"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 463: Cực kỳ cảm tạ

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Chỉ một thoáng, mấy con ma quỷ bay ở phía trước biến mất ngay giữa khôngtrung, sau đó bỗng xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Thịch thịch thịch thịch ——Một vòng công kích gần như bão hòa đều trúng hết vào những con ma quỷ này.Liễu Bình vẫy vẫy tay.Chỉ thấy thánh quang kín không kẽ hở dừng lại trên người những ma quỷ đó.—— Mấy con ma quỷ bị người một nhà đánh trúng, có lẽ còn có thể cứu chữa,kết quả bị thánh quang này trị liệu một hồi, lập tức hơi thở thoi thóp, ngã xuốngmặt đất không rõ sinh tử.Gấu trúc nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc không cần —— a a a a! Đauchết mất!”Sau lưng Liễu Bình đột nhiên xuất hiện một ma quỷ cả người hắc ám, nó đangđâm một thanh chủy thủ vào giữa lưng Liễu Bình.Liễu Bình nhìn thoáng qua ghi chép chiến đấu, nói: “Ám Hồn Chi Ma cấp 35?Ta của hiện tại thật sự đánh không lại.”Hắn rút U Ảnh Đao ra chém tới phía trước——Chỉ một thoáng, mấy chục đao quang bùng nổ ra từ trường đao.Con ma quỷ kia thấy tình thế không ổn, vội lui về phía sau một bước muốn biếnmất, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Nó bị sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét di chuyển tới trước mặt Liễu Bình!Đao quang đánh đến sát người.Ma quỷ phát ra một tiếng tru ngắn ngủi, sau đó thân thể nứt bể thành mấy khúc.Oanh ————Đao quang to lớn mấy chục mét từ bắn ra boong tàu, chém bay tất cả ma quỷven đường.U Ảnh đao thuật, diệt sơn hải!Liễu Bình thu đao lại rồi đứng đó.Đám ma quỷ nhất thời bay múa qua lại, không dám tiếp tục tiến lên lần nữa.“Ui —— Nhanh lên —— tê —— Đau quá, thằng nhãi, ngươi rút chủy thủ ra đichứ!” Gấu trúc phát điên kêu lên rên ở bên hông hắn.Lúc này Liễu Bình mới nhớ ra, hắn duỗi tay rút chủy thủ ra khỏi ngực, khiếncho gấu trúc lại phát ra một loạt tiếng hít mạnh xuýt xoa “Tê tê”.“Ma quỷ đáng chết! Đầu óc tên nhãi nhà ngươi cũng có bệnh! Vì sao khôngsớm tung ra một đao vừa rồi chứ? Ta bị chủy thủ đâm đau quá ngươi có biết hayấ ổ ổkhông?” Gấu trúc hùng hùng hổ hổ nói.“Thật sự đau à?” Liễu Bình hỏi.“Đau quá.” Gấu trúc nói đúng sự thật.“Vừa rồi lúc bay ở giữa không trung, bị nhiều thuật pháp như vậy đánh trúngcũng không thấy ngươi kêu đau.” Liễu Bình khó hiểu nói.“Ta đau quá tê liệt luôn.” Gấu trúc nói.Bỗng nhiên.Giọng nói của Hoa Tình Không vang lên từ sau lưng: “Đi với ta.”“Được.”Liễu Bình xoay người, đi theo cô bay vút một mạch vào pháo đài Phù Không.Trên mặt đất có không ít thi thể ma quỷ, trên đó phủ kín vết thương do chủy thủvà răng nanh tạo thành.“Bọn Libertas đi xuống bên dưới rồi, chúng ta phải đi lên dọc theo cầu thang.”Hoa Tình Không nói.Hai người leo lên theo cầu thang.“Từ từ, đây là cái gì!” Liễu Bình bỗng nói.Hắn chỉ vào các loại dụng cụ cắm và kết nối có thể mơ hồ thấy được trên váchkhoang thuyền.Tuy rằng bị hủy diệt hơn phân nửa, nhưng có một vài khe hở không hợp quy tắctrên vách tường vẫn phơi bày ra một vài thứ không biết là cái gì kia.Hoa Tình Không nhìn thoáng qua rồi nói: “Ta không rõ lắm —— Ngươi biếtkhông?”“Biết,” Liễu Bình suy tư rồi nói: “Đây là cái rãnh tu sửa của chiến giáp cơ độngthuộc về Khoa Học Kỹ Thuật Trắc của Nhân tộc —— Vì sao chúng lại xuấthiện trong pháo đài Phù Không của ma quỷ chứ?”Hoa Tình Không cũng đáp không được.Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt bọn họ:“Các ngươi phát hiện pháo đài chiến tranh Phù Không của Nhân tộc.”“Các giá trị kinh nghiệm của ngươi đã được gia tăng.”Hai người nhìn nhau.—— Đây là một bí mật có giá trị!Nếu vạch trần đáp án của bí mật này thì nhất định sẽ đạt được kinh nghiệm.Còn về phần Liễu Bình, thậm chí có khả năng đạt được một điểm suất diễn cuốicùng kia!“Ngươi có biện pháp gì không?” Liễu Bình hỏi.ầ ố ểHoa Tình Không trầm ngâm nói: “Ta bị nhốt trong thân thể tù nhân, trải quanăm tháng quá dài, không rõ bên ngoài đã xảy ra cái gì, nhưng... Có thể thửxem.”Cô tiến lên vài bước, ấn tay lên vách tường.Từng sợi dây nhỏ xuyên qua những ngón tay của cô, lại hoàn toàn đi vào bêntrong vách tường.“Trùng kiến.” Hoa Tình Không quát khẽ một tiếng.Hư không chợt lóe, quang ảnh bắt đầu di động.Lúc này, cuối bậc thang truyền đến một tiếng cười điên cuồng: “Bí mật của thờiđại quá khứ không đáng để các ngươi nhìn trộm, các ngươi nên mau chóng đilên chịu chết đi!”Rầm! Rầm! Rầm!Tiếng bước chân nặng nề vang lên.“Ta có thể làm chuyện xưa kia tái hiện ở trước mắt, nhưng không thể bị quấynhiễu.” Hoa Tình Không nói.“—— Cái này dễ thôi.”Liễu Bình tằng hắng giọng, lớn tiếng nói về hướng cuối cầu thang: “Ngừng!Ngươi nghe ta nói!”Tiếng bước chân dừng lại.“Hiện chúng ta đang xem một vài chuyện, đánh nhau thì phải hoãn lại sau, xinhãy kiên nhẫn chờ đợi.” Liễu Bình nói.Quang ảnh trôi nổi bốn phía dần dần ngưng tụ thành hình.Một cảnh tượng nào đó trong thời đại quá khứ hiện lên.Một đội nhân loại nghênh đón ma quỷ, đi vào bên trong phi thuyền.Hai bên nhìn như bạn thân, họ nóng bỏng nói chuyện với nhau.“Hoan nghênh các ngươi đi vào thế giới Luyện Ngục, mọi chuyện đều đã đượcdàn xếp thỏa đáng.” Ma quỷ dẫn đầu nói.“Cực kỳ cảm tạ.” Thủ lĩnh Nhân tộc nói.Bọn họ lải nhải nói chuyện với nhau.“Tiến nhanh.” Hoa Tình Không tác động sợi tơ trên tay, nói.Tất cả quang ảnh nhanh chóng lưu chuyển.Bỗng nhiên, trên cầu thang xuất hiện cảnh tượng hoàn toàn bất đồng.Toàn bộ Nhân tộc đã biến mất.Chỉ còn lại đám ma quỷ.Bọn chúng đang vừa di chuyển vừa xem xét cả tòa pháo đài Phù Không này.ắ“Tòa pháo đài Phù Không này cũng không tệ lắm, giữ lại đi.” Thủ lĩnh ma quỷnói.“Đúng vậy.” Đám ma quỷ đáp.“Đại nhân, những khe rãnh tu sửa cơ giáp đó ——”“Từ bỏ, ma quỷ chúng ta không thích dùng cơ giáp để chiến đấu, đám nô lệnhân loại này cũng không còn cơ hội dùng đến chúng nữa.”“Đúng vậy.”

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Chỉ một thoáng, mấy con ma quỷ bay ở phía trước biến mất ngay giữa khôngtrung, sau đó bỗng xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Thịch thịch thịch thịch ——Một vòng công kích gần như bão hòa đều trúng hết vào những con ma quỷ này.Liễu Bình vẫy vẫy tay.Chỉ thấy thánh quang kín không kẽ hở dừng lại trên người những ma quỷ đó.—— Mấy con ma quỷ bị người một nhà đánh trúng, có lẽ còn có thể cứu chữa,kết quả bị thánh quang này trị liệu một hồi, lập tức hơi thở thoi thóp, ngã xuốngmặt đất không rõ sinh tử.Gấu trúc nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc không cần —— a a a a! Đauchết mất!”Sau lưng Liễu Bình đột nhiên xuất hiện một ma quỷ cả người hắc ám, nó đangđâm một thanh chủy thủ vào giữa lưng Liễu Bình.Liễu Bình nhìn thoáng qua ghi chép chiến đấu, nói: “Ám Hồn Chi Ma cấp 35?Ta của hiện tại thật sự đánh không lại.”Hắn rút U Ảnh Đao ra chém tới phía trước——Chỉ một thoáng, mấy chục đao quang bùng nổ ra từ trường đao.Con ma quỷ kia thấy tình thế không ổn, vội lui về phía sau một bước muốn biếnmất, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Nó bị sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét di chuyển tới trước mặt Liễu Bình!Đao quang đánh đến sát người.Ma quỷ phát ra một tiếng tru ngắn ngủi, sau đó thân thể nứt bể thành mấy khúc.Oanh ————Đao quang to lớn mấy chục mét từ bắn ra boong tàu, chém bay tất cả ma quỷven đường.U Ảnh đao thuật, diệt sơn hải!Liễu Bình thu đao lại rồi đứng đó.Đám ma quỷ nhất thời bay múa qua lại, không dám tiếp tục tiến lên lần nữa.“Ui —— Nhanh lên —— tê —— Đau quá, thằng nhãi, ngươi rút chủy thủ ra đichứ!” Gấu trúc phát điên kêu lên rên ở bên hông hắn.Lúc này Liễu Bình mới nhớ ra, hắn duỗi tay rút chủy thủ ra khỏi ngực, khiếncho gấu trúc lại phát ra một loạt tiếng hít mạnh xuýt xoa “Tê tê”.“Ma quỷ đáng chết! Đầu óc tên nhãi nhà ngươi cũng có bệnh! Vì sao khôngsớm tung ra một đao vừa rồi chứ? Ta bị chủy thủ đâm đau quá ngươi có biết hayấ ổ ổkhông?” Gấu trúc hùng hùng hổ hổ nói.“Thật sự đau à?” Liễu Bình hỏi.“Đau quá.” Gấu trúc nói đúng sự thật.“Vừa rồi lúc bay ở giữa không trung, bị nhiều thuật pháp như vậy đánh trúngcũng không thấy ngươi kêu đau.” Liễu Bình khó hiểu nói.“Ta đau quá tê liệt luôn.” Gấu trúc nói.Bỗng nhiên.Giọng nói của Hoa Tình Không vang lên từ sau lưng: “Đi với ta.”“Được.”Liễu Bình xoay người, đi theo cô bay vút một mạch vào pháo đài Phù Không.Trên mặt đất có không ít thi thể ma quỷ, trên đó phủ kín vết thương do chủy thủvà răng nanh tạo thành.“Bọn Libertas đi xuống bên dưới rồi, chúng ta phải đi lên dọc theo cầu thang.”Hoa Tình Không nói.Hai người leo lên theo cầu thang.“Từ từ, đây là cái gì!” Liễu Bình bỗng nói.Hắn chỉ vào các loại dụng cụ cắm và kết nối có thể mơ hồ thấy được trên váchkhoang thuyền.Tuy rằng bị hủy diệt hơn phân nửa, nhưng có một vài khe hở không hợp quy tắctrên vách tường vẫn phơi bày ra một vài thứ không biết là cái gì kia.Hoa Tình Không nhìn thoáng qua rồi nói: “Ta không rõ lắm —— Ngươi biếtkhông?”“Biết,” Liễu Bình suy tư rồi nói: “Đây là cái rãnh tu sửa của chiến giáp cơ độngthuộc về Khoa Học Kỹ Thuật Trắc của Nhân tộc —— Vì sao chúng lại xuấthiện trong pháo đài Phù Không của ma quỷ chứ?”Hoa Tình Không cũng đáp không được.Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt bọn họ:“Các ngươi phát hiện pháo đài chiến tranh Phù Không của Nhân tộc.”“Các giá trị kinh nghiệm của ngươi đã được gia tăng.”Hai người nhìn nhau.—— Đây là một bí mật có giá trị!Nếu vạch trần đáp án của bí mật này thì nhất định sẽ đạt được kinh nghiệm.Còn về phần Liễu Bình, thậm chí có khả năng đạt được một điểm suất diễn cuốicùng kia!“Ngươi có biện pháp gì không?” Liễu Bình hỏi.ầ ố ểHoa Tình Không trầm ngâm nói: “Ta bị nhốt trong thân thể tù nhân, trải quanăm tháng quá dài, không rõ bên ngoài đã xảy ra cái gì, nhưng... Có thể thửxem.”Cô tiến lên vài bước, ấn tay lên vách tường.Từng sợi dây nhỏ xuyên qua những ngón tay của cô, lại hoàn toàn đi vào bêntrong vách tường.“Trùng kiến.” Hoa Tình Không quát khẽ một tiếng.Hư không chợt lóe, quang ảnh bắt đầu di động.Lúc này, cuối bậc thang truyền đến một tiếng cười điên cuồng: “Bí mật của thờiđại quá khứ không đáng để các ngươi nhìn trộm, các ngươi nên mau chóng đilên chịu chết đi!”Rầm! Rầm! Rầm!Tiếng bước chân nặng nề vang lên.“Ta có thể làm chuyện xưa kia tái hiện ở trước mắt, nhưng không thể bị quấynhiễu.” Hoa Tình Không nói.“—— Cái này dễ thôi.”Liễu Bình tằng hắng giọng, lớn tiếng nói về hướng cuối cầu thang: “Ngừng!Ngươi nghe ta nói!”Tiếng bước chân dừng lại.“Hiện chúng ta đang xem một vài chuyện, đánh nhau thì phải hoãn lại sau, xinhãy kiên nhẫn chờ đợi.” Liễu Bình nói.Quang ảnh trôi nổi bốn phía dần dần ngưng tụ thành hình.Một cảnh tượng nào đó trong thời đại quá khứ hiện lên.Một đội nhân loại nghênh đón ma quỷ, đi vào bên trong phi thuyền.Hai bên nhìn như bạn thân, họ nóng bỏng nói chuyện với nhau.“Hoan nghênh các ngươi đi vào thế giới Luyện Ngục, mọi chuyện đều đã đượcdàn xếp thỏa đáng.” Ma quỷ dẫn đầu nói.“Cực kỳ cảm tạ.” Thủ lĩnh Nhân tộc nói.Bọn họ lải nhải nói chuyện với nhau.“Tiến nhanh.” Hoa Tình Không tác động sợi tơ trên tay, nói.Tất cả quang ảnh nhanh chóng lưu chuyển.Bỗng nhiên, trên cầu thang xuất hiện cảnh tượng hoàn toàn bất đồng.Toàn bộ Nhân tộc đã biến mất.Chỉ còn lại đám ma quỷ.Bọn chúng đang vừa di chuyển vừa xem xét cả tòa pháo đài Phù Không này.ắ“Tòa pháo đài Phù Không này cũng không tệ lắm, giữ lại đi.” Thủ lĩnh ma quỷnói.“Đúng vậy.” Đám ma quỷ đáp.“Đại nhân, những khe rãnh tu sửa cơ giáp đó ——”“Từ bỏ, ma quỷ chúng ta không thích dùng cơ giáp để chiến đấu, đám nô lệnhân loại này cũng không còn cơ hội dùng đến chúng nữa.”“Đúng vậy.”

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Chỉ một thoáng, mấy con ma quỷ bay ở phía trước biến mất ngay giữa khôngtrung, sau đó bỗng xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Thịch thịch thịch thịch ——Một vòng công kích gần như bão hòa đều trúng hết vào những con ma quỷ này.Liễu Bình vẫy vẫy tay.Chỉ thấy thánh quang kín không kẽ hở dừng lại trên người những ma quỷ đó.—— Mấy con ma quỷ bị người một nhà đánh trúng, có lẽ còn có thể cứu chữa,kết quả bị thánh quang này trị liệu một hồi, lập tức hơi thở thoi thóp, ngã xuốngmặt đất không rõ sinh tử.Gấu trúc nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc không cần —— a a a a! Đauchết mất!”Sau lưng Liễu Bình đột nhiên xuất hiện một ma quỷ cả người hắc ám, nó đangđâm một thanh chủy thủ vào giữa lưng Liễu Bình.Liễu Bình nhìn thoáng qua ghi chép chiến đấu, nói: “Ám Hồn Chi Ma cấp 35?Ta của hiện tại thật sự đánh không lại.”Hắn rút U Ảnh Đao ra chém tới phía trước——Chỉ một thoáng, mấy chục đao quang bùng nổ ra từ trường đao.Con ma quỷ kia thấy tình thế không ổn, vội lui về phía sau một bước muốn biếnmất, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Liễu Bình.Nó bị sức mạnh kêu gọi bốn mươi mét di chuyển tới trước mặt Liễu Bình!Đao quang đánh đến sát người.Ma quỷ phát ra một tiếng tru ngắn ngủi, sau đó thân thể nứt bể thành mấy khúc.Oanh ————Đao quang to lớn mấy chục mét từ bắn ra boong tàu, chém bay tất cả ma quỷven đường.U Ảnh đao thuật, diệt sơn hải!Liễu Bình thu đao lại rồi đứng đó.Đám ma quỷ nhất thời bay múa qua lại, không dám tiếp tục tiến lên lần nữa.“Ui —— Nhanh lên —— tê —— Đau quá, thằng nhãi, ngươi rút chủy thủ ra đichứ!” Gấu trúc phát điên kêu lên rên ở bên hông hắn.Lúc này Liễu Bình mới nhớ ra, hắn duỗi tay rút chủy thủ ra khỏi ngực, khiếncho gấu trúc lại phát ra một loạt tiếng hít mạnh xuýt xoa “Tê tê”.“Ma quỷ đáng chết! Đầu óc tên nhãi nhà ngươi cũng có bệnh! Vì sao khôngsớm tung ra một đao vừa rồi chứ? Ta bị chủy thủ đâm đau quá ngươi có biết hayấ ổ ổkhông?” Gấu trúc hùng hùng hổ hổ nói.“Thật sự đau à?” Liễu Bình hỏi.“Đau quá.” Gấu trúc nói đúng sự thật.“Vừa rồi lúc bay ở giữa không trung, bị nhiều thuật pháp như vậy đánh trúngcũng không thấy ngươi kêu đau.” Liễu Bình khó hiểu nói.“Ta đau quá tê liệt luôn.” Gấu trúc nói.Bỗng nhiên.Giọng nói của Hoa Tình Không vang lên từ sau lưng: “Đi với ta.”“Được.”Liễu Bình xoay người, đi theo cô bay vút một mạch vào pháo đài Phù Không.Trên mặt đất có không ít thi thể ma quỷ, trên đó phủ kín vết thương do chủy thủvà răng nanh tạo thành.“Bọn Libertas đi xuống bên dưới rồi, chúng ta phải đi lên dọc theo cầu thang.”Hoa Tình Không nói.Hai người leo lên theo cầu thang.“Từ từ, đây là cái gì!” Liễu Bình bỗng nói.Hắn chỉ vào các loại dụng cụ cắm và kết nối có thể mơ hồ thấy được trên váchkhoang thuyền.Tuy rằng bị hủy diệt hơn phân nửa, nhưng có một vài khe hở không hợp quy tắctrên vách tường vẫn phơi bày ra một vài thứ không biết là cái gì kia.Hoa Tình Không nhìn thoáng qua rồi nói: “Ta không rõ lắm —— Ngươi biếtkhông?”“Biết,” Liễu Bình suy tư rồi nói: “Đây là cái rãnh tu sửa của chiến giáp cơ độngthuộc về Khoa Học Kỹ Thuật Trắc của Nhân tộc —— Vì sao chúng lại xuấthiện trong pháo đài Phù Không của ma quỷ chứ?”Hoa Tình Không cũng đáp không được.Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt bọn họ:“Các ngươi phát hiện pháo đài chiến tranh Phù Không của Nhân tộc.”“Các giá trị kinh nghiệm của ngươi đã được gia tăng.”Hai người nhìn nhau.—— Đây là một bí mật có giá trị!Nếu vạch trần đáp án của bí mật này thì nhất định sẽ đạt được kinh nghiệm.Còn về phần Liễu Bình, thậm chí có khả năng đạt được một điểm suất diễn cuốicùng kia!“Ngươi có biện pháp gì không?” Liễu Bình hỏi.ầ ố ểHoa Tình Không trầm ngâm nói: “Ta bị nhốt trong thân thể tù nhân, trải quanăm tháng quá dài, không rõ bên ngoài đã xảy ra cái gì, nhưng... Có thể thửxem.”Cô tiến lên vài bước, ấn tay lên vách tường.Từng sợi dây nhỏ xuyên qua những ngón tay của cô, lại hoàn toàn đi vào bêntrong vách tường.“Trùng kiến.” Hoa Tình Không quát khẽ một tiếng.Hư không chợt lóe, quang ảnh bắt đầu di động.Lúc này, cuối bậc thang truyền đến một tiếng cười điên cuồng: “Bí mật của thờiđại quá khứ không đáng để các ngươi nhìn trộm, các ngươi nên mau chóng đilên chịu chết đi!”Rầm! Rầm! Rầm!Tiếng bước chân nặng nề vang lên.“Ta có thể làm chuyện xưa kia tái hiện ở trước mắt, nhưng không thể bị quấynhiễu.” Hoa Tình Không nói.“—— Cái này dễ thôi.”Liễu Bình tằng hắng giọng, lớn tiếng nói về hướng cuối cầu thang: “Ngừng!Ngươi nghe ta nói!”Tiếng bước chân dừng lại.“Hiện chúng ta đang xem một vài chuyện, đánh nhau thì phải hoãn lại sau, xinhãy kiên nhẫn chờ đợi.” Liễu Bình nói.Quang ảnh trôi nổi bốn phía dần dần ngưng tụ thành hình.Một cảnh tượng nào đó trong thời đại quá khứ hiện lên.Một đội nhân loại nghênh đón ma quỷ, đi vào bên trong phi thuyền.Hai bên nhìn như bạn thân, họ nóng bỏng nói chuyện với nhau.“Hoan nghênh các ngươi đi vào thế giới Luyện Ngục, mọi chuyện đều đã đượcdàn xếp thỏa đáng.” Ma quỷ dẫn đầu nói.“Cực kỳ cảm tạ.” Thủ lĩnh Nhân tộc nói.Bọn họ lải nhải nói chuyện với nhau.“Tiến nhanh.” Hoa Tình Không tác động sợi tơ trên tay, nói.Tất cả quang ảnh nhanh chóng lưu chuyển.Bỗng nhiên, trên cầu thang xuất hiện cảnh tượng hoàn toàn bất đồng.Toàn bộ Nhân tộc đã biến mất.Chỉ còn lại đám ma quỷ.Bọn chúng đang vừa di chuyển vừa xem xét cả tòa pháo đài Phù Không này.ắ“Tòa pháo đài Phù Không này cũng không tệ lắm, giữ lại đi.” Thủ lĩnh ma quỷnói.“Đúng vậy.” Đám ma quỷ đáp.“Đại nhân, những khe rãnh tu sửa cơ giáp đó ——”“Từ bỏ, ma quỷ chúng ta không thích dùng cơ giáp để chiến đấu, đám nô lệnhân loại này cũng không còn cơ hội dùng đến chúng nữa.”“Đúng vậy.”

Chương 463: Cực kỳ cảm tạ