Lúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt.
Trong phòng họp màu xanh tối, mấy.
cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín.
“Tú Linh, ông chủ Lưu nói rồi, chỉ cần con ngủ một đêm với cậu ta là cậu ta sẽ đầu tư cho công ty, con coi như hy sinh bản thân vì ba đi…”
Lời nói của ba dần biến mất, Đường Tú Linh mơ màng mở mắt ra.
Cả người cô tr*n tr**ng nằm trên giường lớn.
“A....."
“Im đi đừng kêu nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm”
“Tôi không thèmỊ”
“Vậy cô muốn gì?”
Đại lục Huyền Nguyên, Cửu Châu Vực, Huyền Châu! Bên cạnh một hồ nước trong hoàng thành Đại Chu.
Một thiếu niên công tử mặc cẩm y, gương mặt dịu dàng, phong thái lạnh lùng đang lặng lẽ ngồi đó, cầm gậy trúc trong tay câu cá.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa đông năm 1977.
Tàu hỏa gào thét chở thanh niên trí thức trở về Bắc Kinh.
6 giờ tối, Hứa Hoan Nhan đã chuẩn bị xong sáu món mặn một món canh theo khẩu vị của Bùi Tòng Văn.
7 giờ tối, Hứa Hoan Nhan đã chuẩn bị nước tắm và đặt sẵn hoa hồng cùng hương liệu mà Bùi Tòng Văn yêu thích.
Phủ Thừa tướng không có đích nữ, nhưng tương lai trong cung làm sao có thể thiếu nữ nhi Tạ gia chúng ta chứ?
Phụ thân ta, vị Thừa tướng kia, liền để hậu viện mở rộng cửa sinh con gái, sau nhiều năm nỗ lực, rốt cuộc cũng có được sáu người con gái thứ xuất.
Tôi là nữ phụ mưu mô xảo quyệt, nhan sắc tuyệt trần. Hôm nay, tôi bỗng thấy một loạt bình luận hiện lên:
【Này, nữ phụ kia, cô đừng tát nam chính nữa được không? Chỉ cần cô không tát anh ta, anh ta chắc chắn sẽ yêu cô ngay, nữ chính là cái thá gì?】
Trước khi khởi hành, phụ thân đã dặn dò ta phải kiềm chế lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của mình, bởi vì vị tiểu thư kia có thân phận vô cùng cao quý, lỡ không may có gì sai sót lại rước họa vào thân.
Ta đặt tay lên vai ông xoa xoa và nói: “Phụ thân à, con là nữ nhi cơ mà.”