"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 414: Ngày 27 tháng 8
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình không nói gì.—— Thật ra cũng không đến mức chết.Hắn có để lại át chủ bài, một khi tù nhân kia lại xuất hiện thì ít nhất cũng khôngphải hoàn toàn không có cơ hội cứu vãn.Triệu Thiền Y không phục mà nói: “Ta hành tẩu giang hồ mấy trăm năm, chẳnglẽ không biết cả chuyện này hay sao? Nhưng tính ra thì con quái vật kia muốnphát hiện chúng ta cũng rất đơn giản.”“Tại sao lại nói vậy?” Yana hỏi.“Ngươi là Thánh kỵ sĩ, ta là Yêu tộc, còn có một con ma quỷ, lại thêm một thiếuniên —— Đi ra ngoài nhìn thế nào cũng thấy quá lộ liễu.” Triệu Thiền Y nói.“Ngươi nói có lý, không bằng chúng ta nghỉ ngơi trước một chút, chờ lúc LiễuBình cần đến thì lại ra hỗ trợ.” Yana biết nghe lời phải mà đáp.Phanh!Nàng hóa thành một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một cung điện xa hoa lộng lẫy, Yana đang ở trong đó,nàng ngồi xuống trước một tòa suối phun, trong tay cầm thức ăn cho cá, bắt đầuchăm sóc cho lũ cá được nuôi trong hồ suối phun.“Có gì thì gọi ta.” Yana ngồi trong thẻ bài, mỉm cười nói với Liễu Bình.“Biết rồi, thân thể của ngươi cần được sức mạnh hệ Thần Thánh tẩm bổ, nghỉngơi trong chốc lát trước, chờ lúc ăn cơm ta sẽ kêu ngươi đi ra.” Liễu Bình nói.“Ừm.” Yana lên tiếng.—— Thẻ bài rơi vào bên trong sách thẻ, biến mất không thấy đâu nữa.Triệu Thiền Y ghé vào bên tai Liễu Bình, không cam lòng nói: “Tốt nhất tacũng trốn đi —— Đáng tiếc còn chưa kịp thăm dò thế giới này nha, Liễu Bình.”“Đúng vậy, chúng ta còn chưa kịp thăm dò thế giới này, nhưng nếu có cá nào ănngon thì ta lập tức kêu ngươi ra.” Liễu Bình đờ đẫn nói.“Tri kỷ.” Triệu Thiền Y vừa lòng vỗ vỗ bả vai hắn, “Phanh” một tiếng hóathành thẻ bài rồi bay trở về sách thẻ.Liễu Bình nhìn về phía Lãnh chủ Ma Qủy.Lãnh chủ Ma Qủy cười làm lành nói: “Chủ nhân, nếu có chiến đấu, xin cứ triệuhoán ta vào bất cứ lúc nào.”Phanh!Nó cũng hóa thành một thẻ bài, bay trở về sách thẻ.Chốn hoang dã chỉ còn lại một mình Liễu Bình.—— Đương nhiên còn có Thư Linh Lilith.“Được rồi, chúng ta đi thôi.”Liễu Bình bắt đầu bước đi, chậm rãi đi về phía trước trong mảnh đất hoanghoang vu này.Đi được vài bước, hắn bỗng phun ra một hơi thật dài.“Lilith.”“Hả?”“Ngươi có phát hiện không, tạm thời chúng ta đã thoát khỏi cảm giác khủng bốcủa Vĩnh Dạ .”“Nghe ngươi nói thế... Hình như đúng vậy rồi, dù sao thì nơi này là một danhsách thế giới, lại là thời gian quá khứ nằm trong phong ấn.”“Không sai, rốt cuộc chúng ta cũng có thể thở phào.” Liễu Bình vui vẻ nói.“... Nhưng Liễu Bình, ngươi phải chú ý, phía trước cách chúng ta không xa cómột cái chết vừa xảy ra.” Lilith nói.Phía trước.Phía trước là hướng Tây Bắc.“Đã xảy ra rồi, hay là đang xảy ra?” Liễu Bình hỏi.“Không có dự triệu về cái chết mới, hẳn là đã xảy ra rồi.” Lilith nghiêm túc đáplại.Vậy đi qua đó làm gì?Liễu Bình hơi xoay người, đi về hướng Đông Bắc.—— Mặc kệ như thế nào, mặc kệ nơi này xảy ra chuyện gì thì mình cũngkhông cần nhúng tay, phải lặng lẽ dung nhập vào thế giới này.“Lilith, ngươi thích ăn cái gì?” Hắn hỏi.“Ngươi có ý tưởng gì?” Lilith nói.“Chúng ta tìm thành thị nhân loại trước, ta mang ngươi đi dạo chợ, mua chúttrái cây và quần áo mới cho ngươi.” Liễu Bình nói.“A! Liễu Bình là tốt nhất... Nhưng mà, phía trước cách chúng ta không xa vừamới xảy ra mấy sự kiện tử vong.” Lilith nói.Bước chân Liễu Bình dừng lại, quay người đi về phía Tây Nam.Lần này, hắn thả ra một con vật cưỡi, tăng nhanh tốc độ rời khỏi mảnh đất thịphi này.Mười lăm phút sau.Phía trước xuất hiện một con đường lớn.Chỉ thấy một cổ xe ngựa ngã xuống ven đường, mấy thi thể ngã trái ngã phảiđầy mặt đất.ầ ắCó một vài người vẻ mặt hung hãn cầm vũ khí sắc bén trong tay, đang đứng ởven đường để kiểm kê vật tư trên xe ngựa.Liễu Bình thở dài nói: “Lilith.”“Hả?”“Lần này sao ngươi không cảm ứng được?”“Bọn họ chết lâu quá rồi, mùi vị tử vong đều đã tan.” Lilith nhún vai nói.Lúc này, mấy tên người canh chừng trên đường nhìn về hướng Liễu Bình.Liễu Bình kéo kéo dây cương, quay đầu đi ngay.“Từ từ đã! Tiểu tử kia!”“Ngăn hắn lại!”Những người đó hô lớn ở phía sau hắn.Liễu Bình vừa chạy được vài bước thì lại nghe phía sau truyền đến từng tiếng rítgào.Hắn bất đắc dĩ thu vật cưỡi lại, lật tay lấy ra một thanh trường đao, hất baynhững mũi tên bay vụt đến kia.“Này —— Ta chỉ đi ngang qua thôi, có thể buông tha ta hay không!” Liễu Bìnhlớn tiếng nói.Những người đó xếp thành một hàng trên đường, kéo trường cung, đồng thờichỉ về hướng Liễu Bình.Tên cầm đầu nói: “Tiểu tử, có trách thì trách ngươi xui xẻo đi, nhìn thấy chuyệncủa chúng ta thì chỉ có đường chết mà thôi!”Bá bá bá lả tả ——Từng mũi tên bay vụt đến.Liễu Bình tùy ý vung vẩy trường đao, ngăn cản toàn bộ mũi tên, bàn tay còn lạiđang ấn trên sách thẻ.“Thôi bỏ đi, nếu đã đi không được, vậy giết sạch đi.”—— Con Rối Tử Vong, phát động!Bên cạnh chiếc xe ngựa, mấy thi thể chậm rãi mở mắt ra.Bọn họ lặng lẽ đứng dậy từ mặt đất, đi đến phía sau những người đó.…Tay nâng lên.Đao hạ xuống.Trong một loạt cung tiễn thủ đã lập tức chết ba người.Những người khác phản ứng kịp nên muốn xoay người, lại bị thọc rồi chém,tiếp tục chết hai người.ố ề ế ềBốn người còn lại kích phát hung tính, toàn lực liều chết đánh về phía tam ConRối Tử Vong ——Đáng tiếc.Con Rối Tử Vong đều là thi thể, căn bản không có cảm giác đau đớn và sợ hãi,chúng đứng tại chỗ lấy thương đổi thương với bốn người này, lại giết được bangười.Còn lại một người cuối cùng.Hắn ta nhìn thi thể đầy đất, rốt cuộc cũng hiểu ra chuyện gì, vội quỳ xuống đấtgiơ đôi tay lên cao, nói: “Tha mạng!”Ba thanh đao đâm vào thân thể hắn ta.Hắn ta run rẩy một lúc lâu, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc... Chỉ còn thiếu một chútthì ta có thể lên làm Nam Tước...”Lời còn chưa dứt.Hắn ta ngã xuống mặt đất, chết mất.Lúc này, Liễu Bình vừa đi được một nửa, còn chưa đến đường lớn.“Cho nên ta có thể tùy ý khống chế những Con Rối Tử Vong đó, phải không?”Liễu Bình hỏi.“Đúng vậy, ngươi có thể dùng thân thể chúng để chiến đấu —— Đáng tiếc ta đãlưu lạc lâu quá, hiện tại thật sự quá suy yếu, bằng không còn có thể kích phát racàng nhiều năng lực con rối nữa.” Lilith tiếc nuối nói.“Từ từ sẽ tới, ta cũng mới cấp 10 mà thôi.” Liễu Bình cười nói.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình không nói gì.—— Thật ra cũng không đến mức chết.Hắn có để lại át chủ bài, một khi tù nhân kia lại xuất hiện thì ít nhất cũng khôngphải hoàn toàn không có cơ hội cứu vãn.Triệu Thiền Y không phục mà nói: “Ta hành tẩu giang hồ mấy trăm năm, chẳnglẽ không biết cả chuyện này hay sao? Nhưng tính ra thì con quái vật kia muốnphát hiện chúng ta cũng rất đơn giản.”“Tại sao lại nói vậy?” Yana hỏi.“Ngươi là Thánh kỵ sĩ, ta là Yêu tộc, còn có một con ma quỷ, lại thêm một thiếuniên —— Đi ra ngoài nhìn thế nào cũng thấy quá lộ liễu.” Triệu Thiền Y nói.“Ngươi nói có lý, không bằng chúng ta nghỉ ngơi trước một chút, chờ lúc LiễuBình cần đến thì lại ra hỗ trợ.” Yana biết nghe lời phải mà đáp.Phanh!Nàng hóa thành một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một cung điện xa hoa lộng lẫy, Yana đang ở trong đó,nàng ngồi xuống trước một tòa suối phun, trong tay cầm thức ăn cho cá, bắt đầuchăm sóc cho lũ cá được nuôi trong hồ suối phun.“Có gì thì gọi ta.” Yana ngồi trong thẻ bài, mỉm cười nói với Liễu Bình.“Biết rồi, thân thể của ngươi cần được sức mạnh hệ Thần Thánh tẩm bổ, nghỉngơi trong chốc lát trước, chờ lúc ăn cơm ta sẽ kêu ngươi đi ra.” Liễu Bình nói.“Ừm.” Yana lên tiếng.—— Thẻ bài rơi vào bên trong sách thẻ, biến mất không thấy đâu nữa.Triệu Thiền Y ghé vào bên tai Liễu Bình, không cam lòng nói: “Tốt nhất tacũng trốn đi —— Đáng tiếc còn chưa kịp thăm dò thế giới này nha, Liễu Bình.”“Đúng vậy, chúng ta còn chưa kịp thăm dò thế giới này, nhưng nếu có cá nào ănngon thì ta lập tức kêu ngươi ra.” Liễu Bình đờ đẫn nói.“Tri kỷ.” Triệu Thiền Y vừa lòng vỗ vỗ bả vai hắn, “Phanh” một tiếng hóathành thẻ bài rồi bay trở về sách thẻ.Liễu Bình nhìn về phía Lãnh chủ Ma Qủy.Lãnh chủ Ma Qủy cười làm lành nói: “Chủ nhân, nếu có chiến đấu, xin cứ triệuhoán ta vào bất cứ lúc nào.”Phanh!Nó cũng hóa thành một thẻ bài, bay trở về sách thẻ.Chốn hoang dã chỉ còn lại một mình Liễu Bình.—— Đương nhiên còn có Thư Linh Lilith.“Được rồi, chúng ta đi thôi.”Liễu Bình bắt đầu bước đi, chậm rãi đi về phía trước trong mảnh đất hoanghoang vu này.Đi được vài bước, hắn bỗng phun ra một hơi thật dài.“Lilith.”“Hả?”“Ngươi có phát hiện không, tạm thời chúng ta đã thoát khỏi cảm giác khủng bốcủa Vĩnh Dạ .”“Nghe ngươi nói thế... Hình như đúng vậy rồi, dù sao thì nơi này là một danhsách thế giới, lại là thời gian quá khứ nằm trong phong ấn.”“Không sai, rốt cuộc chúng ta cũng có thể thở phào.” Liễu Bình vui vẻ nói.“... Nhưng Liễu Bình, ngươi phải chú ý, phía trước cách chúng ta không xa cómột cái chết vừa xảy ra.” Lilith nói.Phía trước.Phía trước là hướng Tây Bắc.“Đã xảy ra rồi, hay là đang xảy ra?” Liễu Bình hỏi.“Không có dự triệu về cái chết mới, hẳn là đã xảy ra rồi.” Lilith nghiêm túc đáplại.Vậy đi qua đó làm gì?Liễu Bình hơi xoay người, đi về hướng Đông Bắc.—— Mặc kệ như thế nào, mặc kệ nơi này xảy ra chuyện gì thì mình cũngkhông cần nhúng tay, phải lặng lẽ dung nhập vào thế giới này.“Lilith, ngươi thích ăn cái gì?” Hắn hỏi.“Ngươi có ý tưởng gì?” Lilith nói.“Chúng ta tìm thành thị nhân loại trước, ta mang ngươi đi dạo chợ, mua chúttrái cây và quần áo mới cho ngươi.” Liễu Bình nói.“A! Liễu Bình là tốt nhất... Nhưng mà, phía trước cách chúng ta không xa vừamới xảy ra mấy sự kiện tử vong.” Lilith nói.Bước chân Liễu Bình dừng lại, quay người đi về phía Tây Nam.Lần này, hắn thả ra một con vật cưỡi, tăng nhanh tốc độ rời khỏi mảnh đất thịphi này.Mười lăm phút sau.Phía trước xuất hiện một con đường lớn.Chỉ thấy một cổ xe ngựa ngã xuống ven đường, mấy thi thể ngã trái ngã phảiđầy mặt đất.ầ ắCó một vài người vẻ mặt hung hãn cầm vũ khí sắc bén trong tay, đang đứng ởven đường để kiểm kê vật tư trên xe ngựa.Liễu Bình thở dài nói: “Lilith.”“Hả?”“Lần này sao ngươi không cảm ứng được?”“Bọn họ chết lâu quá rồi, mùi vị tử vong đều đã tan.” Lilith nhún vai nói.Lúc này, mấy tên người canh chừng trên đường nhìn về hướng Liễu Bình.Liễu Bình kéo kéo dây cương, quay đầu đi ngay.“Từ từ đã! Tiểu tử kia!”“Ngăn hắn lại!”Những người đó hô lớn ở phía sau hắn.Liễu Bình vừa chạy được vài bước thì lại nghe phía sau truyền đến từng tiếng rítgào.Hắn bất đắc dĩ thu vật cưỡi lại, lật tay lấy ra một thanh trường đao, hất baynhững mũi tên bay vụt đến kia.“Này —— Ta chỉ đi ngang qua thôi, có thể buông tha ta hay không!” Liễu Bìnhlớn tiếng nói.Những người đó xếp thành một hàng trên đường, kéo trường cung, đồng thờichỉ về hướng Liễu Bình.Tên cầm đầu nói: “Tiểu tử, có trách thì trách ngươi xui xẻo đi, nhìn thấy chuyệncủa chúng ta thì chỉ có đường chết mà thôi!”Bá bá bá lả tả ——Từng mũi tên bay vụt đến.Liễu Bình tùy ý vung vẩy trường đao, ngăn cản toàn bộ mũi tên, bàn tay còn lạiđang ấn trên sách thẻ.“Thôi bỏ đi, nếu đã đi không được, vậy giết sạch đi.”—— Con Rối Tử Vong, phát động!Bên cạnh chiếc xe ngựa, mấy thi thể chậm rãi mở mắt ra.Bọn họ lặng lẽ đứng dậy từ mặt đất, đi đến phía sau những người đó.…Tay nâng lên.Đao hạ xuống.Trong một loạt cung tiễn thủ đã lập tức chết ba người.Những người khác phản ứng kịp nên muốn xoay người, lại bị thọc rồi chém,tiếp tục chết hai người.ố ề ế ềBốn người còn lại kích phát hung tính, toàn lực liều chết đánh về phía tam ConRối Tử Vong ——Đáng tiếc.Con Rối Tử Vong đều là thi thể, căn bản không có cảm giác đau đớn và sợ hãi,chúng đứng tại chỗ lấy thương đổi thương với bốn người này, lại giết được bangười.Còn lại một người cuối cùng.Hắn ta nhìn thi thể đầy đất, rốt cuộc cũng hiểu ra chuyện gì, vội quỳ xuống đấtgiơ đôi tay lên cao, nói: “Tha mạng!”Ba thanh đao đâm vào thân thể hắn ta.Hắn ta run rẩy một lúc lâu, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc... Chỉ còn thiếu một chútthì ta có thể lên làm Nam Tước...”Lời còn chưa dứt.Hắn ta ngã xuống mặt đất, chết mất.Lúc này, Liễu Bình vừa đi được một nửa, còn chưa đến đường lớn.“Cho nên ta có thể tùy ý khống chế những Con Rối Tử Vong đó, phải không?”Liễu Bình hỏi.“Đúng vậy, ngươi có thể dùng thân thể chúng để chiến đấu —— Đáng tiếc ta đãlưu lạc lâu quá, hiện tại thật sự quá suy yếu, bằng không còn có thể kích phát racàng nhiều năng lực con rối nữa.” Lilith tiếc nuối nói.“Từ từ sẽ tới, ta cũng mới cấp 10 mà thôi.” Liễu Bình cười nói.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình không nói gì.—— Thật ra cũng không đến mức chết.Hắn có để lại át chủ bài, một khi tù nhân kia lại xuất hiện thì ít nhất cũng khôngphải hoàn toàn không có cơ hội cứu vãn.Triệu Thiền Y không phục mà nói: “Ta hành tẩu giang hồ mấy trăm năm, chẳnglẽ không biết cả chuyện này hay sao? Nhưng tính ra thì con quái vật kia muốnphát hiện chúng ta cũng rất đơn giản.”“Tại sao lại nói vậy?” Yana hỏi.“Ngươi là Thánh kỵ sĩ, ta là Yêu tộc, còn có một con ma quỷ, lại thêm một thiếuniên —— Đi ra ngoài nhìn thế nào cũng thấy quá lộ liễu.” Triệu Thiền Y nói.“Ngươi nói có lý, không bằng chúng ta nghỉ ngơi trước một chút, chờ lúc LiễuBình cần đến thì lại ra hỗ trợ.” Yana biết nghe lời phải mà đáp.Phanh!Nàng hóa thành một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một cung điện xa hoa lộng lẫy, Yana đang ở trong đó,nàng ngồi xuống trước một tòa suối phun, trong tay cầm thức ăn cho cá, bắt đầuchăm sóc cho lũ cá được nuôi trong hồ suối phun.“Có gì thì gọi ta.” Yana ngồi trong thẻ bài, mỉm cười nói với Liễu Bình.“Biết rồi, thân thể của ngươi cần được sức mạnh hệ Thần Thánh tẩm bổ, nghỉngơi trong chốc lát trước, chờ lúc ăn cơm ta sẽ kêu ngươi đi ra.” Liễu Bình nói.“Ừm.” Yana lên tiếng.—— Thẻ bài rơi vào bên trong sách thẻ, biến mất không thấy đâu nữa.Triệu Thiền Y ghé vào bên tai Liễu Bình, không cam lòng nói: “Tốt nhất tacũng trốn đi —— Đáng tiếc còn chưa kịp thăm dò thế giới này nha, Liễu Bình.”“Đúng vậy, chúng ta còn chưa kịp thăm dò thế giới này, nhưng nếu có cá nào ănngon thì ta lập tức kêu ngươi ra.” Liễu Bình đờ đẫn nói.“Tri kỷ.” Triệu Thiền Y vừa lòng vỗ vỗ bả vai hắn, “Phanh” một tiếng hóathành thẻ bài rồi bay trở về sách thẻ.Liễu Bình nhìn về phía Lãnh chủ Ma Qủy.Lãnh chủ Ma Qủy cười làm lành nói: “Chủ nhân, nếu có chiến đấu, xin cứ triệuhoán ta vào bất cứ lúc nào.”Phanh!Nó cũng hóa thành một thẻ bài, bay trở về sách thẻ.Chốn hoang dã chỉ còn lại một mình Liễu Bình.—— Đương nhiên còn có Thư Linh Lilith.“Được rồi, chúng ta đi thôi.”Liễu Bình bắt đầu bước đi, chậm rãi đi về phía trước trong mảnh đất hoanghoang vu này.Đi được vài bước, hắn bỗng phun ra một hơi thật dài.“Lilith.”“Hả?”“Ngươi có phát hiện không, tạm thời chúng ta đã thoát khỏi cảm giác khủng bốcủa Vĩnh Dạ .”“Nghe ngươi nói thế... Hình như đúng vậy rồi, dù sao thì nơi này là một danhsách thế giới, lại là thời gian quá khứ nằm trong phong ấn.”“Không sai, rốt cuộc chúng ta cũng có thể thở phào.” Liễu Bình vui vẻ nói.“... Nhưng Liễu Bình, ngươi phải chú ý, phía trước cách chúng ta không xa cómột cái chết vừa xảy ra.” Lilith nói.Phía trước.Phía trước là hướng Tây Bắc.“Đã xảy ra rồi, hay là đang xảy ra?” Liễu Bình hỏi.“Không có dự triệu về cái chết mới, hẳn là đã xảy ra rồi.” Lilith nghiêm túc đáplại.Vậy đi qua đó làm gì?Liễu Bình hơi xoay người, đi về hướng Đông Bắc.—— Mặc kệ như thế nào, mặc kệ nơi này xảy ra chuyện gì thì mình cũngkhông cần nhúng tay, phải lặng lẽ dung nhập vào thế giới này.“Lilith, ngươi thích ăn cái gì?” Hắn hỏi.“Ngươi có ý tưởng gì?” Lilith nói.“Chúng ta tìm thành thị nhân loại trước, ta mang ngươi đi dạo chợ, mua chúttrái cây và quần áo mới cho ngươi.” Liễu Bình nói.“A! Liễu Bình là tốt nhất... Nhưng mà, phía trước cách chúng ta không xa vừamới xảy ra mấy sự kiện tử vong.” Lilith nói.Bước chân Liễu Bình dừng lại, quay người đi về phía Tây Nam.Lần này, hắn thả ra một con vật cưỡi, tăng nhanh tốc độ rời khỏi mảnh đất thịphi này.Mười lăm phút sau.Phía trước xuất hiện một con đường lớn.Chỉ thấy một cổ xe ngựa ngã xuống ven đường, mấy thi thể ngã trái ngã phảiđầy mặt đất.ầ ắCó một vài người vẻ mặt hung hãn cầm vũ khí sắc bén trong tay, đang đứng ởven đường để kiểm kê vật tư trên xe ngựa.Liễu Bình thở dài nói: “Lilith.”“Hả?”“Lần này sao ngươi không cảm ứng được?”“Bọn họ chết lâu quá rồi, mùi vị tử vong đều đã tan.” Lilith nhún vai nói.Lúc này, mấy tên người canh chừng trên đường nhìn về hướng Liễu Bình.Liễu Bình kéo kéo dây cương, quay đầu đi ngay.“Từ từ đã! Tiểu tử kia!”“Ngăn hắn lại!”Những người đó hô lớn ở phía sau hắn.Liễu Bình vừa chạy được vài bước thì lại nghe phía sau truyền đến từng tiếng rítgào.Hắn bất đắc dĩ thu vật cưỡi lại, lật tay lấy ra một thanh trường đao, hất baynhững mũi tên bay vụt đến kia.“Này —— Ta chỉ đi ngang qua thôi, có thể buông tha ta hay không!” Liễu Bìnhlớn tiếng nói.Những người đó xếp thành một hàng trên đường, kéo trường cung, đồng thờichỉ về hướng Liễu Bình.Tên cầm đầu nói: “Tiểu tử, có trách thì trách ngươi xui xẻo đi, nhìn thấy chuyệncủa chúng ta thì chỉ có đường chết mà thôi!”Bá bá bá lả tả ——Từng mũi tên bay vụt đến.Liễu Bình tùy ý vung vẩy trường đao, ngăn cản toàn bộ mũi tên, bàn tay còn lạiđang ấn trên sách thẻ.“Thôi bỏ đi, nếu đã đi không được, vậy giết sạch đi.”—— Con Rối Tử Vong, phát động!Bên cạnh chiếc xe ngựa, mấy thi thể chậm rãi mở mắt ra.Bọn họ lặng lẽ đứng dậy từ mặt đất, đi đến phía sau những người đó.…Tay nâng lên.Đao hạ xuống.Trong một loạt cung tiễn thủ đã lập tức chết ba người.Những người khác phản ứng kịp nên muốn xoay người, lại bị thọc rồi chém,tiếp tục chết hai người.ố ề ế ềBốn người còn lại kích phát hung tính, toàn lực liều chết đánh về phía tam ConRối Tử Vong ——Đáng tiếc.Con Rối Tử Vong đều là thi thể, căn bản không có cảm giác đau đớn và sợ hãi,chúng đứng tại chỗ lấy thương đổi thương với bốn người này, lại giết được bangười.Còn lại một người cuối cùng.Hắn ta nhìn thi thể đầy đất, rốt cuộc cũng hiểu ra chuyện gì, vội quỳ xuống đấtgiơ đôi tay lên cao, nói: “Tha mạng!”Ba thanh đao đâm vào thân thể hắn ta.Hắn ta run rẩy một lúc lâu, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc... Chỉ còn thiếu một chútthì ta có thể lên làm Nam Tước...”Lời còn chưa dứt.Hắn ta ngã xuống mặt đất, chết mất.Lúc này, Liễu Bình vừa đi được một nửa, còn chưa đến đường lớn.“Cho nên ta có thể tùy ý khống chế những Con Rối Tử Vong đó, phải không?”Liễu Bình hỏi.“Đúng vậy, ngươi có thể dùng thân thể chúng để chiến đấu —— Đáng tiếc ta đãlưu lạc lâu quá, hiện tại thật sự quá suy yếu, bằng không còn có thể kích phát racàng nhiều năng lực con rối nữa.” Lilith tiếc nuối nói.“Từ từ sẽ tới, ta cũng mới cấp 10 mà thôi.” Liễu Bình cười nói.