"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 466: Nó đã biến mất

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bóng tối.Bóng tối vô tận.Ánh đỏ lóe lên.Liễu Bình nhẹ nhàng rơi xuống, đứng trong một khu vực cát sỏi cằn cỗi.Sương mù đen kịt lượn lờ bốn phía.Yên tĩnh.Im ắng.Liễu Bình nắm chặt U Ảnh đao, quan sát bốn phía với vẻ cảnh giác.Nơi này vẫn là Vĩnh Dạ.Thế nhưng Vĩnh Dạ vô biên vô hạn, thực sự là hắn không biết mình đang ở nơiđâu.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi đã tới một khu vực không biết.][Ngươi bị sương mù ăn mòn linh hồn ảnh hưởng.][Ngươi bị ý thức mộng cảnh xóa bỏ.][Ngươi đứng tại nơi này quá ba giây.][Linh hồn của ngươi đã bị tiêu diệt, ngươi đã chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][...]Liễu Bình ngẩn người ra vài giây mới phản ứng lại.Hóa ra mình chỉ cần đứng tại nơi này, cũng đã chết vô số lần rồi.Hắn vỗ nhẹ con rối gấu trúc, quan tâm hỏi: "Ngươi sao rồi?"Con rối gấu trúc lạnh lùng nói: "Chết tới mất cảm giác."Sách thẻ tự động mở ra.Giọng nói của Hoa Tình Không từ trong thẻ bài truyền ra: "Tất cả mọi ngườichú ý, thẻ bài là lá chắn loại thần bí duy nhất có thể bảo vệ tất cả chúng ta, tuyệtđối không nên rời khỏi thẻ bài quá ba giây, nếu không linh hồn sẽ bị tiêu diệt."ễ ể ắ ế ấ"Vậy Liễu Bình phải làm sao bây giờ? Cứ để một mình hắn chiến đấu thôi sao?"Yana hỏi."Chúng ta có thể xuất hiện không quá ba giây, trong vòng ba giây vẫn an toàn."Hoa Tình Không nói."Tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong loại hoàn cảnh nguy hiểm như thế nàychứ?" Norton ngạc nhiên hỏi."Chúng ta nghe được một bí mật." Hoa Tình Không nói."Bí mật gì?" Triệu Thiền Y hào hứng hỏi."Các ngươi không nên nghe." Hoa Tình Không cùng Liễu Bình đồng thanh nói.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh.Trong hư không, hàng chữ "ngươi chết" xuất hiện đều đặn mỗi ba giây một lần.Khu vực bóng tối xung quanh cũng không có bất cứ vật sống nào.Phương xa có một cái bóng khổng lồ, đen kịt, không thấy rõ thứ đó là gì."Libertas." Liễu Bình nói."Ừ?" Libertas đáp."Rút một tấm thẻ đề nghị đi." Liễu Bình nói.Libertas đột ngột xuất hiện bên cạnh Liễu Bình, rút một tấm thẻ đề nghị rồi đặttrong tay Liễu Bình, sau đó hắn ta hóa thành một tấm thẻ bài, trở về sách thẻ.Liễu Bình cầm thẻ bài, quan sát.Trên tấm thẻ bài màu trắng này chỉ có một hàng chữ:"Tìm đường trở về thành Cơ Giới."Đúng vậy.Hiện tại điều duy nhất mà hắn có thể làm, chính là trở về thành Cơ Giới.Đó là nơi ẩn nấp của Nhân tộc, là nơi an toàn duy nhất!Hoa Tình Không yên lặng xuất hiện, thắt một sợi tơ vận mệnh lên cổ tay LiễuBình, sau đó hóa thành thẻ bài trở về sách thẻ.Sợi tơ vận mệnh kia giật nhẹ tay Liễu Bình, chỉ về một phương hướng."Ta đã thống trị thành Cơ Giới, có thể dùng tơ vận mệnh cảm ứng phươnghướng của nó, ngươi chỉ cần đi theo tơ vận mệnh là được." Hoa Tình Khôngnói."Có thể cảm ứng khoảng cách là bao xa hay không?" Liễu Bình hỏi."Quá xa, không thể cảm ứng." Hoa Tình Không nói.Yana bỗng xuất hiện sau lưng Liễu Bình, nhỏ giọng thầm thì: "Chúc phúcngươi."Một luồng thánh quang hạ xuống trên người Liễu Bình.ấ ấNorton cũng xuất hiện, ném một tấm thẻ bài ra ngoài.Bụp!Một con đường tách biệt với không gian bốn phía xuất hiện."Như vậy sẽ an toàn hơn chút." Norton nói.Hắn ta và Yana hóa thành thẻ bài, bay trở về sách thẻ.Liễu Bình bước vào trong Đường Mòn Bí Ẩn.Hắn nhìn về phía hư không.Tần suất xuất hiện của từng hàng chữ nhắc nhở "ngươi chết" đã chậm hơn rấtnhiều.Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm:"Được rồi, chúng ta nghĩ cách trở về thành Cơ Giới đi."Hắn bước về phía trước trong Đường Mòn Bí Ẩn, rất nhanh đã biến mất trongbóng tối.…[Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi phát hiện vực sâu không thể vượt qua, điểm kinh nghiệm bắt đầu tănglên.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][...]Phía cuối đồng bằng.Liễu Bình đứng trên một vách núi, dõi mắt trông về phương xa.Phương xa vẫn bị bóng tối bao phủ.Nơi này giống như là phần cuối của thế giới, thực sự không thể thấy được bấtcứ thứ gì tồn tại.Hắn lại nhìn về phía dưới chân.Dưới chân là vách núi sâu không thấy đáy, cũng không cách nào thấy được nơisâu trong đó có cái gì.Liễu Bình nhặt một viên đá ném xuống phía dưới.Thật lâu sau.Không có bất cứ tiếng vọng nào truyền tới cả.Hắn thở dài, đành phải ngồi trên vách núi, yên lặng suy tư.Tơ vận mệnh chỉ thẳng sang bên kia vách núi.ềĐó là phương hướng đi về thành Cơ Giới.Thế nhưng lại không qua được."Ngu xuẩn, có ta thay ngươi chịu chết, ngươi không cần để ý tới nguy hiểm, chỉcần bay về phía trước, luôn có ngày có thể trở về, cứ do dự ở đây làm cái gì?"Con rối cười nhạo."Không phải là vấn đề này, ta chỉ sợ bị thứ gì đó nhốt lại." Liễu Bình nói.Con rối cũng không nói nữa.Đúng thế.Không sợ chết, chỉ sợ bị nhốt lại.Bỗng nhiên...Liễu Bình có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lại.Trên bầu trời, một con ma quỷ xuất hiện, nó xuyên qua tầng mây dày đặc, hạxuống vào trong Vĩnh Dạ.Đại khái đây là một con ma quỷ vừa mới chết trong Luyện Ngục.Ý thức của nó vẫn còn mơ hồ không rõ, không làm ra bất cứ cử động nào trongkhông trung, mặc cho thân thể do linh hồn tạo thành rơi xuống vách núi.Khi nó hạ xuống vách núi, bỗng thấy được Liễu Bình ở bên vách núi."Loài người..."Ma quỷ vô thức nói một câu.Bỗng nó tỉnh táo lại, thân hình chấn động, lơ lửng trong bóng tối cách vách núivài trăm mét.Sóng năng lượng mạnh mẽ từ trên người nó tản ra."Ăn linh hồn của tên này trước, rồi nghĩ cách sống sót sau..."Ma quỷ liếm môi nói.Ngay sau đó.Từ sâu phía dưới vách núi, từng chiếc xúc tu màu đỏ sậm lao ra, trói chặt maquỷ lại."Khốn kiếp!"Ma quỷ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, toàn thân tản ra luồng sáng sắc bén, cắtnhững chiếc xúc tu thành từng đoạn.Nó nhìn về phía Liễu Bình, đang định bay tới...Từ trong vực sâu, một chiếc lưỡi khổng lồ màu đỏ lòm từ phía dưới thò ra, liếmvề phía ma quỷ.Ma quỷ bị dính trên chiếc lưỡi đó.Nó không kịp phản kháng, đã bị chiếc lưỡi kéo xuống vực sâu bóng tối.ắChỉ trong nháy mắt...Nó đã biến mất.Liễu Bình đứng bên vách núi, dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi lùi về phía sau.Hắn lùi về phía sau gần ngàn mét, mới chậm rãi chuyển qua một phương hướngkhác, cách xa vách núi.Vừa đi vừa nghỉ.Trên đường đi, không tồn tại bất cứ sinh vật sống nào cả.Toàn bộ thế giới đều bị bóng tối bao phủ, cằn cỗi mà tĩnh mịch.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bóng tối.Bóng tối vô tận.Ánh đỏ lóe lên.Liễu Bình nhẹ nhàng rơi xuống, đứng trong một khu vực cát sỏi cằn cỗi.Sương mù đen kịt lượn lờ bốn phía.Yên tĩnh.Im ắng.Liễu Bình nắm chặt U Ảnh đao, quan sát bốn phía với vẻ cảnh giác.Nơi này vẫn là Vĩnh Dạ.Thế nhưng Vĩnh Dạ vô biên vô hạn, thực sự là hắn không biết mình đang ở nơiđâu.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi đã tới một khu vực không biết.][Ngươi bị sương mù ăn mòn linh hồn ảnh hưởng.][Ngươi bị ý thức mộng cảnh xóa bỏ.][Ngươi đứng tại nơi này quá ba giây.][Linh hồn của ngươi đã bị tiêu diệt, ngươi đã chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][...]Liễu Bình ngẩn người ra vài giây mới phản ứng lại.Hóa ra mình chỉ cần đứng tại nơi này, cũng đã chết vô số lần rồi.Hắn vỗ nhẹ con rối gấu trúc, quan tâm hỏi: "Ngươi sao rồi?"Con rối gấu trúc lạnh lùng nói: "Chết tới mất cảm giác."Sách thẻ tự động mở ra.Giọng nói của Hoa Tình Không từ trong thẻ bài truyền ra: "Tất cả mọi ngườichú ý, thẻ bài là lá chắn loại thần bí duy nhất có thể bảo vệ tất cả chúng ta, tuyệtđối không nên rời khỏi thẻ bài quá ba giây, nếu không linh hồn sẽ bị tiêu diệt."ễ ể ắ ế ấ"Vậy Liễu Bình phải làm sao bây giờ? Cứ để một mình hắn chiến đấu thôi sao?"Yana hỏi."Chúng ta có thể xuất hiện không quá ba giây, trong vòng ba giây vẫn an toàn."Hoa Tình Không nói."Tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong loại hoàn cảnh nguy hiểm như thế nàychứ?" Norton ngạc nhiên hỏi."Chúng ta nghe được một bí mật." Hoa Tình Không nói."Bí mật gì?" Triệu Thiền Y hào hứng hỏi."Các ngươi không nên nghe." Hoa Tình Không cùng Liễu Bình đồng thanh nói.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh.Trong hư không, hàng chữ "ngươi chết" xuất hiện đều đặn mỗi ba giây một lần.Khu vực bóng tối xung quanh cũng không có bất cứ vật sống nào.Phương xa có một cái bóng khổng lồ, đen kịt, không thấy rõ thứ đó là gì."Libertas." Liễu Bình nói."Ừ?" Libertas đáp."Rút một tấm thẻ đề nghị đi." Liễu Bình nói.Libertas đột ngột xuất hiện bên cạnh Liễu Bình, rút một tấm thẻ đề nghị rồi đặttrong tay Liễu Bình, sau đó hắn ta hóa thành một tấm thẻ bài, trở về sách thẻ.Liễu Bình cầm thẻ bài, quan sát.Trên tấm thẻ bài màu trắng này chỉ có một hàng chữ:"Tìm đường trở về thành Cơ Giới."Đúng vậy.Hiện tại điều duy nhất mà hắn có thể làm, chính là trở về thành Cơ Giới.Đó là nơi ẩn nấp của Nhân tộc, là nơi an toàn duy nhất!Hoa Tình Không yên lặng xuất hiện, thắt một sợi tơ vận mệnh lên cổ tay LiễuBình, sau đó hóa thành thẻ bài trở về sách thẻ.Sợi tơ vận mệnh kia giật nhẹ tay Liễu Bình, chỉ về một phương hướng."Ta đã thống trị thành Cơ Giới, có thể dùng tơ vận mệnh cảm ứng phươnghướng của nó, ngươi chỉ cần đi theo tơ vận mệnh là được." Hoa Tình Khôngnói."Có thể cảm ứng khoảng cách là bao xa hay không?" Liễu Bình hỏi."Quá xa, không thể cảm ứng." Hoa Tình Không nói.Yana bỗng xuất hiện sau lưng Liễu Bình, nhỏ giọng thầm thì: "Chúc phúcngươi."Một luồng thánh quang hạ xuống trên người Liễu Bình.ấ ấNorton cũng xuất hiện, ném một tấm thẻ bài ra ngoài.Bụp!Một con đường tách biệt với không gian bốn phía xuất hiện."Như vậy sẽ an toàn hơn chút." Norton nói.Hắn ta và Yana hóa thành thẻ bài, bay trở về sách thẻ.Liễu Bình bước vào trong Đường Mòn Bí Ẩn.Hắn nhìn về phía hư không.Tần suất xuất hiện của từng hàng chữ nhắc nhở "ngươi chết" đã chậm hơn rấtnhiều.Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm:"Được rồi, chúng ta nghĩ cách trở về thành Cơ Giới đi."Hắn bước về phía trước trong Đường Mòn Bí Ẩn, rất nhanh đã biến mất trongbóng tối.…[Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi phát hiện vực sâu không thể vượt qua, điểm kinh nghiệm bắt đầu tănglên.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][...]Phía cuối đồng bằng.Liễu Bình đứng trên một vách núi, dõi mắt trông về phương xa.Phương xa vẫn bị bóng tối bao phủ.Nơi này giống như là phần cuối của thế giới, thực sự không thể thấy được bấtcứ thứ gì tồn tại.Hắn lại nhìn về phía dưới chân.Dưới chân là vách núi sâu không thấy đáy, cũng không cách nào thấy được nơisâu trong đó có cái gì.Liễu Bình nhặt một viên đá ném xuống phía dưới.Thật lâu sau.Không có bất cứ tiếng vọng nào truyền tới cả.Hắn thở dài, đành phải ngồi trên vách núi, yên lặng suy tư.Tơ vận mệnh chỉ thẳng sang bên kia vách núi.ềĐó là phương hướng đi về thành Cơ Giới.Thế nhưng lại không qua được."Ngu xuẩn, có ta thay ngươi chịu chết, ngươi không cần để ý tới nguy hiểm, chỉcần bay về phía trước, luôn có ngày có thể trở về, cứ do dự ở đây làm cái gì?"Con rối cười nhạo."Không phải là vấn đề này, ta chỉ sợ bị thứ gì đó nhốt lại." Liễu Bình nói.Con rối cũng không nói nữa.Đúng thế.Không sợ chết, chỉ sợ bị nhốt lại.Bỗng nhiên...Liễu Bình có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lại.Trên bầu trời, một con ma quỷ xuất hiện, nó xuyên qua tầng mây dày đặc, hạxuống vào trong Vĩnh Dạ.Đại khái đây là một con ma quỷ vừa mới chết trong Luyện Ngục.Ý thức của nó vẫn còn mơ hồ không rõ, không làm ra bất cứ cử động nào trongkhông trung, mặc cho thân thể do linh hồn tạo thành rơi xuống vách núi.Khi nó hạ xuống vách núi, bỗng thấy được Liễu Bình ở bên vách núi."Loài người..."Ma quỷ vô thức nói một câu.Bỗng nó tỉnh táo lại, thân hình chấn động, lơ lửng trong bóng tối cách vách núivài trăm mét.Sóng năng lượng mạnh mẽ từ trên người nó tản ra."Ăn linh hồn của tên này trước, rồi nghĩ cách sống sót sau..."Ma quỷ liếm môi nói.Ngay sau đó.Từ sâu phía dưới vách núi, từng chiếc xúc tu màu đỏ sậm lao ra, trói chặt maquỷ lại."Khốn kiếp!"Ma quỷ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, toàn thân tản ra luồng sáng sắc bén, cắtnhững chiếc xúc tu thành từng đoạn.Nó nhìn về phía Liễu Bình, đang định bay tới...Từ trong vực sâu, một chiếc lưỡi khổng lồ màu đỏ lòm từ phía dưới thò ra, liếmvề phía ma quỷ.Ma quỷ bị dính trên chiếc lưỡi đó.Nó không kịp phản kháng, đã bị chiếc lưỡi kéo xuống vực sâu bóng tối.ắChỉ trong nháy mắt...Nó đã biến mất.Liễu Bình đứng bên vách núi, dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi lùi về phía sau.Hắn lùi về phía sau gần ngàn mét, mới chậm rãi chuyển qua một phương hướngkhác, cách xa vách núi.Vừa đi vừa nghỉ.Trên đường đi, không tồn tại bất cứ sinh vật sống nào cả.Toàn bộ thế giới đều bị bóng tối bao phủ, cằn cỗi mà tĩnh mịch.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bóng tối.Bóng tối vô tận.Ánh đỏ lóe lên.Liễu Bình nhẹ nhàng rơi xuống, đứng trong một khu vực cát sỏi cằn cỗi.Sương mù đen kịt lượn lờ bốn phía.Yên tĩnh.Im ắng.Liễu Bình nắm chặt U Ảnh đao, quan sát bốn phía với vẻ cảnh giác.Nơi này vẫn là Vĩnh Dạ.Thế nhưng Vĩnh Dạ vô biên vô hạn, thực sự là hắn không biết mình đang ở nơiđâu.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:[Ngươi đã tới một khu vực không biết.][Ngươi bị sương mù ăn mòn linh hồn ảnh hưởng.][Ngươi bị ý thức mộng cảnh xóa bỏ.][Ngươi đứng tại nơi này quá ba giây.][Linh hồn của ngươi đã bị tiêu diệt, ngươi đã chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][...]Liễu Bình ngẩn người ra vài giây mới phản ứng lại.Hóa ra mình chỉ cần đứng tại nơi này, cũng đã chết vô số lần rồi.Hắn vỗ nhẹ con rối gấu trúc, quan tâm hỏi: "Ngươi sao rồi?"Con rối gấu trúc lạnh lùng nói: "Chết tới mất cảm giác."Sách thẻ tự động mở ra.Giọng nói của Hoa Tình Không từ trong thẻ bài truyền ra: "Tất cả mọi ngườichú ý, thẻ bài là lá chắn loại thần bí duy nhất có thể bảo vệ tất cả chúng ta, tuyệtđối không nên rời khỏi thẻ bài quá ba giây, nếu không linh hồn sẽ bị tiêu diệt."ễ ể ắ ế ấ"Vậy Liễu Bình phải làm sao bây giờ? Cứ để một mình hắn chiến đấu thôi sao?"Yana hỏi."Chúng ta có thể xuất hiện không quá ba giây, trong vòng ba giây vẫn an toàn."Hoa Tình Không nói."Tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong loại hoàn cảnh nguy hiểm như thế nàychứ?" Norton ngạc nhiên hỏi."Chúng ta nghe được một bí mật." Hoa Tình Không nói."Bí mật gì?" Triệu Thiền Y hào hứng hỏi."Các ngươi không nên nghe." Hoa Tình Không cùng Liễu Bình đồng thanh nói.Liễu Bình lấy lại bình tĩnh.Trong hư không, hàng chữ "ngươi chết" xuất hiện đều đặn mỗi ba giây một lần.Khu vực bóng tối xung quanh cũng không có bất cứ vật sống nào.Phương xa có một cái bóng khổng lồ, đen kịt, không thấy rõ thứ đó là gì."Libertas." Liễu Bình nói."Ừ?" Libertas đáp."Rút một tấm thẻ đề nghị đi." Liễu Bình nói.Libertas đột ngột xuất hiện bên cạnh Liễu Bình, rút một tấm thẻ đề nghị rồi đặttrong tay Liễu Bình, sau đó hắn ta hóa thành một tấm thẻ bài, trở về sách thẻ.Liễu Bình cầm thẻ bài, quan sát.Trên tấm thẻ bài màu trắng này chỉ có một hàng chữ:"Tìm đường trở về thành Cơ Giới."Đúng vậy.Hiện tại điều duy nhất mà hắn có thể làm, chính là trở về thành Cơ Giới.Đó là nơi ẩn nấp của Nhân tộc, là nơi an toàn duy nhất!Hoa Tình Không yên lặng xuất hiện, thắt một sợi tơ vận mệnh lên cổ tay LiễuBình, sau đó hóa thành thẻ bài trở về sách thẻ.Sợi tơ vận mệnh kia giật nhẹ tay Liễu Bình, chỉ về một phương hướng."Ta đã thống trị thành Cơ Giới, có thể dùng tơ vận mệnh cảm ứng phươnghướng của nó, ngươi chỉ cần đi theo tơ vận mệnh là được." Hoa Tình Khôngnói."Có thể cảm ứng khoảng cách là bao xa hay không?" Liễu Bình hỏi."Quá xa, không thể cảm ứng." Hoa Tình Không nói.Yana bỗng xuất hiện sau lưng Liễu Bình, nhỏ giọng thầm thì: "Chúc phúcngươi."Một luồng thánh quang hạ xuống trên người Liễu Bình.ấ ấNorton cũng xuất hiện, ném một tấm thẻ bài ra ngoài.Bụp!Một con đường tách biệt với không gian bốn phía xuất hiện."Như vậy sẽ an toàn hơn chút." Norton nói.Hắn ta và Yana hóa thành thẻ bài, bay trở về sách thẻ.Liễu Bình bước vào trong Đường Mòn Bí Ẩn.Hắn nhìn về phía hư không.Tần suất xuất hiện của từng hàng chữ nhắc nhở "ngươi chết" đã chậm hơn rấtnhiều.Liễu Bình thở dài, lẩm bẩm:"Được rồi, chúng ta nghĩ cách trở về thành Cơ Giới đi."Hắn bước về phía trước trong Đường Mòn Bí Ẩn, rất nhanh đã biến mất trongbóng tối.…[Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][Ngươi phát hiện vực sâu không thể vượt qua, điểm kinh nghiệm bắt đầu tănglên.][Ngươi chết.][Ngươi chết.][...]Phía cuối đồng bằng.Liễu Bình đứng trên một vách núi, dõi mắt trông về phương xa.Phương xa vẫn bị bóng tối bao phủ.Nơi này giống như là phần cuối của thế giới, thực sự không thể thấy được bấtcứ thứ gì tồn tại.Hắn lại nhìn về phía dưới chân.Dưới chân là vách núi sâu không thấy đáy, cũng không cách nào thấy được nơisâu trong đó có cái gì.Liễu Bình nhặt một viên đá ném xuống phía dưới.Thật lâu sau.Không có bất cứ tiếng vọng nào truyền tới cả.Hắn thở dài, đành phải ngồi trên vách núi, yên lặng suy tư.Tơ vận mệnh chỉ thẳng sang bên kia vách núi.ềĐó là phương hướng đi về thành Cơ Giới.Thế nhưng lại không qua được."Ngu xuẩn, có ta thay ngươi chịu chết, ngươi không cần để ý tới nguy hiểm, chỉcần bay về phía trước, luôn có ngày có thể trở về, cứ do dự ở đây làm cái gì?"Con rối cười nhạo."Không phải là vấn đề này, ta chỉ sợ bị thứ gì đó nhốt lại." Liễu Bình nói.Con rối cũng không nói nữa.Đúng thế.Không sợ chết, chỉ sợ bị nhốt lại.Bỗng nhiên...Liễu Bình có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lại.Trên bầu trời, một con ma quỷ xuất hiện, nó xuyên qua tầng mây dày đặc, hạxuống vào trong Vĩnh Dạ.Đại khái đây là một con ma quỷ vừa mới chết trong Luyện Ngục.Ý thức của nó vẫn còn mơ hồ không rõ, không làm ra bất cứ cử động nào trongkhông trung, mặc cho thân thể do linh hồn tạo thành rơi xuống vách núi.Khi nó hạ xuống vách núi, bỗng thấy được Liễu Bình ở bên vách núi."Loài người..."Ma quỷ vô thức nói một câu.Bỗng nó tỉnh táo lại, thân hình chấn động, lơ lửng trong bóng tối cách vách núivài trăm mét.Sóng năng lượng mạnh mẽ từ trên người nó tản ra."Ăn linh hồn của tên này trước, rồi nghĩ cách sống sót sau..."Ma quỷ liếm môi nói.Ngay sau đó.Từ sâu phía dưới vách núi, từng chiếc xúc tu màu đỏ sậm lao ra, trói chặt maquỷ lại."Khốn kiếp!"Ma quỷ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, toàn thân tản ra luồng sáng sắc bén, cắtnhững chiếc xúc tu thành từng đoạn.Nó nhìn về phía Liễu Bình, đang định bay tới...Từ trong vực sâu, một chiếc lưỡi khổng lồ màu đỏ lòm từ phía dưới thò ra, liếmvề phía ma quỷ.Ma quỷ bị dính trên chiếc lưỡi đó.Nó không kịp phản kháng, đã bị chiếc lưỡi kéo xuống vực sâu bóng tối.ắChỉ trong nháy mắt...Nó đã biến mất.Liễu Bình đứng bên vách núi, dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi lùi về phía sau.Hắn lùi về phía sau gần ngàn mét, mới chậm rãi chuyển qua một phương hướngkhác, cách xa vách núi.Vừa đi vừa nghỉ.Trên đường đi, không tồn tại bất cứ sinh vật sống nào cả.Toàn bộ thế giới đều bị bóng tối bao phủ, cằn cỗi mà tĩnh mịch.

Chương 466: Nó đã biến mất