"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 412: Tranh thủ thời gian!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Oanh!!!Trên không trung xa xa bỗng vang lên từng tiếng gầm rú.Sắc mặt Lãnh chủ Ma Qủy biến đổi, thất thanh quát lên: “Quá nhanh, nó đã hủydiệt bức tường vô hình của ta rồi!”Cùng lúc đó.Trong đống hoa tươi và cành lá khắp đầu của Nữ Yêu Rừng Rậm, có một đóahoa đặc biệt tươi đẹp nhanh chóng khô héo.Một giây.Hai giây.Trên bầu trời truyền đến quái vật thanh âm: “Hồ nước? Ta nhớ ra rồi... Nơi nàylà chỗ ở của Nữ Yêu Rừng Rậm.”Liễu Bình nhìn về phía Nữ Yêu Rừng Rậm, chỉ thấy miệng Nữ Yêu nhanhchóng niệm chú ngữ, trên mặt lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.“Còn cần bao lâu?” Hắn hỏi.“Phải thêm hai phút! Hoàn toàn không kịp rồi!” Nữ Yêu Rừng Rậm đáp.Ngay sau đó ——Một ánh lưu quang bay xuống từ không trung.Là bộ xương khô ba đầu!Nó còn ở giữa không trung mà trên tay đã toát ra hắc quang vô tận, mở miệngnói: “Ta cũng muốn nhìn, ai trong các ngươi có thể chắn được một kích toàn lựccủa ta!”Yana kéo Liễu Bình ra sau để che chắn.Triệu Thiền Y rút trường đao ra, không ngừng hư trảm cách không.Quanh thân con quái vật hiện ra hắc quang như có như không, ngăn cản tất cảcông kích.Nó tăng nhanh tốc độ, lao thẳng xuống hồ nước!Trong nháy mắt tiếp theo ——Quái vật bỗng phát hiện mình hoa mắt, hồ nước biến mất khỏi tầm mắt nó, mànó đang bay về phía không trung.Nó bỗng dừng lại, quay đầu nhìn xuống phía dưới.“Sức mạnh dịch chuyển không gian... Bắt đầu từ vừa rồi đã là như thế...”Ánh mắt quái vật dừng lại trên người Liễu Bình.ễ ểLiễu Bình giơ tay lên, cười nói: “Quả nhiên không thể gạt được ngươi, thật sự lànhư thế.”Hắn rất tỉnh táo mà tiếp tục nói: “Chiêu này chuyên dùng để khắc chế ngươi,cho dù ngươi có thủ đoạn nhiều đến mấy, chỉ cần bị ta dịch chuyển đi thì ngươilàm sao có thể đánh trúng chúng ta?”Cả người quái vật tỏa ra hắc quang, nghe xong lời này thì nhịn không được cườilạnh đáp: “Nhưng chiêu này của ngươi có một khuyết điểm trí mạng.”“Không có khả năng! Ngươi nói xem đó là cái gì?” Liễu Bình hỏi.“Căn cứ vào quan sát của ta, ngươi phải để mình ở vị trí trung tâm mới có thể dichuyển tồn tại đến khoảng cách nhất định ở chung quanh... Hẳn là một loạiquang hoàn kỵ sĩ cực kỳ hiếm thấy...”Trên người quái vật dần dần phát ra sát ý, tiếp tục nói: “Ngươi không thể dichuyển chính mình, ngươi chính là nhược điểm của cả thuật không gian dịchchuyển này.”“Ta à?” Liễu Bình hỏi ngược lại.“Đúng vậy, nếu ngươi có chút thực lực, có thể ngăn cản công kích của ta, nhưvậy loại sức mạnh này mới có thể phát huy tác dụng, nhưng ngươi là kẻ yếunhất trong bọn chúng.” Quái vật cười nhạo đáp.Một phút.Liễu Bình vỗ tay nói: “Nói không sai, không bằng chúng ta lại đấu một trận?”Quái vật cất tiếng cười to, nó nói: “Mỗi một kẻ bên cạnh ngươi đều mạnh hơnngươi nhiều, bọn chúng đứng trước mặt ta mà cũng chỉ có con đường chết,huống chi là ngươi?”“Ngươi vốn cũng muốn giết ta, vậy tới đánh một hồi đi.” Liễu Bình lạnh nhạtnói.Hắn đưa mắt ra hiệu về phía mọi người, sau đó một mình đi đến bên cạnh hồnước.“Tới, chấp ngươi một tay.” Liễu Bình nói.Quái vật ngẩn ra, sát ý trên người càng đậm lên vài phần.“Chết đi...” Nó quát khẽ một tiếng, hóa thành một vệt hắc quang mãnh liệt, toànlực đập xuống vị trí của Liễu Bình.Liễu Bình ——Chỉ đứng bất động.Chỉ trong một cái búng tay, hắc quang đụng phải Liễu Bình, ầm ầm bay ngượcra ngoài, đâm ngã mấy cây đại thụ rồi mới lăn xuống mặt đất, hóa thành bộxương khô ba đầu một lần nữa.Nó từ bò dậy từ mặt đất, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Hình như... Tất cả sứcmạnh Thần Bí Trắc đều đang ngăn cản ta giết ngươi, là cách thức của ta khôngđúng sao?”ễ“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.Hắn ôm hai tay, đứng bên cạnh hồ nước, thở dài nói: “Từ giờ trở đi, thật sựkhông chết thì không ngừng.”Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên không trung:“Đối phương chấp nhận đấu một trận với ngươi.”“Trận chiến đấu này đã tiến vào hình thức đánh bạc linh hồn.”“Linh hồn của người thất bại trong cuộc chiến sẽ thuộc quyền sở hữu của ngườithắng.”“Chú ý:”“Đối phương phải chiến thắng tất cả thẻ bài trong tay ngươi mới có thể tiếnhành quyết chiến cuối cùng với ngươi——”“Tựa như cuộc chiến đánh cuộc lúc trước của ngươi và người bán rượu.”Liễu Bình dời ánh mắt đi.Đúng vậy, trước khi tất cả thẻ bài của Liễu Bình thua trận thì tù nhân không thểcông kích hắn được!Đây chính là điểm cường đại thật sự của Thủ Ngục kỵ sĩ.—— Nhưng nếu thực lực của kẻ địch quá mức cường đại, hai bên chênh lệchquá xa, như vậy Thủ Ngục kỵ sĩ cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.Quái vật im lặng mấy phút, rút ra một thẻ bài từ trong hư không rồi cẩn thậnquan sát.“Thì ra là thế, quy tắc chiến đấu là phải giết sạch thẻ bài trong tay ngươi.” Nónhẹ giọng mà nói.“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.Quái vật nhìn về phía Yana, Triệu Thiền Y và Lãnh chủ Ma Qủy.Không đợi nó nói tiếp thì quang hoàn trên đỉnh đầu Liễu Bình lại tỏa ra mộtvòng dao động, bao trùm lên người bọn họ lần nữa.Sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét!Nó bao phủ trên người bọn họ, chuẩn bị phát động vào bất cứ lúc nào.Quái vật nhìn thoáng qua, bỗng tán thưởng: “Ban đầu nhược điểm lớn nhất củaloại sức mạnh dịch chuyển không gian này chính là ngươi, nhưng hiện tại ngươiđang trong trạng thái không thể công kích, cho nên nhược điểm của loại sứcmạnh này đã được xóa đi.”“Nhưng mà ——” Quái vật cười dữ tợn, tăng mạnh giọng điệu mà nói: “Nếu tahủy diệt toàn bộ hồ nước và cả rừng rậm, ngươi đoán giữa bọn chúng có ai cóthể sống sót?”Oanh!!!Trên người nó toát ra tầng tầng hắc quang.ắTừng đợt từng đợt hắc quang lạnh nhạt không ngừng tập trung lại, hình thànhma vật to lớn tràn ngập khí tức hủy diệt ở hư không sau lưng nó.Quái vật cao giọng mà nói: “Chiêu này cần phải dồn lực, ta vốn không quá thíchdùng nó, nhưng hiện tại, nó lại là thủ đoạn tốt nhất để giết chết các ngươi ——đến đây đi, nghênh đón cái chết của các ngươi ——”Liễu Bình đột nhiên nhấc tay nói: “Ngừng! Không phải ngươi làm vậy chỉ vì thẻbài sao? Ta cho ngươi là được.”Quái vật ngẩn ra.“Ngươi khuất phục? Đáng tiếc... Ta còn muốn giết sạch các ngươi trước, sau đótự mình đi nhặt thẻ bài kia.” Nó hỏi.Liễu Bình thở dài nói: “Còn chưa được nữa sao? Ta cảm thấy chú ngữ này quádài, rốt cuộc thời gian kéo dài vừa rồi cũng đủ để ăn một bát mì đấy.”Hai phút.Ở sau lưng hắn, Nữ Yêu Rừng Rậm rốt cuộc cũng phát ra một tiếng ngâm dàilâu, nàng quát khẽ lên: “Thời gian lưu chuyển, khải!”

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Oanh!!!Trên không trung xa xa bỗng vang lên từng tiếng gầm rú.Sắc mặt Lãnh chủ Ma Qủy biến đổi, thất thanh quát lên: “Quá nhanh, nó đã hủydiệt bức tường vô hình của ta rồi!”Cùng lúc đó.Trong đống hoa tươi và cành lá khắp đầu của Nữ Yêu Rừng Rậm, có một đóahoa đặc biệt tươi đẹp nhanh chóng khô héo.Một giây.Hai giây.Trên bầu trời truyền đến quái vật thanh âm: “Hồ nước? Ta nhớ ra rồi... Nơi nàylà chỗ ở của Nữ Yêu Rừng Rậm.”Liễu Bình nhìn về phía Nữ Yêu Rừng Rậm, chỉ thấy miệng Nữ Yêu nhanhchóng niệm chú ngữ, trên mặt lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.“Còn cần bao lâu?” Hắn hỏi.“Phải thêm hai phút! Hoàn toàn không kịp rồi!” Nữ Yêu Rừng Rậm đáp.Ngay sau đó ——Một ánh lưu quang bay xuống từ không trung.Là bộ xương khô ba đầu!Nó còn ở giữa không trung mà trên tay đã toát ra hắc quang vô tận, mở miệngnói: “Ta cũng muốn nhìn, ai trong các ngươi có thể chắn được một kích toàn lựccủa ta!”Yana kéo Liễu Bình ra sau để che chắn.Triệu Thiền Y rút trường đao ra, không ngừng hư trảm cách không.Quanh thân con quái vật hiện ra hắc quang như có như không, ngăn cản tất cảcông kích.Nó tăng nhanh tốc độ, lao thẳng xuống hồ nước!Trong nháy mắt tiếp theo ——Quái vật bỗng phát hiện mình hoa mắt, hồ nước biến mất khỏi tầm mắt nó, mànó đang bay về phía không trung.Nó bỗng dừng lại, quay đầu nhìn xuống phía dưới.“Sức mạnh dịch chuyển không gian... Bắt đầu từ vừa rồi đã là như thế...”Ánh mắt quái vật dừng lại trên người Liễu Bình.ễ ểLiễu Bình giơ tay lên, cười nói: “Quả nhiên không thể gạt được ngươi, thật sự lànhư thế.”Hắn rất tỉnh táo mà tiếp tục nói: “Chiêu này chuyên dùng để khắc chế ngươi,cho dù ngươi có thủ đoạn nhiều đến mấy, chỉ cần bị ta dịch chuyển đi thì ngươilàm sao có thể đánh trúng chúng ta?”Cả người quái vật tỏa ra hắc quang, nghe xong lời này thì nhịn không được cườilạnh đáp: “Nhưng chiêu này của ngươi có một khuyết điểm trí mạng.”“Không có khả năng! Ngươi nói xem đó là cái gì?” Liễu Bình hỏi.“Căn cứ vào quan sát của ta, ngươi phải để mình ở vị trí trung tâm mới có thể dichuyển tồn tại đến khoảng cách nhất định ở chung quanh... Hẳn là một loạiquang hoàn kỵ sĩ cực kỳ hiếm thấy...”Trên người quái vật dần dần phát ra sát ý, tiếp tục nói: “Ngươi không thể dichuyển chính mình, ngươi chính là nhược điểm của cả thuật không gian dịchchuyển này.”“Ta à?” Liễu Bình hỏi ngược lại.“Đúng vậy, nếu ngươi có chút thực lực, có thể ngăn cản công kích của ta, nhưvậy loại sức mạnh này mới có thể phát huy tác dụng, nhưng ngươi là kẻ yếunhất trong bọn chúng.” Quái vật cười nhạo đáp.Một phút.Liễu Bình vỗ tay nói: “Nói không sai, không bằng chúng ta lại đấu một trận?”Quái vật cất tiếng cười to, nó nói: “Mỗi một kẻ bên cạnh ngươi đều mạnh hơnngươi nhiều, bọn chúng đứng trước mặt ta mà cũng chỉ có con đường chết,huống chi là ngươi?”“Ngươi vốn cũng muốn giết ta, vậy tới đánh một hồi đi.” Liễu Bình lạnh nhạtnói.Hắn đưa mắt ra hiệu về phía mọi người, sau đó một mình đi đến bên cạnh hồnước.“Tới, chấp ngươi một tay.” Liễu Bình nói.Quái vật ngẩn ra, sát ý trên người càng đậm lên vài phần.“Chết đi...” Nó quát khẽ một tiếng, hóa thành một vệt hắc quang mãnh liệt, toànlực đập xuống vị trí của Liễu Bình.Liễu Bình ——Chỉ đứng bất động.Chỉ trong một cái búng tay, hắc quang đụng phải Liễu Bình, ầm ầm bay ngượcra ngoài, đâm ngã mấy cây đại thụ rồi mới lăn xuống mặt đất, hóa thành bộxương khô ba đầu một lần nữa.Nó từ bò dậy từ mặt đất, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Hình như... Tất cả sứcmạnh Thần Bí Trắc đều đang ngăn cản ta giết ngươi, là cách thức của ta khôngđúng sao?”ễ“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.Hắn ôm hai tay, đứng bên cạnh hồ nước, thở dài nói: “Từ giờ trở đi, thật sựkhông chết thì không ngừng.”Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên không trung:“Đối phương chấp nhận đấu một trận với ngươi.”“Trận chiến đấu này đã tiến vào hình thức đánh bạc linh hồn.”“Linh hồn của người thất bại trong cuộc chiến sẽ thuộc quyền sở hữu của ngườithắng.”“Chú ý:”“Đối phương phải chiến thắng tất cả thẻ bài trong tay ngươi mới có thể tiếnhành quyết chiến cuối cùng với ngươi——”“Tựa như cuộc chiến đánh cuộc lúc trước của ngươi và người bán rượu.”Liễu Bình dời ánh mắt đi.Đúng vậy, trước khi tất cả thẻ bài của Liễu Bình thua trận thì tù nhân không thểcông kích hắn được!Đây chính là điểm cường đại thật sự của Thủ Ngục kỵ sĩ.—— Nhưng nếu thực lực của kẻ địch quá mức cường đại, hai bên chênh lệchquá xa, như vậy Thủ Ngục kỵ sĩ cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.Quái vật im lặng mấy phút, rút ra một thẻ bài từ trong hư không rồi cẩn thậnquan sát.“Thì ra là thế, quy tắc chiến đấu là phải giết sạch thẻ bài trong tay ngươi.” Nónhẹ giọng mà nói.“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.Quái vật nhìn về phía Yana, Triệu Thiền Y và Lãnh chủ Ma Qủy.Không đợi nó nói tiếp thì quang hoàn trên đỉnh đầu Liễu Bình lại tỏa ra mộtvòng dao động, bao trùm lên người bọn họ lần nữa.Sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét!Nó bao phủ trên người bọn họ, chuẩn bị phát động vào bất cứ lúc nào.Quái vật nhìn thoáng qua, bỗng tán thưởng: “Ban đầu nhược điểm lớn nhất củaloại sức mạnh dịch chuyển không gian này chính là ngươi, nhưng hiện tại ngươiđang trong trạng thái không thể công kích, cho nên nhược điểm của loại sứcmạnh này đã được xóa đi.”“Nhưng mà ——” Quái vật cười dữ tợn, tăng mạnh giọng điệu mà nói: “Nếu tahủy diệt toàn bộ hồ nước và cả rừng rậm, ngươi đoán giữa bọn chúng có ai cóthể sống sót?”Oanh!!!Trên người nó toát ra tầng tầng hắc quang.ắTừng đợt từng đợt hắc quang lạnh nhạt không ngừng tập trung lại, hình thànhma vật to lớn tràn ngập khí tức hủy diệt ở hư không sau lưng nó.Quái vật cao giọng mà nói: “Chiêu này cần phải dồn lực, ta vốn không quá thíchdùng nó, nhưng hiện tại, nó lại là thủ đoạn tốt nhất để giết chết các ngươi ——đến đây đi, nghênh đón cái chết của các ngươi ——”Liễu Bình đột nhiên nhấc tay nói: “Ngừng! Không phải ngươi làm vậy chỉ vì thẻbài sao? Ta cho ngươi là được.”Quái vật ngẩn ra.“Ngươi khuất phục? Đáng tiếc... Ta còn muốn giết sạch các ngươi trước, sau đótự mình đi nhặt thẻ bài kia.” Nó hỏi.Liễu Bình thở dài nói: “Còn chưa được nữa sao? Ta cảm thấy chú ngữ này quádài, rốt cuộc thời gian kéo dài vừa rồi cũng đủ để ăn một bát mì đấy.”Hai phút.Ở sau lưng hắn, Nữ Yêu Rừng Rậm rốt cuộc cũng phát ra một tiếng ngâm dàilâu, nàng quát khẽ lên: “Thời gian lưu chuyển, khải!”

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Oanh!!!Trên không trung xa xa bỗng vang lên từng tiếng gầm rú.Sắc mặt Lãnh chủ Ma Qủy biến đổi, thất thanh quát lên: “Quá nhanh, nó đã hủydiệt bức tường vô hình của ta rồi!”Cùng lúc đó.Trong đống hoa tươi và cành lá khắp đầu của Nữ Yêu Rừng Rậm, có một đóahoa đặc biệt tươi đẹp nhanh chóng khô héo.Một giây.Hai giây.Trên bầu trời truyền đến quái vật thanh âm: “Hồ nước? Ta nhớ ra rồi... Nơi nàylà chỗ ở của Nữ Yêu Rừng Rậm.”Liễu Bình nhìn về phía Nữ Yêu Rừng Rậm, chỉ thấy miệng Nữ Yêu nhanhchóng niệm chú ngữ, trên mặt lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.“Còn cần bao lâu?” Hắn hỏi.“Phải thêm hai phút! Hoàn toàn không kịp rồi!” Nữ Yêu Rừng Rậm đáp.Ngay sau đó ——Một ánh lưu quang bay xuống từ không trung.Là bộ xương khô ba đầu!Nó còn ở giữa không trung mà trên tay đã toát ra hắc quang vô tận, mở miệngnói: “Ta cũng muốn nhìn, ai trong các ngươi có thể chắn được một kích toàn lựccủa ta!”Yana kéo Liễu Bình ra sau để che chắn.Triệu Thiền Y rút trường đao ra, không ngừng hư trảm cách không.Quanh thân con quái vật hiện ra hắc quang như có như không, ngăn cản tất cảcông kích.Nó tăng nhanh tốc độ, lao thẳng xuống hồ nước!Trong nháy mắt tiếp theo ——Quái vật bỗng phát hiện mình hoa mắt, hồ nước biến mất khỏi tầm mắt nó, mànó đang bay về phía không trung.Nó bỗng dừng lại, quay đầu nhìn xuống phía dưới.“Sức mạnh dịch chuyển không gian... Bắt đầu từ vừa rồi đã là như thế...”Ánh mắt quái vật dừng lại trên người Liễu Bình.ễ ểLiễu Bình giơ tay lên, cười nói: “Quả nhiên không thể gạt được ngươi, thật sự lànhư thế.”Hắn rất tỉnh táo mà tiếp tục nói: “Chiêu này chuyên dùng để khắc chế ngươi,cho dù ngươi có thủ đoạn nhiều đến mấy, chỉ cần bị ta dịch chuyển đi thì ngươilàm sao có thể đánh trúng chúng ta?”Cả người quái vật tỏa ra hắc quang, nghe xong lời này thì nhịn không được cườilạnh đáp: “Nhưng chiêu này của ngươi có một khuyết điểm trí mạng.”“Không có khả năng! Ngươi nói xem đó là cái gì?” Liễu Bình hỏi.“Căn cứ vào quan sát của ta, ngươi phải để mình ở vị trí trung tâm mới có thể dichuyển tồn tại đến khoảng cách nhất định ở chung quanh... Hẳn là một loạiquang hoàn kỵ sĩ cực kỳ hiếm thấy...”Trên người quái vật dần dần phát ra sát ý, tiếp tục nói: “Ngươi không thể dichuyển chính mình, ngươi chính là nhược điểm của cả thuật không gian dịchchuyển này.”“Ta à?” Liễu Bình hỏi ngược lại.“Đúng vậy, nếu ngươi có chút thực lực, có thể ngăn cản công kích của ta, nhưvậy loại sức mạnh này mới có thể phát huy tác dụng, nhưng ngươi là kẻ yếunhất trong bọn chúng.” Quái vật cười nhạo đáp.Một phút.Liễu Bình vỗ tay nói: “Nói không sai, không bằng chúng ta lại đấu một trận?”Quái vật cất tiếng cười to, nó nói: “Mỗi một kẻ bên cạnh ngươi đều mạnh hơnngươi nhiều, bọn chúng đứng trước mặt ta mà cũng chỉ có con đường chết,huống chi là ngươi?”“Ngươi vốn cũng muốn giết ta, vậy tới đánh một hồi đi.” Liễu Bình lạnh nhạtnói.Hắn đưa mắt ra hiệu về phía mọi người, sau đó một mình đi đến bên cạnh hồnước.“Tới, chấp ngươi một tay.” Liễu Bình nói.Quái vật ngẩn ra, sát ý trên người càng đậm lên vài phần.“Chết đi...” Nó quát khẽ một tiếng, hóa thành một vệt hắc quang mãnh liệt, toànlực đập xuống vị trí của Liễu Bình.Liễu Bình ——Chỉ đứng bất động.Chỉ trong một cái búng tay, hắc quang đụng phải Liễu Bình, ầm ầm bay ngượcra ngoài, đâm ngã mấy cây đại thụ rồi mới lăn xuống mặt đất, hóa thành bộxương khô ba đầu một lần nữa.Nó từ bò dậy từ mặt đất, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Hình như... Tất cả sứcmạnh Thần Bí Trắc đều đang ngăn cản ta giết ngươi, là cách thức của ta khôngđúng sao?”ễ“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.Hắn ôm hai tay, đứng bên cạnh hồ nước, thở dài nói: “Từ giờ trở đi, thật sựkhông chết thì không ngừng.”Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên không trung:“Đối phương chấp nhận đấu một trận với ngươi.”“Trận chiến đấu này đã tiến vào hình thức đánh bạc linh hồn.”“Linh hồn của người thất bại trong cuộc chiến sẽ thuộc quyền sở hữu của ngườithắng.”“Chú ý:”“Đối phương phải chiến thắng tất cả thẻ bài trong tay ngươi mới có thể tiếnhành quyết chiến cuối cùng với ngươi——”“Tựa như cuộc chiến đánh cuộc lúc trước của ngươi và người bán rượu.”Liễu Bình dời ánh mắt đi.Đúng vậy, trước khi tất cả thẻ bài của Liễu Bình thua trận thì tù nhân không thểcông kích hắn được!Đây chính là điểm cường đại thật sự của Thủ Ngục kỵ sĩ.—— Nhưng nếu thực lực của kẻ địch quá mức cường đại, hai bên chênh lệchquá xa, như vậy Thủ Ngục kỵ sĩ cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.Quái vật im lặng mấy phút, rút ra một thẻ bài từ trong hư không rồi cẩn thậnquan sát.“Thì ra là thế, quy tắc chiến đấu là phải giết sạch thẻ bài trong tay ngươi.” Nónhẹ giọng mà nói.“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.Quái vật nhìn về phía Yana, Triệu Thiền Y và Lãnh chủ Ma Qủy.Không đợi nó nói tiếp thì quang hoàn trên đỉnh đầu Liễu Bình lại tỏa ra mộtvòng dao động, bao trùm lên người bọn họ lần nữa.Sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét!Nó bao phủ trên người bọn họ, chuẩn bị phát động vào bất cứ lúc nào.Quái vật nhìn thoáng qua, bỗng tán thưởng: “Ban đầu nhược điểm lớn nhất củaloại sức mạnh dịch chuyển không gian này chính là ngươi, nhưng hiện tại ngươiđang trong trạng thái không thể công kích, cho nên nhược điểm của loại sứcmạnh này đã được xóa đi.”“Nhưng mà ——” Quái vật cười dữ tợn, tăng mạnh giọng điệu mà nói: “Nếu tahủy diệt toàn bộ hồ nước và cả rừng rậm, ngươi đoán giữa bọn chúng có ai cóthể sống sót?”Oanh!!!Trên người nó toát ra tầng tầng hắc quang.ắTừng đợt từng đợt hắc quang lạnh nhạt không ngừng tập trung lại, hình thànhma vật to lớn tràn ngập khí tức hủy diệt ở hư không sau lưng nó.Quái vật cao giọng mà nói: “Chiêu này cần phải dồn lực, ta vốn không quá thíchdùng nó, nhưng hiện tại, nó lại là thủ đoạn tốt nhất để giết chết các ngươi ——đến đây đi, nghênh đón cái chết của các ngươi ——”Liễu Bình đột nhiên nhấc tay nói: “Ngừng! Không phải ngươi làm vậy chỉ vì thẻbài sao? Ta cho ngươi là được.”Quái vật ngẩn ra.“Ngươi khuất phục? Đáng tiếc... Ta còn muốn giết sạch các ngươi trước, sau đótự mình đi nhặt thẻ bài kia.” Nó hỏi.Liễu Bình thở dài nói: “Còn chưa được nữa sao? Ta cảm thấy chú ngữ này quádài, rốt cuộc thời gian kéo dài vừa rồi cũng đủ để ăn một bát mì đấy.”Hai phút.Ở sau lưng hắn, Nữ Yêu Rừng Rậm rốt cuộc cũng phát ra một tiếng ngâm dàilâu, nàng quát khẽ lên: “Thời gian lưu chuyển, khải!”

Chương 412: Tranh thủ thời gian!