"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 406: Chúc mừng sinh nhật bạn!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Gió bấc gào thét.Tuyết liên tục rơi xuống."Chúng ta đã tới."Liễu Bình thở dốc một hơi, nói với vẻ mệt mỏi.Sau khi chạy một ngày một đêm, hắn đã xuyên qua cánh đồng tuyết.Nơi này là một vách núi."Thân là một kỵ sĩ cấp 9, còn ôm cô nữa, nếu như miễn cưỡng bò xuống, ta lolắng sẽ bị ngã chết."Liễu Bình nhìn xuống vách núi bên dưới.Với thị lực của hắn, tự nhiên có thể thấy được đáy vực cực xa phía dưới.Đó là vương quốc Ceylon bị băng sương phong ấn.Nhưng mà vách đá hai bên hiện đầy băng sương, khi leo lên vẫn phải rất cẩnthận, nếu không rất dễ dàng bị ngã xuống."Lần trước khi ta tới đây, có một người đồng đội biết bay, còn lần này, may mắncó ba con côn trùng, mà hai con trong đó lại biết bay... thế nhưng ta vẫn khôngdám xuống phía dưới.""Cô có biết vì sao không?""Nếu ta đi, phong ấn sẽ bị phá giải, thời gian bên trong sẽ bắt đầu lưu động.""Ta có hai người bạn ở bên trong đó, hai cô ấy cũng đang đứng trước nguyhiểm, mà hiện tại ta vẫn chưa nghĩ ra được cách nào có thể cứu các cô ấy.""Xem ra, ta cần phải thăng cấp trước.""Đều nói mỗi mười cấp đều là một tiết điểm, thực lực Thẻ bài sư sẽ tăng vọt,thế nhưng ta mới vừa tới cấp 10... chỉ là một kỵ sĩ cấp thấp, dùng tấm chắn nghĩcũng biết không thể thu hoạch được lực lượng chiến thắng Tù phạm.""Thế gian này chưa từng có chuyện tốt như vậy, trừ khi người khác lừa ngươi.""Thế nhưng vẫn nên thử một lần, dù sao vẫn tốt hơn không làm cái gì cả."Hoa Tình Không yên lặng lắng nghe lời nói của hắn.Liễu Bình thả cô xuống, lại cởi áo khoác ngoài ra, phủ thêm cho cô."Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải tiết điểm cấp 10, không có bất cứ kinhnghiệm nào cả, đáng lẽ khi trước phải hỏi Norton sớm hơn mới đúng.""Đáng tiếc tình huống khi đó rất khẩn cấp, không kịp hỏi kỹ.""Cho nên..."ế ấ ế ể ế"Nếu như khi ta thăng cấp, ta tiến vào trạng thái nào đó, không thể tiếp tục nóichuyện, vậy thì xong rồi.""Chúng ta phải nghĩ cách... đảm bảo ngươi vẫn luôn chăm chú nghe ta nóichuyện.""...""Chúng ta xem xét lại lời thuyết minh của kỹ năng nào."Trong hư không, từng hàng chữ bốc cháy hiện lên:[Kẻ Cướp Kịch.][Thuyết minh: Khi ngươi nói lời kịch 'Ngừng! Hãy nghe ta nói!' thì năng lựcnày sẽ được kích hoạt, ngươi cần phải liên tục nói ra bất kỳ lời kịch nào, màmục tiêu mà ngươi nhận định sẽ lắng nghe theo bản năng, sẽ không làm ra bấtcứ cử động nào khác cả, tới tận khi ngươi công kích, hoặc là ngươi không nóichuyện trong một khoảng thời gian dài.][Nếu một người quyết tâm cướp lấy lời kịch, ngươi không có khả năng chen lờivào.][Tái bút: Ngươi từ chối con đường diễn viên nhân khí, mà lại bắt đầu làm lại từdiễn viên quần chúng, hiện tại đã thăng cấp 'Mạc Ngư Giả' rất hoàn mỹ lên làm'Kẻ Cướp Kịch'.][Xin hãy tiếp tục thăm dò mọi bí mật trong Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, khi ngươithu hoạch được đủ điểm diễn, năng lực hệ thần bí của ngươi sẽ liên tục tănglên.]Liễu Bình chăm chú đọc hết.Năng lực hệ biểu diễn cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả tù phạm cũng không thể ngăncản nó.Đáng tiếc, loại năng lực này không có đủ lực công kích.Hơn nữa...Muốn thăm dò bí mật trong thế giới Vĩnh Dạ cũng không phải là một chuyệnđơn giản."Năng lực này... chúng ta cần phải hiểu rõ ràng, nếu không sẽ không làm nênchuyện gì."Liễu Bình vừa nói, vừa nhìn chăm chú lên hư không.Mà nơi hắn nhìn là dòng thuyết minh của "Kẻ Cướp Kịch"."Sau khi kích hoạt năng lực, cần phải liên tục nói ra bất kỳ lời kịch nào..."Khái niệm 'lời kịch bất kỳ' được xác định như thế nào chứ?Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi:"Giao diện Anh Linh, xin hãy mở bản ghi chép chiến đấu của ta ra."Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đang mở...][Ngươi tiếp tục sử dụng 'Kẻ Cướp Kịch', tù phạm vẫn đang lắng nghe lời kịchcủa ngươi.]Liễu Bình nói: "Chẳng lẽ lời kịch chỉ có thể là ngôn ngữ sao? Ta nhớ rằng trongvở kịch vẫn còn có khái niệm 'hàm ý' hay sao? Có lẽ ta thể hiện một loại độngtác nào đó, cũng có thể làm cho đối phương vẫn cứ chăm chú quan sát?"Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Bản Danh Sách chỉ có thể tăng cấp năng lực hệ thần bí giúp ngươi, chứ khôngphải là toàn trí toàn năng, ngươi phải tự mình thăm dò toàn bộ năng lực 'KẻCướp Kịch'.]"Được rồi."Liễu Bình im lặng, bắt đầu làm ra đủ mọi động tác trước mặt Hoa Tình Không.Ngay sau đó...Từng hàng chữ nhỏ bỗng hiện lên:[Ngươi đang ngắt quãng lời kịch, đối phương sẽ thoát khỏi trạng thái lắngnghe.]Hoa Tình Không chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi toát ra màu đỏ như máu.Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi, nói: "Điều này là vô dụng! Ta vẫn nên tiếp tục nóichuyện."Hoa Tình Không giật mình, lại cúi đầu xuống, yên lặng lắng nghe.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi giữ vững màn biểu diễn, đối phương lại tiến vào trạng thái lắng nghemột lần nữa.]Gió lạnh thổi tới.Liễu Bình cảm thấy sau lưng mình xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.Động tác không thể thay thế ngôn ngữ!Vậy thì còn cách nào khác hay không?Bông tuyết liên tiếp bay xuống trên người hắn, hắn lại không để ý tới, chỉ là điđi lại lại trên vách núi.Một thời gian sau...Hắn bỗng nhiên dừng bước, hắng giọng, hát vang:"Chúc bạn vui vẻ hạnh phúc,""Chúc bạn sinh nhật vui vẻ!""Mỗi năm đều có một ngày, hàng tháng đều có hôm nay, chúc bạn, chúc bạn vuivẻ!"Hoa Tình Không không nhúc nhích.ấTrong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Phát hiện quy tắc như sau: ][Ca khúc được coi là một loại lời kịch... thậm chí trong một vài bản ca kịch, cakhúc chính là lời kịch.]Liễu Bình vỗ tay, tiện tay rút một tấm thẻ bài ra, quát: "Đi mau về chóng."Bụp!Một con côn trùng sáu cánh bay lên trời, rất nhanh biến mất chẳng biết đi đâu."Hiện tại chúng ta không có năng lực nghĩ những chuyện khác, chỉ có thể đảmbảo khi ta đột phá, cô sẽ không giở trò xấu gì."Liễu Bình nhìn Hoa Tình Không, nói.Hoa Tình Không trầm tư suy nghĩ.Cũng không lâu lắm.Vù vù...Trên bầu trời, tiếng xé gió truyền tới.Con côn trùng kia xông qua gió tuyết, bay tới trước mặt Liễu Bình, ném mộtnhánh cây to cho hắn.Liễu Bình ngồi xổm xuống, quan sát nhánh cây, nói:"Có lẽ cô không biết, năm đó ta đi khắp các môn phái lớn, rất nhiều cao thủ âmluật nhạc lý cướp đoạt bể đầu chảy máu chỉ vì có thể nghe được một khúc sáocủa ta.""Bởi vì thiên nhai khó gặp tri âm, những chuyện cũ khi trước đã sớm tan thànhmây khói, hiện tại ta đang chật vật cầu sinh trong Vĩnh Dạ, sớm đã không cònloại tư tưởng kia rồi, không cần nói tới cũng được."Hắn lấy một chiếc dao giải phẫu ra, bắt đầu tạo hình khúc gỗ.Một lát sau...Một cây sáo trúc đã được làm xong."Xin lỗi, hơi đơn sơ, cô cố gắng lắng nghe một lát vậy."Liễu Bình đặt ống sáo bên môi, thổi nhẹ ra.Tiếng sáo nhẹ nhàng xuyên qua gió tuyết lạnh lẽo, truyền khắp mọi nơi trên thếgiới băng sương này
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Gió bấc gào thét.Tuyết liên tục rơi xuống."Chúng ta đã tới."Liễu Bình thở dốc một hơi, nói với vẻ mệt mỏi.Sau khi chạy một ngày một đêm, hắn đã xuyên qua cánh đồng tuyết.Nơi này là một vách núi."Thân là một kỵ sĩ cấp 9, còn ôm cô nữa, nếu như miễn cưỡng bò xuống, ta lolắng sẽ bị ngã chết."Liễu Bình nhìn xuống vách núi bên dưới.Với thị lực của hắn, tự nhiên có thể thấy được đáy vực cực xa phía dưới.Đó là vương quốc Ceylon bị băng sương phong ấn.Nhưng mà vách đá hai bên hiện đầy băng sương, khi leo lên vẫn phải rất cẩnthận, nếu không rất dễ dàng bị ngã xuống."Lần trước khi ta tới đây, có một người đồng đội biết bay, còn lần này, may mắncó ba con côn trùng, mà hai con trong đó lại biết bay... thế nhưng ta vẫn khôngdám xuống phía dưới.""Cô có biết vì sao không?""Nếu ta đi, phong ấn sẽ bị phá giải, thời gian bên trong sẽ bắt đầu lưu động.""Ta có hai người bạn ở bên trong đó, hai cô ấy cũng đang đứng trước nguyhiểm, mà hiện tại ta vẫn chưa nghĩ ra được cách nào có thể cứu các cô ấy.""Xem ra, ta cần phải thăng cấp trước.""Đều nói mỗi mười cấp đều là một tiết điểm, thực lực Thẻ bài sư sẽ tăng vọt,thế nhưng ta mới vừa tới cấp 10... chỉ là một kỵ sĩ cấp thấp, dùng tấm chắn nghĩcũng biết không thể thu hoạch được lực lượng chiến thắng Tù phạm.""Thế gian này chưa từng có chuyện tốt như vậy, trừ khi người khác lừa ngươi.""Thế nhưng vẫn nên thử một lần, dù sao vẫn tốt hơn không làm cái gì cả."Hoa Tình Không yên lặng lắng nghe lời nói của hắn.Liễu Bình thả cô xuống, lại cởi áo khoác ngoài ra, phủ thêm cho cô."Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải tiết điểm cấp 10, không có bất cứ kinhnghiệm nào cả, đáng lẽ khi trước phải hỏi Norton sớm hơn mới đúng.""Đáng tiếc tình huống khi đó rất khẩn cấp, không kịp hỏi kỹ.""Cho nên..."ế ấ ế ể ế"Nếu như khi ta thăng cấp, ta tiến vào trạng thái nào đó, không thể tiếp tục nóichuyện, vậy thì xong rồi.""Chúng ta phải nghĩ cách... đảm bảo ngươi vẫn luôn chăm chú nghe ta nóichuyện.""...""Chúng ta xem xét lại lời thuyết minh của kỹ năng nào."Trong hư không, từng hàng chữ bốc cháy hiện lên:[Kẻ Cướp Kịch.][Thuyết minh: Khi ngươi nói lời kịch 'Ngừng! Hãy nghe ta nói!' thì năng lựcnày sẽ được kích hoạt, ngươi cần phải liên tục nói ra bất kỳ lời kịch nào, màmục tiêu mà ngươi nhận định sẽ lắng nghe theo bản năng, sẽ không làm ra bấtcứ cử động nào khác cả, tới tận khi ngươi công kích, hoặc là ngươi không nóichuyện trong một khoảng thời gian dài.][Nếu một người quyết tâm cướp lấy lời kịch, ngươi không có khả năng chen lờivào.][Tái bút: Ngươi từ chối con đường diễn viên nhân khí, mà lại bắt đầu làm lại từdiễn viên quần chúng, hiện tại đã thăng cấp 'Mạc Ngư Giả' rất hoàn mỹ lên làm'Kẻ Cướp Kịch'.][Xin hãy tiếp tục thăm dò mọi bí mật trong Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, khi ngươithu hoạch được đủ điểm diễn, năng lực hệ thần bí của ngươi sẽ liên tục tănglên.]Liễu Bình chăm chú đọc hết.Năng lực hệ biểu diễn cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả tù phạm cũng không thể ngăncản nó.Đáng tiếc, loại năng lực này không có đủ lực công kích.Hơn nữa...Muốn thăm dò bí mật trong thế giới Vĩnh Dạ cũng không phải là một chuyệnđơn giản."Năng lực này... chúng ta cần phải hiểu rõ ràng, nếu không sẽ không làm nênchuyện gì."Liễu Bình vừa nói, vừa nhìn chăm chú lên hư không.Mà nơi hắn nhìn là dòng thuyết minh của "Kẻ Cướp Kịch"."Sau khi kích hoạt năng lực, cần phải liên tục nói ra bất kỳ lời kịch nào..."Khái niệm 'lời kịch bất kỳ' được xác định như thế nào chứ?Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi:"Giao diện Anh Linh, xin hãy mở bản ghi chép chiến đấu của ta ra."Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đang mở...][Ngươi tiếp tục sử dụng 'Kẻ Cướp Kịch', tù phạm vẫn đang lắng nghe lời kịchcủa ngươi.]Liễu Bình nói: "Chẳng lẽ lời kịch chỉ có thể là ngôn ngữ sao? Ta nhớ rằng trongvở kịch vẫn còn có khái niệm 'hàm ý' hay sao? Có lẽ ta thể hiện một loại độngtác nào đó, cũng có thể làm cho đối phương vẫn cứ chăm chú quan sát?"Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Bản Danh Sách chỉ có thể tăng cấp năng lực hệ thần bí giúp ngươi, chứ khôngphải là toàn trí toàn năng, ngươi phải tự mình thăm dò toàn bộ năng lực 'KẻCướp Kịch'.]"Được rồi."Liễu Bình im lặng, bắt đầu làm ra đủ mọi động tác trước mặt Hoa Tình Không.Ngay sau đó...Từng hàng chữ nhỏ bỗng hiện lên:[Ngươi đang ngắt quãng lời kịch, đối phương sẽ thoát khỏi trạng thái lắngnghe.]Hoa Tình Không chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi toát ra màu đỏ như máu.Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi, nói: "Điều này là vô dụng! Ta vẫn nên tiếp tục nóichuyện."Hoa Tình Không giật mình, lại cúi đầu xuống, yên lặng lắng nghe.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi giữ vững màn biểu diễn, đối phương lại tiến vào trạng thái lắng nghemột lần nữa.]Gió lạnh thổi tới.Liễu Bình cảm thấy sau lưng mình xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.Động tác không thể thay thế ngôn ngữ!Vậy thì còn cách nào khác hay không?Bông tuyết liên tiếp bay xuống trên người hắn, hắn lại không để ý tới, chỉ là điđi lại lại trên vách núi.Một thời gian sau...Hắn bỗng nhiên dừng bước, hắng giọng, hát vang:"Chúc bạn vui vẻ hạnh phúc,""Chúc bạn sinh nhật vui vẻ!""Mỗi năm đều có một ngày, hàng tháng đều có hôm nay, chúc bạn, chúc bạn vuivẻ!"Hoa Tình Không không nhúc nhích.ấTrong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Phát hiện quy tắc như sau: ][Ca khúc được coi là một loại lời kịch... thậm chí trong một vài bản ca kịch, cakhúc chính là lời kịch.]Liễu Bình vỗ tay, tiện tay rút một tấm thẻ bài ra, quát: "Đi mau về chóng."Bụp!Một con côn trùng sáu cánh bay lên trời, rất nhanh biến mất chẳng biết đi đâu."Hiện tại chúng ta không có năng lực nghĩ những chuyện khác, chỉ có thể đảmbảo khi ta đột phá, cô sẽ không giở trò xấu gì."Liễu Bình nhìn Hoa Tình Không, nói.Hoa Tình Không trầm tư suy nghĩ.Cũng không lâu lắm.Vù vù...Trên bầu trời, tiếng xé gió truyền tới.Con côn trùng kia xông qua gió tuyết, bay tới trước mặt Liễu Bình, ném mộtnhánh cây to cho hắn.Liễu Bình ngồi xổm xuống, quan sát nhánh cây, nói:"Có lẽ cô không biết, năm đó ta đi khắp các môn phái lớn, rất nhiều cao thủ âmluật nhạc lý cướp đoạt bể đầu chảy máu chỉ vì có thể nghe được một khúc sáocủa ta.""Bởi vì thiên nhai khó gặp tri âm, những chuyện cũ khi trước đã sớm tan thànhmây khói, hiện tại ta đang chật vật cầu sinh trong Vĩnh Dạ, sớm đã không cònloại tư tưởng kia rồi, không cần nói tới cũng được."Hắn lấy một chiếc dao giải phẫu ra, bắt đầu tạo hình khúc gỗ.Một lát sau...Một cây sáo trúc đã được làm xong."Xin lỗi, hơi đơn sơ, cô cố gắng lắng nghe một lát vậy."Liễu Bình đặt ống sáo bên môi, thổi nhẹ ra.Tiếng sáo nhẹ nhàng xuyên qua gió tuyết lạnh lẽo, truyền khắp mọi nơi trên thếgiới băng sương này
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Gió bấc gào thét.Tuyết liên tục rơi xuống."Chúng ta đã tới."Liễu Bình thở dốc một hơi, nói với vẻ mệt mỏi.Sau khi chạy một ngày một đêm, hắn đã xuyên qua cánh đồng tuyết.Nơi này là một vách núi."Thân là một kỵ sĩ cấp 9, còn ôm cô nữa, nếu như miễn cưỡng bò xuống, ta lolắng sẽ bị ngã chết."Liễu Bình nhìn xuống vách núi bên dưới.Với thị lực của hắn, tự nhiên có thể thấy được đáy vực cực xa phía dưới.Đó là vương quốc Ceylon bị băng sương phong ấn.Nhưng mà vách đá hai bên hiện đầy băng sương, khi leo lên vẫn phải rất cẩnthận, nếu không rất dễ dàng bị ngã xuống."Lần trước khi ta tới đây, có một người đồng đội biết bay, còn lần này, may mắncó ba con côn trùng, mà hai con trong đó lại biết bay... thế nhưng ta vẫn khôngdám xuống phía dưới.""Cô có biết vì sao không?""Nếu ta đi, phong ấn sẽ bị phá giải, thời gian bên trong sẽ bắt đầu lưu động.""Ta có hai người bạn ở bên trong đó, hai cô ấy cũng đang đứng trước nguyhiểm, mà hiện tại ta vẫn chưa nghĩ ra được cách nào có thể cứu các cô ấy.""Xem ra, ta cần phải thăng cấp trước.""Đều nói mỗi mười cấp đều là một tiết điểm, thực lực Thẻ bài sư sẽ tăng vọt,thế nhưng ta mới vừa tới cấp 10... chỉ là một kỵ sĩ cấp thấp, dùng tấm chắn nghĩcũng biết không thể thu hoạch được lực lượng chiến thắng Tù phạm.""Thế gian này chưa từng có chuyện tốt như vậy, trừ khi người khác lừa ngươi.""Thế nhưng vẫn nên thử một lần, dù sao vẫn tốt hơn không làm cái gì cả."Hoa Tình Không yên lặng lắng nghe lời nói của hắn.Liễu Bình thả cô xuống, lại cởi áo khoác ngoài ra, phủ thêm cho cô."Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải tiết điểm cấp 10, không có bất cứ kinhnghiệm nào cả, đáng lẽ khi trước phải hỏi Norton sớm hơn mới đúng.""Đáng tiếc tình huống khi đó rất khẩn cấp, không kịp hỏi kỹ.""Cho nên..."ế ấ ế ể ế"Nếu như khi ta thăng cấp, ta tiến vào trạng thái nào đó, không thể tiếp tục nóichuyện, vậy thì xong rồi.""Chúng ta phải nghĩ cách... đảm bảo ngươi vẫn luôn chăm chú nghe ta nóichuyện.""...""Chúng ta xem xét lại lời thuyết minh của kỹ năng nào."Trong hư không, từng hàng chữ bốc cháy hiện lên:[Kẻ Cướp Kịch.][Thuyết minh: Khi ngươi nói lời kịch 'Ngừng! Hãy nghe ta nói!' thì năng lựcnày sẽ được kích hoạt, ngươi cần phải liên tục nói ra bất kỳ lời kịch nào, màmục tiêu mà ngươi nhận định sẽ lắng nghe theo bản năng, sẽ không làm ra bấtcứ cử động nào khác cả, tới tận khi ngươi công kích, hoặc là ngươi không nóichuyện trong một khoảng thời gian dài.][Nếu một người quyết tâm cướp lấy lời kịch, ngươi không có khả năng chen lờivào.][Tái bút: Ngươi từ chối con đường diễn viên nhân khí, mà lại bắt đầu làm lại từdiễn viên quần chúng, hiện tại đã thăng cấp 'Mạc Ngư Giả' rất hoàn mỹ lên làm'Kẻ Cướp Kịch'.][Xin hãy tiếp tục thăm dò mọi bí mật trong Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, khi ngươithu hoạch được đủ điểm diễn, năng lực hệ thần bí của ngươi sẽ liên tục tănglên.]Liễu Bình chăm chú đọc hết.Năng lực hệ biểu diễn cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả tù phạm cũng không thể ngăncản nó.Đáng tiếc, loại năng lực này không có đủ lực công kích.Hơn nữa...Muốn thăm dò bí mật trong thế giới Vĩnh Dạ cũng không phải là một chuyệnđơn giản."Năng lực này... chúng ta cần phải hiểu rõ ràng, nếu không sẽ không làm nênchuyện gì."Liễu Bình vừa nói, vừa nhìn chăm chú lên hư không.Mà nơi hắn nhìn là dòng thuyết minh của "Kẻ Cướp Kịch"."Sau khi kích hoạt năng lực, cần phải liên tục nói ra bất kỳ lời kịch nào..."Khái niệm 'lời kịch bất kỳ' được xác định như thế nào chứ?Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi:"Giao diện Anh Linh, xin hãy mở bản ghi chép chiến đấu của ta ra."Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đang mở...][Ngươi tiếp tục sử dụng 'Kẻ Cướp Kịch', tù phạm vẫn đang lắng nghe lời kịchcủa ngươi.]Liễu Bình nói: "Chẳng lẽ lời kịch chỉ có thể là ngôn ngữ sao? Ta nhớ rằng trongvở kịch vẫn còn có khái niệm 'hàm ý' hay sao? Có lẽ ta thể hiện một loại độngtác nào đó, cũng có thể làm cho đối phương vẫn cứ chăm chú quan sát?"Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Bản Danh Sách chỉ có thể tăng cấp năng lực hệ thần bí giúp ngươi, chứ khôngphải là toàn trí toàn năng, ngươi phải tự mình thăm dò toàn bộ năng lực 'KẻCướp Kịch'.]"Được rồi."Liễu Bình im lặng, bắt đầu làm ra đủ mọi động tác trước mặt Hoa Tình Không.Ngay sau đó...Từng hàng chữ nhỏ bỗng hiện lên:[Ngươi đang ngắt quãng lời kịch, đối phương sẽ thoát khỏi trạng thái lắngnghe.]Hoa Tình Không chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi toát ra màu đỏ như máu.Vẻ mặt Liễu Bình biến đổi, nói: "Điều này là vô dụng! Ta vẫn nên tiếp tục nóichuyện."Hoa Tình Không giật mình, lại cúi đầu xuống, yên lặng lắng nghe.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi giữ vững màn biểu diễn, đối phương lại tiến vào trạng thái lắng nghemột lần nữa.]Gió lạnh thổi tới.Liễu Bình cảm thấy sau lưng mình xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.Động tác không thể thay thế ngôn ngữ!Vậy thì còn cách nào khác hay không?Bông tuyết liên tiếp bay xuống trên người hắn, hắn lại không để ý tới, chỉ là điđi lại lại trên vách núi.Một thời gian sau...Hắn bỗng nhiên dừng bước, hắng giọng, hát vang:"Chúc bạn vui vẻ hạnh phúc,""Chúc bạn sinh nhật vui vẻ!""Mỗi năm đều có một ngày, hàng tháng đều có hôm nay, chúc bạn, chúc bạn vuivẻ!"Hoa Tình Không không nhúc nhích.ấTrong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Phát hiện quy tắc như sau: ][Ca khúc được coi là một loại lời kịch... thậm chí trong một vài bản ca kịch, cakhúc chính là lời kịch.]Liễu Bình vỗ tay, tiện tay rút một tấm thẻ bài ra, quát: "Đi mau về chóng."Bụp!Một con côn trùng sáu cánh bay lên trời, rất nhanh biến mất chẳng biết đi đâu."Hiện tại chúng ta không có năng lực nghĩ những chuyện khác, chỉ có thể đảmbảo khi ta đột phá, cô sẽ không giở trò xấu gì."Liễu Bình nhìn Hoa Tình Không, nói.Hoa Tình Không trầm tư suy nghĩ.Cũng không lâu lắm.Vù vù...Trên bầu trời, tiếng xé gió truyền tới.Con côn trùng kia xông qua gió tuyết, bay tới trước mặt Liễu Bình, ném mộtnhánh cây to cho hắn.Liễu Bình ngồi xổm xuống, quan sát nhánh cây, nói:"Có lẽ cô không biết, năm đó ta đi khắp các môn phái lớn, rất nhiều cao thủ âmluật nhạc lý cướp đoạt bể đầu chảy máu chỉ vì có thể nghe được một khúc sáocủa ta.""Bởi vì thiên nhai khó gặp tri âm, những chuyện cũ khi trước đã sớm tan thànhmây khói, hiện tại ta đang chật vật cầu sinh trong Vĩnh Dạ, sớm đã không cònloại tư tưởng kia rồi, không cần nói tới cũng được."Hắn lấy một chiếc dao giải phẫu ra, bắt đầu tạo hình khúc gỗ.Một lát sau...Một cây sáo trúc đã được làm xong."Xin lỗi, hơi đơn sơ, cô cố gắng lắng nghe một lát vậy."Liễu Bình đặt ống sáo bên môi, thổi nhẹ ra.Tiếng sáo nhẹ nhàng xuyên qua gió tuyết lạnh lẽo, truyền khắp mọi nơi trên thếgiới băng sương này