Tôi tự nhủ: "Làm xong vụ này, mình sẽ rửa tay gác kiếm." Trước khi ra khỏi cửa, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ người bạn thân duy nhất của mình – Đinh Mộc. Đinh Mộc: [Bé cưng ơi, mai là đêm giao thừa rồi. Chờ cậu làm xong việc thì đến tìm tớ nhé. Tớ đã chuẩn bị cho cậu một bất ngờ lớn, là thứ mà cậu nằm mơ cũng muốn có đấy.] Tôi suy nghĩ một chút về thứ mà mình “nằm mơ cũng muốn có”, sau đó lặng lẽ gõ tin nhắn trả lời cô ấy: [Ý cậu là một anh tổng tài sáu múi, một tay lái Rolls-Royce, vừa mạnh mẽ cưỡng đoạt tớ tám lần một đêm, vừa quăng cho tớ một tỷ đô rồi bảo tớ đừng dễ dàng yêu anh ta à?] Đầu bên kia im lặng vài giây. Sau đó gửi một tin nhắn thoại: "Cút đi!!!!!!" Tôi bật cười kết thúc màn trêu chọc. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ thực sự được tự do. Tôi có thể cùng bạn thân rời khỏi vùng đất này, không còn bị Địa Phủ trói buộc ở cái thành phố nhỏ bé này nữa. Tôi sẽ không còn phải làm trâu làm ngựa nữa! Khi tôi lấy sổ sinh tử ra, nhận danh sách những…
Chương 14: Chương 14
Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm SaiTác giả: Khuyết DanhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ CườngTôi tự nhủ: "Làm xong vụ này, mình sẽ rửa tay gác kiếm." Trước khi ra khỏi cửa, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ người bạn thân duy nhất của mình – Đinh Mộc. Đinh Mộc: [Bé cưng ơi, mai là đêm giao thừa rồi. Chờ cậu làm xong việc thì đến tìm tớ nhé. Tớ đã chuẩn bị cho cậu một bất ngờ lớn, là thứ mà cậu nằm mơ cũng muốn có đấy.] Tôi suy nghĩ một chút về thứ mà mình “nằm mơ cũng muốn có”, sau đó lặng lẽ gõ tin nhắn trả lời cô ấy: [Ý cậu là một anh tổng tài sáu múi, một tay lái Rolls-Royce, vừa mạnh mẽ cưỡng đoạt tớ tám lần một đêm, vừa quăng cho tớ một tỷ đô rồi bảo tớ đừng dễ dàng yêu anh ta à?] Đầu bên kia im lặng vài giây. Sau đó gửi một tin nhắn thoại: "Cút đi!!!!!!" Tôi bật cười kết thúc màn trêu chọc. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ thực sự được tự do. Tôi có thể cùng bạn thân rời khỏi vùng đất này, không còn bị Địa Phủ trói buộc ở cái thành phố nhỏ bé này nữa. Tôi sẽ không còn phải làm trâu làm ngựa nữa! Khi tôi lấy sổ sinh tử ra, nhận danh sách những… Tôi mặc kệ tất cả, định chui ra khỏi cái lỗ ban nãy, thà đánh động bọn họ còn hơn c.h.ế.t dí ở đây.Kết quả, sau khi chui lên, tôi thấy những người đào đất đã ngã xuống đất.Một người phụ nữ mặc phong phanh đứng trong gió lạnh, tay cầm viên gạch đá xanh dày cộp, hai người đàn ông nằm sóng soài trên đất, sau gáy bê bết máu.Cánh tay quen thuộc này...Là người đã thả tôi ra lúc nãy. Tôi vẫn còn mặc chiếc áo khoác lông vũ của cô ấy.Nhận ra điều này, tôi bỗng thấy tay chân lạnh cóng, tê dại.Tôi vừa định bước đến gần cô ấy, thì chân tay bủn rủn, ngã vật xuống đất.Cô ấy cầm viên gạch tiến về phía tôi, ánh mắt xa lạ, hình như không nhận ra tôi là ai.Cô ấy coi tôi là đồng bọn của hai kẻ đào hố kia rồi."Phải c.h.ế.t hết, tất cả phải chết!"Cô ấy bước loạng choạng về phía tôi, dường như chỉ còn chút hơi tàn. Trên người cô ấy chỉ còn chiếc áo sơ mi rách nát, quần lót bị rạch tả tơi, đung đưa trong gió lạnh.Gió lạnh cũng phải tránh xa cô ấy, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo khi cô ấy tiến lại gần.Chuyện gì đang xảy ra vậy?Cô ấy giơ viên gạch lên nhìn tôi, không ngừng thở dốc: "Tất cả đều phải chết!" Chưa kịp để tôi giải thích, cô ấy đã ngã quỵ xuống đất.Tôi vội vàng chạy đến, sờ tay và hơi thở của cô ấy, thật ra hơi thở cô ấy lạnh như băng.Người này lúc còn tỉnh táo, đã đưa chiếc áo khoác ấm duy nhất cho tôi.Xung quanh vắng lặng, trừ hai cái xác nằm chỏng chơ.Tôi khoác lại chiếc áo khoác cho cô ấy, chút hơi ấm của tôi có lẽ sẽ giúp cô ấy, dù nó vẫn quá mỏng manh.Tôi liền chạy ba bước thành hai, vội vã chạy đến chỗ hai người đàn ông bị cô ấy đánh ngã.Dùng cả tay chân, tôi lột những chiếc áo khoác lông vũ cực kỳ dày trên người họ, quấn chặt mình, rồi cho cô ấy thêm một chiếc nữa, cuối cùng thở phào một hơi, tôi lại sống rồi.Chắc không sao đâu, chắc không c.h.ế.t cóng ngay được đâu nhỉ?Tôi tự nhủ.Ánh mắt tôi chuyển về phía người phụ nữ đã cứu tôi và cho tôi áo khoác.Dù cô ấy đã ngất đi, nhưng vẫn nhíu chặt đôi mày, dường như có một nỗi lo âu không thể nói ra.Tôi thử dùng tay xoa dịu giữa trán cô ấy, hy vọng có thể an thần, nhưng không có tác dụng.Cô ấy rốt cuộc là ai?Ý tôi là, bỏ qua việc cô ấy là vợ của Lý Hùng và là mẹ của hai đứa trẻ ấy, cô ấy là ai?Tôi lại mở Sổ sinh tử, tưởng tượng gương mặt cô ấy.[Chưa rõ].Câu hỏi cũ được giải đáp, nhưng một câu hỏi mới lại ập đến.Cô ấy là một người không rõ.Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️Một người sống sao có thể là không rõ được?Trừ khi cô ấy không có tên, và tất cả mọi người đều quên cô ấy.Vậy thì khi xuống địa ngục, cô ấy cũng sẽ là một người vô danh, nhưng sao lại có tên trong Sổ sinh tử của tôi?Tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, giải quyết luôn chuyện đang lo không có cớ để đến bệnh viện Viễn Phương.Tôi lại nhẹ nhàng chạy trở lại bên hai người kia, lấy điện thoại của họ và dùng dấu vân tay để mở khóa.Tôi gọi vào số điện thoại cấp cứu của bệnh viện Viễn Phương, giải thích rõ vị trí và yêu cầu họ đến ngay lập tức.Sau khi nói xong, tôi bảo họ nhanh chóng đến.Dù sao đây là vùng núi hẻo lánh, phải mất khá lâu để họ đến. Một giờ sau, khi họ đến nơi, đã là hai giờ sáng rồi.Tôi nhìn thấy rõ ràng, trên trán của hai người nằm dưới đất đã phủ một lớp sương trắng.Tôi canh đúng thời gian, khi xe cứu thương chuẩn bị đến, tôi giả vờ ngất đi trước.Tôi sợ nếu chỉ có mình tôi tỉnh, bệnh viện sẽ bắt tôi ứng tiền viện phí cho ba người kia. Tôi quá mệt mỏi, ban đầu định giả vờ ngất đi nhưng không ngờ vừa chạm đất đã ngủ khò luôn.Đây là lời kể của cô y tá đã thay băng cho tôi."Khi chúng tôi đến nơi cấp cứu, nhìn thấy bốn người nằm trên đất, ai cũng hoảng sợ. Nhưng trưởng y tá bảo chúng tôi đừng hoảng loạn, hỏi xem có ai nghe thấy tiếng gì không.""Rồi chúng tôi phát hiện ra là cô đang ngáy. Chúng tôi đưa hai xe cứu thương và mấy y tá nhưng không ai đánh thức được cô. Trưởng y tá bắt mạch cho cô, nói cô vì quá buồn rồi lại quá vui, cảm xúc bị tiêu hao quá nhiều, nên bảo chúng tôi đưa cô về bệnh viện, bổ sung cho cô một ít dịch năng lượng."Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng."À, còn ba người đi cùng tôi thế nào rồi?"Cô y tá nhìn tôi đầy nghi ngờ: "Hai người đàn ông kia nhìn là biết bị thương do ngoại lực, bệnh viện báo cảnh sát rồi. Họ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là có lẽ cô sẽ phải đến đồn làm tường trình."Tôi lại nằm phịch xuống giường, người mệt rã rời. Đợi cô y tá thay xong chai nước truyền, tôi mới gọi cho ba, ai ngờ ba không đến mà ông chủ tôi lại tới. Bạch Vô Thường. Nụ cười trên môi tôi cứng đờ. Còn gì áp lực hơn việc chưa xong việc mà bị sếp tổng đích thân xuống kiểm tra cơ sở nữa chứ? "Thất gia, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?" Thất gia cười hiền hòa: "Tiểu Lê à, hôm qua có người tìm ta, ta mới biết sổ sinh tử của cô bị sai. Vốn dĩ người vô danh kia là ta đích thân dẫn hồn, không hiểu sao lại giao cho cô." Người nào mà khiến ông chủ lớn đích thân đi dẫn hồn vậy?
Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm SaiTác giả: Khuyết DanhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ CườngTôi tự nhủ: "Làm xong vụ này, mình sẽ rửa tay gác kiếm." Trước khi ra khỏi cửa, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ người bạn thân duy nhất của mình – Đinh Mộc. Đinh Mộc: [Bé cưng ơi, mai là đêm giao thừa rồi. Chờ cậu làm xong việc thì đến tìm tớ nhé. Tớ đã chuẩn bị cho cậu một bất ngờ lớn, là thứ mà cậu nằm mơ cũng muốn có đấy.] Tôi suy nghĩ một chút về thứ mà mình “nằm mơ cũng muốn có”, sau đó lặng lẽ gõ tin nhắn trả lời cô ấy: [Ý cậu là một anh tổng tài sáu múi, một tay lái Rolls-Royce, vừa mạnh mẽ cưỡng đoạt tớ tám lần một đêm, vừa quăng cho tớ một tỷ đô rồi bảo tớ đừng dễ dàng yêu anh ta à?] Đầu bên kia im lặng vài giây. Sau đó gửi một tin nhắn thoại: "Cút đi!!!!!!" Tôi bật cười kết thúc màn trêu chọc. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ thực sự được tự do. Tôi có thể cùng bạn thân rời khỏi vùng đất này, không còn bị Địa Phủ trói buộc ở cái thành phố nhỏ bé này nữa. Tôi sẽ không còn phải làm trâu làm ngựa nữa! Khi tôi lấy sổ sinh tử ra, nhận danh sách những… Tôi mặc kệ tất cả, định chui ra khỏi cái lỗ ban nãy, thà đánh động bọn họ còn hơn c.h.ế.t dí ở đây.Kết quả, sau khi chui lên, tôi thấy những người đào đất đã ngã xuống đất.Một người phụ nữ mặc phong phanh đứng trong gió lạnh, tay cầm viên gạch đá xanh dày cộp, hai người đàn ông nằm sóng soài trên đất, sau gáy bê bết máu.Cánh tay quen thuộc này...Là người đã thả tôi ra lúc nãy. Tôi vẫn còn mặc chiếc áo khoác lông vũ của cô ấy.Nhận ra điều này, tôi bỗng thấy tay chân lạnh cóng, tê dại.Tôi vừa định bước đến gần cô ấy, thì chân tay bủn rủn, ngã vật xuống đất.Cô ấy cầm viên gạch tiến về phía tôi, ánh mắt xa lạ, hình như không nhận ra tôi là ai.Cô ấy coi tôi là đồng bọn của hai kẻ đào hố kia rồi."Phải c.h.ế.t hết, tất cả phải chết!"Cô ấy bước loạng choạng về phía tôi, dường như chỉ còn chút hơi tàn. Trên người cô ấy chỉ còn chiếc áo sơ mi rách nát, quần lót bị rạch tả tơi, đung đưa trong gió lạnh.Gió lạnh cũng phải tránh xa cô ấy, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo khi cô ấy tiến lại gần.Chuyện gì đang xảy ra vậy?Cô ấy giơ viên gạch lên nhìn tôi, không ngừng thở dốc: "Tất cả đều phải chết!" Chưa kịp để tôi giải thích, cô ấy đã ngã quỵ xuống đất.Tôi vội vàng chạy đến, sờ tay và hơi thở của cô ấy, thật ra hơi thở cô ấy lạnh như băng.Người này lúc còn tỉnh táo, đã đưa chiếc áo khoác ấm duy nhất cho tôi.Xung quanh vắng lặng, trừ hai cái xác nằm chỏng chơ.Tôi khoác lại chiếc áo khoác cho cô ấy, chút hơi ấm của tôi có lẽ sẽ giúp cô ấy, dù nó vẫn quá mỏng manh.Tôi liền chạy ba bước thành hai, vội vã chạy đến chỗ hai người đàn ông bị cô ấy đánh ngã.Dùng cả tay chân, tôi lột những chiếc áo khoác lông vũ cực kỳ dày trên người họ, quấn chặt mình, rồi cho cô ấy thêm một chiếc nữa, cuối cùng thở phào một hơi, tôi lại sống rồi.Chắc không sao đâu, chắc không c.h.ế.t cóng ngay được đâu nhỉ?Tôi tự nhủ.Ánh mắt tôi chuyển về phía người phụ nữ đã cứu tôi và cho tôi áo khoác.Dù cô ấy đã ngất đi, nhưng vẫn nhíu chặt đôi mày, dường như có một nỗi lo âu không thể nói ra.Tôi thử dùng tay xoa dịu giữa trán cô ấy, hy vọng có thể an thần, nhưng không có tác dụng.Cô ấy rốt cuộc là ai?Ý tôi là, bỏ qua việc cô ấy là vợ của Lý Hùng và là mẹ của hai đứa trẻ ấy, cô ấy là ai?Tôi lại mở Sổ sinh tử, tưởng tượng gương mặt cô ấy.[Chưa rõ].Câu hỏi cũ được giải đáp, nhưng một câu hỏi mới lại ập đến.Cô ấy là một người không rõ.Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️Một người sống sao có thể là không rõ được?Trừ khi cô ấy không có tên, và tất cả mọi người đều quên cô ấy.Vậy thì khi xuống địa ngục, cô ấy cũng sẽ là một người vô danh, nhưng sao lại có tên trong Sổ sinh tử của tôi?Tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, giải quyết luôn chuyện đang lo không có cớ để đến bệnh viện Viễn Phương.Tôi lại nhẹ nhàng chạy trở lại bên hai người kia, lấy điện thoại của họ và dùng dấu vân tay để mở khóa.Tôi gọi vào số điện thoại cấp cứu của bệnh viện Viễn Phương, giải thích rõ vị trí và yêu cầu họ đến ngay lập tức.Sau khi nói xong, tôi bảo họ nhanh chóng đến.Dù sao đây là vùng núi hẻo lánh, phải mất khá lâu để họ đến. Một giờ sau, khi họ đến nơi, đã là hai giờ sáng rồi.Tôi nhìn thấy rõ ràng, trên trán của hai người nằm dưới đất đã phủ một lớp sương trắng.Tôi canh đúng thời gian, khi xe cứu thương chuẩn bị đến, tôi giả vờ ngất đi trước.Tôi sợ nếu chỉ có mình tôi tỉnh, bệnh viện sẽ bắt tôi ứng tiền viện phí cho ba người kia. Tôi quá mệt mỏi, ban đầu định giả vờ ngất đi nhưng không ngờ vừa chạm đất đã ngủ khò luôn.Đây là lời kể của cô y tá đã thay băng cho tôi."Khi chúng tôi đến nơi cấp cứu, nhìn thấy bốn người nằm trên đất, ai cũng hoảng sợ. Nhưng trưởng y tá bảo chúng tôi đừng hoảng loạn, hỏi xem có ai nghe thấy tiếng gì không.""Rồi chúng tôi phát hiện ra là cô đang ngáy. Chúng tôi đưa hai xe cứu thương và mấy y tá nhưng không ai đánh thức được cô. Trưởng y tá bắt mạch cho cô, nói cô vì quá buồn rồi lại quá vui, cảm xúc bị tiêu hao quá nhiều, nên bảo chúng tôi đưa cô về bệnh viện, bổ sung cho cô một ít dịch năng lượng."Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng."À, còn ba người đi cùng tôi thế nào rồi?"Cô y tá nhìn tôi đầy nghi ngờ: "Hai người đàn ông kia nhìn là biết bị thương do ngoại lực, bệnh viện báo cảnh sát rồi. Họ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là có lẽ cô sẽ phải đến đồn làm tường trình."Tôi lại nằm phịch xuống giường, người mệt rã rời. Đợi cô y tá thay xong chai nước truyền, tôi mới gọi cho ba, ai ngờ ba không đến mà ông chủ tôi lại tới. Bạch Vô Thường. Nụ cười trên môi tôi cứng đờ. Còn gì áp lực hơn việc chưa xong việc mà bị sếp tổng đích thân xuống kiểm tra cơ sở nữa chứ? "Thất gia, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?" Thất gia cười hiền hòa: "Tiểu Lê à, hôm qua có người tìm ta, ta mới biết sổ sinh tử của cô bị sai. Vốn dĩ người vô danh kia là ta đích thân dẫn hồn, không hiểu sao lại giao cho cô." Người nào mà khiến ông chủ lớn đích thân đi dẫn hồn vậy?
Tôi Ở Nhân Gian Làm Âm SaiTác giả: Khuyết DanhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Nữ CườngTôi tự nhủ: "Làm xong vụ này, mình sẽ rửa tay gác kiếm." Trước khi ra khỏi cửa, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ người bạn thân duy nhất của mình – Đinh Mộc. Đinh Mộc: [Bé cưng ơi, mai là đêm giao thừa rồi. Chờ cậu làm xong việc thì đến tìm tớ nhé. Tớ đã chuẩn bị cho cậu một bất ngờ lớn, là thứ mà cậu nằm mơ cũng muốn có đấy.] Tôi suy nghĩ một chút về thứ mà mình “nằm mơ cũng muốn có”, sau đó lặng lẽ gõ tin nhắn trả lời cô ấy: [Ý cậu là một anh tổng tài sáu múi, một tay lái Rolls-Royce, vừa mạnh mẽ cưỡng đoạt tớ tám lần một đêm, vừa quăng cho tớ một tỷ đô rồi bảo tớ đừng dễ dàng yêu anh ta à?] Đầu bên kia im lặng vài giây. Sau đó gửi một tin nhắn thoại: "Cút đi!!!!!!" Tôi bật cười kết thúc màn trêu chọc. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ thực sự được tự do. Tôi có thể cùng bạn thân rời khỏi vùng đất này, không còn bị Địa Phủ trói buộc ở cái thành phố nhỏ bé này nữa. Tôi sẽ không còn phải làm trâu làm ngựa nữa! Khi tôi lấy sổ sinh tử ra, nhận danh sách những… Tôi mặc kệ tất cả, định chui ra khỏi cái lỗ ban nãy, thà đánh động bọn họ còn hơn c.h.ế.t dí ở đây.Kết quả, sau khi chui lên, tôi thấy những người đào đất đã ngã xuống đất.Một người phụ nữ mặc phong phanh đứng trong gió lạnh, tay cầm viên gạch đá xanh dày cộp, hai người đàn ông nằm sóng soài trên đất, sau gáy bê bết máu.Cánh tay quen thuộc này...Là người đã thả tôi ra lúc nãy. Tôi vẫn còn mặc chiếc áo khoác lông vũ của cô ấy.Nhận ra điều này, tôi bỗng thấy tay chân lạnh cóng, tê dại.Tôi vừa định bước đến gần cô ấy, thì chân tay bủn rủn, ngã vật xuống đất.Cô ấy cầm viên gạch tiến về phía tôi, ánh mắt xa lạ, hình như không nhận ra tôi là ai.Cô ấy coi tôi là đồng bọn của hai kẻ đào hố kia rồi."Phải c.h.ế.t hết, tất cả phải chết!"Cô ấy bước loạng choạng về phía tôi, dường như chỉ còn chút hơi tàn. Trên người cô ấy chỉ còn chiếc áo sơ mi rách nát, quần lót bị rạch tả tơi, đung đưa trong gió lạnh.Gió lạnh cũng phải tránh xa cô ấy, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo khi cô ấy tiến lại gần.Chuyện gì đang xảy ra vậy?Cô ấy giơ viên gạch lên nhìn tôi, không ngừng thở dốc: "Tất cả đều phải chết!" Chưa kịp để tôi giải thích, cô ấy đã ngã quỵ xuống đất.Tôi vội vàng chạy đến, sờ tay và hơi thở của cô ấy, thật ra hơi thở cô ấy lạnh như băng.Người này lúc còn tỉnh táo, đã đưa chiếc áo khoác ấm duy nhất cho tôi.Xung quanh vắng lặng, trừ hai cái xác nằm chỏng chơ.Tôi khoác lại chiếc áo khoác cho cô ấy, chút hơi ấm của tôi có lẽ sẽ giúp cô ấy, dù nó vẫn quá mỏng manh.Tôi liền chạy ba bước thành hai, vội vã chạy đến chỗ hai người đàn ông bị cô ấy đánh ngã.Dùng cả tay chân, tôi lột những chiếc áo khoác lông vũ cực kỳ dày trên người họ, quấn chặt mình, rồi cho cô ấy thêm một chiếc nữa, cuối cùng thở phào một hơi, tôi lại sống rồi.Chắc không sao đâu, chắc không c.h.ế.t cóng ngay được đâu nhỉ?Tôi tự nhủ.Ánh mắt tôi chuyển về phía người phụ nữ đã cứu tôi và cho tôi áo khoác.Dù cô ấy đã ngất đi, nhưng vẫn nhíu chặt đôi mày, dường như có một nỗi lo âu không thể nói ra.Tôi thử dùng tay xoa dịu giữa trán cô ấy, hy vọng có thể an thần, nhưng không có tác dụng.Cô ấy rốt cuộc là ai?Ý tôi là, bỏ qua việc cô ấy là vợ của Lý Hùng và là mẹ của hai đứa trẻ ấy, cô ấy là ai?Tôi lại mở Sổ sinh tử, tưởng tượng gương mặt cô ấy.[Chưa rõ].Câu hỏi cũ được giải đáp, nhưng một câu hỏi mới lại ập đến.Cô ấy là một người không rõ.Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️Một người sống sao có thể là không rõ được?Trừ khi cô ấy không có tên, và tất cả mọi người đều quên cô ấy.Vậy thì khi xuống địa ngục, cô ấy cũng sẽ là một người vô danh, nhưng sao lại có tên trong Sổ sinh tử của tôi?Tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, giải quyết luôn chuyện đang lo không có cớ để đến bệnh viện Viễn Phương.Tôi lại nhẹ nhàng chạy trở lại bên hai người kia, lấy điện thoại của họ và dùng dấu vân tay để mở khóa.Tôi gọi vào số điện thoại cấp cứu của bệnh viện Viễn Phương, giải thích rõ vị trí và yêu cầu họ đến ngay lập tức.Sau khi nói xong, tôi bảo họ nhanh chóng đến.Dù sao đây là vùng núi hẻo lánh, phải mất khá lâu để họ đến. Một giờ sau, khi họ đến nơi, đã là hai giờ sáng rồi.Tôi nhìn thấy rõ ràng, trên trán của hai người nằm dưới đất đã phủ một lớp sương trắng.Tôi canh đúng thời gian, khi xe cứu thương chuẩn bị đến, tôi giả vờ ngất đi trước.Tôi sợ nếu chỉ có mình tôi tỉnh, bệnh viện sẽ bắt tôi ứng tiền viện phí cho ba người kia. Tôi quá mệt mỏi, ban đầu định giả vờ ngất đi nhưng không ngờ vừa chạm đất đã ngủ khò luôn.Đây là lời kể của cô y tá đã thay băng cho tôi."Khi chúng tôi đến nơi cấp cứu, nhìn thấy bốn người nằm trên đất, ai cũng hoảng sợ. Nhưng trưởng y tá bảo chúng tôi đừng hoảng loạn, hỏi xem có ai nghe thấy tiếng gì không.""Rồi chúng tôi phát hiện ra là cô đang ngáy. Chúng tôi đưa hai xe cứu thương và mấy y tá nhưng không ai đánh thức được cô. Trưởng y tá bắt mạch cho cô, nói cô vì quá buồn rồi lại quá vui, cảm xúc bị tiêu hao quá nhiều, nên bảo chúng tôi đưa cô về bệnh viện, bổ sung cho cô một ít dịch năng lượng."Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng."À, còn ba người đi cùng tôi thế nào rồi?"Cô y tá nhìn tôi đầy nghi ngờ: "Hai người đàn ông kia nhìn là biết bị thương do ngoại lực, bệnh viện báo cảnh sát rồi. Họ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là có lẽ cô sẽ phải đến đồn làm tường trình."Tôi lại nằm phịch xuống giường, người mệt rã rời. Đợi cô y tá thay xong chai nước truyền, tôi mới gọi cho ba, ai ngờ ba không đến mà ông chủ tôi lại tới. Bạch Vô Thường. Nụ cười trên môi tôi cứng đờ. Còn gì áp lực hơn việc chưa xong việc mà bị sếp tổng đích thân xuống kiểm tra cơ sở nữa chứ? "Thất gia, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?" Thất gia cười hiền hòa: "Tiểu Lê à, hôm qua có người tìm ta, ta mới biết sổ sinh tử của cô bị sai. Vốn dĩ người vô danh kia là ta đích thân dẫn hồn, không hiểu sao lại giao cho cô." Người nào mà khiến ông chủ lớn đích thân đi dẫn hồn vậy?