"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 529: Vậy còn chưa đủ sao?
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình dời ánh mắt đi, tiếp tục đi về phía trước.Hắn đi đến trước cửa phòng học thứ ba bên trái hành lang, lại liếc mắt vào trongmột cái.-- Vẫn có một “Thể phân liệt của vật thể không bạn học mới, chiến hữu mớiBạn học mới, chiến hữu mới Bạn học mới, chiến hữu mới rõ cấp 500”.Phía trước là cuối hành lang.Liễu Bình trực tiếp đi dọc theo cầu thang tầng một, đi lên hành lang để tiếp tụcxem xét.Hắn cứ đi mãi lên năm tầng lầu, cuối cùng trở lại phòng học của mình."Thế nào?"Tinh Thần trụyền âm hỏi."Mỗi lớp đều có một thể phân liệt."Liễu Bình nói.Hai người đều hơi ngơ ngẩn.Thật ra đối với vật thể không rõ cấp 500 mà nói, hủy diệt thế giới Nhân loại làmột chuyện hết sức đơn giản.Vì sao nó lại canh chừng ở chỗ này giám thị nhân loại? Nghi vấn này vừa hiệnra thì trong lòng Liễu Bình bỗng sinh ra một cảm giác gấp gáp và sợ hãi khôngrõ.Trong bóng đêm, cứ như có một làn sương mù đang không ngừng quay cuồng.Liễu Bình mơ hồ cảm giác được có một chân tướng sởn tóc gáy đang ẩn trongsương mù."Tinh Thần."Hắn đột nhiên truyền âm qua."Cái gì?"Tinh Thần hỏi."Ngươi am hiểu năng lực dạng không gian, lại biết bói toán, có thể xem rốt cuộccó bao nhiều quái vật ẩn núp trong nhân gian hay không?"Liễu Bình nói."Ta thử xem."Tinh Thần nhắm mắt lại, đặt đôi tay xuống dưới bàn rồi lấy ra một bộ bài Tarot,nhanh chóng xào bài.Giây lát sau.ắ ầ ắ ế ổ ầ ồNàng cắt bài hai lần, sắp xếp lại tổ bài lần nữa, hít sâu một hơi rồi trịnh trọng rútmột thẻ bài ra.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một tòa tháp cao hừng hực thiêu đốt.Dưới màn đêm là mây đen cuồn cuộn, tia chớp dày đặc không ngừng giángthẳng xuống đỉnh tháp.Không ít người thét chói tai nhảy xuống từ tháp cao.- - Đây là một cảnh tượngtai họa.Tinh Thần chỉ nhìn thoáng qua rồi cất thẻ bài đi.Nàng nhắm mắt lại, chờ cảm xúc vững vàng một chút thì mới lên tiếng: “Thếgiới này đã bị vật thể không rõ hoàn toàn chiếm lĩnh, chúng lẫn vào nhân gian,có mặt ở khắp mọi nơi, tuyệt đối không chỉ có một tồn tại cấp 500 này, còn córất nhiều rất nhiều.""Vì sao...""Đúng vậy, vì sao chúng còn chưa hủy diệt thế giới Nhân loại này?"Liễu Bình và Tinh Thần liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hết sức hoang mang."Những vật thể không rõ đó... Rốt cuộc muốn làm gì?"Hắn truyền âm."Chỉ sợ đây chính là chuyện mà chúng ta muốn biết, đây là một bí mật rất có giátrị."Tinh Thần nhanh chóng nói."Bí mật sau lưng những quái vật đó... Ta nghĩ chúng ta phải sống sót trước.""Thật ra chúng ta không có đường nào để trốn, bất cứ điểm nào không thích hợpcũng có thể khiến nó chú ý."Đáng tiếc Di Ngữ Trà Thất chỉ có thể dùng bảy ngày một lần, ta hận không thểlập tức thông báo cho bọn đoàn trưởng."Hai người nhanh chóng giao lưu.Bỗng nhiên -- Một người đàn ông đeo mắt kính màu trà thăm dò tiến vào từ bênngoài phòng học.Là Triệu Hồng Tài.Ông ta lên tiếng gọi hai người: “Liễu Bình, Lạc Tinh Thần, hai người đi ra đây."Liễu Bình liếc nhìn Tinh Thần một cái, lúc này mới biết nàng họ Lạc."Thân phận giữa các đoàn viên không cần phải giữ bí mật, đeo mặt nạ là phòngngừa người ngoài nhìn thấu thân phận, sau khi người gia nhập thì chưa từng chủđộng hỏi thăm, mọi người cũng chưa nói."Lạc Tinh Thần trụyền âm."Hiện tại ta biết cũng đã muộn rồi."Liễu Bình nói.ắ ấHắn đã xuyên qua cửa kính, nhìn thấy Lâm Nguyệt đứng bên ngoài phòng học,đang nói chuyện với Triệu Hồng Tài.Hai người cùng đi ra phòng học."Đây là Lâm Nguyệt, thông qua một loạt kiểm tra, cô ta trở thành thành viênkiến tập của tổ thứ bảy bộ sự vụ đặc thù giống như các ngươi."Triệu Hồng Tài giới thiệu.Lạc Tinh Thần đờ đẫn nhìn Lâm Nguyệt, không nói một lời, tựa như thật sự cóbệnh tự ký."Ta đã biết cô ta."Liễu Bình cười nói.Lâm Nguyệt gật gật đầu với hai người.Triệu Hồng Tài nói: “Trong bộ sự vụ đặc thù chúng ta, cho dù là thành viên kiếntập, cũng có được sức mạnh vượt qua chức nghiệp giả bình thường, trên thực tếchỉ cần không đối mặt với vật thể không rõ thì ai trong các ngươi cũng có thểmột mình đảm đương một phía."Thấy ba thiếu niên đều nhìn mình, Triệu Hồng Tài hơi mỉm cười, tiếp tục nói:“Kế tiếp các ngươi phải đi làm một công việc an ninh.""Hôm nay các giáo sư dưới lòng đất muốn chuyển một loạt đồ đồng khai quậtđược về phòng thí nghiệm của đại học Thủ Đô, chuẩn bị sẵn cho công tácnghiên cứu bước tiếp theo.""Theo lý thuyết, bộ sự vụ đặc thù chúng ta phải xuất hiện.""Nhưng mọi người đều bận quá, hơn nữa chuyện này lại không có nguy hiểmgì, vừa vặn các ngươi đi theo một chút."Liễu Bình thấy trên mặt Lâm Nguyệt hiện lên một tia không kiên nhẫn.Nhưng cô ả nhanh chóng khôi phục vẻ mặt trấn định."Được thôi."Ba người cùng kêu lên.Ở cổng trường đại học Thủ Đô, Liễu Bình nhìn thấy đoàn xe mênh mông cuồncuộn từ xa xa, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lâm Nguyệt không kiên nhẫn.Nói là an ninh, thật ra cũng không thật sự cần người nào tiến hành bảo hộ ở bêncạnh.Có rất nhiều quân nhân hộ tống giáo sư và những món đồ đồng.Ba gã thiếu niên chỉ cần đi theo toàn bộ hành trình, chú ý cảnh giới ở chungquanh là được.Chủ thể của Lâm Nguyệt là “Hiệu trưởng”.Chắc chắn nó xem qua quá nhiều cảnh tượng tương tự, cảm thấy không thú vị,vì thế mới để lộ vẻ mặt không kiên nhẫn.ế ổ ế ấChờ đến khi đội ngũ bước vào cổng trường, ba người tiến lên đưa giấy chứngnhận ra rồi họp mặt với đội ngũ, cùng nhau di chuyển về phòng thí nghiệm phíaNam trường học.Lạc Tinh Thần không nói một lời.Lâm Nguyệt chỉ lười nhác đi theo bên cạnh.Liễu Bình đành gánh vác chức trách giao lưu với quân đội và đội nghiên cứukhoa học.Trên đường không có chút gợn sóng nào.Mấy cái rương lớn bị trực tiếp chuyển vào phòng thí nghiệm rồi hủy niêmphong, để lộ ra những món đồ đồng tinh xảo xinh đẹp bên trong.Mọi chuyện dừng ở đây.Nhiệm vụ được hoàn thành.Giáo sư Lưu phụ trách nghiên cứu khoa học đi ra cửa tiễn người của quân độiđi.Ba người Liễu Bình đứng ở phòng thí nghiệm.Nhất thời không có việc gì, ba người đều nhìn về phía đống đồ đồng.Chỉ thấy những món đồ đồng này rực rỡ muôn màu, có vật dùng để uống rượu,vật dùng để ăn, để uống, nhạc cụ, binh khí, nông cụ, công cụ, xe ngựa, dụng cụsinh hoạt, tiền, tỉ ấn vân vân.Lâm Nguyệt lẩm bẩm: “Thật khiến người ta không thể lý giải, những thứ thô bỉthời đại lạc hậu kia có gì đáng để nghiên cứu.""Có thể giúp chúng ta biết được chuyện của thời đại kia."Liễu Bình cười nói."Nghiên cứu đồ đồng đã giằng co thật lâu, chỉ có thể giúp các ngươi biết đượcngười của thời đại kia sinh hoạt như thế nào, trừ điều đó ra thì không có chút tácdụng gì đối với cục diện hiện tại cả."Lâm Nguyệt nói."Vậy còn chưa đủ sao?"Liễu Bình hỏi.Lâm Nguyệt lắc đầu, cứ như mất đi hứng thú, xoay người đi ra khỏi phòng thínghiệm.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình dời ánh mắt đi, tiếp tục đi về phía trước.Hắn đi đến trước cửa phòng học thứ ba bên trái hành lang, lại liếc mắt vào trongmột cái.-- Vẫn có một “Thể phân liệt của vật thể không bạn học mới, chiến hữu mớiBạn học mới, chiến hữu mới Bạn học mới, chiến hữu mới rõ cấp 500”.Phía trước là cuối hành lang.Liễu Bình trực tiếp đi dọc theo cầu thang tầng một, đi lên hành lang để tiếp tụcxem xét.Hắn cứ đi mãi lên năm tầng lầu, cuối cùng trở lại phòng học của mình."Thế nào?"Tinh Thần trụyền âm hỏi."Mỗi lớp đều có một thể phân liệt."Liễu Bình nói.Hai người đều hơi ngơ ngẩn.Thật ra đối với vật thể không rõ cấp 500 mà nói, hủy diệt thế giới Nhân loại làmột chuyện hết sức đơn giản.Vì sao nó lại canh chừng ở chỗ này giám thị nhân loại? Nghi vấn này vừa hiệnra thì trong lòng Liễu Bình bỗng sinh ra một cảm giác gấp gáp và sợ hãi khôngrõ.Trong bóng đêm, cứ như có một làn sương mù đang không ngừng quay cuồng.Liễu Bình mơ hồ cảm giác được có một chân tướng sởn tóc gáy đang ẩn trongsương mù."Tinh Thần."Hắn đột nhiên truyền âm qua."Cái gì?"Tinh Thần hỏi."Ngươi am hiểu năng lực dạng không gian, lại biết bói toán, có thể xem rốt cuộccó bao nhiều quái vật ẩn núp trong nhân gian hay không?"Liễu Bình nói."Ta thử xem."Tinh Thần nhắm mắt lại, đặt đôi tay xuống dưới bàn rồi lấy ra một bộ bài Tarot,nhanh chóng xào bài.Giây lát sau.ắ ầ ắ ế ổ ầ ồNàng cắt bài hai lần, sắp xếp lại tổ bài lần nữa, hít sâu một hơi rồi trịnh trọng rútmột thẻ bài ra.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một tòa tháp cao hừng hực thiêu đốt.Dưới màn đêm là mây đen cuồn cuộn, tia chớp dày đặc không ngừng giángthẳng xuống đỉnh tháp.Không ít người thét chói tai nhảy xuống từ tháp cao.- - Đây là một cảnh tượngtai họa.Tinh Thần chỉ nhìn thoáng qua rồi cất thẻ bài đi.Nàng nhắm mắt lại, chờ cảm xúc vững vàng một chút thì mới lên tiếng: “Thếgiới này đã bị vật thể không rõ hoàn toàn chiếm lĩnh, chúng lẫn vào nhân gian,có mặt ở khắp mọi nơi, tuyệt đối không chỉ có một tồn tại cấp 500 này, còn córất nhiều rất nhiều.""Vì sao...""Đúng vậy, vì sao chúng còn chưa hủy diệt thế giới Nhân loại này?"Liễu Bình và Tinh Thần liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hết sức hoang mang."Những vật thể không rõ đó... Rốt cuộc muốn làm gì?"Hắn truyền âm."Chỉ sợ đây chính là chuyện mà chúng ta muốn biết, đây là một bí mật rất có giátrị."Tinh Thần nhanh chóng nói."Bí mật sau lưng những quái vật đó... Ta nghĩ chúng ta phải sống sót trước.""Thật ra chúng ta không có đường nào để trốn, bất cứ điểm nào không thích hợpcũng có thể khiến nó chú ý."Đáng tiếc Di Ngữ Trà Thất chỉ có thể dùng bảy ngày một lần, ta hận không thểlập tức thông báo cho bọn đoàn trưởng."Hai người nhanh chóng giao lưu.Bỗng nhiên -- Một người đàn ông đeo mắt kính màu trà thăm dò tiến vào từ bênngoài phòng học.Là Triệu Hồng Tài.Ông ta lên tiếng gọi hai người: “Liễu Bình, Lạc Tinh Thần, hai người đi ra đây."Liễu Bình liếc nhìn Tinh Thần một cái, lúc này mới biết nàng họ Lạc."Thân phận giữa các đoàn viên không cần phải giữ bí mật, đeo mặt nạ là phòngngừa người ngoài nhìn thấu thân phận, sau khi người gia nhập thì chưa từng chủđộng hỏi thăm, mọi người cũng chưa nói."Lạc Tinh Thần trụyền âm."Hiện tại ta biết cũng đã muộn rồi."Liễu Bình nói.ắ ấHắn đã xuyên qua cửa kính, nhìn thấy Lâm Nguyệt đứng bên ngoài phòng học,đang nói chuyện với Triệu Hồng Tài.Hai người cùng đi ra phòng học."Đây là Lâm Nguyệt, thông qua một loạt kiểm tra, cô ta trở thành thành viênkiến tập của tổ thứ bảy bộ sự vụ đặc thù giống như các ngươi."Triệu Hồng Tài giới thiệu.Lạc Tinh Thần đờ đẫn nhìn Lâm Nguyệt, không nói một lời, tựa như thật sự cóbệnh tự ký."Ta đã biết cô ta."Liễu Bình cười nói.Lâm Nguyệt gật gật đầu với hai người.Triệu Hồng Tài nói: “Trong bộ sự vụ đặc thù chúng ta, cho dù là thành viên kiếntập, cũng có được sức mạnh vượt qua chức nghiệp giả bình thường, trên thực tếchỉ cần không đối mặt với vật thể không rõ thì ai trong các ngươi cũng có thểmột mình đảm đương một phía."Thấy ba thiếu niên đều nhìn mình, Triệu Hồng Tài hơi mỉm cười, tiếp tục nói:“Kế tiếp các ngươi phải đi làm một công việc an ninh.""Hôm nay các giáo sư dưới lòng đất muốn chuyển một loạt đồ đồng khai quậtđược về phòng thí nghiệm của đại học Thủ Đô, chuẩn bị sẵn cho công tácnghiên cứu bước tiếp theo.""Theo lý thuyết, bộ sự vụ đặc thù chúng ta phải xuất hiện.""Nhưng mọi người đều bận quá, hơn nữa chuyện này lại không có nguy hiểmgì, vừa vặn các ngươi đi theo một chút."Liễu Bình thấy trên mặt Lâm Nguyệt hiện lên một tia không kiên nhẫn.Nhưng cô ả nhanh chóng khôi phục vẻ mặt trấn định."Được thôi."Ba người cùng kêu lên.Ở cổng trường đại học Thủ Đô, Liễu Bình nhìn thấy đoàn xe mênh mông cuồncuộn từ xa xa, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lâm Nguyệt không kiên nhẫn.Nói là an ninh, thật ra cũng không thật sự cần người nào tiến hành bảo hộ ở bêncạnh.Có rất nhiều quân nhân hộ tống giáo sư và những món đồ đồng.Ba gã thiếu niên chỉ cần đi theo toàn bộ hành trình, chú ý cảnh giới ở chungquanh là được.Chủ thể của Lâm Nguyệt là “Hiệu trưởng”.Chắc chắn nó xem qua quá nhiều cảnh tượng tương tự, cảm thấy không thú vị,vì thế mới để lộ vẻ mặt không kiên nhẫn.ế ổ ế ấChờ đến khi đội ngũ bước vào cổng trường, ba người tiến lên đưa giấy chứngnhận ra rồi họp mặt với đội ngũ, cùng nhau di chuyển về phòng thí nghiệm phíaNam trường học.Lạc Tinh Thần không nói một lời.Lâm Nguyệt chỉ lười nhác đi theo bên cạnh.Liễu Bình đành gánh vác chức trách giao lưu với quân đội và đội nghiên cứukhoa học.Trên đường không có chút gợn sóng nào.Mấy cái rương lớn bị trực tiếp chuyển vào phòng thí nghiệm rồi hủy niêmphong, để lộ ra những món đồ đồng tinh xảo xinh đẹp bên trong.Mọi chuyện dừng ở đây.Nhiệm vụ được hoàn thành.Giáo sư Lưu phụ trách nghiên cứu khoa học đi ra cửa tiễn người của quân độiđi.Ba người Liễu Bình đứng ở phòng thí nghiệm.Nhất thời không có việc gì, ba người đều nhìn về phía đống đồ đồng.Chỉ thấy những món đồ đồng này rực rỡ muôn màu, có vật dùng để uống rượu,vật dùng để ăn, để uống, nhạc cụ, binh khí, nông cụ, công cụ, xe ngựa, dụng cụsinh hoạt, tiền, tỉ ấn vân vân.Lâm Nguyệt lẩm bẩm: “Thật khiến người ta không thể lý giải, những thứ thô bỉthời đại lạc hậu kia có gì đáng để nghiên cứu.""Có thể giúp chúng ta biết được chuyện của thời đại kia."Liễu Bình cười nói."Nghiên cứu đồ đồng đã giằng co thật lâu, chỉ có thể giúp các ngươi biết đượcngười của thời đại kia sinh hoạt như thế nào, trừ điều đó ra thì không có chút tácdụng gì đối với cục diện hiện tại cả."Lâm Nguyệt nói."Vậy còn chưa đủ sao?"Liễu Bình hỏi.Lâm Nguyệt lắc đầu, cứ như mất đi hứng thú, xoay người đi ra khỏi phòng thínghiệm.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình dời ánh mắt đi, tiếp tục đi về phía trước.Hắn đi đến trước cửa phòng học thứ ba bên trái hành lang, lại liếc mắt vào trongmột cái.-- Vẫn có một “Thể phân liệt của vật thể không bạn học mới, chiến hữu mớiBạn học mới, chiến hữu mới Bạn học mới, chiến hữu mới rõ cấp 500”.Phía trước là cuối hành lang.Liễu Bình trực tiếp đi dọc theo cầu thang tầng một, đi lên hành lang để tiếp tụcxem xét.Hắn cứ đi mãi lên năm tầng lầu, cuối cùng trở lại phòng học của mình."Thế nào?"Tinh Thần trụyền âm hỏi."Mỗi lớp đều có một thể phân liệt."Liễu Bình nói.Hai người đều hơi ngơ ngẩn.Thật ra đối với vật thể không rõ cấp 500 mà nói, hủy diệt thế giới Nhân loại làmột chuyện hết sức đơn giản.Vì sao nó lại canh chừng ở chỗ này giám thị nhân loại? Nghi vấn này vừa hiệnra thì trong lòng Liễu Bình bỗng sinh ra một cảm giác gấp gáp và sợ hãi khôngrõ.Trong bóng đêm, cứ như có một làn sương mù đang không ngừng quay cuồng.Liễu Bình mơ hồ cảm giác được có một chân tướng sởn tóc gáy đang ẩn trongsương mù."Tinh Thần."Hắn đột nhiên truyền âm qua."Cái gì?"Tinh Thần hỏi."Ngươi am hiểu năng lực dạng không gian, lại biết bói toán, có thể xem rốt cuộccó bao nhiều quái vật ẩn núp trong nhân gian hay không?"Liễu Bình nói."Ta thử xem."Tinh Thần nhắm mắt lại, đặt đôi tay xuống dưới bàn rồi lấy ra một bộ bài Tarot,nhanh chóng xào bài.Giây lát sau.ắ ầ ắ ế ổ ầ ồNàng cắt bài hai lần, sắp xếp lại tổ bài lần nữa, hít sâu một hơi rồi trịnh trọng rútmột thẻ bài ra.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một tòa tháp cao hừng hực thiêu đốt.Dưới màn đêm là mây đen cuồn cuộn, tia chớp dày đặc không ngừng giángthẳng xuống đỉnh tháp.Không ít người thét chói tai nhảy xuống từ tháp cao.- - Đây là một cảnh tượngtai họa.Tinh Thần chỉ nhìn thoáng qua rồi cất thẻ bài đi.Nàng nhắm mắt lại, chờ cảm xúc vững vàng một chút thì mới lên tiếng: “Thếgiới này đã bị vật thể không rõ hoàn toàn chiếm lĩnh, chúng lẫn vào nhân gian,có mặt ở khắp mọi nơi, tuyệt đối không chỉ có một tồn tại cấp 500 này, còn córất nhiều rất nhiều.""Vì sao...""Đúng vậy, vì sao chúng còn chưa hủy diệt thế giới Nhân loại này?"Liễu Bình và Tinh Thần liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hết sức hoang mang."Những vật thể không rõ đó... Rốt cuộc muốn làm gì?"Hắn truyền âm."Chỉ sợ đây chính là chuyện mà chúng ta muốn biết, đây là một bí mật rất có giátrị."Tinh Thần nhanh chóng nói."Bí mật sau lưng những quái vật đó... Ta nghĩ chúng ta phải sống sót trước.""Thật ra chúng ta không có đường nào để trốn, bất cứ điểm nào không thích hợpcũng có thể khiến nó chú ý."Đáng tiếc Di Ngữ Trà Thất chỉ có thể dùng bảy ngày một lần, ta hận không thểlập tức thông báo cho bọn đoàn trưởng."Hai người nhanh chóng giao lưu.Bỗng nhiên -- Một người đàn ông đeo mắt kính màu trà thăm dò tiến vào từ bênngoài phòng học.Là Triệu Hồng Tài.Ông ta lên tiếng gọi hai người: “Liễu Bình, Lạc Tinh Thần, hai người đi ra đây."Liễu Bình liếc nhìn Tinh Thần một cái, lúc này mới biết nàng họ Lạc."Thân phận giữa các đoàn viên không cần phải giữ bí mật, đeo mặt nạ là phòngngừa người ngoài nhìn thấu thân phận, sau khi người gia nhập thì chưa từng chủđộng hỏi thăm, mọi người cũng chưa nói."Lạc Tinh Thần trụyền âm."Hiện tại ta biết cũng đã muộn rồi."Liễu Bình nói.ắ ấHắn đã xuyên qua cửa kính, nhìn thấy Lâm Nguyệt đứng bên ngoài phòng học,đang nói chuyện với Triệu Hồng Tài.Hai người cùng đi ra phòng học."Đây là Lâm Nguyệt, thông qua một loạt kiểm tra, cô ta trở thành thành viênkiến tập của tổ thứ bảy bộ sự vụ đặc thù giống như các ngươi."Triệu Hồng Tài giới thiệu.Lạc Tinh Thần đờ đẫn nhìn Lâm Nguyệt, không nói một lời, tựa như thật sự cóbệnh tự ký."Ta đã biết cô ta."Liễu Bình cười nói.Lâm Nguyệt gật gật đầu với hai người.Triệu Hồng Tài nói: “Trong bộ sự vụ đặc thù chúng ta, cho dù là thành viên kiếntập, cũng có được sức mạnh vượt qua chức nghiệp giả bình thường, trên thực tếchỉ cần không đối mặt với vật thể không rõ thì ai trong các ngươi cũng có thểmột mình đảm đương một phía."Thấy ba thiếu niên đều nhìn mình, Triệu Hồng Tài hơi mỉm cười, tiếp tục nói:“Kế tiếp các ngươi phải đi làm một công việc an ninh.""Hôm nay các giáo sư dưới lòng đất muốn chuyển một loạt đồ đồng khai quậtđược về phòng thí nghiệm của đại học Thủ Đô, chuẩn bị sẵn cho công tácnghiên cứu bước tiếp theo.""Theo lý thuyết, bộ sự vụ đặc thù chúng ta phải xuất hiện.""Nhưng mọi người đều bận quá, hơn nữa chuyện này lại không có nguy hiểmgì, vừa vặn các ngươi đi theo một chút."Liễu Bình thấy trên mặt Lâm Nguyệt hiện lên một tia không kiên nhẫn.Nhưng cô ả nhanh chóng khôi phục vẻ mặt trấn định."Được thôi."Ba người cùng kêu lên.Ở cổng trường đại học Thủ Đô, Liễu Bình nhìn thấy đoàn xe mênh mông cuồncuộn từ xa xa, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lâm Nguyệt không kiên nhẫn.Nói là an ninh, thật ra cũng không thật sự cần người nào tiến hành bảo hộ ở bêncạnh.Có rất nhiều quân nhân hộ tống giáo sư và những món đồ đồng.Ba gã thiếu niên chỉ cần đi theo toàn bộ hành trình, chú ý cảnh giới ở chungquanh là được.Chủ thể của Lâm Nguyệt là “Hiệu trưởng”.Chắc chắn nó xem qua quá nhiều cảnh tượng tương tự, cảm thấy không thú vị,vì thế mới để lộ vẻ mặt không kiên nhẫn.ế ổ ế ấChờ đến khi đội ngũ bước vào cổng trường, ba người tiến lên đưa giấy chứngnhận ra rồi họp mặt với đội ngũ, cùng nhau di chuyển về phòng thí nghiệm phíaNam trường học.Lạc Tinh Thần không nói một lời.Lâm Nguyệt chỉ lười nhác đi theo bên cạnh.Liễu Bình đành gánh vác chức trách giao lưu với quân đội và đội nghiên cứukhoa học.Trên đường không có chút gợn sóng nào.Mấy cái rương lớn bị trực tiếp chuyển vào phòng thí nghiệm rồi hủy niêmphong, để lộ ra những món đồ đồng tinh xảo xinh đẹp bên trong.Mọi chuyện dừng ở đây.Nhiệm vụ được hoàn thành.Giáo sư Lưu phụ trách nghiên cứu khoa học đi ra cửa tiễn người của quân độiđi.Ba người Liễu Bình đứng ở phòng thí nghiệm.Nhất thời không có việc gì, ba người đều nhìn về phía đống đồ đồng.Chỉ thấy những món đồ đồng này rực rỡ muôn màu, có vật dùng để uống rượu,vật dùng để ăn, để uống, nhạc cụ, binh khí, nông cụ, công cụ, xe ngựa, dụng cụsinh hoạt, tiền, tỉ ấn vân vân.Lâm Nguyệt lẩm bẩm: “Thật khiến người ta không thể lý giải, những thứ thô bỉthời đại lạc hậu kia có gì đáng để nghiên cứu.""Có thể giúp chúng ta biết được chuyện của thời đại kia."Liễu Bình cười nói."Nghiên cứu đồ đồng đã giằng co thật lâu, chỉ có thể giúp các ngươi biết đượcngười của thời đại kia sinh hoạt như thế nào, trừ điều đó ra thì không có chút tácdụng gì đối với cục diện hiện tại cả."Lâm Nguyệt nói."Vậy còn chưa đủ sao?"Liễu Bình hỏi.Lâm Nguyệt lắc đầu, cứ như mất đi hứng thú, xoay người đi ra khỏi phòng thínghiệm.