một chút không? Chúng ta cần dùng gấp, coi như kết bạn với nhau.”Liễu Bình nói.“Các ngươi muốn làm gì?” Cô bé hỏi.ế ấ ễ“Đi đến vùng cấm cứu người.” Liễu Bình nói.“Vậy được rồi, một ngàn Cơ Giới Tệ, không thể ít hơn nữa.” Cô bé nói.“Thành giao, ta là Liễu Bình, đa tạ ngươi.” Liễu Bình cười nói.Bỗng nhiên, một giọng nói nặng nề vang lên sau lưng mấy người.“Chờ một chút, cuộc giao dịch này không được tính.”Mấy người bọn họ quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy vài tên đeo mặt nạ màu đen đang đứng ở lối đi.Sắc mặt cô bé biến đổi, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”Cô bé vỗ vỗ sách thẻ bên người, thẻ “Quật Bảo Chi Thang” trong tay Liễu Bìnhlập tức biến mất.Liễu Bình có chút mờ mịt, quay đầu nhìn lại Norton.Norton cũng mang vẻ mặt hoang mang.Mấy người kia nhìn Liễu Bình và Norton, mở miệng nói: “Hai người mới, đầutiên là chúc mừng các ngươi sáng lập đoàn đội.”“Sau đó, có lẽ các ngươi không biết, giấy thông hành vùng cấm là thứ không dễdàng phát xuống, mỗi một thẻ đều nằm trong tay ba đoàn đội lớn chúng ta.”“Cái này gọi là người không biết không có tội, chúng ta cũng không có thờigian so đo với các ngươi.”“Lấy giấy thông hành vùng cấm ra, sau đó các ngươi sẽ không có việc gì, có thểan toàn sinh hoạt trong thành phố Cơ Giới.”Liễu Bình đứng lên nói: “Ta sáng tạo đoàn đội là vì tờ giấy thông hành vùngcấm này, ta cần đến vùng cấm cứu một đồng bạn.”Tên che mặt nói: “Thật là làm người ta đồng tình, nhưng quy tắc chính là quytắc, giao giấy thông hành ra đây, nếu không thì kẻ cần được cứu sẽ là chínhngươi.”Norton nhảy dựng lên nói: “Đừng có hù dọa người khác, danh sách Chủ CơGiới không có khả năng cho phép các ngươi tùy ý giết người ở chỗ này.”Mấy tên che mặt giả ngẩn ra, không kiềm được mà bật cười.Cô bé bày quán kia ôm sách thẻ, nhanh chóng rời khỏi nơi này.Đám người chung quanh cũng né tránh xa xa.“Một tên mười chín tuổi, một tên mười bốn mười lăm tuổi, chậc chậc, hoannghênh các ngươi nhận thức được thế giới thật sự.”Một người bịt mặt lấy ra một thẻ bài, dùng sức bóp nát.Chỉ trong chớp nhoáng ——Liễu Bình bỗng rút thẻ bài màu đỏ kia ra rồi vứt ra ngoài.Giấy thông hành vùng cấm!Hai ánh hào quang màu đỏ toát ra từ hư không, bao phủ lên người bọn họ.“Địa điểm: Núi tuyết phương bắc của danh sách ‘Ngu Giả mã số 3-9612’.”“Truyền tống!” Hắn quát.Ong ——Ánh hào quang đỏ rực chợt lóe, bao lấy hai người rồi phóng lên cao, hoàn toànđi vào nơi không biết trong hư không.Vài tên che mặt đứng đờ ra tại chỗ.“Đáng chết, bọn chúng dùng giấy thông hành vùng cấm!” Tên cầm đầu nghiếnrăng nghiến lợi quát.Hắn ta quay đầu, nhìn vào người phóng thích thẻ bài trước đó.Người nọ gật gật đầu, nói: “Đã gieo danh hào đặc thù cho bọn chúng rồi.”“Rất tốt! Rất tốt! Đã bao nhiêu năm chưa có kẻ nào dám làm ta tổn thất một tờgiấy thông hành vùng cấm!”“Chúng ta cứ chờ ở chỗ này —— Chờ bọn chúng một hồi đi, ta sẽ bắt bọnchúng đến bệnh viện tâm thần!”“Ta muốn điên cuồng tra tấn bọn chúng, xuyên thủng bọng chúng vào song sắttường ngoài bệnh viện tâm thần, dùng Hỏa Ma thiêu đốt ngày đêm!”...Gió bắc gào rít giận dữ.Trên núi non gió tuyết mấy ngày liền.Hai ánh hào quang đỏ rơi xuống, sau đó hóa thành bóng người.Là Liễu Bình và Norton.“Cũng may ngươi phản ứng nhanh, cuối cùng chúng ta cũng chạy ra được.”Norton thở phào nhẹ nhõm, nói.“Đáng tiếc không mua được thẻ ‘Quật Bảo Chi Thang’ kia.” Liễu Bình nói.Hai người bỗng giật mình.Chỉ thấy trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ màu đen:“Trải qua giám định kết hợp của ba đoàn đội lớn, đã xác định những hạng mụccông việc như sau:”“Người nắm giữ thẻ sắt đen - Liễu Bình;”“Người nắm giữ thẻ sắt trắng - Norton;”“Tinh thần của các ngươi có tính không ổn định nhất định, bị phán đoán là cóbệnh tật về não, sẽ tạo thành uy hiếp tiềm tàng đối với trật tự của thành phố CơGiới.”Cùng lúc đó.Trên đỉnh đầu Norton xuất hiện một hàng chữ nhỏ:ầ“Bệnh tâm thần mang tính gián đoạn.”Y giật mình nói: “Đây là chuyện gì, vì sao ta lại có một danh hào như vậy?”Liễu Bình đang muốn nói cái gì, lại thấy trên đầu mình cũng hiện ra một hàngchữ nhỏ;“Nhược trí.”Nhược... Trí...Rất tốt, mang hai danh hào như vậy thì cho dù hắn và Norton đi đến đâu cũng sẽxảy ra vấn đề.Chữ nhỏ màu đen tiếp tục hiện lên ở trên hư không trung:“Vì bảo đảm an toàn sinh mệnh của các ngươi, cũng để thành phố Cơ Giới vậnchuyển bình thường, tạm thời đưa ra quyết định như sau:”“Tức khắc truyền tống các ngươi đến bệnh viện tâm thần.”Trên hai tấm thẻ thân phận lập tức dâng lên từng sợi hào quang, bắt đầu bao lấytoàn thân bọn họ.“Đáng chết! Chúng ta sắp bị truyền tống trở về!” Norton không cam lòng mà hôto một tiếng.Y đột nhiên mở sách thẻ ra, tung một thẻ bài ra ngoài.Một Đường Mòn Bí Ẩn tỏa ra sương mù xuất hiện dưới chân y, cũng kéo dàithẳng đến dưới chân Liễu Bình.Nhưng ánh hào quang của truyền tống kia vẫn khóa chặt trên người bọn họ.“Không được! Đây là truyền tống cấp danh sách, ta không đối kháng được ChủCơ Giới!” Norton tuyệt vọng nói.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Vài phút sau.Thang máy mở ra.Bên ngoài là một khu chợ vô cùng náo nhiệt.Đủ loại người ngồi trên mặt đất, trước mặt họ có bày một cái sạp, trên sạp đặtcác loại hàng hoá.“Tầng này là chuyên dùng để buôn bán, để ta nhìn xem, quầy hàng số 19.”Norton đi phía trước, Liễu Bình bước theo sau, hai người đi thẳng một mạchxuyên qua đám người nhốn nháo.“Tới rồi.” Norton nói.Người bán hang ở nơi này là một cô bé, cô đang ngồi khoanh chân dưới đất, bêncạnh đặt mấy thẻ bài.“Thẻ bài này bán thế nào?” Norton hứng thú bừng bừng mà hỏi.Cô bé kia liếc hắn một cái, nói: “Bậc thầy Thẻ Bài hệ không gian à?”“Không sai.” Norton nói.“Được rồi, ngươi có thể dùng thẻ này, số lần sử dụng là ba.” Cô bé đưa thẻ bàicho y, tiện cho y xem kỹ.“Liễu Bình, ngươi nhìn xem.” Norton lại đưa thẻ bài cho Liễu Bình.Liễu Bình nắm lấy thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có một cây thang, liên thông với thái dương phía trên vàánh trăng phía dưới.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:“Quật Bảo Chi Thang.”“Thẻ bài không gian hệ, dạng tiêu hao.”“Thuyết minh: Khi sử dụng thẻ bài này thì trước mặt ngươi sẽ lập tức xuất hiệnmột cây thang, bò lên trên đỉnh của nó, ngươi sẽ đến địa điểm mà trước đó đãthiết lập sẵn.”“Một lần có thể cho phép mười người sử dụng.”“Số lần sử dụng còn lại: Ba lần.”Liễu Bình vui vẻ nói: “Thẻ bài này bán thế nào?”“Một ngàn hai trăm Cơ Giới Tệ.” Cô bé nói.“Có thể rẻ một chút không? Chúng ta cần dùng gấp, coi như kết bạn với nhau.”Liễu Bình nói.“Các ngươi muốn làm gì?” Cô bé hỏi.ế ấ ễ“Đi đến vùng cấm cứu người.” Liễu Bình nói.“Vậy được rồi, một ngàn Cơ Giới Tệ, không thể ít hơn nữa.” Cô bé nói.“Thành giao, ta là Liễu Bình, đa tạ ngươi.” Liễu Bình cười nói.Bỗng nhiên, một giọng nói nặng nề vang lên sau lưng mấy người.“Chờ một chút, cuộc giao dịch này không được tính.”Mấy người bọn họ quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy vài tên đeo mặt nạ màu đen đang đứng ở lối đi.Sắc mặt cô bé biến đổi, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”Cô bé vỗ vỗ sách thẻ bên người, thẻ “Quật Bảo Chi Thang” trong tay Liễu Bìnhlập tức biến mất.Liễu Bình có chút mờ mịt, quay đầu nhìn lại Norton.Norton cũng mang vẻ mặt hoang mang.Mấy người kia nhìn Liễu Bình và Norton, mở miệng nói: “Hai người mới, đầutiên là chúc mừng các ngươi sáng lập đoàn đội.”“Sau đó, có lẽ các ngươi không biết, giấy thông hành vùng cấm là thứ không dễdàng phát xuống, mỗi một thẻ đều nằm trong tay ba đoàn đội lớn chúng ta.”“Cái này gọi là người không biết không có tội, chúng ta cũng không có thờigian so đo với các ngươi.”“Lấy giấy thông hành vùng cấm ra, sau đó các ngươi sẽ không có việc gì, có thểan toàn sinh hoạt trong thành phố Cơ Giới.”Liễu Bình đứng lên nói: “Ta sáng tạo đoàn đội là vì tờ giấy thông hành vùngcấm này, ta cần đến vùng cấm cứu một đồng bạn.”Tên che mặt nói: “Thật là làm người ta đồng tình, nhưng quy tắc chính là quytắc, giao giấy thông hành ra đây, nếu không thì kẻ cần được cứu sẽ là chínhngươi.”Norton nhảy dựng lên nói: “Đừng có hù dọa người khác, danh sách Chủ CơGiới không có khả năng cho phép các ngươi tùy ý giết người ở chỗ này.”Mấy tên che mặt giả ngẩn ra, không kiềm được mà bật cười.Cô bé bày quán kia ôm sách thẻ, nhanh chóng rời khỏi nơi này.Đám người chung quanh cũng né tránh xa xa.“Một tên mười chín tuổi, một tên mười bốn mười lăm tuổi, chậc chậc, hoannghênh các ngươi nhận thức được thế giới thật sự.”Một người bịt mặt lấy ra một thẻ bài, dùng sức bóp nát.Chỉ trong chớp nhoáng ——Liễu Bình bỗng rút thẻ bài màu đỏ kia ra rồi vứt ra ngoài.Giấy thông hành vùng cấm!Hai ánh hào quang màu đỏ toát ra từ hư không, bao phủ lên người bọn họ.“Địa điểm: Núi tuyết phương bắc của danh sách ‘Ngu Giả mã số 3-9612’.”“Truyền tống!” Hắn quát.Ong ——Ánh hào quang đỏ rực chợt lóe, bao lấy hai người rồi phóng lên cao, hoàn toànđi vào nơi không biết trong hư không.Vài tên che mặt đứng đờ ra tại chỗ.“Đáng chết, bọn chúng dùng giấy thông hành vùng cấm!” Tên cầm đầu nghiếnrăng nghiến lợi quát.Hắn ta quay đầu, nhìn vào người phóng thích thẻ bài trước đó.Người nọ gật gật đầu, nói: “Đã gieo danh hào đặc thù cho bọn chúng rồi.”“Rất tốt! Rất tốt! Đã bao nhiêu năm chưa có kẻ nào dám làm ta tổn thất một tờgiấy thông hành vùng cấm!”“Chúng ta cứ chờ ở chỗ này —— Chờ bọn chúng một hồi đi, ta sẽ bắt bọnchúng đến bệnh viện tâm thần!”“Ta muốn điên cuồng tra tấn bọn chúng, xuyên thủng bọng chúng vào song sắttường ngoài bệnh viện tâm thần, dùng Hỏa Ma thiêu đốt ngày đêm!”...Gió bắc gào rít giận dữ.Trên núi non gió tuyết mấy ngày liền.Hai ánh hào quang đỏ rơi xuống, sau đó hóa thành bóng người.Là Liễu Bình và Norton.“Cũng may ngươi phản ứng nhanh, cuối cùng chúng ta cũng chạy ra được.”Norton thở phào nhẹ nhõm, nói.“Đáng tiếc không mua được thẻ ‘Quật Bảo Chi Thang’ kia.” Liễu Bình nói.Hai người bỗng giật mình.Chỉ thấy trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ màu đen:“Trải qua giám định kết hợp của ba đoàn đội lớn, đã xác định những hạng mụccông việc như sau:”“Người nắm giữ thẻ sắt đen - Liễu Bình;”“Người nắm giữ thẻ sắt trắng - Norton;”“Tinh thần của các ngươi có tính không ổn định nhất định, bị phán đoán là cóbệnh tật về não, sẽ tạo thành uy hiếp tiềm tàng đối với trật tự của thành phố CơGiới.”Cùng lúc đó.Trên đỉnh đầu Norton xuất hiện một hàng chữ nhỏ:ầ“Bệnh tâm thần mang tính gián đoạn.”Y giật mình nói: “Đây là chuyện gì, vì sao ta lại có một danh hào như vậy?”Liễu Bình đang muốn nói cái gì, lại thấy trên đầu mình cũng hiện ra một hàngchữ nhỏ;“Nhược trí.”Nhược... Trí...Rất tốt, mang hai danh hào như vậy thì cho dù hắn và Norton đi đến đâu cũng sẽxảy ra vấn đề.Chữ nhỏ màu đen tiếp tục hiện lên ở trên hư không trung:“Vì bảo đảm an toàn sinh mệnh của các ngươi, cũng để thành phố Cơ Giới vậnchuyển bình thường, tạm thời đưa ra quyết định như sau:”“Tức khắc truyền tống các ngươi đến bệnh viện tâm thần.”Trên hai tấm thẻ thân phận lập tức dâng lên từng sợi hào quang, bắt đầu bao lấytoàn thân bọn họ.“Đáng chết! Chúng ta sắp bị truyền tống trở về!” Norton không cam lòng mà hôto một tiếng.Y đột nhiên mở sách thẻ ra, tung một thẻ bài ra ngoài.Một Đường Mòn Bí Ẩn tỏa ra sương mù xuất hiện dưới chân y, cũng kéo dàithẳng đến dưới chân Liễu Bình.Nhưng ánh hào quang của truyền tống kia vẫn khóa chặt trên người bọn họ.“Không được! Đây là truyền tống cấp danh sách, ta không đối kháng được ChủCơ Giới!” Norton tuyệt vọng nói.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Vài phút sau.Thang máy mở ra.Bên ngoài là một khu chợ vô cùng náo nhiệt.Đủ loại người ngồi trên mặt đất, trước mặt họ có bày một cái sạp, trên sạp đặtcác loại hàng hoá.“Tầng này là chuyên dùng để buôn bán, để ta nhìn xem, quầy hàng số 19.”Norton đi phía trước, Liễu Bình bước theo sau, hai người đi thẳng một mạchxuyên qua đám người nhốn nháo.“Tới rồi.” Norton nói.Người bán hang ở nơi này là một cô bé, cô đang ngồi khoanh chân dưới đất, bêncạnh đặt mấy thẻ bài.“Thẻ bài này bán thế nào?” Norton hứng thú bừng bừng mà hỏi.Cô bé kia liếc hắn một cái, nói: “Bậc thầy Thẻ Bài hệ không gian à?”“Không sai.” Norton nói.“Được rồi, ngươi có thể dùng thẻ này, số lần sử dụng là ba.” Cô bé đưa thẻ bàicho y, tiện cho y xem kỹ.“Liễu Bình, ngươi nhìn xem.” Norton lại đưa thẻ bài cho Liễu Bình.Liễu Bình nắm lấy thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có một cây thang, liên thông với thái dương phía trên vàánh trăng phía dưới.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:“Quật Bảo Chi Thang.”“Thẻ bài không gian hệ, dạng tiêu hao.”“Thuyết minh: Khi sử dụng thẻ bài này thì trước mặt ngươi sẽ lập tức xuất hiệnmột cây thang, bò lên trên đỉnh của nó, ngươi sẽ đến địa điểm mà trước đó đãthiết lập sẵn.”“Một lần có thể cho phép mười người sử dụng.”“Số lần sử dụng còn lại: Ba lần.”Liễu Bình vui vẻ nói: “Thẻ bài này bán thế nào?”“Một ngàn hai trăm Cơ Giới Tệ.” Cô bé nói.“Có thể rẻ một chút không? Chúng ta cần dùng gấp, coi như kết bạn với nhau.”Liễu Bình nói.“Các ngươi muốn làm gì?” Cô bé hỏi.ế ấ ễ“Đi đến vùng cấm cứu người.” Liễu Bình nói.“Vậy được rồi, một ngàn Cơ Giới Tệ, không thể ít hơn nữa.” Cô bé nói.“Thành giao, ta là Liễu Bình, đa tạ ngươi.” Liễu Bình cười nói.Bỗng nhiên, một giọng nói nặng nề vang lên sau lưng mấy người.“Chờ một chút, cuộc giao dịch này không được tính.”Mấy người bọn họ quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy vài tên đeo mặt nạ màu đen đang đứng ở lối đi.Sắc mặt cô bé biến đổi, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”Cô bé vỗ vỗ sách thẻ bên người, thẻ “Quật Bảo Chi Thang” trong tay Liễu Bìnhlập tức biến mất.Liễu Bình có chút mờ mịt, quay đầu nhìn lại Norton.Norton cũng mang vẻ mặt hoang mang.Mấy người kia nhìn Liễu Bình và Norton, mở miệng nói: “Hai người mới, đầutiên là chúc mừng các ngươi sáng lập đoàn đội.”“Sau đó, có lẽ các ngươi không biết, giấy thông hành vùng cấm là thứ không dễdàng phát xuống, mỗi một thẻ đều nằm trong tay ba đoàn đội lớn chúng ta.”“Cái này gọi là người không biết không có tội, chúng ta cũng không có thờigian so đo với các ngươi.”“Lấy giấy thông hành vùng cấm ra, sau đó các ngươi sẽ không có việc gì, có thểan toàn sinh hoạt trong thành phố Cơ Giới.”Liễu Bình đứng lên nói: “Ta sáng tạo đoàn đội là vì tờ giấy thông hành vùngcấm này, ta cần đến vùng cấm cứu một đồng bạn.”Tên che mặt nói: “Thật là làm người ta đồng tình, nhưng quy tắc chính là quytắc, giao giấy thông hành ra đây, nếu không thì kẻ cần được cứu sẽ là chínhngươi.”Norton nhảy dựng lên nói: “Đừng có hù dọa người khác, danh sách Chủ CơGiới không có khả năng cho phép các ngươi tùy ý giết người ở chỗ này.”Mấy tên che mặt giả ngẩn ra, không kiềm được mà bật cười.Cô bé bày quán kia ôm sách thẻ, nhanh chóng rời khỏi nơi này.Đám người chung quanh cũng né tránh xa xa.“Một tên mười chín tuổi, một tên mười bốn mười lăm tuổi, chậc chậc, hoannghênh các ngươi nhận thức được thế giới thật sự.”Một người bịt mặt lấy ra một thẻ bài, dùng sức bóp nát.Chỉ trong chớp nhoáng ——Liễu Bình bỗng rút thẻ bài màu đỏ kia ra rồi vứt ra ngoài.Giấy thông hành vùng cấm!Hai ánh hào quang màu đỏ toát ra từ hư không, bao phủ lên người bọn họ.“Địa điểm: Núi tuyết phương bắc của danh sách ‘Ngu Giả mã số 3-9612’.”“Truyền tống!” Hắn quát.Ong ——Ánh hào quang đỏ rực chợt lóe, bao lấy hai người rồi phóng lên cao, hoàn toànđi vào nơi không biết trong hư không.Vài tên che mặt đứng đờ ra tại chỗ.“Đáng chết, bọn chúng dùng giấy thông hành vùng cấm!” Tên cầm đầu nghiếnrăng nghiến lợi quát.Hắn ta quay đầu, nhìn vào người phóng thích thẻ bài trước đó.Người nọ gật gật đầu, nói: “Đã gieo danh hào đặc thù cho bọn chúng rồi.”“Rất tốt! Rất tốt! Đã bao nhiêu năm chưa có kẻ nào dám làm ta tổn thất một tờgiấy thông hành vùng cấm!”“Chúng ta cứ chờ ở chỗ này —— Chờ bọn chúng một hồi đi, ta sẽ bắt bọnchúng đến bệnh viện tâm thần!”“Ta muốn điên cuồng tra tấn bọn chúng, xuyên thủng bọng chúng vào song sắttường ngoài bệnh viện tâm thần, dùng Hỏa Ma thiêu đốt ngày đêm!”...Gió bắc gào rít giận dữ.Trên núi non gió tuyết mấy ngày liền.Hai ánh hào quang đỏ rơi xuống, sau đó hóa thành bóng người.Là Liễu Bình và Norton.“Cũng may ngươi phản ứng nhanh, cuối cùng chúng ta cũng chạy ra được.”Norton thở phào nhẹ nhõm, nói.“Đáng tiếc không mua được thẻ ‘Quật Bảo Chi Thang’ kia.” Liễu Bình nói.Hai người bỗng giật mình.Chỉ thấy trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ màu đen:“Trải qua giám định kết hợp của ba đoàn đội lớn, đã xác định những hạng mụccông việc như sau:”“Người nắm giữ thẻ sắt đen - Liễu Bình;”“Người nắm giữ thẻ sắt trắng - Norton;”“Tinh thần của các ngươi có tính không ổn định nhất định, bị phán đoán là cóbệnh tật về não, sẽ tạo thành uy hiếp tiềm tàng đối với trật tự của thành phố CơGiới.”Cùng lúc đó.Trên đỉnh đầu Norton xuất hiện một hàng chữ nhỏ:ầ“Bệnh tâm thần mang tính gián đoạn.”Y giật mình nói: “Đây là chuyện gì, vì sao ta lại có một danh hào như vậy?”Liễu Bình đang muốn nói cái gì, lại thấy trên đầu mình cũng hiện ra một hàngchữ nhỏ;“Nhược trí.”Nhược... Trí...Rất tốt, mang hai danh hào như vậy thì cho dù hắn và Norton đi đến đâu cũng sẽxảy ra vấn đề.Chữ nhỏ màu đen tiếp tục hiện lên ở trên hư không trung:“Vì bảo đảm an toàn sinh mệnh của các ngươi, cũng để thành phố Cơ Giới vậnchuyển bình thường, tạm thời đưa ra quyết định như sau:”“Tức khắc truyền tống các ngươi đến bệnh viện tâm thần.”Trên hai tấm thẻ thân phận lập tức dâng lên từng sợi hào quang, bắt đầu bao lấytoàn thân bọn họ.“Đáng chết! Chúng ta sắp bị truyền tống trở về!” Norton không cam lòng mà hôto một tiếng.Y đột nhiên mở sách thẻ ra, tung một thẻ bài ra ngoài.Một Đường Mòn Bí Ẩn tỏa ra sương mù xuất hiện dưới chân y, cũng kéo dàithẳng đến dưới chân Liễu Bình.Nhưng ánh hào quang của truyền tống kia vẫn khóa chặt trên người bọn họ.“Không được! Đây là truyền tống cấp danh sách, ta không đối kháng được ChủCơ Giới!” Norton tuyệt vọng nói.

Chương 401: Thẻ bài này bán thế nào?