"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 481: Cũng phải phản kháng lại chúng nó!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Hắc ảnh đi qua đi lại trước đài phẫu thuật.Liễu Bình không biết đối phương suy nghĩ cái gì, nhưng có thể cảm giác đượcsự nặng nề trên người của nó.Cũng không biết trải qua bao lâu.Hắc ảnh bỗng đứng lại, mở miệng nói: “Những ma quỷ đó bị nhốt trong MộngCảnh, đã sắp nổi điên... Nếu không tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.”“Làm sao vậy?” Liễu Bình hỏi.“Nghiên cứu ma quỷ Ác Mộng, nhất định sẽ biến thành một phần của Ác Mộng—— Chúng ta phải dừng mọi chuyện lại, nếu không Mộng Cảnh kia không thểphong ấn Ác Mộng được nữa, đến lúc đó thì phiền phức to.” Hắc ảnh giơ tay.Chỉ thấy trên mặt đất chung quanh dần có một loạt hình trụ dâng lên.Mỗi một hình trụ đều phong ấn một thi thể.Hắc ảnh bỗng biến mất khỏi vị trí cũ.Trong những hình trụ đó, một con ma quỷ có hai sừng và đôi cánh bằng lửa cảngười tỏa ra khí tức uy nghiêm mở mắt ra.Nó mở miệng nói: “Lần này ta sẽ lấy Cựu Nhật Ngục Ma của Đệ Thất Ngục—— Tạm thời không đề cập tới tên của nó, ta lấy thân thể nó và ngươi đi đênthế giới Mộng Cảnh kia.”“Ngài cũng tiến vào sao?” Liễu Bình giật mình nói.“Tình huống rất nghiêm trọng, trùng hợp là sức mạnh Mộng Cảnh trên ngườicủa ngươi đang tăng mạnh, nó muốn kéo ngươi trở về —— Ta và ngươi cùng điđến hiện trường nhìn xem.” Ma quỷ thấp giọng mà nói.Nó niệm ra một đoạn chú ngữ thật dài.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình và nó đồng thời biến mất khỏi nơi không biết là đâu này....Thế giới Mộng Cảnh.Băng Phong Cốc.Liễu Bình và Ma Thần kia cùng đáp xuống mặt đất.Ma Thần lập tức ngẩng đầu nhìn lại khối băng hình hộp chữ nhật cao ngất kia.Nó đánh giá thi thể quỷ dị đang bị đóng băng nọ, mở miệng nói: “Chỉ có támngàn một trăm chín mươi chín cái xúc nhãn, không xong, thiếu một cái rồi!”“Sẽ có ảnh hưởng gì?” Liễu Bình hỏi.ấ ẩ“Xúc nhãn kia nhất định đã ẩn vào sinh linh nào đó của Mộng Cảnh, có lẽ nónấp trong cơ thể một con ma quỷ nào đó —— Nếu cho nó thời gian, Vĩnh Dạ sẽrơi vào Ác Mộng lần nữa, cũng vì thế mà bị hủy diệt.”Ma Thần nói xong thì trịnh trọng lấy ra một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một thanh trường đao đồng thau, thân đao tỏa ra tànảnh thật mạnh.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng hiện lên trước mắt Liễu Bình:“Ngươi gặp được chủ hồn khí của thế giới Vĩnh Dạ:”“—— Ban thưởng của vạn thần, lưỡi đao được chủ thời không che chở.”“Thuộc tính cụ thể: ?????”“Chỉ khi nào chủ nhân đời trước của nó nói ra thì ngươi mới có thể biết đượcthuộc tính cụ thể của nó.”Ma Thần tung thẻ bài ra——Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Trong tay Ma Thần lập tức xuất hiện một thanh trường đao đồng thau cổ xưamang đầy vẻ tang thương.Biểu cảm của nó có chút cảm khái, mở miệng nói: “Liễu Bình, ta cũng khôngbiết để ngươi nhìn thấy chuyện của hiện tại rốt cục là giúp ngươi, hay là hạingươi, nhưng vận mệnh đã được định sẵn, sức mạnh vận mệnh khiến cho mọichuyện đi tới giờ phút này ——”“Nói cho ta biết, ngươi bước vào thế giới Mộng Cảnh này lúc nào?”“Chừng năm giờ trước.” Liễu Bình nói.“Năm giờ...”Ma Thần giơ trường đao đồng thau lên cao cao, niệm tụng: “Lấy lưỡi đao VĩnhDạ này, trảm lại thời không sáu tiếng đồng hồ, khiến cho thế giới song song bịtróc ra này không còn buông xuống chủ thời không!”Oanh ——Trên trường đao tuôn ra một cơn gió mãnh liệt, thổi bay lớp tuyết chung quanhlên.Bên trong khối băng nọ, thi thể quỷ dị kia chậm rãi cúi đầu ——Lỗ thủng tỏa sáng trên đầu nó trở nên càng chói mắt, mà tất cả những con mắtmọc trên mầm thịt nhỏ dài quanh thân nó đều lộ ra cảm xúc bạo ngược.Từng vết rạn nhanh chóng lan tràn trên khối băng.Thi thể kia bắt đầu động đậy!“Ngươi không còn kịp rồi.” Ma Thần cười lạnh và nói.Nó giơ trường đao lên cao cao, hung hăng trảm một cái vào hư không phíatrước ——Chỉ một thoáng.Tất cả khối băng đã trở nên nguyên vẹn không tổn hao gì.Thi thể kia bị đông cứng trong băng sương lần nữa, vẫn không nhúc nhích.Trước mắt Liễu Bình bỗng nhảy ra một hàng chữ nhỏ:“Thời không đã được thiết lập lại.”“Sự kiện của thời không hiện giờ xảy ra một cách ngẫu nhiên.”Ma Thần nhìn thoáng qua thi thể.“Vẫn là tám ngàn một trăm chín mươi chín viên xúc nhãn, làm lại một lần.”Nó giơ trường đao đồng thau lên cao, dùng sức trảm một cái!Tất cả mọi thứ chung quanh không có thay đổi.Hư không lại nhảy ra một hàng chữ nhỏ lần nữa: “Thời không đã được thiết lậplại.”Liễu Bình và Ma Thần cùng nhìn vào băng sương.“Có tám ngàn hai trăm xúc nhãn! Được rồi!” Ma Thần vui mừng quá đỗi, thuậntay đâm trường đao về phía trước một cái ——Hư không mở ra.Có thể mơ hồ nhìn thấy một mảnh rừng cây thưa thớt ở bên ngoài.“Đi thôi, Liễu Bình, coi như khen thưởng cho chuyện ngươi phát hiện tất cảnhững thứ này, ta để ngươi về tới sáu tiếng đồng hồ trước.”“Sáu tiếng đồng hồ trước?” Liễu Bình nói.“Đúng vậy, vào thời khắc đó, ngươi còn chưa tiến vào danh sách Mộng Cảnhnày, hẳn ngươi đang ở bên ngoài —— Đi đi, rời khỏi nơi này.” Ma Thần nói.“Vậy ngài thì sao?” Liễu Bình nói.“Ta phải nán lại ở chỗ này một quảng thời gian.” Ma Thần nói, sau đó cắmchuôi trường đao đồng thau này ở trước mặt Liễu Bình, tiếp tục nói: “Có lẽngươi cảm thấy rất khó hiểu, nhưng trên thực tế, vừa rồi chúng ta đã cắt lìanhững thời không nhất định sẽ bị hủy diệt đó ra khỏi thế giới Vĩnh Dạ.”“Con Ác Mộng hủy diệt tất cả mọi thứ kia đã bị chém tách ra.”“Chủ thời không của thế giới Vĩnh Dạ vẫn được giữ cho vững vàng, sẽ khônglập tức bị hủy diệt trong tay Ác Mộng.”“—— Những việc này quá mức phức tạp đối với ngươi của hiện tại, ta sẽ khôngnói nhiều lời, có lẽ tương lai ngươi sẽ hiểu.”Trong chớp nhoáng ——ỗ ầ ầ ố ắMột xúc tu thật dài bỗng đâm xuyên qua ngực của Ma Thần, phần cuối sắc nhọnmở ra một con mắt ngay trước mặt nó.Nó đến từ thi thể bị phong ấn trong khối băng kia!Ma Thần lập tức không thể động đậy.Trên mặt nó lộ ra biểu cảm giật mình, tuyệt vọng hối hận và sợ hãi, toàn bộ thânthể bắt đầu nhanh chóng héo rút.“Chạy mau!” Tiếng nói của Hoa Tình Không và Yana đồng thời vang lên bên taiLiễu Bình.Liễu Bình nhìn nhìn mảnh rừng cây thưa thớt ở ngoài hư không, lại nhìn về phíaMa Thần.Hủy diệt.Hủy diệt.Tất cả sẽ bị hủy diệt.Trốn cái gì mà trốn, đồ chết tiệt.—— Chạy đi thì có thể làm thế nào, chẳng lẽ thật sự chạy thoát được hay sao?Trong thế giới Vĩnh Dạ này, ta rõ ràng chỉ là một Thẻ Bài Sư nho nhỏ ——Trừ ta ra, những linh hồn không thể đếm hết, những nhân loại còn không mạnhbằng ta kia... Chẳng lẽ chúng ta vẫn luôn bị loại quái vật căn bản không thể biếtđược này giết chết sao?Không.Cho dù...Chỉ có thể tranh đấu lần này...Cũng phải ——Cũng phải phản kháng lại chúng nó!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Hắc ảnh đi qua đi lại trước đài phẫu thuật.Liễu Bình không biết đối phương suy nghĩ cái gì, nhưng có thể cảm giác đượcsự nặng nề trên người của nó.Cũng không biết trải qua bao lâu.Hắc ảnh bỗng đứng lại, mở miệng nói: “Những ma quỷ đó bị nhốt trong MộngCảnh, đã sắp nổi điên... Nếu không tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.”“Làm sao vậy?” Liễu Bình hỏi.“Nghiên cứu ma quỷ Ác Mộng, nhất định sẽ biến thành một phần của Ác Mộng—— Chúng ta phải dừng mọi chuyện lại, nếu không Mộng Cảnh kia không thểphong ấn Ác Mộng được nữa, đến lúc đó thì phiền phức to.” Hắc ảnh giơ tay.Chỉ thấy trên mặt đất chung quanh dần có một loạt hình trụ dâng lên.Mỗi một hình trụ đều phong ấn một thi thể.Hắc ảnh bỗng biến mất khỏi vị trí cũ.Trong những hình trụ đó, một con ma quỷ có hai sừng và đôi cánh bằng lửa cảngười tỏa ra khí tức uy nghiêm mở mắt ra.Nó mở miệng nói: “Lần này ta sẽ lấy Cựu Nhật Ngục Ma của Đệ Thất Ngục—— Tạm thời không đề cập tới tên của nó, ta lấy thân thể nó và ngươi đi đênthế giới Mộng Cảnh kia.”“Ngài cũng tiến vào sao?” Liễu Bình giật mình nói.“Tình huống rất nghiêm trọng, trùng hợp là sức mạnh Mộng Cảnh trên ngườicủa ngươi đang tăng mạnh, nó muốn kéo ngươi trở về —— Ta và ngươi cùng điđến hiện trường nhìn xem.” Ma quỷ thấp giọng mà nói.Nó niệm ra một đoạn chú ngữ thật dài.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình và nó đồng thời biến mất khỏi nơi không biết là đâu này....Thế giới Mộng Cảnh.Băng Phong Cốc.Liễu Bình và Ma Thần kia cùng đáp xuống mặt đất.Ma Thần lập tức ngẩng đầu nhìn lại khối băng hình hộp chữ nhật cao ngất kia.Nó đánh giá thi thể quỷ dị đang bị đóng băng nọ, mở miệng nói: “Chỉ có támngàn một trăm chín mươi chín cái xúc nhãn, không xong, thiếu một cái rồi!”“Sẽ có ảnh hưởng gì?” Liễu Bình hỏi.ấ ẩ“Xúc nhãn kia nhất định đã ẩn vào sinh linh nào đó của Mộng Cảnh, có lẽ nónấp trong cơ thể một con ma quỷ nào đó —— Nếu cho nó thời gian, Vĩnh Dạ sẽrơi vào Ác Mộng lần nữa, cũng vì thế mà bị hủy diệt.”Ma Thần nói xong thì trịnh trọng lấy ra một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một thanh trường đao đồng thau, thân đao tỏa ra tànảnh thật mạnh.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng hiện lên trước mắt Liễu Bình:“Ngươi gặp được chủ hồn khí của thế giới Vĩnh Dạ:”“—— Ban thưởng của vạn thần, lưỡi đao được chủ thời không che chở.”“Thuộc tính cụ thể: ?????”“Chỉ khi nào chủ nhân đời trước của nó nói ra thì ngươi mới có thể biết đượcthuộc tính cụ thể của nó.”Ma Thần tung thẻ bài ra——Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Trong tay Ma Thần lập tức xuất hiện một thanh trường đao đồng thau cổ xưamang đầy vẻ tang thương.Biểu cảm của nó có chút cảm khái, mở miệng nói: “Liễu Bình, ta cũng khôngbiết để ngươi nhìn thấy chuyện của hiện tại rốt cục là giúp ngươi, hay là hạingươi, nhưng vận mệnh đã được định sẵn, sức mạnh vận mệnh khiến cho mọichuyện đi tới giờ phút này ——”“Nói cho ta biết, ngươi bước vào thế giới Mộng Cảnh này lúc nào?”“Chừng năm giờ trước.” Liễu Bình nói.“Năm giờ...”Ma Thần giơ trường đao đồng thau lên cao cao, niệm tụng: “Lấy lưỡi đao VĩnhDạ này, trảm lại thời không sáu tiếng đồng hồ, khiến cho thế giới song song bịtróc ra này không còn buông xuống chủ thời không!”Oanh ——Trên trường đao tuôn ra một cơn gió mãnh liệt, thổi bay lớp tuyết chung quanhlên.Bên trong khối băng nọ, thi thể quỷ dị kia chậm rãi cúi đầu ——Lỗ thủng tỏa sáng trên đầu nó trở nên càng chói mắt, mà tất cả những con mắtmọc trên mầm thịt nhỏ dài quanh thân nó đều lộ ra cảm xúc bạo ngược.Từng vết rạn nhanh chóng lan tràn trên khối băng.Thi thể kia bắt đầu động đậy!“Ngươi không còn kịp rồi.” Ma Thần cười lạnh và nói.Nó giơ trường đao lên cao cao, hung hăng trảm một cái vào hư không phíatrước ——Chỉ một thoáng.Tất cả khối băng đã trở nên nguyên vẹn không tổn hao gì.Thi thể kia bị đông cứng trong băng sương lần nữa, vẫn không nhúc nhích.Trước mắt Liễu Bình bỗng nhảy ra một hàng chữ nhỏ:“Thời không đã được thiết lập lại.”“Sự kiện của thời không hiện giờ xảy ra một cách ngẫu nhiên.”Ma Thần nhìn thoáng qua thi thể.“Vẫn là tám ngàn một trăm chín mươi chín viên xúc nhãn, làm lại một lần.”Nó giơ trường đao đồng thau lên cao, dùng sức trảm một cái!Tất cả mọi thứ chung quanh không có thay đổi.Hư không lại nhảy ra một hàng chữ nhỏ lần nữa: “Thời không đã được thiết lậplại.”Liễu Bình và Ma Thần cùng nhìn vào băng sương.“Có tám ngàn hai trăm xúc nhãn! Được rồi!” Ma Thần vui mừng quá đỗi, thuậntay đâm trường đao về phía trước một cái ——Hư không mở ra.Có thể mơ hồ nhìn thấy một mảnh rừng cây thưa thớt ở bên ngoài.“Đi thôi, Liễu Bình, coi như khen thưởng cho chuyện ngươi phát hiện tất cảnhững thứ này, ta để ngươi về tới sáu tiếng đồng hồ trước.”“Sáu tiếng đồng hồ trước?” Liễu Bình nói.“Đúng vậy, vào thời khắc đó, ngươi còn chưa tiến vào danh sách Mộng Cảnhnày, hẳn ngươi đang ở bên ngoài —— Đi đi, rời khỏi nơi này.” Ma Thần nói.“Vậy ngài thì sao?” Liễu Bình nói.“Ta phải nán lại ở chỗ này một quảng thời gian.” Ma Thần nói, sau đó cắmchuôi trường đao đồng thau này ở trước mặt Liễu Bình, tiếp tục nói: “Có lẽngươi cảm thấy rất khó hiểu, nhưng trên thực tế, vừa rồi chúng ta đã cắt lìanhững thời không nhất định sẽ bị hủy diệt đó ra khỏi thế giới Vĩnh Dạ.”“Con Ác Mộng hủy diệt tất cả mọi thứ kia đã bị chém tách ra.”“Chủ thời không của thế giới Vĩnh Dạ vẫn được giữ cho vững vàng, sẽ khônglập tức bị hủy diệt trong tay Ác Mộng.”“—— Những việc này quá mức phức tạp đối với ngươi của hiện tại, ta sẽ khôngnói nhiều lời, có lẽ tương lai ngươi sẽ hiểu.”Trong chớp nhoáng ——ỗ ầ ầ ố ắMột xúc tu thật dài bỗng đâm xuyên qua ngực của Ma Thần, phần cuối sắc nhọnmở ra một con mắt ngay trước mặt nó.Nó đến từ thi thể bị phong ấn trong khối băng kia!Ma Thần lập tức không thể động đậy.Trên mặt nó lộ ra biểu cảm giật mình, tuyệt vọng hối hận và sợ hãi, toàn bộ thânthể bắt đầu nhanh chóng héo rút.“Chạy mau!” Tiếng nói của Hoa Tình Không và Yana đồng thời vang lên bên taiLiễu Bình.Liễu Bình nhìn nhìn mảnh rừng cây thưa thớt ở ngoài hư không, lại nhìn về phíaMa Thần.Hủy diệt.Hủy diệt.Tất cả sẽ bị hủy diệt.Trốn cái gì mà trốn, đồ chết tiệt.—— Chạy đi thì có thể làm thế nào, chẳng lẽ thật sự chạy thoát được hay sao?Trong thế giới Vĩnh Dạ này, ta rõ ràng chỉ là một Thẻ Bài Sư nho nhỏ ——Trừ ta ra, những linh hồn không thể đếm hết, những nhân loại còn không mạnhbằng ta kia... Chẳng lẽ chúng ta vẫn luôn bị loại quái vật căn bản không thể biếtđược này giết chết sao?Không.Cho dù...Chỉ có thể tranh đấu lần này...Cũng phải ——Cũng phải phản kháng lại chúng nó!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Hắc ảnh đi qua đi lại trước đài phẫu thuật.Liễu Bình không biết đối phương suy nghĩ cái gì, nhưng có thể cảm giác đượcsự nặng nề trên người của nó.Cũng không biết trải qua bao lâu.Hắc ảnh bỗng đứng lại, mở miệng nói: “Những ma quỷ đó bị nhốt trong MộngCảnh, đã sắp nổi điên... Nếu không tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.”“Làm sao vậy?” Liễu Bình hỏi.“Nghiên cứu ma quỷ Ác Mộng, nhất định sẽ biến thành một phần của Ác Mộng—— Chúng ta phải dừng mọi chuyện lại, nếu không Mộng Cảnh kia không thểphong ấn Ác Mộng được nữa, đến lúc đó thì phiền phức to.” Hắc ảnh giơ tay.Chỉ thấy trên mặt đất chung quanh dần có một loạt hình trụ dâng lên.Mỗi một hình trụ đều phong ấn một thi thể.Hắc ảnh bỗng biến mất khỏi vị trí cũ.Trong những hình trụ đó, một con ma quỷ có hai sừng và đôi cánh bằng lửa cảngười tỏa ra khí tức uy nghiêm mở mắt ra.Nó mở miệng nói: “Lần này ta sẽ lấy Cựu Nhật Ngục Ma của Đệ Thất Ngục—— Tạm thời không đề cập tới tên của nó, ta lấy thân thể nó và ngươi đi đênthế giới Mộng Cảnh kia.”“Ngài cũng tiến vào sao?” Liễu Bình giật mình nói.“Tình huống rất nghiêm trọng, trùng hợp là sức mạnh Mộng Cảnh trên ngườicủa ngươi đang tăng mạnh, nó muốn kéo ngươi trở về —— Ta và ngươi cùng điđến hiện trường nhìn xem.” Ma quỷ thấp giọng mà nói.Nó niệm ra một đoạn chú ngữ thật dài.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình và nó đồng thời biến mất khỏi nơi không biết là đâu này....Thế giới Mộng Cảnh.Băng Phong Cốc.Liễu Bình và Ma Thần kia cùng đáp xuống mặt đất.Ma Thần lập tức ngẩng đầu nhìn lại khối băng hình hộp chữ nhật cao ngất kia.Nó đánh giá thi thể quỷ dị đang bị đóng băng nọ, mở miệng nói: “Chỉ có támngàn một trăm chín mươi chín cái xúc nhãn, không xong, thiếu một cái rồi!”“Sẽ có ảnh hưởng gì?” Liễu Bình hỏi.ấ ẩ“Xúc nhãn kia nhất định đã ẩn vào sinh linh nào đó của Mộng Cảnh, có lẽ nónấp trong cơ thể một con ma quỷ nào đó —— Nếu cho nó thời gian, Vĩnh Dạ sẽrơi vào Ác Mộng lần nữa, cũng vì thế mà bị hủy diệt.”Ma Thần nói xong thì trịnh trọng lấy ra một thẻ bài.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một thanh trường đao đồng thau, thân đao tỏa ra tànảnh thật mạnh.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng hiện lên trước mắt Liễu Bình:“Ngươi gặp được chủ hồn khí của thế giới Vĩnh Dạ:”“—— Ban thưởng của vạn thần, lưỡi đao được chủ thời không che chở.”“Thuộc tính cụ thể: ?????”“Chỉ khi nào chủ nhân đời trước của nó nói ra thì ngươi mới có thể biết đượcthuộc tính cụ thể của nó.”Ma Thần tung thẻ bài ra——Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Trong tay Ma Thần lập tức xuất hiện một thanh trường đao đồng thau cổ xưamang đầy vẻ tang thương.Biểu cảm của nó có chút cảm khái, mở miệng nói: “Liễu Bình, ta cũng khôngbiết để ngươi nhìn thấy chuyện của hiện tại rốt cục là giúp ngươi, hay là hạingươi, nhưng vận mệnh đã được định sẵn, sức mạnh vận mệnh khiến cho mọichuyện đi tới giờ phút này ——”“Nói cho ta biết, ngươi bước vào thế giới Mộng Cảnh này lúc nào?”“Chừng năm giờ trước.” Liễu Bình nói.“Năm giờ...”Ma Thần giơ trường đao đồng thau lên cao cao, niệm tụng: “Lấy lưỡi đao VĩnhDạ này, trảm lại thời không sáu tiếng đồng hồ, khiến cho thế giới song song bịtróc ra này không còn buông xuống chủ thời không!”Oanh ——Trên trường đao tuôn ra một cơn gió mãnh liệt, thổi bay lớp tuyết chung quanhlên.Bên trong khối băng nọ, thi thể quỷ dị kia chậm rãi cúi đầu ——Lỗ thủng tỏa sáng trên đầu nó trở nên càng chói mắt, mà tất cả những con mắtmọc trên mầm thịt nhỏ dài quanh thân nó đều lộ ra cảm xúc bạo ngược.Từng vết rạn nhanh chóng lan tràn trên khối băng.Thi thể kia bắt đầu động đậy!“Ngươi không còn kịp rồi.” Ma Thần cười lạnh và nói.Nó giơ trường đao lên cao cao, hung hăng trảm một cái vào hư không phíatrước ——Chỉ một thoáng.Tất cả khối băng đã trở nên nguyên vẹn không tổn hao gì.Thi thể kia bị đông cứng trong băng sương lần nữa, vẫn không nhúc nhích.Trước mắt Liễu Bình bỗng nhảy ra một hàng chữ nhỏ:“Thời không đã được thiết lập lại.”“Sự kiện của thời không hiện giờ xảy ra một cách ngẫu nhiên.”Ma Thần nhìn thoáng qua thi thể.“Vẫn là tám ngàn một trăm chín mươi chín viên xúc nhãn, làm lại một lần.”Nó giơ trường đao đồng thau lên cao, dùng sức trảm một cái!Tất cả mọi thứ chung quanh không có thay đổi.Hư không lại nhảy ra một hàng chữ nhỏ lần nữa: “Thời không đã được thiết lậplại.”Liễu Bình và Ma Thần cùng nhìn vào băng sương.“Có tám ngàn hai trăm xúc nhãn! Được rồi!” Ma Thần vui mừng quá đỗi, thuậntay đâm trường đao về phía trước một cái ——Hư không mở ra.Có thể mơ hồ nhìn thấy một mảnh rừng cây thưa thớt ở bên ngoài.“Đi thôi, Liễu Bình, coi như khen thưởng cho chuyện ngươi phát hiện tất cảnhững thứ này, ta để ngươi về tới sáu tiếng đồng hồ trước.”“Sáu tiếng đồng hồ trước?” Liễu Bình nói.“Đúng vậy, vào thời khắc đó, ngươi còn chưa tiến vào danh sách Mộng Cảnhnày, hẳn ngươi đang ở bên ngoài —— Đi đi, rời khỏi nơi này.” Ma Thần nói.“Vậy ngài thì sao?” Liễu Bình nói.“Ta phải nán lại ở chỗ này một quảng thời gian.” Ma Thần nói, sau đó cắmchuôi trường đao đồng thau này ở trước mặt Liễu Bình, tiếp tục nói: “Có lẽngươi cảm thấy rất khó hiểu, nhưng trên thực tế, vừa rồi chúng ta đã cắt lìanhững thời không nhất định sẽ bị hủy diệt đó ra khỏi thế giới Vĩnh Dạ.”“Con Ác Mộng hủy diệt tất cả mọi thứ kia đã bị chém tách ra.”“Chủ thời không của thế giới Vĩnh Dạ vẫn được giữ cho vững vàng, sẽ khônglập tức bị hủy diệt trong tay Ác Mộng.”“—— Những việc này quá mức phức tạp đối với ngươi của hiện tại, ta sẽ khôngnói nhiều lời, có lẽ tương lai ngươi sẽ hiểu.”Trong chớp nhoáng ——ỗ ầ ầ ố ắMột xúc tu thật dài bỗng đâm xuyên qua ngực của Ma Thần, phần cuối sắc nhọnmở ra một con mắt ngay trước mặt nó.Nó đến từ thi thể bị phong ấn trong khối băng kia!Ma Thần lập tức không thể động đậy.Trên mặt nó lộ ra biểu cảm giật mình, tuyệt vọng hối hận và sợ hãi, toàn bộ thânthể bắt đầu nhanh chóng héo rút.“Chạy mau!” Tiếng nói của Hoa Tình Không và Yana đồng thời vang lên bên taiLiễu Bình.Liễu Bình nhìn nhìn mảnh rừng cây thưa thớt ở ngoài hư không, lại nhìn về phíaMa Thần.Hủy diệt.Hủy diệt.Tất cả sẽ bị hủy diệt.Trốn cái gì mà trốn, đồ chết tiệt.—— Chạy đi thì có thể làm thế nào, chẳng lẽ thật sự chạy thoát được hay sao?Trong thế giới Vĩnh Dạ này, ta rõ ràng chỉ là một Thẻ Bài Sư nho nhỏ ——Trừ ta ra, những linh hồn không thể đếm hết, những nhân loại còn không mạnhbằng ta kia... Chẳng lẽ chúng ta vẫn luôn bị loại quái vật căn bản không thể biếtđược này giết chết sao?Không.Cho dù...Chỉ có thể tranh đấu lần này...Cũng phải ——Cũng phải phản kháng lại chúng nó!

Chương 481: Cũng phải phản kháng lại chúng nó!