"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 526: Thuật pháp không thể nói dối

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hắn nói: “Chỉ sợ ta không đạt được độ cao nhưngài, ta chỉ cần có thể giết sạch tất cả quái vật đáng ghét là đã vui vẻ, đã thỏamãn lắm rồi."Tên nét mặt bà cụ hiện lên một tia bất ngờ.Nó đánh giá Liễu Bình.Con chó có đến từ nông thôn này lại thành thật như vậy.Thuần phác -- Trong ngôn ngữ của nhân loại, từ “Thuần phác"này cực kỳ thích hợp để hình dung thằng nhãi trước mặt.Hắn căn bản không hiểu kỹ xảo của ngôn ngữ, cũng không biết lấy lòng ngườikhác.Lúc này Triệu Hồng Tài nhìn nhìn đồng hồ."Ta dẫn hắn đi vào lớp học báo danh trước, hiệu trưởng, một lát nữa ta lại đếnhội báo tình hình với ngài."Ông ta nói."Được rồi, các ngươi đi đi."Bà cụ nói.Nó đóng dấu lên một bảng biểu rồi đưa cho Triệu Hồng Tài.Triệu Hồng Tài và Liễu Bình cùng hành lễ, sau đó yên lặng lui ra ngoài.Cánh cửa đóng lại.Một trận gió thổi qua.Liễu Bình đứng trên hành lang, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ướt cả người.Triệu Hồng Tài vỗ vỗ bả vai hắn và nói: “Hiệu trưởng rất hiền lành, thật rangươi không cần khẩn trương như vậy."Liễu Bình không nói lời nào, chỉ đi theo ông ta cùng bước đến cầu thang cuốihành lang.Mãi đến khi đi ra khỏi tòa nhà hành chính, bước lên một mặt cỏ trống trải,những nhắc nhở phù đó vẫn dừng lại trên giao diện thao tác anh linh, chưa từngtan đi."Dao động linh hồn của người đã bị ghi chép lại.""Trên người của người bị gieo một loại đánh dấu không rõ thuộc về không giancao đẳng.""Đối phương sẽ biết được vị trí của người vào mọi lúc, có thể trực tiếp nhận rangươi dưới bất cứ tình huống nào."Không có thêm nhắc nhở phù xuất hiện.ố ể ếNói cách khác, đối phương tạm thời không để ý tới một thiếu niên nhân loạimười lăm tuổi nhỏ bé như mình.Cuối cùng Liễu Bình cũng mở miệng hỏi: “Thầy Triệu.""Cái gì?"Triệu Hồng Tài nói."Có vật thể không rõ nào đứng ở phe nhân loại chúng ta hay không?"Liễu Bình hỏi."Tuyệt đối đừng có suy nghĩ như vậy,"Triệu Hồng Tài nghiêm túc nói, “Mục đích duy nhất của vật thể không rõ chínhlà ăn luôn linh hồn của chúng ta và hủy diệt tất cả.""Phải không? Không có ngoại lệ sao?"Liễu Bình gặn hỏi.Triệu Hồng Tài nói: “Không có ngoại lệ, cho dù ở bất cứ tình huống nào, vật thểkhông rõ cũng sẽ không đứng về phe chúng ta, trừ phi nó muốn lừa gạt nên mớigiả vờ như thế thôi –– Từng có rất nhiều bài học huyết lệ ở phương diện này.""Đã hiểu."Liễu Bình gật đầu nói.Cái tên ngu xuẩn Triệu Hồng Tài nhà ngươi, vừa rồi người đứng ngay trước mặtmột vật thể không rõ cấp 500 kìa.Cấp 500 đấy! !! Xem ra cũng không có chuyện xưa bí ẩn hay nguyên do khúcchiết nào cả, hắn không nên có bất cứ tâm lý may mắn nào.Con quái vật kia thành công giá thành hiệu trưởng.Hai người yên lặng đi về phía trước.Rất nhanh, bọn họ tiến vào một khu dạy học, đi đến ngoài của một gian phònghọc.Lúc này chủ nhiệm lớp đã nhận được tin, đang chờ hai người ở cửa.Triệu Hồng Tài đi lên trước để trò chuyện một hồi.Chủ nhiệm dân hai người cùng vào phòng học.Chủ nhiệm nói vài câu “Bạn học mới"linh tinh, Liễu Bình thì đứng trên bục giảng."Ta tên là Liễu Bình, mười lăm tuổi, đến từ thôn phía Bắc."Liễu Bình đứng trên đài, tự giới thiệu đơn giản về mình với mấy chục bạn họcphía dưới.Dưới đài vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt.Lớp dự bị của đại học Thủ Đô.ể ề ếKhông nghi ngờ gì nữa, người có thể đi vào lớp học này đều là các thiếu niêntương đối xuất sắc trong mọi phương diện.Bọn họ lấy các loại ánh mắt đánh giá Liễu Bình.Thậm chí Liễu Bình nghe thấy hàng phía sau truyền đến vài tiếng nói cố tình hạgiọng: “Cho hắn biết mặt đi.""Không thành vấn đề, chờ tan học rồi cùng xông lên đánh."Liễu Bình có chút ngơ ngẩn, không khỏi quay đầu liếc nhìn Triệu Hồng Tài mộtcái.Lúc này chủ nhiệm-- Nữ giáo viên kia đi lên trước, nói với các thiếu niên phíadưới: “Được rồi, chúng ta còn có không ít chỗ trống, ai chịu ngồi cùng bàn vớiLiễu Bình đây?"Lặng ngắt như tờ.Sau một lúc lâu.Hai bàn tay lẻ loi giơ lên.Liễu Bình nhìn lại, chỉ thấy đó là hai cô gái.Trong đó có một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc dài màu xám, hai mắtmàu nhạt, nhìn chừng mười bảy mười tám tuổi.Nàng chớp chớp mắt với Liễu Bình.Một giọng nói vang lên trong lòng Liễu Bình: “Thỏ Tử, không ngờ ngươi cũngtới nơi này."Giọng nói này là của Tinh Thần! Không ngờ dáng vẻ của nàng lại như thế này.Xem ra nàng cũng gia nhập bộ sự vụ đặc thù kia, vì thế mới để lại tờ giấy“Đang điều tra các sự kiện kỳ quái... Tương đương thú vị.."trong Di Ngữ Trà Thất.Liễu Bình nhìn lại cô gái còn lại.Xin lỗi, cảm ơn ý tốt của ngươi -- Đột nhiên, hai hàng chữ nhỏ hiện ra trên đầucô gái kia: “Thể phân liệt của vật thể không rõ cấp 500.""Nó là thể phân liệt tức thời của vật thể không rõ cấp 500, duy trì đồng bộ vớichủ thể vào mọi lúc, có thể truyền đạt tư tưởng và hành vi của đối phương vàobất cứ lúc nào."Liễu Bình không chút do dự mà chỉ vào Tinh Thần và nói với chủ nhiệm: “Tamuốn ngồi với cô ấy.""Đi đi."Chủ nhiệm mỉm cười và nói."Cảm ơn cô."Liễu Bình vô cùng cảm kích mà chào chủ nhiệm, sau đó đi đến vị trí bên cạnhTinh Thần.ồ ế ồ ễTriệu Hồng Thi đứng trên bục giảng, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Trò Liễu Bìnhlệ thuộc với bộ xử lý sự vụ đặc thù, từng chiến đấu với vật thể không rõ, là mộtThẻ Bài Sư hiếm thấy, hy vọng mọi người ở chung hòa thuận."Câu nói vừa dứt.Những tiếng nghị luận ở hàng phía sau lập tức biến mất.Ánh mắt các thiếu nam thiếu nữ nhìn Liễu Bình bỗng trở nên không bìnhthường.“Hôm nay chúng ta sẽ học về lịch sử xuất hiện của những vật thể không rõđó..."Trên bục giảng, một nam giáo viên đeo kính đang giảng về hình tình của vật thểkhông rõ.Liễu Bình ngồi ở hàng thứ năm tổ đầu tiên.Hắn tùy ý mở quyển vở trên bàn ra, vừa ghi chép trong lớp học, vừa nghiêm túcnhìn giáo viên.Tinh Thần ngồi bên cạnh hắn, đợi một lát rồi lén đặt một thẻ bài vào quyển vởtrước mặt hắn.Liễu Bình cúi đầu nhìn xuống.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một cây cọc gỗ thật dài, có một người treo ngượctrên cọc gỗ, lấy tay gối đầu, quan sát thế giới.Người treo ngược.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hắn nói: “Chỉ sợ ta không đạt được độ cao nhưngài, ta chỉ cần có thể giết sạch tất cả quái vật đáng ghét là đã vui vẻ, đã thỏamãn lắm rồi."Tên nét mặt bà cụ hiện lên một tia bất ngờ.Nó đánh giá Liễu Bình.Con chó có đến từ nông thôn này lại thành thật như vậy.Thuần phác -- Trong ngôn ngữ của nhân loại, từ “Thuần phác"này cực kỳ thích hợp để hình dung thằng nhãi trước mặt.Hắn căn bản không hiểu kỹ xảo của ngôn ngữ, cũng không biết lấy lòng ngườikhác.Lúc này Triệu Hồng Tài nhìn nhìn đồng hồ."Ta dẫn hắn đi vào lớp học báo danh trước, hiệu trưởng, một lát nữa ta lại đếnhội báo tình hình với ngài."Ông ta nói."Được rồi, các ngươi đi đi."Bà cụ nói.Nó đóng dấu lên một bảng biểu rồi đưa cho Triệu Hồng Tài.Triệu Hồng Tài và Liễu Bình cùng hành lễ, sau đó yên lặng lui ra ngoài.Cánh cửa đóng lại.Một trận gió thổi qua.Liễu Bình đứng trên hành lang, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ướt cả người.Triệu Hồng Tài vỗ vỗ bả vai hắn và nói: “Hiệu trưởng rất hiền lành, thật rangươi không cần khẩn trương như vậy."Liễu Bình không nói lời nào, chỉ đi theo ông ta cùng bước đến cầu thang cuốihành lang.Mãi đến khi đi ra khỏi tòa nhà hành chính, bước lên một mặt cỏ trống trải,những nhắc nhở phù đó vẫn dừng lại trên giao diện thao tác anh linh, chưa từngtan đi."Dao động linh hồn của người đã bị ghi chép lại.""Trên người của người bị gieo một loại đánh dấu không rõ thuộc về không giancao đẳng.""Đối phương sẽ biết được vị trí của người vào mọi lúc, có thể trực tiếp nhận rangươi dưới bất cứ tình huống nào."Không có thêm nhắc nhở phù xuất hiện.ố ể ếNói cách khác, đối phương tạm thời không để ý tới một thiếu niên nhân loạimười lăm tuổi nhỏ bé như mình.Cuối cùng Liễu Bình cũng mở miệng hỏi: “Thầy Triệu.""Cái gì?"Triệu Hồng Tài nói."Có vật thể không rõ nào đứng ở phe nhân loại chúng ta hay không?"Liễu Bình hỏi."Tuyệt đối đừng có suy nghĩ như vậy,"Triệu Hồng Tài nghiêm túc nói, “Mục đích duy nhất của vật thể không rõ chínhlà ăn luôn linh hồn của chúng ta và hủy diệt tất cả.""Phải không? Không có ngoại lệ sao?"Liễu Bình gặn hỏi.Triệu Hồng Tài nói: “Không có ngoại lệ, cho dù ở bất cứ tình huống nào, vật thểkhông rõ cũng sẽ không đứng về phe chúng ta, trừ phi nó muốn lừa gạt nên mớigiả vờ như thế thôi –– Từng có rất nhiều bài học huyết lệ ở phương diện này.""Đã hiểu."Liễu Bình gật đầu nói.Cái tên ngu xuẩn Triệu Hồng Tài nhà ngươi, vừa rồi người đứng ngay trước mặtmột vật thể không rõ cấp 500 kìa.Cấp 500 đấy! !! Xem ra cũng không có chuyện xưa bí ẩn hay nguyên do khúcchiết nào cả, hắn không nên có bất cứ tâm lý may mắn nào.Con quái vật kia thành công giá thành hiệu trưởng.Hai người yên lặng đi về phía trước.Rất nhanh, bọn họ tiến vào một khu dạy học, đi đến ngoài của một gian phònghọc.Lúc này chủ nhiệm lớp đã nhận được tin, đang chờ hai người ở cửa.Triệu Hồng Tài đi lên trước để trò chuyện một hồi.Chủ nhiệm dân hai người cùng vào phòng học.Chủ nhiệm nói vài câu “Bạn học mới"linh tinh, Liễu Bình thì đứng trên bục giảng."Ta tên là Liễu Bình, mười lăm tuổi, đến từ thôn phía Bắc."Liễu Bình đứng trên đài, tự giới thiệu đơn giản về mình với mấy chục bạn họcphía dưới.Dưới đài vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt.Lớp dự bị của đại học Thủ Đô.ể ề ếKhông nghi ngờ gì nữa, người có thể đi vào lớp học này đều là các thiếu niêntương đối xuất sắc trong mọi phương diện.Bọn họ lấy các loại ánh mắt đánh giá Liễu Bình.Thậm chí Liễu Bình nghe thấy hàng phía sau truyền đến vài tiếng nói cố tình hạgiọng: “Cho hắn biết mặt đi.""Không thành vấn đề, chờ tan học rồi cùng xông lên đánh."Liễu Bình có chút ngơ ngẩn, không khỏi quay đầu liếc nhìn Triệu Hồng Tài mộtcái.Lúc này chủ nhiệm-- Nữ giáo viên kia đi lên trước, nói với các thiếu niên phíadưới: “Được rồi, chúng ta còn có không ít chỗ trống, ai chịu ngồi cùng bàn vớiLiễu Bình đây?"Lặng ngắt như tờ.Sau một lúc lâu.Hai bàn tay lẻ loi giơ lên.Liễu Bình nhìn lại, chỉ thấy đó là hai cô gái.Trong đó có một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc dài màu xám, hai mắtmàu nhạt, nhìn chừng mười bảy mười tám tuổi.Nàng chớp chớp mắt với Liễu Bình.Một giọng nói vang lên trong lòng Liễu Bình: “Thỏ Tử, không ngờ ngươi cũngtới nơi này."Giọng nói này là của Tinh Thần! Không ngờ dáng vẻ của nàng lại như thế này.Xem ra nàng cũng gia nhập bộ sự vụ đặc thù kia, vì thế mới để lại tờ giấy“Đang điều tra các sự kiện kỳ quái... Tương đương thú vị.."trong Di Ngữ Trà Thất.Liễu Bình nhìn lại cô gái còn lại.Xin lỗi, cảm ơn ý tốt của ngươi -- Đột nhiên, hai hàng chữ nhỏ hiện ra trên đầucô gái kia: “Thể phân liệt của vật thể không rõ cấp 500.""Nó là thể phân liệt tức thời của vật thể không rõ cấp 500, duy trì đồng bộ vớichủ thể vào mọi lúc, có thể truyền đạt tư tưởng và hành vi của đối phương vàobất cứ lúc nào."Liễu Bình không chút do dự mà chỉ vào Tinh Thần và nói với chủ nhiệm: “Tamuốn ngồi với cô ấy.""Đi đi."Chủ nhiệm mỉm cười và nói."Cảm ơn cô."Liễu Bình vô cùng cảm kích mà chào chủ nhiệm, sau đó đi đến vị trí bên cạnhTinh Thần.ồ ế ồ ễTriệu Hồng Thi đứng trên bục giảng, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Trò Liễu Bìnhlệ thuộc với bộ xử lý sự vụ đặc thù, từng chiến đấu với vật thể không rõ, là mộtThẻ Bài Sư hiếm thấy, hy vọng mọi người ở chung hòa thuận."Câu nói vừa dứt.Những tiếng nghị luận ở hàng phía sau lập tức biến mất.Ánh mắt các thiếu nam thiếu nữ nhìn Liễu Bình bỗng trở nên không bìnhthường.“Hôm nay chúng ta sẽ học về lịch sử xuất hiện của những vật thể không rõđó..."Trên bục giảng, một nam giáo viên đeo kính đang giảng về hình tình của vật thểkhông rõ.Liễu Bình ngồi ở hàng thứ năm tổ đầu tiên.Hắn tùy ý mở quyển vở trên bàn ra, vừa ghi chép trong lớp học, vừa nghiêm túcnhìn giáo viên.Tinh Thần ngồi bên cạnh hắn, đợi một lát rồi lén đặt một thẻ bài vào quyển vởtrước mặt hắn.Liễu Bình cúi đầu nhìn xuống.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một cây cọc gỗ thật dài, có một người treo ngượctrên cọc gỗ, lấy tay gối đầu, quan sát thế giới.Người treo ngược.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hắn nói: “Chỉ sợ ta không đạt được độ cao nhưngài, ta chỉ cần có thể giết sạch tất cả quái vật đáng ghét là đã vui vẻ, đã thỏamãn lắm rồi."Tên nét mặt bà cụ hiện lên một tia bất ngờ.Nó đánh giá Liễu Bình.Con chó có đến từ nông thôn này lại thành thật như vậy.Thuần phác -- Trong ngôn ngữ của nhân loại, từ “Thuần phác"này cực kỳ thích hợp để hình dung thằng nhãi trước mặt.Hắn căn bản không hiểu kỹ xảo của ngôn ngữ, cũng không biết lấy lòng ngườikhác.Lúc này Triệu Hồng Tài nhìn nhìn đồng hồ."Ta dẫn hắn đi vào lớp học báo danh trước, hiệu trưởng, một lát nữa ta lại đếnhội báo tình hình với ngài."Ông ta nói."Được rồi, các ngươi đi đi."Bà cụ nói.Nó đóng dấu lên một bảng biểu rồi đưa cho Triệu Hồng Tài.Triệu Hồng Tài và Liễu Bình cùng hành lễ, sau đó yên lặng lui ra ngoài.Cánh cửa đóng lại.Một trận gió thổi qua.Liễu Bình đứng trên hành lang, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ướt cả người.Triệu Hồng Tài vỗ vỗ bả vai hắn và nói: “Hiệu trưởng rất hiền lành, thật rangươi không cần khẩn trương như vậy."Liễu Bình không nói lời nào, chỉ đi theo ông ta cùng bước đến cầu thang cuốihành lang.Mãi đến khi đi ra khỏi tòa nhà hành chính, bước lên một mặt cỏ trống trải,những nhắc nhở phù đó vẫn dừng lại trên giao diện thao tác anh linh, chưa từngtan đi."Dao động linh hồn của người đã bị ghi chép lại.""Trên người của người bị gieo một loại đánh dấu không rõ thuộc về không giancao đẳng.""Đối phương sẽ biết được vị trí của người vào mọi lúc, có thể trực tiếp nhận rangươi dưới bất cứ tình huống nào."Không có thêm nhắc nhở phù xuất hiện.ố ể ếNói cách khác, đối phương tạm thời không để ý tới một thiếu niên nhân loạimười lăm tuổi nhỏ bé như mình.Cuối cùng Liễu Bình cũng mở miệng hỏi: “Thầy Triệu.""Cái gì?"Triệu Hồng Tài nói."Có vật thể không rõ nào đứng ở phe nhân loại chúng ta hay không?"Liễu Bình hỏi."Tuyệt đối đừng có suy nghĩ như vậy,"Triệu Hồng Tài nghiêm túc nói, “Mục đích duy nhất của vật thể không rõ chínhlà ăn luôn linh hồn của chúng ta và hủy diệt tất cả.""Phải không? Không có ngoại lệ sao?"Liễu Bình gặn hỏi.Triệu Hồng Tài nói: “Không có ngoại lệ, cho dù ở bất cứ tình huống nào, vật thểkhông rõ cũng sẽ không đứng về phe chúng ta, trừ phi nó muốn lừa gạt nên mớigiả vờ như thế thôi –– Từng có rất nhiều bài học huyết lệ ở phương diện này.""Đã hiểu."Liễu Bình gật đầu nói.Cái tên ngu xuẩn Triệu Hồng Tài nhà ngươi, vừa rồi người đứng ngay trước mặtmột vật thể không rõ cấp 500 kìa.Cấp 500 đấy! !! Xem ra cũng không có chuyện xưa bí ẩn hay nguyên do khúcchiết nào cả, hắn không nên có bất cứ tâm lý may mắn nào.Con quái vật kia thành công giá thành hiệu trưởng.Hai người yên lặng đi về phía trước.Rất nhanh, bọn họ tiến vào một khu dạy học, đi đến ngoài của một gian phònghọc.Lúc này chủ nhiệm lớp đã nhận được tin, đang chờ hai người ở cửa.Triệu Hồng Tài đi lên trước để trò chuyện một hồi.Chủ nhiệm dân hai người cùng vào phòng học.Chủ nhiệm nói vài câu “Bạn học mới"linh tinh, Liễu Bình thì đứng trên bục giảng."Ta tên là Liễu Bình, mười lăm tuổi, đến từ thôn phía Bắc."Liễu Bình đứng trên đài, tự giới thiệu đơn giản về mình với mấy chục bạn họcphía dưới.Dưới đài vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt.Lớp dự bị của đại học Thủ Đô.ể ề ếKhông nghi ngờ gì nữa, người có thể đi vào lớp học này đều là các thiếu niêntương đối xuất sắc trong mọi phương diện.Bọn họ lấy các loại ánh mắt đánh giá Liễu Bình.Thậm chí Liễu Bình nghe thấy hàng phía sau truyền đến vài tiếng nói cố tình hạgiọng: “Cho hắn biết mặt đi.""Không thành vấn đề, chờ tan học rồi cùng xông lên đánh."Liễu Bình có chút ngơ ngẩn, không khỏi quay đầu liếc nhìn Triệu Hồng Tài mộtcái.Lúc này chủ nhiệm-- Nữ giáo viên kia đi lên trước, nói với các thiếu niên phíadưới: “Được rồi, chúng ta còn có không ít chỗ trống, ai chịu ngồi cùng bàn vớiLiễu Bình đây?"Lặng ngắt như tờ.Sau một lúc lâu.Hai bàn tay lẻ loi giơ lên.Liễu Bình nhìn lại, chỉ thấy đó là hai cô gái.Trong đó có một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc dài màu xám, hai mắtmàu nhạt, nhìn chừng mười bảy mười tám tuổi.Nàng chớp chớp mắt với Liễu Bình.Một giọng nói vang lên trong lòng Liễu Bình: “Thỏ Tử, không ngờ ngươi cũngtới nơi này."Giọng nói này là của Tinh Thần! Không ngờ dáng vẻ của nàng lại như thế này.Xem ra nàng cũng gia nhập bộ sự vụ đặc thù kia, vì thế mới để lại tờ giấy“Đang điều tra các sự kiện kỳ quái... Tương đương thú vị.."trong Di Ngữ Trà Thất.Liễu Bình nhìn lại cô gái còn lại.Xin lỗi, cảm ơn ý tốt của ngươi -- Đột nhiên, hai hàng chữ nhỏ hiện ra trên đầucô gái kia: “Thể phân liệt của vật thể không rõ cấp 500.""Nó là thể phân liệt tức thời của vật thể không rõ cấp 500, duy trì đồng bộ vớichủ thể vào mọi lúc, có thể truyền đạt tư tưởng và hành vi của đối phương vàobất cứ lúc nào."Liễu Bình không chút do dự mà chỉ vào Tinh Thần và nói với chủ nhiệm: “Tamuốn ngồi với cô ấy.""Đi đi."Chủ nhiệm mỉm cười và nói."Cảm ơn cô."Liễu Bình vô cùng cảm kích mà chào chủ nhiệm, sau đó đi đến vị trí bên cạnhTinh Thần.ồ ế ồ ễTriệu Hồng Thi đứng trên bục giảng, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Trò Liễu Bìnhlệ thuộc với bộ xử lý sự vụ đặc thù, từng chiến đấu với vật thể không rõ, là mộtThẻ Bài Sư hiếm thấy, hy vọng mọi người ở chung hòa thuận."Câu nói vừa dứt.Những tiếng nghị luận ở hàng phía sau lập tức biến mất.Ánh mắt các thiếu nam thiếu nữ nhìn Liễu Bình bỗng trở nên không bìnhthường.“Hôm nay chúng ta sẽ học về lịch sử xuất hiện của những vật thể không rõđó..."Trên bục giảng, một nam giáo viên đeo kính đang giảng về hình tình của vật thểkhông rõ.Liễu Bình ngồi ở hàng thứ năm tổ đầu tiên.Hắn tùy ý mở quyển vở trên bàn ra, vừa ghi chép trong lớp học, vừa nghiêm túcnhìn giáo viên.Tinh Thần ngồi bên cạnh hắn, đợi một lát rồi lén đặt một thẻ bài vào quyển vởtrước mặt hắn.Liễu Bình cúi đầu nhìn xuống.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một cây cọc gỗ thật dài, có một người treo ngượctrên cọc gỗ, lấy tay gối đầu, quan sát thế giới.Người treo ngược.

Chương 526: Thuật pháp không thể nói dối