"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 513: Mặt trời chói chang
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ở bên hông Liễu Bình, con rối gấu trúc kia lặng lẽ cúi đầu xuống.Liễu Bình suy nghĩ, lại an ủi: “Không có gì, người vẫn rất hữu dụng, có thể thayta chết mà, một ngày chết mấy vạn lần cũng không có việc gì, trước nay ta chưathấy qua con rối nào hữu dụng như vậy."Gấu trúc không nói lời nào, đầu lại rũ càng thấp.Tinh Thần hỏi: “Đoàn trưởng, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"Đoàn trưởng nhìn thành phố nhân loại phồn hoa ngoài cửa sổ, một lúc lâu saumới nói: “Thực lực của chúng ta hữu hạn, không đủ để đối kháng với toàn bộLuyện Ngục...""Nhưng vẫn đủ cứu vớt đồng bào của thế giới này."Mãnh Hổ cười to nói: “Cái tên chiến đấu với chúng ta vừa rồi hẳn chính là tùnhân của thế giới này -- Bởi vì không biết tình huống cụ thể của nó, lại sợ saulưng nó ẩn giấu quá nhiều Ma Vương và thần linh Luyện Ngục, ta và đoàntrưởng cũng không dám dùng hết toàn lực."Đoàn trưởng nói: “Ít nhiều cũng nhờ tin của Thỏ Tử——"Mãnh Hổ nói: “Tinh Thần, tìm một nơi hoang vắng đi."Chỉ thấy Tinh Thần tiện tay lấy ra một thẻ bài, nhỏ giọng nói: “Địa chuyển."Quang ảnh chung quanh lập tức lưu chuyển.Bọn họ đi tới một vùng quê hoang vắng cằn cỗi.Mãnh Hổ mở miệng nói: “Nó nhớ rõ khí tức của chúng ta, nếu ta thả khí tức rathì nó nhất định sẽ tìm tới.""Đừng hủy diệt thế giới này."Đoàn trưởng nói."Sau đó thì làm sao?"Mãnh Hổ nói.Đoàn trưởng vươn một bàn tay ra, chỉ vào nơi nào đó trên bầu trời đêm và nói:“Ta nhớ Giám Sát Hội cách nơi này 1325 tầng thế giới, nằm ngay hướng kia."Mãnh Hổ cẩn thận quan sát, sau đó nói: “Đã rõ."Hắn ta bước từng bước một hướng về phía trước.Mỗi một bước đi, khí thế trên người hắn ta không ngừng dâng lên, cả người lạicao lên mấy tấc.Chờ hắn ta đi đến nơi hoang dã rồi đứng lại.Từng tia lửa nhè nhẹ phát ra từ trên người hắn ta, cơn lốc nóng chảy theo đó màxuất hiện, thổi quét toàn bộ bình nguyên.- - Hắn ta giống như một người khổngồ ằlồ bằng lửa! Một giây.Hai giây.Bỗng nhiên, một bóng dáng xuất hiện ở đối diện bọn họ.Đó là một người có sáu cánh tay, ánh mắt gã âm độc tàn nhẫn, cứ như một condã thú nào đó."Tìm được các ngươi rồi."Gã nói.Liễu Bình nhìn chăm chú vào gã, chỉ thấy trên đầu gã hiện ra một hàng chữ nhỏ:"? ?? ?? ??"Mãnh Hổ hít vào thật sâu một hơi, nói: “Trước đó không dùng hết thực lực, hiệntại chúng ta đánh thêm một lần."Người nọ lắc đầu nói: “Nhân loại đáng buồn à, chưa từng có nhân loại nào cóthể chiến thắng ta, cho nên đừng giãy giụa nữa, dâng linh hồn các ngươi lên vớilòng kính sợ đi.""Kinh nghiệm của ngươi đã quá hạn"Mãnh Hổ bày ra quyền thế, cười dữ tợn nói: “Chúng ta sớm đã không phải làchúng ta của niên đại kia."Người nọ bình tĩnh nói: “Cho dù các ngươi đã vượt qua quá khứ, nhưng chỉ cóvài người mà thôi, mà chúng ta sẽ lần lượt tránh thoát tất cả phong ấn -- Dựavào cái gì các người nghĩ mình có thể đối kháng với toàn bộ thời đại kế tiếp?"Mãnh Hổ không nói nữa.Ánh lửa vô biên bùng nổ từ trên người hắn ta, xông lên mây trời.Mặt đất bắt đầu run rẩy."Ta sẽ làm người hết hy vọng."Người nọ chậm rãi đi về hướng Mãnh Hổ.Mãnh Hổ đột nhiên giơ tay lên cao cao.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Chỉ thấy một mặt trời đỏ rực hiện lên trong tinh vân, chiếu rọi toàn bộ mặt đấtsáng như ban ngày.Mặt trời chói chang khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, ngưng tụ trong một bàntay.Trong tay của Mãnh Hổ.Hắn ta lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.Khi hắn ta lại xuất hiện lần nữa, một kích ẩn chứa uy thế của cả mặt trời chóichang kia đã bị hắn ta dùng một quyền hung hăng đấm thẳng vào mặt tù nhân.Đông! Một tiếng đánh vô cùng nặng nề vang lên.ầ ếTù nhân bị một vầng thái dương chói chang bao trùm, hóa thành một hoả tuyếnxuyên qua bầu trời, như kinh hồng lao vút đi.Ầm ầm ầm -- Sóng xung kích kịch liệt càn quét tất cả mọi thứ chung quanh.Toàn thân Mãnh Hổ hóa thành ngọn lửa.Mặt đất khô nứt dưới chân hắn ta, trào ra dung nham bao phủ phạm vi mấy trămdặm.Tất cả những thứ bị ánh lửa trên người Mãnh Hổ chiếu rọi đều hóa thành tro tàncháy lụi.Tinh Thần thở dài nói: “Vừa xông lên đã tấn công toàn lực, chúng ta vẫn phảiđảm bảo cho thế giới này một chút."Một thẻ bài bị nàng tung ra.Hư không sinh ra vô số tinh quang, bao vây lấy phạm vi mấy trăm km.Qua chừng mấy chục giây.Gió đã ngừng.Những dung nham đó dần dần bình tĩnh trở lại, không hề lộ ra trạng thái bùngnổ.Đoàn trưởng luôn ôm hai tay thờ ơ lạnh nhạt, lúc này mới nói: “Chuyện ở nơinày đã kết thúc, chúng ta trở về Vĩnh Dạ."Liễu Bình nghi ngờ nói: “Tù nhân kia ——"Ngọn lửa trên người Mãnh Hổ dần lụi tàn, nói: “Quái vật kia vừa thức tỉnhkhông lâu, thực lực tổn hao nhiều, cho nên vội vã hiến tế linh hồn để bổ sungthực lực -- Ta đã đưa nó đi đến thế giới Luyện Ngục có Giám Sát Hội rồi.""Hy vọng sau khi bọn chúng nhìn thấy quái vật này, tốt xấu gì cũng cảnh giácmột chút, đừng để tù nhân hiện thể sớm như vậy."Tinh Thần nói.Nàng tùy ý búng tay một cái.Địa chuyển! Cảnh tượng chung quanh chợt lóe rồi biến mất.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới tòa nhà bỏ hoang kia.Đoàn trưởng nói: “Đại loạn sắp tới, tiến độ của chúng ta phải nhanh hơn.""Hôm nay đi thăm dò ngôi mộ kia sao?"Tinh Thần hỏi."Bọn Hồ Ly đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lập tức đi thăm dò mộ địa kia."Đoàn trưởng nói.Tinh Thần nhẹ nhàng điểm một cái trong bóng đêm.Hàng tỉ tinh quang nở rộ ra, để lộ ra một con đường hầm nối thẳng xuống phíadưới.ẩ ể ấ"Tinh động đã chuẩn bị xong, có thể lên đường vào bất cứ lúc nào."Tinh Thần nói.Đoàn trưởng liếc nhìn Mãnh Hổ một cái rồi nói: “Ngươi vừa đánh xong mộtkích toàn lực, vậy lần này giao cho người canh chừng.""Được."Trên mặt Mãnh Hổ lộ ra vẻ mỏi mệt, hắn ta nói.Đoàn trưởng lại nhìn về phía Liễu Bình và nói: “Thỏ Tử, người khác với ThẻBài Sư Thời Gian, người có chức nghiệp chữa khỏi, lại nhanh nhạy, lần này đixuống với chúng ta đi.""Không thành vấn đề, nhưng rốt cục chúng ta đang làm gì?"Liễu Bình hỏi."Đi thôi, tiến vào mộ địa kia với chúng ta thì người sẽ biết đáp án, hy vọngchúng ta còn có đủ thời gian... Để đi thăm dò bí mật nằm phía sau tất cả."Đoàn trưởng nói.Bọn họ nhảy vào đường hầm tinh quang, biến mất khỏi thế giới Luyện Ngụcnày
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ở bên hông Liễu Bình, con rối gấu trúc kia lặng lẽ cúi đầu xuống.Liễu Bình suy nghĩ, lại an ủi: “Không có gì, người vẫn rất hữu dụng, có thể thayta chết mà, một ngày chết mấy vạn lần cũng không có việc gì, trước nay ta chưathấy qua con rối nào hữu dụng như vậy."Gấu trúc không nói lời nào, đầu lại rũ càng thấp.Tinh Thần hỏi: “Đoàn trưởng, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"Đoàn trưởng nhìn thành phố nhân loại phồn hoa ngoài cửa sổ, một lúc lâu saumới nói: “Thực lực của chúng ta hữu hạn, không đủ để đối kháng với toàn bộLuyện Ngục...""Nhưng vẫn đủ cứu vớt đồng bào của thế giới này."Mãnh Hổ cười to nói: “Cái tên chiến đấu với chúng ta vừa rồi hẳn chính là tùnhân của thế giới này -- Bởi vì không biết tình huống cụ thể của nó, lại sợ saulưng nó ẩn giấu quá nhiều Ma Vương và thần linh Luyện Ngục, ta và đoàntrưởng cũng không dám dùng hết toàn lực."Đoàn trưởng nói: “Ít nhiều cũng nhờ tin của Thỏ Tử——"Mãnh Hổ nói: “Tinh Thần, tìm một nơi hoang vắng đi."Chỉ thấy Tinh Thần tiện tay lấy ra một thẻ bài, nhỏ giọng nói: “Địa chuyển."Quang ảnh chung quanh lập tức lưu chuyển.Bọn họ đi tới một vùng quê hoang vắng cằn cỗi.Mãnh Hổ mở miệng nói: “Nó nhớ rõ khí tức của chúng ta, nếu ta thả khí tức rathì nó nhất định sẽ tìm tới.""Đừng hủy diệt thế giới này."Đoàn trưởng nói."Sau đó thì làm sao?"Mãnh Hổ nói.Đoàn trưởng vươn một bàn tay ra, chỉ vào nơi nào đó trên bầu trời đêm và nói:“Ta nhớ Giám Sát Hội cách nơi này 1325 tầng thế giới, nằm ngay hướng kia."Mãnh Hổ cẩn thận quan sát, sau đó nói: “Đã rõ."Hắn ta bước từng bước một hướng về phía trước.Mỗi một bước đi, khí thế trên người hắn ta không ngừng dâng lên, cả người lạicao lên mấy tấc.Chờ hắn ta đi đến nơi hoang dã rồi đứng lại.Từng tia lửa nhè nhẹ phát ra từ trên người hắn ta, cơn lốc nóng chảy theo đó màxuất hiện, thổi quét toàn bộ bình nguyên.- - Hắn ta giống như một người khổngồ ằlồ bằng lửa! Một giây.Hai giây.Bỗng nhiên, một bóng dáng xuất hiện ở đối diện bọn họ.Đó là một người có sáu cánh tay, ánh mắt gã âm độc tàn nhẫn, cứ như một condã thú nào đó."Tìm được các ngươi rồi."Gã nói.Liễu Bình nhìn chăm chú vào gã, chỉ thấy trên đầu gã hiện ra một hàng chữ nhỏ:"? ?? ?? ??"Mãnh Hổ hít vào thật sâu một hơi, nói: “Trước đó không dùng hết thực lực, hiệntại chúng ta đánh thêm một lần."Người nọ lắc đầu nói: “Nhân loại đáng buồn à, chưa từng có nhân loại nào cóthể chiến thắng ta, cho nên đừng giãy giụa nữa, dâng linh hồn các ngươi lên vớilòng kính sợ đi.""Kinh nghiệm của ngươi đã quá hạn"Mãnh Hổ bày ra quyền thế, cười dữ tợn nói: “Chúng ta sớm đã không phải làchúng ta của niên đại kia."Người nọ bình tĩnh nói: “Cho dù các ngươi đã vượt qua quá khứ, nhưng chỉ cóvài người mà thôi, mà chúng ta sẽ lần lượt tránh thoát tất cả phong ấn -- Dựavào cái gì các người nghĩ mình có thể đối kháng với toàn bộ thời đại kế tiếp?"Mãnh Hổ không nói nữa.Ánh lửa vô biên bùng nổ từ trên người hắn ta, xông lên mây trời.Mặt đất bắt đầu run rẩy."Ta sẽ làm người hết hy vọng."Người nọ chậm rãi đi về hướng Mãnh Hổ.Mãnh Hổ đột nhiên giơ tay lên cao cao.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Chỉ thấy một mặt trời đỏ rực hiện lên trong tinh vân, chiếu rọi toàn bộ mặt đấtsáng như ban ngày.Mặt trời chói chang khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, ngưng tụ trong một bàntay.Trong tay của Mãnh Hổ.Hắn ta lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.Khi hắn ta lại xuất hiện lần nữa, một kích ẩn chứa uy thế của cả mặt trời chóichang kia đã bị hắn ta dùng một quyền hung hăng đấm thẳng vào mặt tù nhân.Đông! Một tiếng đánh vô cùng nặng nề vang lên.ầ ếTù nhân bị một vầng thái dương chói chang bao trùm, hóa thành một hoả tuyếnxuyên qua bầu trời, như kinh hồng lao vút đi.Ầm ầm ầm -- Sóng xung kích kịch liệt càn quét tất cả mọi thứ chung quanh.Toàn thân Mãnh Hổ hóa thành ngọn lửa.Mặt đất khô nứt dưới chân hắn ta, trào ra dung nham bao phủ phạm vi mấy trămdặm.Tất cả những thứ bị ánh lửa trên người Mãnh Hổ chiếu rọi đều hóa thành tro tàncháy lụi.Tinh Thần thở dài nói: “Vừa xông lên đã tấn công toàn lực, chúng ta vẫn phảiđảm bảo cho thế giới này một chút."Một thẻ bài bị nàng tung ra.Hư không sinh ra vô số tinh quang, bao vây lấy phạm vi mấy trăm km.Qua chừng mấy chục giây.Gió đã ngừng.Những dung nham đó dần dần bình tĩnh trở lại, không hề lộ ra trạng thái bùngnổ.Đoàn trưởng luôn ôm hai tay thờ ơ lạnh nhạt, lúc này mới nói: “Chuyện ở nơinày đã kết thúc, chúng ta trở về Vĩnh Dạ."Liễu Bình nghi ngờ nói: “Tù nhân kia ——"Ngọn lửa trên người Mãnh Hổ dần lụi tàn, nói: “Quái vật kia vừa thức tỉnhkhông lâu, thực lực tổn hao nhiều, cho nên vội vã hiến tế linh hồn để bổ sungthực lực -- Ta đã đưa nó đi đến thế giới Luyện Ngục có Giám Sát Hội rồi.""Hy vọng sau khi bọn chúng nhìn thấy quái vật này, tốt xấu gì cũng cảnh giácmột chút, đừng để tù nhân hiện thể sớm như vậy."Tinh Thần nói.Nàng tùy ý búng tay một cái.Địa chuyển! Cảnh tượng chung quanh chợt lóe rồi biến mất.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới tòa nhà bỏ hoang kia.Đoàn trưởng nói: “Đại loạn sắp tới, tiến độ của chúng ta phải nhanh hơn.""Hôm nay đi thăm dò ngôi mộ kia sao?"Tinh Thần hỏi."Bọn Hồ Ly đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lập tức đi thăm dò mộ địa kia."Đoàn trưởng nói.Tinh Thần nhẹ nhàng điểm một cái trong bóng đêm.Hàng tỉ tinh quang nở rộ ra, để lộ ra một con đường hầm nối thẳng xuống phíadưới.ẩ ể ấ"Tinh động đã chuẩn bị xong, có thể lên đường vào bất cứ lúc nào."Tinh Thần nói.Đoàn trưởng liếc nhìn Mãnh Hổ một cái rồi nói: “Ngươi vừa đánh xong mộtkích toàn lực, vậy lần này giao cho người canh chừng.""Được."Trên mặt Mãnh Hổ lộ ra vẻ mỏi mệt, hắn ta nói.Đoàn trưởng lại nhìn về phía Liễu Bình và nói: “Thỏ Tử, người khác với ThẻBài Sư Thời Gian, người có chức nghiệp chữa khỏi, lại nhanh nhạy, lần này đixuống với chúng ta đi.""Không thành vấn đề, nhưng rốt cục chúng ta đang làm gì?"Liễu Bình hỏi."Đi thôi, tiến vào mộ địa kia với chúng ta thì người sẽ biết đáp án, hy vọngchúng ta còn có đủ thời gian... Để đi thăm dò bí mật nằm phía sau tất cả."Đoàn trưởng nói.Bọn họ nhảy vào đường hầm tinh quang, biến mất khỏi thế giới Luyện Ngụcnày
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ở bên hông Liễu Bình, con rối gấu trúc kia lặng lẽ cúi đầu xuống.Liễu Bình suy nghĩ, lại an ủi: “Không có gì, người vẫn rất hữu dụng, có thể thayta chết mà, một ngày chết mấy vạn lần cũng không có việc gì, trước nay ta chưathấy qua con rối nào hữu dụng như vậy."Gấu trúc không nói lời nào, đầu lại rũ càng thấp.Tinh Thần hỏi: “Đoàn trưởng, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"Đoàn trưởng nhìn thành phố nhân loại phồn hoa ngoài cửa sổ, một lúc lâu saumới nói: “Thực lực của chúng ta hữu hạn, không đủ để đối kháng với toàn bộLuyện Ngục...""Nhưng vẫn đủ cứu vớt đồng bào của thế giới này."Mãnh Hổ cười to nói: “Cái tên chiến đấu với chúng ta vừa rồi hẳn chính là tùnhân của thế giới này -- Bởi vì không biết tình huống cụ thể của nó, lại sợ saulưng nó ẩn giấu quá nhiều Ma Vương và thần linh Luyện Ngục, ta và đoàntrưởng cũng không dám dùng hết toàn lực."Đoàn trưởng nói: “Ít nhiều cũng nhờ tin của Thỏ Tử——"Mãnh Hổ nói: “Tinh Thần, tìm một nơi hoang vắng đi."Chỉ thấy Tinh Thần tiện tay lấy ra một thẻ bài, nhỏ giọng nói: “Địa chuyển."Quang ảnh chung quanh lập tức lưu chuyển.Bọn họ đi tới một vùng quê hoang vắng cằn cỗi.Mãnh Hổ mở miệng nói: “Nó nhớ rõ khí tức của chúng ta, nếu ta thả khí tức rathì nó nhất định sẽ tìm tới.""Đừng hủy diệt thế giới này."Đoàn trưởng nói."Sau đó thì làm sao?"Mãnh Hổ nói.Đoàn trưởng vươn một bàn tay ra, chỉ vào nơi nào đó trên bầu trời đêm và nói:“Ta nhớ Giám Sát Hội cách nơi này 1325 tầng thế giới, nằm ngay hướng kia."Mãnh Hổ cẩn thận quan sát, sau đó nói: “Đã rõ."Hắn ta bước từng bước một hướng về phía trước.Mỗi một bước đi, khí thế trên người hắn ta không ngừng dâng lên, cả người lạicao lên mấy tấc.Chờ hắn ta đi đến nơi hoang dã rồi đứng lại.Từng tia lửa nhè nhẹ phát ra từ trên người hắn ta, cơn lốc nóng chảy theo đó màxuất hiện, thổi quét toàn bộ bình nguyên.- - Hắn ta giống như một người khổngồ ằlồ bằng lửa! Một giây.Hai giây.Bỗng nhiên, một bóng dáng xuất hiện ở đối diện bọn họ.Đó là một người có sáu cánh tay, ánh mắt gã âm độc tàn nhẫn, cứ như một condã thú nào đó."Tìm được các ngươi rồi."Gã nói.Liễu Bình nhìn chăm chú vào gã, chỉ thấy trên đầu gã hiện ra một hàng chữ nhỏ:"? ?? ?? ??"Mãnh Hổ hít vào thật sâu một hơi, nói: “Trước đó không dùng hết thực lực, hiệntại chúng ta đánh thêm một lần."Người nọ lắc đầu nói: “Nhân loại đáng buồn à, chưa từng có nhân loại nào cóthể chiến thắng ta, cho nên đừng giãy giụa nữa, dâng linh hồn các ngươi lên vớilòng kính sợ đi.""Kinh nghiệm của ngươi đã quá hạn"Mãnh Hổ bày ra quyền thế, cười dữ tợn nói: “Chúng ta sớm đã không phải làchúng ta của niên đại kia."Người nọ bình tĩnh nói: “Cho dù các ngươi đã vượt qua quá khứ, nhưng chỉ cóvài người mà thôi, mà chúng ta sẽ lần lượt tránh thoát tất cả phong ấn -- Dựavào cái gì các người nghĩ mình có thể đối kháng với toàn bộ thời đại kế tiếp?"Mãnh Hổ không nói nữa.Ánh lửa vô biên bùng nổ từ trên người hắn ta, xông lên mây trời.Mặt đất bắt đầu run rẩy."Ta sẽ làm người hết hy vọng."Người nọ chậm rãi đi về hướng Mãnh Hổ.Mãnh Hổ đột nhiên giơ tay lên cao cao.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Chỉ thấy một mặt trời đỏ rực hiện lên trong tinh vân, chiếu rọi toàn bộ mặt đấtsáng như ban ngày.Mặt trời chói chang khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, ngưng tụ trong một bàntay.Trong tay của Mãnh Hổ.Hắn ta lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.Khi hắn ta lại xuất hiện lần nữa, một kích ẩn chứa uy thế của cả mặt trời chóichang kia đã bị hắn ta dùng một quyền hung hăng đấm thẳng vào mặt tù nhân.Đông! Một tiếng đánh vô cùng nặng nề vang lên.ầ ếTù nhân bị một vầng thái dương chói chang bao trùm, hóa thành một hoả tuyếnxuyên qua bầu trời, như kinh hồng lao vút đi.Ầm ầm ầm -- Sóng xung kích kịch liệt càn quét tất cả mọi thứ chung quanh.Toàn thân Mãnh Hổ hóa thành ngọn lửa.Mặt đất khô nứt dưới chân hắn ta, trào ra dung nham bao phủ phạm vi mấy trămdặm.Tất cả những thứ bị ánh lửa trên người Mãnh Hổ chiếu rọi đều hóa thành tro tàncháy lụi.Tinh Thần thở dài nói: “Vừa xông lên đã tấn công toàn lực, chúng ta vẫn phảiđảm bảo cho thế giới này một chút."Một thẻ bài bị nàng tung ra.Hư không sinh ra vô số tinh quang, bao vây lấy phạm vi mấy trăm km.Qua chừng mấy chục giây.Gió đã ngừng.Những dung nham đó dần dần bình tĩnh trở lại, không hề lộ ra trạng thái bùngnổ.Đoàn trưởng luôn ôm hai tay thờ ơ lạnh nhạt, lúc này mới nói: “Chuyện ở nơinày đã kết thúc, chúng ta trở về Vĩnh Dạ."Liễu Bình nghi ngờ nói: “Tù nhân kia ——"Ngọn lửa trên người Mãnh Hổ dần lụi tàn, nói: “Quái vật kia vừa thức tỉnhkhông lâu, thực lực tổn hao nhiều, cho nên vội vã hiến tế linh hồn để bổ sungthực lực -- Ta đã đưa nó đi đến thế giới Luyện Ngục có Giám Sát Hội rồi.""Hy vọng sau khi bọn chúng nhìn thấy quái vật này, tốt xấu gì cũng cảnh giácmột chút, đừng để tù nhân hiện thể sớm như vậy."Tinh Thần nói.Nàng tùy ý búng tay một cái.Địa chuyển! Cảnh tượng chung quanh chợt lóe rồi biến mất.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới tòa nhà bỏ hoang kia.Đoàn trưởng nói: “Đại loạn sắp tới, tiến độ của chúng ta phải nhanh hơn.""Hôm nay đi thăm dò ngôi mộ kia sao?"Tinh Thần hỏi."Bọn Hồ Ly đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lập tức đi thăm dò mộ địa kia."Đoàn trưởng nói.Tinh Thần nhẹ nhàng điểm một cái trong bóng đêm.Hàng tỉ tinh quang nở rộ ra, để lộ ra một con đường hầm nối thẳng xuống phíadưới.ẩ ể ấ"Tinh động đã chuẩn bị xong, có thể lên đường vào bất cứ lúc nào."Tinh Thần nói.Đoàn trưởng liếc nhìn Mãnh Hổ một cái rồi nói: “Ngươi vừa đánh xong mộtkích toàn lực, vậy lần này giao cho người canh chừng.""Được."Trên mặt Mãnh Hổ lộ ra vẻ mỏi mệt, hắn ta nói.Đoàn trưởng lại nhìn về phía Liễu Bình và nói: “Thỏ Tử, người khác với ThẻBài Sư Thời Gian, người có chức nghiệp chữa khỏi, lại nhanh nhạy, lần này đixuống với chúng ta đi.""Không thành vấn đề, nhưng rốt cục chúng ta đang làm gì?"Liễu Bình hỏi."Đi thôi, tiến vào mộ địa kia với chúng ta thì người sẽ biết đáp án, hy vọngchúng ta còn có đủ thời gian... Để đi thăm dò bí mật nằm phía sau tất cả."Đoàn trưởng nói.Bọn họ nhảy vào đường hầm tinh quang, biến mất khỏi thế giới Luyện Ngụcnày