"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 442: Chuyển thế!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bỗng nhiên.Trong sách thẻ, lá bài Thánh Giáo Đường kia xông ra.Nó lơ lửng ở giữa không trung, phát ra một giọng nữ lạnh như băng:“Tới bây giờ ngươi mới nhận ra, lúc trước ngươi đánh lén ta thành công, khôngphải vì ngươi lợi hại, mà là ta không rảnh bận tâm đến ngươi thôi.”Là giọng nói của nàng ta!—— Là Linh bám vào người Hoa Tình Không!Liễu Bình nhắm miệng, trầm tĩnh đứng bên cạnh.Trong lòng hắn mơ hồ có một loại dự cảm ——Hình như hắn đang chứng kiến một bí mật cực kỳ khủng bố trong thời đại quákhứ.Bộ xương khô ba đầu phát ra giọng nói the thé: “Ngươi chạy thoát, còn khôngcó việc gì nữa!”Trên thẻ bài Thánh Giáo Đường, giọng nữ kia từ từ vang lên:“Ta mất đi tất cả sức mạnh, chỉ còn lại một sợi linh hồn cuối cùng không bị ônhiễm, cuối cùng lợi dụng trong chớp mắt nó bị phong ấn kia để trốn thoát, màkết cục của ngươi...”“Cứu ta! Nói phương pháp của ngươi cho ta, cho dù phải trả cái giá gì ta cũngbằng lòng!” Bộ xương khô ba đầu gào khàn cả giọng.“Giao thẻ bài của ngươi cho hắn.” Giọng nữ nói.Bộ xương khô ba đầu chần chờ.Giọng nữ cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng đi đến Luyện Ngục là sẽ được cứuhay sao?”“Không,” Bộ xương khô ba đầu bỗng giật mình sực tỉnh: “Ta chính là thần linhtrong Luyện Ngục, cả ta cũng không có cách thì còn có ai làm được chuyệnnày? Chỉ có những thần trụ Nhân tộc đến từ hư không như các ngươi, có lẽ——”Giọng nữ cắt ngang lời của nó: “Ngươi nhớ kỹ, ta làm như vậy là vì cứu chínhmình, cứu ngươi chỉ là nhân tiện —— Giờ thì giao thẻ bài kia ra đi.”Lần này Bộ xương khô ba đầu không chút do dự đã đưa thẻ bài “Máu ThánhLinh” kia cho Liễu Bình.Liễu Bình nhất thời không biết nói gì cho phải.Rõ ràng là hắn bị bộ xương khô ba đầu ép tới đường cùng.ếNhưng nhìn tình hình hiện tại thì kẻ bị ép đến tuyệt cảnh lại là nó, hơn nữa tìnhhuống nó gặp phải còn khủng bố hơn nhiều.Nữ Yêu Rừng Rậm, Thánh Giáo Đường, Quyển Sách Ma Nữ, Khô Tử ChiQuan, Máu Thánh Linh.Hiện tại hắn đã có năm thẻ bài.Lại lấy được bốn thẻ bài còn lại thì sẽ gom đủ bộ bài trung tâm “Chốn LưuVong”!Bộ xương khô ba đầu nhìn những thẻ bài đó, lên tiếng cầu xin: “Nói cho ta đi,nói phương pháp kia cho ta, cho dù bắt ta thần phục thì ta cũng bằng lòng!”“Sâu đang tàn sát bừa bãi nơi nơi, ngươi đi ngăn đám sâu đó lại đi.” Giọng nữchậm rãi nói.“Không! Tuyệt đối không! Ta không bao giờ muốn giao tiếp với chúng nó!” Bộxương khô ba đầu cuồng loạn hô lớn.“Đây là cơ hội duy nhất, nghe này, ngươi phải tranh thủ thời gian cho LiễuBình, để hắn đi thu thập đủ chín thẻ bài trung tâm —— Cho dù là ai cũng phảitranh thủ thời gian cho hắn!” Giọng nữ nói.“Nếu không thì sao?” Bộ xương khô ba đầu hỏi.“Ngươi biết kết cục đó mà —— Tất cả mọi người đều trốn không thoát.” Giọngnữ lạnh lẽo đáp.Bộ xương khô ba đầu trầm mặc hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Ít nhất nói cho ta biết,rốt cục dùng phương pháp gì mới có thể chạy thoát được kiếp nạn.”“Biện pháp ta dùng là từ bỏ tất cả, linh hồn chuyển sinh —— Nhưng ta tươngđối may mắn, có người kêu gọi ta.” Giọng nữ nói.“Đây là biện pháp của Nhân tộc?”“Đúng vậy.”“Đã rõ, vậy ta đi ngăn cản đám sâu.”Bộ xương khô ba đầu nhìn thật sâu vào Liễu Bình một hồi, nói: “Hy vọng ngươihành động nhanh một chút, nếu không ngươi sẽ không còn cơ hội hối hận, từđây rơi vào tuyệt vọng vĩnh thế.”Oanh ——Nó bay lên trời, mang theo đám ma quỷ vô biên vô hạn bay lên trời cao, dầndần biến mất khỏi tầm mắt.Liễu Bình đứng bất động.Không biết vì sao, sau khi nghe thấy những lời nói vừa rồi của Linh kia, tronglòng hắn hiện ra những đoạn hồi ức trùng trùng điệp điệp.Những hồi ức đó lấy tốc độ vượt qua tưởng tượng không ngừng hiện ra, cho nênhắn sắp không kịp phản ứng, thậm chí không thể thở dốc.ắ ắ ắ ầ ầHắn lắc lắc đầu, ngửa đầu nhìn không trung, mở miệng hỏi: “Ngươi còn ở đâykhông?”Giọng nữ kia đáp: “Còn.”“Rốt cục tình huống hiện tại là như thế nào?” Liễu Bình hỏi.Giọng nữ nói: “Giờ nói cho ngươi cũng không sao, lúc ngươi dùng danh sách‘Ngu Giả’ phong ấn con quái vật không thể nói ra kia, ta nhân cơ hội trốn thoátthành công;”“Tên ma quỷ này tương đối xui xẻo, linh hồn của nó đã bắt đầu bị quái vật kialàm ô nhiễm, sắp biến thành một bộ phận của quái vật, cho nên nó tìm kiếm thẻbài như nổi điên, muốn chạy trốn ra ngoài —— Thật ra nó chạy đi thì chẳngkhác nào con quái vật kia chạy thoát cả.”Liễu Bình nói: “Vậy phương pháp thoát thân vừa rồi ngươi nói cho nó ——”“Ma quỷ chỉ có thể rơi từ Luyện Ngục xuống Vĩnh Dạ, không thể dùng phươngpháp chuyển thế đầu thai của Nhân tộc chúng ta, linh hồn không thể chuyểnsinh, cũng không có bất cứ cơ hội nào may mắn thoát khỏi cả.”Giọng nữ chậm rãi bổ sung: “Nó không thể đi ra ngoài, nó phải chết ở chỗ này,nếu không ——”“Tất cả mọi người bên ngoài đều phải chết.”Liễu Bình ngơ ra tại chỗ.Hắn kiềm không được run rẩy cả người.Linh hồn ô nhiễm ——Phương pháp chuyển thế đầu thai ——Trong đầu hắn như có cái gì nổ tung ra.Một hình ảnh vô cùng xa xăm xuất hiện trong hồi ức:Đó là một nơi hoàn toàn không thể nhớ lại.Có người nào đó đang thở dài ——Một giọng nói vang lên:“Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ còn một sợi linh hồn cuối cùng không bị ônhiễm, sau khi chuyển thế đầu thai, có lẽ kiếp sau là một người mắt mù taytàn...”“Ngươi sẽ nhiều lần trải qua gian khổ của thế gian...”“Trừ gạt người ra thì căn bản không có bất cứ biện pháp nào bảo vệ chínhmình...”“Mãi đến khi...”…Mãi đến khi ——Mãi đến khi nào?Vì sao ta nghĩ không ra những chuyện sau đó?Liễu Bình nhắm mắt lại, dùng hết sức để hồi tưởng cảnh tượng đó, hồi tưởng lạicâu nói kia.Nhưng mà tất cả đều trở nên mơ hồ.“Không được... Nghĩ không ra...”Liễu Bình chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một sự tuyệt vọng cùng cực ——Cảm xúc này không thuộc về hắn của hiện tại.Nó đến từ quá khứ.Trong quá khứ, sự tuyệt vọng vẫn luôn đồng hành với hắn.Mãi đến khi ———— Rốt cục mãi đến khi nào?Kiếp người đã cách trở.Tất cả đều bị lãng quên.Không thể hồi tưởng lại những chuyện trong kiếp trước nữa rồi.Cả người Liễu Bình đều là mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy không thể thở hơi lên, hắnnhư đang không ngừng rơi thẳng xuống.—— Hắc ám.Tất cả đều bị hắc ám và tuyệt vọng ăn mòn, căn bản không thể trốn tránh, cũngkhông có cách nào để kháng cự.Bỗng nhiên.Một giọng nói như xuyên thấu qua năm tháng vô tận, lại quanh quẩn bên tai hắnlần nữa:“Mãi đến khi ngươi tìm được ta.”Liễu Bình giật mình.Tìm được...Ngươi?Giọng nói kia tiếp tục nói:“Mất đi tất cả sức mạnh, có lẽ ngươi sẽ trở thành nô lệ của thần linh, hoặc là lưuvong trong Vĩnh Dạ, vì tránh né những quái vật vô tận kia mà đau khổ giãygiụa, có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục bất cứ khi nào.”“—— Mãi đến khi ngươi tìm được ta.”
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bỗng nhiên.Trong sách thẻ, lá bài Thánh Giáo Đường kia xông ra.Nó lơ lửng ở giữa không trung, phát ra một giọng nữ lạnh như băng:“Tới bây giờ ngươi mới nhận ra, lúc trước ngươi đánh lén ta thành công, khôngphải vì ngươi lợi hại, mà là ta không rảnh bận tâm đến ngươi thôi.”Là giọng nói của nàng ta!—— Là Linh bám vào người Hoa Tình Không!Liễu Bình nhắm miệng, trầm tĩnh đứng bên cạnh.Trong lòng hắn mơ hồ có một loại dự cảm ——Hình như hắn đang chứng kiến một bí mật cực kỳ khủng bố trong thời đại quákhứ.Bộ xương khô ba đầu phát ra giọng nói the thé: “Ngươi chạy thoát, còn khôngcó việc gì nữa!”Trên thẻ bài Thánh Giáo Đường, giọng nữ kia từ từ vang lên:“Ta mất đi tất cả sức mạnh, chỉ còn lại một sợi linh hồn cuối cùng không bị ônhiễm, cuối cùng lợi dụng trong chớp mắt nó bị phong ấn kia để trốn thoát, màkết cục của ngươi...”“Cứu ta! Nói phương pháp của ngươi cho ta, cho dù phải trả cái giá gì ta cũngbằng lòng!” Bộ xương khô ba đầu gào khàn cả giọng.“Giao thẻ bài của ngươi cho hắn.” Giọng nữ nói.Bộ xương khô ba đầu chần chờ.Giọng nữ cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng đi đến Luyện Ngục là sẽ được cứuhay sao?”“Không,” Bộ xương khô ba đầu bỗng giật mình sực tỉnh: “Ta chính là thần linhtrong Luyện Ngục, cả ta cũng không có cách thì còn có ai làm được chuyệnnày? Chỉ có những thần trụ Nhân tộc đến từ hư không như các ngươi, có lẽ——”Giọng nữ cắt ngang lời của nó: “Ngươi nhớ kỹ, ta làm như vậy là vì cứu chínhmình, cứu ngươi chỉ là nhân tiện —— Giờ thì giao thẻ bài kia ra đi.”Lần này Bộ xương khô ba đầu không chút do dự đã đưa thẻ bài “Máu ThánhLinh” kia cho Liễu Bình.Liễu Bình nhất thời không biết nói gì cho phải.Rõ ràng là hắn bị bộ xương khô ba đầu ép tới đường cùng.ếNhưng nhìn tình hình hiện tại thì kẻ bị ép đến tuyệt cảnh lại là nó, hơn nữa tìnhhuống nó gặp phải còn khủng bố hơn nhiều.Nữ Yêu Rừng Rậm, Thánh Giáo Đường, Quyển Sách Ma Nữ, Khô Tử ChiQuan, Máu Thánh Linh.Hiện tại hắn đã có năm thẻ bài.Lại lấy được bốn thẻ bài còn lại thì sẽ gom đủ bộ bài trung tâm “Chốn LưuVong”!Bộ xương khô ba đầu nhìn những thẻ bài đó, lên tiếng cầu xin: “Nói cho ta đi,nói phương pháp kia cho ta, cho dù bắt ta thần phục thì ta cũng bằng lòng!”“Sâu đang tàn sát bừa bãi nơi nơi, ngươi đi ngăn đám sâu đó lại đi.” Giọng nữchậm rãi nói.“Không! Tuyệt đối không! Ta không bao giờ muốn giao tiếp với chúng nó!” Bộxương khô ba đầu cuồng loạn hô lớn.“Đây là cơ hội duy nhất, nghe này, ngươi phải tranh thủ thời gian cho LiễuBình, để hắn đi thu thập đủ chín thẻ bài trung tâm —— Cho dù là ai cũng phảitranh thủ thời gian cho hắn!” Giọng nữ nói.“Nếu không thì sao?” Bộ xương khô ba đầu hỏi.“Ngươi biết kết cục đó mà —— Tất cả mọi người đều trốn không thoát.” Giọngnữ lạnh lẽo đáp.Bộ xương khô ba đầu trầm mặc hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Ít nhất nói cho ta biết,rốt cục dùng phương pháp gì mới có thể chạy thoát được kiếp nạn.”“Biện pháp ta dùng là từ bỏ tất cả, linh hồn chuyển sinh —— Nhưng ta tươngđối may mắn, có người kêu gọi ta.” Giọng nữ nói.“Đây là biện pháp của Nhân tộc?”“Đúng vậy.”“Đã rõ, vậy ta đi ngăn cản đám sâu.”Bộ xương khô ba đầu nhìn thật sâu vào Liễu Bình một hồi, nói: “Hy vọng ngươihành động nhanh một chút, nếu không ngươi sẽ không còn cơ hội hối hận, từđây rơi vào tuyệt vọng vĩnh thế.”Oanh ——Nó bay lên trời, mang theo đám ma quỷ vô biên vô hạn bay lên trời cao, dầndần biến mất khỏi tầm mắt.Liễu Bình đứng bất động.Không biết vì sao, sau khi nghe thấy những lời nói vừa rồi của Linh kia, tronglòng hắn hiện ra những đoạn hồi ức trùng trùng điệp điệp.Những hồi ức đó lấy tốc độ vượt qua tưởng tượng không ngừng hiện ra, cho nênhắn sắp không kịp phản ứng, thậm chí không thể thở dốc.ắ ắ ắ ầ ầHắn lắc lắc đầu, ngửa đầu nhìn không trung, mở miệng hỏi: “Ngươi còn ở đâykhông?”Giọng nữ kia đáp: “Còn.”“Rốt cục tình huống hiện tại là như thế nào?” Liễu Bình hỏi.Giọng nữ nói: “Giờ nói cho ngươi cũng không sao, lúc ngươi dùng danh sách‘Ngu Giả’ phong ấn con quái vật không thể nói ra kia, ta nhân cơ hội trốn thoátthành công;”“Tên ma quỷ này tương đối xui xẻo, linh hồn của nó đã bắt đầu bị quái vật kialàm ô nhiễm, sắp biến thành một bộ phận của quái vật, cho nên nó tìm kiếm thẻbài như nổi điên, muốn chạy trốn ra ngoài —— Thật ra nó chạy đi thì chẳngkhác nào con quái vật kia chạy thoát cả.”Liễu Bình nói: “Vậy phương pháp thoát thân vừa rồi ngươi nói cho nó ——”“Ma quỷ chỉ có thể rơi từ Luyện Ngục xuống Vĩnh Dạ, không thể dùng phươngpháp chuyển thế đầu thai của Nhân tộc chúng ta, linh hồn không thể chuyểnsinh, cũng không có bất cứ cơ hội nào may mắn thoát khỏi cả.”Giọng nữ chậm rãi bổ sung: “Nó không thể đi ra ngoài, nó phải chết ở chỗ này,nếu không ——”“Tất cả mọi người bên ngoài đều phải chết.”Liễu Bình ngơ ra tại chỗ.Hắn kiềm không được run rẩy cả người.Linh hồn ô nhiễm ——Phương pháp chuyển thế đầu thai ——Trong đầu hắn như có cái gì nổ tung ra.Một hình ảnh vô cùng xa xăm xuất hiện trong hồi ức:Đó là một nơi hoàn toàn không thể nhớ lại.Có người nào đó đang thở dài ——Một giọng nói vang lên:“Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ còn một sợi linh hồn cuối cùng không bị ônhiễm, sau khi chuyển thế đầu thai, có lẽ kiếp sau là một người mắt mù taytàn...”“Ngươi sẽ nhiều lần trải qua gian khổ của thế gian...”“Trừ gạt người ra thì căn bản không có bất cứ biện pháp nào bảo vệ chínhmình...”“Mãi đến khi...”…Mãi đến khi ——Mãi đến khi nào?Vì sao ta nghĩ không ra những chuyện sau đó?Liễu Bình nhắm mắt lại, dùng hết sức để hồi tưởng cảnh tượng đó, hồi tưởng lạicâu nói kia.Nhưng mà tất cả đều trở nên mơ hồ.“Không được... Nghĩ không ra...”Liễu Bình chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một sự tuyệt vọng cùng cực ——Cảm xúc này không thuộc về hắn của hiện tại.Nó đến từ quá khứ.Trong quá khứ, sự tuyệt vọng vẫn luôn đồng hành với hắn.Mãi đến khi ———— Rốt cục mãi đến khi nào?Kiếp người đã cách trở.Tất cả đều bị lãng quên.Không thể hồi tưởng lại những chuyện trong kiếp trước nữa rồi.Cả người Liễu Bình đều là mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy không thể thở hơi lên, hắnnhư đang không ngừng rơi thẳng xuống.—— Hắc ám.Tất cả đều bị hắc ám và tuyệt vọng ăn mòn, căn bản không thể trốn tránh, cũngkhông có cách nào để kháng cự.Bỗng nhiên.Một giọng nói như xuyên thấu qua năm tháng vô tận, lại quanh quẩn bên tai hắnlần nữa:“Mãi đến khi ngươi tìm được ta.”Liễu Bình giật mình.Tìm được...Ngươi?Giọng nói kia tiếp tục nói:“Mất đi tất cả sức mạnh, có lẽ ngươi sẽ trở thành nô lệ của thần linh, hoặc là lưuvong trong Vĩnh Dạ, vì tránh né những quái vật vô tận kia mà đau khổ giãygiụa, có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục bất cứ khi nào.”“—— Mãi đến khi ngươi tìm được ta.”
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bỗng nhiên.Trong sách thẻ, lá bài Thánh Giáo Đường kia xông ra.Nó lơ lửng ở giữa không trung, phát ra một giọng nữ lạnh như băng:“Tới bây giờ ngươi mới nhận ra, lúc trước ngươi đánh lén ta thành công, khôngphải vì ngươi lợi hại, mà là ta không rảnh bận tâm đến ngươi thôi.”Là giọng nói của nàng ta!—— Là Linh bám vào người Hoa Tình Không!Liễu Bình nhắm miệng, trầm tĩnh đứng bên cạnh.Trong lòng hắn mơ hồ có một loại dự cảm ——Hình như hắn đang chứng kiến một bí mật cực kỳ khủng bố trong thời đại quákhứ.Bộ xương khô ba đầu phát ra giọng nói the thé: “Ngươi chạy thoát, còn khôngcó việc gì nữa!”Trên thẻ bài Thánh Giáo Đường, giọng nữ kia từ từ vang lên:“Ta mất đi tất cả sức mạnh, chỉ còn lại một sợi linh hồn cuối cùng không bị ônhiễm, cuối cùng lợi dụng trong chớp mắt nó bị phong ấn kia để trốn thoát, màkết cục của ngươi...”“Cứu ta! Nói phương pháp của ngươi cho ta, cho dù phải trả cái giá gì ta cũngbằng lòng!” Bộ xương khô ba đầu gào khàn cả giọng.“Giao thẻ bài của ngươi cho hắn.” Giọng nữ nói.Bộ xương khô ba đầu chần chờ.Giọng nữ cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng đi đến Luyện Ngục là sẽ được cứuhay sao?”“Không,” Bộ xương khô ba đầu bỗng giật mình sực tỉnh: “Ta chính là thần linhtrong Luyện Ngục, cả ta cũng không có cách thì còn có ai làm được chuyệnnày? Chỉ có những thần trụ Nhân tộc đến từ hư không như các ngươi, có lẽ——”Giọng nữ cắt ngang lời của nó: “Ngươi nhớ kỹ, ta làm như vậy là vì cứu chínhmình, cứu ngươi chỉ là nhân tiện —— Giờ thì giao thẻ bài kia ra đi.”Lần này Bộ xương khô ba đầu không chút do dự đã đưa thẻ bài “Máu ThánhLinh” kia cho Liễu Bình.Liễu Bình nhất thời không biết nói gì cho phải.Rõ ràng là hắn bị bộ xương khô ba đầu ép tới đường cùng.ếNhưng nhìn tình hình hiện tại thì kẻ bị ép đến tuyệt cảnh lại là nó, hơn nữa tìnhhuống nó gặp phải còn khủng bố hơn nhiều.Nữ Yêu Rừng Rậm, Thánh Giáo Đường, Quyển Sách Ma Nữ, Khô Tử ChiQuan, Máu Thánh Linh.Hiện tại hắn đã có năm thẻ bài.Lại lấy được bốn thẻ bài còn lại thì sẽ gom đủ bộ bài trung tâm “Chốn LưuVong”!Bộ xương khô ba đầu nhìn những thẻ bài đó, lên tiếng cầu xin: “Nói cho ta đi,nói phương pháp kia cho ta, cho dù bắt ta thần phục thì ta cũng bằng lòng!”“Sâu đang tàn sát bừa bãi nơi nơi, ngươi đi ngăn đám sâu đó lại đi.” Giọng nữchậm rãi nói.“Không! Tuyệt đối không! Ta không bao giờ muốn giao tiếp với chúng nó!” Bộxương khô ba đầu cuồng loạn hô lớn.“Đây là cơ hội duy nhất, nghe này, ngươi phải tranh thủ thời gian cho LiễuBình, để hắn đi thu thập đủ chín thẻ bài trung tâm —— Cho dù là ai cũng phảitranh thủ thời gian cho hắn!” Giọng nữ nói.“Nếu không thì sao?” Bộ xương khô ba đầu hỏi.“Ngươi biết kết cục đó mà —— Tất cả mọi người đều trốn không thoát.” Giọngnữ lạnh lẽo đáp.Bộ xương khô ba đầu trầm mặc hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Ít nhất nói cho ta biết,rốt cục dùng phương pháp gì mới có thể chạy thoát được kiếp nạn.”“Biện pháp ta dùng là từ bỏ tất cả, linh hồn chuyển sinh —— Nhưng ta tươngđối may mắn, có người kêu gọi ta.” Giọng nữ nói.“Đây là biện pháp của Nhân tộc?”“Đúng vậy.”“Đã rõ, vậy ta đi ngăn cản đám sâu.”Bộ xương khô ba đầu nhìn thật sâu vào Liễu Bình một hồi, nói: “Hy vọng ngươihành động nhanh một chút, nếu không ngươi sẽ không còn cơ hội hối hận, từđây rơi vào tuyệt vọng vĩnh thế.”Oanh ——Nó bay lên trời, mang theo đám ma quỷ vô biên vô hạn bay lên trời cao, dầndần biến mất khỏi tầm mắt.Liễu Bình đứng bất động.Không biết vì sao, sau khi nghe thấy những lời nói vừa rồi của Linh kia, tronglòng hắn hiện ra những đoạn hồi ức trùng trùng điệp điệp.Những hồi ức đó lấy tốc độ vượt qua tưởng tượng không ngừng hiện ra, cho nênhắn sắp không kịp phản ứng, thậm chí không thể thở dốc.ắ ắ ắ ầ ầHắn lắc lắc đầu, ngửa đầu nhìn không trung, mở miệng hỏi: “Ngươi còn ở đâykhông?”Giọng nữ kia đáp: “Còn.”“Rốt cục tình huống hiện tại là như thế nào?” Liễu Bình hỏi.Giọng nữ nói: “Giờ nói cho ngươi cũng không sao, lúc ngươi dùng danh sách‘Ngu Giả’ phong ấn con quái vật không thể nói ra kia, ta nhân cơ hội trốn thoátthành công;”“Tên ma quỷ này tương đối xui xẻo, linh hồn của nó đã bắt đầu bị quái vật kialàm ô nhiễm, sắp biến thành một bộ phận của quái vật, cho nên nó tìm kiếm thẻbài như nổi điên, muốn chạy trốn ra ngoài —— Thật ra nó chạy đi thì chẳngkhác nào con quái vật kia chạy thoát cả.”Liễu Bình nói: “Vậy phương pháp thoát thân vừa rồi ngươi nói cho nó ——”“Ma quỷ chỉ có thể rơi từ Luyện Ngục xuống Vĩnh Dạ, không thể dùng phươngpháp chuyển thế đầu thai của Nhân tộc chúng ta, linh hồn không thể chuyểnsinh, cũng không có bất cứ cơ hội nào may mắn thoát khỏi cả.”Giọng nữ chậm rãi bổ sung: “Nó không thể đi ra ngoài, nó phải chết ở chỗ này,nếu không ——”“Tất cả mọi người bên ngoài đều phải chết.”Liễu Bình ngơ ra tại chỗ.Hắn kiềm không được run rẩy cả người.Linh hồn ô nhiễm ——Phương pháp chuyển thế đầu thai ——Trong đầu hắn như có cái gì nổ tung ra.Một hình ảnh vô cùng xa xăm xuất hiện trong hồi ức:Đó là một nơi hoàn toàn không thể nhớ lại.Có người nào đó đang thở dài ——Một giọng nói vang lên:“Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ còn một sợi linh hồn cuối cùng không bị ônhiễm, sau khi chuyển thế đầu thai, có lẽ kiếp sau là một người mắt mù taytàn...”“Ngươi sẽ nhiều lần trải qua gian khổ của thế gian...”“Trừ gạt người ra thì căn bản không có bất cứ biện pháp nào bảo vệ chínhmình...”“Mãi đến khi...”…Mãi đến khi ——Mãi đến khi nào?Vì sao ta nghĩ không ra những chuyện sau đó?Liễu Bình nhắm mắt lại, dùng hết sức để hồi tưởng cảnh tượng đó, hồi tưởng lạicâu nói kia.Nhưng mà tất cả đều trở nên mơ hồ.“Không được... Nghĩ không ra...”Liễu Bình chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một sự tuyệt vọng cùng cực ——Cảm xúc này không thuộc về hắn của hiện tại.Nó đến từ quá khứ.Trong quá khứ, sự tuyệt vọng vẫn luôn đồng hành với hắn.Mãi đến khi ———— Rốt cục mãi đến khi nào?Kiếp người đã cách trở.Tất cả đều bị lãng quên.Không thể hồi tưởng lại những chuyện trong kiếp trước nữa rồi.Cả người Liễu Bình đều là mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy không thể thở hơi lên, hắnnhư đang không ngừng rơi thẳng xuống.—— Hắc ám.Tất cả đều bị hắc ám và tuyệt vọng ăn mòn, căn bản không thể trốn tránh, cũngkhông có cách nào để kháng cự.Bỗng nhiên.Một giọng nói như xuyên thấu qua năm tháng vô tận, lại quanh quẩn bên tai hắnlần nữa:“Mãi đến khi ngươi tìm được ta.”Liễu Bình giật mình.Tìm được...Ngươi?Giọng nói kia tiếp tục nói:“Mất đi tất cả sức mạnh, có lẽ ngươi sẽ trở thành nô lệ của thần linh, hoặc là lưuvong trong Vĩnh Dạ, vì tránh né những quái vật vô tận kia mà đau khổ giãygiụa, có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục bất cứ khi nào.”“—— Mãi đến khi ngươi tìm được ta.”